Tiên Quốc Đại Đế

Q.13 - Chương 58 - Đức Dày Thiên Địa

trước
tiếp

Ầm!

Một quyền đánh ra, Phần Mộ Tiên Vương bị đánh bay ra ngoài.

Đứng ở phía xa, vẻ mặt Phần Mộ Tiên Vương nghi ngờ không thôi.

– Phần Mộ Tiên Vương, ngươi đã không thể cứu vãn. Không cần giãy dụa nữa. Bất kể là Minh Hà lão tổ, hay Phục Hy, ngươi ở trước mặt bọn họ đều thất bại. Bây giờ, tốt nhất là trợ giúp ta, thành tựu càng cao hơn!

Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.

– Không, không, ta mới là cứu tinh của thiên hạ. Không phải là ngươi!

Phần Mộ Tiên Vương quát lớn.

Sau khi la xong, Phần Mộ Tiên Vương dẫn theo một sự phiền muộn mãnh liệt, lao về phía thiên địa.

– Phần Mộ Tiên Vương, nhớ lấy, ngươi đã thất bại. Thế giới Đại Thiện, ta cho phép ngươi tự mình sắp xếp nơi ở. Cương vực Bất Tử cho ngươi. Những cương vực khác, ta muốn có tất cả!

Cương thi Diêm Xuyên quát lạnh nói.

Ầm!

Phần Mộ Tiên Vương dẫn theo một phiền muộn lớn, xông vào bên trong thiên địa.

Sau một quyền cuối cùng kia, Phần Mộ Tiên Vương hiểu rõ, mình đã bại. Lúc này hắn không còn lý do để tiếp tục tranh đấu với Diêm Xuyên nữa.

Trong tiếng cười khổ, Phần Mộ Tiên Vương xông thẳng vào cương vực Bất Tử.

Ầm!

Hắn hạ xuống trước Tiên Vương Điện.

– Gia chủ?

Một đám con cháu Phần Mộ thị lo lắng nói.

Phía xa, đám cường giả tuyệt thế thế giới Đại Thiện nhìn thấy Phần Mộ Tiên Vương, còn muốn vọt tới.

– Bất kỳ người nào đến đây, ta đều không gặp!

Phần Mộ Tiên Vương trầm giọng nói.

– A?

Phần Mộ Lân Cốt kinh ngạc nói.

Két!

Phần Mộ Tiên Vương bước vào đại điện, đóng cửa đại điện lại.

Quần hùng thế giới Đại Thiện thật vất vả mới nhìn thấy Phần Mộ Tiên Vương trở lại! Bọn họ đang chuẩn bị tìm Phần Mộ Tiên Vương ra mặt. Nhưng lúc này, Phần Mộ Tiên Vương lại bế quan không ra khỏi cửa.

Kết quả không cần nói cũng biết. Phần Mộ Tiên Vương thất bại, không quản được nữa!

Trong nháy mắt, quần hùng cảm giác giống như trời sập xuống.

Quân đội Đại Trăn tiến vào dương gian thế giới Đại Thiện, lúc này đã chia ra mười sáu đường, lao về phía các cương vực.

Cửa Hoàng Tuyền Lộ, Sát Đế, Dịch Phong tọa trấn. Sát Đế cường đại như vậy, bất luận phương nào có cường giả tuyệt thế, đều có thể ra tay trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời, quân đội Đại Trăn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

– cương vực Nhật Quang, nguyện thần phục Đại Trăn!

– cương vực Kim Thần, nguyện thần phục Đại Trăn!

… …

… . . .

. . .

Sứ đoàn Đại Trăn không ngừng lao tới các đại cương vực, cũng dần dần trở thành khách quý của các chủ Cương vực lớn.

Có thể những chủ Cương vực này vẫn không nguyện ý thần phục Đại Trăn, nhưng theo những tin tức nghiêng về một phía truyền đến, những chủ Cương vực này cũng dần dần phát hoảng.

Sứ đoàn Đại Trăn không ngừng thuyết phục một đám chủ Cương vực. Nhìn đám chủ cương vực xung quanh thần phục Đại Trăn. Tiếp theo Đại Trăn nhận lấy trọng trách, tiếp tục nắm giữ từng cương vực một, bọn họ nhất thời càng thêm nôn nóng hơn.

Trong một cương vực. Trương Nghi nhìn một chủ Cương vực trước mắt.

– A, Lý giáo chủ, ngươi không có nhìn ra sao? Phần Mộ thị đã hoàn toàn từ bỏ các ngươi. Ngươi còn định kiên trì đến khi nào? Huống hồ, thành ý của Đại Trăn thế nào, ngươi cũng đã thấy đấy. Chỉ cần ngươi chân thành cống hiến cho Đại Trăn, một cương vức, Đại Trăn vẫn lấy ra được. Sau này ngươi vẫn là trên vạn người!

Trương Nghi cười nói.

Lý giáo chủ trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài nói:

– Được rồi, ta nguyện ý thần phục Đại Trăn!

– Được, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đại Đế đã căn dặn, chỉ cần ngươi nguyện ý thần phục Đại Trăn, sẽ lập tức tấn phong ngươi làm Nam tước. Tiếp đó, cho phép ngươi mở cương lập công. Sau đó, quyền lợi của ngươi sẽ lớn tới mức nào, phải xem ngươi tự mình tranh thủ ra sao!

