Tiếng nhạc huyên náo, y phục bay phần phật, ba mươi sáu mỹ nhân như những cánh bướm, mục quang của cả điện như những thỏi sắt bị hút vào nam châm, bị hút chặt vào trên người tuyệt sắc mỹ nhân nọ.Những quan viên háo sắc lại càng trừng mắt ngây ngốc, miệng há to ra, ngậm lại không được.
Nàng tóc mây búi nghiêng, miệng cười như hoa,y phục như cánh chim sẻ xoay tròn phi vũ,dáng hình tuyệt đẹp, đôi lúc lại để lộ ra đôi chân trần linh lung mềm mại, làn da trắng hơn sương tuyết.Trên chân nàng đeo một cái chuông đồng nhỏ, tùy theo tiết tâu nhạc mà kêu leng leng, rất vui mắt vui tai.
-“Cô gái này là con gái của lão hồ ly, Bùi Ngọc Hoàn hay sao? Con bà nó, ai đã nói :” rồng sinh rồng, hổ sinh hổ”,con gái của lão chuột đồng này lại hoàn toàn khác lão, một vưu vật như thế này, lại chịu gả cho một con lợn ngu xuẩn bất kham, quả thật là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, phí phạm đi một thiên vât.
Dù Sở Dịch đã nhìn quen mỹ nữ, cũng bị dung mạo tuyệt thế của nào thu hút, tâm mê thần túy, nhịn không được thi triển hỏa nhãn kim tinh, tận tình hân hưởng cơ thể tuyệt mỹ kiều diễm này.
Nếu như nói vẻ đẹp của Tiêu Thái chân là ở vẻ ma mị, Yến Tiểu Tiên đẹp ở vẻ thanh lệ, Lý Tư Tư đẹp ở vẻ cuồng dã pha với u sầu, thì Bùi Ngọc Hoàn lại đẹp ở vẻ bởi vẻ tươi sáng hoạt bát.Nàng tươi mát như một trái đào mới hái, như được trộn nước tiên, làm người ta chỉ muốn cắn một cái…
Chính lúc Sở Dịch đang mồm khô lưỡi nẻ, suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy từ phía sau có tiếng nữ tử thấp giọng nói như muỗi kêu :
-” Vương gia, ngũ nương nương thỉnh ngài đến Trúc Âm các gặp mặt, có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Sở Dịch quay lại nhìn, thấy nữ tì lục y có hai bím tóc, chính là a hoàn lúc trước thường đứng sau lưng của Ngũ Tuệ Phi.
Hắn ngưng thần nhìn đến chỗ ngồi của Ngũ Tuệ Phi một lần nữa, thấy không có ai, chỉ thấy một mình Đường Nguyên Tông đang ngồi, mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào Bùi Ngọc Hoàn,vừa cười vừa vỗ tay theo điệu nhạc.
Sở Dịch bình tĩnh lại,trong lòng hắn dường như đã hiểu, mỉm cười nói :
-” Ra thế, Ngũ Phi tất là vì chuyện vừa rồi, muốn ta di chuyển trận doanh, giúp con trai của nàng…”
Nghĩ đến ngày đó Ngũ Tuệ Phi khâm điểm cho hắn giải thích, trong lòng đột nhiên cảm thấy tội lỗi, than rằng :
-” Ngũ nương nương hòa ái thân thiết, rất hiểu đại cục.Ta nếu không giúp nàng,thì cũng phải cùng nàng hỏa giải, tận lực tranh thủ sự giúp đỡ của nàng.”
Sở Dịch sau đó luyến tiếc nhìn Bùi Ngọc Hoàn thêm vài lần, rồi lập tức đứng lên theo nha đầu nọ đi ra khỏi điện.
Quan viên cả điện lúc này đều đang trầm mê vào điệu ca vũ mê hồn, không ai lưu ý rằng Sở Dịch đã rời khỏi, duy có Lý Tư Tư thu ba lưu chuyển,si si nhìn theo bóng lưng của hắn, khó miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, không biết là đang vui hay buồn.
Ngòai điện trăng sáng sao thưa, cuồng phong nổi lên từng trận.
Sở Dịch đi theo nha hoàn nọ, dọc theo hồ đi một vòng lớn, cuối cùng xuyên vào rừng trúc,dừng lại trước một tòa trúc lầu tinh xảo linh lung.
Ánh trăng như nước, rừng trúc xào xạc, càng làm không gian thêm vẻ yên tĩnh,nơi cửa sổ lầu hai ánh đèn leo lét, bóng người đung đưa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.
Ánh đèn đột nhiên tắt phụt.
Nhà hoàn đẩy cửa trúc, chỉ dẫn Sở Dịch lên lầu hai, còn mình đứng ở một bên dưới lầu đợi lệnh.
Tiếng sàn lâu vang lên cọt kẹt, trong màn đêm tĩnh lặng, mang theo vài phần nguy hiểm bất an.
Sở Dịch ngầm có ý cảnh giác, dùng hỏa nhãn kim tinh quét nhìn tứ phía, thấy không có dị dạng, mới quyết định đi tiếp.
Đến lầu hai, chỉ thấy ánh trăng lung linh chiếu sáng nửa căn phòng, Ngũ Tuệ Phi váy dài bay phần phần, đứng một mình, dáng lưng yểu điệu xinh tươi khó nói hết.
