Âm thanh này vừa vang lên lập tức hóa thành một trận gió lớn, hỏa cầu
màu lam trên bốn cột đá nhất thời tối sầm lại. Thanh âm thật lớn truyền
đi trong hang động, làm cho người ta có ảo giác như uy áp do ông trời
phát ra.
Vương Lâm hít sâu một hơi, ôm quyền cung kính nói:
– Bái kiến Dạ tiền bối.
Thân ảnh người nọ dần dần ngưng thật, rồi hóa thành một trung niên nhân
tầm bốn mươi tuổi. Người này tướng mạo anh tuấn, mày kiếm, mắt sáng như
sao, mặt trắng như ngọc, hắn nhìn Vương Lâm, trên mặt không lộ ra bất cứ
cảm xúc nào, mở miệng nói:
– Mộc Nhũng, ngươi lui ra.
Mộc Nhũng đang quỳ trên mặt đất lập tức vâng dạ rồi nhanh chóng lui ra
ngoài, trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy thân thể của hắn.
Dạ Tự Tại vung tay lên, nhất thời một tấm màn mỏng hiện ra, hắn than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
– Vương Lâm, ngươi không phải là đệ tử của Thi Âm Tông, không cần câu
thúc. Sư đệ Ngô Vũ của ta nhất định đã gặp phiền toái, Vương Lâm, nơi
này không có người thứ ba, ngươi cứ nói đi.
Vương Lâm có ưỡn thẳng lưng, trước khi đến đây hắn đã suy nghĩ rất kỹ,
chuyện có liên quan tới Ngô Vũ căn bản không thể dấu diếm Dạ Tự Tại một
Nguyên Anh kỳ cao thủ, tốt nhất là thành thật nói ra.
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm liền đem chuyện chứng kiến Tùng Lâm phế khu nói ra một lần.
Dạ Tự Tại yên lặng lắng nghe, một lời cũng không phát ra, đợi đến khi
Vương Lâm nói xong, hắn than nhẹ một tiếng, nhắm mắt trầm tư, trong lòng
thầm nghĩ:
– Nếu những lời Vương Lâm là sự thật, Ngô Vũ sư đệ trước khi đi từng nói
thi khôi của hắn sắp tới lúc tấn cấp, hơn nữa nội dung câu chuyện vừa
rồi hợp với tính cách sư đệ Ngô Vũ. Thi khôi tạo phải, ai. Sư đệ, thi
khôi tạo phản há có thể là chuyện dễ dàng như ngươi nói, Trúc Cơ trung
kỳ thi khôi mặc dù là ta cũng không có biện pháp chiến thắng. Ngươi để
cho Vương Lâm tới đây đưa tin sợ rằng còn có thâm ý khác.
Nghĩ tới đây, thần thức Dạ Tự Tại đảo qua, đột nhiên “ý” lên một tiếng
kinh ngạc. Theo như hắn vừa dò xét được, công pháp tu luyện của Vương
Lâm cùng Thi Âm Tông cực kỳ giống nhau, cùng là thuộc tính âm hàn, hơi
trầm ngâm một chút, hắn liều hiểu rõ ý tứ của sư đệ.
Đây là do Ngô Vũ vừa đồng thời cầu cứu, vừa vì Thi Âm Tông mà thu nhận
một tên đệ tử. Thần thức của Vương Lâm sau khi tra xét một chút Vương
Lâm, lại nhìn chằm chằm vào quái nhân A Ngốc, một lúc sau, hắn hoàn toàn
hiểu rõ ý tứ của Ngô Vũ. Cơ thể của tên A Ngốc này trời sinh đã thích
hợp tu luyện công pháp của Thi Âm Tông.
Dạ Tự Tại thu hồi ánh mắt của mình, hắn chậm rãi mở miệng nói:
– Vương Lâm, nó chính là A Ngốc làm bạn với sư đệ ta mấy năm sao?
Vương Lâm khẽ gật đầu.
