Một ngày nọ.
Giờ lên lớp môn cưỡi ngựa bắn cung các tân đệ tử khoa Chỉ Qua.
Vị giảng viên mặc áo bào đen phụ trách môn học cưỡi ngựa bắn cung đang kiên nhẫn giải thích rõ quyết định rất quan trọng của học viện.
– Lần xuất viện tu hành này cũng giống như việc các đệ tử năm hai, năm ba ra ngoài tu hành, học viện sẽ lựa chọn những địa phương và chức vị thích hợp trước để học viên lựa chọn. Sau khi ra ngoài không phải không thể trở về học viện, khi hoàn thành một vài nhiệm vụ học viện an bài là có thể trở về tu hành, lựa chọn các môn học tiếp theo như các đệ tử năm hai, năm ba.
– Sau khi trở về học viện, thi đậu xong các môn học đã lựa chọn vẫn có thể đạt được phần thưởng học phần.
– Khi đi ra ngoài, đệ tử học viện đã chính thức tốt nghiệp sẽ có quan vị Tòng bát phẩm, còn các ngươi là quan Chính thập phẩm. Tất cả những biểu hiện, công lao trong thòi gian này sẽ được các Ti liên quan ghi lại, tích lũy lên chức.
– Trong hai ngày nay các ngươi có thể tham gia đợt thi của các khoa, nếu như đậu sẽ được phần thưởng học phần. Nếu như không đậu, lần sau trở về học viện cũng có thể thi lại.
…
Giải thích kỹ càng đến đây, các tân đệ tử khoa Chỉ Qua đang chăm chú lắng nghe mới hiểu được. Ngoại trừ việc các tân đệ tử mới ra ngoài đã có quan vị chính thức, toàn bộ công lao được các Ti ghi lại để tích lũy, sau khi hoàn thành các nhiệm vụ là trở về học viện được, thì lần xuất viện này của họ không khác là mấy so với việc các đệ tử đã tốt nghiệp đi ra ngoài.
Có người vui, nhưng cũng có người lo.
Người vui có nguyên nhân của họ, họ cảm thấy so với việc học các môn học khô khan ở học viện, đi ra ngoài lịch luyện sẽ thú vị hơn rất nhiều. Lại có người nghĩ rằng ngay từ bây giờ đã bắt đầu ghi chép công trận, sau mấy năm tích lũy thì hẳn lúc mình chính thức tốt nghiệp sẽ không chỉ là một vị quan Tòng bát phẩm, đường đi sau này cũng sáng sủa hơn rất nhiều.
Người lo cũng không phải không có nguyên nhân. Có đệ tử tự giác cảm thấy tu vi mình còn thấp, mà một khi đã gia nhập biên quân thì dù là đệ tử đã tốt nghiệp của học viện, việc có người chết kẻ sống là chuyện thường thấy, nay bọn họ đi ra ngoài tất nhiên sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Còn có người nói rằng quan vị thập phẩm quá thấp, sợ rằng khi đến các địa phương làm việc sẽ bị chèn ép, không sống thoải mái được.
Nghe giảng viên mặc áo bào đen phía trước nói xong, lại nghe rất nhiều đệ tử học viện xung quanh mình bàn tán ồn ào, Hoa Tịch Nguyệt bất giác cau mày, hỏi nhỏ Lý Khai Vân:
– Đang yên yên ổn ổn cớ sao lại bất ngờ thay đổi như vậy? Học viện chúng ta trước giờ rất coi trọng truyền thống, chẳng lẽ ở biên quan có chiến sự nổi lên?
Lý Khai Vân lắc đầu, trả lời với giọng điệu không chắc chắn lắm:
– Không nghe thấy tin tức nào cả. Nhiều đệ tử như vậy….nếu như có chiến sự gì lớn, chắc chắn đã có người biết trước.
Hoa Tịch Nguyệt nhất thời nhăn mặt lại, hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ học viện hay Hạ phó viện trưởng gặp chuyện gì sao?
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
– Không có đâu.
– Sao ngươi chắc như vậy?
