“Tiền bối, chậm một chút, chậm một chút…” Bầu trời xanh biếc, mây trắng ung dung. Cuồng phong phần phật đập vào mặt, Sở Dịch thân bất do kỷ, tại trên cao cấp tốc lao nhanh. Cúi đầu nhìn lại, quần sơn như ‘loa kế’ nước sông tựa ‘ngân đái’ *, ở dưới chân vùn vụt lướt qua, phút chốc đã ngàn dặm.
Trong đan điền, sở cuồng ca, lí chi nghi đối với tiếng kêu sợ hãi của hắn dĩ nhiên là không nghe thấy, chỉ lo đấu khẩu với nhau, tự khoa ngự phong thuật của mình hơn hẳn đối phương.
Vì vậy, sở dịch chốc lại khoa tay, chốc lại dậm chân.Không ngừng biến hóa các loại thừa phong diệu pháp của đạo ma lưỡng môn, ở trên trời cao vạn trượng liên tục khoa chân múa tay làm ra nhiều điệu bộ biến tốc phi hành, nghiễm nhiên trở thành vật nghiệm phẩm cho hai người bỉ đấu, dọa cho lũ chim trên trời kinh phi tứ tán.
Lúc trước, Sở Dịch mặc dù cũng đã đằng vân giá vũ, nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn nên không kịp cảm thấy sợ hãi, quan trọng là đều dựa vào người ở bên cạnh, không cần tự mình bận tâm.
Còn hơn trước mắt thần trí thanh tỉnh nhưng lại không thể tự chủ, trong lòng bối rối hoảng loạn, tự nhiên không bằng.
Mắt nhìn thấy thiên toàn địa chuyển, dưới chân hư không, hắn lá gan có to, cũng không khỏi sợ hãi không nguôi, hai chân đạp loạn trên không, muốn kêu to lên, lại bị cuồng phong đập vào mặt khiến không thể kêu được.
Lí Chi Nghi không kiên nhẫn được, mắng: “Xú tiểu tử, ngươi bốn chân hướng thiên đạp loạn cái gì? Mẹ ngươi chứ, có chúng ta trong người, còn có thể ngã chết ngươi hả?”
Theo sát một bên là Đường Mộng Yểu liền phì cười, híc híc nhất tiếu, hạ ý thức đưa tay nắm lấy bàn tay hắn, muốn cho hắn định tâm lại.
Nhưng đột nhiên lại nhớ tới chính mình một thân xuất gia nữ nhân, như vậy chủ động nắm lấy một nam nhân sờ sờ, có phần quá mức hoang đường đột ngột, định bụng rút tay về, nhưng đã bị hắn như ngọn cỏ cứu mệnh ( cứu mệnh đạo thảo ) túm chặt lấy, không thể động đậy, trên mặt tức khắc một trận đỏ bừng.
Qua nửa ngày, Sở Dịch đáy lòng sợ hãi hoang mang đã dần dần lùi đi, dần dần bị sự việc mới lạ hấp dẫn.
Hai vạt tay áo phần phật bay theo gió, nhìn lên hư không bát ngát, nhìn xuống đại địa mờ mịt, hắn dường như đã hóa thành phi điểu, biến thành mây trôi, tự do tự tại, trong lòng thoái mái không nói lên lời, Tâm nghĩ: “Khó trách như vậy nhiều người muốn làm thần tiên, cảm giác bay lượn tự do như thế này quả thực cảm thụ không tồi…”
Đột nhiên cảm giác thấy mình đang nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn mịn màng, nhu nhược vô cốt, Sở Dịch trong lòng đột nhiên đập thình thịch, quay đầu nhìn lại, liền chạm vào ánh mắt Đường Mộng Yểu nhìn tới, hai người trên mặt bất giác đỏ bừng, buông tay ra, rồi lại nhịn không được đồng loạt bắt đầu nở nụ cười.
Ánh dương quang chiếu lên tiếu dung của Đường Mộng Yểu, tỏa ra ánh sáng thanh khiết.
Sở Dịch hô hấp chợt nghẹn lại, trước mắt đột nhiên lạihieenj lên hình ảnh Yến Tiểu Tiên thanh lệ như hoa, trong lòng chợt nhói đau.
Vào giây phút này, nàng hiện đang ở nơi nào? Thực như yêu nữ nói, đã bị Ma Môn tù cấm tại một nới bí mật ở Hoa Sơn Lạc Nhạn Phong sao?
Chính mình tới khi nào mới có thể quay lại Hoa Sơn, cứu nàng đi ra được đây?
Vừa rồi trên Ngọc Nữ Phong, Tiêu yêu nữ tuyên bố Chung Nam Sơn bố trí trọng phục, Tử Vi Chân Nhân cùng Lăng Ba tiên tử đã bị Khổng Tước lão tử dụ tới nơi mai phục. Đồng thời, Ma Môn lục tôn, cửu tổ, thập yêu siêu cấp yêu ma cao thủ cũng đều đã chạy tới Trường An thành, ám sát hoàng đế, tiêu diệt đạo môn các phái đang hội sư tại kinh thành.
Nếu so sánh sự tình, sinh tử an nguy của Yến Tiểu Tiên, tại trong mắt Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca, thật sự là không đáng nhắc tới.
Mọi người đã đem sự việc lợi hại phân tích một lượt, đều thấy được: Nếu bị Tiêu Yêu Nữ dắt mũi, trúng phải mai phục của Ma Môn, chẳng những không cứu được người, mất đi thời cơ, còn phá hư đại cục.
Vì vậy trước mắt tối quan trọng nhất, không phải là tự đâm đầu vào thiên la địa võng tại Chung Nam sơn giải cứu Trương Túc, cũng không phải là chạy tới Lạc Nhạn Phong tìm Yến Tiểu Tiên, mà là trước tiên phải mau trở lại Kinh Thành, cùng Thượng Thanh, Long Hổ chúng đạo môn các phái hội hợp, nói lại sự tình phát sinh tại Hoa Sơn, rồi sau đó đồng tâm hiệp lực, đồng loạt phá tan âm mưu của Ma Môn, tìm cách cứu ra những người bị bắt.
Vì vậy bọn họ đem Tiêu Phiên Phiên phong ấn bên trong Thiên Địa Hồng Lô, bằng tốc độ nhanh nhất trở lại Trường An.
