Tiên Cụ đứng cạnh Trần Phong, dấu ấn hình đôi cánh thép trên mi tâm chưa biến mất, điều này biểu thị hắn hiện tại vẫn ở trạng thái tác chiến. Hắn cần bảo vệ Trần Phong, đây là chủ nhân của hắn, khi có yêu cầu là lập tức xuất thủ.
Cánh của Lạc Anh cũng chính là binh khí của nàng, lông vũ hồng sắc đã biến thành dao nhọn đâm thủng mọi lá chắn, đôi cánh biến dài ra như vô hạn, trái phải công kích Ngự Nô. Ngự Nô nắm loan đao đỡ trái gạt phải, phòng thủ từng chiêu, lùi lại từng bước. Ngự Nô chưa hề dùng toàn lực, cũng không tấn công, hắn đang muốn cho Trần Phong thấy được khả năng của Lạc Anh.
– Tại sao lại dừng?
Ngự Nô hỏi Lạc Anh đã dừng lại đợt công kích.
– Ta còn phải hỏi ngươi tại sao không tấn công?
Lạc Anh dường như rất bực tức.
– Ta đợi ngươi dùng Luyện Hỏa Thần Sí của Hỏa tộc, xem xem so với phụ vương ngươi khác biệt bao xa?
– Ngông cuồng! Vậy để ngươi mở rộng tầm mắt với Luyện Hỏa Thần Sí của Lạc Anh ta.
Lạc Anh nói xong kêu lên một tiếng lớn, vẫy động đôi cánh hồng sắc, mỗi một chiếc lông vũ trên cánh đều biến thành ám khí như mưa bay về hướng Ngự Nô. Có tảng đá bị một ít đánh vào, nháy mắt tan thành vụn nhỏ, nơi đó chỉ còn thấy được toàn là một dạng như cát thôi, còn có một chút đánh vào vùng biển, nước biển bỗng chốc sôi lên sùng sục, nổi cả bong bóng lên.
– Chủ nhân! Cẩn thận!
Tiên Cụ giang đôi cánh thép bao bọc lấy Trần Phong vào trong.
Ngự Nô không hề sợ hãi mặt đối mặt với vô số ám khí, bất động đứng ở chỗ đó. Lúc này, nếu có nghĩ tới tránh né cũng đã không kịp nữa rồi, trừ phi có tốc độ như Trần Phong lúc chạy thoát khỏi số mệnh, nhưng điều đó không có khả năng. Khiến người ta kinh ngạc đích thị là, Ngự Nô khép lại đôi cánh, thu lại binh khí, sau đó tay trái chỉ trời, tay phải chỉ đất, đột nhiên một cơn cuồng phong cuộn quanh mình Ngự Nô, càng cuộn càng lớn, càng cuộn càng nhanh, chỗ ám khí đó căn bản không tiếp cận nổi thân hắn, lại còn bị xoáy vào trong cuồng phong mất hút, đá núi cây cỏ xung quanh cũng đều bị xoáy vào bên trong. Tiên Cụ tận lực đâm mạnh đao xuống đất, đôi cánh bao phủ Trần Phong, bảo hộ hắn khỏi bị cuốn vào.
Bây giờ đã không trông thấy Lạc Anh đâu, cũng không thấy cả Ngự Nô. Ngự Nô bị cơn gió bản thân gọi ra bao vây lấy, cơn cuồng phong dường như nối liền trời và đất, ngẩng đầu nhìn, căn bản không thấy được đầu cuối.
Lâu sau, gió yên sóng lặng, Lạc Anh nơi không trung liền rơi xuống. Đúng vào lúc sắp chạm mặt đất, Ngự Nô gọi ra một cơn gió đón lấy nàng, đưa nàng an toàn hạ xuống trước mặt Trần Phong.
Lạc Anh đã không còn một chút khí lực nào để đấu tranh với cơn gió, nhưng Ngự Nô không hề làm tổn hại tới nàng. Trần Phong bảo Tiên Cụ mở đôi cánh đang bảo hộ hắn ra, rồi bước tới trước mặt Lạc Anh, đưa tay ra.
