Lão nói chưa dứt lời, bỗng nghe két một tiếng, cửa sổ phía Tây mở ra, một người bay vào. Mọi người trên hoa sảnh là cao thủ, ứng biến thần tốc, né ra hai bên để tránh. Ai cũng xuất quyền, vung chưởng tự hộ thân, còn chưa thấy rõ người bay vào là ai. Lại nghe két một tiếng, thêm một người bay vào n ữa. Hai người này ngã xuống đất, nằm dài bất động. Cả hai đều mặc trường bào màu xanh, màu áo của đệ tử phái Thanh Thành. Trên áo, chỗ ngang mông còn in rõ vết chân đầy bùn.
Bỗng nghe ở ngoài cửa có tiếng một người nào đó la lớn:
– Thí cổ hướng hậu bình sa lạc nhạn thức! Ha ha! Ha ha!
Dư Thương Hải lạng người một cái, song chưởng đánh ra, đồng thời người lão cũng lao theo thế chưởng luồn ra ngoài cửa sổ, tay trái vin vào cánh cửa sổ làm thế nhảy lên nóc nhà, chân trái vừa đặt trên mái ngói thì đôi mắt đã quan sát bốn phương. Nhưng lão chỉ thấy trời tối đen thăm thẳm, mưa lất phất rơi, không có một bóng người nào cả. Lão nghĩ bụng: Người này quyết không thể trong nháy mắt mà biến mất không để lại dấu vết. Nhất định hắn ẩn núp ở gần đâu đây thôi.
Lão biết người này là kình địch, liền giơ tay rút thanh trường kiếm, triển khai nội lực toàn thân, chạy khắp Lưu phủ một cách thần tốc dị thường.
Thiên Môn đạo nhân tự trọng thân phận của mình, vẫn ngồi bất động trên ghế; còn Định Dật sư thái, Hà Tam Thất, Văn tiên sinh, Lưu Chính Phong, Lao Đức Nặc và những người khác đều đã nhảy lên nóc nhà, chỉ thấy một đạo nhân thân người lùn tịt nhỏ bé, cầm kiếm chạy rất nhanh. Trong đêm tối mắt mọi người thấy ánh kiếm sáng loáng, tạo thành một luồng bạch quang huyền ảo bao quanh mười nóc nhà của Lưu phủ. Ai cũng ngấm ngầm khâm phục công phu khinh thân của Dư Thương Hải.
Dư Thương Hải tuy chạy rất nhanh nhưng bốn phía các nóc nhà của Lưu phủ từ tàn cây, bụi cỏ không chỗ nào có thể lọt qua mắt lão. Không thấy có bất cứ cái gì khác thường, lão lập tức nhảy xuống hoa sảnh, thấy hai tên đệ tử của mình vẫn nằm lăn dưới đất, trên mông của chúng vẫn còn in rõ dấu chân. Lão tưởng chừng như mọi đôi mắt của bọn hào sĩ giang hồ đang cười nhạo làm phái Thanh Thành mất hết thể diện.
Dư Thương Hải đưa tay lật một tên đệ tử lại, thấy đó là Thân Nhân Tuấn. Người kia không cần lật lại nhưng từ phía sau ót vẫn thấy được bộ râu quai nón thì lão biết ngay là Cát Nhân Thông, bạn rất thân của Thân Nhân Tuấn. Lão đưa tay giải khai huyệt đạo ở hai bên ngực của Thân Nhân Tuấn rồi hỏi:
– Ngươi bị ai đá vậy?
Thân Nhân Tuấn há miệng muốn nói nhưng nói không ra tiếng. Dư Thương Hải giật mình kinh hãi. Vừa rồi, hai cái điểm giải khai huyệt đạo của lão tưởng chỉ là rất nhẹ nhàng, không dùng sức nhiều nhưng kỳ thực lão đã vận dụng hết nội lực thượng thừa của phái Thanh Thành mà huyệt đạo Thân Nhân Tuấn vẫn không giải khai được. Lão ngấm ngầm vận nội công truyền hết nội lực vào huyệt Linh đài ở sau lưng Thân Nhân Tuấn. Một lúc lâu sau, Thân Nhân Tuấn mới ú ớ nói:
– Sư… sư phụ!
