Tiên Nghịch

Q.1 - Chương 46 - Lão Quái

trước
tiếp

Vương Lâm cầm lấy phích lịch đạn, nhìn đối phương một cái, nói:

-Lý Sơn sư huynh, không làm phiền huynh tiếp tục buôn bán, Vương mỗ cáo từ!

Lý Sơn vội vàng gật đầu, vẻ mặt ôn hòa, nói:

-Sư đệ, khi ngươi sử dụng phích lịch đạn, nhất định phải cẩn thận một

chút. Huynh vừa rồi đã nói, cách ném có vấn đề, cho nên cũng không dám

cam đoan mỗi lần đều thành công. Đừng đến lúc không thành công, nói sư

huynh ta lừa ngươi nhé!

Nói xong, hắn lại tiếp tục quay qua những người khác mà hét lên.

-Các vị sư huynh, ta đây còn có vài cái bảo bối, là tín vật của Hợp Hoan

Tông. Ai có cái này, thì có thể đến Hợp Hoan Tông tìm được một người

đẹp để song tu. Thứ này, ta phải dốc sức mới có được vào tay. Lần này

cắn răng bỏ những thứ yêu thích, các sư huynh phái Hằng Nhạc, cần phải

nắm lấy cơ hội lần này a!

Vương Lâm cười khẽ, xoay người đi về phía Dược Viên Tử, sau một lúc thì

về đến nơi ở. Thần thức của hắn đảo qua, phát hiện Tôn Đại Trụ không có ở

đây, vì vậy bèn khoanh chân ngồi ở trong phòng mình, lấy ba cái phích

lịch đạn ra, cẩn thận xem xét.

Sau một lúc lâu, vẻ mặt Vương Lâm lộ ra cảm giác hứng thú, phích lịch

đạn này ở dưới thần thức của hắn, giống như trong suốt vậy, không có bất

kì một cái bí mật nào đáng nói.

Nói trắng ra là, ở bên trong có lưu lại một đạo thần thức của Lý Sơn.

Hắn có thể dựa vào điểm này, mà kiểm soát việc nổ hay không.

Vương Lâm trước nay cũng không biết, thì ra thần thức có thể sử dụng như

thế này. Sau một lúc cẩn thận mô phỏng, hắn dễ dàng đem thần thức của

mình bao phủ trên phích lịch đạn.

Hắn vẫn chưa bóc thần thức của đối phương ra, mà bao nó vào bên trong. Nếu hắn muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra được.

Sử dụng thần thức ở trên phích lịch đạn này, gợi ý cho Vương Lâm rất nhiều. Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra Thạch Châu thần bí.

-Thần thức nếu có thể sử dụng như vậy, vậy thì có thể ngưng tụ ở trên hạt châu này không?

Ánh mắt của Vương Lâm chớp động, thần thức lập tức ngưng trụ trên Thạch Châu thần bí.

Một lúc lâu sau, Vương Lâm nhíu mày, Thạch Châu này cũng không có chút

biến hóa nào, trong thần thức nhìn thấy cũng giống như ngày trước vậy,

bình thường không có gì đặc biệt cả.

Suy nghĩ một lúc, vẻ mặt Vương Lâm khẽ động, cầm hạt châu đứng lên rồi

nhanh chóng rời khỏi Dược Viên tử. Dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến giữa

núi, tìm được một chỗ bí mật, sau khi khẳng định an toàn, hắn lập tức

tiến vào không gian Mộng Cảnh.

Trong nháy mắt khi tiến vào, Vương Lâm biết mình thời gian cấp bách, hắn lập tức khuếch tán ra toàn bộ thần thức.

Một phút, ba phút, mười phút, ba mươi phút… …

Bốn phía không có biến hóa gì, Vương Lâm buồn rầu sờ sờ quai hàm, lẩm bẩm tự nói:

-Thật sự không thể lưu lại thần thức ở trong hạt châu sao?

Đúng lúc này, đột nhiên ở gần Vương Lâm có một cái vật sáng rất dài, đột nhiên ánh sáng lấp lóe, sau đó từ từ mờ đi.

Vương Lâm ngẩn ra, ngay sau đó, như phản ứng dây chuyền, một cái rồi lại

một cái nữa phát sáng rồi tắt. Cuối cùng toàn bộ không gian Mộng Cảnh,

tất cả những vật phát sáng, toàn bộ đều lần lượt tối sầm lại. Không bao

lâu, bốn phía đã là bóng tối, không có một chút ánh sáng nào.

Vương Lâm sợ hãi đến tận đáy lòng, hắn cẩn thận và dè dặt quan sát rất lâu, cũng không thấy được có gì dị thường.

-Khỏi cần quan sát, dựa vào cảnh giới Linh Động Kỳ viên mãn của ngươi,

muốn biết những dị thường của hạt châu ngày hôm nay, căn bản là hy vọng

hảo huyền!

Âm thanh của một người già nua, đột nhiên vang lên, giọng nói đầy thương tang.

Vương Lâm đột nhiên cả kinh, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, hắn ở trong

Mộng Cảnh tu luyện vài chục năm, đây chính là lần đầu tiên nghe thấy

giọng nói của một người thứ hai, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi ngất

trời.

-Vãn bối Vương Lâm, không biết tiền bối là?

