Bước trên thềm trải hoa, Chu Nhã Đan như lạc trong cung điện nguy nga, trang trọng. Tay cầm bó hoa tươi có chút run rẩy.
Đông người quá!
Cô nghĩ bụng, chân đột nhiên ríu lại, bám chặt lấy người cha đi bên cạnh. Không thể ngã được!
Các cô, cậu bé xúng xính cầm trong tay giỏ hoa xinh xắn rải những cánh hoa trắng ngần xuống thảm đỏ. Tiếng vỗ tay hòa cùng bản nhạc trầm bổng cất lên từ dương cầm.
Chu Nhã Đan tựa hồ bước trên những nốt nhạc, tiến tới người đàn ông của đời mình.
Ba đặt tay cô lên lòng bàn tay anh. Vu Địch dịu dàng vén khăn voan che mặt, cô đưa mắt nhìn anh, bọn họ bỗng dưng bật khóc. Vu Địch dương tay lau nước mắt vương trên khóe mắt cô, môi ẩn hiện nét cười, thì thào:” Em thật đẹp.”
Nắm lấy bàn tay anh, Chu Nhã Đan ân cần gạt đi lệ còn trên mi mắt, đáp lại nụ cười tỏa nắng ấy:” Anh thật bảnh.”
Gửi trao những lời nguyện ước, tuyên thề bên nhau tới đầu bạc răng long, mãi không chia rìa. Họ trao đối phương chiếc nhẫn cưới mộc mạc cùng nụ hôn nồng nàn như đánh dấu điểm mốc thời gian của một tình yêu bền vững họ dành cho nhau suốt bốn năm nói ngắn không ngắn, nói dài chẳng dài.
Mấy cô phù dâu thi nhau túm tụm lại một chỗ đón chờ bó hoa tỏa hương trong tay cô dâu. Chu Nhã Đan phấn khích hô:” Mọi người sẵn sàng chưa?”
Tất cả phù dâu bên dưới đồng loạt phản hồi:” Rồi! Cô dâu mau thả!”
Cô quay lưng ném bó hoa xuống, mấy cô phù dâu tinh nghịch chạy mất tiêu. Ngoảnh lại chẳng thấy bóng người, chỉ có bó hoa một mình lẻ loi giữa sân cỏ.
“Sao các cô không bắt lấy?”
“Chúng tôi chưa muốn kết hôn!!”
Chợt tên phù rể họ Sở chậm rãi bước tới. Ngó nghiêng đủ phía mới nhặt bó hoa rực rỡ lên, hướng về nơi đám con gái đang tụ tập. Quỳ xuống dõng dạc:” Vô Linh, em đã muốn kết hôn chưa?”
Giữa đám phụ nữ ai nấy đều giống nhau, có một cô gái thân hình nhỏ nhắn ló mặt ra, cười rộ lên:” Muốn! Muốn!”
” Nghe nói những cặp đôi cầu hôn trong đám cưới của người khác đều không có kết cục tốt đẹp.”
Chú rể lịch lãm tay xỏ túi quần khoan thai bước đến. Cái giọng cợt nhả này mà cô bé Vô Linh đáng thương vẫn bị lừa cho tái mặt, vội vàng sửa lại câu trả lời:” Huy tử, em không muốn nữa! Có thể về nhà hẵng cầu hôn không?”
Cả đám người cười phá lên, cô dâu lau nước mắt:” Đúng là cậu luôn là nạn nhân bị Vu Địch lừa cho vố lớn.”
Vẻ phẫn nộ, căm hận hiện rõ trên khuôn mặt dữ tợn của Vô Linh, trỏ tay về phía chú rể vẫn mải hả hê:” Giáo sư Vu Địch! Nếu không phải hôm nay là ngài đại hỷ của thầy chắc chắn em sẽ xử đẹp thầy! Quyết không nhân từ!”