Dư Thương Hải không đáp, tiếp tục truyền thêm nội lực. Thân Nhân Tuấn nói:
– Đệ… đệ tử không thấy được đối thủ là ai.
Dư Thương Hải hỏi:
– Hắn hạ thủ ở đâu?
Thân Nhân Tuấn đáp:
– Đệ tử và Cát sư đệ cùng đi ra ngoài chơi, bỗng dưng đệ tử cảm thấy sau lưng tê nhức thì mới biết đã bị tên rùa đen chó má nào đó hạ thủ.
Dư Thương Hải trầm nét mặt nói:
– Người ta là cao thủ võ lâm, không nên hồ đồ mà chửi bới.
Thân Nhân Tuấn đáp:
– Dạ!
Dư Thương Hải nhất thời không hiểu được đối phương gốc gác thế nào, lão ngẩng lên chỉ thấy Thiên Môn đạo nhân mặt lạnh như gỗ đá, đối với chuyện này dường như hoàn toàn chẳng quan tâm.
Lão nghĩ thầm: Ngũ Nhạc kiếm phái đồng khí liên chi, Nhân Kiệt đã giết Lệnh Hồ Xung rồi. Xem ra lão Thiên Môn này sắp cự nự ta đây.
Bỗng nhiên lão nghĩ ra: Có lẽ người hạ thủ đang ở trong đại sảnh.
Lão lập tức vẫy Thân Nhân Tuấn, chạy nhanh vào đại sảnh.
Mọi người trên sảnh đang xôn xao bàn tán, phỏng đoán ai đã hạ độc thủ gây ra cái chết bất đắc kỳ tử cho một đệ tử phái Thái Sơn, một đệ tử phái Thanh Thành. Bỗng nhiên thấy Dư Thương Hải tiến vào, có người nhận ra lão là chưởng môn phái Thanh Thành, có người không nhận ra, thấy tướng lão không quá năm thước, nhưng lại có khí phách của bậc tôn sư võ học. Lão không giận nhưng tướng mạo, cử chỉ vẫn rất oai nghiêm, nên tất cả đều im lặng.
Dư Thương Hải đảo mắt nhìn mặt từng người. Mọi người trong sảnh đều là nhân vật hạng nhì trong võ lâm, tuy lão không nhận ra nhiều nhưng nhìn vào sắc phục của từng người thì mười phần cũng đoán được tám chín họ thuộc môn phái nào. Lão đoán trong các đệ tử đời thứ hai của bất cứ môn phái nào cũng không thể có hảo thủ có nội lực thâm hậu như vậy, người này nếu ở trong đại sảnh tất nhiên phải khác hẳn mọi người. Lão nhìn từng người, từng người một rồi đột nhiên ánh mắt sắc bén như dao của lão dừng lại ở một người.
Người này hình dáng cực kỳ dị hợm, da thịt trên mặt co rúm lại, cái lưng gù lên. Hóa ra đó là một người gù.
Dư Thương Hải bỗng nhớ đến một người, bất giác sợ hãi, nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ là hắn? Nghe nói Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong ở nơi giá lạnh, không bao giờ vào Trung Nguyên và không hề có giao tình gì với Ngũ Nhạc kiếm phái, sao lại đến tham dự lễ rửa tay gác kiếm của Lưu Chính Phong? Nếu không phải là hắn thì trong võ lâm đâu có người thứ hai đã gù lưng mà tướng mạo lại xấu xí như vậy?
Mọi người trong đại sảnh theo hướng của Dư Thương Hải cùng nhìn thẳng về phía gã lưng gù. Có mấy vị tiền bối hiểu chuyện xưa trong võ lâm đều không khỏi kinh ngạc ồ lên một tiếng. Lưu Chính Phong vội đi đến, vái dài một cái rồi nói:
– Không biết tôn giá quang lâm nên không kịp nghinh tiếp. Thật là đắc tội!
