Chỉ trong chớp mắt, trên bức tường đại sảnh đã có gần vạn mặt người hiện ra. Mặt người thút thít như xé tim rách phổi, mọi người dường như bị đặt vào trong âm phủ địa ngục, vô tận đau khổ.
– Vù vù!
– Ô ô ô!
– A a a a!
– Ừ hừ!
…
Gần vạn tiếng khóc vang lên để cho ầm ĩ không chịu nổi, nó bay thẳng vào nỗi lòng để cho tâm tình cảm hóa thành từng mảnh.
Tiếng thút thít bị thương, thê lương vạn loài, tâm hồn người nghe được đều bị thúc giục.
Một số quân sĩ giáp bạc liền bị choáng váng hoa mắt, lay động một lúc.
Diêm Xuyên lập tức phát hiện được sự bất thường của quân giáp bạc liên quát lớn:
– Bất động như núi, Độc Cỗ ấn!
Một tiếng quát này có ẩn chứa một tia Đế Vương ý chí, một tiếng quát đã áp chế đi ngàn vạn tiếng khóc.
Ba ngàn tướng sĩ lập tức giật mình một cái, từ trong bi thương không hiểu mà thanh tĩnh lại rồi nhanh chóng tạo ấn quyết.
Giữa lúc mặc niệm chân ngôn thì dường như có một đạo gợn sóng từ trong lòng lan truyền ra liền xua tan ra ngoài tất cả bi thương cùng bực bội.
– Vù vù!
Trong ba ngàn tướng sĩ truyền đến tiếng than dài do trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc cả đám nhìn lại những mặt khổ(mặt đau khổ) trên bực tường thì đều bị cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đồng thời thủ ấn cũng không dám buông lỏng.
– Vương gia!
Lưu Cẩn lo lắng nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo đợi một tí rồi nói.
– Thanh Long ấn! Phá cho ta!
Thanh Long hét lên một tiếng lớn, trong tay cũng làm ra một cái thủ ấn. Một đạo ánh sáng màu xanh tỏa ra từ thủ ấn giống như Long mà không phải Long rồi hung hăng đánh vào bức tường.
– Ầm!
Thanh Long ấn gặp phải cản trở rồi mãnh liệt trùng kích lập tức để cho nổi lên một cơn gió lớn ầm thổi đến ba ngàn tướng sĩ.
– Đạp!
– Đạp!
…
Chúng tướng sĩ bị cỗ khí tức mạnh mẽ này trùng kích liền liên tục rút lui.
– Tại sao lại như vậy?
Thanh Long ở cách đó không xa thì kinh ngạc kêu lên.
Mọi người nhìn lại thì trên bức tường cũng chỉ có một cái lỗ có chu vi một trượng, sâu nửa trượng.
Thanh Long ấn mạnh mẽ cũng chỉ có thể tạo ra một chút phá hư như vậy?
Không chỉ như thế, bức tường bị phá hư kia lại đang quỷ dị mà hồi phục như cũ, hố đang tự động khép lại. Hơn nữa mặt khổ bị hủy cũng đang quỷ dị khôi phục.
– Đại ca, Thanh Long ấn của ngươi chỉ có thể tạo thành một chút phá hư như vậy? Hơn nữa, bực tướng này có thể tự động khôi phục? Vậy thì khi nào mới có thể phá vỡ a?
Sắc mặt Bạch Hổ khó coi nói.
– Diêm công tử?
Mặc Vũ Hề lo lắng nhìn về Diêm Xuyên mà nói.
Diêm Xuyên thở dài lắc lắc đầu nói:
– Lồng giam này có đại địa Long mạch gia trì, hắn không mở ra được! Ít nhất hiện tại không mở ra được!
– Diêm công tử, ngươi hiểu rõ trận pháp này, làm sao mới có thể đi ra ngoài? Ta muốn đi ra ngoài, ta nhất định phải đi ra ngoài!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói.
– Phong Thủy sư bố trí trận này hẳn là bắt một con Mộng Yểm từ âm phủ để bày trận. Bên trong trận này có một con Mộng Yểm nấp trong bốn vạn bốn ngàn mặt khổ này! Tìm và chém giết Mộng Yểm là được!
