Dịch Phong cười nói:
– Mấy ngày nay lão hủ hao tâm tốn sức quá nhiều, phải trở lại nghỉ ngơi, cáo từ!
Dịch Phong nói rồi cùng Dịch Lâm có đám gia đinh theo hầu đi hướng sâu trong cốc nội, để lại Yến đế vẻ mặt lúng túng.
Diêm Xuyên cười kêu lên:
– Diêm Thu Vũ.
Yến đế nhìn hướng Diêm Xuyên:
– A?
Diêm Xuyên cười nói:
– Sở quốc, Ngụy quốc, Hàn quốc, tam quốc giờ phút này đã là rắn mất đầu!
Yến đế trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Diêm Xuyên. Lúc trước Yến đế chỉ kinh ngạc cẩm y quân cường đại, hiện tại gã hiểu ý của Diêm Xuyên.
Tam quốc rắn mất đầu, chính là lúc công thành lược địa tốt nhất!
Yến đế cười nói:
– Ta hểu rồi, ha ha.
Diêm Xuyên cười nói:
– Tiếp theo làm phiền ngươi.
– Yên tâm, ta sẽ cố gắng chờ ngươi trở về.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Tốt!
Yến đế trầm ngâm nói:
– Lão thái sư thật sự không xuất sơn? Nếu lão thái sư xuất sơn thì có thể trợ giúp Yến quốc ta càng nhanh thu gặt tam quốc.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
– Không cần, lão thái sư quá già, đừng quấy rầy.
Yến đế gật đầu, nói:
– Được rồi.
Diêm Xuyên nhìn Yến đế, nói:
– Mới đánh xong bàn cờ, ta cần ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Trước khi đi Đại Hà tông ta sẽ tới Yến Kinh từ biệt với ngươi.
Yến đế gật đầu, nói:
– Ừm, vậy ta về triều trước khai chầu.
Tiễn Yến đế xong Diêm Xuyên lại nhìn hướng tám người Đại Hà tông và tử y nữ tử.
Túy Kiếm Sinh cười nói:
– Diêm Xuyên, ghê gớm thật, không ngờ ngươi đánh bàn cờđộng tĩnh lớn như vậy, ha ha ha.
Một sư đệ của Túy Kiếm Sinh cười nói:
– Không tệ, trên đời hiếm thấy.
Diêm Xuyên nhìn hướng mọi người, hỏi:
– Mấy vị này là?
Túy Kiếm Sinh cười giới thiệu:
– Bọn họ? Là sư đệ của ta, đi đâu cũng bảy người đi chung, Đại Hà tông thất kiếm hiệp. Đây là, Đại kiếm hiệp, Nhị kiếm hiệp, Tam kiếm hiệp… … Thất kiếm hiệp!
Bảy người đỏ mặt kêu lên:
– Sư huynh!
Túy Kiếm Sinh cười trêu:
– Ha ha ha ha! Không phải các ngươi thích cái tên này sao? Cứ gọi vậy đi, không sao, dù gì các ngươi nghe kêu quen rồi.
Bảy người bất đắc dĩ, nhưng nhìn biểu tình thì cảm thấy họ rất đắc ý.
Diêm Xuyên ngạc nhiên, đúng là người vật họp theo loài, người tụ thành quần. Túy Kiếm Sinh làm người tiêu sái không e dè, Thất kiếm hiệp cũng cực kỳ tự kỷ.
Diêm Xuyên cười nói:
– Kinh chào Thất kiếm hiệp!
Bảy người khách sáo đáp lễ:
– Đâu, khách sáo, khách sáo.
Diêm Xuyên nhìn hươngs tử y nữ tửđội mặt nạ vàng:
– Còn vị này là?
Túy Kiếm Sinh mặt là lạ nhìn Diêm Xuyên:
– Tử cô nương…
Tử cô nương trước tiên lên tiếng:
– Ta quay về chỗ ở Yến Kinh trước, Diêm Xuyên, ngươi nghỉ ngơi khỏe rồi gặp mặt ta một lần, ta có lời muốn nói với ngươi.
Tử cô nương nói xong quay đầu đi ra cốc ngoại.
Diêm Xuyên mặt lộ vẻ thắc mắc. Đám Túy Kiếm Sinh nhìn theo Tử cô nương rời đi, sau đó là lạ nhìn Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên nghi ngờ hỏi:
– Sao vậy? Nàng ta là ai?
Túy Kiếm Sinh là lạ nói:
– Không phải đâu, Diêm Xuyên, ngươi thật sự quên? Nàng là thê tử của ngươi!
– A? A?
Diêm Xuyên luôn bình thản nghe câu này xong mờ mịt.
Tình huống gì thế này? Thê tử?
Túy Kiếm Sinh là lạ nói:
– Đan Thanh Tử kia không biết cũng bình thường, bao gồm chúng ta không biết chẳng có gì lạ, dù sao trước kia nàng ta rất bí ẩn, chưa từng đi Đại Hà tông. Nhưng chúng ta đều biết ngươi có một vị hôn the,e không, nên nói là con dâu nuôi từ bé, hình như là khi ngươi còn nhỏ thì phụ mẫu của ngươi mai mối cho. Ngươi thật không nhớ sao?
