Tiên Quốc Đại Đế

Q.2 - Chương 27 - Lưu Cẩn Câu Giờ

trước
tiếp

Ông lão áo trắng Dịch Phong đang ngồi trên ghế dựa thoải mái, mấy người hầu phục thị.

Tay ông lão cầm một quyển sách nhỏ.

Dịch Phong nhíu mày nói:

– Chỉ có bao nhiêu đây?

Một gia đinh cung kính nói:

– Vâng, đây chính là tất cả tư liệu về Nhất Tịnh Tự Kiên Vương từ lúc bắt đầu vào Yến Kinh, không sót chút gì, thậm chí hắn ở trong phong thủy trận cũng là chân thật.

Dịch Phong trầm ngâm nói:

– Nhất Tịnh Tự Kiên Vương, Diêm Xuyên, ngươi này giống như sương mù, bằng vàochút tin tức này không thể nhìn thấu hắn.

Dịch Phong suy tư, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, phân tích Diêm Xuyên trong tư liệu.

Không lâu sau.

Đám Mạnh Dung Dung, Lưu Cẩn theo tôn tử Dịch Phong dẫn dắt đi tới gần Phi Thiên điện.

Mạnh Dung Dung nhìn bảng hiệu, nói:

– Phi Thiên điện? Phi thiên? Chỉ có cao giai tu giả mới phi thiên được, xem ra trong lòng lão thái sư tràn đầy ý tưởng phi thiên.

Người đàn ông trung niên nìn tấm biển, lắc đầu, nói:

– Tiền bối hiểu lầm, Phi Thiên điện thật ra là vì kỷ niệm nãi nãi của ta. Tên nãi nãi là ‘Trần Phi Thiên’, nãi nĩa qua đời rồi gia gia luôn nhớ mãi không quên, mới đổi tên điện thành Phi Thiên điện.

– A?

Mạnh Dung Dung lộ nụ cười khổ nói:

– Thì ra là vậy, xem ra ta đã hiểu lầm.

Lưu Cẩn nhìn chằm chằm tấm biển, không nói câu nào.

Người đàn ông trung niên dẫn đường nói:

– Các vị, mời.

Mọi người Vèo!

– Ừm.

Lúc này cũng có một người vào trong nội điện báo cho Dịch Phong biết.

Dịch Phong đặt quyển sách xuống, nghênh đón.

Dịch Phong cười đi tới cửa:

– Quý khách lâm môn, không có từ xa tiếp đón, thứ tội!

Dịch Phong không ra vẻ mình già cả, vì lão biết không thể phán đoán tuổi của người tu tiên, có lẽ những người này còn già hơn lão.

Mạnh Dung Dung cười nói:

– Xin chào lão thái sư!

Lưu Cẩn lập tức nói:

– Lưu Cẩn thay mặt Nhất Tịnh Tự Kiên Vương xin chào lão thái sư!

Dịch Phong bất ngờ liếc Lưu Cẩn:

– Ừm.

Mới rồi trong tư liệu của Diêm Xuyên có nhắc tới Lưu Cẩn.

Dịch Phong dẫn mọi người vào điện:

– Các vị, mời vào trong.

Mọi người gật đầu, đập bước vào trong.

Gia đinh hợp thời nhanh chóng chuyển đến một đống ghế dựa, cung kính đặt trong đại điện.

Chia làm hai bên, bên trái một hàng sáu cái ghế, bên phải hai cái ghế, cho tám người ngồi.

Dịch Phong cười nói:

– Mời các vị ngồi.

Mạnh Dung Dung gật đầu ngồi xuống ghế bên trái, đám Trường Thanh ngồi dưới tay nàng.

Lưu Cẩn ngồi ở hàng bên kia, cẩm y quân đứng sau lưng gã, không ngồi xuống.

– Ừm.

Mọi người tò mò nhìn họ.

Ghế bên trái ngồi đầy, hàng bên phải là cho Lưu Cẩn và cẩm y quân, tại sao Lưu Cẩn không ngồi ghế thứ nhất mà là thứ hai? Vì sao cẩm y quân không ngồi xuống?Dịch Phong tò mò hỏi:

– Lưu công công, ngươi đây là?

Lưu Cẩn cung kính nói:

– Không dám giấu lão thái sư, lần này ta thay mặt vương gia đến, cho nên vị trí thứ nhất là để cho vương gia.

Để ghế cho Diêm Xuyên?

Mạnh Dung Dung nhướng mày, bất giác cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nàng không thể nói rõ.

Dịch Phong thì đầy ẩn ý liếc Lưu Cẩn, như có điều suy nghĩ.

Dịch Phong mỉm cười nói:

– Được rồi.

Lưu Cẩn gật đầu, tôn tử của Dịch Phong, người đã dẫn đường cũng cung kính đứng sau lưng lão.

Dịch Phong nhìn hướng sáu người Mạnh Dung Dung, nói:

– Ta nghe tôn nhi nói là các vị tiền bối đây đến từ Cự Lộc thư viện?

Trường Thanh lập tức giới thiệu:

– Đúng vậy. Vị này là đại tiểu thư của Cự Lộc thư viện chúng ta, nữ nhi của viện trưởng.