Hoa Tịch Nguyệt nhìn Lâm Tịch, hỏi ngược lại.
Lâm Tịch khẽ giật mình, vội vàng cảnh tỉnh mình. Hắn biết cô nương Hoa Tịch Nguyệt bạn tốt mình từ nhỏ đã có thói quen chú ý đến mọi chuyện từ chi tiết nhỏ nhất, nhưng sau một hồi do dự, hắn cũng không muốn lừa gạt nàng, nên nhẹ giọng nói:
– Hai ngày trước Hạ phó viện trưởng đã tìm ta nói chuyện, nên ta biết ngài và học viện vẫn yên ổn. Chỉ vì nội dung nói chuyện thuộc bí mật của học viện, nên ta không thể nói rõ cho mọi người được.
– Cái gì?
Lý Khai Vân nhất thời kinh hãi:
– Hạ phó viện trưởng tự mình tìm ngươi nói chuyện?
Hoa Tịch Nguyệt cũng nhíu nhíu chân mày, nhìn Lâm Tịch, thấp giọng nói:
– Xem ra đúng là có chuyện không bình thường. Nếu không, sao Hạ phó viện trưởng lại một mình tìm ngươi nói chuyện.
Lâm Tịch không thể làm gì khác ngoài việc lắc đầu, nói:
– Nhưng ta cũng không biết tại sao học viện lại quyết định thay đổi như vậy.
Sau khi giảng viên mặc áo bào đen tuyên bố bắt đầu xuất viện tu hành, Biên Lăng Hàm vẫn im lặng không nói gì. Nàng biết tương lai nhất định có một ngày như vậy, nhưng nàng không ngờ ngày này lại gấp gáp đến sớm như vậy.
– Không biết chúng ta sẽ đi đến những nơi nào…
Nàng bất giác lẩm bẩm tự nói với chính mình.
Ngay lúc này, giảng viên mặc áo bào đen phía trước đã nói xong những vấn đề liên quan đến việc xuất viện tu hành, tiếp đó tuyên bố:
– Bây giờ bắt đầu thi môn cưỡi ngựa bắn cung, mọi người chuẩn bị đi.
Nội dung thi môn cưỡi ngựa bắn cung học viện Thanh Loan có hai phần: Dừng ngựa giương bắn và giục ngựa bắn liên hoàn.
Dừng ngựa giương bắn là tiễn thủ cho ngựa đứng yên một chỗ, sau đó giương cung bắn mục tiêu, mà giục ngựa bắn liên hoàn chính là vừa giục ngựa chạy vừa giương cung bắn.
Phần thi thứ nhất liên quan đến việc quân đội sắp xếp trận hình, tiễn thủ hỗ trợ các đồng đội tác chiến, mà phần thi thứ hai lại được dùng nhiều nhất trong khi truy kích hoặc tập kích bất ngờ quân địch. Khoảng cách bắn tên của hai phần thi này là trăm bước. Cũng không biết Trương viện trưởng có từng hỏi qua ý kiến mọi người hay tự mình quyết định hay không, nhưng tấm bia đá làm mục tiêu bắn lại rất giống với tấm biển hình tròn được dùng trong khi thi đấu Olympic, điểm khác biệt duy nhất là mỗi một vị trí trên tấm bia đá này có số điểm rất khác nhau, chỉ cần đạt được tổng số điểm vượt trên yêu cầu giảng viên là học viên đó sẽ thi đậu.
Với trình độ tiễn kỹ hiện tại của mình, cho dù không dùng đến thủ pháp “tam chỉ trì vũ” của Đông Vi truyền thụ cho Phong Hành Giả, trong tình huống khoảng cách giữa hai bên chỉ là trăm bước, cho dù không thể đạt được điểm số cao nhất, nhưng Lâm Tịch chắc chắn mình sẽ rất dễ dàng thông qua. Cũng như những gì Đông Vi đã nói từ đầu: Đối với hai người Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, môn học này không khác gì đã tặng không cho bọn họ hai học phần.