Dạ Tự Tại hít sâu một hơi, quyết đoán nói:
– Vương Lâm, ta xem linh lực trong cơ thể ngươi cũng có thuộc tính hàn,
cùng với Thi Âm Tông ta có thể nói là đồng nguyên. Nếu ở đây tu luyện
chắc chắn sẽ rất có lợi, ngươi có bằng lòng trở thành đệ tử của Thi Âm
Tông không?
Vương Lâm trên đường tới đây đã sớm đoán ra được chuyện này, vì vậy không nói hai lời cung kính nói:
– Đệ tử nguyện ý.
Dạ Tự Tại gật đầu nói:
– Thôi, ngươi đã có cơ duyên xảo hợp quen biết Ngô Vũ sư đệ, thì cứ coi
như là đệ tử của hắn, từ nay về sau ngươi là đại đệ tử thứ hai của Thi
Âm Tông chúng ta.
Nói xong, hắn chỉ vào quái nhân A Ngốc phía sau nói:
– A Ngốc này đi theo ta.
Thấy Vương Lâm có chút do dự, hắn cười nói:
– A Ngốc cùng với Ngô Vũ sư đệ tình cảm rất thâm hậu, ta sẽ không hại hắn, ta muốn nhận hắn làm đệ tử.
Nói xong, hắn vung tay phải lên, ném ra một chiếc ngọc giản màu lam, sau
đó bàn tay tiện thể nắm được thân thể thoáng. Trong lúc A Ngốc sợ hãi
rống lên một tiếng, thì thân hình đã biến mất khỏi huyệt động.
Vương Lâm tiếp lấy ngọc giản, thần thức hơi đảo qua, nhất thời sắc mặt có chút cổ quái.
Ngộc giản này chỉ có một chút pháp thuật đơn giản liên quan tới công
pháp tu luyện Thi Âm Tông. Vương Lâm cân nhắc một chút, nội tâm liền trở
nên thư thái, đây là đối phương có chút đề phòng, bất quá Vương Lâm
cũng không thèm để ý.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy Mộc Nhũng đang từ bên ngoài từ dò xét đi vào,
sau khi phát hiện Dạ Tự Tại đã rời đi, hắn lập tức bay đến bên cạnh
Vương Lâm. Định nói chuyện nhưng nhìn thấy màu sắc ngọc giản trên tay
Vương Lâm, nhất thời kinh hãi thối lui lại sau vài bước cung kính nói:
– Đệ tử Mộc Nhũng bái kiến sư tổ.
Vương Lâm ngẩn người ra, nhìn ngọc giản trong tay cười nói:
– Mộc huynh không nên như thế, màu sắc ngọc giản này chẳng lẽ có ý tứ gì sao?
Mộc Nhũng hâm mộ nhìn ngọc giản trong tay Vương Lâm, cười khổ từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản màu lam nhạt, nói:
– Sư tổ, mời vừa nãy người còn không có ngọc giản, cho nên đệ tử mới có
thể xưng hô cùng bối phận. Nhưng bây giờ người đã có ngọc giản, môn quy
của Thi Âm Tông rất nghiêm khắc, đệ tử không có dũng khí tiếp tục gọi
như vậy nữa.
Hắn dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp:
– Người xem màu sắc ngọc giản trong tay ta, đây chính là thứ duy nhất
chứng minh thân phận trong Thi Âm Tông chúng ta. Lão tổ là ngọc giản màu
xanh, sư tổ thì có ngọc giản màu lam đậm, về phần trưởng lão là ngọc
giản lam nhạt, cuối cùng là đệ tử có màu trắng.
Vương Lâm thu hồi lại ngọc giản trong tay, đang muốn tiếp tục nói chuyện
thì đột nhiên từ trên hỏa cầu màu lam ở trên bốn trụ đá tỏa ra làn khói
mờ ảo màu xanh.
Thần sắc Mộc Nhũng hơi động, tay phải bắt quyết, trong miệng thốt lên:
– Thu!
Làn khói xanh lập tức tụ tập lại một chỗ rồi bay tới bên người Mộc
Nhũng, sau đó nó hóa thành từng sợi nhỏ tiêu tán trong không trung.