Sở Dịch trong lòng mặc dù trăm nghìn lần không muốn, hận không thể lập tức quay lại Lạc Nhạn Phong lật tung trời đất, cứu ra Yến Tiểu Tiên, thế nhưng thân bất do kỷ, mà theo lời bọn họ cũng có chút đạo lý, đành phải cố nén lo lắng trong lòng, âm thầm cầu trời bảo hộ nghĩa muội, cho nàng bình an tới khi được cứu ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng vừa tràn đầy ý nghĩ vui vẻ đã biến mất không còn chút gì, tâm trạng lại trở nên ảm đạm.
“Oanh long long…”
Xa xa tại chân trời truyền đến vài tiếng lôi kích, ánh hồng mây cuồn cuộn phi nhanh, cuồng triều cự lãng ( sóng lớn cuồn cuộn) dường như từ trên đầu bọn họ cấp tốc xuất hiện, tràn tới hướng tây.
Ngàn dặm trời xanh đảo mắt một cái đều trở thành mây đen trùng trùng, sắc trời nhanh chóng trở nên ảm đạp, Táp vào mặt là gió lạnh manh theo một ít hạt nước lạnh như băng.
Phút chốc, trên không trung bắt đầu xuất hiện những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng, càng rơi càng nhiều, lả tả rơi xuống, khi bọn họ tới được ngoài thành Trường An thì trời đất đã trắng xóa một mảnh.
“Yêu ma! Yêu ma đến rồi!”
Các thủ vệ đứng trên đầu thành đều nhìn thấy bọn họ, tức khắc náo loàn một đoàn, tiếng tù và hết đợt này tới đợt khác, cung bắn như mưa, nhằm trên không trung loạn xạ.
“Yêu cái đầu mẹ người!!” Lí Chi Nghi cất tiêng mắng chửi, Sở Dịch thân bất do kỷ hai tay bắt quyết, đem trường tiễn từ bốn phương tám hướng ngút trời loạn vũ, lập tức rơi xuống, cùng Đường Mộng Yểu sóng vai hạ xuống thành lâu.
“Yêu ma lợi hại, mau gọi long hổ đạo sĩ! mau gọi long hổ đạo sĩ!”
Cấm quân hoảng hốt kinh hô, thối lui như thủy triều, loan cung giương sẵn, đem hai người bao quanh lại, trong miệng hô hào không dứt, nhưng ai cũng không dám tùy tiện tiến công.
Sở Dịch trong lòng mơ hồ, Trường An cửa thành cấm bế, thủ quân như lâm đại địch, thấy bọn họ đều gọi là yêu ma, xem ra Tiêu Yêu Nữ nói không sai, yêu ma quả nhiên đã xâm nhập tới kinh thành.
“Đường tiên tử!” vài long hổ đạo sĩ mặc hoàng bào vũ quan từ bên trong giác lâu nhanh chóng tiến ra, nhìn thấy hai người, tức khắc sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên.
Đường Mộng Yểu nhận ra được mấy người, đứng trước là long hổ đạo sĩ sắc mặt đen thui chính là một trong long hổ bát chân Triệu Mộ Chân, vì vậy mỉm cười nói: “kính chào Triệu Chân Nhân”
Triệu Mộ Chân thần sắc cổ quái, miễn cưỡng nở nụ cười, bước dài tời, ở một bên tai viên quan nói nhỏ vài câu.
Viên quan kia nhắm hờ hai mắt, sắc mặt rồi cũng đột nhiên thay đổi, gật đầu nói: “Nguyên lai là Mao Sơn chưởng môn Đường Tiên Tử, thất kính rồi. Tiểu tướng phụng mệnh trấn thủ đông môn, không dám buông lỏng, có chỗ mạo phạm mong được tha thứ.”
Không chờ hai người đáp lời, lại cao giọng quát: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, hộ tống Đường tiên tử đi tới Huyền Đô Quan!”
Chúng cấm vệ sĩ vang rền đáp lời, đều tránh ra, nhưng trong tay vẫn như trước lăm lăm nắm chặt binh khí, kinh sợ đề phòng hai người, một chút cũng không dám buông lỏng.
Đường Mộng Yểu hai người hồi lễ đáp tạ, theo Triệu Mộ Chân chúng đạo sĩ đi xuống dưới thành lầu, thấp giọng nói: “Triệu Chân Nhân, thành Trường An đã xảy ra chuyện gì vậy? Đạo môn các phái còn hoàn hảo không?”
Triệu Mộ Chân vội vàng bước đi, thấp giọng nói: “Đường tiên tử, đêm qua các người đi rồi, lại có yêu ma hành thích bệ hạ, may mắn được mọi người hợp lực bắt lại. Từ đêm qua tới nay, kinh thành đã hoàn toàn giới nghiêm, đến ngay chúng ta cũng bị điều ra hiệp trợ trấn thủ các cửa thành lớn.”
Sở Dịch hai người đều kinh hãi, nhưng nghe được hoàng đế cùng đạo môn các phái tạm thời đều bình an vô sự, thoáng chốc đã định tâm trở lại.
Triệu mộ chân lại nói: “trong kinh thành hơn ba nghìn tám trăm đạo môn đệ tử, ngoại trừ bị điều ra trấn thủ tam nội, thập nhị cửa thành có hơn một ngàn chín trăm người, còn lại bây giờ đều tập hợp tại Huyền Đô Quan, thương thảo đại kế trừ yêu ma…”
Tây Đường đạo phật các phái cực kỳ hưng thịnh, trong Trường An thành đạo quan, phật tự số lượng rất nhiều, nhưng quy mô lớn nhất cũng là Huyền Đô QUan, Hạo Thiên Quan, Hưng Đường Quan tam đại đạo quan, cùng với Đại Hưng Thiện Tự, Từ Ân Tự, Tiến Phúc Tự tam đại tự viện.
Cả nước các nơi tiến kinh du lịch, giảng pháp chúng đạo sĩ, tăng nhân… đều trụ tại đây trong tam quan tam tự.
Lần này thiên hạ Tiên Phật Luận Pháp đại hội, hấp dẫn gần thiên vạn danh đạo tăng thuật sĩ, trong đó một phần tư là trụ tại trong lục xử tự viện, cung quan
Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu nhìn nhau, thở ra một hơi, nghĩ thầm rằng như vậy là tốt nhất. Nguyên tưởng lập tức đem Hoa Sơn chi biến nói cho Triệu Mộ Chân mọi người, khiến họ hỗ trợ mau chóng triệu tập đạo môn chúng phái, bây giờ khoan đã chờ tới Huyền Đô Quan, gặp mặt mọi người rồi mới nói.