Sở Dịch nghe tim mình đập mạnh, mỉm cười, cúi người nói :” nương nương gọi cô gia đến, không biết là có điều gì chỉ giáo…”
Thoại âm chưa dứt, Ngũ Tuệ Phi đã chuyển mình hai mắt trợn tròn nhìn hắn chằm chằm, thần sắc rất cổ quái.
Xoẹt một tiếng, y phục đột nhiên trôi tuột xuống đất, Ngũ Tuệ Phi làn da trắng như tuyết đứng đó dưới anh trăng,nhũ núi cao vút,không ngừng rung rung.
Sở Dịch vô cùng kinh ngạc, thất thanh kêu :” Ngũ nương nương, bà …bà làm gì thế ?”
Ngũ Tuệ Phi hai má đỏ hồng,không hề nói câu nào, từ từ nằm xuống đất, nhắm mắt lại, hai chân co lại, từ từ hướng về phía hắn mà mở ra, diệu xứ lập ức lộ xuất.
Sở Dịch nghe như sét đánh bên tay, lập tức thối lui một bước, muốn quay đầu đi, nhưng như ma xuy quỷ khiến không thể động đậy được, trợn mắt líu lưỡi, run rẩy nhìn chằm chằm.
Dưới ánh trăng, làn da nàng trắng như ngọc,phát ra những ánh sáng nhu hòa.
Ngũ Tuệ Phi hơi thở gấp gáp… hai chân run run,lồng ngực phập phồng.
Qua một lúc lâu, nhìn thấy hắn không hề động đậy, mới nhíu mày, run giọng nói :
-” Ngươi… ngươi còn đợi gì nữa? mau…mau đến đây…”
Sở Dich tim đập thình thịch :” ra thế, chắc là Lý Huyền lão tặc cùng Ngũ Phi nương nương đã sớm có tư tình, vì thế nàng mới lợi dụng thời cơ gặp mặt khó khăn này,gấp gáp không đợi được cùng hắn gặp mặt.”
Sau đó liền thở dài một hơi, nói :” Ngũ nương nương, không thể được, ta không thể mạo phạm nàng, nàng mau về yến hội đi.”
Ngũ Tuệ phi mở to hai mắt, vừa buồn vừa giận. run giọng mà nói :
-” ngươi… ngươi quả là ác tặc ! Việc đến lúc này, còn giả vờ làm thánh nhân cái gì nữa chứ ?”
” Việc ngươi muốn ta làm, ta đều làm rồi…, không lẽ ngươi còn muốn ta cầu ngươi nhục mạ ta nữa, rồi mới chịu giúp ta giải khai cổ độc hay sao?”
Nói xong câu cuối cùng, vành tai đỏ hồng,giận đến khó nói thêm, nước mắt từng giọt chảy xuống.
Sở Dịch a lên một tiếng,trong lòng vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Không ngờ Lý Huyền lão tặc lại ti bỉ vô sỉ đến như vậy,dám dùng trùng độc để thao túng ái phi của hoàng huynh.
Sở Dịch lạnh người, biết dâm cổ của nàng đã phát tác.
((Tố nữ chân kinh)) trên đo có viết, loại tà trùng này một khi phát tác, tử cung sẽ bị cắn xé, đau như dao cắt,đồng thời nhiệt huyết sôi lên, nóng như lửa đột, nếu như không kịp cùng trùng chủ giao cấu, cuối cùng nhất định huyết mạnh nổ tung, thoát âm mà chết.
Quả nhiên, lúc này, hai má nàng đỏ hồng như ráng hoàng hôn, trên làn da trăng như tuyết nổi lên những đốm đỏ kỳ lạ, đến hai nhũ đầu như hai núm anh đào cũng bị trương lên, dưới ánh trắng biền thành màu tím hồng yêu diễm.
Ngũ Tuệ phi miệng lảm nhảm, thần tình dần chuyển thành hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn,trong đôi mắt mỹ lệ chứa đầu hoảng sợ, ngường ngục, sỉ nhục thống phỉ… cùng với ngọn lửa dục tình ngày một dâng cao.
Sở Dịch trong lòng rối loạn, trù trừ không quyết
((Tố nữ tâm kinh)) còn có chép một phương pháp khác, đó là dù không phải là trùng chủ,nhưng cũng có thể trong lúc giao tình dụ cổ trùng từ trong tử cung đối phương ra, sau đó giết đi.Nhưng nói cho cùng, thì phương pháp này cũng cần đến âm dương giao hợp.
Sau khi Thai hóa dịch hình, Sở Dịch tuy nhiễm cái tính phong lưu của Sở Cuồng Ca,tuyệt không phải là Liễu Hạ Huệ ôm trong lòng mà không loạn *1.Nhưng Ngũ tuệ phi là thân quốc mẫu, lại có ơn với hắn, hắn không thể nhân lúc người ta nan mà làm những chuyện mất đạo nghĩa như vậy được.
” ta cầu xin người… cầu xin ngươi… ngươi nói gì ta đều nghe…cái gì cũng đều đáp ứng… cầu xin ngươi…”
Ngũ Tuệ Phi gần như đã suy sụp, cuối cùng đã không còn ngượng ngập nữa mà cầu xin hắn,dùng hết sức của bản thân mà lết đến bên hắn,níu lấy bàn chân mà cầy xin, nước mắt lã chã như mưa:
Lòng Sở Dịch mềm đi, dương mày lẩm bẩm nói :” Bỏ đi, để thành công không nên câu nệ tiểu tiết, ngũ nương nương,đắc tội rồi!” vươn tay nắm láy nàng kéo vào trong lòng.
