Tiên Ngục

Chương 1461 - Thần Vương Lên Đài. (Hạ)

trước
tiếp

Tổng thể xem ra, đại quân chinh phạt do ba Chủ Thần Mặc Lâm suất lĩnh chiếm cứ thượng phong, thần linh Ngõa Hách liên tiếp bị bại lui, thần phân thân của bọn họ đã tử trận rất nhiều, như vậy sẽ hao tổn tới thân thể của bản thể, rõ ràng là một việc vô cùng không có lời.

Thân thể của bản thể, nói như thế nào cũng chính là thân thể của Chủ Thần có thực lực mạnh nhất, tầm quan trọng còn ở trên Thần Quốc. Dù sao, Thần Quốc bị đoạt đi còn có thể gầy dựng lại, còn thân thể của bản thể nếu là bị hủy diệt, chỉ còn lại có một hai cỗ phân thân Trung Vị Thần để kéo dài hơi tàn, Thần Quốc đã giữ không được, tu vi thực lực cũng bị đánh rơi xuống một cảnh giới lớn, vừa phải tu luyện lần nữa, lại phải bắt đầu phấn đấu một lần nữa.

Mắt nhìn thấy quân đoàn chinh phạt sắp lấy được thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến đấu này, trong lúc bất chợt, một cổ ba động kỳ dị xuất hiện trong tinh không.

Ong ong ong . . .

Một cái hắc động vũ trụ chợt tạo thành, ngăn trở con đường truy kích của đại quân chinh phạt.

– Đây là cái gì?

A! A! A!

Tiếng kêu thảm thiết liên miên phát ra, chỉ qua một chút thời gian, tựu có mấy ngàn tên thần phân thân không kịp tránh né bị hắc động Thôn Phệ, lực hút nhiếp

kinh khủng khôn cùng nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, lấy hắc động làm trung tâm lan đến gần phía sau nhiều người hơn.

– Mau lui lại!

Ba vị Chủ Thần Mặc Lâm, Khải Kỳ cùng Mục Lặc đồng thanh rống to, ba người bọn hắn cũng là kinh hãi luống cuống không kịp lui nhanh về phía sau.

– A! A . . .

– Cứu ta!

Tiếng kêu thảm thiết phát ra càng ngày càng nhiều, nối thành một mảnh, chỉ là một hắc động đã đem hơn sáu vạn người thuộc quân đoàn chinh phạt còn dư lại cắn nuốt hơn phân nửa, chỉ có hơn hai vạn người kịp thời thối lui đến khoảng cách an toàn.

Cái hắc động này nhìn kinh khủng như vậy, nhưng là đối với Tô Triệt mà nói, tùy tiện thổi một hơi cũng có thể đem nó xé nát. Bất quá, vẫn là căn cứ theo nguyên tắc sở định lúc trước, chuyện tình của vũ trụ Thánh Huy, nếu không có ảnh hưởng đến bản thân, vẫn là không nên tham dự vào cho thỏa đáng.

Cho nên, Tô Triệt chẳng qua là dẫn Áo Sâm tới vị trí an toàn, cũng không có xuất thủ giải cứu những phân thân của thần linh đang bị Thôn Phệ kia.

– Phân thân mà thôi, cũng không phải người thật chết, không cần đồng tình với bọn họ.

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục đốt lên một đống lửa, đang thiêu nướng một con dị thú chưa từng thưởng thức, tương đối tức cười chính là, con dị thú xấu xí này có sắc mặt vô cùng hung hãn, lại có rất nhiều chỗ tương tự với Lão Hắc.

Cũng là đầu của ác ma, đỉnh đầu có một đôi sừng sắc bén, miệng đầy răng nanh, dữ tợn đáng sợ . . . Khác nhau chỉ là, loại dị thú này có bốn chân, Lão Hắc chỉ có một cặp chân mà thôi.

Lão Hắc có một chí nguyện lớn, đó là: có thể ăn được toàn bộ những món ăn thôn quê trên thế gian.

Dĩ nhiên, cái gọi là ‘Thế gian’ đã sớm khuếch trương lớn đến mức lấy cả Hỗn Độn trở thành Lam Đồ, chỉ bất quá trước mắt mà nói, chẳng qua là các loại món ăn thôn quê trong vũ trụ Tiên Ngục, hắn cũng không được thưởng thức nhiều lần.

Khi Lão Hắc nướng chín thịt dị thú, bắt đầu nhỏ một giọt dầu sôi vào miếng thịt thì, trong tinh không, cái hắc động đang Thôn Phệ chúng thần kia vừa vặn biến hình thành một cái miệng đang há to, rồi lại trong nháy mắt hóa thành hư vô, chuyển biến thành một đạo nhân ảnh.

– Ngõa Long Thần Vương?

