Tiên Sở

Chương 3 - Ý Khí Tương Kì Cộng Sinh Tử

trước
tiếp

Gió tuyết cuồng vũ, trời đất mênh mang.

Mao lư vui sướng kêu lên chạy tới bên chàng, như thể tán thành, đầu húc tới, gần như húc chàng ngã xuống đất, thè chiếc lưỡi ướt át liếm lên má chàng, trộn lẫn nước mắt với hoa tuyết, vừa ấm vừa mát lạnh.

Bạch mã hí dài, ngẩng đầu dậm chân.

Yến Tiểu Tiên kiềm chế dây cương, phóng người xuống ngựa, cười nói: “Đại ca!” Chiếc mũ bọc đầu bay lên, đôi tròng mắt sáng ngời, nụ cười trên má lúm đồng tiền vô cùng kiều diễm xinh đẹp.

Dù mới chỉ nửa ngày không gặp, hai người như thể cách thế trùng phùng.

Vượt qua đại kiếp, Sở Dịch hốt nhiên bi hỉ, kích động khó kiềm chế, muốn nói điều gì đấy, nhưng lại không thể thốt ra nên lời, đột nhiên ôm Yến Tiểu Tiên vào lòng, dùng toàn thân khí lực giữ chặt lấy.

Yến Tiểu Tiên “a” một tiếng, bị chàng nén chặt gần như không thở được, nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng càng bị ôm chặt hơn, tâm thần rung động, toàn thân đột nhiên như bông thả lỏng ra, hai má ửng hồng như ráng, líu ríu như thở hỏi: “Đại ca, huynh khóc gì thế?”

Sở Dịch ôm chặt lấy chàng ta, vui sướng như muốn nổ tung ra, nghẹn ngào nói: “Quả thật là đệ! Đệ không có chết … thật sự … thật sự rất tốt!”

Sở Dịch tới lúc ấy, nghe được giọng nói ngọt ngào trong trẻo của Yến Tiểu Tiên, ngửi thấy u hương chân thật đặc biệt của chàng ta, cảm nhận thấy thân thể mềm mại ấm nóng chàng ta trong lòng mình từ từ mềm ra, dần dần chảy ra, giờ thì mới tin đây thực sự là nghĩa đệ, trong lòng hơn nữa ngày qua mới thả lỏng ra.

Yến Tiểu Tiên “phác phác” cười, trong lòng cảm động, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Sở Dịch, mềm mỏng nói: “Ngốc đại ca …” Một tiếng không nói tiếp thực dịu dàng ôn nhu, tình ý miên miên, phảng phất như nước suối chảy vào tai, gió xuân thổi vào mặt.

Hoa tuyết bay lượn, hai người cùng ôm chặt lấy nhau, trong một lúc lâu, như thể đã biến thành hai người tuyết.

“A hu!” Mao lư tìm kiếm dò xét, muốn tìm thấy một khoảng giữa hai người để chen vào, thủy chung cũng không thể làm được.

Mao lư dùng chiếc tai lún phún lông chà xát kên trên mu bàn tay Yến Tiểu Tiên, thấy ngưa ngứa, chàng không nhịn được cười lên, tiếng cười khách khách giòn tan, bị ôm ngang lưng như thể xé đôi, hổn hên cười nói: “Đại ca, huynh sẽ làm eo đệ đứt ra làm hai giờ.”

Sở Dịch giật mình tỉnh ngộ, tức thời thả lỏng tay ra, mao lư vui sướng hí lên một tiếng, thừa cơ đẩy đầu vào, cọ quét bừa khắp nơi.

Sở Dịch nghĩ mình cũng đã ôm chặt đệ ta cả nửa ngày, tai nóng bừng lên, có chút gì đấy thú vị, cười nói: “Hảo huynh đệ, huynh nghĩ rằng đời này kiếp này không còn có thể gặp lại đệ được nữa, sợ rằng khi bỏ tay ra, sẽ thực sực không còn gặp lại đệ.”

Yến Tiểu Tiên trên má ửng hồng, nhanh chóng nắm lấy tay chàng, mỉm cười nói: “Đại ca ngốc.”

Sở Dịch trong tim hốt nhiên nhảy loạn cả lên, “a” một tiếng, hỏi: “Sao, đệ làm thế nào trốn thoát được vậy? Sao có thể cùng Bạch Long mã và Lư nhi nhất tề cùng đi?”

“A hu! A hu!” Mao lư trừng mắt nhìn giận dữ hí lên không thôi.

