Tiên Ngục

Chương 44 - Hạ Thủ Sau Lưng

trước
tiếp

Lôi Thanh Tuyết vẫn không vội vàng ra tay, trong nội tâm có ý muốn, đợi đến lúc trùng kích hỏa phù của đường đệ mất đi hiệu lực, lâm vào khốn cảnh rồi hẳn ra tay trợ giúp hắn, như vậy ma luyện mới có hiệu quả tốt nhất. Đang nghĩ ngợi, nàng lại thấy một màn ngoài ý muốn…

Lục lão đại thao túng Thổ Long dây dưa Lôi Tiếu, không nghĩ lại như vậy, vốn tưởng Tô Triệt phải chết không thể nghi ngờ, vậy mà lúc này lại ở sau lưng Lục lão đại mấy trượng, vung tay ném ra một tấm lưu sa phù, rơi xuống bên chân Lục lão đại.

Linh phù lập tức phát huy tác dụng, Lục lão đại chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, đột nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại, phía dưới đầu gối lập tức lâm vào trong cát lún.

Hạ phẩm lưu sa phù, phạm vi ảnh hưởng bất quá chỉ một trượng, uy lực thực có hạn, hẳn là không thể giết bất luận Tu tiên giả nào, hiệu quả cũng chỉ là quấy rối mà thôi.

Thế nhưng thời khắc mấu chốt lại bị quấy rối, thường có thể lật ngược tình thế, trực tiếp cải biến chiến cuộc.

Lục lão đại gặp phải ám toán, trong lòng giật mình, tinh thần thao khống thuật lập tức loạn, Thổ Long dây dưa với Lôi Tiếu “Ầm ầm” một tiếng ngã xuống mặt đất, mặc dù không hoàn toàn giải thể, nhưng cũng không thể kiểm soát được một lúc.

Nắm lấy cơ hội, Lôi Tiếu thoáng một phát nhảy qua thân hình Thổ Long vừa thô vừa to, trực tiếp vọt tới trước mặt Lục lão đại.

– Ha ha, ngươi nhất định phải chết!

Trong tiếng cười lớn, trùng kích hỏa hoàn trên người Lôi Tiếu liền khuếch tán ra.

Lục lão đại bỗng nhiên cả kinh, dốc sức liều mạng vận chuyển chân khí, mãnh liệt đề khí trong cát chảy nhảy ra ngoài. Tốc độ phản ứng xác thực rất nhanh, nhưng vẫn không kịp hoàn toàn tránh trùng kích hỏa diễm của Lôi Tiếu.

Bành!

Lục lão đại bị hỏa diễm trùng kích ở giữa không trung, liền té bổ nhào, bịch một tiếng rớt trên mặt đất, vừa vặn lại ngã xuống trước mặt Tô Triệt.

Giờ phút này, Lục lão đại toàn thân cháy đen giống như than cốc, rõ ràng đã bị trọng thương, bởi vậy mới thấy được uy lực siêu cường của trùng kích hỏa hoàn.

Thấy Lục lão đại vẫn còn giãy dụa muốn đứng dậy, Tô Triệt liền nhanh chân lấy đà, một cước đá ra, phanh! Chính giữa ót của Lục lão đại.

Tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, thân thể cường độ có hạn, chịu đả kích trầm trọng như thế thì chẳng khác gì người bình thường, cũng sẽ dứt khoát lâm vào hôn mê. Lục lão đại vô thanh vô tức nằm vật xuống, biến thành kẻ xui xẻo thứ hai bị Tô Triệt đánh cho bất tỉnh.

Hiện trường còn vài ánh mắt khác, Tô Triệt đương nhiên sẽ không bắt Lục lão đại của bọn hắn vào giam trong Hắc Tháp… Tạm thời không, qua một chốc lại tìm cơ hội!

Tô Triệt lật ngược tình thế, khiến cho nam tử có bớt và nam tử họ Hạ vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ bởi vì hắn có thể ám toán Lục lão đại, cũng có nghĩa là Chiêu Phong Nhĩ đã bị hắn đánh bại.

– Đệ đệ của ta đâu rồi?

Nam tử có bớt lớn tiếng hỏi.

– Đệ đệ ngươi là ai?

Tô Triệt cười nhàn nhạt, cố ý hỏi.

Nam tử có bớt ánh mắt phát lạnh, câm miệng không nói nữa. Câu hỏi vừa rồi chỉ là phản ứng đầu tiên xuất phát từ tư duy, vẫn chưa kịp suy nghĩ, hiện giờ đã nghĩ thông suốt, bây giờ không phải lúc hỏi đệ đệ của hắn. Nếu có hỏi, đối phương cũng sẽ không thành thật trả lời…

Hắn cùng nam tử họ Hạ liếc nhau một cái, truyền âm nói:

– Cứu Lục lão đại trước!

Bá!

Hai người dùng toàn lực, xuất ra tốc độ nhanh nhất hướng Tô Triệt chạy tới cứu Lục lão đại, đồng thời nam tử có bớt còn muốn bắt Tô Triệt khai ra đệ đệ của hắn ở đâu.

