Ban đêm, trong sơn cốc thí luyện…
Lâm Tịch, thân mặc áo giáp màu đen “Chồn bạc” tay cầm thanh đoản đao quen thuộc đang đi trong núi rừng.
Mặc dù Từ Sinh Mạt và Đông Vi huấn luyện hắn rất nghiêm khắc, nhưng nhờ thế thực lực hắn đã tăng lên rất nhiều.
Vào giờ khắc này, hắn chỉ muốn biết là với chiến lực hiện tại, rốt cuộc mình có thể đối phó với những đối thủ như thế nào trong sơn cốc này? Trước đây trong học viện có những đối thủ mình không thể chiến thắng được, giả sử trong trường hợp không tìm được vũ khí có thể giúp tăng sức chiến đấu lên cao như cung tên, vậy nếu chỉ dựa vào chiến lực hiện tại, liệu mình có thể đối phó họ được không?
Nếu như có thể đối phó được, vậy mình sẽ đánh một trận, qua đó tích lũy được không ít kinh nghiệm đối địch, giúp việc tu hành tốt hơn. Nhưng lỡ như không thể đối phó được, nhưng hiện giờ mình lại muốn tích lũy chiến tích…vậy chỉ có thể sử dụng năng lực đặc biệt để tránh xa người đó ra.
Bởi vì lần này Lâm Tịch muốn dẫn dụ đối thủ xuất hiện, nên lúc đi trong núi rừng hắn đã cố ý tạo ra rất nhiều tiếng vang. Không tới một giờ đồng hồ, khi đang đi trên một mảnh đồng cỏ trống trải trên sườn núi, Lâm Tịch liền thấy một đệ tử mặc giáp đen đang cẩn thận áp sát tới, khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách nhau mấy bước chân.
“Hoàng linh dương”, đây là một đối thủ Lâm Tịch chưa bao giờ gặp mặt, ký hiệu trên ngực bộ giáp đen người này đang mặc là một con linh dương sừng to màu vàng.
Hôm nay, trước khi tiến vào sơn cốc thí luyện, Lâm Tịch từng cẩn thận nhìn lướt qua tấm bảng gỗ công bố chiến tích.
Trên tấm bảng gỗ công bố chiến tích ấy không có bất kỳ dòng nào nói về quy tắc xếp hạng, nhưng khác với những ngày đầu tiên, hiện giờ trên tấm bảng đấy đã xuất hiện những người đạt thành tích trên năm lần năm sao, xếp hạng cao nhất chính là “Lưu huỳnh” và “Lôi mãng”, hai người này đều có chiến tích là chín lần năm sao. Ngoài hai vị trí này ra, các vị trí khác đã xuất hiện rất nhiều biến đổi, thậm chí còn có rất nhiều cường giả Lâm Tịch biết nhưng không có trên đấy. Thật ra, đây là điều không quá khó hiểu đối với những đệ tử thông minh, tấm bảng gỗ này chỉ ghi chép lại những người đạt thành tích thắng liên tiếp, cho dù ngươi có đạt được thành tích năm lần liên tục năm sao, nhưng nếu như hôm sau bị đánh bại hoặc không đạt được thành tích năm sao…vậy thành tích thắng liên tiếp tất nhiên sẽ quay về số không.
Bởi vì trong mấy ngày vừa rồi có hai lần Lâm Tịch chỉ đạt được chiến tích bốn quả huy chương, nên hiện giờ trên tấm bảng gỗ ấy không có tên “Chồn bạc”.
Về thiếu niên Kim Chước khoa Ngự Dược tên Liễu Tử Vũ, chiến lực người này hẳn không thể nào sánh với Đường Khả được, Lâm Tịch cảm thấy không ít người mạnh hơn hắn. Cho nên, khi hắn ta nói mình chín lần đạt được thành tích năm sao, Lâm Tịch liền phán đoán đây là thành tích có được do tích lũy, chứ không phải liên tục chín lần như “Lưu huỳnh” hay “Lôi mãng”.