Bởi nghe thấy biết bạch mã có một cái tên rất hay, nó tự hồ đối với cái tên thôn phu quê mùa của mình cực kì bất mãn, mỗi lần nghe Sở Dịch kêu như thế, liền giận dữ đau khổ kêu vang, tỏ vẻ chống đối.

Yến Tiểu Tiên cười nói: “Chuyện này đệ cũng không biết thế nào, tù xa đã không đến nha môn, trong thành đột nhiên phát hỏa, khắp nơi đều là ánh lửa, khách nhân trong khách sạn đều chạy vội ra ngoài, thành một đống rối tung, hai tên quan sai không còn tâm tư để ý tới đệ, cố chạy thoát thân, may mắn một người hảo tâm đi qua giúp đệ cởi dây trói, đệ bèn quay về lữ xá, mang theo Bạch Long mã và …”

Nói tới đây, liếc qua nhìn mao lư, cong môi cười nói: “Cùng Hắc Kì Lân liền bỏ đi, nếu không có Hắc Kì Lân trên đường đánh hơi theo mùi của đại ca, đệ quả thật không thể tìm được huynh.”

Mao lư nghe thấy Yến Tiểu Tiên tự mình đổi cho nó tên mới, vui vẻ hí lên liên tục, đầu lắc đuôi rung, quay vòng vòng xung quanh chàng, kích động không thôi.

Sở Dịch thở dài: “Quả thật trên đời mọi chuyện đều tự có thiên ý, người tốt thế nào cũng được bình an, chỉ là khi không huyện thành vô cớ bị nạn, khổ cho bách tính trong thàng.” Trong lòng vừa thấy hoan hỉ vừa buồn bả, quay đầu nhìn lại, xuyên qua gió tuyết mênh mông, quả nhiên thấy phía đông hồng quang ẩn ẩn, thấp thoáng tia lửa.

Yến Tiểu Tiên cười nói: “Đại ca, Vạn Thọ huyện chúng ta không thể quay lại, chi bằng bây giờ lên núi kiếm hang động nào ở qua đêm, trời sáng thì khởi hành tới Trường An thành, chúng ta sẽ lại chọn một khách sạn tốt nhất, đánh một giấc cho thật đã.”

Sở Dịch chợt nghĩ đệ ta thuộc giới vương tôn công tử cẩm y ngọc thực mà giờ lại phải cùng mình trú nơi hoang sơn tuyết địa, trong lòng thấy khó chịu, hối tiếc nói: “Hảo huynh đệ, huynh đã liên lụy tới đệ rồi.”

Yến Tiểu Tiên mặt cười bỗng mỏng lại, quơ tay giận nói: “Huynh lại thế! Lại như thể người ngoài, xem đệ bỏ mặc huynh luôn.”

Yến Tiểu Tiên thấy Sở Dịch khẩn trương, “phách phách” cười lên, nhẹ nhàng nói: “Đại ca, chẳng phải chúng ta đã từng thề có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia đấy sao? Có khi nào huynh đã thấy đệ giở thói của lũ công tử chưa? Có ích gì khi phải tính toán các chuyện đó chứ?”

Sở Dịch trong lòng đang áy náy, bỗng thấy ôn nhu vui sướng, cười nói: “Không sai, huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, không bao giờ chia lìa lần nữa.”

Hai người dắt theo lừa ngựa, mem theo sườn núi thong thả đi, chưa đi quá được trăm bước, thì phát hiện ở sườn núi phía nam có một động khẩu u thâm bị che giấu khá kĩ.

Yến Tiểu Tiên quét dọn trong động, từ trong hành lí lấy ra một cái thảm lông gấu bày ra trong góc động, Sở Dịch vừa ngồi xuống, lại lấy ra một tấm da hổ dày, phủ lên trên thân hai người. Mao lư và bạch mã theo đấy nằm nghỉ ngơi dựa vào vách động kế bên.

Ngoài động gió tuyết cuồng mãnh, hoa tuyết từng miếng từng miếng thổi cuộn nhập vào nhau, trong động khẩu kết thành băng mỏng màu lam nhạt. Chu Yến hai người che bằng da thú, chỉ cách nhau một xích, nghe tiếng gió kêu rú, tiếng lừa hí hạnh phúc, nghĩ tới hôm nay đã gặp nhiều chuyện, trong lòng thấy vui vẻ yên ổn, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Tới nửa đêm, Sở Dịch mê mê hồ hồ nghe thấy có tiếng gì đấy vang lại, bất giác thò tay tìm kiếm, thấy bên cạnh không người: “Nghĩa đệ!” trong lòng kêu lên, giật mình tỉnh giấc.

