Tống Kiếm Mi bỗng nhiên biến sắc, ngọc chưởng vỗ ra phía trước một cái. Một tiếng nổ vang lên, một luồng hào quang màu vàng nhạt bùng nổ, thân hình Tống Kiếm Mi khẽ bay ra phía sau, dừng lại bình yên cách chỗ cũ vài chục trượng.
Thôi Xán hận nàng phản bội mình, ra tay không hề báo trước. nhưng Tống Kiếm Mi không hổ là nhân vật vào hàng mười đại cao thủ năm xưa, lại đi theo Thôi Xán thời gian qua, tu vi ngày càng tinh thâm, sát chiêu của Thôi Xán đã bị nàng ung dung hóa giải.
Tống Kiếm Mi nhìn Thôi Xán, ánh mắt tỏ vẻ hết sức khinh thường, thản nhiên nói:
– Ngay cả ta cũng có thể tiếp được sát chiêu của ngươi, ngươi còn có hy vọng gì nữa? Ngoan ngoãn giao ra Bí Cảnh Bảo Khố đi, đừng làm chó cùng rứt giậu nữa.
Hai phe nhân mã này, một phe đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn, một phe đại biểu cho Nam Hoang Ma Tông. Thôi Xán đứng ở giữa, thình lình thét dài một tiếng giống như tiếng long ngâm, chấn động chín tầng mây:
– Lên hết đi, Nam Hoang Đế Quân ở đây, muốn lấy mạng ta, muốn lấy Bí Cảnh Bảo Khố, vậy phải xem các ngươi có đủ bản lành hay không!
Sáu lá linh phù nhất phẩm chậm rãi dâng lên trên người Thôi Xán, vô tận khí thế mênh mông cuồn cuộn, tựa như sóng trên sông lớn chạy chồm, sắc mặt Quỷ Lệ Danh và Lâm Tuyệt Phong đại biến, hai người không hẹn mà cùng vung tay lên, chỉ huy đám người phía sau:
– Giết!
Trận chiến này kéo dài bảy ngày, đánh tới nỗi trời sầu đất thảm, âm dương đảo ngược.
Ngũ Hành nghịch chuyển. Hàng ngàn ngọn núi trong khu vực Quỷ Cừu sơn, Hoang Vân thành bị san bằng, xuất hiện một cái hố khổng lồ có đường kính hàng chục dặm, giống như bị thiên thạch trên trời rơi xuống. Cả mặt đất Nam Hoang rung động sáu lần, phàm nhân còn tưởng rằng đã xảy ra động đất, ai nấy hoang mang lo sợ.
Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán chết đi, thiên hạ đệ nhất hung phù cũng bồi táng với hắn, nhưng chuyện làm cho hai đạo chính tà phải giật mình chính là, Nam Hoang Đế Quân vốn đã mất đi Thiên Mệnh Thần Phù, lại có thể giết chết mười ba Đại Năng, chiếm một nửa số Đại Năng tham gia trận chiến này. Có sáu người phe Ma đạo, bảy người phe Chính đạo.
Quỷ Lệ Danh, Lâm Tuyệt Phong trọng thương, Bí Cảnh Bảo Khố mà Thôi Xán thu thập cả đời nổ tung hóa thành tro bụi, không ai thu hoạch được gì.
Quỷ Lệ Danh trở thành tân Nam Hoang chi chủ, nhưng bị thương ngầm vì trận chiến này, kéo dài mấy chục năm vẫn không khôi phục, không thể đàn áp Nam Hoang. Chức Nam Hoang chi chủ hữu danh vô thực, phe Ma đạo lâm vào hỗn chiến triền miên.
Lâm Tuyệt Phong cố nén thương thế chạy về Cửu Nghi sơn, nghe nói vừa về tới cửa sơn môn rốt cục không áp chế được, liên tục hộc ra ba thăng máu, khí huyết suy giảm. Lão vội vàng tuyên cáo với thiên hạ. Tống Kiếm Mi có đại công trong chiến dịch tiêu diệt Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, là bậc anh thư phe Chính đạo, gia tộc họ Tống được Cửu Nghi sơn che chở, sau đó lập tức bế quan tu dưỡng.
