Vũ La nếu như không phải vì Phù Cổ sẽ không chút do dự tặng cho Mạc Thiên Ngôn, thế nhưng chuyện Phù Cổ rất quan trọng, liên quan đến chuyện Vũ La có thể trở lại đỉnh phong báo thù rửa hận hay không, thậm chí có khả năng liên quan đến một loại Thiên Đạo trước mắt của Vũ La. Tu chân vốn là tranh cùng trời, tranh cùng đất. tranh cùng người, cơ duyên chỉ có như vậy, đến thời điểm mấu chốt tuyệt đối không thể thoái nhượng.
Hổ Mãnh là người đầu tiên gật đầu:
– Tiền bối khách khí rồi, nếu như không có ngài, chúng ta lúc này cũng không đi ra khỏi cấm địa Yên Sơn. Ngài có yêu cầu cứ việc lấy đi, Giao Cân này quá quý giá. ta cũng không dám lấy.
Cốc Mục Thanh cũng gật đầu. biểu thị mình từ bỏ.
Vũ La đương nhiên không chút do dự cũng đáp ứng.
Mạc Thiên Ngôn nhìn về phía Mộc Dịch Trạc còn sót lại, Mộc Dịch Trạc vội vàng gật đầu:
– Tiền bối có lời không dám không theo.
Mạc Thiên Ngôn còn nghĩ có chút không thích hợp:
– vẫn nên gọi Kiều Hổ tới.
Loại chuyện này người khác cũng không tiện làm chủ thay Kiều Hổ, Vũ La liền đi ra ngoài gọi Kiều Hổ tới. Kiều Hổ cũng lập tức đồng ý.
Rốt cục Mạc Thiên Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Mạc Thiên Ngôn ương ngạnh một chút, căn bản không cần hỏi cả đám như vậy, bằng thân phận Đại Năng của hắn. chiếm đoạt tại chỗ, mọi người cũng không thể làm gì được. Trên thực tế cho dù ở tu chân phe Chính đạo, loại chuyện này cũng xảy ra rất nhiều. Đúng như suy nghĩ của Vũ La. có đôi khi, Đại Đạo là phải “Tranh”.
– Nếu như tất cả mọi người không có ý kiến, vậy trước hết hãy giao Độc Long Đan và La Tinh Thạch cho Mạc lão ca.
Diệp Trọng Lạc nhìn hộp ngọc trong tay một chút, cười nói với Mạc Thiên Ngôn:
– Bọn nhỏ đều không có ý muốn nhận, ta da mặt dày, ta nhận thay bọn họ, chút nữa cùng chia.
Mạc Thiên Ngôn cười ha hả gật đầu. có chút sốt ruột xoa xoa tay.
Mộc Dịch Trạc vội vàng mở nhẫn trữ vật:
– Tiền bối, đây là La Tinh Thạch, đây là…
Hắn bỗng nhiên dừng lại. Mạc Thiên Ngôn thu La Tinh Thạch vào trong nhẫn trữ vật của mình, thấy Mộc Dịch Trạc dừng lại, lập tức trở nên khẩn trương:
– Làm sao vậy?
Mộc Dịch Trạc vội vã cười lắc đầu:
– Không có việc gì. không có việc gì. Độc Long Đan quá nhỏ, để ta tìm lại.
Hắn đem nhẫn trữ vật của mình dốc ngược lên trời cũng không tìm được Độc Long Đan. Mộc Dịch Trạc thoáng cái sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói với mọi người:
– Sao… làm sao lại… không… không thấy rồi…
Mạc Thiên Ngôn nhất thời giống như bị người ta đánh một quyền vào mặt. cũng không quản phong độ gì. xông về phía trước đoạt lấy nhẫn trữ vật. đem tất cả bên trong dốc ra ngoài, quả nhiên đã không thấy viên Độc Long Đan trân quý!
Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn. Mạc Thiên Ngôn đạo tâm cũng không khỏi thất thủ. ngơ ngác đứng tại chỗ, một hồi lâu mới lắp bắp nói:
– Nhiều người nhìn như vậy, rõ ràng là đã để vào, hiện tại đi đâu rồi? Đi đâu rồi?
Diệp Trọng Lạc sắc mặt thật khó coi, chuyện này nếu như không làm rõ được, không riêng gì tình cảm của hắn và Mạc Thiên Ngôn có vấn đề, mà cả Cửu Đại Thiên Môn cũng không thể ăn nói với Cửu Huyền Môn.
Lão vội vàng cầm lấy nhẫn trữ vật. tìm ba lần. quả thực không có Độc Long Đan!
Tất cả mọi người đều bị chuyện Độc Long Đan biến mất làm cho có chút ngơ ngác hoang mang, cũng không biết là ai đầu tiên, tất cả mọi người đưa ánh mắt chăm chú nhìn lên người Mộc Dịch Trạc.
Mộc Dịch Trạc mồ hôi lạnh túa ra. liên tục xua tay:
– Không phải ta. thật sự không phải ta…
Trong lòng hắn quả thực cũng rất mê man. vật đặt ở trong nhẫn trữ vật. làm sao lại bị mất rồi? Toàn bộ Tu Chân Giới chưa từng xảy ra loại chuyện này, xong rồi, chuyện này thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
– Không phải ngươi thì còn có thể là ai!
Mạc Thiên Ngôn vô cùng tức giận, lăng không nắm lấy cổ của Mộc Dịch Trạc nâng lên:
– Tất cả mọi người đều nhìn thấy, ta giao Độc Long Đan cho ngươi, ngươi đã bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Ai có thể lấy vật từ trong nhẫn trữ vật ra? Tu Chân Giới từng xảy ra chuyện này sao? Không có! Không phải ngươi còn có thể là ai, ngươi nói đi!