Thì thấy Yến Tiểu Tiên đang nghiêng mình tựa ở động khẩu, con ngươi nhấp nháy, mỉm cười một tiếng, ngón tay thẳng để trên môi, tay ra hiệu im lặng.

Sở Dịch thấy đệ ta vẫn ở đây, trong lòng thấy khoan thai rất nhiều, yên lặng chuyển mình, chân tay nhẹ nhàng đi lại bên thân chàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Lúc này bên ngoài gió tuyết mạnh mẽ, động khẩu đá núi giao nhau, cửa vào động lúc đầu đã bị tuyết phủ kín, lúc này chỉ còn ba thước chiều dài, một cái lỗ hổng một thước bề rộng.

Yến Tiểu Tiên dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào cái lỗ, sau ghé sát tai chàng hạ giọng nói: “Có người tới, huynh đừng phát ra tiếng.” Luồng hơi thơm ngát nóng ấm phả vào tai chàng, tức thì ngứa ngáy khóc chịu được.

Sở Dịch nở một nụ cười nhạt, trong lòng cảm thấy hiếu kì, tiến lên ngưng thần quans sát.

Chỉ thấy trong tuyết trắng mênh mông, ba hoàng y nhân cúi đầu tới lui, dường như đang kiếm gì đấy. Ba người đạo bào nón lông, trường kiếm chéo lưng, dựa theo trang phục, thì dường như là Thiên Sư đạo Long Hổ đạo sĩ.

Trời lạnh đất đông, đêm khuya ba khắc, không biết ba vị đạo sĩ tới vùng hoang sơn dã lĩnh để làm gì nữa?

Sở Dị đang còn ngạc nhiên, thì thấy vị đạo sĩ gầy ốm nhỏ mình “ôi” một tiếng, cười lên: “Ở đây!” Rồi lấy ra một thứ mập ngắn như hồ lô, vị đạo sĩ cao gầy như trúc nghe thế lập tức liền chạy tới.

Ba người trường tụ quơ khua, “a” liên tục, các khối tuyết nổ bay ném ra, trên mặt đất tức thời xuất hiện một cái hố sâu.

Sấu tiểu đạo sĩ vung tay bạt xuất trường kiếm, nhẹ nhàng phủi gạt, thanh quang lóe lên, một nhân ảnh từ trong hố bay lên cao, lăn tròn trên mặt tuyết.

Sở Dịch nhất thời thất kinh, thiếu chút nữa đã phát ra tiếng động, kẻ đạo sĩ vừa lấy lên một cách ấn tượng chính là tên quan sai bị sát tử một cách kì lạ, không lẽ ba đạo sĩ này đang truy tập chàng sao?

Sấu tiểu đạo sĩ hạ người ngồi xuống, lục lọi trên người tên quan sai một hồi, lấy ra một chuỗi phỉ thúy ngọc thạch, vẻ mừng ngưng kết, nhíu mày: “Không có ư? Những thứ này?”

Hai đạo sĩ còn lại cực kì thất vọng, lại phân chia ra, cúi đầu tìm kiếm.

Sở Dịch trong lòng thấy nhẹ đi một chút, cái vòng phỉ thúy ngọc châu đã bị tên quan sai gom lấy trong khách sạn làm “tặc tang”, lấy công làm tư, thuận tay dắt dê bỏ vào trong người, ba tên đạo sĩ phần lớn là mưu đồ trân bảo, nghe tin tới đây cướp xác, nhưng tuyết lớn không ngừng, đã sớm che lấp mọi dấu vết của xe ngựa, làm sao chúng có thể tìm ra được? Nghĩ tới đấy, trong lòng vừa hạ xuống đột nhiên lại treo lên.

Cùng lúc đấy, ba đạo sĩ vui mừng kêu lên, cùng đào xác hai tên quan sai còn lại ra. Ba người cúi xuống tìm kiếm, nhưng chỉ lấy ra được toàn bảo thạch trân bảo, nét thất vọng lộ rõ trên nét mặt lời nói.

“Con bà nó, nhất định kẻ giết bọn chúng đã lấy đi tẩu thoát, chúng ta đã rơi xuống đáy nồi, không lẽ chỉ lặn mò những thứ trơn sáng lấp lánh này ư?” Cao sấu đạo sĩ hạ giọng giận dữ mắng chửi, trong tay nắm đầy trân bảo, cổ tay rung rung, trường kiếm múa nhanh, “rẹt rẹt” không ngừng, vạn điểm ngân quang lấp loáng nhảy múa.

“Hô!” Ba cỗ thi thể bất ngờ bốc lên vô số luồng hỏa diệm, phừng phực bốc cháy, một mùi thúi khét đập vào mũi.