Dịch Phong lập tức nghiêm túc nói:

– A? Dịch Phong đã có điều chậm trễ!

Mạnh Dung Dung cười nói:

– Không sao, ta cũng may mắn gặp đúng dịp. Lần này may mắn thấy ván cờ của lão thái sư, rất xúc động.

Dịch Phong lắc đầu, nói:

– Ha ha ha ha! Ván cờđó đùng là ván đặc sắc nhất từ khi ta chào đời đến nay, tiếc là cuối cùng vẫn thua.

Mạnh Dung Dung cười nói:

– Thua? Đó cũng là chuyện đương nhiên.

Dịch Phong cười hỏi:

– A?

– Ván cờ này ban đầu ngươi cùng mở mười cục, đơn độc đấu với mười người, không thể chuyên tập vào ván thứ mười, khiến bố cục ban đầu có sai sót, đây là điểm thứ nhất.

– Diêm Xuyên trông thấy kỳ phổ của ngươi, còn ngươi thì hoàn toàn không biết về hắn, ban đầu đặt cờ không thận trọng như hắn, đây là điểm thứ hai.

– Quay lưng với bàn cờ, dùng cờ mồm ngăn địch, giấu bớt tài năng, đây là điểm thứ ba.

– Người đã già không có sức lực trường kỳ tác chiến, ngắt quãng, không cách nào phát huy hết sức mạnh, đây là điểm thứ bốn.

Mạnh Dung Dung cười nói:

– Có bốn điều mất này mà vẫn chơi bàn cờ quá xuất sắc, dù thua cũng là châm chước được.

Trường Thanh cũng đúng lúc lên tiếng:

– Không sai, lão thái sư, chúng ta nhất trí cho rằng kỳ lực của ngươi chắc chắn cao hơn Diêm Xuyên!

Người Cự Lộc thư viện cũng hùa theo Mạnh Dung Dung.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Dịch Phong cũng xen vào cổ vũ:

– Đúng vậy. Gia gia, kỳ nghệ của ngươi ngự quan cổ kim, bởi vì những nhân tố này mới sai sót, nếu lại đến một lần thì chắc chắn sẽ thắng Nhất Tịnh Tự Kiên Vương!

Dịch Phong phất tay, ý bảo tôn tửđừng nói nhiều.

Bên kia cẩm y quân đứng sau lưng Lưu Cẩn thì ánh ắMộng Tiên giận dữ trừng mấy người đối diện.

Lưu Cẩn xen lời nói:

– Thắng chính là thắng, bại chính là bại, trên cheines trường làm gì có nhiều chuyện châm chước như vậy?

Trường Thanh nhướng mày nói:

– A?

Tôn tử của Dịch Phong trừng mắt nói:

– Ngươi…!

Dịch Phong phất tay, ngăn cản tôn tử nóng nảy.

Dịch Phong cười nói:

– A? Xin lắng tai nghe.

Lưu Cẩn lắc đầu, nói:

– Vương gia nói với ta bàn cờ bày ra thì chính là một chiến trường, hoành vi thiên, túng vi địa, ban đầu đặt cờ chính là thiên địa khai, thiên địa sơ khai, xu hướng đại thế. Bất cứ hối hận, lý do đều không thể thay đổi lịch sử! Thắng chính là thắng! Bại chính là bại! Cũng giống như hai người chém giết, không lẽ trong đó một người không ăn điểm tâm bị giết thì có thể sống lại? Thế thì không buồn cười sao?

Mạnh Dung Dung nhướng mày nói:

– A?

Mạnh Dung Dung nhìn ra được, hình như Lưu Cẩn thật sự muốn đối nghịch với nàng.

Tôn tử của Dịch Phong trừng mắt, hối hận không nên mang Lưu Cẩn vào.

Dịch Phong cười nói:

– Ha ha ha ha! Nói đúng lắm!

Dịch Phong không trách Lưu Cẩn, ngược lại càng có hứng thú với Diêm Xuyên hơn.

Lưu Cẩn đứng dậy, hơi hành lễ nói:

– Lưu Cẩn không đối xử bất kính với lão thái sư, ngược lại bởi vì vương gia kính trọng lão thái sư, Lưu Cẩn mới càng thêm kính trọng. Lưu Cẩn chỉ muốn nói ra sự thật, lão thái sư không dốc hết sức chơi cờ, mấy ngày nay vương gia cũng không hết sức đánh cờ.

Dịch Phong tò mò hỏi:

– A?

Lưu Cẩn cười nói:

– Vương gia nói lão thái sư thông minh sắc xảo, không cần ta nói, chắc có thể phân tích ra từ tư liệu người hầu bẩm báo.

Lưu Cẩn nói xong ngồi xuống.

Dịch Phong nhìn Lưu Cẩn, gật đầu, nói:

– Đúng vậy, mặc dù ta không biết đoạn thời gian này Nhất Tịnh Tự Kiên Vương bận cái gì, nhưng từ trong tư liệu ghi lại hắn bôn ba tứ xứ, chắc là Nhất Tịnh Tự Kiên Vương xử lý chuyện càng quan trọng. Tình huống như vậy còn có thể thắng lão phu, Dịch Phong khâm phục!

Lưu Cẩn lễđộ chu đáo nói:

– Đa tạ lão thái sư đã khen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.