Tiên Ngạo

Chương 58 - Trận Chiến Mở Màn Với Thái Dược Bang

trước
tiếp

Cáng tre hạ xuống, người phía dưới lập tức bị ngâm mình giữa dầu sôi, nhưng không phải ngâm cả toàn thân, chỉ cần giãy dụa sẽ thoát được khỏi mặt dầu. Chỉ thấy người trong chảo ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi dầu sôi nổ văng tung tóe bên trong chảo. Bọn họ đã giải khai á huyệt, phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, một lúc lâu mới dần dần chấm dứt. Đây là cố ý làm như thế, điểm huyệt chỉ điểm rất nhẹ, ố ý chừa lại một chút, như vậy mới có thể tăng nỗi đau đớn mà kẻ thụ hình phải chịu, để biểu hiện sự tàn khốc của hình phạt này, chấn nhiếp những người khác.

Kẻ bị hạ xuống chảo dầu liều mạng giãy dụa bên trong dầu sôi phát ra tiếng kêu thảm thiết, có thể nói cực kỳ bi thảm. Dư Tắc Thành không khỏi nhắm nghiền mắt lại, thật là kinh khủng.

Không lâu người này đã bị dầu sôi luộc chết, sau đó một tổ khác có người tiến lên, đưa một người khác đã được buộc chặt sẵn sàng tiếp tục hạ xuống chảo dầu. Người thụ hình ra sức giãy dụa, sau đó dốc hết toàn lực dùng nội lực chấn vỡ tâm mạch, lập tức tự sát.

Những người khác có kẻ kiên nghị cũng lập tức tự sát, kẻ do dự cũng muốn tự sát theo, lập tức bị những người khác khống chế chân khí, mất đi cơ hội tự sát, sau đó đổi người kế tiếp tiến hành nhúng dầu sôi.

Lập tức lại là cảnh tượng giãy dụa trước khi chết, tiếng kêu thê thảm trước khi chết vang lên, sau đó lại đổi người kế tiếp. Tất cả đệ tử ở đây xem tới nổi sắc mặt trắng bệch, đám đệ tử này trên chiến trường dù giết người hay bị giết có thể không hề e ngại, mặt không đổi sắc, nhưng chuyện này thật sự khiến người ta không thể chịu đựng được, có người đã bắt đầu nôn mửa.

Dư Tắc Thành chậm rãi mỡ to mắt, hắn bắt buộc mình phải nhìn bọn chúng chết đi, âm thầm thế, mình tuyệt đối không thể chết đi một cách hèn mọn giống như bọn chúng. Mình phải làm cường giả, phải quyết định sinh tử của người khác, chứ không phải bị người khác quyết định sinh tử của mình.

Dư Tắc Thành nhìn một đám phản đồ bị tắm chảo dầu, có kẻ còn chưa kịp cho vào chảo cũng đã bị dọa chết, trong đó còn có Mạc Đồ mà hắn từng biết, Dư Tắc Thành tận mắt nhìn thấy y chết một cách đau khổ trong dầu sôi. Kẻ cuối cùng là Hồ Khải, y bị để lại làm kẻ thụ hình cuối cùng, lúc này tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ, ngồi một chỗ ngây ngô cười, hoàn toàn điên rồi, không còn vẻ quật cường như lúc trước.

Hành hình chấm dứt, Mã Lão Hắc quát:

– Các ngươi nhất định cho rằng ta rất tàn nhẫn, nhung vì bọn chúng cấu kết với Thái Dược bang, nếu là bọn chúng giành được thắng lợi, ắt cũng sẽ đối xử với chúng ta như thế! Chỉ cần chúng ta gia nhập bang phái, phải dự đoán trước sẽ có ngày này. Đây là quy luật của bang phái Hắc đạo chúng ta, cũng là vận mệnh của chúng ta.

– Truyền lệnh, lập tức xuất binh, tấn công Tổng đà của Thái Dược bang, kẻ nào lùi bước khiếp đảm, chém không tha!

Mã Lão Hắc vừa ra lệnh một tiếng, lập tức tất cả đệ tử Mãnh Hổ bang cùng xuất phát, ai nấy chỉnh đốn trang bị, rút đao cầm kiếm, khoảng chừng hơn tám trăm người nhắm phía sơn môn Thái Dược bang đi tới.