Mộc Nhũng khéo hờ hai mắt, nhưng nhanh chóng mở ra, quay sang Vương Lâm cười nói:
– Sư tổ, Dạ lão tổ mới truyền tấn, nói đệ tử vì ngài an bài một cái tu luyện thất, bây giờ đệ tử lập tức dẫn người đi chứ?
Vương Lâm đối với những bí thuật của Thi Âm Tông có chút ngạc nhiên,
phương pháp đưa tin vừa rồi cư nhiên lại thông qua làn khói, hắn sờ sờ
cằm sau đó gật đầu.
Thân thể Mộc Nhũng hơi động đã đi tới một cái động khẩu, Vương Lâm cũng nhẹ nhàng lướt người đi theo.
Hai người ở bên trong di chuyển với tốc độ rất nhanh, dọc theo đường đi
Mộc Nhũng giới thiệu giản lược một chút về Thi Âm Tông. Hơn nữa trước đó
Vương Lâm đã thông qua thanh niên dẫn đường mà có hiểu biết nhất định
về Thi Âm Tông.
Thi Âm Tôn, là một trong bốn ma tông, đệ tử có hơn ngàn người, tất cả
đều cùng sinh hoạt dưới lòng đất. Ai cũng có luyện thất chuyên dụng của
mình, ngoại trừ một ít đệ tử xuất ngoại ra, thì tất cả đều dốc lòng tu
luyện.
Kỷ thật nói là ma tông thì cũng không thích hợp, so với Thiên Đạo Môn ma
diễm ngập trời, Hợp Hoan tông vừa dâm mà âm tà, Vô Phong Cốc sát khí
trùng thiên, Thi Âm Tông tuy nói có thi khôi làm bạn, nhưng bên trong
lại toàn là cuồng nhân trong tu luyện.
Mỗi một đệ tử Thi Âm Tông đều là cuồng nhân trong tu luyện. Hiện tượng
này cũng có nguyên nhân của nó, quy định trong Thi Âm Tông rất tàng
khốc, trong vòng mười năm chưa đạt tới tầng thứ mười Ngưng Khí kỳ, ba
mười năm chưa đạp tới Trúc Cơ kỳ, một trăm nưa chưa đạt tới Kết Đan kỳ
đều bị đem luyện chế thành thi khôi.
Chế độ máu tanh như thế giống như một chiếc roi da luôn ở đằng sau đốc
thúc các Thi Âm Tông đệ tử, bức họ không thể không trở thành kẻ tu luyện
cuồng nhân.
Hằng năm đều có mấy người bị luyện chế thành thi khôi, mỗi một lần luyện chế đều cho các đệ tử đến xem mà ghi nhớ.
Đồng dạng, hằng năm cũng có các đệ tử được phái ra ngoài tìm kiếm những
người có căn cơ tuyệt hảo, vô luận phải dùng phương pháp gì cũng phải
bắt vào trong tông để thay thế cho những đệ tử bị luyện chế.
Không phải không có đệ tử muốn phản kháng, mà các đệ tử khi vào cửa đều
bị hút mất một tia hồn phách đem phong ấn trong ngọc giản. Ngọc giản
chia làm bốn loại, lão tổ có ngọc giản màu xanh khống chế các đệ tử môn
hạ, đồng dạng, màu lam của sư tổ cũng có hiệu quả như vậy, tiếp tới là
màu lam nhạt của trưởng lão.
Tầng tầng khống chế, không có người nào dám phản kháng. Mộc Nhũng lại
càng không hiểu được hết, Thi Âm Tông là một môn phái khổng lồ, Triệu
quốc này bất quá chỉ là một phân đơn vị mà thôi. Hắn từng gặp qua sứ giả
Thi Âm Tông của ngũ cấp quốc gia tới tuần tra, nô phó của sứ giả có tu
vi Nguyên Anh kỳ.
Vương Lâm càng nghe càng kinh hãi, hắn không khỏi cân nhắc, tại sao vừa
rồi Dạ Tự Tại cấp cho mình ngọc giản lại không rút ra một tia hồn phách
để phong ấn?