Bảy ngày sau trận chiến này, vào đêm mười bốn tháng Bảy, mây đen phủ kín bầu trời Quỷ Cừu sơn, sấm nổ ầm ầm. Một lúc lâu sau. thình lình có một tia sét giáng xuống, trúng vào một đỉnh núi, đá vụn tung bay. Nhờ những tia chớp lóe lên, có thể thấy dưới đáy hố khổng lồ trong trận chiến hôm trước, bùn đất dần dần gạt ra, một lá phù Tử Ngọc xuất hiện, hút lấy những tia tinh huyết trong bùn đất xung quanh. Một lúc sau, chợt nó phóng vút lên cao, sau đó biến mất giữa bầu trời đêm đen kịt.
Ở một vùng núi cây cối rậm rạp xanh um, những mảng tuyết tùng điểm xuyết cả ngọn núi giống như một khối phỉ thúy khổng lồ, màu xanh mơn mởn, vô cùng nổi bật dưới ánh nắng ban mai.
Đối diện ngọn núi này có một vách núi dựng đứng rất lớn, trên vách có một khối đá nhô ra trông giống như mỏ ưng, dường như muốn mổ sang ngọn núi bên này.
Trên khối đá giống như mỏ ưng này, sương mù nhàn nhạt lượn lờ, có một thiếu niên áo vải đang ngồi xếp bằng. Thiếu niên này có dung mạo bình thường, dáng người tầm thước, trông chẳng có gì khác biệt sơn dân thông thường.
Lúc này là sáng sớm, chim chóc rời tổ kiếm ăn, dã thú sãn mồi, côn trùng kêu rả rích, quang cảnh nhộn nhịp. Lúc này thiếu niên chợt mở bừng mắt, tuy rằng sắc mặt không đổi, nhưng vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt.
Hắn không nói lời nào, bắt đầu sử dụng cả tay lẫn chân leo lên đỉnh núi. Thân thể hắn có vẻ cứng nhắc, động tác vụng về, khoảng cách từ mỏm đá lên tới đinh chi vài chục trượng, lại ngã mấy lần.
Đến khi hắn hao hết sức lực mới lên được đỉnh núi, nhìn về phía sau, không nhịn được buột miệng thóa mạ:
– Đây quả thật là Nhược Lô Ngục, con bà nó!
Phía Bắc dãy núi này là một vùng núi non trùng điệp kéo dài hàng vạn dặm, giữa vùng núi này là một tòa kiến trúc khổng lồ, cao hàng ngàn trượng, cao hơn cả Những ngọn núi xung quanh, mây tía lượn lờ, ánh vàng lấp loáng.
Tòa kiến trúc này là một đài cao bốn mặt, dưới lớn trên nhô. Trên đài có một pho tượng chim sẻ bằng đồng xanh, đứng sừng sừng trên đó, nổi bật vô cùng. Bốn xung quanh pho tượng này là nhiều cây cột đá rất lớn, dáng vẻ cổ kính.
Bên ngoài bốn mặt đài, cách chừng vài trăm trượng, mỗi bên đều có một tòa bảo tháp chín tầng lơ lửng giữa không trung. Mỗi tháp có tám mặt, mỗi mặt một cửa, có chín tầng, tổng cộng bảy mươi hai cửa. Thỉnh thoảng từ trong những cửa này bắn ra từng đạo phù chú kỳ dị, bay loạn xạ, dày đặc như mưa.
Đài cao đen kịt được xây bằng nhiều tảng đá dài chừng một trượng, trên mỗi tảng đá như vậy đều có linh quang chuyển động trông như rắn bò.
Bảo tháp linh phù. cự thạch linh quang, hai thứ này thỉnh thoảng tiến vào những đám mây tía và kim quang bên ngoài. Mỗi lần ra vào như vậy, linh phù, linh quang đều lớn mạnh hơn một chút.
Mà mây tía và kim quang này lại nối liền với mật trời bằng một đạo hỏa quang. Đạo hỏa quang này từ mặt trời bắn vào mây tía và kim quang, chúng được nuôi dưỡng như vậy, nhất thời lớn mạnh mấy lần, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Đài đồng tước này uy áp bốn phương, dù là vùng núi kéo dài hàng vạn dặm xung quanh, cũng chỉ là làm nền cho nó. Dường như đài này trời sinh ra đã có khí thế ngạo nghễ thương sinh, sừng sững ngũ nhạc.
