Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 14 - Thánh Chiến Thuế Biến (4)

trước
tiếp

Khoa Quỳ bị Ngự Nô đả thương bằng chính độc diệp của ả. Mặc dù ả có thể dễ dàng giải trừ độc trong người, nhưng vết thương do huyễn thuật của Ngự Nô gây nên đâu có dễ giải trừ như vậy. Do đó, giờ đây ả cũng phải mang theo vết thương này mà lâm trận.

Ngự Nô dẫu không cách gì xuất toàn lực, nhưng đối phó với Khoa Quỳ so ra vẫn là dễ dàng. Gió do hắn triệu hoán ra biến thành dao đâm về hướng Khoa Quỳ, tuy lưu lại vết thương, nhưng từ vết thương đó lại tuyệt không rơi ra một giọt máu nào. Khoa Quỳ nguyên là một thân toàn độc, nên không hề có máu, Linh Tường khi đuổi theo ả không hề ngửi thấy mùi máu, điều đó cũng chẳng có gì là kì lạ cả.

Nhưng Ngự Nô không thể phân tâm hỗ trợ người khác, vì Khoa Quỳ biết đánh không lại Ngự Nô liền lén lút triệu hoán độc diệp và độc thụ hạ thủ với những người không có sức phản kháng là Trần Phong và Sầm Hàm, Ngự Nô phải kiêm cả công lẫn thủ.

Trước đây Ma tộc có cánh, nhưng trong cuộc chiến lần thứ nhất, Thương Xá hạ lệnh toàn bộ người Ma tộc đều phải cắt bỏ đôi cánh của mình. Có những người chịu không nổi đã chết tại đương trường, những người còn lại bởi vì không bị đôi cánh ảnh hưởng đến luyện tập huyễn thuật nguy hiểm, cho phép tạo ra loại huyễn thuật có thể bay lượn mà không cần cánh, mà loại huyễn thuật cường đại này không chỉ dùng để bay, mà còn bao gồm khả năng công thủ và những phương diện khác, đây cũng là một phương pháp huấn luyện của Thương Xá. Vì vậy, những Thích khách này linh lực phải hơn hẳn năm vị Vua Tinh linh, hơn nữa giờ đây họ đã trúng độc, càng không phải đối thủ.

Tiên Cụ và Sát Lệ đều thuộc về Lôi hệ. Tiên Cụ vì một chiêu Lôi Đình quyết trước đó mà trong lòng phẫn nộ, nên dùng toàn bộ sức mạnh tấn công Sát Lệ, đôi cánh thép đan chặt đến nỗi một ngọn gió cũng không lọt qua được, đao trong tay thủy chung không hề dừng lại, kiểu chiêu thức liều mạng chỉ công không thủ này thực sự khiến Sát Lệ nhất thời khó mà đối phó, liên tục thối lui.

Thực ra chuyện Sát Lệ liên tục thối lui là vì gã với Tiên Cụ tương phản nhau, chỉ thủ không công, gã đợi chiêu Lôi Đình quyết của Tiên Cụ, gã muốn phản kích đúng vào thời điểm chiêu đó phát ra, hơn nữa nhờ vào chính chiêu này mà đánh bại Tiên Cụ.

Lạc Anh và Thệ Phần hai người đều là nữ tử Hỏa hệ. Trên người Lạc Anh dù tán phát nhiệt khí vô hình, nhưng nhiệt khí trên người Thệ Phần lại tạo thành hình, thể hiện linh lực cường đại ra xung quanh.

Lạc Anh hiểu rằng, linh lực của nàng rõ ràng không mạnh bằng ả Thích khách trước mặt, nhưng tuyệt đối không thể lùi bước, một mặt áp chế kịch độc trong nội thể, mặt khác đại chiến với Thệ Phần, gắng hêt sức quyết không lùi một bước, tình thế rất khó khăn.

Tế Qua và Tiên Hạo đứng đối mặt nhau, hàn khí tỏa ra khắp cơ thể đóng thành một tầng băng quanh họ. Tế Qua dùng linh lực làm đóng băng chính trái tim mình, như vậy không để độc tràn vào tim, nhưng linh lực lại không thể phát huy được toàn bộ.

Vô số tuyết hoa và băng đá trải đều tứ tán khắp không gian, bất cứ lúc nào cũng có thể như trường tiễn rời cung, một trường quyết đấu sinh tử bùng lên, nhưng cả hai đều đang đợi chờ đối phương xuất thủ trước, trận quyết chiến giữa họ là tĩnh lặng nhất.

– Ngươi không có cung tên của Vũ tộc, dựa vào cái gì mà tự xưng là Vũ Thích khách?

Linh Tường nói với Miên Tủng.

– Theo ta biết, ngươi chỉ có Vũ Linh Cung, nhưng không có Vũ Tường Tiễn, vậy ngươi có đủ tư cách làm Vua của Tinh Linh Vũ tộc không?

Câu này của Miên Tủng làm trong lòng Linh Tường chợt lạnh, không ngờ bí mật này mà ả cũng biết.

– Về Tinh linh Ngũ tộc chúng ta, các ngươi biết thật tường tận, xem ra nhất định đã tốn không ít công phu.