Ngũ Tuệ Phi hoan ngâm, hai tay bấu chặt lấy cổ hắn, cuồng loạn hôn lên.
Sở Dịch lòng cuồng loạn, cố gắng nhẫn nhịn tập trung, nhớ nhanh lại pháp quyết trong tố nữ chân kinh mà thi triển.
Ngũ tuệ nương toàn thân run rẩy, khoái cảm cuồng liệt làm nàng muốn ngất đi, nếu không phải Sở Dịch có chuẩn bị, dùng môi bịt chặt một nàng, chỉ sở tiếng kêu của nàng đã truyền xa vài lý.
Sở Dịch ngưng thần nhìn kỹ, một lúc sau, quả nhiên thấy vài con hắc trùng như lông ngựa, quấn chặt vào nhau, từ trong thành tử cung nàng chui ra, quằn quại lắc lư,liền đề khí, đem phân thân rút mạnh ra ngoài.
Ngũ Tuệ Phi hứ lên một tiếng, giống như mất một phần khí lực, toàn thân mềm nhũn nằm dướt đất, cả người co lại, hôn mê bất tỉnh.
Mấy con hoan trùng dưới ánh trắng xoắn lại thành khối, càng lúc càng nhỏ, rồi dần khô kiệt, cuối cùng xì một tiếng, hóa thành làn khói xanh biến mất.
Sở Dịch thở phào một hơi, đỡ nàng đứng lên.
Đột nhiên hắn lạnh người phát giác một cảm giác bất an mạnh mẽ, niệm lực quét qua, phát giác dưới lầu ả nha hoàn nọ đã sớm không thấy tung tích, ở phía bên phải dường như có vật gì đó đang bay.
Sở Dịch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi cửa sổ trong ánh trăng, một cái thanh đồng hoa kính to tầm bằng ngón tay vô thanh vô tức xoay chuyển, phát ra một ánh bích quang mờ nhạt.
“Hồi quang kính!” Sở Dịch linh quang nhất thiểm, mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng.
Hồi quang kính là độc môn pháp bảo Long hổ sơn ” Phá băng chân chân”.Kính tới đâu người tới đó, Tề Phá Băng nhất định ở đâu đây,việc hai người vừa mới làm chắc đã không thoát được mắt hắn.
Cái gương đồng nọ dường như biết bị hắn phát giác, đột nhiên bay thăng lên trời, như lưu tinh bay về phía hòn giả sơn phía bắc.
Sở Dịch kinh nộ giao nhau, chính lúc muốn đuổi theo, thấy phía sau truyền lại tiếu hò hét, kim quang thiểm động, năm đạo nhân ảnh từ phía sau hòn giả sơn xông ra, thoáng một cái đã đến bên dưới trúc lầu.
Chú thích
*1 :Liễu Hạ Huệ (sinh 720 TCN, mất 621 TCN) tức Triển Cầm 展禽, tên Hoạch 獲, tự là Quý 季, người đất Liễu Hạ 柳下, nước Lỗ 魯, thời Xuân Thu 春秋, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ 惠. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
theo truyền thuyết,có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Cái câu ôm trong lòng mà không loạn có lẽ nói về truyền thuyết này.
Trừ một viên quan áo tím ra, tất cả đều mặc hoàng bào vũ quan, tay cầm trường kiếm, quả nhiên đều là Long Hổ đạo sĩ
Sở Dịch bình tĩnh xem lại, thầm hô không xong.
Đúng thật là oan gia ngõ hẹp
Trong đó có một viên quan mình cao da trắng, râu dê lưa thưa, chính là người vừa bị hắn bài xích thậm tệ, môn hạ thị trung Đỗ Như Tấn.
Đỗ Như Tấn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt híp hàn quang thiểm động, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói :
– Í ? Đó không phải là tề vương điện hạ đó sao?Tề vương sao không ở thập bát điện uống rượu , lại chạy đến trúc lâu này làm cái gì? Không lẽ uống say rượu rồi, nhầm trúc lâu với thanh lâu hay sao?”
-“Tề vương coi Khang vương phủ là thanh lâu cũng không sao, nhưng lại đem Ngũ phi nương nương hóa thành ca kỹ, ở trước mũi hoàng thượng mà thông gian như vậy , chẳng phải có chút…Ai, thường nghe nói tề vương có gan trùm trời, hôm nay thấy được, quả nhiên không phải hư truyền. Bội phục, bội phục.
Người vừa nói là một đạo nhân mặt như quả táo ,dâu dài phất phơ, trên mặt nở nụ cười hữu lễ,không nghi ngờ gì chính là Tề Phá Băng của ” Long hổ tứ tiên”.
Đỗ Như Tấn nhíu mày nói :
-Không đúng không đúng, ta thì thấy Tề vương lừa Ngũ phi nương nương tới đây, thú tính nổi lên, cương hành gian ô, nào phải thông gian.
-Tình nguyện thế này chắc là thông gian rồi.