Cả Tu Chân Giới, không ai là không biết đài cao này, đây chính là Nhược Lô Ngục mà Cửu Đại Thiên Môn chuyên dùng giam giữ những bậc cự phách phe Ma đạo.
Trước kia ngày ngày có vô số người trong phe Chính đạo kêu gào, đòi quẳng Thôi Xán vào trong Nhược Lô Ngục. Hắn không thể nào ngờ được, sau khi mình đoạt xá trùng sinh lại rơi vào địa phương này. Mà chủ nhân cũ của thân thể này cũng là người trong Nhược Lô Ngục, chẳng qua không phải phạm nhân.
Trong Nhược Lô Ngục này, Vũ La thuộc loại nô bộc thấp nhất, làm hết tất cả những công việc nặng nhọc thông thường như canh cửa, đưa cơm nước cho phạm nhân, chạy việc vật cho ngục tốt, giặt y phục…
Vốn Vũ La đần độn. không biết cả chuyện vì sao mình ở Nhược Lô Ngục. Sau khi Thôi Xán đoạt xá trùng sinh, những tin tức hữu dụng mà hắn có được ít ỏi tới mức đáng thương.
Chẳng qua trí tuệ của Nam Hoang Đế Quân, không phải người thường có thể sánh được. Dù được tin tức ít ỏi như vậy, hắn vẫn có thể suy đoán, tuy rằng Vũ La có địa vị thấp, nhưng có thể ở trong Nhược Lô Ngục này, nhất định cũng có chút lai lịch.
Hôm qua Vũ La tham một gốc dược thảo trân quý, cho nên trượt chân ngã xuống khối đá hình mỏ ưng kia mà chết. Lúc ấy Thôi Xán đã bị đánh chết. Hạn Bạt Huyết Phần mang theo nguyên thần của hắn chạy đi, tìm mãi mà không thấy thân thể nào thích hợp. Thấy thời gian không còn kịp nữa, nếu để mặt trời lên, vậy Thôi Xán sẽ không còn cơ hội nào nữa, cho nên vừa thấy thi thể Vũ La, nó không còn lựa chọn nào khác, lập tức chui vào.
Thôi Xán lục tìm trong ký ức Vũ La, đã biết Vũ La là người Nhược Lô Ngục. Cho nên vừa tỉnh lại, lập tức chạy đi coi, thấy quả thật là Nhược Lô Ngục. Thôi Xán nhất thời cảm thấy ông trời trêu đùa hắn một phen, cho nên dù với khí độ của Nam Hoang Đế Quân, cũng không nhịn được buột miệng thóa mạ, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại, Thôi Xán chợt động linh cơ, thầm tính toán một lúc, sau đó bật cười ha hả:
– Cơ hội tốt tới trước mặt, không thể để lãng phí.
Thôi Xán lại chỉ tay lên trời, kêu lớn:
– Lão tặc thiên. Thôi Xán ta nhận phần hậu lễ này!
Sau đó hắn vỗ mông đánh đét, sải bước đi về phía Nhược Lô Ngục.
Không sai, Thôi Xán muốn trở lại Nhược Lô Ngục. Rõ ràng hiện tại, Nhược Lô Ngục là một nơi không ai để ý nhất, cho dù có người nghĩ tới chuyện Nam Hoang Đế Quân đoạt xá trùng sinh, cũng tuyệt không có ai ngờ rằng Thôi Xán hắn lại trốn bên trong Nhược Lô Ngục.
Chạy như điên một lát, Thôi Xán đã cảm thấy thân thể toát ra mồ hôi ướt đẫm, mệt mỏi vô cùng. Hạn Bạt Huyết Phần thu lấy nguyên thần Thôi Xán, mang hắn bôn tẩu cả đêm. sau đó còn phải chữa trị cho thân thể Vũ La, đã hao tới tia linh năng cuối cùng, lúc này đang nằm trong Mi Tâm hắn không nhúc nhích, không thể mượn lực được.
Mà tên Vũ La này lại không tu luyện chút nào, thân thể rõ ràng là phàm nhân, chạy dưới nắng một hồi, tự nhiên phải cảm thấy mệt mỏi.