Nếu như tính thành tích dựa trên việc tích lũy, vậy thành tích Lâm Tịch hiện giờ đã là bảy lần, nhưng chính Lâm Tịch cũng biết rõ rằng thành tích này không thể nào sánh với thành tích liên tục đạt được năm sao. “Lưu Huỳnh” và “Lôi Mãng” cùng với vài người ở dưới họ chính là đại diện cho những người có chiến lực mạnh mẽ nhất, còn mấy người có thành tích chín lần năm sao do tích lũy như Liễu Tử Vũ thật không đáng nhắc tới. Mà đối thủ “Hoàng linh dương” này không phải là người có tên trên bảng thành tích, chiến lực chắc không quá mạnh.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua vũ khí trong tay đối thủ, là một thanh trường kiếm màu đen bình thường.
…
Vào lúc Lâm Tịch nghĩ như vậy, “Hoàng linh dương” cũng nghĩ “Chồn bạc” không phải là cường giả nổi danh trên bảng. Lâm Tịch đang đánh giá binh khí trong tay hắn, hắn cũng đang đánh giá binh khí trong tay Lâm Tịch, cách nghĩ hai người hoàn toàn giống nhau.
Cảm thấy có thể đánh một trận, đối thủ có ký hiệu “Hoàng linh dương” trên ngực áo giáp bèn nâng cao trường kiếm màu đen lên, coi như là chào đối thủ, sau đó bước nhanh trên cỏ dại, như hóa thành một cơn sóng màu đen áp sát Lâm Tịch.
Đối mặt với đối thủ càng lúc càng tăng tốc này, Lâm Tịch vẫn đứng yên không động. Hắn chỉ tập trung quan sát thân thể đối phương, chăm chú nhìn trường kiếm màu đen.
Vẫn đợi đến lúc đối phương xuất hiện trước mặt, đợi đến lúc trường kiếm kia vung lên sắp chém xuống bả vai mình, Lâm Tịch mới quát to một tiếng, bước ra một bước, đồng thời đột nhiên xuất đao.
Binh khí Lâm Tich đang cầm chính là đao, nhưng hắn lại xuất thành kiếm thế. Thấy chiêu thức Lâm Tịch như vậy, tên đệ tử “Hoàng linh dương” đang cầm trường kiếm sợ hãi không thôi, bởi vì cũng là kiếm thế Thanh Loan, nhưng dường như có một luồng sức mạnh kỳ dị từ dưới chân đối thủ phát ra, vô hình tác động tới thân thể hắn ta.
“A!”
Một tiếng hét trầm thấp vang lên, kiếm trong tay hắn còn cách đối phương khoảng một thước, chưa kịp chém xuống thì đao đối phương đã chuẩn xác đâm mạnh vào cổ họng hắn.
Một cảm giác ứ nghẹn giống như không thể nào nuốt trôi thức ăn được cùng với thở gấp hổn hển khiến đầu óc “Hoàng linh dương” gần như tê dại, nhưng “Chồn bạc” còn chưa ngừng tay. Ngay lúc hắn còn ở trên không trung, “Chồn bạc” đã phóng nhanh tới dùng vai đập mạnh vào người hắn, sau đó vung đao sử dụng đao thế, dứt khoát chém vào cổ hắn.
“Hoàng linh dương” vô lực buông trường kiếm trong tay, trừng mắt nhìn Lâm Tịch đang đứng trước người, hai tay bất giác đưa lên che cổ họng lại rồi té ngã xuống đất. Cho đến lúc này, hắn mới cay đắng thừa nhận là mình đã bị đối thủ đánh bại, hơn nữa, còn là bị đánh bại trong nháy mắt.
Lâm Tịch vui mừng trong lòng, nhanh chóng bước đến, cúi người nhặt trường kiếm màu đen dưới đất lên. Khi nãy hắn thử lấy trường đao để sử dụng thức kiếm thế rút kiếm ám sát thường luyện tập, tốc độ quả nhiên rất nhanh…thậm chí hắn không ngờ rằng nhờ thức kiếm thế đó mà trận chiến này kết thúc nhanh như vậy. Tính đến thời điểm này, hắn vừa kết thúc đặc huấn Phong Hành Giả không lâu, cả đôi tay còn đang bủn rủn vô lực. Nếu như không bị đặc huấn của Từ Sinh Mạt và Đông Vi hành hạ, chắc chắn chiêu thức tấn công vừa rồi của hắn càng sắc bén hơn.
– Hả?
Nhưng ngay lúc lấy xong quả huy chương ngũ giác trên người “Hoàng linh dương”, Lâm Tịch bỗng nhiên mạnh mẽ xoay người lại, bởi vì có tiếng bước chân rất rõ ràng từ trong cánh rừng phía sau hắn phát ra.
