Bát này dùng một loại đá nham thạch màu đen mài đi mà thành, phong cách thô cuồng lại không mất phần tinh tế. độ lớn đủ để đổ vào bốn năm bầu rượu.
Bầu rượu là một loại đá Hàn Tuyền Ngưng Thúy hiếm thấy điêu khắc mà thành, thế nhưng bầu rượu này đã có giá trị liên thành.
Hổ Mãnh phát hiện Vũ La nhìn chằm chằm bầu rượu, không khỏi cười nói:
– Làm sao vậy, đừng tưởng rằng chỉ có Nhược Lô Ngục các người là công việc béo bở, bán thần bộ cũng có kiếm chác chút đỉnh.
Hai người liếc nhìn nhau cùng mỉm cười, cảm thấy thân thiết hơn không ít.
Hổ Mãnh bày bát lớn ra. rót rượu ra, bầu rượu nhỏ kia rõ ràng có một trận pháp trữ vật, cũng không biết rốt cuộc chứa bao nhiêu rượu ngon, rất nhanh đã rót đầy hai bát to.
Rượu màu hổ phách, hương thơm xông mùi.
– Rượu ngon!
Vũ La cùng không khách khí. bưng lên uống một ngụm. rượu của Hổ Mãnh mang đến cùng phải cao hơn mấy đẳng cấp so với Linh Tuyền Tiên Tửu của nhà ăn.
Hổ Mãnh mỉm cười, bưng bát lên không hiện sơn không lộ thủy, chậm rãi uống một hơi không ngừng. uống đến đáy bát hướng lên trời.
Buông bát to xuống, Hổ Mãnh lau miệng:
– Thống khoái!
Hổ Mãnh lại rót rượu cho mình. Vũ La ở bên cạnh nhìn, ung dung nói:
– Ngươi quả thật không đứng đắn, mời người khác uống rượu, nhưng mình lại uống nhiều hơn người khác gấp mấy lần.
Hổ Mãnh “Cười gian” một trận, lại một hơi uống hét rượu trong bát. lúc này mới nói:
– Ai nói ta mời ngươi uống rượu? Ta chính là con sâu rượu, một mình uống rượu chẳng phải là uống rượu giải sầu sao? Dù sao vẫn muốn tìm người uống cùng.
Vũ La bừng tỉnh, hai người nhịn không được lại mỉm cười.
Hai bát to chạm nhau; Vũ La ừng ực ừng ực hai ngụm, lần này Hổ Mãnh không có một hơi cạn sạch, hắn đặt bát xuống, nhìn nhìn Vũ La nói:
– tiểu tử ngươi rất giảo hoạt, chắc là đoán được ta tìm ngươi có việc.
Vũ La cũng rất thành thật gật đầu. Hổ Mãnh thô trung hữu tế, nhưng không mất vẻ hào sảng. Vũ La giao tiếp với hắn cũng là ăn ngay nói thẳng.
Hổ Mãnh gật đầu nói:
– Quả nhiên bị Diệp đại nhân đoán trúng.
Hắn nói Diệp đại nhân tự nhiên là chỉ Diệp Trọng Lạc. trong lòng Vũ La rất rõ ràng. Diệp Niệm Am còn chưa đảm đương nổi một tiếng tôn xưng của Hổ Mãnh.
– Diệp đại nhân còn nói. ngươi cũng chắc chắn đoán được cách làm sao bắt được Thập Phương Quỷ Độn.
Khi Hổ Mãnh nói lời này mắt nhìn chằm chằm mặt của Vũ La. Làm cho hắn thất vọng chính là, Vũ La vẫn tỏ ra bình tĩnh như nước.
Hổ Mãnh ngây người ngẩn ngơ, có chút phiền muộn bưng bát to lên uống một ngụm:
– Quả nhiên ngươi thực sự đoán được!
Vũ La tuyệt đối không kinh ngạc về chuyện Diệp Trọng Lạc nhìn thấu nội tâm của mình – người ta chính là lão hồ ly sở trường Đại Diễn Thần số kia mà.