Đời trước Thôi Xán chưa từng vất vả như vậy bao giờ, nhất thời định cất tiếng thóa mạ, nhưng ngẫm lại Vũ La đần độn như vậy, Thôi Xán cũng biết Vũ La không có cách nào tu luyện.
Muốn tu luyện, quan trọng nhất là gì? Không phải là tư chất, căn cốt gì gì cả. Những thứ này đương nhiên quan trọng, nhưng mà tuyệt đối không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là Tuệ Căn.
Tu luyện chú trọng lãnh ngộ, cảm ngộ, hiểu được, mỗi người có cách hiểu khác nhau, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cho tu luyện có kẻ cao người thấp.
Thôi Xán nhẫn nại bước từng bước một, đến khi mặt trời xuống núi mới tới được dưới Nhược Lô Ngục, đứng gần nhìn thấy Nhược Lô Ngục vô cùng đáng sợ, bốn phía tường cao không thấy đỉnh, linh quang trên những tảng đá tới gần mới phát hiện ra, mỗi đạo như vậy to như cánh tay. Với thân thể của Vũ La, chỉ cần va phải cũng tiêu đời.
Hai cánh cửa cao ba mươi trượng, trên có tượng hai con Bệ Ngạn* song trảo sắc bén như đao, trợn mắt giận dữ.
(*Bệ Ngạn: Còn có tên gọi khác là Bệ Lao, Hiến Chương. Linh vật có đầu rồng mình hổ, răng nanh dài và sắc, có sức thị uy lớn, thích lý lẽ và có tài cãi lý đòi sự công bằng, nhờ vậy Bệ Ngạn thường được đặt ở cửa nhà ngục hay pháp đường hình đường, đại diện cho công lý, ngụ ý răn đe người phạm tội và nhắc nhở mọi người nên sống lương thiện)
Trong ký ức của Vũ La, Thôi Xán cảm thấy hắn có vẻ thân thiết với đôi Bệ Ngạn này. Trước đây Vũ La canh cửa trong thời gian dài, nhàm chán không biết làm gì, hắn thường xuyên trò chuyện với chúng, chỉ có chúng mới không mỉa mai Vũ La, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
Thôi Xán bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lấy trong lòng ra một chiếc ngọc bài.
Ngọc bài này có hình dáng như linh phù. nhưng không có đầu phù hay đuôi phù gì cả, nó chỉ là vật chứng để ra vào Nhược Lô Ngục, không phải phù chú. Phù sư trên Tu Chân Giới rất ít, linh phù vô cùng trân quý, cho dù là linh phù cửu phẩm cấp thấp nhất, nhân vật như Vũ La cũng không thể nào có được.
Thôi Xán giơ ngọc bài lên trên cửa lao, lập tức một đạo linh quang xoay tròn, hút hắn vào trong.
– Đồ đần!
Vừa tiến vào Nhược Lô Ngục, đã nghe có tiếng quát ầm ĩ:
– Hôm qua lõi con ngươi chạy đi đâu vậy, báo hại lão tử phải đích thân ra đây canh cửa.
Một tên ngục tốt thân hình cao lớn, thân khoác một chiếc áo giáp hai màu đen đỏ có vẻ cổ xưa, sải bước tiến tới trước mặt Vũ La tóm cổ hắn, kẹp vào nách mình. Vũ La không hề có sức phản kháng, thân thể hắn không tu luyện, cho nên không phải là đối thủ của tên ngục tốt hung hãn đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung.
Tuy rằng Thôi Xán đã hấp thu hơn phân nửa ký ức của Vũ La, nhưng vẫn chưa thuần thục. Huống chi Vũ La vốn là một kẻ đần độn, cho nên mãi một lúc sau mới có thể nhớ ra, kẻ đang cắp mình có tên là Vinh Thiên, là một trong những tên Ban Đầu (ngục tốt trường), cũng là một chức quan trong Nhược Lô Ngục này. Chỉ là tên Vinh Thiên này tính tình bỉ ổi, hành sự lỗ mãng, bất nạt kẻ yếu, ngày thường rất thích lấy Vũ La ra làm trò cười. Ngoại hiệu ‘đồ đần’ của Vũ La cũng là do Vinh Thiên đặt cho.