Sơn môn Thái Dược bang nằm ở ngoài Hoàng Thạch nhai cách đây mười bảy dặm, nơi này địa thế hiểm yếu, ở trên một ngọn núi cao, ba mặt đều là vách núi, chỉ có một mặt địa thế bằng phẳng. Nhưng Thái Dược bang xây dựng mấy trăm năm qua, đã làm nên cơ quan trùng trùng, thành lũy vô số.

Dọc theo đường đi mơ hồ có thể nhìn thấy vô số đệ tử Thạch gia, bọn họ cũng đã tụ tập lại, mười người một tổ, thứ tự chỉnh tề. Hai bên sóng vai mà đi, tuy rằng không trò chuyện với nhau, nhưng dường như giữa hai bên có cảm giác ăn ý.

Chỉ mười bảy dặm đường không dài lắm, không lâu sau mọi người đã tới nơi. Dọc trên đường đi có những chỗ có thể mơ hồ thấy được vết máu. Trước khi mọi người chạy đến, đám đệ tử Hắc Hổ đường tới trước đã bắt đầu thanh trừng, đến khi mọi người tới trước Hoàng Thạch nhai, lúc này mới bị ngăn bước tiến.

Đối phương cũng phát hiện ra nguy cơ, toàn bộ co đầu rút cổ vào phía sau sơn môn trên Hoàng Thạch nhai. Con đường lên núi chỉ có một, nhưng rộng chừng hai trượng, chỉ là sườn núi dốc hai mươi độ mà thôi. Chẳng qua đi thêm về phía trước chính là một tường đá thật lớn cản đường, dày khoảng chừng hai thước, tất cả đều xây bằng đá xanh, các khe hở được trét bằng đá vôi trộn với trứng gà, chắc chắn vô cùng. Trên bờ tường lộ ra vô số lỗ bắn, sơn môn nằm ở giữa, to chừng hai trượng, hoàn toàn đúc bằng hắc thiết thanh đồng, dày nặng vô cùng.

Ở ba mặt khác của Hoàng Thạch nhai, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu. Tất cả đệ tử Hắc Hổ đường đang ở chỗ này xem ra ở ba chỗ khác là Thạch gia động thủ, tất cả đệ tử Thái Dược bang muốn chạy trốn bị giết sạch sẽ.

Dư Tắc Thành than dài một tiếng, Thái Dược bang xong rồi, bọn chúng đã phạm vào đại kỵ, chuyện âm thầm cấu kết với Lý Dạ Bạch đã tạo thành mầm họa cho bọn chúng. Mấy ngày trước đây, Thạch đại phu đánh Lý Dạ Bạch bị thương, sau đó thả cho y rời khỏi, ngoài mặt lão tuy rằng cười ha hả, nhưng thật ra trong lòng đã động sát khí. Trước khi rời đi. Lý Dạ Bạch buông ra vài câu nói quật cường, khiến Thạch đại phu nổi sát tâm. Tai họa như vậy nếu để lại, tương lai nếu Thạch đại phu già đi hoặc chết đi như vậy không ai có thể đối phó tên Lý Dạ Bạch này, sẽ mang lại cho Thạch gia họa diệt môn. Nếu như đã kết thù oán vậy tuyệt đối phải tiêu trừ ẩn họa cho nên Thạch đại phu hạ lệnh nhổ cỏ tận gốc tất cả những thành phần liên quan với Thái Dược bang đều chém tận giết tuyệt.

Lần này Mãnh Hổ bang công kích Thái Dược bang, một là vốn Mãnh Hổ bang đã chú ý tới dã tâm của Thái Dược bang, thứ hai tám phần chính là nhận lời ủy thác của Thạch gia. Các đại gia tộc ở Thang quốc vốn tương trợ lẫn nhau, Mãnh Hổ bang được tồn tại là do mục đích này, Thái Dược bang đắc tội không phải chỉ là một môn phái, có thể nói là đắc tội với toàn bộ tầng lớp thống trị ở Thang quốc. Dù là hôm nay bọn chúng vượt qua kiếp nạn lần này, không lâu sau ắt cũng sẽ tuyệt đối diệt vong.