Sở Dịch cau mày bịt mũi, trong lòng rét giá, ba tên đạo sĩ này ngang ngược tàn ác, tất không thứ phải hiền lành, xét sơ tình hình, giống như không phải vì trân bảo, không biết cuối cùng là bọn chúng đang tìm kiếm gì nữa?

“Đại ca, bọn chúng đang tìm kiếm thứ này.” Yến Tiểu Tiên như thể đang biết trong lòng chàng đang nghĩ gì, ghé sát tai chàng nhẹ nhàng thổi ra một hơi, nâng chiếc túi tơ trắng bạc lên rung.

Sở Dịch đột nhiên giật mình, quay người như muốn nói, khóe môi lướt qua cái má mềm trơn thơm phức của Yến Tiểu Tiên, rung lên như điện kích.

Hai người trên má tức thì ửng hồng, lập tức phân khai, trong lòng nổi lên một sợi cảm giác dị dạng.

Sở Dịch trấn định tinh thần, trong lòng nổi lên một mớ ngờ vực, hạ giọng nói: “Không phải những trân bảo này đã bị lũ quan sai thu gom hết rồi sao? Đệ lấy lại khi nào thế? Làm thế nào đệ lại biết lũ đạo sĩ kia đang tìm vật này…”

Thanh âm chưa dứt, Yến Tiểu Tiên thu ba lay động, thần sắc chợt biến, chiếc tay trắng nõn nhanh như chớp bịt lấy miệng chàng, kế ghé sát vào tai chàng, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đại ca, thiên vạn cũng không được lên tiếng.”

Tiếng nói nhỏ dần, ngoài động tiếng gió rào rú, một tiếng dạ kiêu như khóc mà không phải khóc, như cười mà không phải cười, thê lệ thảm đạm dằng dặc vang lên.

Ba tên đạo sĩ hét vang: “Yêu quái phương nào, sao dám trước mặt đạo gia giả thần lộng quỉ chứ?”

Sở Dịch trong lòng rét lên, chuyển mắt nhìn ra, ngoài động không biết từ đâu bỗng xuất hiện luồng kì quang dị thải, chiếu sáng vùng đất tuyết mênh mông lưu li diễm lệ, biến ảo bất định.

Ba tên đạo sĩ cầm kiếm đứng cạnh luồng thi hỏa phừng phừng, râu tóc hóa đỏ, nhìn khắp bốn phía, thần sắc hung lệ, khẩn trương và sợ hãi.

“Lũ Long Hổ Sơn tạp mao mũi trâu, dám tới trước mắt Khổng Tước Lão Tổ mà hành hung cướp đoạt, còn dám khẩu xuất cuồng ngôn, có phải muốn bỏ xác thành tiên ngay bây giờ?” Tiếng nói âm dương quái khí, dằng dặc mang mang, chợt đông, chợt tây, không thể phân biệt từ đâu phát ra.

Ba tên đạo sĩ vừa nghe “Khổng Tước Lão Tổ” bốn chữ, sắc mặt đột biến, lập tức đứng đối lưng lại với nhau, từ từ cất bước, hướng xuống chân núi mà đi, ba đốc kiếm nâng chéo lên cao, “rẹt rẹt” nhẹ vang, kiếm khí phóng ra vụt vào, thanh quang lưu li.

Cao sấu đạo sĩ nhìn khắp xung quanh, đồng thời chân bước chậm lại, cùng lúc ấy nhẹ giọng nói: “Nguyên lai là pháp giá lão tổ, thật là hạnh hội. Tại hạ Phong Đạo Hòa, Long Hổ Sơn Tề Phá Băng chân nhân tọa hạ cửu đệ tử, phụng mệnh gia sư đi tới Trường An, trên đường vô ý mạo phạm đi qua bảo địa của Lão tổ. Hoàng Hà Trường Giang, đều chảy về một phương, ngày khác nếu có cơ hội, xin hẹp gặp lại.”

Sở Dịch tuy không rõ Khổng Tước Lão Tổ là thần thánh phương nào, nhưng nghe giọng nói thảm đạm của ông ta, liệu đón không yêu cũng ma, lại thấy ba tên đạo sĩ vì thế sợ hãi, lên tiếng xin bỏ đi, trong lòng lão đại ắt cũng thế. Thầm nghĩ: “Vốn đồn người tu đạo vốn lấy hàng yêu trừ ma làm tôn chỉ, sao ba tên Long Hổ sơn đạo sĩ này lại như thể bất kham?”