Diêm Xuyên cũng không giấu diếm nói.
– Vậy thì hủy tất cả? Ba vạn bốn ngàn mặt khổ sao? Chúng ta hủy toàn bộ!
Mặc Vũ Hề kiên định nói.
Diêm Xuyên lắc đầu cười khổ nói:
– Mông Yểm không phải dừng lại trong một cái mặt khổ mà nó có thể gửi thân ở bất kỳ một cái mặt khổ nào. Ngươi hủy một cái mặt khổ thì cũng bởi vì đại địa Long mạch mà nhanh chóng khôi phục lại như cũ và Mộng Yểm lại có thể tiếp tục gửi thân vào trong mặt khổ mà ngươi phá hủy.
– Diêm công tử, ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Ta nhất định phải đạt được thứ bên trong, xin ngươi giúp ta phá vỡ lồng giam, sau đó ta nhất định sẽ hậu báo!
Mặc Vũ Hề lại lo lắng nói.
Diêm Xuyên lại vẫn lắc đầu cười khổ nói:
– Lời ta nói chính là thật. Ta chưa từng trải qua trận pháp này mà chỉ là nghe ngươi ta nói qua mà thôi. Phá vỡ, đó là việc không thể, chỉ có chờ lúc Mộng Yểm tìm đến ngươi thì ngươi mới mượn cơ hội này tìm được nó!
– Nó sẽ tìm chúng ta?
Mặc Vũ Hề híp mặt lại hỏi.
– Đúng vậy, Mộng Yểm có thể đi vào trong mộng cảnh của con người mà tùy ý đảo loạn mộng cảnh gây ra sợ hãi, tâm tình bi thương, lấy đi âm hồn của người rồi ăn âm hồn chi lực. Ta sẽ để cho các tướng sĩ của ta thay phiên nhau tiến vào giấc mộng mà cố gắng tìm Mộng Yểm. Mà ngươi, Thanh Long, Bạch Hổ tốt nhất là không nên ngủ!
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói.
– Vì sao?
Mặc Vũ Hề nghi ngờ nói.
– Bởi vì tu vi của các ngươi quá cao!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
– Ngươi lo lắng chúng ta sẽ bị Mộng Yểm áp chế? Ngươi hoài nghi lực ý chí của chúng ta?
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
Diêm Xuyên mỉm cười mà lắc đầu không nói. Hắn quay đầu nhìn về Hoắc Quang nói:
– Dựng trại đóng quân!
– Vâng!
Hoắc Quang nhanh chóng chỉ huy chúng tướng sĩ khiêng đồ để xuống.
Có một số tướng sĩ mang lều vải liền nhanh chóng dựng lên. Tại lúc không chịu được liền làm ra Bất Động Minh Vương ấn, sau khi tâm thần ổn định lai tiếp tục làm việc.
Mặc Vũ Hề lo lắng đi đến bên bức tường và cẩn thận suy nghĩ về mặt khổ trên bức tường, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
– Thanh Long, không ngừng phá hủy mặt khổ cho ta, cư chằm chằm vào mặt khổ mà ra tay!
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
– Vâng!
Thanh Long lên tiếng.
– Ầm!
– Ầm!
…
Bốn phía vách tường đều truyền đến từng âm thanh nổ vang, Thanh Long đang liên tục phá hủy mặt khổ, nhưng mặt khổ lại nhanh chóng khôi phục.
Bên kia, lều lớn của chủ soái Diêm Xuyên đã được dựng lên.
Diêm Xuyên không để ý đến bên ngoài mà mang theo Hoắc Quang cùng Lưu Cẩn tiến vào bên trong.
– Vương gia! Chúng ta bị vây ở chỗ này suốt sao?
Lưu Cẩn lo lắng hỏi.
Diêm Xuyên lắc đầu nói:
– Ta hiểu sự lo lắng của ngươi. Hiện tại có bao nhiêu lương thực?
– Nếu như chúng tướng sĩ không ăn thịt để luyện công và với số thịt cùng nước sạch mà chúng ta mang theo thì đại khái chỉ có thể kiên trì được khoảng mười ngày!
Lưu Cẩn lập tức nói.