Mà đối với các tân đệ tử khoa Chỉ Qua còn lại, việc có qua được hay không cũng không quan trọng, chỉ là lỡ như không thi đậu, sợ rằng những người thi đậu sẽ có cớ trêu chọc mình. Nếu như may mắn qua được, vậy họ sẽ có thêm hai học phần, tương đương với cơ hội giúp tu vi tăng cao hơn trước khi rời khỏi học viện.
Cho nên, sau khi giảng viên học viện nói xong và các đệ tử bàn bạc xong xuôi, lập tức có mấy đệ tử khoa Chỉ Qua tự nhận tiễn kỹ mình không đến nỗi nào bước ra ngoài, yêu cầu tham gia thi.
…
Không lâu sau đấy, từng âm thanh tên bắn “vèo vèo” vang lên trên một đồi núi ở học viện Thanh Loan.
Sau khi có mấy người bắn xong, đột nhiên có những tiếng hoan hô ủng hộ.
Người đi lên thi tiếp theo là bạn tốt của Lâm Tịch – Đường Khả.
Động tác bắn tên của Đường Khả vô cùng lưu loát. Ở phần thi “Dừng ngựa giương cung”, cả mười tên do Đường Khả bắn ra đều trúng những phần quan trọng trên tấm bia đá mục tiêu ngoài trăm bước.
Tiếp đó hắn bắt đầu phần thi “Giục ngựa bắn tên liên hoàn”, mỗi một động tác đều đạt chuẩn và vô cùng tĩnh tóa, từng tên được bắn ra liên tiếp nhau. Trong tiếng ủng hộ của mọi người bên dưỡi, thật không ngờ Đường Khả lại bắn tên vô cùng chuẩn xác, tiếp tục đạt được thành tích mười tên đều trúng mục tiêu.
Tính đến bây giờ, Đường Khả là người có thành tích tốt nhất. Bởi vì trong bảy người lên trước Đường Khả, người làm tốt nhất chỉ đạt được thành tích: tổng hợp hai phần thi, trong hai mươi tên bắn có mười sáu tên trúng mục tiêu, bốn tên bị lệch ra ngoài.
Lâm Tịch mỉm cười nhìn người bạn tốt của mình. Trước khi vào học viện Thanh Loan, Đường Khả đã trở thành người tu hành, sau đó được trui rèn trong biên quân nên tiễn kỹ vốn rất tốt. Nếu như không phải được Đông Vi dạy cho thủ pháp “tam chỉ trì vũ” trong khi bắn tên, Lâm Tịch sợ rằng trình độ tiễn kỹ của mình không thể nào bằng Đường Khả được. Mà khi nhìn thấy bạn tốt của mình được nhiều người ủng hộ như vậy, tất nhiên Lâm Tịch cũng rất vui mừng.
Lý Khai Vân cũng hưng phấn không thôi. Ngay lúc Đường Khả bắn xong cây tên cuối cùng, Lý Khai Vân đã không nhịn được dùng tay thọt Lâm Tịch, nói:
– Lâm Tịch, hay là chúng ta lên thử đi, có khi lại được hai học phần đấy.
– Được.
Lâm Tịch nhìn Lý Khai Vân và Biên Lăng Hàm, gật đầu xong rồi đi lên. Nhưng vị giảng viên mặc áo bào đen vừa ghi thành tích của Đường Khả lại xong, vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Tịch chuẩn bị tham gia thi, liền nói:
– Lâm Tịch, ngươi được miễn thi môn cưỡi ngựa bắn cung này, không cần thi nữa.
Lâm Tịch khẽ sửng sốt. Trong lúc ngẩng đầu, hắn vô tình nhìn thấy được ánh mắt của vị giảng viên mặc áo bào đen trước mặt đang nhìn bỗng trở nên hơi lạ thường, lập tức hiểu được vì sao mình được miễn thi.
