Một khi tới Trúc Cơ trung kỳ, sẽ có thêm một vài pháp thuật có thể thi
triển. Nhất là trên ngọc giản của Thi Âm tông có giới thiệu về một loại
quỷ hồn thuật. Sử dụng pháp thuật đó có thể gọi lệ hồn ra chiến đấu.
Vì nghênh chiến Đằng Hóa Nguyên, đoạt lấy hồn kỳ, Vương Lâm đã vắt hết
óc, có bao nhiêu thủ đoạn đem ra dùng hết. Sau khi đã có quyết định, hắn
liền lấy hồ lô linh lực ra. Sau đó xoa một cái lên Nghịch Thiên châu
rồi tiến vào Mộng Cảnh không gian.
Đã một thời gian, Vương Lâm không vào trong Mộng Cảnh không gian để tu
luyện. Ánh sáng trong không gian mờ mờ. Phía trên có một tầng vật chất
màu xám. Đưa mắt nhìn quanh, cảm giác áp lực liền xuất hiện ngay tức
khắc.
Bốn phía có những vệt sáng dài, tỏa ra chút ánh sáng. Trước kia, khi
tiến vào trong Mộng Cảnh không gian, nhưng vệt sáng đó đều đứng yên.
Nhưng từ sau khi Thủy thuộc tính viên mãn, những vệt sáng đó như có thêm
linh hồn, bắt đầu di chuyển không theo một quy tắc nào hết.
Vương Lâm đứng trong không gian, vươn tay chạm vào một vệt sáng. Bàn tay
hắn nhẹ nhàng xuyên qua nó. Vệt sáng đó giống như không ở trong cùng
một không gian với Vương Lâm, mặc cho hắn làm thế nào cũng không thể
chạm tới.
Tuy nhiên, hắn vẫn có thể sử dụng ý niệm để khống chế. Trong lòng hắn
thoáng động, ánh sáng bốn phía liền chuyển động theo. Chúng có thể tụ
lại thành một bộ đồ án, hoặc tản ra xung quanh. Bất cứ trong đầu Vương
Lâm nảy ra ý muốn nào là chúng phản ứng theo.
Chuyện này, Vương Lâm đã từng hỏi Tư Đồ Nam. Nhưng lão cũng không rõ.
Theo lời lão nói thì bây giờ bên trong Nghịch Thiên châu rất quỷ dị.
Mộng Cảnh không gian chỉ là một tác dụng của nó mà thôi. Còn về thời
gian thay đổi trong đó thì Tư Đồ Nam không tìm hiểu được. Lão chỉ biết
với thân phận cường giả lục cấp tu chân quốc của mình, khi cướp được
Nghịch Thiên châu, trên thế giới tu chân không có người nào dám động
vào.
Nhưng không ngờ từ đâu lại chui ra mấy cường giả có thực lực mạnh đến
khó tin. Đám tu sĩ đó điên cuồng đuổi giết Tư Đồ Nam, khiến cho hắn phải
bỏ thân thể, trốn vào trong Nghịch Thiên châu mới có thể trốn thoát.
Tư Đồ Nam đã từng nói với Vương Lâm, đám tu sĩ đuổi giết hắn chắc chắn
không phải là người tu chân trên tinh cầu này. Tư Đồ Nam có thể chắn
chắn một điều, tới cảnh giới của lão cơ bản là biết hết những cường giả
trên tinh cầu. Hơn nữa, Tư Đồ Nam được mọi người xưng là đệ nhất cao thủ
thì tu vi phải rất mạnh.
Cơ bản tu vi của đối phương cũng chỉ tương đương với lão. Nhưng chỉ có
một người, Tư Đồ Nam có thể khẳng định vượt qua mình. Nếu không phải có
người đó ra tay thì lão cũng không phải bỏ thân thể. Phải biết rằng bằng
hữu của Tư Đồ Nam cũng không ít. Mặc dù tu vi của đối phương tương
đương với lão, nhưng dù sao thì Tư Đồ Nam cũng là cường giả trên tinh
cầu nên chiếm được địa lợi và nhân hòa.
Nhưng sau khi người đó ra tay, Tư Đồ Nam biết được cho dù có tìm đến
người khác thì cũng thế. Tới một người là chết một người. Tu vi của
người đó so với hắn không phải chỉ có một cấp độ. Trong lòng Tư Đồ Nam
thầm đoán, người đó chắc chắn phải đến từ thất cấp tu chân quốc.
Nghĩ tới điều đó, Nghịch Thiên châu trong mắt lão lại càng trở nên thần
bí hơn. Có thể khiến cho thất cấp tu chân quốc xuất hiện tranh đoạt thì
chắc chắn nó phải là một loại bảo bối hiếm thấy.