Kỳ thực người lưng gù đó nào có muốn trở thành dị nhân trong võ lâm gì đâu! Chàng chính là Lâm Bình Chi, thiếu tiêu đầu của Phước Oai tiêu cục. Chàng rất sợ bị người khác nhận ra mình nên vẫn cúi đầu thấp xuống ngồi co rút trong góc đại sảnh, nếu không phải là Dư Thương Hải nhận ra tướng mạo kỳ dị của chàng thì sẽ không ai thèm chú ý đến chàng. Lúc này bỗng nhiên mọi người đưa mắt nhìn chằm chằm vào chàng. Lâm Bình Chi lúng túng, vội vàng đứng dậy đáp lễ Lưu Chính Phong, nói:
– Không dám, không dám!
Lưu Chính Phong biết Mộc Cao Phong là cao thủ người phương Bắc, nhưng trước mặt lão, người này lại nói khẩu âm phương Nam, tuổi tác thua kém rất xa nên lão không thể không hoài nghi. Nhưng biết Mộc Cao Phong hành sự xuất quỷ nhập thần, không thể phỏng đoán theo lẽ thường tình được nên lão vẫn cung kính nói:
– Tại hạ Lưu Chính Phong, không dám thỉnh giáo cao danh quý tính của các hạ…
Lâm Bình Chi không ngờ rằng có người lại hỏi đến họ tên mình, chàng ấp úng, nhất thời không đáp. Lưu Chính Phong nói:
– Các hạ cùng với Mộc đại hiệp…
Lâm Bình Chi nhạy cảm, nghĩ ra: Mình họ Lâm, tách chữ Lâm ra chỉ dùng một nửa thì xưng đại họ Mộc cũng được.
Chàng bèn buột miệng nói:
– Tại hạ họ Mộc…
Lưu Chính Phong nói:
– Mộc tiên sinh quang lâm Hành Sơn, thật là hân hạnh cho Lưu mỗ. Không biết các hạ với Tái Bắc minh đà Mộc đại hiệp xưng hô ra sao?
Lão thấy Lâm Bình Chi tuổi còn rất trẻ, đồng thời trên mặt lại dán mấy miếng thuốc cao, hiển nhiên là cố ý che giấu diện mạo, quyết không phải là Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong đã nổi danh mấy chục năm.
Lâm Bình Chi trước giờ chưa nghe đến mấy chữ “Tái Bắc minh đà Mộc đại hiệp”, chỉ nghe giọng nói của Lưu Chính Phong đối với người họ Mộc này rất tôn kính. Nhưng Dư Thương Hải đang đứng bên cạnh nhìn chàng với cái nhìn không thiện cảm nên chàng không thể để lộ tung tích, nếu để lộ thì lập tức toi mạng dưới chưởng của lão ngay. Tình thế rất cấp bách chàng đành phải thuận miệng nói qua loa cho xong:
– Tái Bắc minh đà Mộc đại hiệp ư? Đó là… đó là trưởng bối của tại hạ.
Chàng nghĩ người đó được gọi là “đại hiệp”, đương nhiên có thể gọi là “trưởng bối”.
Dư Thương Hải nhìn thấy trong sảnh đường không có người nào dị dạng như vậy, thì lão đoán ngay đệ tử Thân Nhân Tuấn và Cát Nhân Thông nhất định là bị người này ra tay hạ nhục. Nếu Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong thân hành đến đây thì lão cũng có chút kiêng dè, sợ sệt; gã này chẳng qua chỉ là con cháu của Mộc Cao Phong nên lão cũng không để tâm làm gì. Nhưng vì hắn muốn đến đây sinh sự với phái Thanh Thành, thì lão làm sao có thể nuốt được nỗi căm tức này?
Lão lạnh lùng hỏi:
– Phái Thanh Thành và Tái Bắc Mộc tiên sinh không có liên quan gì với nhau, không hiểu có chỗ nào đắc tội với các hạ?