__________
Thả mình trên chiếc giường mang nét đỏ thẫm. Sau khi đếm xong đống phong bì, hai vợ chồng son đều mệt lử. Vu Địch ôm cô vào lòng, nó khác với bất cứ cái ôm nào trước kia, đây chính là cái ôm của một người chồng tận tâm.
Đáp lại cái ôm thắm thiết, Chu Nhã Đan ngỏ lời quan tâm:” Mình à, anh có mệt không?”
Anh ngẩn người vài giây, sau đó vùi mặt vào tóc cô, xấu hổ:” Em gọi như vậy thật khiến người ta ngại ngùng.”
Được đà trêu chọc, cô ghé bên tai anh, thầm thì:” Mình ơi, mình à, mình ơi~”
Vu Địch phản công, áp dụng ngay lời cô nói:” Mình à.”
Chu Nhã Đan giật nảy mình, ôm mặt e thẹn, một tiếng “mình à” của anh sao lại ngọt lịm đến vậy~
Gọi chán, hai người đổi chủ đề. Chu Nhã Đan vui vẻ tựa vai anh:” Chúng ta hãy có một đứa con trai, em sẽ mua cho con những con robot, anh thì dạy con học, rất thú vị!”
Anh và cô đan xen tay vào nhau, hơi nóng từ anh phả bên tai cô:” Anh muốn có một đứa gái, mỗi sáng cột tóc cho con, trước khi ngủ kể chuyện và hát những bài hát thiếu nhi. Mà không, nếu chúng ta có cả hai đứa, ngôi nhà ảm đạm của đôi ta sẽ chàn ngập tiếng cười.”
Anh kề sát Tiểu Đan, hai đôi môi quấn quít lấy nhau, đồng tử đen lánh không ngừng dõi theo biểu cảm trên gương mặt cô, thoáng rời, giọng nói anh giờ đây gợi cảm hơn trước:” Em muốn có tương lai ấy… thì chúng ta phải bắt đầu thôi.”
Chu Nhã Đan trong tối đêm tân hôn bị sói xám đội lốt bạch thỏ nuốt chửng không thương tiếc!
Sáng hôm sau, mẹ chồng tước quyền của Vu Địch, tới tận khu nghỉ dưỡng đón cô đi spa. Lúc bà tới, hai đứa vẫn đang quấn quít trên giường. Nghe thấy tiếng bà mới bừng tỉnh thay quần áo, rời phòng tiếp bà.
Anh vò đầu than thở:” Mẹ à, đêm qua con và cô ấy rất mệt.”
Vu Miên tròn mắt, chừng hứng phấn hơn. Bà quay sang Chu Nhã Đan còn đang nhăn nhó, giờ đi lại thôi cũng khó khăn.
Thế là bà kiên quyết phí ngày đầu của bọn họ để kéo cô tới tiệm spa. Cô cảm giác mình như được lột xác, dễ chịu, thư thái hơn bao giờ hết. Tính tò mò cho phép Vu Miên dò hỏi con dâu ngoan hiền:” Con gái, Vu Địch nó tối qua… như thế nào?”
Chu Nhã Đan mếu máo:” Con không ngờ bề ngoại hiền lành của anh ấy khi “làm chuyện ấy” lại là một dã thú đính thị. Lần đầu của con… con sẽ mãi chẳng quên được.”
Cô làm nail bỗng chững lại vài giây, tủm tỉm. Bà cười theo, nét hài lòng phản phất trên gương mặt phúc hậu:” Được, ta sắp được bế cháu rồi.”
Vu Miện vắt chéo chân, khẽ nghiêm chỉnh:” Chút thì quên, con gái à, sau tuần trăng mật sẽ có một đợt tuyển nhân viên của công ty. Con cứ như những người khác, nộp hồ sơ, trả lời phỏng vấn. Đừng quá lo lắng, có Vu phu nhân đây nâng đỡ con!”
Cô cười trừ, lại sắp vào “đại chiến” mới rồi.