Vinh Thiên cắp lấy Vũ La, không thèm canh cửa nữa, giao lại cho hai tên ngục tốt khác, còn y mang Vũ La đi nhanh vào trong.
Vinh Thiên sải bước rất nhanh, dường như có chuyện gì vô cùng quan trọng. Bước ra mộtbước vượt qua khoảng cách mười mấy trượng, cách mặt đất chừng nửa trượng. Hai chân y phóng nhanh, rốt cục đã vượt qua con đường đá dẫn ra cửa sau nhà ngục dài chừng vài trăm trượng.
Y hấp tấp phóng nhanh như vậy, Vũ La hoang mang ngơ ngác, không biết hôm nay Vinh Thiên có chuyện gì.
Vinh Thiên mang Vũ La vượt qua nhiều cơ quan cấm chế trùng trùng trong nhà ngục, tiến vào khu vực trung tâm Nhược Lô Ngục. Sau đó y tiến vào một tòa thạch tháp dáng vẻ cổ kính, nhưng không lên trên, mà tiến xuống dưới.
Trong lúc này, ký ức của Vũ La vẫn đang chậm rãi dung hợp cùng Thôi Xán. Dần dần cả hai họp lại làm một, tuy hai mà một. Rốt cục Thôi Xán cũng hiểu ra, Vinh Thiên đối xử với Vũ La như hiện tại vẫn còn là tốt cho mình.
Vũ La là tên đần độn không có Tuệ Căn, không thể tu luyện, là kẻ thấp hèn nhất bên trong Nhược Lô Ngục này, bất cứ người nào cũng có thể đá đít hắn. Nếu không vì một vài nguyên nhân đặc biệt nào đó, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần mà kể.
Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán đời trước, nô bộc Nhược Lô Ngục Vũ La đời này ở dưới nách Vinh Thiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Vinh Thiên đang cắp mình đi xuống một thềm đá.
Lúc này hai chân Vinh Thiên vẫn đi nhanh như bay, tuy rằng y nôn nóng, nhưng không dám bay lên khỏi mặt đất như lúc nãy.
Chuyện này khiến cho Vũ La cảm thấy tò mò, không biết đây là địa phương nào mà khiến cho một kẻ lỗ mãng như Vinh Thiên cẩn thận như vậy.
Thềm đá này rất dài, Vũ La nhìn về phía trước chỉ thấy bóng tối mịt mờ, tựa hồ có một lực lượng thần bí nào khống chế, khiến cho thị lực không thể nhìn ra ngoài mười bước. Vũ La ngoảnh đầu nhìn về phía sau xem thử, lập tức giật thót mình, thềm đá này lơ lửng trên hư không vô tận, giống như một sợi dây, không dựa vào đâu, lúc nào cũng có thể rơi xuống, cuối thềm đá này nối liền với một đồ án Thái Cực rất lớn, trên đó có hai con Âm Dương ngư đang chậm rãi chuyển động xoay tròn như cối xay. Một cỗ linh quang màu vàng kỳ dị thấp thoáng ẩn hiện.
Vũ La thầm nghĩ trong lòng. Nhược Lô Ngục quả nhiên có vô số điều kỳ quái, trước kia nghe nói Nhược Lô Ngục này không phải là do phe Chính đạo xây nên, mà là một di tích thượng cồ thần bí, bị phe Chính đạo chiếm cứ, sửa chữa lại thành nhà ngục.
Xem ra lời đồn chẳng sai, e rằng người trong Chính đạo cũng không thể khám phá hết tất cả bí mật bên trong di tích này.
Vinh Thiên chỉ dùng một tay cắp lấy Vũ La, tỏ ra thoải mái vô cùng, nhưng dù như vậy, cũng phải mất thời gian ăn xong bữa cơm, y mới đi tới cuối thềm.
Nơi đây vẫn là bóng tối bao trùm, không thể nhìn thấy gì cả. Vinh Thiên mò mẫm gì đó dưới chân, lấy ra một miếng ngọc túy, gõ mạnh một cái.
Tách!
Một tiếng nhỏ vang lên, lập tức từng vòng hào quang hình tròn sáng lên, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Vũ La giật mình kinh hãi, không gian nằm cuối thềm đá rộng lớn ra ngoài dự liệu của hắn. Đời trước hắn từng đi khắp thiên hạ, e rằng một tòa thành có chừng vài chục vạn dân cư cũng chỉ như không gian trước mặt hắn.