– Đi mà nắm lấy tay mình đi! Không cần ngươi thương hại!
Lạc Anh khó khăn lắm mới nói được một câu.
– Lạc Anh! Ta có quen biết phụ vương nàng. Nàng quá mong thành công sớm, nếu còn tiếp tục luyện Luyện Hỏa Thần Sí theo cách này, nàng sẽ tẩu hỏa nhập ma đó.
Trần Phong nói.
– Đây là việc của ta, không liên quan tới ngươi.
Lạc Anh là loại hài tử quật cường.
– Luyện Hỏa Thần Sí, uy lực vô bỉ, nhưng hỏa khí công tâm, cần nhất là tâm tính bình hòa mới được. Đây chính là lời phụ vương nàng nói với ta.
Trần Phong rút tay về, sau đó nói:
– Nàng thua rồi, phải đi cùng ta.
– Ta chịu thua cuộc. Ta đi cùng ngươi.
…
Trần Phong đứng trên mình Ngự Nô, hiện tại đang bay tới Dực đảo, là nơi Linh Tường – Vua của Tinh linh Vũ tộc ở. Một ngàn năm rồi, Trần Phong từ đó chưa từng được thấy Ngự Nô xuất thủ, thậm chí đến binh khí của Ngự Nô cũng chưa từng được thấy. Mỗi khi Thần Ma đại chiến, Ngự Nô đều giao chiến với Đệ nhất Thích khách Kinh Thiên, còn trận quyết chiến của họ thì không ai có thể trông thấy được, hoặc nếu có, người chứng kiến cũng đều chết hết rồi.
– Thưa chủ nhân! Luyện Hỏa Thần Sí của Lạc Anh dù chưa luyện thành thục, nhưng uy lực tuyệt đối vượt qua phụ vương nàng, còn nữa, nàng ta có linh lực còn mạnh hơn cả phụ vương nàng nhưng chưa phát huy ra.
Trong không trung, Ngự Nô nói.
– Có thể thấy được, có điều ta lo rằng sức mạnh đó của nàng là do oán hận tích lũy mà thành.
Trần Phong nói.
– Ta tin tưởng chủ nhân có thể khiến nàng ta, oán biến thành đức, hận biến thành ái.
Ngự Nô nói xong cũng không thêm lời nào nữa, bay tiếp.
Đằng sau hai người là Tiên Cụ và Lạc Anh. Trên bầu trời Thần tộc, họ thấy Thần tộc đại địa yên ổn hòa bình. Họ cũng hiểu rằng, sự yên ổn hòa bình ấy sẽ chóng qua, bởi vì không ai ngăn được lời tiên tri của Thần số mệnh, tới từ Vạn thế hạo kiếp. Ngay đến cả trường hợp của Trần Phong cùng Ngự Nô được coi là kỳ tích không giải thích nổi, nhưng kỳ tích như vậy không thể phát sinh lần nữa được.
– Thưa chủ nhân! Phía dưới chính là Dực đảo.
Tiên Cụ nói.
– Chúng ta xuống thôi, hi vọng oán hận của Linh Tường sẽ không lớn như thế.
Trần Phong nói.
Dực đảo một năm chỉ có một mùa, là mùa xuân. Đây là nơi đẹp nhất Thần tộc, có vô số muông thú quý hiếm cùng hoa thơm khiến người say đắm, đi đâu cũng có thể nghe thấy tiếng chim hót, véo von vui tai.
Trần Phong đi qua những bụi hoa, làm kinh động bao nhiêu con bướm sặc sỡ, hương hoa dần dần làm cho hắn say đắm, thậm chí quên luôn mục đích chuyến đi này. Hắn có chút lưu luyến không muốn về, liên tục nhằm phía trước mà tiến, tới được một con suối nhỏ nước trong vắt. Bên bờ suối, trên một phiến đá, một thiếu nữ mĩ lệ đang ngồi, đôi chân trần nhúng dưới nước, hát một khúc sơn ca nghe êm tai. Trần Phong bước tới, ngồi bên cạnh nàng, nhìn, nghe, không nói.