Bản thân Mộc Dịch Trạc cũng không hiểu rõ, hắn làm sao giải thích với Mạc Thiên Ngôn?
– Tiền bối, không phải ta. thật sự không phải ta…
Không ai tin tưởng hắn. Mạc Thiên Ngôn càng đau lòng không ngớt:
– ngươi không muốn cho ta thì có thể nói rõ. ngươi cảm thấy ta cho bồi thường không đủ. cũng có thể thương lượng, ngươi làm như vậy, thật sự là quá đáng ghét!
Diệp Trọng Lạc cảm thấy khó xử. đúng như Mạc Thiên Ngôn nói, ngươi có gì không hài lòng có thể nói ra. Mạc Thiên Ngôn người ta là Đại Năng. còn bạc đãi ngươi sao? ngươi trước mặt luôn mồm đáp ứng cho người ta. thế nhưng giờ mặt liền làm ra loại chuyện này, thể diện của Cửu Đại Thiên Môn đều bị ngươi làm mất hết rồi.
Trong lòng lão mặc dù oán giận Mộc Dịch Trạc, nhưng vô luận thế nào Mộc Dịch Trạc cũng là người bên mình, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên khuyên nhủ:
– Mạc huynh, đừng có gấp, chuyện này ta sẽ xử lý tốt. ngươi yên tâm đi.
Trên cánh tay nắm lấy Mộc Dịch Trạc của Mạc Thiên Ngôn gân xanh nổi lên. một đám linh lực lục sắc mơ hồ đã có hình rồng, quấn ngoài cánh tay hắn bay lượn, nóng nảy bất an. hiển nhiên trong lòng Mạc Thiên Ngôn lửa giận tận trời, hận không thể bóp chết Mộc Dịch Trạc.
Hắn đường đường là Đại Năng đã hạ thấp tư thái như vậy, lại không ngờ rằng bị người trêu đùa. khoan hãy nói đến thất vọng thế nào, về mặt thể diện là không thể chấp nhận được.
Diệp Trọng Lạc trong lòng thầm kêu hỏng bét. Vũ La bỗng nhiên mở miệng nói:
– Mạc tiền bối, nếu ngài thật sự giết hắn. sẽ không còn ai biết viên Độc Long Đan kia ở đâu nữa.
Một lời điểm tỉnh cơn mê, Mạc Thiên Ngôn oán hận vung tay hất Mộc Dịch Trạc ngã trên mặt đất. ngực phập phồng, hơi thở như trâu.
Diệp Trọng Lạc thở phào nhẹ nhõm, âm thầm hướng Vũ La gật đầu. Sự tình khẩn cấp, cũng không có ai kịp suy nghĩ Vũ La vừa nói câu này đã định tội danh ăn trộm cho Mộc Dịch Trạc.
Diệp Trọng Lạc vung tay lên:
– Niệm Am. đưa Mộc Dịch Trạc sang phòng kế bên.
Diệp Niệm Am không nói một lời, sắc mặt âm trầm, tiến lên kéo Mộc Dịch Trạc đẩy đi sang bên.
Mộc Dịch Trạc làm ra chuyện bậc này, đã đánh mất tất cả thể diện của Nhược Lô Ngục, tự nhiên lão không còn mặt mũi gì.
Diệp Trọng Lạc nói với Mạc Thiên Ngôn:
– Mạc huynh yên tâm. chuyện này Diệp mỗ nhất định cho ngươi một câu trả lời công bằng.
Hắn lại có chút ngượng ngùng đem hộp ngọc chứa Giao Cân đưa ra. muốn trả lại cho Mạc Thiên Ngôn. Mạc Thiên Ngôn đang tức giận, làm như không thấy, căn bản không nhận.
Diệp Trọng Lạc vô cùng xấu hổ, Vũ La nhanh chóng tiến lên nhận lấy:
– Để ta cầm thay Mạc tiền bối trước.
Diệp Trọng Lạc thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi thẩm vấn Mộc Dịch Trạc.
Mạc Thiên Ngôn lửa giận trong lòng đang vượng, chỉ thở phì phò, không nói được một lời. những người khác cũng vô cùng xấu hổ, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Vũ La trong lòng tự có tính toán, nếu làm chuyện này hoàn hảo, vậy sẽ đẩy Mộc Dịch Trạc vào chỗ chết.
Một câu lúc trước nhìn như khuyên bảo Mạc Thiên Ngôn, trên thực tế là lời nói định tội Mộc Dịch Trạc, chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo mở màn mà thôi. Hắn miễn cưỡng cười nói với Mạc Thiên Ngôn:
– Diệp đại nhân chắc chắn có thể tìm Độc Long Đan về, xin ngài yên tâm…
Mạc Thiên Ngôn căn bản không để ý hắn – đây cũng chính là hiệu quả mà Vũ La mong muốn, ở trong mắt người khác, nỗ lực của Vũ La làm dịu tình hình đã hoàn toàn thất bại, thế nhưng nỗ lực này của hắn đã khiến cho tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu.
Vũ La xấu hổ cười cười, lui lại, lại tự lầm bầm:
– Chuyện này không hợp tình lý, Mộc Dịch đại nhân cần Độc Long Đan làm gì…
Dường như là hắn đang giải vây giúp Mộc Dịch Trạc, trên thực tế lại dẫn ra đề tài này, để mọi người bổ sung “Động cơ phạm tội” của Mộc Dịch Trạc.
Quả nhiên Kiều Hổ không làm cho Vũ La thất vọng, nhãn thần khẽ chuyển, lên tiếng nói:
– Vũ La. ngươi lẽ nào quên đổ ước giữa ngươi và Mộc Dịch Binh Lang?