Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 7 - Chương 7

trước
tiếp

Anh dựa ngoài lan can rỉ sắt, điếu thuốc trên tay lá vẫn còn cháy đỏ. Khói thuốc bao trùm lấy không khí ảm đạm. Ánh đèn đường phản chiếu trên vũng nước nhỏ dư âm của trận mưa rào ngày hè. Anh ngẩng đầu, có vẻ cô sinh viên vô tư kia đã say ngủ. Chợt nhớ tới cái hôm cô uống quá chén. Không còn bao lâu nữa họ lại phải tới trường. Anh cần nghĩ ra phương pháp thổ lộ thật hợp lí.

Thả điếu thuốc xuống đất, Vu Địch bật Laptop, cố gắng kiếm tìm nhưng kết quả lại không như ý nguyện. Chẳng cách nào khả quan với người như anh. Đầu loáng thoáng nghĩ tới Tư Uy đầu bã đậu. Anh ta có khi lại giúp được.

Vu Địch do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở lời nhờ vả:” Tư Uy, tôi cần anh giúp.”

Tư Uy bã đậu ậm ừm vài câu, anh ta hẹn gặp Vu Địch ở quán cà phê gần trường, hai bọn họ vẫn hay ghé vào hôm sau, kèm thêm đôi lời than phiền, Tư Uy đang ôm vợ ngủ. Còn nhắc nhở sẽ nhờ tới sự giúp đỡ của Vô Linh để đảm bảo vụ này sẽ không ồn ào. Tên này hóa ra cũng không hẳn là quá ngu ngốc.

Mới sáng sớm anh đã gõ cửa nhà Chu Nhã Đan. Cô uể oải mở cửa với gương mặt ngái ngủ cùng đầu tóc bú xù. Anh đặt tập tiền lương vào tay cô, nói rằng cho phép Chu Nhã Đan được nghỉ một hôm để tu chỉnh lại nhan sắc. Cô lập tức tỉnh như sáo, ngơ ngác vài ba giây mới mở miệng hỏi:” Em đang mơ đúng không? Còn chưa cuối tháng thầy đã phát lương, thầy véo em một cái đi!”

Anh cong môi, nhéo đôi má bánh bao của cô:” Tỉnh chưa?”

Chu Nhã Đan lập tức nhăn nhó kêu la:” Đau! Đau! Em tỉnh rồi!”

Vu Địch “hừm” một tiếng, vỗ nhẹ cái đầu mơ màng của cô:” Rồi, mau vào chỉnh chu lại đi, lát nữa Vô Linh tới đón em ngay đó. Tôi đi trước.”

Cô cũng chẳng nghĩ gì quá nhiều, thỏa mái đóng cửa, dường như đã quên hết những gì anh nói. Đi qua nhà vệ sinh, tự hỏi mình định làm gì nhỉ? Gãi đầu chuyển hướng về giường tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tư Uy đưa Vu Địch đi hết tất cả tiệm hoa trong thành phố mà anh vẫn chẳng chọn được loại nào vừa ý. Tư Uy chán nản lắc lon cà phê đá trên tay:” Sao cậu không chọn như những người khác?”

Anh khoanh tay trước ngực:” Tôi cần thứ đặc biệt hơn thế.”

Tư Uy bật lon cà phê uống một hụm:” Cũng đúng, cậu gai góc như xương rồng vậy, không thể dùng cách của người bình thường được.”

Nhờ câu nói vẩn vơ của Tư Uy, anh nảy ra một ý nghĩ, anh sẽ lấy chính loại cây cứng rắn này.

Chẳng mấy chốc đã hết kì nghỉ hè. Vất vả lắm mới có thể kêu nàng lười Chu Nhã Đan thức giấc. Có thật là cô thích anh không vậy? Mọi tật xấu đều để lộ ra cho anh thấy hết cả rồi..

Hôm nay là ngày quan trọng đối với Vu Địch, ngày anh bày tỏ lòng mình. Nhờ hai kẻ hăng hái kia, anh và cô đã yên vị ngồi cùng một bàn ăn. Vu Địch hít hơi sâu:” Chu Nhã Đan, anh-”

Cô vừa ngẩng mặt lên đã thấy anh bị vây kín bởi các sinh viên năm nhất. Cứ nghĩ không có gì quan trọng, lẳng lặng ăn xong rồi rời đi như thường lệ. Tản được đám sinh viên ra rồi nhưng cô lại chẳng thấy đâu. Gương mặt anh giờ hiện rõ vẻ khó chịu:” Các người lần sau còn cản trở tôi, xương rồng này tôi không ngại thồn vào họng các người.”