Linh Tường chuyển hướng chú ý của ả.

– Biết mình biết người, đây là nguyên tắc cơ bản của Thích khách Ma tộc chúng ta.

– Thật hả? Vậy ngươi có biết đến những điểu thú lạ kỳ và cảnh sắc mĩ lệ nơi Dực đảo chăng?

– Linh Tường! Ngươi định đưa ta vào mộng cảnh của ngươi cũng vô dụng thôi, ta mang danh Vũ Thích khách là nhờ vào huyễn thuật tạo mộng cảnh lợi hại hơn ngươi.

Linh Tường chưa từng gặp phải đối thủ lợi hại đến thế, sự lợi hại của đối thủ không chỉ nằm ở huyễn thuật, mà đầu óc cũng thông minh xuất chúng, không ngờ ả phát hiện được chuyện Linh Tường muốn đưa ả vào mộng cảnh một cách dễ dàng đến vậy.

Tiên Cụ hiểu rằng bản thân không trụ được lâu nữa rồi, sử dụng phần linh lực cuối cùng dùng để giữ tâm mạch xuất ra Lôi Đình quyết, lập tức vô số tia sét từ trên trời nhằm đánh xuống Sát Lệ. Sát Lệ không chút hoảng hốt, mà còn mỉm cười, gã đợi mãi cơ hội này. Gã bay đúng vào giữa những tia sét, rồi niệm chú ngữ, là Lôi Đình quyết với linh lực cường đại hơn, vô số tia sét màu đen xuất hiện đánh đứt gãy hết những tia sét trắng bạch của Tiên Cụ, lại còn đánh tới Tiên Cụ. Hắn vội dùng đao và cánh bảo vệ bản thân, nhưng cũng thụ trọng thương, bay ra ngoài vài trượng thổ ra một ngụm máu.

Lạc Anh chưa dùng Luyện Hỏa Thần Sí, bởi vì đối thủ không có cánh, nàng không thích quyết chiến kiểu này, đối thủ đã là Hỏa hệ, vậy phải công bằng. Lạc Anh sử ra Thánh Hỏa quyết, nhưng linh lực của nàng chỉ tạo ra được một đầu hỏa long, độc lại vào tim, thổ máu ngã xuống đất, cây cối xung quanh người đều cháy rụi.

Tế Qua cuối cùng đã động thủ, vô số băng đá bay tới, băng đá từ Tiên Hạo cũng nghênh tiếp, bốn ngọn băng liên tấn công khiến cho Tiên Hạo không thể tiếp cận. Tiên Hạo trong khi giao thủ từ từ xuất ra toàn lực, không dám ẩn táng chút nào, dù Tế Qua trúng độc, nhưng tại sao còn lợi hại như thế? Tiên Hạo nghĩ mãi, nếu Tế Qua không trúng độc, vậy mình chắc chắn không phải đối thủ, gã nắm rõ về Tuyết tộc như bàn tay mình, căn bản không thể có được linh lực cường đại thế này.

– Không có Vũ Tường Tiễn, thì hãy tiếp Ý Niệm tiễn của ta.

Linh Tường nói rồi kéo căng Vũ Linh Cung.

– Vô ích thôi. Ngươi căn bản không dùng được toàn bộ linh lực để tạo thành Ý Niệm tiễn của ngươi, tạo ra rồi cũng không đủ linh lực để bắn tên đi, nếu như gắng gượng bắn ra, thì uy lực của Ý Niệm tiễn tới chỗ ta đã giảm đi rất nhiều, uy lực kiểu đó mà ngươi cho rằng có thể đả thương được ta sao?

Miên Tủng đích thực là một Thích khách lợi hại, phân tích không sai một điểm nào.

Linh Tường từ từ hạ Vũ Linh Cung xuống, chăm chú nhìn Miên Tủng, nhưng toàn thân kẻ này không hề lộ ra một chút sơ hở nào, thực sự khó đối phó, độc trong cơ thể khiến linh lực của nàng đã bị tiêu hao đi rất nhiều, xem ra chịu không được bao lâu nữa.

– Linh Tường, đến lượt ta xuất thủ rồi, đi vào mộng cảnh mĩ lệ do ta tạo ra nào.

Miên Tủng nói xong, Linh Tường cảm giác trời xoay đất chuyển, sau đó mất đi ý thức, hiện giờ trước mặt nàng đích thị là phụ vương nàng, phụ vương mà nàng luôn tưởng nhớ.

Ngự Nô vì bảo vệ cho Trần Phong và Sầm Hàm mà độc đã mau chóng lan ra khắp cơ thể, còn Khoa Quỳ lúc này đã không thể tái chiến, ả đã bị Ngự Nô đả thương rất nặng.

Tiên Cụ, Lạc Anh đã bị Sát Lệ và Thệ Phần đánh bại, từ không trung rơi xuống cạnh Trần Phong, dùng thân thể che chắn cho Trần Phong, dùng sinh mệnh bảo vệ chủ nhân của mình.