Tề Phá Băng tay trái giơ cao Hồi quang kính, lắc đầu than rằng:
-chứng cứ rõ ràng, không lẽ còn là giả sao?Đỗ trung thư nếu còn không tin,để ta gọi mọi người đến, thông qua hồi quang kính tái hiện một lần xem là biết, ngài đúng hay tôi đúng…”
Sở Dịch lạnh người, chỗ kỳ diệu của Hồi quang kính này cũng giống như Phong ảnh điểu, là ở chỗ đem hình ảnh thu vào trong kính, sau đó có thể thi triển ” Huyễn ảnh đại pháp”, một lần nữa chiếu lên trên thủy tinh, tái hiện hình ảnh.
Một khi Tề Phá Băng đưa hồi quang kính cho Đường nguyên tông cùng mọi người xem, hắn có nhảy xuống hoàng hà cũng không hết tội.
Hắn giờ đây đang giả mạo Tề vương, có mất thanh danh cũng không sao, nhưng còn danh tiết của Ngũ Tuệ phi, hắn đâu thể yên tâm được.
Lại nghe một đạo sĩ khác cười nói :
-Sư tôn nói không sai, bọn ta gọi mọi người đến,xem qua một lần, tự nhiên biết thế nào là chân giả.
Đỗ Như Tấn a lên một tiếng, giả bộ thái độ tỉnh bơ nói :
-Không được không được, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, vạn nhất để người ta nghĩ Khang vương cùng với đôi gian phu dâm phụ này cùng một phe, cố ý tạo cơ hội, đưa địa điểm để bọn họ lén gặp mặt,thế không phải là sự việc càng phồng to hay sao?”
Bọn chúng không biết sợ là gì, ta một câu, ngươi một câu, vẽ mèo thêm chân, hí lộng Sở Dịch,muốn lấy việc không lấy gì làm hay này vũ nhục hắn, không để hắn trong mắt.
Sở Dịch càng nghe càng kinh hãi,nếu như bọn Lý Mộc Phủ nhân cơ hội này bày vẽ, nói Tề Vương cùng Ngũ phi có gian tình, thông đồng hãm hại thái tử,ủng hộ Khang vương, thì rất dễ dàng để xoay chuyển sự thể,làm cho mọi cái lập tức trở nên xấu đi.
Hai bên vốn dĩ đã bạt kiếm khoa trương,chỉ khích lệ một chút ra sẽ để xảy ra xung đột,những nỗ lực của mình lúc trước, lập tức như nước trôi đi.
Sở Dịch nghĩ đến đấy, sát ý nổi lên, tập trung chân khí toàn thân, ha ha cười nói :
-mấy tên tặc nhân tặc đạo bọn ngươi,lại dám phỉ báng quốc mẫu,làm bổn vương bị thương, chiếu theo pháp luật Đại Đường,là tội lăng trì,nhưng hôm nay bổn vương vui vẻ, để cho các ngươi được chết một cách thống khoái.
Nói xong chữ cuối cùng, đột nhiên bạt thân nhảy lên, tay phải xuất ra Thiên xu kiếm,phong lôi nộ hống, bích quang bùng nổ.
“Bắc đẩu thần…”
Bọn long hổ đạo sĩ kinh hãi, hơi thở như nghẹn lại,nói đến chữ cuối cùng thì kiếm khí long trời lở đất đã áp vào cổ họng, trong lúc hoang loạn,chỉ có thể dùng thần kiếm như thiên hà bạo vũ hộ vệ chặt bản thân.
Kim quang chói lọi,từng trận phi vũ
“Đang đang đang!”
Đạo kim quang nọ khoảnh khắc tỏa ra làm nghìn vạn ngọn đao, tản ra trên bầu trời.
Bọn đạo sĩ run rẩy, miệng há to, con ngươi lồi ra, đứng im như khúc gỗ chỉ thoáng chốc sau,đã phún ra muôn vàn tia máu,ngửa người ngã xuống.
Tề Phá Băng thổ ra một ngụm máu lớn, sợ đến hồn phi phách tán, phiên thân bay lên,như gió chạy về phía sau.
Sở Dịch cười lạnh nói :” Chạy đi dâu!” Từ túi càn khôn nhất khí lấy ra thiên địa hồng lô,niệm quyết hét to :” Thiên binh chi mẫu, thiên địa hồng lô, xem đây!”
Thần lô phá không bay ra, hóa thành cao một trượng, xoay tròn nộ chuyển, hô lên một tiếng, thanh quang chói loà, chiếu cả tòa trúc lâu thành một xanh huyền ảo.
Tề Phá Băng trong không trung dừng lại, cuộn vài vòng, rồi đột nhiên bay bị hút lùi về phía sau, như thiểm điện chui vào trong lò.Hồng quang chói lòa, khói xanh nghi ngút,lập tức cháy thành tro tàn.
“đinh” một tiếng , Hồi quang kính bích quang lóe lên, rơi xuống đất,bị Sở Dịch nhẹ nhàng thu vào trong tay.
Đỗ Như Tấn quỵ xuống đất, trên mặt đầy nét kinh hoàng,run lên bẩy bảy, tự hồ không dám tin vào mắt mình.
Hắn sao có thể ngờ được, đường đường là Phá băng chân nhân, một trong “Long hổ tứ tiên”, trước mặt Tề vương, lại không chịu được một kích như vậy.