Trương Nghi cười nói.

– Ta sẽ trợ giúp các ngươi, nắm giữ cương vực của ta!

Lý giáo chủ khe khẽ thở dài.

– Không, không chỉ có như vậy. Lý giáo chủ được xem là giao lưu với bằng hữu khắp cả thiên hạ. Bây giờ Đại Trăn toàn diện công phạt thế giới Đại Thiện. Khắp nơi có rất nhiều cương vực. Nếu như Lý giáo chủ có thể chiêu hàng các chủ Cương vực khác, sẽ càng có công lớn đối với xã tắc.

Trương Nghi cười nói.

… . . .

. . .

Tróng suốt thời gian ba năm, đại quân Đại Trăn hung mãnh hoàn toàn nắm được thế giới Đại Thiện.

Cương vực Bất Tử, Phần Mộ Lân Cốt lộ ra một nụ cười cay đắng, lại không thể làm gì được.

Cùng lúc đó, cõi âm Nội Bắc Châu, tại Nhạc nhi dưới sự trấn áp, cũng nhanh chóng trở thành Đại Trăn lãnh thổ.

Dương gian, Hoàn Đông Bắc Châu, ngoại trừ cương vực Đông Phương, các đại cương vực đã trở thành lãnh thổ của Đại Trăn.

– Thế giới Đại Thiện, thế giới thứ nhất, hợp!

Tại Đại Tần Thành, cương thi Diêm Xuyên hét lớn một tiếng.

Ầm ầm ầm!

Tất cả thế giới Đại Thiện ầm ầm rung động lên, nhanh chóng dung hợp về phía thế giới thứ.

Ngoại trừ dương gian Tây Ngoại Châu, tất cả đều đang nhanh chóng hợp nhất.

Tây Ngoại Châu tại dương gian thế giới Đại Thiện, giống như Tây Ngoại Châu của thế giới Đại Ác, các cương vực di chuyển nhanh chóng, lệch khỏi vị trí trước kia.

Ầm!

Thiên hạ dương gian hỗn độn một mảnh. Hai giới tương dung.

– Thế giới Đại Thiên, thế giới thứ nhất, hợp!

Thế giới Đại Thiên, Chung Sơn hét lớn.

Ầm ầm ầm!

Chung Sơn ở thế giới Đại Thiên cũng đồng thời nhanh chóng dung hợp cõi âm Tây Ngoại Châu, Nội Bắc Châu cùng thế giới thứ nhất. Dương gian Hoàn Đông Bắc Châu cũng kết hợp với cương vực đối xứng của thế giới Đại Thiên.

Ầm!

Thiên địa hỗn độn.

Chung Sơn, Diêm Xuyên, mỗi người đều ra tay.

Một tháng sau đó, thiên hạ hỗn độn mới kết thúc.

Trong lúc đó, Diêm Xuyên ngân đồng cẩn thận quan sát ba nghìn thiên đạo của thế giới Đại Thiện.

Đại Thiên, Đại Ác, Đại Thiện, cộng lại thành chín nghìn thiên đạo đều bị Diêm Xuyên ngân đồng thôi diễn ra.

Thiên hạ hiện nay, bốn giới kết hợp lại càng ngày càng nhiều.

Các châu đều kết hợp cùng thế giới thứ nhất. Duy nhất còn lại chỉ có Tây Ngoại Châu.

Dương gian, Tây Ngoại Châu thế giới Đại Thiện, Tây Ngoại Châu thế giới Đại Thiên, Tây Ngoại Châu thế giới Đại Ác, Tây Ngoại Châu thế giới thứ nhất đều tách ra. Những nơi khác, cả bốn giới đều dung hợp hoàn mỹ.

Chung Sơn, Diêm Xuyên phối hợp, thiên hạ gần như nhất thống.

Cương vực Đông Phương, Liên Thần ngẩng đầu nhìn lên trời. Một đám sư đệ đi theo phía sau.

– Đại sư huynh, Chung Sơn, Diêm Xuyên đã khiến thế giới Đại Thiện, thế giới Đại Thiên cùng tương dung với cương vực của chúng ta sao?

Mạnh Lăng Thiên hiếu kỳ nói.

– Ừm, điều này đối với cương vực Đông Phương của ta không phải là xấu! Hơn nữa, xem như chúng ta đem các cương vực khác đưa cho Đại Trăn để bồi thường đi.

Liên Thần gật đầu một cái.

– Nhưng gần đây vẫn không thấy sư tôn?

– Sư tôn bế quan, tìm hiểu đại đạo vô thượng. Bất kỳ người nào cũng không được quấy nhiễu!

Liên Thần trầm giọng nói.

– Vâng!

..

Hàm Dương, thư phòng của nhân thân Diêm Xuyên.

– Thiên hạ bình định, chỉ còn ba mươi sáu cương vực tại Tây Ngoại Châu. Đại Đế, người có muốn xuất binh Đại Chu không?

Lã Bất Vi lại hỏi.

– Bốn giới kết hợp lại, lúc này lấy việc trấn an thiên hạ làm chủ. Hiện nay vạn dân thiên hạ cần được xoa dịu, khiến lòng dân hướng về một phía!

Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.