Sát Lệ, Thệ Phần, Miên Tủng đã tới, Linh Tường đang tưởng nhớ về phụ vương trong mộng cảnh, Tiên Hạo với Tế Qua còn đang chiến đấu, Tiên Cụ và Lạc Anh dụng toàn lực cố đứng dậy, Ngự Nô đứng giữa, nét mặt lãnh khốc cứng cỏi, thực ra đã sớm không trụ nổi rồi.

– Ngự Nô, chớ có gắng sức nữa, vực sâu ngoài Tam giới, chính là mồ chôn bọn Vua Tinh linh Ngũ tộc các ngươi.

Miên Tủng nói.

– Còn chưa tới lúc kết thúc, kỳ tích đều xuất hiện ở chính giây phút đó.

Lời này của Ngự Nô là phải nghiến răng mà nói.

– Vậy xem xem cái kỳ tích ngu xuẩn của ngươi là gì?

Thệ Phần nói rồi phóng ra một ngọn lửa ập tới nhóm Trần Phong, lúc này ngay cả Ngự Nô cũng không còn sức để xuất thủ ứng cứu nữa, gió phòng hộ quanh người Trần Phong cũng theo linh lực của Ngự Nô mà từ từ yếu đi.

Tiên Cụ và Lạc Anh đều phải rất vất vả mới đứng dậy được, càng không có sức cản lại ngọn lửa đang tới gần, mắt thấy mà không cách nào tránh được, họ dùng chính thân thể mình ngăn đòn này lại. Lúc này Trần Phong và Sầm Hàm đã hôn mê bên trong phòng hộ bằng gió của Ngự Nô, họ không có linh lực để bảo vệ tâm mạch, độc đã vào tim.

Đúng vào lúc ngọn lửa chỉ còn cách Tiên Cụ và Lạc Anh trong gang tấc, thì ngọn lửa đó bất chợt dừng lại, ngưng kết, sau đó hóa thành băng, là Tế Qua, hắn che ngực, bốn ngọn băng liên chọc xuống đất, xuất hiện phía trước nhóm Trần Phong.

Sau đó là đến lượt Tiên Hạo xuất hiện, gã bị Tế Qua đánh trọng thương, ngã xuống bên cạnh Miên Tủng.

– Đây là chuyện gì?

Miên Tủng không dám tin vào mắt mình, Tế Qua không ngờ đánh trọng thương được Tiên Hạo. Tế Qua đã trúng độc, còn Tiên Hạo hiểu Tuyết tộc như bàn tay gã, không thể thua, huống chi là trọng thương như thế này.

– Tế Qua từng bị Thú Lang cắn, trong cơ thể hắn có sức mạnh của Thú Lang. Dù Thú Lang từng là Thần thú, nhưng hiện thời đã bị điên, biến thành Ma thú rồi, do vậy mà hắn giờ đây có sức mạnh Thần Ma kết hợp, lợi hại phi thường.

Tiên Hạo nói xong câu này, miệng lại thổ ra một ngụm máu, đông lại thành băng khối.

– Điều này chỉ có thể cho phép hắn chịu được một lúc nữa thôi, độc của ta không phải đơn giản mà giải được.

Khoa Quỳ vốn gù lưng, lại bị Ngự Nô đánh trọng thương đứng không nổi, toàn thân co quắp như một con thú quái dị.

– Xem ra ngươi trụ không được lâu nữa rồi.

Lời vừa nói, lửa của Thệ Phần và sét của Sát Lệ đều bức tới Tế Qua. Bốn ngọn băng liên của Tế Qua toàn bộ thu lại quanh người, lửa của Thệ Phần chỉ vừa tới gần Tế Qua đã bị biến thành băng, còn sét của Sát Lệ bị băng liên đánh gãy đoạn. Tế Qua càng lúc càng hung mãnh, gợi nhớ lại tình cảnh lúc bị Thú Lang chiếm cứ thân thể ở núi Tuyết Ẩn.

– Tế Qua, phải giữ gìn sự tỉnh táo, thế nào cũng không được để Thú Lang lại chiếm cứ thân thể ngươi nữa.

Ngự Nô chỉ có thể đứng mà nói chuyện, căn bản không thể sử dụng linh lực nữa.

Lạc Anh và Tiên Cụ thân mang trọng thương không nói nổi lời nào, Linh Tường lúc này đang ở trong mộng cảnh, thời điểm nàng còn nhỏ, phụ vương nàng biết số mệnh bản thân đã đến rồi, đưa cây cung của Vương tộc Vũ tộc giao cho Linh Tường, tên của nó là Vũ Linh Cung, còn Vũ Tường Tiễn bị phụ vương nàng mấy trăm năm trước bắn đi mất, giờ còn đang bay xuyên khắp Tam giới, không biết tung tích, còn phụ vương nàng cũng chẳng còn linh lực để thu hồi lại.

– Ngự Nô, chúng ta vốn muốn giao ngươi cho Phong Thích khách Kinh Thiên, nhưng ngươi thực sự quá đáng ghét rồi, đi chết đi.

Miên Tủng dùng huyễn thuật lợi dụng gió của chính Ngự Nô đẩy Ngự Nô xuống vực sâu bên ngoài Tam giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.