Vương Lâm thở sâu, đè nỗi sợ hãi xuống tận đáy lòng, cung kính chắp tay nói.

Vương Lâm vốn là người thông minh, lúc này trong lòng hắn không khỏi

nghĩ đến, đối phương bên kia không có khả năng là đột nhiên xuất hiện,

rõ ràng luôn ở bên trong Thạch Châu này, mình đã ở trong đây gần ba mươi

năm, sợ rằng đều nằm trong sự theo dõi của đối phương.

-Tên của lão phu, ngươi chỉ là một tên tiểu bối trong Tu Chân Quốc cấp

ba, không có tư cách để biết. Ngươi mất ba mươi năm, lại được lão phu âm

thầm trợ giúp, còn có sự giúp đỡ ngày hôm nay của hạt châu, lại chỉ mới

tu luyện đến cảnh giới viên mãn của Linh Động Kỳ Giả, thật sự là khiến

người ta thất vọng. Đặc biệt là ngộ tính của ngươi, lại đến bây giờ mới

có thể nghĩ đến chuyện dùng thần lực để quan sát hạt châu, hừ!

Vương Lâm trầm mặc không nói, hắn trước kia cũng dùng thần thức quan sát

hạt châu, nhưng mà không giống như lần này, chỉ là quan sát lâu hơn mà

thôi.

-Nhất là phương pháp làm việc của ngươi, làm cho ta gai mắt, người tu

chân vốn có hành động nghịch thiên. Ai chọc giận ngươi, ngươi phải giết

kẻ đó, ngươi ở trong môn phái rắm chó này mấy năm, ta cũng âm thầm quan

sát. Nếu như là ta, hừ! Cái môn phái này bây giờ sợ rằng đã sớm bị ta

giết sạch rồi. Tất cả những người sỉ nhục, ta nhất định sẽ cho bọn nó

hồn bay phách lạc! Nhất là cái tên Vương Trác kia, với tính cách của ta,

hắn đã sớm bị ta lấy linh hồn ra ném vào trong luyện ngục không cho

luân hồi rồi, sau đó giết cả nhà hắn, giết sạch cả cái môn phái này. Ôi!

Cái môn phái này của các ngươi nhìn giống như hổ, ta rất thích, rất ác

độc, còn có tên tiểu bối họ Lưu kia, ta lại càng thích, phù hợp với khẩu

vị của lão phu.

Vẻ mặt Vương Lâm cổ quái, cười khổ nói:

-Tiền bối, ta… …

-Ngươi đừng ngắt lời, ta còn chưa nói xong. Hừ! Môn phái nhỏ này của các

ngươi coi như có mấy cô nàng lớn lên cũng không tệ, tiểu tử ngươi thật

là không biết hưởng thụ. Nếu như đổi lại là lão phu, đã sớm đem các nàng

bỏ vào trong cái nồi lớn, để tươi sống mà hút khô nguyên âm,??,mùi vị

đó, thật là khiến cho người ta phải nhớ nhung a, lão tử ba mươi tuổi đã

nếm qua cảm giác đó rồi.

Vương Lâm trợn mắt há mồm, rất lâu mà nói không ra lời.

-Tiểu tử, ngươi cho ta một chút không khí được không, ngươi tu luyện

nhanh lên một chút đi, ra sức đến Anh Biến Kỳ sớm, lão phu cũng có thể

đi ra ngoài rồi, ai.

Vương Lâm do dự một chút, hắn nghe thấy có chút mơ hồ, hỏi:

-Tiền bối, cái gì gọi là Anh Biến Kỳ? Còn nữa người vừa nói là ta bây

giờ là Linh Động Kỳ Giả viên mãn, những thứ này có nghĩa gì?

-Ngươi không biết tự nghĩ ra à, cái gì cũng phải hỏi hỏi. Quên đi, ngươi

chỉ là một em bé trong Tu Chân Quốc cấp ba. Cho dù muốn bổ đầu ra cũng

không thể đạt được câu trả lời. Hừ! Nghe cho rõ, tiểu tử, ta nói chính

là năm cấp cảnh giới của tu chân quốc. Nói thế này, ba cấp tu chân quốc

của các ngươi, cảnh giới chỉ là Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh

Tứ Cá, còn như Hóa Thần Kỳ, trong mắt các ngươi, đó là cảnh giới trong

truyền thuyết.

Một khi ba Tu Chân Quốc cấp ba xuất hiện một người Hóa Thần Kỳ, như vậy

quốc gia của các ngươi đẳng cấp sẽ được nâng cao, đến Tu Chân Quốc cấp

bốn. Sẽ tương ứng nhận được đủ loại giúp đỡ của Liên Minh Tu Chân, cũng

có tư cách tranh đoạt đất đai ở bên ngoài hành tinh Tu Chân. Đồng thời

cũng phải đảm nhận sứ mệnh bảo vệ Liên Minh Tu Chân.

-Giống như vậy, Tu Chân Quốc cấp bốn, nếu có một người Anh Biến Kỳ, sẽ

thăng lên Tu Chân Quốc cấp năm. Như vậy mà suy rộng ra, còn như Linh

Động Kỳ, là một cái tên gọi chung cảnh giới của tu luyện giả trên Tu

Chan Quốc cấp bốn, tương đương với Ngưng Khí ở đây của các ngươi, nhưng

phạm vi thì rộng hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.