Mọi người vừa đi vừa nói, đã tới chân tường thành, sớm có kim ngô vệ đội chờ sẵn.
Sở Dịch, Đường Mộng Yểu theo Triệu Mộ Chân lên xe ngựa, xa mã lộc cộc, dọc theo Xuân Minh Môn đường lớn hướng phía tây đi tới.
Hoa tuyết đầy trời, trên đường rất ít bóng người, thỉnh thoảng mới gặp kim vệ đội tuần hành đi qua, dấu chân rất nhanh đều bị bông tuyết che phủ.
Sở Dịch gạt rèm cửa xe, cách song nhìn ra, hai bên đường lớn cao lâu, điếm phô nhanh chóng lùi dần ở phía sau, tất cả cửa đều đóng chặt, càng không nhìn thấy nửa nhân ảnh.
đến ngay cả ồn ào thâu đêm như đông thị ( chợ đông), Bình Khang phường ‘sanh ca diễm vũ’ cả ngày không dứt, lúc này cũng dã lặng lẽ không một chút tiếng vang, một chút cũng không có như quang cảnh náo nhiệt bình thường “Kỹ mã tà ỷ kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu”
Kinh thành huyên náo phồn hoa chợt trở nên ‘không không đãng đãng, lãnh lãnh thanh thanh’ ( trống rỗng, vô thanh ) phảng phất như một tòa thành trống.
Vệ đội đi qua hoàng thành, liếc mất nhìn lại, cao cao trên tường thành ánh đao chớp động, cũng không biết có bao nhiêu kim ngô vệ sĩ, giáp bào binh khí, cảnh giác nhìn xuống phía dưới. Cách đó một đoạn là không ít đạo sĩ, hơn phân nửa đều là long hổ đệ tử.
Bên trong xe, Triệu Mộ Chân cùng hai gã đạo sĩ ngồi đối diện bọn họ, ánh mắt dao động bất định, theo bước đường xe đi, càng lúc càng trở nên im lặng, vẻ mặt khẩn trương cổ quái, chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Sở Dịch trong lòng vừa động, ẩn ẩn có chút bất an, nhưng nhất thời không nói nên được nguyên do.
Đường Mộng Yểu bất giác giật mình, ngưng thị nhìn ra bên tuyết cảnh bên ngoài, hai mắt ửng đỏ, mi dài rung rung, nghĩ đến sắp được gặp lại sư phụ, lại nghĩ đến đêm qua chết oan hơn hai mươi đệ tử, trong lòng không biết là bi hay là hỉ.
Chỉ một đêm đã có rất nhiều sự việc phát sinh, trở lại Trường An, chợt thấy xa lạ, cảm giác hư vô mờ mịt.
“Đi nào!” vệ sĩ đánh xe trường tiên vung lên. Tiếng roi quất vang lên lăng lẹ.
Xe ngựa quay sang bên trái, dọc theo đại nhai Chu Tường hướng phía nam đi tới.
Ngựa phi như bay, xa luân cuồn cuộn, càng lúc càng nhanh, bông tuyết bay loạn, giống như một con bạch long bốc lên đàng sau chúng vệ đội.
“Đương!”
Xa xa truyền đến một tiếng chuông thê lương hùng hậu, giống như tiếng chuông của Hưng Thiện Tự.
Huyền Đô Quan nằm trong Sùng Nhân Phường, cùng với Đại Hưng THiện Tự đứng đối diện cách nhau một con đường. Chiếm cứ láy một phường, cung quan nguy nga tráng lệ, cùng với Đại Hưng Thiện Tự tương hỗ soi sáng.
Năm đó Tùy triều Vũ Văn khải kiến tạo Đại Hưng thành, đem sáu quẻ của long thủ nguyên hạ kiến tác thành càn khôn lục hào, cửu nhị làm cung điện, cửu tam thành bách ti nha môn, duy có cửu ngũ quan trọng không thể cấp cho bách tính cư ngụ. Nên lập thành Đại Hưng Thiện Tự cùng Huyền Đô Quan, dùng Phật – Đạo nhị giáo thánh địa trụ trấn phong thủy
Lúc này, mặc dù còn cách xa nhau một khoảng, mặc dù mưa tuyết che mắt, nhưng vẫn có thể mơ hồ vọng nhìn thấy quần kiến trúc liên miên tráng lệ xa xa.
Tiếng chung vang vọng mãi bên tai, cổ lâu phía trước đột nhiên dồn dập tiếng ‘đông đông’ chung thanh, dồn dập mà hùng hậu.
Triệu Mộ Chân khẽ run lên, trên mặt hiện ra một tia cổ quái, nắm tay bất giác nắm chặt, sau lại từ từ thả lỏng ra.
Cũng không biết bởi vì xe ngựa phi quá nhanh hay không mà hai long hổ đạo sĩ ngồi kế bên hai chân bắt đầu run nhè nhẹ, khi bị Sở Dịch nhìn lướt qua, trán đã vã mồ hôi hột.
Sở Dịch trong lòng chợt đập thình thịch, sự lo lắng trong lòng càng ngày càng gia tăng mãnh liệt, toàn thân dường như bị một làn sương lạnh vây quanh, bất giác khó thở.
“Lỗ mũi trâu, ngươi bị bệnh sốt rét hả? sao lại một bên rét run, bên kia lại không ngừng toát mồ hôi?” Trong đan điền của Sở Dịch, bỗng dưng vang lên tiếng cười nhạo lạnh lẽo Sở Cuồng Ca.
Đột ngột phát ra tiếng nói, trong xe chúng nhân không khỏi bị dọa một trận, Đường Mộng Yểu lấy lại tinh thần, ngạc nhiên ngưng thị quan sát long hổ đạo sĩ.
Hai đạo sĩ kia sắc mặt đại biến, vội vàng lấy tay quệt đám mồ hôi trên trán, lập cập nói: “Không …. có… Không …có.. ta…”
Sở Dịch trong lòng nháy lên một ý nghĩ: “Kỳ quái, bọn chúng nghe thấy trong bụng ta phát ra tiếng người nói lại như là không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, chẳng lẽ bọn chúng sớm đã biết cái gì rồi sao?”
Trong đan diền lại truyền ra tiếng cười ha ha của Lý Chi Nghi: “Không có? Không có cái gì? là không có nhìn thấy Trương Tư Đạo, cũng không có nhìn thấy sư huynh đệ khác hả? hắc hắc, kỳ quái, kỳ quái, Trương Thiên Sư không có cùng chúng ta về một đường, các ngươi lại không hỏi lấy một câu? mẹ nó chứ, quả thật là ‘khi sư diệt tổ bất tiếu đồ tôn’.”