Đại kiếm hiệp vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói:
– Đúng vậy, hai tháng trước ta mới biết, không ngờ Tử cô nương là vị hôn thể của ngươi, hay nha!
Nhị kiếm hiệp cười nói:
– Đúng vậy. Diêm Xuyên sư đệ, ngươi kể nghe xem, lúc ngươi nhỏ xíu đã có thê tử, có cảm tưởng gì?
Ngũ kiếm hiệp trêu tiếp:
– Không nói lúc nhỏ, bây giờ cảm tưởng của ngươi là gì?
… … … … …
… … …
…
Một đám người tiên môn hiện tại giống như bà tám tò mò hỏi Diêm Xuyên, khiến Hoắc Quang, Lưu Cẩn đứng một bên biểu tình quái dị.
Hoắc Quang chỉ huy đám cẩm y quân rời đi:
– Đi, đi, đừng quấy rầy vương gia!
Hoắc Quang cũng xua đám kỳ vương rời đi. Diêm Xuyên mờ mịt, vị hôn thê?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
– Ký ức năm xưa đã quên bảy, tám phần, các vị giúp ta nhớ lại đi.
Tứ kiếm hiệp nhướng mày nói:
– A? Đúng rồi, chứng thất hồn, ngươi bị chứng đó.
Thất kiếm hiệp tiếc nuối nối:
– Ài, đáng tiếc, lần đầu tiên ta thấy con dâu nuôi từ bé, rất muốn tìm hiểu cảm giác của hắn.
Trán Diêm Xuyên nổi gân xanh, đám người này không lên tiếng nhìn như đạo mạo trang nghiêm, mở miệng thì…
Túy Kiếm Sinh can ngăn:
– Được rồi, đừng đùa nữa.
Bảy người gật đầu, nói:
– Ừm.
– Diêm Xuyên, ngươi thật sự không nhớ ra sao?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Không nhớ được.
Túy Kiếm Sinh nghiêm túc nói:
– Ừm. Khi đó ngươi còn khá nhỏ, phụ mẫu ngươi định ra cuộc hôn nhân này, chúng ta có nghe sơ nhưng không biết là ai, mãi đến hai tháng trước, ta ở Túy Tiên lâu nghe nói Đan Thanh Tửđịnh dẫn người gây chuyện với ngươi. Ta cãi lộn với hắn một trận, rồi triệu tập bảy sư đệ muốn đi bảo vệ ngươi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– A? Đa tạ các vị.
Túy Kiếm Sinh nghiêm túc nói:
– Nào biết trận cự cão đó khiến Tử cô nương hay tin, sau đó nàng tìm ta, cho ta xem chứng minh năm xưa phụ thân ngươi để lại, kêu ta dẫn nàng đến gặp ngươi.
– A?
– Ta về tông gặp chưởng môn, một đám sư bá, sư thúc trong tông, từ miệng họ nhận được câu trả lời khẳng định, Tử cô nương đúng là vị hôn thê của ngươi.
Diêm Xuyên biểu tình quái dị:
– Vị hôn thê?
Túy Kiếm Sinh nghiêm nghị gật đầu, nói:
– Ừm.
Diêm Xuyên tò mò hỏi:
– Lúc trước ta thấy các ngươi rất sợ nàng, tại sao vậy?
– A?
Thất kiếm hiệp cùng biến sắc mặt.
Diêm Xuyên lại hỏi:
– Sao vậy?
Túy Kiếm Sinh cười khổ, nhìn Diêm Xuyên, không nói nên lời, ngẫm nghĩ rồi khẽ thở dài.
Túy Kiếm Sinh cười khổ nói:
– Được rồi, chết thì chết, ta nói cho ngươi nghe nhưng đây chỉ là quan điểm cá nhân của ta, ngươi tuyệt đối đừng nói cho Tử cô nương biết!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
– Ừm.
Túy Kiếm Sinh giải thích:
– Tử cô nương, không ai biết tên đầy đủ của nàng là gì, chỉ biết nàng gọi là Tử cô nương, cư ngụ trong ‘Vô Ưu thành’. Vô Ưu thành đại khái như thành trì ở trần gian, nhưng cường đại gấp nhiều lần, bên trong cón hiều cửa hàng các loại do tu giả mở. Chấn Thiên cung, Xạ Nhật tiễn, Phá Thiên thương của ngươi đều là ta mua trong Vô Ưu thành.
– Vô Ưu thành? Ưm, ngươi nói tiếp đi.
Túy Kiếm Sinh nói:
– Tử cô nương ở trong Vô Ưu thành cũng mười mấy năm rồi, không nghe nói sau lưng có thực lực gì, nhưng toàn Vô Ưu thành, vô số cao thủ tu giả không ai dám chọc nàng.
– A? Tại sao?
– Nàng chính là…
Túy Kiếm Sinh biểu tình lúng túng, hình như rất khó nói.
Diêm Xuyên lắc đầu, nói:
– Nói đi, không sao đâu, sẽ không trách ngươi.
Túy Kiếm Sinh quái dị nói:
– Ừm, tu vi của Tử cô nương không cao nhưng không ai dám tới gần, vì ai mà tiếp cận thì sẽ gặp xui, xui bất chợt, không ai biết nguyên do.