– Tô sư đệ, vậy mới tốt chứ!

Lôi Tiếu chiếm cứ ưu thế ưu thế, trực tiếp nhảy qua, muốn ngăn hai người nam tử có bớt. Trùng kích hỏa hoàn vẫn còn, hắn cũng không dám tới gần Tô Triệt, bởi vì trùng kích hỏa hoàn này lục thân bất nhận, chỉ biết bảo hộ người phóng thích linh phù.

Thấy uy lực của trùng kích hỏa hoàn, nam tử có bớt và nam tử họ Hạ đương nhiên phi thường kiêng kỵ, ví dụ ngay trước mắt là Lục lão đại, hỏa diễm hoàn kia tuyệt không thể đụng vào…

Mất đi hiệu lực rồi hả?

Nam tử có bớt và nam tử họ Hạ lập tức đại hỷ, trùng kích hỏa hoàn làm bọn hắn đau đầu cuối cùng cũng không còn!

– Nguy rồi! Tại sao hỏa phù trùng kích lại hết hiệu lực vào lúc này cơ chứ!

Lôi Tiếu cũng thầm hô không may, trên người hắn vẫn còn giấu một tấm thượng phẩm linh phù khác, nhưng nếu như vậy cái giá phải trả thực sự quá lớn. Ngay cả hắn vốn không thiếu thốn về tiền bạc cũng cảm thấy đau lòng!

Một trận chiến đấu quy mô nhỏ như thế này, mà phải bỏ ra hai miếng thượng phẩm linh phù. Chuyện này mà để mọi người biết được tuyệt đối sẽ bị mắng cho là hành vi bại gia siêu cấp…

– Tam tỷ!

Trong lúc nguy cấp, Lôi Tiếu chỉ có thể cầu xin đường tỷ giúp đỡ.

Lôi Thanh Tuyết mặt mày tươi tỉnh, vừa cùng “Ánh Hồng” nữ tu giao chiến, vừa lấy ra một tờ chỉ phù trong túi càn khôn, mặc niệm chú ngữ, chân khí kích phát, rẹt, điện quang chói mắt lóe lên rồi biến mất. Ngay sau đó, tốc độ thân pháp của nàng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, keng keng keng mấy kiếm nhanh như điện xẹt, ép “Ánh Hồng” nữ tu đến không còn đường lui.

Chát! Chát! Chát!

Lôi Thanh Tuyết thân hình lơ lửng, mũi chân điểm lên mặt đất liền ba cái, chớp mắt đã bay xa hơn hai mươi trượng, đến bên cạnh Lôi Tiếu.

Duyên dáng yêu kiều, bồng bềnh như tiên.

– Tốc độ đáng sợ quá!

Nam tử có bớt và nam tử họ Hạ thoáng sững người, nhất là “Ánh Hồng” nữ tu càng thêm sợ hãi, lúc này mới hiểu, tiểu cô nương này từ nãy đến giờ đều là hạ thủ lưu tình, căn bản chưa dùng đến thực lực chân chính, giao thủ với mình từng ấy thời gian, thời gian đó nếu thi triển ra tốc độ này, mình sớm đã thua.

Rẹt rẹt!

Pháp khí phi kiếm của Lôi Thanh Tuyết lóe ra một trận điện quang, chương hiện ra lực uy hiếp khó hiểu. Rất rõ ràng, thanh pháp kiếm này đã được một loại linh phù nào đó gia trì, không còn là pháp khí cấp thấp đơn giản nữa.

– Có cần tiếp tục dây dưa không?

Lôi Thanh Tuyết dịu dàng, nói với ba người nam tử có bớt:

– Ta từ nãy đến giờ, ta chưa dùng đến thực lực chân chính, chỉ là rèn luyện đệ đệ mà thôi, cho nó tích lũy một chút kinh nghiệm chiến đấu. Bây giờ, hiệu quả đã đạt đến, nếu các ngươi vẫn không biết tiến lùi, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác!

Lôi Tiếu cực kỳ phối hợp phụ họa nói:

– Tam tỷ, đáng giết thì giết, trên con đường tu chân, tỷ không thể từ bi mãi được.

Nam tử có bớt và nam tử họ Hạ lập tức lùi xa một đoạn, tụ lại một chỗ với Ánh Hồng nữ tu, ba người bị tốc độ đáng sợ mà Lôi Thanh Tuyết thể hiện lúc nãy làm cho họ bị chấn động.

Tốc độ đó, hoàn toàn vượt qua khả năng của một gã tu sĩ luyện khí sơ kỳ rồi. Thông thường, tu sĩ luyện khí tầng năm cũng không nhất định có thể đạt được loại tốc độ giống như điện quang này.

– Chỉ trách chúng ta có mắt không nhìn thấy chân nhân, mạo phạm cô nương, đa tạ ngươi lúc nãy hạ thủ lưu tình.

Ánh Hồng nữ tu hành lễ qua loa, lại nhìn Lục lão đại đang nằm gục dưới chân Tô Triệt, hỏi:

– Xin hỏi, chúng ta có thể mang theo đồng bọn của mình không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.