Lâm Bình Chi và đạo nhân thấp lùn đứng đối diện với nhau. Chàng nghĩ những ngày qua, tiêu cục bị tàn phá, nhà tan cửa nát, phụ mẫu bị giam cầm đến nay không biết sống chết ra sao, tất cả đều do tên đạo nhân nhỏ con, lùn tịt này gây ra. Tuy biết võ công của lão cao hơn mình gấp trăm lần, nhưng bầu nhiệt huyết trong lòng sục sôi, chàng chỉ muốn rút kiếm đâm lão. Mấy ngày nay trải qua nhiều ưu phiền, lo lắng, chàng đã không còn tìm lại được những ngày niên thiếu quần lụa áo là đi săn, đá gà như hồi ở Phúc Châu nữa. Chàng nén lửa giận đang bốc lên, nói:
– Phái Thanh Thành đã làm nhiều việc tốt đẹp quá! Trên đường, Mộc đại hiệp thấy chuyện bất bình, đã ra tay. Lão nhân gia đạo cả lòng thành ra tay dẹp bọn hung tàn và giúp đỡ người yếu đuối, hà tất các hạ phải quan tâm chuyện đắc tội hay không đắc tội với lão nhân gia?
Lưu Chính Phong nghe qua, lòng không khỏi cười thầm. Tái Bắc minh đà Mộc Cao Phong võ công tuy cao cường nhưng nhân phẩm lại đê hèn; ba chữ “Mộc đại hiệp” chỉ vì tiện miệng gọi ra mà thôi, chứ nếu lấy con người Mộc Cao Phong ra mà luận bàn thì đừng nói đến hai chữ “đại hiệp” mà ngay chỉ một chữ “hiệp” cũng không xứng. Tính lão ưa xu phụ quyền thế, không có tín nghĩa, chỉ vì võ công của lão cao cường, người lại linh mẫn, nếu gây hấn kết thù với lão thì không biết đâu mà đề phòng. Đối với lão người trong võ lâm thường úy kỵ và muốn lánh xa, không ai có ý tôn kính lão thật sự cả.
Lưu Chính Phong nghe Lâm Bình Chi nói như vậy thì tin rằng chàng là tử điệt của Mộc Cao Phong. Lão sợ Dư Thương Hải ra tay làm tổn thương chàng gù nên lập tức cười nói:
– Dư quán chủ, Mộc huynh! Hai vị đã đến tệ xá thì đều là khách quý của tại hạ, vậy xin hai vị hãy vì Lưu mỗ cùng uống chén rượu trong hòa khí. Người đâu, mang rượu ra đây!
Bọn gia đinh dạ ran, rót rượu đem đến.
Dư Thương Hải đối với gã thanh niên lưng gù trước mặt tuy không rời khỏi mắt, nhưng lão nghĩ đến tiếng đồn nghe đầy cả hai tai về thành tích vô lại của Mộc Cao Phong trên giang hồ nên không dám mạo muội trở mặt. Thấy gia đinh của Lưu phủ rót rượu mang đến, lão không đưa tay tiếp rượu, muốn xem hành động của đối phương ra sao.
Lâm Bình Chi vừa giận vừa sợ, nhưng mối căm hận vẫn nhiều hơn. Chàng nghĩ thầm: Không chừng giờ phút này gia gia và má má của mình đã bị tên đạo nhân lùn tịt này hạ độc thủ rồi. Mình dù có thể bị lão cho một chưởng chết ngay ở đương trường cũng quyết không cùng uống chén rượu với lão.
Ánh mắt chàng bốc lên lửa giận ngùn ngụt. Chàng trừng mắt nhìn Dư Thương Hải, không thèm đưa tay tiếp ly rượu. Chàng còn muốn nhục mạ lão mấy câu nhưng lại sợ uy thế của lão nên không dám chửi ra thành lời.
Dư Thương Hải thấy Lâm Bình Chi đối với mình đầy ý thù địch, lửa giận cũng bốc lên ngùn ngụt. Lão bèn đưa tay ra thi triển cầm nã thủ pháp, nắm chặt cổ tay của Lâm Bình Chi rồi nói:
– Được. Hay lắm, hay lắm! Theo thông lệ trước mặt Lưu tam gia, không ai được vô lễ ở Lưu phủ. Mộc huynh đệ, chúng ta hãy thân cận với nhau đi.