Trần Phong đột nhiên có một cảm giác. Hắn dường như trở lại phàm trần, đoạn này là một khoảng kí ức về phàm trần của hắn. Khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười, vẻ mặt tươi cười này là lần đầu tiên của hắn trong một ngàn năm ở Thần tộc. Hắn vô thức chìm vào trong sự ngây ngất.
– Nơi này đẹp không?
Nữ hài mở lời. Thanh âm của nàng khiến Trần Phong tức thì cởi mở cõi lòng.
– Đẹp. Nơi này thực là rất đẹp.
Trần Phong nhìn nữ hài, chưa từng được thấy gương mặt nào tinh tế như vậy, hắn ngẩn ra.
– Thế ta có phải cũng rất đẹp không? Nếu không thì ngươi sao lại nhìn ta như vậy?
Mặt nữ hài hồng lên vì xấu hổ, cười cười, thẹn thùng cúi đầu xuống.
– A! Xin lỗi.
Trần Phong nhận thấy bản thân có điều thất lễ, đưa ánh mắt rời khỏi khuôn mặt nữ hài, nhưng nơi khóe mắt vẫn còn hình ảnh đọng lại, không đồng ý rời khỏi khuôn mặt nữ hài.
– Đây là nơi nàng cư trú à?
– Hứ! Chỉ có ta là người, nhưng có rất nhiều động vật nhỏ khả ái cùng với ta, có điều, ta vẫn cảm thấy cô độc, giờ ngươi đã đến, không được đi nữa, ở lại cùng ta, thiên hoang địa lão.
Đôi mắt hoan hỉ của nữ hài mở to ra nhìn Trần Phong, đợi hắn trả lời.
– Ta?
Trần Phong do dự, chẳng phải gì khác, mà là đang nghĩ, nên cùng với nữ hài xinh đẹp này như thế nào đây.
– Được à?
– Được chứ. Được chứ.
Nữ hài lao tới bên Trần Phong ôm lấy cánh tay hắn, hạnh phúc vui sướng cất tiếng kêu lớn về nơi những động vật nhỏ trong rừng.
– Bắt đầu từ hôm nay, thiếp không còn một mình nữa, thiếp vui quá, giờ đây chúng ta đã ở bên nhau rồi, không được cách xa nữa nhé!
Trần Phong nhìn nữ hài bên mình, nàng cười tinh nghịch ngả đầu vào bờ vai hắn. Trần Phong cảm thấy thật khoan khoái, cảm giác này giống như đã từng trải qua một ngàn năm trước. Tuy vậy, hắn chỉ nhớ nổi là loại cảm giác này thôi, còn lại thì hắn quên mất toàn bộ rồi.
Trần Phong ôm lấy nữ hài, trong lòng dâng lên một thứ hạnh phúc chưa được nếm trải bao giờ. Hắn nhìn vào vẻ đẹp bên cạnh mình, thực sự không muốn rời xa. Hắn thấy rằng, dường như bản thân quên khuấy đi việc gì đó, có điều hắn cũng đâu có muốn nhớ. Vào lúc này, nữ hài mắt đối mắt với hắn, cặp thu ba sáng lên phảng phất muốn nói điều gì, nàng chầm chậm xích lại gần Trần Phong hơn nữa, rồi nhắm mắt lại. Trần Phong trong lòng cực kỳ bối rối, điều quên mất chợt nhớ lại được, nhưng hắn cảm giác được hơi thở nóng hổi gần kề. Hắn trở nên hoang mang, có một loại dục vọng khiến hắn muốn hôn nữ hài, họ dần dần tiến gần đến nhau từ hai hướng, gần đến mức có thể thấy hơi thở của mỗi người phả vào da mặt đối phương, đó là sự quyến rũ và hấp dẫn cháy bỏng.
– Không được! Không được!