Thực ra Tề Phá Băng tu chân cấp chân tiên, Sở Dịch vốn không thể đánh chết hắn dễ dàng như vậy,
Chỉ là hắn tự thua cho chính mình,chỉ xem Sở Dịch bất quá chỉ là một Tề vương có chút sức khỏe, võ công, khinh địch thái quá, không hề phòng bị, vì thế cực lạc sinh vi ( vui vẻ quá thành buồn), bị giết trong khi cất tay chưa kịp.
Sở Dịch trong lòng rất khoái, thu lại thần lô, vỗ lên đầu Đỗ Như Tấn, cười hi hi nói :
” Í?Đây không phải là môn hạ Đỗ Như Tấn hay sao? Đỗ trung thư không ở thập bát điện uống rượu, đến lầu trúc này làm gì? không lẽ là say rượu, tưởng nơi đây là nhà xí hay sao?”
Đỗ Như Tấn mặt không có chút huyết sắc, phồng mồm líu lưỡi, muốn hét to kêu cứu,hoặc là cầu xin thương hai, nhưng lại không thể phát ra được âm thanh nào, muốn dâp đầu xin tha, nhưng đến khí lực cúi đầu xuống cũng không có.
Đúng vào lúc này, vành tai Sở Dịch động đậy, lờ mờ nghe thấy từ phía bờ hồ vọng lại tiếng người lạnh lẽo nói :
-Cái gì, Tề vương cùng Ngũ Phi ở trong Trúc Âm các lén gặp mặt? tiểu nha đầu, những lời đại nghịch bất đạo như vậy sao ngươi dám nói ra?
Sở Dịch thấy lạnh toát người, thầm hô không hay.
Hắn phóng hỏa nhãn kim tinh ra, nhìn theo hướng âm thanh,chỉ thấy ở chính giữa thập bát điện có một ả nha đầu, sợ run lẩy bẩy, chính là a đầu của ngũ phi đã thất tung.
Đứng bên ả có một người,gầy cao đĩnh bạt,tật ngôn lệ sắc*( nói nhanh,khuôn mặt nghiêm trọng, thường để chỉ thần tình của người đang tức giận mà nói), chính là Lý Mộc Phủ.
Sở Dịch nghe lòng trầm xuống, lập tức hiểu ra :
-” Thì ra là như thế!”
Thiên hạ làm gì có việc tình cờ đến vậy! Nhất định Lý Mộc Phủ lão tặc đã sớm thông qua nha đầu đó, biết được quan hệ giữa Lý Huyền cùng Ngũ nương nương, lại tính đêm nay cổ trùng của Ngũ phi phát tác, tất phải cùng Lý Huyền gặp mặt…vì thế mà hắn mới không sợ hãi, không hề đến gặp Tề vương, chỉ bố trí người ngầm canh, bắt gian tại trận!”
Sở Dịch càng nghĩ càng tức, :
– Nếu như đêm nay hoàng đế không một mở một đường sống cho thái tử, Lý Huyền, ngũ Phi lại bị bắt giữ,Khang vương tự nhiên bị liên lụy, lúc đấy chỉ có một người có thể lên làm thái tử, đó chính là Tuyên vương! hắc hắc, đáng tiếc đáng tiếc,ngươi chỉ không ngờ đến ta là Sở Dịch,có thể làm ngươi khổ sở một phen!”
Trong tiếng ồn ào, nghe con nha đầu nọ ấp úng dập đầu, run giọng nói :
-Ngũ nương nương thân khẩu mệnh lệnh tiểu tiểu, đem tề vương đến Trúc Âm các gặp mặt,tiểu tì …tiểu tì vừa mới từ đó về, há có thể là giả sao?
Cả điện huyên náo, mọi người theo nhau nhìn về hướng Sở Dịch.
Ngọc Huyền Tử, Pháp tương, Tề Vũ Tiêu đột nhiên thất sắc la lên :
-Thiên địa hồng lô! là thần quang của Thiên địa hồng lô!
“Chết rồi!” Sở Dịch giật mình, bây giờ mới nhớ ra là vừa rồi vì đoạt lại hồi quang kính, đã đem pháp lực của Thiên địa hồng lô thi triển đến cực đại, đến bây giờ linh khí vẫn còn tàn lưu lại chưa tan.
Với tu vi của đạo phật cao thủ trong thập bát điện,chắc chắn sẽ ngưng thần tra xét, làm sao không cảm ứng được đây?
Khoảnh khắc đó, bọn Ngọc Hư Tử, Pháp tương phóng lên không trung, theo nhau bay đến.
Sở Dịch tai hướng về bốn bề, trong đầu suy nghĩ nghìn vạn phương pháp, đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch cực kỳ nguy hiểm.
Cúi đầu nhìn Đỗ Như Tấn mặt xám như tro ,mỉm cười, thân thiết nói :
“Đỗ trung thư, cung hỉ người thành người thăng quan nhanh nhất bổn triều.Một đêm mà thăng những tám cấp, lên chức vương gia!”
Hai tay ấn lên trên vai hắn, thầm niệm ” bảy mươi hai biến”, chân khí hùng hồn xông lên.