Đám thủ hạ đệ tử của Dư Tắc Thành toàn bộ tập trung xung quanh và phía sau hắn, đệ tử của Lưu Đạo Hàn bên cạnh cũng là như vậy, ở giữa chính là bọn thủ hạ của Chấp Sự Long đầu Đại ca, Đàm Nhị Lang, Hoa Hồ Điệp đã bị xử tử, ở phía sau bọn họ là đệ tử tới từ Tổng đường Hắc Hổ đường, mọi người tụ tập dưới chân núi chờ đợi mệnh lệnh.

Ở phía sau đệ tử Hắc Hổ đường, có bốn chiếc ghế Thái sư được bày ở đó, trên mỗi ghế có một người ngồi ngay ngắn, trong đó có Trần Qua Tử, còn có một người không ngờ là Dương Thành Lâm của Thủ Noãn bang. Hai người còn lại Dư Tắc Thành đã từng gặp qua ở nội đường Hắc Hổ đường, đều là lão nhân quắc thước, được Hắc Hổ đường cung phụng.

Trần Qua Tử, Dương Thành Lâm đều là cao thủ Tiên Thiên, xem ra hai người còn lại cùng là như vậy. Đây có lẽ chính là con bài tẩy của Mã Lão Hắc, bọn họ chỉ dùng để đối phó Lý Dạ Bạch.

Dương Thành Lâm cảm nhận được ánh mắt của Dư Tắc Thành, lập tức liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, trong mắt lộ ra thù hận vô cùng. Mặt lão đã hoàn toàn bị thiêu hủy, là do Dư Tắc Thành ban tặng. Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, tuy rằng Dương Thành Lâm thăng tiến cao thủ Tiên Thiên, nhưng vì bận tâm thân nhân thủ hạ của mình, cho nên không tìm tới Dư Tắc Thành gây phiền phức. Bởi vì lão thân là cao thủ Tiên Thiên, nếu tập kích Dư Tắc Thành, đó có nghĩa là Thủ Noãn bang tuyên chiến với Mãnh Hổ bang. Có lẽ lão còn có thể trốn thoát, nhưng những người khác của Thủ Noãn bang sẽ không thể may mắn thoát khỏi, lão không chịu nổi kết quả này.

Còn một nguyên nhân nữa là tiên thuật của Dư Tắc Thành cũng đã đốt cho lão tan gan vỡ mật, cho nên chưa chắc lão đã dám trả thù. Không biết Mã Lão Hắc hứa hẹn chuyện gì, mới có thể mời lão đến. Tuy nhiên Dư Tắc Thành biết rõ, Dương Thành Lâm hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Với thủ đoạn âm độc của Mã Lão Hắc, tuyệt đối sẽ không lưu lại cao thủ Tiên Thiên như vậy để trở thành ẩn họa trên địa bàn của Hắc Hổ đường.

Mã Lão Hắc quát:

– Đệ tử phân đà Sơn Hổ phía trước nghe lệnh, lập tức giả vờ tấn công, thăm dò hư thật!

Mệnh lệnh này là truyền đạt cho đám thủ hạ của Đàm Nhị Lang đang đứng ở giữa. Đầu mục của bọn họ đều bị xử tử, Mã Lão Hắc cũng không tín nhiệm bọn họ, muốn cho bọn họ trở thành vật hi sinh, lệnh cho bọn họ công kích trước hết để thăm dò kẻ thù.

Hơn hai trăm người này ngơ ngác nhìn nhau, không có cách nào, chỉ đành cắn răng xông lên. Mới vừa rồi cảnh chết thảm của Hoa Hồ Điệp còn ràng ràng trước mắt, xung phong về phía trước còn có một đường sống, cửu tử nhất sinh, không xung phong vậy chính là phản đồ, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Tuy nhiên may mắn là Mã Lão Hắc chuẩn bị rất nhiều vũ khí trang bị, trong đó có thang mây và búa phá thành. Trong đó mỗi một người được phát một lá thuẫn, dựa vào thuẫn này ít nhất cũng có thêm đường sống.

Hơn hai trăm người la lên một tiếng, nhắm hướng sơn môn đối phương xông lên. Đối phương hoàn toàn không có một tiếng động, dường như không có người nào cả. Đợi cho hai trăm người này vọt tới dưới chân thành, bất chợt một tiếng thét vang lên, trên tường thành lộ ra vô số đầu người, bọn họ cầm trong tay cường nỏ cung tiễn bắt đầu bắn tới tấp, lập tức phía dưới vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tục


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.