Vũ La đưa ma nhãn tiến vào trong thông đạo, ma nhãn lắc lư bất định.
Nó cũng không phải thuộc về Nguyên Hội vũ trụ này. Câu nói kia của Vũ La đã đâm trúng đáy lòng của nó, nó đích xác không có gì lưu luyến đối với thế giới này.
Thế nhưng một cỗ chấp niệm truyền từ Thái Cổ Ma Long kia. Làm cho nó theo bản năng chống cự vận mệnh bị luyện hóa.
Hai tay của Vũ La vung lên, bốn mươi chín đạo thần văn thình lình xuất hiện, toàn bộ do quang mang màu trắng xung quanh ngưng tụ mà thành. Bốn mươi chín đạo thần văn vận chuyển một chu thiên, liền hóa thành bốn mươi chín viên quang cầu. Lần lượt tiến vào trong ma nhãn.
Ma nhãn phát ra một tiếng thét thể lương, thanh âm giống như thiểm điện, cắt vỡ tất cả quang mang xung quanh. Vũ La lại không chút hoang mang phục hồi lại bạch quang như cũ.
Quang mang giống như núi tuyết tan rã đè ép xuống, hắc sắc trong ma nhãn cuối cùng dần dần thối lui, một tia chấp niệm kia cũng theo khói đen tiêu tán đi đều bị bạch quang hòa tan.
Trong ma nhãn, bốn mươi chín đạo thần văn kết thành một vòng tròn khảm ở trên con ngươi của ma nhãn.
Ma nhãn đã xóa đi ma tính, đã biến thành màu xanh thẳm, giống như mắt của mỹ nhân, làm cho người ta thân bất do kỷ trầm mê trong đó.
Cảnh vật xung quanh Vũ La nhanh chóng thối lui. Đến vị trí cực xa đều nát bấy. Hắn một lần nữa “về đến” trong mật thất. Trên đỉnh đầu vẫn là bốn mươi chín đạo thần văn bao phủ như trước, hai con Linh Long bay lượn, ma nhãn trước mắt giống như ở trong thần thức hải đã biến thành màu xanh thẳm, ma tính diệt hết.
Thanh âm của Lam Điệp Tiên Tôn truyền đến:
– Không tồi, ta không ngờ rằng ngươi có thể qua được một cửa này nhanh như vậy. Tâm ma khó trừ, bao nhiêu người biết rõ đây chỉ là tâm ma nhưng vẫn bị nhốt trong đó.
Vũ La rộng lượng, hoàn toàn là bởi vì hắn đã hai đời làm người, lại thêm sự nuôi dưỡng của Thánh Chủ Vô Song đối với nguyên hồn, làm cho đạo tâm của hắn cực kỳ kiên định. Bằng không tuyệt đối không có khả năng dễ dàng như vậy đã bài trừ bức màn tâm ma của tàn niệm Ma Long bày ra.
Hai con Linh Long lao lên, không ngờ dễ dàng dung nhập vào trong ma nhãn xanh thẳm. Vừa chui vào, Vũ La mới xem như là thực sự hiểu được rốt cục Thái cổ Ma Long hùng mạnh như thế nào.
Hắn ở trong Hỗn Loạn Tinh Lưu đã từng cảm thụ qua lực lượng của bốn mươi chín đạo tinh thạch thần văn, bốn mươi chín đạo tinh thạch thần văn kia chính là lực lượng quy tắc căn bản nhất đã tồn tại từ khi Nguyên Hội vũ trụ này sinh ra.
Mà trong cảm giác của hắn, không ngờ con ma nhãn này không kém hơn một chút nào.
Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp vận chuyển, con ma nhãn này dần dần cô đọng, chậm rãi biến thành một luồng linh quang yên vụ màu lam nhạt, thúc dục một chút đã chui vào trong mi tâm của Vũ La.
Tia quang yên màu lam nhạt này bay nghiêm chỉnh trong Nê Hoàn Cung của Vũ La.
Nê Hoàn Cung đã sớm mở mang, trời cao đất rộng.
Cự tháp huyết sắc từ trong hư vô vô biên trên bầu trời giáng xuống, đã bao phủ tia quang yên lam sắc kia. Vũ La lập tức cảm giác được, con Linh Long thứ ba đã thai nghén thành công. Không chỉ có như vậy, dưới sự trợ giúp của cự tháp huyết sắc, con Linh Long thứ ba này cấp tốc trưởng thành.
Đây chính là một con ma nhãn của Thái cổ Ma Long, hơn nữa là bị phong ấn ở trong Thần Huyết Thạch, lực lượng vốn có ẩn chứa trong đó gần như không bị suy yếu.
Chỉ bằng lực lượng của bản thân đã đủ làm cho con Linh Long này một mạch tấn thăng đến Thần Đàn đỉnh phong!
Suy đoán của Vũ La cũng không chính xác, hắn một mực không ngừng vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp, cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, con Linh Long thứ ba này một đường phá quan, sau khi thuận lợi đột phá Tiên Nhân Cửu phẩm lại thành công tiến vào Chân Long tam cảnh. Khi đạt tới Thần Đàn đỉnh phong, cảm giác lực lượng dâng trào cuồn cuộn vô tận này vẫn đang tiếp tục!
Lực lượng trong một con ma nhãn này đã đạt đến Thần Đàn đỉnh phong còn dư lại rất lớn.