Trần Phong đột nhiên đẩy nữ hài đó ra, nét mặt phức tạp, tựa như đau khổ, tựa như mơ màng.
– Ta nhất định đã quên mất một việc, ta tới đây để đưa một người rời khỏi, chứ không phải là ở lại nơi này vĩnh viễn.
Trần Phong từ từ tỉnh táo lại. Hắn nhìn vào dấu ấn đôi cánh kim sắc trên tay phải, sau đó hướng về nữ hài, nói:
– Ta phải đưa Linh Tường đi.
– Nghe nói phàm trần còn gọi là hồng trần, nhưng hồng trần cao vạn trượng như thế, ai nhảy vào rồi không cách gì nhảy ra được. Ngươi quả nhiên có sức mạnh phi phàm.
Trong chớp mắt, nữ hài biến thành một dáng vẻ khác hẳn, đôi cánh lam sắc giang rộng, mái tóc dài tết đuôi sam, những đường cong rất mĩ lệ vẽ nên gương mặt, chiếc váy ngắn trắng tinh phía trên đôi giày ống cũng màu trắng, đầu gối lộ ra bên mép giày, khoác lên mình trường bào lam sắc, tay cầm một chiếc thần cung. Nàng chính là Linh Tường.
– Sức mạnh này phi phàm hay không phi phàm cũng không liên quan. Đây là trách nhiệm của ta, ta nhất định phải hoàn thành.
Trần Phong nói.
– Bước vào mộng cảnh do ta tạo ra mà còn có thể tỉnh lại được, hiện chỉ có mình ngươi. Đây còn không phải là phi phàm sao?
– Đây là lý giải của nàng, ta không có quyền can thiệp. Nhưng hiện tại ta cần sự hỗ trợ của nàng, rất có khả năng liên quan tới lời tiên tri của Thần số mệnh về Vạn thế hạo kiếp.
Trần Phong nói rồi giơ tay lên, đưa dấu ấn đôi cánh kim sắc ra trước mặt Linh Tường.
– Muốn ta đi cùng ngươi? Được.
Linh Tường mỉm cười, sau đó nói:
– Nhưng phải tiếp một mũi tên của ta.
– Chủ nhân! Không nên!
Tiên Cụ bất thình lình xuất hiện.
– Vũ Linh Cung và Vũ Tường Tiễn của Linh Tường tề danh cùng Thần Tiễn của Xạ Nhật. Tên của nàng có thể xuyên qua Tam giới, có thể đuổi theo một người từ lúc sinh ra cho tới lúc chết đi, thậm chí chết rồi mà linh hồn cũng không được bỏ qua, kể cả tốc độ của ngài nhanh hơn tên bắn cũng không có tác dụng.
– Tiên Cụ!
Trần Phong vẫy tay ngăn hắn lại, rồi đối mặt với Linh Tường.
– Chính ta tiếp một mũi tên của nàng. Ta đứng đúng ở chỗ này, không tránh, không chạy, không che chắn.
– Bị mũi tên của ta bắn trúng rồi, dù cho ngươi đã không còn tên trong Tam giới nữa, ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán. Ngươi không sợ à?
Linh Tường hỏi.
– Ta nói rồi. Đây là trách nhiệm của ta, ta nhất định phải hoàn thành, còn sợ hay không sợ không có liên quan gì cả.
– Sau khi ngươi chết đi, trách nhiệm của ngươi trở nên không cách gì hoàn thành nổi.
– Đây là con đường duy nhất, không còn lựa chọn khác. Tới đi!
Trần Phong đứng ở nơi đó, hai cánh tay giang rộng, cả người lộ ra hàng trăm chỗ sơ hở, không có một chút phòng ngự nào.
– Được. Vậy thì thành toàn cho ngươi đây.
Linh Tường kéo căng Vũ Linh Cung bắn ra một mũi tên. Mũi tên bay trong không khí, những cây gỗ xung quanh bị tiễn phong đồng loạt chặt đứt, cả mặt đất cũng bị tiễn phong đánh cho thành một rãnh sâu, trông như vết sẹo không thể lành lại được.