– Cho nên. Diệp đại nhân phái ngươi tới làm thuyết khách?
Hổ Mãnh gật đầu, tiếp đó lại lắc lắc đầu. hắn vừa chậm rãi rót rượu vừa nói:
– Ta nói ngươi có thể không tin. ta không phải vì Diệp đại nhân mà đến. ta là vì Cốc thần bộ.
– Sao lại nói như vậy?
Vũ La mặt không đổi sắc.
Cốc Mục Thanh dọc trên đường đi chiếu cố đối với hắn, khó tránh khỏi có người nhìn ra chút đỉng Hổ Mãnh lăn lộn ở Tu Chân Giới nhiều năm như vậy, nếu như chút đạo hạnh ấy cũng không có, vậy mới thật là kỳ.
– Hồng Ba Đạo Nhân là Cốc Mục Thanh áp giải tới, Bạch Thắng Kiếp mặc dù đi theo, thế nhưng nhiệm vụ này là của Cốc thần bộ, Bạch Thắng Kiếp chỉ có thể tính là hỗ trợ.
– Hồng Ba Đạo Nhân tự bạo mới làm cho Thập Phương Quỷ Độn chạy trốn. Cốc thần bộ không ngăn cản được, điều này có một phần trách nhiệm của nàng
Vũ La có chút hiểu được:
– Trong Trưởng lão hội cũng chia phe chia phải đúng không, có người muốn lấy chuyện này làm khó, chắc chắn là liên lụy đến Cốc thần bộ.
Hổ Mãnh sửng sốt. khó có thể tin nhìn Vũ La:
– Có đôi khi ta thật có chút hoài nghi, rốt cuộc ngươi có phải mười sáu tuổi hay không. Ta mới chỉ nói một chút ngươi đã nhìn thấu toàn bộ sự việc. Tình huống giống như vậy. ta chỉ nhìn thấy qua ở trẽn người Diệp đại nhân…
Vũ La bĩu môi, nhưng không nói gì.
Hổ Mãnh gật đầu:
– Ngươi đoán không sai, không sai biệt lắm chính là chuyện này.
Thoáng dừng lại, hắn lại nói tiếp:
– Chuyện này, kẻ bị hại lớn nhất chắc chắn là Diệp đại nhân, chẳng qua tình huống của Diệp đại nhân ngươi cùng nhìn thấy rồi, còn có thể phái đi nơi nào? ngài ở Thẩm Phán đỉnh cũng không được mấy năm nữa. cấp trên đang cân nhắc người kế thừa, vốn có hy vọng nhất chính là Cốc thần bộ, thế nhưng nếu như chuyện này liên lụy đến Cốc thần bộ. vị trí này chỉ sợ cùng không được rồi.
Vũ La suy nghĩ một phen, yên lặng gật đầu:
– Được rồi. ngươi đi nói cho Diệp đại nhân biết, ta đáp ứng rồi. chẳng qua địa điểm mai phục phải được ta chấp nhận, ta không yên tâm để cho người khác xử lý chuyện quan hệ tới tài sản tính mạng của mình.
Hổ Mãnh gật đầu:
– Không thành vấn đề.
Diệp Trọng Lạc đón ánh mặt trời phun ra một ngụm trọc khí. cả người dường như thoải mái không ít.
Một trận bước chân dồn dập nhanh chóng mà tới, cạch cạch lân lầu, Cốc Mục Thanh sắc mặt xanh xám vừa nhìn thấy Diệp Trọng Lạc đã ấm ức nói:
– Là ngài bảo Hổ Mãnh lấy danh nghĩa của ta đi thuyết phục Vũ La sao? Ngài biết rõ hành động này rất nguy hiểm, đây không phải là ngài cố ý hại chết hắn sao?
Diệp Trọng Lạc nở một nụ cười ung dung nhàn nhã, chờ Cốc Mục Thanh nói như pháo liên thanh xong. lúc này mới bình thản chỉ một cái ghế:
-Ngồi đi.