Khi Vũ La đang chuẩn bị thúc dục lực lượng còn dư diễn hóa ra con Linh Long thứ tư, Lam Điệp Tiên Tôn bỗng nhiên mở miệng:
– Chậm đã.
– Một Linh Vật, một con Linh Long, không thể phá hủy pháp tắc này.Vũ La nghe lời của hắn, chậm rãi thu lực lượng của con Linh Long thứ ba lại, tạm thời áp chế ở trong thân thể Linh Long.
Lam Điệp Tiên Tôn cảm than:
– Ta vẫn cho rằng, cơ duyên của ta năm xưa đã không ai có thể bằng được, nhưng khi nhìn thấy tiểu tử ngươi, ta mới hiểu được thực sự là sơn ngoại hữu sơn…
– Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp này, cho dù là những lão già trong Thánh Điện năm xưa làm bậy lung tung mà ra, cũng giống như với Động Động. Sợ rằng ngay cả bọn họ cũng không nghĩ đến, có người có thể tu luyện thành công. Dù sao đi nữa yêu cầu của bộ tiên quyết này cũng quá hà khắc, tài nguyên cần thiết lại khủng bố kinh người.
– Cự tháp huyết sắc này, hẳn là trấn tộc chi bảo của Tiên Long nhất tộc năm xưa, Cửu Thiên Thần Long Tháp. Chỉ là chí bảo của Tiên Long nhất tộc dùng để tiến hành truyền thừa, huấn luyện đời sau, cũng không biết làm sao lại lưu lạc tới hạ giới, lại bị ngươi đoạt đi.
Lam Điệp Tiên Tôn thổn thức một hồi.
Muốn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, bốn yếu tố “tài lữ pháp địa” đều không thể thiếu. Thế nhưng còn có một quy tắc vượt trên bốn yếu tố này, đó chính là cơ duyên.
Dùng cách nói của phàm nhân chính là vận khí, không ó vận khí, cái gì cũng là nói suông.
Vũ La và Lam Điệp Tiên Tôn đều là người không thiếu cơ duyên, mới có thể từng bước đi đến hiện tại. Chỉ là cơ duyên của Vũ La còn tốt hơn so với Lam Điệp Tiên Tôn.
– Tiểu tử, ngươi có dám đánh cược một lần nữa không?
Dường như Lam Điệp Tiên Tôn cũng đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, nghe thanh âm kia, tuyệt đối là cắn răng nói ra.
Vũ La hỏi:
– Xin tiền bối nói rõ.
– Một món Linh Vật, thai nghén một con Linh Long. Nếu như ngươi chia ma nhãn này ra, thai nghén hai con cũng không phải là không thể. Thế nhưng ta biết một địa phương, còn có nhiều hài cốt của Thái cổ Ma Long hơn nữa, gần như mỗi một bộ hài cốt đều không kém hơn con ma nhãn này. Nếu như ngươi dám, ta theo ngươi xông pha một lần nữa. Thành công rồi, thần công của ngươi liền có thể đại thành, Tiên giới mặc ngươi ngao du, Tiên Long nhất tộc đã là cái thá gì chứ, ở trước mặt ngươi cũng chỉ giống như con kiến hôi…
-… Thất bại rồi, ngươi và ta cùng thân tử đạo tiêu. Vận khí tốt một chút còn có cơ hội lưu lại một tia Thần hồn giống như ta hiện tại, đợi cơ hội chuyển thế sống lại. Vận khí không tốt, hình thần câu diệt!
Vũ La đang ở thời khắc nhiệt huyết sôi trào, không chút do dự hỏi:
– Chính là nơi chôn xương của Thái cổ Ma Long ư?
– Đúng vậy!
Vũ La nhếch miệng cười:
– Tiền bối đã chết một lần ở nơi đó mà còn không sợ, ta có cái gì phải sợ?
Vũ La phá quan mà ra, cũng không có lập tức đi nơi chôn xương của Thái cổ Ma Long, mà trước tiên hỏi một chút tình hình chiến đấu ở Ma Vực.
Tả Sư Dạ Vũ không chỉ là một tuyệt thế cao thủ, mà còn là một người có chiến thuật thiên tài. Hiện tại nàng nắm giữ năm đại Ma Vực, trên thực tế chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, khoảnh khắc bắt đầu xua quân giết vo Thiên Ưng Ma Vực, đã định trước trận chiến tranh này nhất định thế như chẻ tre, không thể ngăn cản.
Long Ưng Ma Tôn đứng đầu Thiên Ưng Ma Vực đã từng tổ chức lên phòng tuyến bên ngoài Hi Nhai tinh, tự cho là phòng thủ kiên cố, lại bị Tả Sư Dạ Vũ tự mình ra trận, một đao kinh thiên ngay cả Hi Nhai tinh cũng bị chém thành hai nửa.
Đao thứ hai ra, Long Ưng Ma Tôn trọng thương, nếu như không phải trong tối có Tiên Long nhất tộc xuất thủ cứu giúp, trận chiến này Thiên Ưng Ma Vực đã hoàn toàn quy về dưới trướng Ngọc Sát Ma Tôn.
Ngao Tốn đã nhìn ra Long Ưng Ma Tôn không thể chống đỡ, hoặc là nói cho dù chống đỡ được cũng không phải là đối thủ của Tả Sư Dạ Vũ. Tiên Long nhất tộc đã không kìm chế nổi, từ ủng hộ trong tối chuyển thành tự mình tham chiến rồi.