Đỗ như Tấn cổ họng phát ra tiếng xì xì, sắc mặt tím tái, toàn thân xương cốt kêu lộp bộp. đột nhiên như quả cầu da phồng lên,rồi lại khẳng kheo xẹp xuống,như sóng nhấp nhô bất định.
Sau một lúc, khuôn mặt hoàn toàn khác, biến thành hình dạng của lý Huyền.
SỞ Dịch đem hồi quang Kính khua khua ở trước mặt hắn, cười nói :” Thế nào, có phải là rất tuyệt vời không?”
Đỗ Như Tấn trợn tròn hai mắt, kinh hoàng, sợ hãi, đau đớn… bao cảm giác giao nhau, “hự ” lên một tiếng, tròng mắt trắng bạch, kinh hãi quá mà ngất đi.
Sở Dịch ha ha cười, toàn thân quang mang nộ phóng, khoảnh khắc biến trở lại thành hình dạng chàng thiếu niên ngày đó chạy trốn khỏi Tần lăng.
Sau đó xách ĐỖ như Tấn vào trúc lâm,giúp Ngũ tuệ Phi đang hôn mê mặc áo,kẹp dưới nách, chân đạp hỏa luân,bay về hương Thập bát điện.
Nhân ảnh nhấp nhô, tứ phía đều bị chặn lại, nhưng đều khó mà bắt được hắn, tiếng thét, tiếng chửi mắng vang lên không ngừng.
-“Yêu ma phương nào, dám làm náo loạn Khang vương phủ, còn không mau mau chịu chết.
Phía tay phải đột nhiên vang lên môt giọng quát trầm, làm Sở Dịch khí tức nhộn nhạo, trong lòng lạnh toát.
Sở Dịch quét mắt nhìn về hướng đó, chỉ thế một lạt ma áo cà sa bay phần phật, thân hình gầy như que củi xông thẳng đến, song chương hợp lại, chỉ quyết biến hóa, trong mắt hàn quang lăng lệ,chính là trụ trì Hưng thiện tự Bất không pháp sư.
Hô lên một tiếng, Pháp không song quyền đẩy về phía trước, tử quang bùng nổ, một kim cương quyết có hình đầu con tử đồng long bay lên, trong không trung tao thành một con một con rồng tím nhe nanh múa vuốt,gầm rú uốn lượn, hướng về phía Sở Dịch đánh xuống.
Sở Dịch từng nghe chú ma tứ phương quyết của phiên tăng dùng sắt của lưu tinh đúc thành, trong phật môn thập đại thần binh đứng thứ năm, cứng rắn vô cùng, uy lực khó đương, lần này chẳng may gặp phải, tính háo cường nổi lên, ha ha cuồng tiếu nói :” Một con sâu nhỏ, dám cùng thần long của trẫm giao tranh.!”
Nói rồi không thèm tránh né, tay phải bích quang tỏa ra, song long trấn hải chùy bay lên, trong không trung hoa thành hai con thanh long, xoay tròn uốn lượn,cùng nhau tấn công vào chính diện con tử long nọ.
“oang” sóng khí nổi lên, tiếng rồng ngâm rền rĩ, tử quang, bích quang xông lên trời cao, khoảnh khắc biến trở lại thành kim cương quyết cùng thanh long trùy, rơi vào tay chủ nhân của mình.
Sở Dịch, Bất Không cùng run lên, cánh tay tê dại, kinh mạch chấn động, không kìm được tung mình ra phía sau, trong lòng kinh hãi nghĩ :” Chân khí đối phương quả là hùng mạnh!” ý khinh địch giảm đi rất nhiều.
Nhân ảnh phân loạn, nháy mắt vài tên tu chân lại cùng xông tới, bị song long chùy của Sở Dịch quét qua, dánh cho phun tiên huyết, phải thoái lui về phía sau.
Nếu như không phải lúc này sở Dịch tự đề tình mình phải liên hiệp đạo phật đối kháng ma môn, không có thể mạnh tay tàn sát thì bọn chúng đã sớm vong mạng rồi.
Chỉ nghe thấy một tiếng cười nói :
-”Đây là danh kiếm trảm yêu, chuyên giết yêu ma trong thiên hạ, các hạ phải cẩn thận.!”
Thọai âm vừa dứt, trước mặt đột nhiên bạch quang bùng lện. một sát khí sắc bén lạnh lẽo xông đến ngang mày.
“Trảm yêu kiếm” Sở Dịch lạnh ngươi sợ hãi.
“Trảm yêu kiếm” của Đỗ Thải Thạch trong đạo môn thập đại thần binh đứng thứ 6, có câu “ Trảm yêu nhất xuất, diêm vương tị dịch!, chỉ nói đến độ sắc bén cũng không hề thua kém “thiên hình” đứng thứ hai.
Có thể cùng nó tranh phong, chỉ có thiên xu kiếm.
Sở Dịch hét lên một tiếng lanh lảnh, xoay người phi lên không, nửa bộ không ngừng, tay áo dài cuộn tròn, thiên xu kiếm như dòng sông vắt ngang trời, bích long thiên kiều, chớp mắt đụng mạnh vào đạo bạch quang như lửa thiên lôi.
“đinh đinh đang đang!” một tràng tiếng kêu ròn rã, huyền quang chói lòa, giống như pháo hoa giăng đầy trời, mỹ lệ chói mắt.