Bất quá trong tòa thành này, tường thành phòng ốc, đường sá cây cối, các loại phương tiện ngỗn ngang hỗn loạn, khiến cho nơi này nhìn qua càng thêm rộng lớn.
Sở dĩ nói như vậy, là vì trong không gian thật lớn này, có bảy mươi hai chiếc thạch ấn khổng lồ màu xanh đứng sừng sững.
Thạch ấn cao sáu trượng, đáy có hình vuông mỗi cạnh hai trượng, trên đầu mỗi ấn như vậy có điêu khắc một con dị thú vô cùng sống động. Có con đang đùa giỡn trong ao, có con giương nanh múa vuốt, có con ngạo nghễ thiên hạ, thần thái khác nhau, bộ dáng không đồng nhất, nhưng chúng đều có đặc điểm chung: ở giữa Mi Tâm con nào cũng có ba vết máu.
Vinh Thiên hoàn toàn không biết những thạch ấn này đại biểu cho cái gì, nhưng Vũ La lại khác. Mục quang tiền kiếp hắn cao minh hơn Vinh Thiên không biết bao nhiêu lần, lập tức bảy mươi hai chiếc thạch ấn này làm cho hắn giật mình không ít.
Thượng cổ huyết mạch. Thần Thú Di tộc!
Những dị thú khắc trên bảy mươi hai chiếc thạch ấn này chính là Thần Thú nhất tộc hùng mạnh vô cùng vào thời thượng cổ, để lại huyết mạch trên thế gian này. Bất cử một con nào trong đó cũng có thực lực ngang bằng với cao thủ Đại Năng hàng đầu trên Tu Chân Giới. Mà ba vết máu trên Mi Tâm chúng chính là một loại pháp thuật phong ấn vô cùng hiếm thấy. Bên trong bảy mươi hai chiếc thạch ấn này, mỗi ấn đều có tinh huyết, trí tuệ, nguyên hồn của một con dị thú bị phong ấn.
Vinh Thiên dừng lại dưới đám thạch ấn này, càng thấy rõ thạch ấn cao lớn vô kể.
Hiện tại Vũ La không thể bay lên cao xem xét, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn bên dưới, hắn đã có thể suy đoán được, bảy mươi hai chiếc thạch ấn đáng sợ này bày bố thành một trận pháp phong ấn hết sức huyền ảo, dường như đang trấn áp một thứ gì.
Đoán ra chuyện này, Vũ La thầm kinh hãi trong lòng. Bởi vì bảy mươi hai con dị thú có được huyết mạch thượng cổ, khí thế ngập trời, vốn ra có thể cảm ứng được từ ngoài ngàn dặm, nhưng hiện tại Vũ La đang ở ngay bên dưới chúng lại không cảm giác được gì, chuyện này có nghĩa là tất cả lực lượng dùng phong ấn bảy mươi hai con dị thú huyết mạch thượng cô này không để lọt một tia dư lực nào ra ngoài.
Cho dù là bảy mươi hai tên Đại Năng chiến lực hùng hậu. cũng không thể phong ấn đám dị thú này một cách triệt để như vậy.
Dù là tiền kiếp Vũ La đường đường là Nam Hoang Đế Quân, cũng cảm thấy kinh hãi trong lòng, rốt cục bên dưới đám dị thú này đang trấn áp thứ gì vậy?
Vinh Thiên tiện tay vứt Vũ La sang bên, sau đó cẩn thận lấy trong lòng ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, lấy một chiếc đục bằng ngọc hình tam giác trong đó ra.
Trên đục có những hoa văn trông như rong rêu, phong cách vô cùng cổ kính. Y cắm đục này vào một cái rãnh sâu trên mặt đất, đục ngọc kêu lên một tiếng trong trẻo, chậm rãi tiến vào.
Ba tiếng lách cách nhô vang lên liên tiếp, mặt đất chỗ Vinh Thiên và Vũ La từ từ chìm xuống không tiếng động. Vũ La nhìn quanh, chỉ thấy toàn là bạch ngọc, tinh thuần chẳng kém gì ngọc túy mà các tu sĩ thường dùng để bổ sung linh lực.