– Vậy thì cũng đừng có luyện công! Những ngày này, lúc ngủ phải chú ý bảo trì mỗi người ngủ đều có một người ở bên trông coi. Giữa lúc có người gặp ác mộng thì phải nhanh chóng dùng nội lực đánh vào mị tâm của hắn để hắn tỉnh lại!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
– Vâng!
– Còn có, khi người gặp ác mộng tỉnh lại phải cố gắng nhớ lại lúc mộng cảnh biến mất kia thì Mộng Yểm hướng bên nào bỏ chạy! Rồi theo phương hướng hắn chỉ mà bắn tên vào bức tường đó!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
– Vâng!
– Đưa y phục của ta đến. Ta muốn thay bộ quần áo dính máu này!
Diêm Xuyên phân phó với Lưu Cẩn.
Hai ngày sau.
– Thanh Nữ, tất cả mặt khổ đều đã bị phá hủy một lần, nhưng vẫn không tìm được Mộng Yểm!
Sắc mặt Thanh Long khó coi nói.
– Trước kia ta quá tự đại.
Mặc Vũ Hề cười khổ nói.
– Thánh Nữ, chúng ta tu Tích Âm Đức không liên quan đến tu Phong Thủy. Thánh Nữ thông hiểu Phong Thủy cũng không cần tự xem nhẹ mình. Tu Tích Âm Đức, mười tên Phong Thủy sư cũng không bằng Thánh Nữ!
Bạch Hổ ở bên an ủi.
– Ta biết!
Mặc Vũ Hề đành bất đắc dĩ.
– Thanh Long, hai ngày này ngươi liên tục ra tay cũng đã mệt mỏi rồi, ngươi cùng Bạch Hổ nghỉ ngơi một lúc đi a!
Mặc Vũ Hề nhìn về Thanh Long nói.
– Vâng!
Thanh Long và Bạch Hổ đến một bên nghỉ ngơi còn Mặc Vũ Hề lại nhìn về chỗ ba ngàn tướng sĩ.
Giờ phút này đại bộ phận tướng sĩ đang diễn luyện quân trận.
– Các huynh đệ, những ngày này không thể luyện công vậy thì luyện tập thật tốt bộ quân trận này. Đây là ‘Mãnh Hổ Quân Trận’ do Vương gia truyền thụ. Những thứ Vương gia truyền thụ có uy lực như thế nào thì chắc hẳn mọi người cũng đã rõ. Vương gia muốn dẫn chúng ta đi vào con đường thông thiên đại dạo vậy các ngươi có nên chăm chỉ hay không?
Hoắc Quang quát to.
– Nên!
Cả đám tướng sĩ liên kích động rống lớn.
Bọn hắn đều hiểu ý tứ của Diêm Xuyên, chính là muốn dẫn ba ngàn tướng sĩ bọn hắn bước lên con đường tu hành. Giờ khắc này tất cả mọi người đều hiện ra sắc mặt may mắn, sắc mặt quý trọng.
– Tốt, vậy cứ tiếp tục luyện!
Hoắc Quang quát.
– Vâng!
Sĩ khí của chúng tướng sĩ dâng lên mạnh mẽ.
Bọn hắn luyện một bộ quân trận nhìn dừng như cũng không cao thâm nhưng lại luyện rất nhiệt tình.
Mặc Vũ Hề cổ quái nhìn một màn này:
– Mãnh Hổ Quân Trận?
Khi Mặc Vũ Hề nhìn về lều chủ soái ở chỗ trung tâm thì thần sắc của nàng trầm mặc một lúc. Qua một lúc lâu nàng mới hít sâu một hơi rồi hướng về lêu lớn mà đi tới.
Trong lều chủ soái.
– Vương gia, hai ngày nay cũng không có người gặp ác mộng!
Lưu Cẩn cung kính nói.
– Con Mộng Yểm này thật là giảo hoạt!
Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
– Vương gia, Mặc cô nương cầu kiến!
Ngoài lều truyền đến âm thanh thông báo của một binh sĩ.
– Hả? Để cho nàng vào!
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.
– Vâng!
Rất nhanh Mặc Vũ Hề liền đi vào trong lều rồi cười nói:
– Diêm công tử!