Khổng Tước Lão Tổ cười quái đãn nói: “Ta đang lấy lạ sao ngươi gan to như thế, hóa ra là tiểu oa nhân dưới trướng Tề Phá Băng, không nói tới Phá Băng chân tiên mỏn mọn, chỉ tính lũ Xà Miêu Trương Thiên Sư các người tới đây, lại còn dám ầm ĩ ngông cuồng.”

Lời nói vừa dứt, thanh âm đột nhiên biến thành cuồng bạo hung lệ, âm phong gầm rú, đầy trời hoa tuyết cuộn xoáy, hệt như ngàn vạn tên bạc, từ bốn phương tám hướng ào ạt bắn tới ba tên đạo sĩ.

Phong Hòa Đạo hét lên: “Kết kiếm trận, đi Hộ linh phục ma cương!”

Ba tên đạo sĩ lập tức bộ cương đạp đấu, đạp tuyết bay vọt, ba lường kiếm quang bay vọt lên trời. Theo đấy chỉ quyết, miệng đọc chú biến hóa không ngừng, kiếm quang hồi toàn nộ quyển, phóng ra vụt vào biến ảo, quanh thân ba người hình thành một bức tường ngân quang kiếm khí cực kì hoa mắt.

“Đinh đinh đinh đinh …” thanh âm trong trẻo vang lên như mưa, tuyết bay tới đập lên trên bức tường khí của kiếm trận, tức thì nổ tung tóe, bạo khai từng tầng từng tầng sương tuyết hạt băng.

Kiếm quang lấp loáng, sương tuyết đầy khắp, luồng kì quang ảo lệ chiếu sáng khắp trời, chợt thấy yêu lệ quỉ dị.

Sở Dịch chưa từng thấy qua so kiếm đấu pháp như thế bao giờ, lần đầu được thấy, kinh hãi nhiếp sợ, không thể thốt lên, hô hấp như dừng, mắt hoa cả lên, trái tim đập đập loạn cả lên, như thể muốn nhảy vọt lên cổ.

Ba tên đạo sĩ tiến bước, động tác chỉnh tề như một, kiếm trận cực kì thuần thục, chớp mắt đã ra ngoài trăm trượng, nhắm hướng chân núi đào thoát.

Khổng Tước Lão Tổ cười có vẻ bùi ngùi nói: “Nói tới là tới, nói đi là đi, ngươi xem đây là chỗ để đi dạo chắc?”

Giọng nói vừa dứt, “ầm” một tiếng vang to, chỗ sườn núi tuyết đột nhiên như thể bị lật tung lên, một bóng người bay vọt lên trời.

Sóng tuyết rào rạt, cuồn cuộn trùng điệp, bất ngờ cuộn lại thành bức tường tuyết cực lớn, cao chín trượng rộng hơn ba trượng, ngay thẳng phía trước, nhắm phía ba đạo sĩ mà đổ ập xuống.

“Bang!”

Sóng tuyết cuồn cuộn, nổ tung ra trùng trùng điệp điệp, ngân quang kiếm khí tức thời tan vụn, tuy nhiên tiếng long ngâm dằng dặt bất tuyệt, ba luồng kiếm quang phá không thoát ra.

Cuồng phong cuộn xoáy, bọt tuyết nhẹ bay tiêu tán, ba bóng nhân ảnh màu vàng kêu lên thảm khốc từ trên không rơi xuống, máu tươi như hồng mai nở đầy trên nền tuyết trắng xóa.

Một bóng nhân ảnh quỉ mị du hốt phiêu lạc, cười nói quái lạ: “Xà Miêu đạo sĩ, bất quá chỉ thế.”

Ánh sáng trong suốt vùng đất tuyết phản chiếu lên trên người hắn ta, sáng trắng rực rỡ. Người đó áo choàng hồng tươi, trường bào xanh biếc, bên ngoài khoác áo lông vũ năm màu, từ xa trông lại, trông hệt như một con khổng tước, trên tuyết ngạo mạn thong thả bước tới.

“Lão tổ tha mệnh! Lão tổ tha mệnh!” Ba tên đạo sĩ toàn thân nhơ máu, trên sườn tuyết co rút bò lê, liều mạng đào thoát, đồng thời quay đầu lại cầu xin, hoàn toàn không còn chút khí thế nào.

Khổng Tước Lão Tổ như thể không nghe, du du hốt hốt nhẹ đến bên thân bọn chúng, u sầu cười không nói, tay áo phải cuộn lại, nhắm Phong Đạo Hòa cách không từ từ đẩy ra.