Vô Linh thở dài:” Kế hoạch A thất bại.”

Tư Uy ngồi đối diện lắc đầu bổ sung:” Quá đông người.”

Không sao, bọn họ còn kế hoạch B! Tư Uy hẹn Chu Nhã Đan ra khu đất trống sau trường. Tại đây chẳng có lấy một bóng người, không lo việc ngại ngùng!

Vu Địch:” Nhã Đan-”

Cô chợt nhận ra mình sắp muộn tiết Ngoại Ngữ, Chu Nhã Đan vội vàng thúc giục:” Giáo sư Vu! Em xin lỗi nhưng em sắp muộn rồi! Thầy nói nhanh lên một chút!”

Anh đã cố gắng hết sức, nhưng có vẻ chuyện này khó khăn hơn so với anh tưởng tượng. Vu Địch buộc miệng buông lời:” Em dạo này ăn hơi nhiều.”

“Chuyện này về nhà thầy nói cũng được mà! Em trễ giờ rồi! Cáo từ trước!”

Hai thanh niên trốn sau bụi cây sụp đổ, họ đồng thanh:” Kế hoạch B thất bại.”

Tư Uy huých vai Vô Linh:” Còn cách nào khác không?”

Có vẻ kẻ nào đó đã quên điều quan trọng:” Em và thầy cùng bàn kế hoạch, thầy không có thì em lấy đâu ra?”

Nói xong Vô Linh mới nhớ rằng mình chung khóa với Chu Nhã Đan. Vội vàng chạy đi mà không lời từ biệt.

Nắng chiều rọi qua cửa sổ rọi lên gương mặt thanh tú mang nét u sầu của anh. Chậu xương rồng này… anh biết phải làm gì với nó?

Bất giác có tiếng cót két phát ra từ cửa gỗ cũ. Giọng nói dịu quen thuộc tựa tiếng đàn, cô cất lời:” Thầy chưa xong việc sao?”

Cơ hội này là trời ban cho! Không được bỏ lỡ!

Anh rời khỏi ghế, chậm rãi tiến tới. Dường như điều này đã thành thói quen, mỗi lúc trò chuyện với cô, anh đều lại gần như vậy. Vu Địch đưa cô chậu xương rồng nhỏ, lấy hết động lực nói một hơi:” Không lòng vòng, anh thương em, làm bạn gái anh được không?”

Hả? Gì cơ? Cô khẽ lùi lại nửa bước, sững sờ với câu tỏ tình đậm chất Vu Địch này. Từ trước tới nay cô chưa từng gặp ai có cách tỏ tình lạ lùng như vậy. Cô bật cười, gương mặt ửng hồng nhuộm chút ánh chiều tà:” Miễn cưỡng đồng ý.”

Anh cười sảng khoái, nụ cười từ trước tới nay cô chưa từng được thấy. Ai có thể ngờ nó lôi cuốn tới vậy:” Anh mới là miễn cưỡng tỏ tình với em.”

Chu Nhã Đan ngẩn ngơ trong giây lát, má lại thêm hồng. Cô cúi đầu e thẹn. Nhưng cô còn điều thắc mắc, phải hỏi rõ:” Tại sao anh lại lấy xương rồng để tỏ tình chứ?”

Anh bóp đôi má phúng phính của cô:” Ngốc nghếch, em xem. Xương rồng tuy gai góc, cọc cằn là thế nhưng thực chất bên trong chan chứa tình yêu. Loại tình cảm âm thầm lo lắng, chăm sóc cho đối phương, chung thủy một người duy nhất. Em không thấy nó rất giống anh sao?”

Không uổng công nhồi nhét mấy bộ ngôn tình sến sẩm vào đầu anh. Hóa ra cũng thấm được chút ít. Cô trêu chọc:” Vu Địch thật khác người.”

Cô dám trêu trọc anh! Chắc chắn đã ăn phải gan thỏ:” Khác người mới yêu phải cô ngốc như em.”

“Kế hoạch Vu Địch: hoàn thành.”

Tin nhắn báo cáo được gửi tới cho hai vị thanh niên nhiệt huyết. Bọn họ đều chung suy nghĩ:” Từ khi nào? Tên này quả thật không tầm thường!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.