Cốc Mục Thanh lắc đằu quầy quậy, ra vẻ giận dỗi:
– Không ngồi!
Diệp Trọng Lạc cười hiền lành, lắc đầu:
– Cùng là lão nha đầu rồi, tính tình lại chẳng khác nào tiểu hài tử.
Cốc Mục Thanh càng nổi giận trừng mắt nhìn lão. Diệp Trọng Lạc thoải mái cười to hiếm có. Cốc Mục Thanh chán nản:
-người…
Nàng đặt mông ngồi lên ghế.
Diệp Trọng Lạc cười một trận. dần dần ngưng lại. bưng tách trà lên thổi thổi lá trà nhưng không có uống:
– Nếu như ta không thủ tiêu hành động lần này, có phải con cũng sẽ giống như mẹ con không nhận ngoại công này?
Cốc Mục Thanh vẻ mặt có chút không hài lòng, nhưng vẫn nói:
– Ngài là ngoại công của ta. sự thực này không ai có thể thay đổi được.
Diệp Trọng Lạc vui mừng cười cười, vừa uống trà vừa hài lòng nói:
– Lão nha đầu nhà chúng ta cuối cùng coi trọng người ta, chậc chậc, tiểu tử thối này, không biết phúc khí tu luyện mấy đời…
Cốc Mục Thanh hai má ửng hồng, nhăn nhó nói:
– ngài nói bậy bạ gì đó. ai coi trọng hắn! ngài nói bậy nữa. sau này con sẽ không lý tới ngài nữa…
Diệp Trọng Lạc buông tách trà xuống, hướng về phía Cốc Mục Thanh chỉ vào hai mắt của mình trêu tức:
– Đây là cái gì?
Cốc Mục Thanh sửng sốt, không rõ ý tứ gì.
– Đây là đôi mắt của ngoại công con, hơn nữa chúng còn chưa có mù.
Cốc Mục Thanh nhịn không được xì một tiếng, nhoẻn cười.
Diệp Trọng Lạc một lần nữa ngồi trở lại. nhàn nhã ung dung, nâng tách trà lên thản nhiên nói:
– Ánh mắt này của ngoại công con nhìn người cho tới bây giờ còn chưa có sai. Tiểu tử đó cũng không tệ lắm. hơn nữa trong mệnh có đại phú quý, con yên tâm. hắn không chết được.
Cốc Mục Thanh duờng như nghĩ tới cái gì, muốn nói lại thôi.
Diệp Trọng Lạc cảm giác được, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
– Năm xưa phản đối chuyện giữa mẹ con với cha con, nguyên nhân ta đã nói với mẹ con rồi, nàng không muốn nói cho con, ngoại công cũng không thể nói nhiều. Ngoại công cũng hy vọng là mình nhìn lầm rồi.
-Thế nhưng…
Diệp Trọng Lạc xua tay:
– Được rồi nha đầu. đừng hỏi nữa.
Diệp Trọng Lạc tỏ vẻ cô đơn. nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài.
Cốc Mục Thanh đành phải ngừng lại từ đây, những nghi ngờ trong lòng lại càng thêm sâu đậm.
Diệp Trọng Lạc xoay người lại. nói với nàng:
– Có lẽ tiếp tục nói về tiểu tử kia đi, ta làm như vậy. kỳ thực là vì tốt cho hắn.
Vừa nói đến Vũ La, lực chú ý của Cốc Mục Thanh quả nhiên bị dời đi:
– Vì tốt cho hắn?
Cốc Mục Thanh không hiểu.
Diệp Trọng Lạc dường như có ý định bồi dưỡng cho Cốc Mục Thanh một tập quán tư duy, chậm rãi giải thích:
– Có đôi khi, nhìn sự việc không thể chỉ nhìn lợi hại bên ngoài. Con hiện tại chỉ là bộ đầu, còn không có gì. Đợi con đến vị trí này của ta, hoặc là trưởng lão Cửu Đại Thiên Môn, con sẽ tiến sâu thêm một tầng.