Đột nhiến nghe thấy “rắc” một tiêngs, bạch quang chói mắt, trên trảm yêu vỡ ra một mảnh vớ nho nhỏ.
Đỗ Thải Thạch hô lên một tiếng thất thanh, đau lòng tiếc của thét to:
-” bỏ đi bỏ đi, đạo gia không phải là sợ ngươi, chỉ là Thiên Xu kiếm của ngươi sắc quá, cư tiếp tục như vậy, trảm yêu kiếm biến thành trảm yêu cứ ( cái cưa) mất thôi.
Nói rồi hắn thu”Trảm yêu lại” phiên thân tránh qua một bên, dưới ánh nguyệt quang ôm kiếm xem xét tỉ mỉ, vừa thất vọng vừa thương tâm.
Sở Dịch thấy rất thú vị,đối với đạo môn tán tiên thật thà đơn thuần, yêu kiếm như mạng này không khỏi phát sinh hảo cảm, ha ha cười to, kẹp ngũ phi hai người hướng về phía dưới phóng tới.
Bị hai cao thủ tuyệt đỉnh đạo phật cản trở, tôc độ của hắn không khỏi bị chậm lại rất nhiều, lập tức bị bọn tu chân vây lấy.
Bọn họ thấy hắn chốc lát đã sử dụng hai thượng cổ thần binh,thừa thế nhẹ nhàng đánh lui hai đại tán tiên, trong lòng kinh hãi :” Người đó không phải yêu cũng là ma, không biết là ai? Tuổi còn trẻ như thế mà đã đáng sợ thế này, hôm nay không trừ, mai này ắt thành đại hoạn!”
Liền đó theo nhau vây vấy, quát nói :
-” yêu ma,mau thả con tin, đưa ra pháp bảo, nếu không ngươi chết không có đất chôn thân.!”
Sở Dịch Thiên Xu kiếm tung hoành ngang dọc, đánh lùi sự công kích tứ bề, ha ha cười nói :
-” Í, không lẽ bọn loạn thần tặc tử các ngươi không biết lăng cung của trẫm bị người đoạt rồi sao, vì thế, sao mà có đất chôn thân được? Hắc hắc, trẫm chuyển thế sống lại, đã sớm tu thành đại la kim tiên, còn cần mộ huyệt làm gì?
-“Tần Hoàng chuyển thế!!
Mọi người nghe thế huyên náo, sắc mặc biến đổi, trong lòng thầm nghĩ :” thì ra là hắn!Không lạ lại mạnh như thế!”
Mấy ngày gần đâu, sự việc Ly Sơn Tần lăng bị người đào phá, Tần vương chuyển thế phục sinh đã sớm lan truyền, người người đều biết.
Đặc biệt là bọn tu chân đạo môn như Tề Vũ tiêu, hôm đó đã cùng ma môn quần yêu nơi địa cụng trải qua trận kịch chiến,chỉ là sau khi tách ra, bị cơ quan của mê cung dưới lòng đất làm cho khổ sở
Vì thế khi bọn họ tìm đến địa cung, nơi đó đã sớm chìm trong nước hồ, không còn ai nữa.
Nhưng nhờ nhiều dẫu tích tại hiện trường,họ tìm ra tin tức của ma môn yêu chúng, từ miệng bọn chúng tra ra được khá nhiều tin tức, biết được Tần thủy Hoàng mượn xác chuyển thế, đại chiến ma môn quần yêu, mang theo Hiên Viên ngũ bảo cùng rất nhiều thái cổ thần binh đi mất.
Lúc này nhìn thấy thiếu niên tuấn tú này chân đạp Phong Hỏa luân, tay cầm Thiên Xu kiếm, trong túi còn dấu Thiên địa hồng lô, động một chút là xưng cô đạo quả, chân khí thâm hậu khó lường…làm sao còn hoài nghi được.
Nhất thời,trong lòng mọi người kinh nộ, cuồng hỉ, sợ hãi, tham lam… theo nhau xông lên, hận không thể lập tức giết hắn, đoạt lấy thần binh pháp bảo trên người hắn.
Nhưng nghĩ hắn có thể dưới sự cản trở truy kích của ma môn quần yêu, dễ dàng đào thoát, quần hùng không tránh khỏi phát sinh úy kị, không dám lập tức tấn công.
Hơn nữa, ký ức mấy ngày trước ở Chu tước môn đại nhai vẫn còn ăn sâu.Ngày đó tuy sức lực chênh lệch , nhưng mọi người ai cũng tham công mạo hiểm, ai cũng ôm trong mình tính toán riêng,không phối hợp với nhau, kết quả là đều bị kích phá, thương vong rất lớn.
Có vết xe đổ phía trươsc,ai cũng sợ lại phạm phải lỗi tương tự, đối với đối thủ còn mạnh hơn đối thủ lần trước như thế này,chỉ vây lại không công, bình tĩnh đợt thời cơ.
Sở Dịch đứng yên trong không trung, cố ý giơ kiếm tại cổ Đỗ Như Tấn vạch hai đường, cười lớn nói :
-Không sai,trấm chính là Tần Thủy hoàng đế, bọn ngươi mau mở đường cho trẫm đi, nếu không trẫm đem tên Tề vương với Ngũ phi này giết sạch,đúc thành đồng nhân cộng táng với trẫm nơi mộ cung.