Phong Đạo Hòa kinh hãi cùng cực, sắc mặt tái mét, hàm răng khua đánh cục cục loạn xạ, lắp bắp nói: “… Lão Tổ … tha … tha mạng … tiểu nhân nguyện … nguyện gia nhập Lão Tổ pháp … pháp môn, tan thân nát … xương, tới chết … không thôi …”

Khổng Tước Lão Tổ mục quang lóe lên, hi hi cười nói: “Thấy ngươi có hiếu tâm, lão tổ tựu thành cho mi. Không cần phải tan xương nát cốt, lão tổ niên kỉ đã lớn, ăn không đụng tới xương đầu, uống máu tươi từ thân người nóng ấm thì có thể được …”

Vừa nói tới đây, mắt lộ hung quang, hai tay lăng không quắp lấy, tức thì cầm lấy bên miệng Phong Đạo Hòa nâng lên, “?” một tiếng, cái miệng tàn nhẫn cắn vào cổ Phong Đạo Hòa.

Phong Đạo Hòa kêu lên một tiếng thảm thiết thê lệ khủng bố, máu tươi vọt ra, toàn thân run rẩy.

Khổng Tước Lão Tổ cúi đầu tham lam hút lấy, không ngừng phát ra tiếng nuốt vào “dật dật”, máu tươi theo cằm hắn từng giọt từng giọt rơi lên trên mặt tuyết, tạo thành những lỗ nhỏ, nhiệt khí mờ nhạt bốc lên.

Sở Dịch trong lòng vô cùng sợ hãi, miệng nếu không được Yến Tiểu Tiên nhanh chóng bịt lại, mắt trơ lên nhìn cảnh tên đạo sĩ bị Khổng Tước Lão Tổ hút máu trở nên khô héo dần, vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, đơn giản không tin rằng dười gầm trời này không ngờ lại có chuyện thế này.

Khổng Tước Lão Tổ hút hết máu Phong Đạo Hòa, mạnh mẽ hất đầu lên, miệng hít sâu vào một hơi, vài đạo thanh quanh từ thất khiếu Phong Đạo Hòa xoáy cuộn xuất ra, chợt bị hút vào trong miệng.

Khổng Tước Lão Tổ hít trọn chân khí, cái xác tái khô thuận tay quẳng đi, bước tới trước.

Hai tên đạo sĩ còn lại hồn phi phách tán, không ngừng hối hả van xin, tiền bạc trên người nhất nhất lấy ra hết, a dua dâng biếu, hồ ngôn loạn ngữ, chỉ mong có thể bảo toàn được tiểu mệnh.

Khổng Tước Lão Tổ nghe chán thấy phiền, đột nhiên hung tợn cười lên một tiếng, mỗi tên một đá, dẫm nát đầu lâu hai tên, sau đấy lộn hai chân lên, đưa lên gần miệng, ở giữa máu tươi hai người, nhanh chóng hấp thu nguyên khí khô kiệt.

Sở Dịch thấy thế nộ hỏa thiêu đốt, nghĩa phẫn đầy ngực, nghĩ trong lòng: “Chỉ hận ta không thể hàng yêu phục ma, nếu không quyết liều tính mệnh, lập tức tiêu diệt lão yêu, vì dân trừ hại.”

Tâm niệm vừa khởi, Khổng Tước Lão Tổ đột nhiên quay mình lại, áo khoác phất lên, con ngươi hung ác hàn mang như điện, lạnh lẽo đưa mắt nhìn về phía Sở Dịch, cười quái lạ nói: “Hai vị núp trong sơn động đã lâu, sao còn chưa chịu ra?”

Sở Dịch vô cùng kinh sợ, bị luồng hung quang từ mắt hắn quét trúng, tức thì lông óc dựng đứng, da gà nổi lên, trong lòng lóe lên một tia kinh sợ.

Yến Tiểu Tiên bên tai chàng thanh âm nhẹ nhàng hạ giọng nói: “Đại ca, đệ sẽ hiện thân dẫn dụ lão yêu bỏ đi, huynh cưỡi Bạch Long Mã chạy trước, chúng ta sẽ gặp lại dưới núi.” Liền bỏ ngân bạch ti nang vào trong người, nhanh chóng chuyển thân, liền muốn xuất động.

Sở Dịch nhiệt huyết dâng lên, nắm lấy chàng ta kéo lại, giận dữ nói: “Hiền đệ, đệ đã nói có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, lẽ nào đã quên? Không thể sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, nhưng nguyện cùng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm không lẽ chỉ là lời nói xuông? Hôm nay dù có phải chết, chúng ta cũng phải chết cùng lúc, vĩnh bất phân khai?”

