Tiên Ngục

Chương 114 - Chuẩn Bị Trước Khi Chiến Đấu

trước
tiếp

Cùng Lôi Tiếu hẹn nhau buổi tối lại đến lấy linh đan, Tô Triệt đi trở về Linh Thảo Dược Viên.

Thời điểm đi ngang qua sân nhỏ của Trần tổng quản, đúng lúc, Trần tổng quản và một gã quản sự đệ tử cùng nhau đi ra, vừa thấy được Tô Triệt, rõ ràng Trần tổng quản sửng sốt một chút, lập tức, lại ngụy trang trở thành bộ dạng cười mỉm.

– Trần tổng quản.

Thần sắc Tô Triệt tự nhiên mà chào hỏi cùng hắn.

– Tô Triệt ah, lịch lãm rèn luyện trở về rồi hả?

– Đúng vậy, Trần tổng quản.

– Hết thảy thuận lợi chứ?

– Cũng không tệ lắm.

Sau vài câu hàn huyên, Tô Triệt cáo từ rời đi. Ánh mắt Trần tổng quản âm trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, trong lòng thầm nhũ:

– Lại để hắn bình yên vô sự trở về rồi, chẳng lẽ, Chính Quân không có tìm được hắn sao?

Trần tổng quản sẽ không bao giờ nghĩ tới, Chính Quân là Luyện Khí hậu kỳ sẽ bị Tô Triệt chỉ là Luyện Khí sơ kỳ giải quyết, ở Tu Chân giới, cấp bậc chiến đấu chênh lệch to lớn như thế, trên cơ bản không tồn tại khả năng lấy yếu thắng mạnh…

Tô Triệt đi vào gian phòng của mình, nhưng trong lòng thì thở dài:

– Chính Quân mất tích không dấu diếm được bao lâu, mâu thuẫn với Trần gia là không thể tránh né, thật là chán ghét ah.

Lão Hắc trấn an nói:

– Trừ khi ngươi cam nguyện làm một người tầm thường vô vị, cả đời bảo trì ít xuất hiện, nếu không, chắc chắn sẽ có sự tình phiền toái như vậy tìm tới tận cửa.

Không bị người đố kỵ là tài trí bình thường, điểm này, Tô Triệt cũng là nhận đồng. Giờ phút này mới nói:

– Vừa rồi, hình như Trần tổng quản không có nhận ra tu vi chân thật của ta, điều này nói rõ, Ẩn Linh Chi Thuật của chúng ta có thể dấu diếm được tu sĩ Trúc Cơ kỳ dò xét.

– Đúng vậy, ta cũng là cảm giác như vậy.

Lão Hắc đáp:

– Nếu còn có thể dấu diếm được pháp nhãn của Kim Đan tu sĩ, vậy thì thật tốt quá.

Che dấu tu vi chân thật của mình, dùng cái này để lừa gạt đối thủ, cái này đối với Tô Triệt mà nói, không thể nghi ngờ là cực kỳ có lợi, tạm thời còn không xác định, lão Hắc và Tiên Ngục làm ra Tàng Linh Chi Thuật, hiệu quả mạnh như thế nào…

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tô Triệt lại đi dược viên tầng hai, thực hiện chức trách Linh thảo Y sư của mình, dùng ôn thủy của Tiên Ngục cứu chữa vài cây linh thảo sinh bệnh.

Nhân công gieo trồng linh thảo, xác thực rất dễ dàng sinh bệnh, đây là bởi vì, nhân loại kiến tạo ra hoàn cảnh sinh tồn, hoặc nhiều hoặc ít cải biến quy luật sinh tồn của linh thảo, có chút nhân tố rất nhỏ đến khó có thể phát giác, sẽ làm cho một số gốc, thậm chí một loạt linh thảo nhiễm bệnh tập thể, thậm chí tử vong.

Trước kia, sự tình cứu chữa linh thảo, đều là trưởng lão dược viên tự mình ra tay mới có thể giải quyết, hiện tại đã có Tô Triệt, coi như là giảm bớt lượng công việc của trưởng lão dược viên. Bởi vậy hiện nay, đại đa số đệ tử quản sự Dược Viên đối với Linh thảo Y sư như Tô Triệt đều là cực kỳ tôn kính.

Đương nhiên, năng lực kỳ lạ như thế, cũng sẽ dẫn phát tham niệm của những người khác. Trần tổng quản chính là một cái ví dụ tiêu chuẩn, với hắn mà nói, thay thế Tô Triệt trở thành Linh thảo Y sư, ý nghĩa, thân phận của hắn ở Huyền Cơ Phong sẽ cao hơn một tầng, đạt được càng nhiều coi trọng của môn phái, thậm chí đối với tương lai trùng kích Kim Đan kỳ cũng có thể tạo được tác dụng rất trọng yếu.