Vị giảng viên này chỉ nói riêng mình được miễn thi chứ không nói tên Biên Lăng Hàm ra, Lâm Tịch đoán rằng Hạ phó viện trưởng muốn dùng cách này để cho nhiều người hoài nghi hơn, hoặc chắc chắn rằng hắn là “Phong Hành Giả”. Với thân phận “Phong Hành Giả” này, không chỉ thân phận “Tương Thần” thật sự của hắn được che giấu, mà ngay cả một “Phong Hành Giả” khác là Biên Lăng Hàm cũng được giữ kín.
Đông Vi đã từng nói rõ với hắn và Biên Lăng Hàm: Những người có thiên phú Phong Hành Giả giống như là con cưng của trời vậy, khi sinh ra đã có khả năng như vậy, khoảng gần mười năm mới lại xuất hiện một người. Mà trong lịch sử học viện Thanh Loan, chưa có năm nào học viện lại có đến một lúc hai người có thiên phú Phong Hành Giả.
– Miễn thi?
Khu vưc sườn đồi này bỗng trở nên yên lặng.
– Tại sao được miễn thi?
Mấy người Lý Khai Vân và Hoa Tịch Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, cả bọn đồng loạt nhìn Lâm Tịch, tựa như mong muốn tìm được câu trả lời từ hắn.
Lâm Tịch khổ não giang hai tay ra, thấp giọng:
– Đây cũng là một bí mật trong cuộc nói chuyện giữa ta và Hạ phó viện trưởng, không thể nói được đâu.
…
– Tại sao hắn có thể miễn thi? Bình thường học môn này, có thấy tiễn kỹ hắn đặc biệt gì đâu.
– Chẳng lẽ hắn là Thiên Tuyển nên học viện muốn giúp đỡ sao?
– Đây là hai học phần đấy! Làm vậy thật không công bằng!
Có mấy đệ tử khoa Chỉ Qua tức giận bất bình. Mà trong đấy có một thiếu niên có khuôn mặt non nớt và rất âm hiểm lại không nói lời nào, cứ trầm mặt xuống như đang suy nghĩ điều gì, đây chính là Cừu Lộ, kẻ thù lớn nhất của Lâm Tịch ở khoa Chỉ Qua.
– Con bà nó…
Trong lúc đang nói chuyện với nhau, mấy đệ tử này bỗng nhiên nghe thấy có người vừa chửi thề. Cả bọn đồng loạt xoay đầu lại, lập tức thấy người nói câu cũng là một đệ tử khoa Chỉ Qua không thích Lâm Tịch – Mộ Sơn Tử.
– Mộ huynh, huynh nói thử đi, việc này có công bằng hay không? Học viện Thanh Loan chúng ta cho phép các đệ tử thắc mắc với giảng viên, hay là huynh hỏi đi.
Một đệ tử đứng bên cạnh Cừu Lộ lập tức chắp tay với Mộ Sơn Tử, nhẹ giọng nói.
– Ngươi tưởng ta ngu hả? Một mình lên tiếng phản đối? Người khác sẽ nghĩ ta như thế nào? Hơn nữa, dù ta khờ đến mức giúp bọn ngươi hỏi, ta cũng không muốn mình bị người khác đánh đến nỗi mặt mày sưng tấy lên.
Mộ Sơ n Tử bỗng nhiên cau mày, liếc mắt nhìn tên đệ tử này một cái, nói xong câu này liền xoay người rời đi, thậm chí còn không liếc nhìn Cừu Lộ.
Tên đệ tử đứng bên cạnh Cừu Lộ tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, phẫn nộ nói:
– Hôm nay tên này uống nhầm thuốc à? Không phải hắn rất ghét Lâm Tịch sao, đáng lẽ khi thấy chuyện này phải lên tiếng phản đối chứ?
– Đừng nói nữa. Mộ Sơn Tử ngang ngược càn rỡ, dù xuất thân giống chúng ta nhưng thường ngày cũng không có mấy người chơi thân.
Cừu Lộ trầm mặt lại, lên tiếng khuyên giải:
– Tính tình hắn như thế, sau này ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác hại, chúng ta cần gì phải so đo với người như hắn.
– Cừu huynh nói rất đúng.