Tiếng bước chân này rất ổn định, dứt khoát đạp lên cành cây khô bước đi, mũi chân đá những viên đá dưới đất, từ từ tiến tới trước. Bởi vì người này không kiêng kỵ che giấu tiếng động, nên tuy chưa thấy mặt đối thủ nhưng Lâm Tịch đã cảm thấy được một khí phách rất đặc biệt.
Lâm Tịch khẽ trầm ngâm, tay trái cầm đoản đao, tay phải cầm trường kiếm, rời khỏi khu vực “hoàng linh dương” đang ho khan trên mặt đất mấy chục bước, chọn một địa phương bằng phẳng, chậm rãi đợi đối thủ này xuất hiện.
Vài cành cây mận bị một trường đao biên quân màu đen chém gãy, sau đó tên đối thủ vô cùng khí phách này xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch.
– Linh Thứu!
Lâm Tịch không biết nên cảm thấy may mắn hay là nên khẩn trương, nhưng ngay giây khắc đấy, lòng bàn tay hắn đã lấm tấm những giọt mồ hôi hột.
Đối thủ này cầm chặt một thanh trường đao biên quân màu đen trong tay, ký hiệu trên ngực là một con Linh thứu, xếp hạng thứ tư trong các cường giả có thành tích tốt nhất trên bảng xếp hạng, chiến tích là liên tục tám lần năm sao. Đây là một cường giả chân chính!
– Chồn bạc?
Khi thấy rõ ký hiệu trên ngực Lâm Tịch, “Linh thứu” đột nhiên ngừng lại, lên tiếng trước:
– Ta nhớ tên ngươi đã từng xuất hiện trên bảng xếp hạng, khi đó là bốn lần năm sao. Lúc này thấy ta nhưng ngươi vẫn bình tĩnh như vậy, xem ra ngươi đã từng hoàn thành chiến tích năm lần năm sao.
Lâm Tịch không để ý đến áp lực đối phương đang tạo ra với mình, đường hoàng gật đầu:
– Ngươi nói không sai.
– Ta rất thích đấu với cường giả, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.
“Linh thứu” nắm chặt trường đao biên quân, gật đầu một cái rồi tiếp tục bước tới gần Lâm Tịch.
“Đây là một người mê võ? Còn sợ đối thủ không đủ mạnh?” – Lâm Tịch khẽ cười, thân thể hơi cong lại, chuẩn bị phát lực chiến đấu một trận.
Chân phải “Linh Thứu” đột nhiên đạp mạnh xuống đất, nhất thời có một luồng kình khí vỡ tung bắn ra khắp nơi, mặt đất sườn núi bằng phẳng liền xuất hiện một cái hố nhỏ. Với khoảng cách hiện giờ giữa hắn và Lâm Tịch, với thế tới mạnh mẽ như vậy, sau khi phát lực mạnh là hắn có thể hóa thành một mũi tên bắn thẳng tới trước mặt Lâm Tịch. Nhưng lạ thay, sau khi đạp một cước mạnh như thế, hắn vẫn đứng yên đấy chứ không hành động gì.
“Linh thứu” chỉ đơn giản đạp mạnh một cái, nhưng việc hắn không hành động gì tiếp lại làm Lâm Tịch ngạc nhiên, động tác ngừng lại. Thân thể Lâm Tịch vốn đã như một cây cung được kéo hết sức, mũi tên sắp sửa rời tay bắn ra, nhưng mục tiêu đột nhiên mất đi, vì không biết nên bắn ở đâu nên tên vẫn ở trên dây.
Ngay giây khắc Lâm Tịch hơi ngừng lại, “Linh thứu” chớp thời cơ ra tay. Cả người hắn giống như tự động bật lên, trường đao màu đen trong tay lạnh lẽo lướt qua gió núi, chém thẳng tới hai mắt Lâm Tịch!
“Keng!”
Lâm Tịch bình tĩnh đưa trường kiếm lên đón đánh. Một âm thanh chói tai vang lên, ánh lửa chớp hiện trong không trung. Tay phải Lâm Tịch lập tức bị tê dại, không thể nắm chắc trường kiếm màu đen được nữa, bị trường đao trong tay “Linh thứu” đánh bay ra xa.