Sở Dịch đột nhiên rét lạnh, rốt cục đã hiểu được tại sao mình lại bất an rồi!
Đêm qua Trương Tư Đạo suất lĩnh hơn bảy mươi long hổ đạo sĩ, cùng với Đường Mộng Yểu truy nã Giác Mãng Ma Tổ, cả đêm không trở về. Hôm nay bọn người Triệu Mộ Chân nhìn thấy bọn họ lại chẳng có hỏi han gì về tin tức của Trương Thiên Sư, ngược lại nóng lòng muốn bọn họ trở lại Huyền Đô Quan, cái này có phần không hợp tình hợp lý!
Mọi người đại chấn, Triệu Mộ Chân sắc mặt trắng bệch, cười lớn: “Đúng rồi, ta…ta vội vã đem Đường tiên tử trở về Huyền Đô Quan, nhất thời… nhất thời… nếu không phải thái ất chân nhân nhắc nhở, ta quả thực đã quên mất… tôn sư của ta, ông ấy.. ông ấy như thế nào lại không có trở về cùng mọi người vậy?”
Lí Chi Nghi ‘di’ một tiếng, hỏi dồn: “Lại càng kỳ quái a! Triệu chân nhân nhìn thấy ta rồi sao? Chưa hề gặp mặt, như thế nào vừa nghe thấy tiêng snois, lại có thể nhận ra ta là Thái Ất chân nhân? hắc hắc, trừ phi ngươi thực sự có bản lĩnh tiên tri a?”
“ta…ta…ngươi..”
Triệu Mộ Chân nói năng lộn xộn, mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ phút chốc, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ, hối hận, sợ hãi, tuyệt vọng .. nhiều loại thần sắc. Đột nhiên hung quang bạo lộ, như con thú cùng đường hét lớn: “Ác tặc, ta phải giết ngươi, vì thiên sư báo thù!”
“Hưu!” hàn quang chợt lóe, kiếm quang như ánh chớp lóe lên, nhằm thẳng vào cổ họng Sở Dịch.
Sở Dịch nhất thời cả kinh, chỉ nghe thấy tiếng Sở Cuồng Ca quát: “Muốn chết!”
Vừa cất lời nói, hắn thân bất do kỷ tùy thủ vỗ một cái, bích quang ầm ầm bạo vũ.
“Đinh Đinh ĐInh!” Trường kiếm tấc tấc đoạn liệt, phá vách bay ra.
TIếp theo là một loạt tiếng cách lạp lạp vang lên, xương cổ, xương tay, khớp chân, khớp gối… trong nháy mắt cùng vỡ nát, mềm nhũn ngồi phệt xuống tại chỗ, thất khiếu chảy máu, hai mắt lòi ra, kinh hãi khiếp sợ trừng trừng nhìn Sở Dịch. Khuôn mặt đau đớn tới méo mó cả đi.
hai đạo sĩ khác hồn phi phách tán, ‘phác thông’ một tiếng, cùng quỵ ngay xuống dưới chân Sở Dịch, dập đầu như tế sao, giọng run run nói: “Lí chân nhân tha mạng! Sở thiên đế tha mạng!”
Cùng lúc đó, xa xa tiếng tù và thúc dài, tiếng trống trận vang rền, từ bốn phương tám hướng vang lên tiếng ‘giết’ vang trời.
Sở Dịch trong lòng kinh di, theo như thanh âm xung quanh, chỉ thấy bóng tuyết cuồn cuộn, tinh kỳ phần phật, hai bên ngang dọc từ đường cái ngõ tắt tầng tầng xuất hiện thiên quân vạn mã, như cuồng triều ập tới.
Hoa tuyết mù mịt phi vũ, Trên các nóc nhà hai bên đường lớn của Chu Tước môn lố nhố vô số đạo sĩ, tăng nhân cao thấp hiện ra, nhắm hướng bọn họ cấp tốc phi tới bao vây, cảnh tượng rất hoành tráng.
Đám kim ngô vệ đội hộ giá chạy tứ tán, chỉ còn lại duy nhất một chiếc xe ngựa đứng im lìm trên con đường lớn nhất thành Trường An này.
Đường Mộng Yểu kinh ngạc chăm chú nhìn hai tên đạo sĩ, cau mày hỏi: “hai vị đạo hữu, rốt cuộc là sao lại thế này?”
Hai gã đạo sĩ tốc tốc phát run, răng đánh lập cập, lắp bắp định nói, chợt nghe tiếng tù và phá vân, một người cao giọng quát lên: “Mau tên đem phản tặc loạn tiễn bắn chết!”
Còn không đợi bọn người Sở Dịch phục hồi tinh thần, tiếng ‘sưu sưu’ đã vang lên khắp nơi, thiên vạn mũi tên như tinh hà mật vũ, trùng trùng xạ tới.
Hai con tuấn mã lồng lên chạy như điên trong nháy mắt đã bị tạc xạ con nhím, tê rống lên bi thảm, chợt quỵ đảo xuống mặt đất, thùng xe theo quán tính vút xô tới phía trước, ầm ầm đổ lật xuống dưới mặt đường.
“Đốc đốc đốc đốc…”
Mấy trăm mũi trường tiễn lọt vào bên trong xe, sượt ngang qua hộ thể chân khí của Sở Dịch, tức khắc đem hai gã đạo sĩ ghim chặt trên ghế, tiếng kêu của chúng như heo bị chọc tiết vậy.
Phản tặc? Sở Dịch hoang mang kinh hãi, những người này không hỏi đầu đuôi, liền khiến bọn họ vào chỗ chết, chẳng lẽ lại ngộ nhận bọn họ thành yêu ma phản tặc?
Sở Cuồng Ca ha ha cười lớn: “Quả là đại nghi thức hoan nghênh, quả nhân ‘thụ sủng nhược kinh’ ( được ân sủng mà sợ hãi ). ‘Lôi công điện mẫu, phản hỏa hồi phong, tật’!”
Vừa dứt lời, Trong đan điền của Sở DỊch khởi dậy một đoàn quang cầu chói mắt, song chưởng rung lên, bỗng dưng bạo xa, huyễn hóa thành một vòng tròn lục quang thật lớn.
‘Oanh’ – một tiếng nổ lớn, bích quang ngút trời xuyên vân, xe ngựa lập tức hóa thành bụi phấn, hòa cùng hoa tuyết đầy trời loạn vũ.