Dường như lúc này Vũ La đang ở trong một giếng ngọc, mặt đất chìm xuống sâu chừng mười trượng, rốt cục một bên chợt lộ ra một cánh cửa, mặt đất đang chìm xuống cũng dừng lại ngang bằng đáy cửa.
Vinh Thiên cắp Vũ La tiến vào trong, thông đạo bên trong cũng xây bằng bạch ngọc, phát ra hào quang êm dịu chiếu sáng toàn thông đạo. Đi được chừng mấy chục trượng, trước mắt chợt trở nên rộng rãi quang đãng, không gian biến hóa huyền ảo, Vũ La thấy mình đang trên một bờ vực sâu thăm thẳm.
Bên ngoài vực là một không gian kỳ diệu, phủ đầy sương mù màu xanh ngọc dày đặc.
Trong sương mù. có năm đạo thần quang đô, xanh, vàng chanh, đen. vàng ròng đang lập lòe mờ ảo, năm tòa núi ngọc cao trăm trượng như ẩn như hiện.
Năm ngọn núi ngọc này ứng với lực Ngũ Hành, được bố trí vô cùng khéo léo, ngầm hợp đạo Ngũ Hành, vận chuyển không ngừng ở nơi này.
Vũ La còn chưa kịp kinh ngạc, Vinh Thiên đã cắp hắn nhảy xuống, khẽ đáp xuống ngọn núi ngọc màu đỏ. Đám sương mù kia dường như vật sống, thấy có người nhảy xuống lập tức dạt ra hai bên. Sương mù vừa tan, thình lình lộ ra một cái đầu thú vô cùng to lớn, mắt của nó to bằng thân thể Vũ La, mở trừng trừng nhìn Vũ La. Cũng may tiền kiếp Vũ La từng trải qua vô số phong ba, bằng không lần này đã bị dọa cho ngã ngồi xuống đất.
Dù là như vậy, Vũ La cũng giật mình không ít, lui về phía sau một bước, lúc này mới nhìn rõ. Mình cùng Vinh Thiên đang đứng trên một chiếc cầu ngọc rất lớn, một đầu cầu đang nằm trong miệng con thú kia. Hắn xoay người nhìn lại, đầu kia cầu ngọc cũng nằm trong miệng một con thú. Nói cách khác, cây cầu ngọc này bị hai cái miệng khổng lồ ngậm vào.
Vũ La nhìn thấy đầu thú nọ có vẻ quen quen, quan sát kỹ vài lần cảm thấy hết sức ngạc nhiên, đây không phải là hai cái đầu rồng sao?
Bất cứ ai cũng biết rồng là thần thú, nhưng chưa ai thấy rồng ngậm cầu ngọc trong miệng như vậy. Vì vậy Vũ La mới không phát hiện ra ngay từ đầu.
Sương mù màu xanh ngọc chậm rãi tan đi, dần dần hiện ra thân rồng phía sau hai chiếc đầu khổng lồ. Chỉ thấy hai con thần long bằng ngọc, thân chúng quấn quanh chân núi ngọc, hai chiếc đầu của chúng ngẩng cao, mỗi con ngậm một đầu cầu ngọc. Dưới gầm cầu được chống bằng một chiếc cột ngọc, cắm xéo vào vách núi.
Sau khi Vũ La nhìn rõ, trong lòng càng thêm kinh hãi. Bên trên đã có bảy mươi hai dị thú huyết mạch thượng cổ trấn áp, dưới này lại có ngũ ngục trấn áp, song long ngậm cầu. Trận pháp tầng tầng dày đặc như vậy, e rằng ngay cả Tiên Nhân đã biến mất mấy vạn năm trước cũng khó có thể trấn áp được, vậy bên dưới rốt cục là thứ gì?
Vinh Thiên vứt Vũ La sang bên. lấy trong lòng ra hai chiếc ngọc bài hình thoi, đặt lên trán hai con rồng ngọc.
Một tiếng nổ ầm vang, thiên địa chấn động.
Hai con rồng ngọc thình lình sống lại, chậm rãi lui lại phía sau, nhả cầu ngọc ra.