Nhưng động tác của hắn không vì thế mà ngừng lại, thân hình hơi nghiêng về bên trái một chút, đồng thời đoản đao trong tay trái nhanh chóng chém tới bụng “Linh thứu.” “Linh thứu” khẽ sững người, tay trái hóa trảo vung xuống dưới, dường như muốn dùng tay không để chặn đoản đao trong tay Lâm Tịch lại. Nhưng điều khiến hắn phải sợ hãi chính là Lâm Tịch lại để hắn dễ dàng bắt được đoản đao. Tuy nhiên, Lâm Tịch lập tức tung một cước đá vào lồng ngực hắn, sau đó lợi dụng phản lực để lui nhanh về sau, thân hình Lâm Tịch lăn trên mặt đất mấy vòng, chuẩn xác vươn tay nhặt lấy trường kiếm đã rớt xuống đất từ nãy vào tay lại.
Sau khi trúng một cước đá, “Linh thứu” nhanh chóng ổn định thân hình, nhẹ nhàng và vững chắc đáp xuống đất. Hắn ta vung tay lên, ném đoản đao vừa đoạt được vào trong cánh rừng ở phía xa.
“Linh Thứu” tiếp tục bước chân áp sát Lâm Tịch, nhưng điều khiến đôi mắt hắn đằng sau tấm mặt nạ màu bạc phải nhíu lại chính là “Chồn bạc” rõ ràng có tu vi kém hơn hắn, hơn nữa khi nãy còn bị dùng một đao đánh bay trường kiếm trong tay, nhưng vào lúc này, “Chồn bạc” lại kiên quyết tấn công hắn trước, xuất kiếm.
Hơn nữa, so với những gì hắn đã tưởng tưởng, tốc độ một kiếm này nhanh hơn rất nhiều.
“Keng!”
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Đáng lẽ trong lần tấn công này “Linh thứu” mới là người ở thế chủ động, nhưng không ngờ bây giờ lại thành người phải vội vã phòng thủ. Dưới thế công quá sắc bén, “Linh thứu” phải dùng hết sức nắm chặt trường đao trong tay mới miễn cưỡng chặn được một kiếm này.
Nhưng Lâm Tịch cũng không vì chiêu thức mình bị chặn lại mà nản lòng, hắn nghiêng người qua một bên, trường kiếm màu đen hất ngược lên, nhanh chóng chém tới bụng “Linh thứu!”
“Linh thứu” dứt khoát xoay người lại, nhưng dù thân hình di chuyển rất nhanh thì hắn không thể kịp điều chỉnh trường đao để phòng thủ nữa. Trong lúc nguy cấp, trường đao biên quân màu đen giống như được “Linh Thứu” tùy tiện ném ra, cứng rắn ngăn cản một kiếm hiểm độc này.
Song đối phương, tức Lâm Tịch, không hề có ý định dừng lại sau đòn tấn công đấy, lại tiếp tục vung kiếm chém tới. “Linh thứu” sợ hãi hít sâu một hơi, thân hình bất giác tự ngã xuống để tránh kiếm, ngay giây khắc đấy tay trái hắn khẽ chống trên mặt đất, cả người theo thế lăn dài trên mặt đất đầy cỏ dại, giống như một con quay đang điên cuồng quay.
Lâm Tịch tung người nhảy lên, trường kiếm màu đen lại được vung cao.
“Keng!”
Trường kiếm màu đen tiếp tục va chạm với trường đao biên quân màu đen.
“A!”
Lâm Tịch nhanh chóng điều chỉnh thế kiếm, trường kiếm trong tay một lần nữa hất ngược lên trên, sau đó theo thế cả thân thể hắn đang lao xuống, định chém mạnh vào lưng “Linh thứu”. Nhưng vào lúc này, trường đao màu đen trong tay “Linh Thứu” đã thật sự rời tay, bay tới đập mạnh vào thân kiếm màu đen.
“Keng!”
Cả cánh tay phải Lâm Tịch bị chấn động mạnh, khí lực đang súc tích gần như bị đánh tan tác, lần thứ hai trường kiếm màu đen đang nắm chặt trong tay bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng trường đao biên quân màu đen được “Linh thứu” ném ra lại đột ngột dừng ở ngay trên không trung, sau đó trở về tay “Linh thứu”
Giữa chuôi đao và đầu các ngón tay “Linh thứu”, có một mảnh vãi cũ kỹ bình thường.