Vẻ mặt của Ba vị Chủ Thần Mặc Lâm, Khải Kỳ cùng Mục Lặc lập tức trở nên kinh sợ, liền hỏi:

– Ngõa Long bệ hạ, lúc trước không phải là đã nói xong rồi sao, ngươi sẽ không che chở tên tội nhân Ngõa Hách này a? Nhưng ngài, tại sao còn có thể . . .

Ngõa Long Thần Vương với Thân thể cồng kềnh, cái bụng bự ưỡn ra, toàn thân là một bức tranh, thật giống như Thực Nhân Ma thời viễn cổ vậy, cười ha ha, nói:

– Không sai, ta nói sẽ không che chở cho Ngõa Hách, cho nên, sống chết của hắn ta sẽ không để ý, ta chỉ là đi ra ngoài tìm một chút thức ăn mà thôi.

Lời vừa nói ra, Ba vị Chủ Thần Mặc Lâm, Khải Kỳ cùng Mục Lặc như thế nào cũng không nghĩ tới, vị Thần Vương này lại làm như vậy, thật là không nghĩ tới, đường đường là Thần Vương lại có thể nói không giữ lời, đùa bỡn người khác một cách bỉ ổi như thế.

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục khẽ híp mắt, liếm liếm đôi môi, nói:

– Chủ nhân, đem hắn bắt vào trong này đi a, có đống lửa này, thuận tiện đem hắn nướng chín.

Tô Triệt khóe mắt chớp động, lại một lần nữa bị khẩu vị nặng của Lão Hắc đánh bại.

Loại mặt hàng này cũng có thể nuốt trôi, không phải là khẩu vị nặng, vậy là cái gì a.

– Lão Hắc ta, không phải là người, không phải là thần, mà là một đầu ác ma, ăn cái gì cũng là bình thường.

Lão Hắc cắn xé khối thịt vừa chín ở trong tay, hàm hồ quát lớn một tiếng:

– Chỉ cần xem ai không vừa mắt, đem hắn ăn hết, như vậy không tốt sao?

Nói cách khác, vị Ngõa Long Thần Vương này vừa ra sân khấu, đã làm cho Lão Hắc nhìn không vừa mắt, do đó dẫn phát ra cảm giác muốn ăn mạnh hơn.

Cùng lúc đó, Ngõa Long bay lơ lửng trong tinh không, vuốt cái bụng, u ám cười nói:

– Mới vừa rồi chỉ vào miệng được một ít, chỉ mới ăn no sáu thành, các ngươi, còn dư lại hơn hai vạn thần phân thân này, cũng đừng có ý nghĩ có thể trở về, đều trở thành thức ăn cho ta đi.

Lời còn chưa dứt, đã thuấn di tới, lần nữa chuyển biến thành một cái hắc động có kích thước lớn hơn nữa, bắt đầu Thôn Phệ lần thứ hai.

Nói rõ, ngay cả phân thân của Ba vị Chủ Thần Mặc Lâm, Khải Kỳ cùng Mục Lặc cũng sẽ không bỏ qua, một người cũng không thể chạy trốn, dĩ nhiên cũng bao gồm cả Tô Triệt cùng Áo Sâm ở bên trong.

Nhưng là lần này, hắn lại sững sờ, có một người cũng không bị Thôn Phệ, ngược lại ‘Ách’ một tiếng vang lên, bị lực lượng nào đó đánh bật từ hình thái hắc động trở về nguyên hình, thân hình mập mạp cồng kềnh liên tục quay cuồng trong tinh không, bị đánh bay ra ngoài khoảng cách vài ngàn dặm trông cực kỳ chật vật.

– Người nào?

Đem hết toàn lực ổn định thân hình, hắn nhìn chung quanh, gào thét về phía vô tận tinh không:

– Là ai? Là ai ám toán ta? Có bản lãnh, ngươi đứng ra cho ta!

Ngõa Long hướng về phía vô tận tinh không gầm thét rống giận, nhưng phương hướng hắn đoán nhưng lại không phải là vị trí của đám người Tô Triệt.

Áo Sâm không nhịn được trong lòng buồn cười nghĩ: Ngươi nhìn đâu rồi, ở chỗ này a!

Hắn còn tưởng rằng, nhất định là Tô Triệt âm thầm xuất thủ cho Ngõa Long đẹp mắt một chút, nhưng trên thực tế, trong lòng Tô Triệt cũng là hiểu rõ, căn bản không phải chính mình, là do người khác âm thầm xuất thủ.

– Người nào a, đây là?

Lão Hắc ném cái chân thú trong tay xuống, năng lực dò xét phát huy đến mức tận cùng, cũng không thể phát hiện cái gì trong tinh không.

Tô Triệt cũng giống như vậy, thần thức khuếch tán đi ra ngoài, sửng sốt vì không tìm được người âm thầm xuất thủ kia.

Chỉ bằng điểm này có thể xác định, thực lực của người này hiển nhiên là không thấp, tối thiểu sẽ không yếu hơn so với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.