– Mặc cô nương?
Diêm Xuyên cũng nhìn về Mặc Vũ Hề nói.
– Ta có thể nói chuyên riêng với ngươi được không?
Sắc mặt Mặc Vũ Hề dần dần nghiêm túc mà nói.
– Lưu Cẩn, ngươi đi ra ngoài trước!
Diêm Xuyên quay đầu nói với Lưu Cẩn.
– Vâng!
Lưu Cẩn cung kính lui ra khỏi lếu vải.
– Mặc cô nương, mời!
Diêm Xuyên mời Mặc Vũ Hề ngồi vào ghế.
Mặc Vũ Hề gật gật đầu và ngồi xuống. Trên bàn có một bình tra, Diêm Xuyên rót hai chén trà và đưa một ly trà cho Mặc Vũ Hề rồi nói:
– Trà thô, thứ lỗi!
– Thế này là tốt rồi!
Mặc Vũ Hề cũng vui vẻ tiếp nhận.
– Mặc cô nương, không biết có chuyện gì muốn nói?
Diêm Xuyên nhìn về Mặc Vũ Hề hỏi.
Mặc Vũ Hề liêc nhìn ra ngoài lều vải rồi khẽ cau mày nói:
– Ta quan sát ba ngàn tướng sĩ bên ngoài. Ngươi vì bọn hắn tìm thịt dã thú, yêu thú, truyên thụ ấn quyết, truyền thụ quân trận chẳng lẽ là muốn dẫn bọn hắn cùng nhau bước vào con đường tu hành?
– Có gì không thể?
Diêm Xuyên cười nói.
– Có rất nhiều người tu hành đến ngay cả tài nguyên cho minh tu hành đều gom góp không đủ. Vậy mà ngươi lại mốn dẫn dắt ba ngàn cái phiền toái? Đây chính là phải ngánh vác một sự tiêu hào tài nguyên khó có thể tính toán a, ngươi có nhiều như vậy sao? Theo ta được biết, ngươi cũng chỉ có hai bàn tay trắng a?
– Hơn nữa, cho dù hao phí đại lượng tài nguyên để cho bọn hắn đạt đến Tinh cảnh thì thế nào? Thực lực vẫn chỉ là ở tầng chót, đối với tu giả cao cấp thì căn bản cũng không coi là gì. Cũng giống như ba ngàn tướng sĩ của ngươi cũng không bằng một cái Thanh Long của ta. Thay vì lấy tài nguyên ra bồi dưỡng một đám phiền toái thì vì sao không gom tài nguyên lại mà tạo ra mấy tên tùy tùng mạnh mẽ đây?
Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.
Diêm Xuyên mỉm cười nhìn Mặc Vũ Hề.
Ba ngàn tướng sĩ? Nhiều sao? Ở trong mắt Diêm Xuyên thì căn bản không hề nhiều. Ý lớn chí lớn của Diêm Xuyên cũng không phải bây giờ Mặc Vũ Hề có thể thấy được.
Ba ngàn tu sĩ cấp thấp? Diêm Xuyên đều trọng dụng.
Tài nguyên? Có đại quân trong tay thì lo gì tài nguyên không đủ?
– Đây là việc nhà của ta, Mặc cô nương không nên quá quan tâm!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
– Ách!
Mặc Vũ Hề dở khóc dở cười. Chính mình hảo tâm khuyên nhủ lại nhận được một câu trả lời thuyết phục như vậy!
Nàng nhấp một miếng trà rồi thân sắc dần dần nghiêm túc và trầm tư một lúc.
Ma Diêm Xuyên chỉ lẳng lặng chờ.
– Diêm công tử, ngươi thật sự không có biện pháp phá vỡ lồng giam này sao?
Ánh mắt Mặc Vũ Hề hiện ra một tia khao khát.
Diêm Xuyên lắc đầu nói:
– Việc này ta cũng không giấu diếm gì với ngươi!
Mặc Vũ Hề cươi khổ một cái rồi chậm rãi nói:
– Ta hiểu, lúc trước bắt ngươi dẫn đừng là chúng ta không đúng, nhưng ta thật sự rất muốn lấy được vật ở bên trong. Đối với việc lúc trước thật sự ta có lỗi, xin hãy tha thứ!