Hai tên đạo sĩ kêu thảm thiết bị bắn bật ra ngoài, toàn thân là lửa, nặng nề đập xuống đường cách xa mấy trăm trượng, ngay lập tứng bị đoàn quân mã trùng dũng phóng tới đạp thành nhục nê.
‘Ba ba’ thanh âm vang lên, thiên ngàn mũi tên ở không trung bị đoàn bích quang cuốn lấy, tức khắc bay ngược trở lại, đem theo đạo đạo u hỏa bích quang nộ xạ.
Thế tiễn như điện giật, tựa như lưu tinh loạn vũ, sặc sỡ chói mắt. Hơn trăm kị binh đứng trước tránh né không kịp, cả người cả ngựa liền bị tạc xuyên lỗ chỗ, lăng không đảo phi, hỏa cầu dường như phỏng thẳng tới phía hậu phương.
Nhất thời, người ngã ngựa đổ, thảm hô không dứt, trận hình kỵ binh đại loạn, đều tự giác lui về phía sau.
Cuồng phong gào thét, hoa tuyết phân phi, Sở Dịch xiêm y phần phật cổ vũ, cùng với Đường Mộng Yểu đồng loạt nhẹ nhàng bay lên ngưng thị nhìn xuống.
Cách xa thập lí, đa tuyết mang mang, ngựa kêu, người hống, tiếng tù và, trống trận… rầm rầm vang dội.
Bốn phương tám hướng đều là cấm quân, đao thương như rừng, tinh kỳ tựa hải, Bên trên lầu ốc hai bên đường chi chít những bóng người liên tục di chuyển.
Trong sát na đó, bọn người Sở Dịch đã lâm vào vòng vây trùng trùng điệp điệp của hơn mấy vạn tinh binh cấm vệ quân cùng với gần vạn người của các đại môn phái.
“Phản tặc to gan, còn không mau thúc thủ chịu trói!”
“Đem phản tặc bầm thây vạn đoạn, vì thiên sư báo thù!”
Tiếng kêu hét rào rào hỗn tạp vang lên, như bài sơn đảo hải, đinh tai nhức óc.
Đường Mộng Yểu hai gò má đỏ ửng, thúy thường ( áo xanh ) tung bay, kinh ngạc mê mang nhìn tới bốn phía, càng nhìn càng kinh ngạc.
Chúng long hổ đạo sĩ, Thanh Thành khí tông các phái, Cửu hoa sơn tăng lữ, Hưng Thiện Tự mật tông pháp tăng gồm phần lớn đệ nhất cao thủ các phái đều hiện thân, nhìn chằm chằm như hổ đói, đằng đằng sát khí. Duy chỉ không có thấy thân ảnh của Sư Tôn Ngu phu nhân.
Đột nhiên thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc, Đường Mộng Yểu kiều khu chấn động, kêu lớn: “Sư tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sư phụ, lão nhân gia giờ ở nơi nào?”
Ở phía trước mặt, trên diêm giác của An Nghiệp Phường đường Xương Quan, có một thân trung niên đạo cô yểu điệu, đúng là cùng với nàng xưng tịnh Mao Sơn Tam Tiên Lí Ngưng Phiến.
Lí Ngưng Phiến sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Chưởng môn sư muội biết rõ rồi còn hỏi? ngươi chính mình gây chuyện, tự trong lòng rõ ràng! Lại còn dám hỏi Sư Tôn nơi nào, người vì ngươi, đã… đã…” Nhãn quyển đỏ lên, nửa câu còn lại rốt cuộc không thốt ra được.
Đường Mộng Yểu trong lòng lạnh như băng. Đang muốn hỏi kết cục, bên trái phía trước đột nhiên vang lên một tiếng nộ tiếu như lôi đình, chấn động màng nhĩ khắp mọi người: “Đường Mộng Yểu! ngươi cùng Lí Chi Nghi lão tặc cấu kết yêu ma, sát hại đồng đạo, mê hoặc Thái Tử, ám sát Hoàng Thượng… hắc hắc, đại tội ngút trời đại nghịch bất đạo ngươi cũng dám làm, vì sao không dám nhận!”
“Thái Tử? ám sát Hoàng Thượng?” Sở Dịch, Đường Mộng Yểu hai người chấn động, hoảng sợ thất thanh.
Theo tiếng nhìn lại, trên tiểu nhạn tháp của Tiến Phúc Tự, một hoàng bào đạo nhân đang ngang nhiên trụ tại, râu dài phiêu phiêu, thanh thiết kiếm cách không trực chỉ, phẫn hận giương mắt trừng bọn họ, tựa như sắp phún hỏa vậy
Chính là Long hổ thiên sư đệ nhị nhân, đứng trong đạo môn thập đại Tán Tiên Diệt Ma chân nhân Trương Phi Vũ.
Lí Chi Nghi giận dữ cười dài: “họ trương kia, ngươi nói năng hồ đồ cái gì? Ta với yêu ma cấu kết, mê hoặc Thái Tử, hành thích Hoàng Thượng? mẹ nó chứ, ngươi là đồ con lợn ngu đần, trong đầu chỉ có toàn là nước hả? ta…”
Lời còn chưa dứt, ở giữa cấm quân trận, một viên ngân giáp đị tướng thúc ngựa phi ra, Cao giọng, từng chữ từng chữ hô lớn: “Hoàng Thượng khẩu dụ: Phản tặc Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca, Đường Mộng Yểu, chúng yêu tà thuật sĩ, dám mê hoặc Thái Tử, cấu kết nịnh thần loạn đảng, mưu đồ hành thích, soán vị đoạt quyền, họa loạn thiên hạ, tàn hai thương sinh, thật là đại nghịch bất đạo, tội bất khả xá…”
Viên ngân giáp đại tướng này đung slaf Kim Ngô đại tướng quân Vương Trung Lương, hắn mỗi lần nói một câu, cấm quân liền kêu lên phụ họa. Hoàng thành thập nhị môn thủ quân cũng từ xa hô ứng, thanh âm rung trời, vang vọng kinh thành.
Sở Dịch hai người càng nghe càng hoảng sợ, há mồm cứng lưỡi, chẳng biết rốt cục tại sao lại như thế này.