Những việc đó, Tư Đồ Nam đều nói hết cho Vương Lâm. Hơn nữa, lão luôn
dặn dò Vương Lâm rằng nhất định phải cẩn thận. Một khi để lộ ra Nghịch
Thiên châu, chắc chắn cả hai chỉ có một kết quả đó là thi cốt thành tro
mà hồn phi phách tán. Tư Đồ Nam phân tích, nếu đối phương đến từ thất
cấp tu chân quốc, thì phát ra một cái lệnh truy tìm đồ vật ở lục cấp tu
chân quốc là chuyên hết sức đơn giản. Vì vậy phải cẩn thận đề phòng.
Vương Lâm nhớ tới chuyện đó, trong lòng thầm chấp nhận. Không biết
Nghịch Thiên châu có tác dụng gì khác không nhưng chỉ riêng thời gian
thay đổi cũng đã là chuyện nghịch thiên rồi. Mỗi một người tu chân đều
luôn chạy đua với thời gian. Nói thẳng ra, tu vi chính là tuổi thọ. Mỗi
lần nâng cao thực lực thì tuổi thọ sẽ tăng lên theo.
Ngoại trừ việc đó, tu vi tăng cao cũng đồng nghĩa với địa vị tăng lên.
Phải biết rằng cấp bậc trong tu chân giới rất quan trọng. Trong mắt tu
sĩ Trúc Cơ kỳ thì Ngưng Khí kỳ đã là cái gì? Nếu dùng hai chữ chó lợn
thì hơi khó nghe một chút. Nhưng nó chính là sự thật.
Đồng dạng, trong mắt tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ
cũng hoàn toàn như thế. Tương tự, trong mắt lão quái Anh Biến kỳ, tu sĩ
dưới Hóa Thần kỳ cũng chẳng bằng chó lợn, muốn giết là giết.
Ánh mắt Vương Lâm lộ rõ một sự kiên định. Đến bây giờ, hắn đã thực sự
cảm nhận được sự sinh tồn trong tu chân giới còn khốc liệt hơn nhân gian
rất nhiều. Mạnh được yếu thua. Nếu muốn sinh tồn, nhất định phải có
được thực lực mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức mà tất cả mọi người đều sợ hãi
thì mới không bị bắt nạt.
– Nếu tu vi của mình mà đạt tới Hóa Thần kỳ hoặc là Anh Biến kỳ thì có
giết chết Đằng Lệ, cho dù là Đằng Hóa Nguyên cũng không dám nói một câu,
lại càng không dám đi tìm cha mẹ ta. Thực lực! Tất cả đều dựa vào thực
lực. Chỉ có trở thành cường giả mới có thể quyết định sinh tử của người
khác. – Trong lòng Vương Lâm quặn đau, ánh mắt lộ ra hàn quang.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, đem thần thức tỏa ra khắp
Mộng Cảnh không gian. Hai tay hắn bắt quyết, tay phải đưa về phía trước.
Ánh sáng xung quanh liền lập tức tập trung lại hình thành một cái cánh
cửa.
Đây là tác dụng mà Tư Đồ Nam tìm được, sau khi Thủy thuộc tính của
Nghịch Thiên châu viên mãn. Đó là lợi dụng ánh sáng trong đó tạo thành
một cái pháp trận. Lợi dụng trận pháp đó, Vương Lâm có thể ra vào Mộng
Cảnh không gian một cách tự nhiên.
Vương Lâm bước vào trong cánh cửa. Khi xuất hiện, vẫn là khung cảnh của
Mộng Cảnh không gian. Chỉ có điều cảnh tượng xung quanh hơi có sự khác
biệt. Phía trước Vương Lâm có một người khổng lồ cao chừng ba trượng.
Hắn đang khoanh chân ngồi giữa không trung. Vô số luồng sáng chiếu tỏa
ra từ thân thể hắn.
Chăm chú nhìn kỹ, tướng mạo của người khổng lồ hoàn toàn bình thường,
tuy nhiên có một nét âm trầm. Thân thể của hắn cũng không phải là thực
sự ngưng tụ mà hơi trong suốt. Nhất là phần ngực gần như là trong suốt
từ trước ra sau. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy được linh khí nồng nặc
đang dao động. Lúc này, người khổng lồ đang nhắm nghiền hai mắt. Thân
thể lúc sáng lúc tối, không thèm để ý tới Vương Lâm.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nguyên Anh của Tư Đồ Nam.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn lại hết sức rung động. Trong đầu hắn cứ nghĩ
rằng nếu Nguyên Anh mà lớn như vậy thì thân thể của Tư Đồ Nam trước kia
chẳng khác nào một người khổng lồ.