Diêm Xuyên có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Mặc Vũ Hề. Tâm tình của Mặc Vũ Hề dường như ở trong nghịch cảnh nơi đây mà phát sinh thay đổi rất vi diệu, giờ phút này không còn là cao cao tại thượng như trước kia.
Thái độ thay đổi, tư thế hạ thấp liền để cho Diêm Xuyên thoải mái hơn nhiều.
– Ừ!
Diêm Xuyên hài lòng cười cười.
– Nói thật, ta cũng không muốn che giấu với ngươi. Trong Phong Thủy trận này có phong ấn một đóa Vạn Diệu Yêu Liên! Mục đích chuyến này của chúng ta chính là đóa Van Diệu Yêu Liên này!
Mặc Vũ Hề giải thích.
– Vạn Diêu Yêu Liên?
Mí mắt Diêm Xuyên nhảy lên.
– Thế nào? Ngươi cũng nghe nói qua?
Mặc Vũ Hề ngạc nhiên nói.
– Nghe nói qua Thiên Diệu Yêu Liên là vật chí trọc(bẩn) chí hối(u ám) chí tà có thể ô nhiễm Tiên Nhân! Trong trận này phong ấn là Vạn Diệu Yêu Liên, khó trách, khó trách phải có nhiều đại địa Long mạch như vậy mới có thể phong ấn!
Diêm Xuyên trầm tư nói.
– Thiên Diệu Yêu Liên? Vũ Hề chưa từng nghe qua còn Vạn Diệu Yêu Liên cũng mới nghe được cách đây không lâu!
Mặc Vũ Hề cổ quái nhìn Diêm Xuyên.
Phải biết rằng, Mặc Vũ Hề có thân phận rất cao quý, ở trong tông có thể xem sách cổ về thiên hạ kỳ vật nhưng cũng chưa từng thấy qua Thiên Diệu Yêu Liên. Vạn Diệu Yêu Liên cũng là trước đây không lâu từ một người có thân phận và địa vị cực cao mới biết được một hai. Nhưng Diêm Xuyên mới có mười bảy mười tám tuổi a? Lại rõ ràng biết được Thiên Diệu Yêu Liên?
– Ta cũng ngẫu nhiên biết được!
Diêm Xuyên mỉm cười nói, hắn cũng không giải thích nhiều.
Mặc Vũ Hề cũng biết điều không hỏi tiếp nữa. Ánh mắt nàng hiện ra vẻ khẩn cầu nói:
– Ta không biết Vạn Diệu Yêu Liên có tác dụng gì, cũng không muốn biết. Ta chỉ đoán được nó đối với ta rất quan trọng! Kính xin Diêm công tử giúp ta!
Diêm Xuyên khẽ nhíu mày.
– Diêm công tử học thức uyên bác thì chắc hẳn là có thể đoán được thận của ta từ lời nói của đám người Văn Nhược tiên sinh a?
Mặc Vũ Hề cười khổ nói.
– Bọn hắn gọi ngươi là Thanh Nữ!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
– Ta là Thánh Nữ của Đại Chiêu Thánh Địa, mà danh tiếng Thánh Nữ của ta đây cũng là lúc phụ thân ta còn sống vi ta mà ra sức lấy tới. Hắn từng là một danh Đạo Quân của Đại Chiêu Thánh Đia, đáng tiếc là bị người gian hãm hại!
Mặc Vũ Hề khẽ cắn môi nhớ lại. Trong mắt nàng hơi thấm ướt, hiển nhiên phụ thân chết đi đã ảnh hưởng đặc biệt lớn đối với nàng.
– Năm đó, ta mười sáu tuổi thì đột nhiên nghe được tin phụ thân chết, ta tưởng rằng trời sập xuống. Trước kia ta là một Thánh Nữ rất nghịch ngợm của Đại Chiêu Thánh Đia, khi phụ thân còn sống ta có thể lớn tiếng cười, lớn tiếng khóc, có thể cố tình gây sự, có thể trêu chọc tất cả mọi người!