Mãi cho đến màn đêm buông xuống, Tô Triệt cũng không có nhìn thấy Linh Lung ở bên trong dược viên, không biết nàng đi nơi nào. Bất quá, đây cũng là sự tình không sao cả, nhìn thấy nàng, đơn giản là báo cáo một tiếng:

– Ta đã trở về, qua mấy ngày nữa còn muốn đi ra ngoài…

Buổi tối, lại đi tới chỗ Lôi Tiếu, thuận lợi lấy được tám mươi lăm miếng linh đan.

Thế nhưng mà, Tô Triệt cảm thấy số lượng này xa xa không đủ mình tiêu hao. Ở hỏa mạch dưới mặt đất của Âm Phong Hạp Cốc thống khổ tu luyện, tu vi tiến cảnh cực kỳ khả quan, tương ứng một cái giá lớn là, mỗi ngày phải tiêu hao bốn viên linh đan, bế quan nửa năm mà nói, ít nhất phải bảy trăm viên, một số con số lớn như vậy, nhất định là Lôi gia không cầm ra nổi.

Trọng yếu hơn là, giao dịch linh thảo với Lôi gia cũng không thể quá mức nhiều lần, nếu như quá độ, rất dễ dàng dẫn phát ra chuyện phiền toái không đoán trước được.

Như vậy, làm thế nào mới có thể thu hoạch được mấy trăm viên linh đan, đồng thời, lại có thể thần không biết quỷ không hay bảo trì ít xuất hiện?

Vấn đề này, thật đúng là làm khó Tô Triệt rồi, thủy chung cũng không có nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Lại qua một ngày, Lôi Tiếu phát tới ngọc phù đưa tin định ngày hẹn Tô Triệt, vừa thấy mặt đã không đầu không đuôi nói:

– Có người khai ra bàn đánh bạc, một bồi hai, ta bắt ngươi ba trăm linh thạch. Nếu như ngươi thắng, ta có thể cầm lại đến sáu trăm linh thạch… Hảo huynh đệ, ngươi nói thật với ta, ta có thể cầm lại sáu trăm linh thạch, đúng không?

– Một bồi hai?

Tô Triệt thấp giọng nói:

– Nói như vậy, đại đa số người cũng không nhìn tốt ta a?

– Đó là đương nhiên.

Lôi Tiếu gật đầu nói:

– Rất nhiều người còn không biết ngươi đã tấn cấp Luyện Khí tầng ba, hơn nữa, Tống mập mạp thuộc về đệ tử Luyện Khí tầng ba uy tín lâu năm, sau lưng lại có Thiên Vật Phong Chân Lam đại lực ủng hộ, nói như thế nào, đều là phần thắng của hắn lớn hơn một chút.

Tô Triệt gật gật đầu, lập tức lấy ra một cái túi linh thạch nhét vào trong tay Lôi Tiếu:

– Đây là một ngàn Linh thạch, đánh bạc ta thắng, ngươi thay ta đặt đi.

– Một ngàn ah, tiểu tử ngươi quả nhiên có tiền!

Lôi Tiếu nhếch miệng cười nói:

– Cái này tốt rồi, trong nội tâm của ta nắm chắc rồi, ngươi dám áp một ngàn, ta đây lại thêm vào hai trăm!

Tô Triệt cười cười, đối với ván bài loại nhỏ này cũng không phải quá mức để ý.

Đương nhiên, trong mắt của mọi người, tu vi của mình kém xa Tống mập mạp, cũng không phải nhân sĩ nổi danh ở Thiên Huyền Tông, không có khả năng khai ra bàn đánh bạc quá lớn.

Bất quá, nếu có thể để cho đám gia hỏa Thiên Vật Phong kia thua trận, thua người, lại thua tài, đương nhiên là một sự kiện rất hả giận.

Lôi Tiếu cầm túi linh thạch chạy nhanh như chớp, thoáng cái đã không thấy bóng người, cũng không biết đi nơi nào đặt cược. Tô Triệt thầm suy nghĩ nói:

– Trận ước đấu này, người thua, phải tự động giải trừ thân phận đệ tử ngoại môn, ly khai Thiên Huyền Tông. Đến lúc đó, món nợ mà Tưởng Sâm thiếu ngươi, có thể tự nhiên lấy lại rồi.

Nợ gì? Là khoản nợ nhân mạng!

– Ha ha ha ha…

Lão Hắc cười nói:

– Đây là một cuộc so đấu không hề có lo lắng, chỉ có điều, chủ nhân ngươi không cần vội vã giết chết Tưởng Sâm, trước đưa vào Tiên Ngục, để cho lão Hắc ta hảo hảo chăm sóc hắn một phen, 3000 cực hình đại pháp, cũng phải cho hắn hưởng thụ mấy lần mới được.

– Không hề có lo lắng sao?

Tô Triệt mỉm cười:

– Đối với chúng ta mà nói là không hề có lo lắng, thế nhưng mà đối với bọn họ mà nói, ta muốn cho những người khác trừng mắt mà nhìn, kinh hãi rớt cằm, ở những chuyện như thế này, ta không muốn ít xuất hiện xử lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.