Yến Tiểu Tiên run nhẹ, hai lúm đồng tiền hồng lên, để lộ vẻ ôn nhu hạnh phúc, mỉm cười nói: “Tốt. Đại ca, từ nay về sau chúng ta đồng sinh cộng tử, vĩnh bất phân li.”

Sở Dịch vô cùng vui mừng, nỗi sợ trong ngực đột nhiên biến đi, dũng khí nổi lên, bất ngờ đứng lên, nắm lấy tay chàng ta kéo đi, quay người cười nói: “Lư nhi … Hắc Kì Lân, chúng ta đi nào!”

Mao lư vốn dĩ bị Yến Tiểu Tiên bịt miệng, nghe thấy tiếng gọi, lập tức kêu lên một tiếng, vội vã chạy lại, Bạch Long Mã khẩn trương đuổi theo.

Hai người nhìn nhau cười, phóng thân lên cưỡi lừa, ngựa, sánh vai thong thả đi ra, trong lòng bình tĩnh vui sướng không thể nói, tuyệt không có tí gì là sợ hãi.

Hoa tuyết bay bay, cuộn tới mơn trớn gương mặt, đất trời mênh mông trắng xóa như một.

Từ xa, Khổng Tước Lão Tổ đang cười âm trầm, thấy bọn họ như thể ung dung tự tại, trái lại nghi ngờ nhiều hơn, giả như bọn họ có âm mưu gì, thì đã không dám vội vã tiến tới trước.

Hắn nhiếp mắt đánh giá hai người, đột nhiên “ah” một tiếng, trong mắt thoáng lên vẻ kinh ngạc, nhìn chòng chọc vào Yến Tiểu Tiên hung tợn cười nói: “Tiểu oa oa, nguyên lai là ngươi!”

Sở Dịch nghe thế vô cùng kinh ngạc, không lẽ lão yêu này đột nhiên nhận ra Yến Tiểu Tiên sao?

“Lão yêu quái, ta thì thế nào? Ngươi nhìn vật này của ta đây, mở to con mắt ra mà nhìn cho kỹ.” Yến không đợi hắn đáp lại, đột nhiên cười ngâm ngâm lấy ra ngân bạch ti nang, tay nâng lên cao, lay động trước sau.

Khổng Tước Lão Tổ “a” lên một tiếng, kinh nghi bất định chú mắt nhìn ti nang, trong mắt hung đại thịnh, hung ác cười nói: “Tiểu oa nhân, cái túi đó là của lão tồ ta, ngươi từ đâu mà có được thế? Ngoan ngoãn đưa cho lão tổ, lão tổ sẽ tha cho không chết.”

Khổng Tước Lão Tổ bản tính hung giảo đa nghi, thấy Yến Tiểu Tiên không có chút gì sợ hãi, trái lại càng thêm khẳng định bên trong có gian trá, trong lúc nói, con mắt di chuyển loạn lên, quét mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm xem liệu có cao nhân nào đang mai phục ở bên không.

Sở Dịch càng thấy lạ hơn, không biết Yến Tiểu Tiên làm như vậy là có mục đích gì, nhưng chàng đối với nghĩa đệ cực kì tin tưởng, tin rằng chàng ta làm vậy tự nhiên là có dụng ý riêng, lúc này chỉ cười không nói, im lặng quan sát chuyện lạ phát sinh.

Yến Tiểu Tiên miệng “ối”, cười ngâm nhâm nói: “Ngươi tuổi tác đã cao, lại nói năng bậy bạ, không biết nhục sao? Cái túi này là có người phó thác lại ở chỗ ta, ngươi không biết gì hết. Sao ta có thể tùy tiện đưa đồ của người khác cho ngươi được chứ? Ông ta vừa nói là cần phải đi diệt yêu quái, sẽ lập tức quay về lấy …”

Đột nhiên “a” một tiếng, mặt đầy vui sướng, chỉ vào sườn núi phía bắc cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, ông ấy tới kìa! Nếu ngươi muốn, thì tự mình nói chuyện với ông ta đi.”

Khổng Tước Lão Tổ trong lòng cực kì rét giá, vô ý quay lại nhìn, bờ núi phía bắc dốc nghiên thẳng đứng, dốc tuyết liên miên, lấy đâu ra nửa bóng người chứ?”

Hắn ta thấy hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra, đột nhiên cảm thấy sau lưng một cỗ hàn phong duệ khí rít lên xông lại, sau cổ ù ù phát lạnh, vô cùng hoảng sợ, không kịp điều tập chân khí khắp người, lập tức quay người song chưởng phát ra.