Một tên đệ tử khác có thân hình cao lớn, khuôn mặt hồng hào khác đứng bên cạnh Cừu Lộ, trước nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, sau lại thấp giọng xuống đến mức chỉ để Cừu Lộ và mấy người chung quanh nghe được, nói:
– Ở trong học viện chúng ta không thể đánh tên Thiên Tuyển đáng ghét kia được. Nhưng sau khi ra học viện, chẳng lẽ chúng ta vì Cừu huynh ra tay trừng trị hắn lại khó lắm sao?
– Chúng ta căn bản không cần làm những chuyện vô vị như vậy.
Cừu Lộ cười lạnh một tiếng, nói:
– Theo ta biết, những người muốn đối phó hắn cũng không ít đâu. Ngoại trừ Liễu Tử Vũ ở khoa Ngự Dược ra, kinh thành Hứa tam thiếu, thậm chí cả Chu đại công tử cũng không thích hắn chút nào. Sau khi ra ngoài, chúng ta cứ bắc ghế ngồi xem hắn bị thê thảm thế nào là được rồi.
Mấy người chung quanh Cừu Lộ bỗng ngẩn người, hỏi lại:
– Liễu Tử Vũ không thích hắn là việc ai cũng biết. Nhưng tại sao hắn lại chọc đến Hứa Châm Ngôn khoa Văn Trì, thậm chí là cả Chu Dụng Hiền sư huynh rồi?
– Mọi người không biết rồi.
Cừu Lộ cười lạnh nói:
– Hứu gia và Tần gia, mặc dù một nhà ở Hình ti, một nhà ở Công ti, nhưng gia chủ hai nhà lại từng là bạn sinh tử chi giao trên chiến trường, nay Hứa tam thiếu và Tần Tích Nguyệt lại đồng thời thi đậu học viện Thanh Loan, mặc dù hai nhà không nói rõ, nhưng tất nhiên từ lâu Hứa gia đã coi Tần Tích Nguyệt là con dâu của mình. Nghe nói khi có tin đồn Tần Tích Nguyệt và Lâm Tịch kết giao với nhau, Hứa tam thiếu đã rất tức giận đấy, có vài người còn nhìn thấy. Về phần Chu đại công tử, nghe nói lúc xã đoàn chiêu nạp thành viên, Chu sư huynh đã từng hạ mình chiêu dụ nhưng Lâm Tịch lại không tiếp nhận, các ngươi nghĩ việc này như thế nào? Chu sư huynh là ai chứ, chỉ cần huynh ấy nhờ vài người trong Lại ti, chắc chắn cái tên nhà quê không biết trời cao đất dày kia sẽ chết không có chỗ chôn ngay. Tất nhiên Chu sư huynh là người tốt, chưa chắc sẽ để ý đến chuyện như vậy, nhưng mấy vị sư huynh sư tỷ ở bên cạnh huynh ấy chắc chắn sẽ không quên. Chỉ cần ra tay trừng trị tên tiểu tử này, lại nhân lúc nào ấy nói vài câu, nhất định họ sẽ khiến cho Chu sư huynh vui vẻ hơn rất nhiều, sau này cũng được Chu sư huynh giúp đỡ nhiều hơn.
Mấy người nghe được cũng ngẩn người, đồng thời lắc đầu, thở dài nói:
– Ngay cả Chu Dụng Hiền mà cũng dám đắc tội, Lâm Tịch đúng là không biết chữ chết viết như thế nào. Đã như thế, chúng ta chỉ cần nghe nghóng tin tức xui xẻo của hắn là được rồi.
Ở thế gian này, liệu còn có việc gì khiến người ta vui hơn khi nhìn thấy một người mình rất ghét liên tục bị xui xẻo, bị người khác trù dập?
Nhưng ngay lúc này, các đệ tử khoa Chỉ Qua khác đột nhiên ồn ào không thôi.
Một nữ giáo sư trẻ tuổi, khuôn mặt đầy vẻ trí thức, tay ôm một quyển sách dày cộm, đang xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, chậm rãi đi tới đây.
~~o0 0o~~