– Phụ thân chết đi thì lúc ta thương tâm chỉ có thể một mình trốn vào trong góc tường mà lến lút khóc thầm. Ta không dám khóc trước người khác, không dám lớn tiếng cười, bởi vì ta biết có rất nhiều người đang chờ làm ta xấu mặt. Trước kia có phụ thân áp chế nhưng sau khi phụ thân chết đi thì tất nhiên sẽ trả thù ta. Ta chỉ có thể không ngừng chú ý, dùng thân phận Thanh Nữ mà không ngừng bảo vệ mình. Không để cho mình bị tổn thương, không mất đi danh dự của phụ thân!
Nghe Mặc Vũ Hề tự thuật thì cũng để cho khuôn mặt Diêm Xuyên hơi động. Thánh Đia? Đó là một tông môn khổng lồ vì vậy quan hệ bên trong tự nhiên là rắc rối phức tạp. Có thể tưởng tượng được một thiếu nữ mười sáu tuổi sau khí phụ thân mất đi đã chậm rãi kiên cường chống đỡ tất cả như thế nào.
Mặc Vũ Hề dùng khăn lau đi nước mắt rồi cười lớn nói:
– Mỗi lần nhắc đến phụ thân đều giống như hắn còn sống vậy, ta đã từng nói không đề cập đến phụ thận nữa, thật ngại, là ta thất lễ!
– Không có gì, Mặc cô nương đúng là một người tình cảm!
Diêm Xuyên an ủi nói.
– Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười khổ một lúc và nói:
– Người tình cảm? A, ta cũng hy vọng ta thà răng không cần thân phận Thánh Nữ này, như vậy ta có thể cười thoải mái, có thể khóc thoải mái. Nhưng mà ta không làm được, ta không có cách nào tháo xuống thân phận Thánh Nữ này được.
– Thân phận Thánh Nữ chính là sự bảo vệ tốt nhất. Một khi ngươi không còn là Thánh Nữ thì cừu gia của phụ thân ngươi ngày xưa chắc chắn sẽ vây giết ngươi.
Diêm Xuyên gật gật đầu nói.
– Năm ta hai mươi tuổi, Mão Nhật Đạo Quân cũng chính là phụ thân của Dương Chí Cửu, hắn đã chém giết một người sát hại cha ta! Bảo vệ uy nghiêm của Đại Chiêu Thánh Địa, đồng dạng cũng vì phụ thân ta mà báo thù. Phần nhân tình này là ta thiếu hắn!
Mặc Vũ Hề cau mày nói.
– Ngươi phải lấy được Vạn Diệu Yêu Liên chỉ là vị phần nhân tình này?
Diêm Xuyên nghi ngờ hỏi.
– Đúng vây, bên trong Đại Chiêu Thánh Địa vô cùng phức tạp, Mão Nhật Đạo Quân, hắn…!
Trong mắt Mặc Vũ Hề hiện ra một tia sợ hãi.
– Mão Nhật Đạo Quân không thể tới đây mà hắn lại rất muốn Vạn Diệu Yêu Liên này, cho nên ta nhất định phải mượn lần này để trả phần nhân tình đó, lần này không trả được thì lần sau có thể phải tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần. Thậm chí có khả năng chôn vùi chuyển đến cho nhân sinh của ta, ta không muốn tiếp tục kéo dài nữa. Diêm công tử xin ngươi nhất định phải giúp ta một chút!
Mặc Vũ Hề cực kỳ khẩn thiết nhìn về phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nhìn thần sắc điềm đạm đáng yếu của Mặc Vũ Hề thì ánh mắt của hắn cũng bắt đầu dần dần nhu hòa.
– Vương gia!
Âm thanh của Lưu Cẩn ở ngoài lêu truyên vào liền cắt đứt suy nghĩ của hai người.
– Tiến vào?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Lưu Cẩn rất nhanh đi vào, hơn nữa thoáng kỳ quái nhìn qua Mặc Vũ Hề.
– Chuyện gì?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
– Vương gia, Thanh Long cùng Bạch Hổ đang đánh nhau!
Lưu Cẩn hiện ra vẻ mặt khó hiểu nói.
– Cái gì? Không thể nào!
Mặc Vũ Hề lập tức đứng dậy.