Tây Đường hoàng thất đều tin phụng Đạo Giáo, trong chư vương hầu, Thượng Thanh, Thiên Sư, Linh Bảo tam tông càng được kính trọng. Thái Tử Lí Triệu Trọng từ nhỏ đã bái Tử Vi chân nhân Trương Túc làm thầy, nói về vai vế có thể được coi là sư điệt của Lí Chi Nghi, nhưng hắn hàng ngày khiêm cung hiếu thuận, hiền lễ hạ sĩ, sao lại có thể làm ra việc đại nghịch bất đạo này?
Lí Chi Nghi vừa kinh sợ lại vừa tức giận, không nhịn được lớn tiếng kêu: “Vương Tướng Quân minh giám, Thái Tử sớm muộn cũng kế thừa vương vị, sao có thể bạo loạn soán vị được? ta Linh Bảo đạo sĩ từ trước tới nay luôn luôn tu luyện thiên đạo, hàng yêu trừ ma, ăn no thỏa mãn, sao có thể cùng với yêu ma làm cái việc ngốc nghếch tự diệt vong này được?
Thanh âm hùng hồn như sấm, ông ông điếc tai, tức khắc đem tiếng kêu bốn phía áp bức xuống.
Vương Trung Lương lớn tiếng quát: “Phản tặc to gan, còn dám giảo biện! ngươi vì muốn làm quốc sư, cướp lấy Hiên Viên Lục Bảo, không tiếc cấu kết Thái Tử thiếu bảo Lí Hác, binh bộ thị lang Dương Diệp, Hình bộ thị lang Tư Mã Nho chúng gian thần, xúi giục Thái Tử thí quân soán vị. Đêm qua ngươi thông đồng với yêu ma, ám sát Hoàng Thượng không thành, lại nổi tâm cuồng, phái nghịch tặc đồng môn Trương Túc, Thương Ca nhằm ban đêm lẻn vào Hưng Khánh Cung hành thích bệ hạ. May mắn bị bắt tại đương trường, chứng cớ rành rành, đồng phạm cung từ đồng nhất, sao có thể tin được lời của ngươi!”
“Cái gì?” bọn Sở Dịch chấn động, cơ hồ không dám tin vào lỗ tai của mình.
Trương Túc, Thương Ca, ban đêm lẻn vào Hưng Khánh Cung hành thích Hoàng Thượng?
Tiêu Phiên Phiên không phải nói bọn họ bị dụ nhập vào mai phục của ma môn tại Chung Nam sơn sao? chẳng lẽ yêu nữ này lại nói dối bọn họ, trong đó chẳng lẽ còn có ẩn tình khác ?
Sở Dịch trong lòng đột ngột kinh hãi ,đoán ra đây hết thảy đều là Ma Môn gian kế, cảm thấy không ổn.
Trong đan diền, Lí Chi Nghi phẫn nộ cùng cực, ha ha cười lớn: “Buồn cười quá, buồn cười quá! yêu ma có thể biến hóa thành bộ dạng của ta ám sát Hoàng Thượng, sao lại không thể hóa thành Tử Vi chân nhân, Lăng Ba tiên tử? hắc hắc, nếu thật sự là bọn họ, Tựu bằng các ngươi từng này người có thể bắt được sao bọn họ sao?”
Mọi người giận dữ, rào rào chửi bới, nhưng cấm quân nghiêm chỉnh, không có mệnh lệnh không ai dám tự tiện sát xuất.
Một thanh âm trầm trầm dễ nghe từ phía sau vang lên, thở dài nói: “Lí đạo huynh, sự tình đến bước này, ngươi còn cường biện làm gì? ngươi nếu không có hòa yêu ma cấu kết, sao lại nhất thể cùng với Sở Cuồng Ca chứ? như thế nào lại trơ mắt nhìn giác mãng ma tổ hóa thành bộ dạng của mình hành thích Hoàng Thượng?
Sau lại khiến giác mãng lão quái đem Trương Thiên Sư dụ nhập Hoa Sơn mật động, giết sạch sành sanh? chẳng lẽ lại phải đem những người còn sống từ đó trở về vạch trần âm mưu, thì ngươi mới chịu phục sao?
Sở Dịch nghe xong hai câu cuối cùng, trong lòng đột nhiên cả kinh: “người này là ai? sao lại có thể biết Giác Mãng Ma Tổ đem bọn người Trương Thiên Sư dẫn nhập vào nhị thập bát túc động? hàn ý đại khởi, ẩn ẩn bên trong có điều không ổn.
người nói chuyện là một thanh y đạo sĩ tuấn tú, nhanh nhẹn đứng ở phía trên nóc cung điện, hai mắt sáng như sao, hồ tu phấp phới, khóe miệng mang theo một tia tiếu ý, cát cân phiêu phiêu, y đới như phi, phong nhã sái lạc tới chí cực.
quả nhiên chính là Thượng Thanh Thanh Thành khí tông Vũ Tiêu Am chủ nhân Tề Vũ Tiêu.
Người này phong độ trác nhã, được xưng tụng là Ngọc Chân Nhân, cùng với Lí Chi Nghi được liệt vào trong đương thế đạo môn thập đại Tán Tiên.
ba mươi năm trước, tranh cướp tiên phẩm kết thành thâm oán với Lí Chi Nghi. Lúc này thấy Linh Bảo phái gặp đại nạn, trong lòng không khỏi có ý ‘thỏ tử hồ bi’ ( cáo khóc thỏ tử ), vui vẻ trước tai họa của kẻ khác, bỏ đá xuống giếng.
Hai bên đường cái, cao thủ Phật-Đạo các phái nhao nhao giễu cợt, kêu lên: “Dã tâm lang sói, rõ ràng như thế, trong lòng mọi người đều sáng như gương soi rõ âm mưu các người, các người ‘thủy tiên bất khai hoa’ ( hoa thủy tiên không khai hoa ), còn giả vờ làm gì?”
“Mẹ nhà nó, lão tặc rõ ràng không thấy không đổ lệ, thiên sư phái đạo hữu, mau mau gọi nhân chứng, để cho lão tặc này không còn đường chối cãi.”
Trên tiểu nhạn tháp, đột nhiên truyền đến tiếng Trương Phi Vũ quát lớn như lôi đình, chói tai: “Ngũ Chân, ngươi trước mặt anh hùng thiên hạ, tường thuật tỉ mỉ việc đêm qua một lần!”
Sở Dịch quay đầu lại nhìn, tức khắc cả kinh, kêu thầm ‘hỏng bét’.