“Há!” Sóng khí cuồng loạn, hoa tuyết cuộn phát, ngàn vạn tia ngân quang nhỏ nổ tung loạn xạ phát tán, khí quang quét khắp, trên mặt đất lập tức hiện ra một cái hố to.

Khổng Tước Lão Tổ phản ứng tuy nhanh, cuối cùng phải lùi lại một bước, cái lỗ trên vai mát lạnh, tựa như bị thứ gì sắc nhọn nhỏ bé phá thân xuyên vào, ngứa ngáy khó mà chịu được, tay trái tức thời tê liệt.

Chỉ nghe thấy Yến Tiểu Tiên thanh âm trong trẻo ngọt ngào khanh khách cười nói: “Bắc Hải Tàm Cốt Thứ tư vị không tệ chứ? Nâm lão cứ từ từ mà thưởng thức, thứ cho tiểu sinh không thể phụng bồi.”

Khổng Tước Lão Tổ kinh nộ hoảng sợ, trố mắt nhìn lại, hai người thiếu niên đã sớm cưỡi hắc lư, bạch mã, theo hướng chân núi chớp nhoáng cuồng loạn phóng đi bỏ trốn.

“Con mẹ nó, chết đi tên nhãi con! Lão tổ còn sống sẽ ăn ngươi không thôi!” Khổng Tước Lão Tổ giận dữ sắc mặt chuyển thành tím ngắt, lập tức ngưng thần tụ khí, hét to một tiếng, chân khí ầm ầm nghịch chuyển, “phù” một tia ngân quang cùng máu đen từ trên vai vọt ra.

Hắn giận dữ hét dài, hữu thủ hóa trảo, cứng rắn khoét xương xé miếng thịt thối từ trên vai trái, hai tay áo cuộn lại, bay thẳng lên trời, gào khóc quái đản theo hướng Sở Dịch hai người cấp tốc ngự phong truy đuổi.

“Giá!”

Sở Dịch hai người thúc ngựa (lừa) cuồng loạn xông tới, men theo sườn núi cao dốc nhanh chóng mà xuống.

Lừa ngựa tám vó như bay, phóng đi như điện xẹt, tuyết địa oanh nhiên chấn động, tầng tầng khối tuyết bị vó ngựa hất lên, cuồn cuồn rong ruổi, như thể hai luồng sóng tuyết cực lớn tung bay sau lưng hai người.

Sở Dịch kinh ngạc bối rối, trong đầu rối như tơ vò, không tưởng rằng xử tử thanh lệ nhu nhược như nghĩa đệ có thể làm như thế, bất ngờ trong một sát na phóng ra ngân châm đầy trời, đánh lén làm lão yêu phải trọng thương.

Yến Tiểu Tiên biết chàng nghi hoặc, vừa thúc ngựa phóng nhanh, vừa cười lớn nói: “Đại ca, tiểu đệ từ nhỏ đã thích luyện võ tu đạo, tới nay không biết đã bái bao nhiêu vị sư phụ, tên Tiểu Tiên của đệ là do vị đạo trường sư phụ đâu tiên ban cho, chỉ tiếc học nghệ bất tinh, nếu không vừa rồi khả dĩ có thể đánh cho lão yêu thành tổ ong rồi.”

Sở Dịch trong lòng hoảng hốt, Tây Đường sùng đạo hiếu võ, luyện võ, tu đạo chính thị là việc sĩ nhân hay làm, tu chân thông thường hay lấy tiên, chân, huyền làm tên đạo bậc, xác thực không có gì là quá đặc biệt, chỉ có văn nhược thư sinh như mình mới là hiếm gặp. Nghĩ tới đây, trên mặt theo đó nóng lên, cười nói: “Nguyên lai như vậy, huynh cứ nghĩ tại sao tên nghĩa đệ lại lạ như vậy.”

“A —–o!”

Không trung truyền lại một trận chim kêu hung lệ âm tà, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khổng Tước Lão Tổ hung cuồng kêu lên quái đãn, hai cánh tay như cánh lớn xòe vỗ, nhắm hướng Sở Dịch hai người hạ xuống.

Còn đang rống lên dữ dội, cái đầu lão yêu bỗng nhanh chóng biến hóa, mũi ưng càng lúc càng dài, cái miệng theo đó cũng lồi ra, đột nhiên biến thành cái mỏ dài nhọn một xích, toàn thân “rắc rắc” một tràng nổ vang, ngàn vạn lông chim màu xanh biếc xuyên da chui ra, dày đặc đông đảo duỗi ra, chỉ trong chớp mắt không ngờ đã biến thành một con cự điểu vừa giống ưng thứu lại trông như khổng tước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.