Vinh Thiên cũng không đếm xỉa tới Vũ La đang trợn mắt há mồm bên cạnh, y khoanh chán ngồi xuống, hai tay múa may không ngừng, đánh ra từng đạo thủ ấn. Sau khi xuất ra mười bảy đạo thủ ấn chồng lên nhau, một luồng hồng quang lướt qua thân thể y từ mặt xuống chân. Hai tay y bắt pháp quyết, quát trầm một tiếng, sau đó hít sâu một hơi.
Vinh Thiên hít mạnh khiến cho không khí xung quanh không còn, ngay cả sương mù màu xanh ngọc ngoài xa cũng bị y hút vào một chút.
– Xuống cho ta!
Vinh Thiên đột ngột thét lớn, thân hình nhất thời nặng bằng vạn cân, ép cầu ngọc kia kêu lên răng rắc, rốt cục dần dần hạ xuống.
Cầu ngọc ép cột ngọc xuống, trên vách núi ngọc chậm rãi mở ra một cánh cửa nhỏ.
Nếu so sánh với cả ngọn núi ngọc, đôi rồng ngọc, cánh cửa này chỉ là một khe hở nho nhỏ, nhưng cửa này vừa mở, cả thiên địa lập tức vang lên một tiếng nổ lớn, vô số âm phù tràn ngập trong đó, quay cuồng chuyển động giống như cuồng phong bạo vũ. Vô số ma âm vang lên bên tai hai người, vô số tin tức chui vào trong đầu hai người.
Lúc này Vũ La mới nhớ ra. rốt cục đã biết bên dưới núi ngọc này trấn áp thứ gì, nhưng đã không còn kịp nữa. Vinh Thiên đã thò tay nhét một chiếc túi vào lòng hắn, sau đó đá hắn một cước bay vào trong cửa kia.
Vũ La nổi giận, thóa mạ ầm ĩ:
– Vinh Thiên, nếu ta không chết, ắt sẽ báo mối thù này!
Ma âm đầy trời, khó lòng chịu nổi, Vinh Thiên cơ hồ không còn hơi sức cãi vã với Vũ La.
Y cố gắng chịu đựng, thấy Vũ La lọt vào trong cửa, lập tức khẽ vẫy hai tay. Nhưng hai tấm ngọc bài nằm trên trán hai con thần long chỉ khẽ lung lay, không chịu bay trở về.
Vinh Thiên giật mình kinh hãi, biết mình bị ma âm quấy nhiễu cho nên công lực suy giảm, lại không ngờ suy yếu tới mức độ này, ngay cả thủ pháp Cách Không Thủ Vật vô cùng đơn giản cũng không làm được. Ma âm đầy trời phát tán đã như vậy, có thể thấy thứ phát ra chúng kinh khủng tới mức nào.
Vinh Thiên cắn nát đầu lưỡi, ra sức thúc giục chút chân nguyên còn lại trong cơ thể. Hai khối ngọc bài rung động kịch liệt một lúc, rốt cục bay vù một tiếng trở về.
Ngọc bài vừa rời khỏi, hai con rồng ngọc thét lên như điên cuồng, khiến cho cả vùng thiên địa phải chấn động mạnh. Chúng vươn đầu ra, ngậm vào cầu ngọc, ra sức đẩy lên vị trí cũ.
Cánh cửa trên vách núi lập tức khép lại, ma âm đầy trời dần dần biến mất. Vinh Thiên đã mệt tới mức hư thoát, ngã phịch xuống đất, một lúc lâu sau vẫn chưa thể cử động. Y đang thầm hoảng sợ trong lòng, may mà mình bắt Vũ La chết thay, bằng không quyết không thể thoát được kiếp nạn lần này.
Còn chuyện Vũ La uy hiếp, Vinh Thiên cơ hồ không quan tâm. Vũ La là tên đần độn không thể tu luyện, đời này không làm được chuyện gì, khi hắn còn sống vẫn bị mình vo tròn bóp méo, hơn nữa chắc chắn lần này Vũ La không có khả năng sống sót trở ra.
Tuy rằng ký ức đời này đã dung hợp cùng đời trước, nhưng vốn Vũ La đần độn. bất luận là tư duy hay là trí nhớ, cũng không hề ăn khớp, rời rạc chắp vá, có rất nhiều mảnh ký ức vụn vặt không thể hiểu hết được.