Đứng dưới mái hiên của tầng cao nhất tại tiểu nhạn tháp, có vài tên hoàng bào đạo sĩ trên mình còn loang lổ vết máu, người đứng giữa mặt mày bị cháy xém như than củi, nửa bên mặt đen sì như một bộ khô lâu, dưới những bông tuyết trắng tinh khiết bạch này trông tựa như một ác quỷ vô cùng xấu xí.
Quả nhiên đúng là kẻ đêm qua bị Sở Cuồng Ca chém một đao Thái Ất Li Hỏa Đao, sinh tử khó lường – Trương Ngũ Chân!
Đường Mộng Yểu a lên thất thanh: “ngươi… ngươi không chết!” nghĩ đến việc phát sinh đêm qua, trên mặt đỏ bừng, kinh ngạc, xấu hổ, giận dữ… trăm cảm giác giao thoa, ẩn ẩn trong đó là một cảm giác bất an khó hiểu.
Sở Cuồng Ca chỉ thích xem náo nhiệt, sau nửa ngày không có hé môi, lúc này cũng nhịn không được ha ha cười lớn: “Con gián này đánh mãi không chết. Lỗ mũi trâu, ngươi ăn của quả nhân một đao, lại bị nhị thập bát túc cắn xé, vẫn còn có thể sống sót, coi như là mạng lớn a!”
Trương Ngũ Chân nghe được những lời này, khuôn mặt xấu xí càng méo mó, lớn tiếng cười độc ác: “Họ Sở kia, ta đương nhiên không thể chết được! ta chết đi, thiên sư đạo bảy mươi sáu oan hồn không phải vĩnh viễn không thể an sinh sao? ta nếu chết đi, thì ai có thể vạch trần âm mưu quỷ kế của các người, bảo vệ hoàng thượng đây?”
Nghe thấy ba người đối thoại, quần hùng đều xôn xao. Từ những lời này có thể hiểu được, Đường Mộng Yểu và Sở Cuồng Ca cùng Ma Môn Yêu Nhân đã giết cho trương ngũ chân thành ra bộ dạng hiện giờ.
Đường Mộng Yểu vừa giận vừa sợ, cau mày nói: “Trương Chân Nhân ngươi nói những lời này là có ý tứ gì?”
Mọi người lại một trận ầm ầm, Sở Dịch trong lòng trầm xuống, sự tình lo lắng quả nhiên cũng đã xảy ra.
Trương Ngũ Chân cười độc ác: “Các vị, mọi người có biết thân phận thật sự của mụ đàn bà rắn rết kia là gì không? chính là Ma Môn thiên tiên phái yêu nữ! Nàng ta với Thái Ất yêu đế Sở Cuồng Ca sớm đã thông đồng cấu kết, khổ tâm cầu nghệ ẩn núp tại Thượng Thanh Phái nhiều năm, chính là vì hôm nay!”
Quần hùng tức khắc một trận xôn xao, Sở Cuồng Ca sững sờ, cảm thấy hoạt kê, haha cuồng tiếu nói: “Hay lắm, hay lắm! không thể tưởng được quả nhân lại có thể cùng với Mao Sơn chưởng môn sớm có gian tình. Mẹ nhà nó, quả nhân quả nhiên mị lực vô song, diễm phục không nhỏ a!”
Đường Mộng Yểu tức giận đến mặt mày trắng bệch, chỉ vào Trương Ngũ Chân cả giận nói: “Ngươi… ngươi…” thân thể nhè nhẹ run, nói không ra một câu nào cả.
Không chờ bọn họ biện bạch, Trương Ngũ Chân đã cướp lời thao thao bất tuyệt, khóc lóc kể lể ‘chân tướng sự tình’ đêm qua.
Nói nào là Sở Cuồng Ca vì cùng với Đường Mộng Yểu liên hệ cùng với Ma Môn thiên đế, thần hậu, Linh Bảo Phái cấu kết, lập gian kế liên hoàn, trợ giúp linh bảo phái trừ diệt kẻ dị mình, cướp lấy ngôi Quốc Sư, nhất thống đạo môn, hiệp trợ thái tử loạn đảng ám sát hoàng đế, đoạt quyền soán vị…
Mà Hoa Sơn Linh Bảo Phái có đi có lại, trợ giúp Sở Cuồng Ca, Đường Mộng Yểu thu tề Hiên Viên Lục Bảo, mở tứ linh phong ấn, chấn hưng Ma Môn.
Vì Vậy, LinH bảo Phái cùng Ma Môn tại Hoa Sơn thiết hạ mai phục, chỉ duy nhất có Giác Mãng Lão Yêu điệu hổ ly sơn, dụ chúng đạo sĩ Trương Thiên Sư đi vào Nhị Thập Bát Túc động, để cho Trương Túc, Thương Ca âm thầm ám sát hoàng đế.
Ở chỗ kia, tại Hoa Sơn vây công Long Hổ đạo sĩ, lừa cho Trương Thiên Sư đả khai phong ấn Nhị Thập Bát Túc.
Trương Thiên Sư bi phẫn, cùng với Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca tử chiến, đánh cho bọn họ lạc hoa lưu thủy, thần hồn xuất khiếu.
Hai Người thẹn quá hóa giận, thi triển nguyên thần kí thể đại pháp, song song nhập vào thân thể Sở Dịch, rốt cuộc sát hại tàn nhẫn Trương Thiên Sư…
Tổng thể mà nói, tất cả Ma Môn ác sự, âm mưu đều đổ lên đầu Đường Mộng Yểu, Sở Cuồng Ca, Lí Chi Nghi ba người.
mà Trương Tư Đạo cùng chúng đạo sĩ Long Hổ lắc mình biến hóa, trở thành bảo vệ chánh nghĩa, thà chết đánh tới hơi thở cuối cùng thành một nhân vật anh hùng… hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn khớp, người nghe không ai không tin.
Sở Dịch càng nghe càng là kinh ngạc phẫn nộ, nhưng cũng càng là hoạt kê khinh bỉ.