Đỗ Như Tấn mơ mơ hồ hồ mở to mắt, thấy mình thân đang ở trên không trung trăm trượng, xung quanh binh khí loạn thiểm, trước mắt lại có một cây kiếm sắc hình rắn lấp lánh khua đi khua lại,hai mắt trợn lên, lại ngất tiếp.
Văn võ bách quan lúc này đều tập trung ở hành lang của chủ điện, đầu người lô nhô, nhìn từ phía trên, tứ phái vệ binh bao quanh dày đặc, khua đao mua kiếm, tình hình rất khẩn trương.
Lý Mộc Phủ cao giọng thét lên :” các vị pháp sư, tề vương, ngũ Phi mang trọng tội trên mình, chết cũng không hết. Các vị không nên vì họ mà bị bọn yêu ma uy hiếp, mau giết hắn, pháp bảo trên mình hắn, hoàng thượng tất đều thưởng cho các vị…”
Sở Dịch ha ha cười to, ngắt lời nói :
”Đây mới đúng là gian thần nịnh tặc, hoàng đế của các người còn chưa hạ chỉ,sao ngươi có thể thay thế, quyết định nhanh thế? Hắc hắc, ngươi không phải là muốn ta giết Tề vương, để ngươi độc bá triều cương đó chứ”.
Lý Mộc Phủ bị Đường nguyên tông liếc qua, sắc mặt hơi hồng, bây giờ mới giác ngộ mình trong lúc khẩn cấp đã có thất thố.
Hắn còn chưa kịp biện bạch,thì những bộ hạ cũ, những triều thần giao hảo với Lý Huyền đã phẫn nộ nhao nhao lên chỉ trích hắn, trách hắn tâm địa bất lương.
Sở Dịch cười nói:
-”Tây Đường hoàng đế nghe rõ đây, Ái phi của ngươi là do trấm bắt lấy, hoàng đệ của ngươi là do trẫm dùng nàng dụ tới, hắn vì cứu phi tử của hoàng huynh mà không tiếc bị trẫm uy hiếp, dấn thân mạo hiệm,huynh đệ trọng tình trọng nghĩa như vậy , quả là khó mà có được.Nếu ngươi muốn cứu hắn, chỉ cần đáp ứng trẫm một điều kiện nho nhỏ,nếu không thì sớm lệnh cho Hàn Lâm viện thảo tế văn đi.
Đường Nguyên Tông to giọng nói :
-” Được, chỉ cần ngươi thả ra ái phi cùng thất đệ của trẫm,trẫm không những có thể đáp ứng điều kiện của ngươi, còn có thể bảo chứng ngươi có thể sống mà ly khai khỏi đây”.
Sở Dịch ha ha cười nói :
-“quân vô hí ngôn! Nghe hay lắm, trẫm nghe nói ngày hai mươi tám tháng một là ngày phật môn quốc sư hội.Trẫm đối với ngày hội này có chút hứng thú,nhưng mà tính nhẫn nại không được tốt cho lắm, nếu như ngươi có thể vào ngày mười sáu tháng một bắt đầu tiên phật đại hội, ái phi và thất đệ của ngươi sẽ không mất cọng lông tóc nào”.
Mọi người đêu run lên, vốn nghĩ điều kiến nhất định phải cực kỳ hà khắc, không ngờ là việc này.
Mọi người nhìn nhau, cùng thấy nghi hoặc, phí không biết bao nhiêu tâm lực,mạo hiểm như thế để bắt Đường Nguyên tông đáp ứng điều kiện này, ắt có thâm ý.
Đường Nguyên tông cười, cao thanh nói :
-”Một lời đã định! Trẫm đem tiên phật đại hội lùi sớm lên vào mười sáu tháng giêng, tuyệt không không nuốt lời.ngươi mau thả ái phi cùng thất đệ của ta ra.”
Sở Dịch ngẩng đầu nhìn quanh, liếc nhìn đạo phật quần hùng đang lăm le đợi thời cơ, cười nói :
-”Trẫm không phải là không tin ngươi, chỉ là không tin tưởng vào bọn tu chân giả vờ đạo mạo này thôi.Đợi ta đến nơi an toàn, tự nhiên sẽ thả hai người này, tuyệt không nuốt lời.”
Sở Dịch nói xong bốn chữ cuối, song luân dưới chân đột nhiên như phong tuyết bạo phát, lửa tím phừng phừng,kéo theo hắn lên trời, như điện chớp phóng về hướng nam.
Hoàng đế tự mình đã khai kim khẩu, chúng nhân tự nhiên không dám trái lệnh cản trở.
Trương Phi Vũ, Tề Vũ Tiêu mọi người mắt trừng trừng nhìn hắn bay càng lúc càng xa, chớp mắt một cái đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa,không ai không hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Nhưng đổi lại mà nói, người đó tu vi kinh thế hãi tục, phảp bảo thần binh lại càng rất nhiều, chưa kể đến phong hỏa luân nhanh như điện chớp, trước mắt muốn giết được hắn, quả thật cũng vô cùng khó khăn.
Hắn đối với tiên phật đại hội đã có ý như vậy, ngày mười sáu tháng một không sợ không gặp được hắn.Đến lúc đó bố trí thiên la địa võng, cho dù hắn có mọc cánh cũng…nghĩ đến đây, trong lòng liền dịu lại.