Đồng dạng là nghi vấn này, khi Dạ Tử Tại trở về chỗ mình, từ trong cơ thể hắn truyền ra một giọng nói.
– Ngươi tại sao không bắt hồn phách của hắn để phóng ấn lên ngọc giản? –
Một thanh âm khàn khàn giống như hai thanh sắt cọ xát vào nhanh phát
ra.
Tay phải Dạ Tự Tại đặt lên trên đầu A Ngốc, sau khi phong ấn ý thức của A
Ngốc, hắn khoanh chân ngồi xuống trên giường đá màu đen. Tay phải bắt
quyết, điểm lên trán mình một cái, nhất thời toàn thân hắn run rẩy, một
bóng người hư ảo từ trong cơ thể hắn chậm rãi đi ra.
Nhân ảnh người nọ có chút mơ hồ, thấy không rõ bộ ráng, hắn sau khi
thoát khỏi thân thể Dạ Tự Tại thì bay lơ lửng ở giữa không trung. Nhìn
qua A Ngốc một chút, trong giây lát bàn tay phải giơ lên đặt trên đầu A
Ngốc.
Dạ Tự Tại nhướng mày, tay phải bắt quyết, miệng phun ra một ngọn lửa nhỏ
màu lam, ngọn lửa nhỏ vừa xuất hiện lập tức hóa thành dải cầu vồng ngăn
cản móng vuốt của bóng người nọ.
– La Sát, A Ngốc này là do truyền nhân do sư đệ ta chỉ định, ngươi không thể gây thương tổn cho hắn. – Dạ Tự Tại lạnh giọng nói.
Bóng người nọ cười khằng khặc vài tiếng, thân thể bay trên không, hai tay ôm lấy bả vai cứ thế lơ lửng trên cao, the thé nói:
– Dạ Tự Tại, ngươi cùng sư đệ ngươi chỉ bất quá là chờ lô đỉnh, lúc đầu
sư đệ của ngươi nhân lúc Tử đại nhân còn chưa sản sinh ra ý thức nhanh
chóng rời đi, bây giờ hắn lại hướng tới ngươi cầu cứu, đây quả thật là
tự chui đầu vào lưới. Buồn cười thật. Dạ Tự Tại, bây giờ ngươi đã biết
địa điểm của hắn, ngươi còn không mau trợ giúp Tử đại nhân thôn phệ Ngô
Vũ?
Sắc mặt Dạ Tự Tại âm trầm, nhìn chằm chằm vào đối phương, cười lạnh nói:
– Khi ngươi còn chưa thể hoàn toàn thôn phệ được ta, muốn ta nghe theo
lời của ngươi thì đừng hòng. Về phần Tử đại nhâ, ta cũng không trợ giúp
Ngô Vũ, cũng không trợ giúp hắn, có thể thôn phệ được sư đệ ta hay không
thì phải xem bản lãnh của hắn.
Bóng người cười hắc hắc hai tiếng, cũng không thèm để ý, nói:
– Ngươi đã không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng. Bất quá tiếp theo
phải chuẩn bị cho kỳ Phê Ý Thức ngũ cấp tông quốc cho tốt. Lần này có
mười người, ngươi muốn chọn lô đỉnh nào nhớ kỹ thân phận của ngươi.
Ngươi chỉ là một ngoại sự đệ tử Thi Âm Tông mà thôi, còn tên tiểu tử A
Ngốc này ngươi định xử lý thế nào?
Dạ Tự Tại trầm mặc một chút, rồi hắn thầm than một tiếng, bốn trăm năm
trước bái làm môn hạ của Thi Âm Tông, dựa vào thiên tư tuyệt đỉnh dùng
bốn trăm năm thời gian đã tu luyện tới Nguyên Anh kỳ. Nhưng đúng lúc
này, thi khôi lại sinh ra ý thức, nó bắn đầu tiến hành thôn phệ hắn, quá
trình này tương đối mất thời gian, cũng bởi vì thế hắn đối với một loại
bí mật của Thi Âm Tông đã hiểu rõ.