Nếu không phải chính mình nhìn thấy tất cả, hắn cơ hồ cũng sẽ bị những lời lẽ tràn ngập bi phẫn cừu hận của họ trương này mê hoặc, cùng với đám người bốn phía lên án ‘tội ác ngập trời’ của bọn người Lí Chi Nghi
Hắn trong lòng giật mình, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này nếu không phải do Ma Môn yêu loại biến hóa thành, nhất định sợ chúng ta kể lại việc xấu của Thiên Sư Đạo đêm qua , cùng với việc Trương Tư Đạo mở nhị thập bát túc ấn tội trạng. Cho nên dứt khoát phải đến trước mọi người, mượn đao diệt khẩu…”
Trên tiểu nhạn tháp, trương ngũ chân càng nói càng xúc động, khuôn mặt trên cái hắc khô lâu của gã dường như tím tái cả đi, chỉ vào Sở Dịch hai ngưởi ở xa xa, nghẹn ngào gào lên: “Sở Thiên Đế hòa Lí lão tặc sau khi giết sư tôn của ta, liền đem thiên địa hồng lô, thái ất chân nguyên đỉnh, càn khôn nguyên cương hồ và thiên xu thần kiếm thu vào trong túi, Đường yêu nữ trong túi chắc chắn vẫn còn Thiên Sư Ấn của bổn môn! các vị dạo hữu nếu không tin, cứ lục soát khắc thấy!”
Đường Mộng Yểu tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng bừng, mắng: “Vô sỉ! Thiên Sư ấn là Trương Thiên Sư trước khi lâm tử, ủy thác ta chuyển giao cho Trương Phi Vũ Trương Chân Nhân…”
Trương Ngũ Chân không chờ nàng nói xong, phi lên một tiếng to, cười nói: “Yêu nữ, ngươi coi thiên hạ anh hùng là tiểu hài tử ba tuổi hả? Thiên Sư Ấn là bổn môn chí bảo, nếu mà đúng muốn chuyển giao cho Trương Chân Nhân, sư tôn cũng sẽ chuyển giao lại cho ta, bằng cái gì lại giao vào tay nhà ngươi?”
Quần hùng nghe được căm phẫn trào dâng, ầm ầm kêu đúng.
Chúng long hổ đạo sĩ càng thêm bi phẫn , đều giận dữ hét lên: “Giết yêu nữ, lão tặc, vì sư tôn báo thù rửa hận!”
Kiếm quang chớp động rực trời, chỉ chờ Trương Phi Vũ ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức lao xuống bao vây, cùng Sở Dịch hai người quyết tử chiến.
Vương Trung Lương xa xa cao giọng hét lớn: “Phản tặc Lí Chi Nghi, Đường Mộng Yểu, chứng cớ như sơn, các ngươi còn cái gì để nói nữa ? mau mau quỳ xuống, nhận tội quy pháp, có thể còn để cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng, nếu không nhất định thiên đao vạn quả, tru diệt cửu tộc!”
Tam quân hô ứng, trống trận chấn thiên, mấy vạn cấm quân rầm rầm tiến đến.
Trên lầu hai bên đường, tam giáo cửu lưu các phái cao thủ cũng gào thét quát tháo trùng trùng vây tới.
Sở Dịch cười khổ không thôi, không thể tưởng được mới từ Hoa Sơn hiểm tử hoàn sinh, không ngờ lại gặp phải một cơn ác mộng càng kinh hiểm hơn, nghĩ thầm: “đạo môn các phái bao vây ở đây bên ngoài là đường hoàng, thật ra hơn phân nửa cũng chỉ vì cướp đoạt Hiên Viên Lục Bảo mà thôi. Ai, mất đi một trương tư đạo, không ngờ lại xuất ra ngàn vạn trương tư đạo khác.”
Sở Cuồng Ca ha ha cười lớn nói: “Lão mũi trâu, Đường nha đầu, không tưởng được các ngươi tự phụ danh môn đại hiệp, không chết trong tay yêu ma chúng ta, lại phải chết dưới đao của quân lính triều đình cùng với Phật- Đạo các phái. Hắc hắc. cái này gọi là ‘tố kiển tự phược, tự tác tự thụ’ hahaha!”
Đường Mộng Yểu sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy, cắn răng nói: “Lí chân nhân, chúng ta hãy đem Tiêu Yêu Nữ phóng ra, cùng bọn chúng ngay mặt đối chất.”
Lí Chi Nghi trong lòng vừa là phẫn nộ vừa buồn cười, chính mình cả đời ‘quang phong tế nguyệt’ ( trời quang trăng sáng), hàng yêu phục ma, cuối cùng lại bị đạo môn, triều đình vu là yêu ma, bức vào tuyệt cảnh sao?”
Nhớ tới long hổ đạo sĩ tường hại đồng đạo, mở phong ấn, khiến cho thiên hạ đại loạn, bản thân biến thành tiên phong của yêu ma, mà chính mình Hoa Sơn linh bảo từ trên xuống dưới một trăm bảy mươi sáu đệ tử cùng với yêu ma huyết chiến mà chết, ngược lại lưng đeo tội danh ‘Thông Yêu bạn loạn’, hô hấp càng khó khăn, tức giận phừng phừng.
Nhất thời, nộ từ trong lòng bùng lên, bầm gan tím ruột, cái gì mà đạo đức lễ nghĩa chó má, cường thường luân lí…. tất cả đều chỉ đáng vứt đi, túng thanh cuồng tiếu: “Nha đầu, ngươi tưởng rằng tiểu yêu nữ kia sẽ giúp chúng ta nói ra chân tướng sao? cho dù nàng có nói thật đi nữa, cái bọn mắt không tròng, có não không có tương phế vật này sẽ tin thật hay sao?”
Vừa nói xong từ cuối , Sở Dịch hô hấp khó khăn, chỉ cảm thấy một cỗ sát khí lẫm liệt vô cùng, ầm ầm xông lên não, “Hô!” toàn thân tử quang phát xạ, xiêm y căng phồng như khí cầu.
Hai chân hắn dần dần rời đất, đột nhiên lăng không vọt lên hai tay khí quang phi quyển, ngang nhiên lẫm lẫm như thiên thần.
Vương Trung Lương giận dữ, lớn tiếng hét lên: “Phản tặc chấp mê bất ngộ, mọi người không được niệm tình, mau mau đem chúng nó xử tử!”
Tam quân gào thét, quần hùng rống giận, trống trận, tù và như cuồng phong bạo vũ
Trong sát na đó, vạn mã lao nhanh, đại quân như sóng triều, vô số trường tiễn tung hoành nộ xạ.
Bóng người nhấp nhố, cao thủ các phái tranh nhau xông tới vây ráp.
hằng hà sa số các pháp bảo, binh khí xuyên nhau phi vũ, phát ra sát khí như từng đạo nghê quang hà khí, xông lên ngút trời.
Giữa trưa. Trường An. Chu Tước Môn, trên đường cái, bông tuyết bắn tung tóe.
Một hồi kinh thiên huyết chiến cứ như vậy mà bắt đầu.