Lâm Bình Chi dùng hết sức cựa quậy nhưng không thể rút tay ra được, chỉ nghe lão nói đến chữ “cận” thì cảm thấy đau buốt cổ tay, xương cổ tay kêu rắc rắc, dường như bị lão bẻ gãy rồi. Dư Thương Hải ngưng lại, đợi cho Lâm Bình Chi lên tiếng xin tha. Nào ngờ đối với lão Lâm Bình Chi có mối thâm thù đại hận, tuy xương cổ tay đau buốt nhưng chàng vẫn không rên lên một tiếng.
Lưu Chính Phong đứng bên cạnh thấy những giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ ra trên trán chàng nhưng thần sắc chàng vẫn rất ngạo nghễ, không tỏ ra khuất phục tí nào. Đối với người thanh niên kiên cường này, lão không khỏi có phần khâm phục, bèn nói:
– Dư quán chủ!
Lão đang tìm lời để giải hòa đôi bên, bỗng nghe có tiếng người thét lên rất chói tai:
– Dư quán chủ, sao Dư quán chủ cao hứng mà đi bắt nạt tôn tử của Mộc Cao Phong này vậy?
Mọi người cùng quay đầu nhìn lại thì thấy ở cửa đại sảnh có một lão già lưng gù béo phị đứng đó, mặt đầy lang ben trắng bệch lấm chấm xen lẫn những cục u đen, lại thêm cái lưng gù cao lên trông thật cổ quái và cực kỳ xấu xí. Đa số người trên sảnh chưa thấy qua chân tướng thật của Mộc Cao Phong, nay nghe lão tự xưng tên họ mình, lại thấy tướng mạo cổ quái của lão, bất giác ai cũng biến sắc mặt.
Lão gù mập ú nặng nề nhưng hành động cực kỳ mau lẹ. Chỉ trong nháy mắt, mọi người đã thấy lão đứng bên cạnh Lâm Bình Chi vỗ vai chàng rồi nói:
– Hảo tôn tử! Thừa tôn nhi! Ngươi ca ngợi gia gia nào là hành hiệp trượng nghĩa, đánh dẹp lũ cường hung, giúp đỡ người yếu hèn khiến gia gia nghe sướng hai lỗ tai lắm!
Lão nói xong lại vỗ nhẹ vào vai chàng.
Khi lão vỗ cái thứ nhất, Lâm Bình Chi cảm thấy toàn thân bị chấn động. Cánh tay của Dư Thương Hải cũng nóng lên, suýt nữa phải buông ra, nhưng lập tức lão vận công lực nắm chặt lại. Một cái vỗ của Mộc Cao Phong không làm cho năm ngón tay của Dư Thương Hải buông ra; lão vừa nói với Lâm Bình Chi vừa ngấm ngầm vận nội công. Lúc lão vỗ cái thứ hai lên vai chàng, lão đã sử dụng hết mười thành công lực. Lâm Bình Chi thấy trước mặt chợt tối đen, cổ họng muốn phát nôn, máu tươi chỉ chực trào ra miệng. Chàng ngậm lại, ực một tiếng nuốt ngược vào trong bụng.
Hổ khẩu của Dư Thương Hải muốn rách, không nắm được nữa đành phải buông tay Lâm Bình Chi ra, lùi lại một bước. Lão nghĩ bụng: Thủ đoạn lão lưng gù này thật lợi hại, quả nhiên danh bất hư truyền. Lão vì muốn ta phải buông tay ra mà lại làm cho cháu lão phải bị nội thương.
Lâm Bình Chi dùng hết sức cười lên ha hả, nhìn Dư Thương Hải nói:
– Dư quán chủ, võ công của phái Thanh Thành lão chẳng qua cũng chỉ tầm thường vậy thôi, so với Tái Bắc minh đà Mộc đại hiệp thì còn kém xa lắm. Tại hạ thấy quán chủ nên quy đầu làm môn hạ của Mộc đại hiệp, xin lão gia chỉ điểm cho mấy chiêu, cũng có thể… cũng có thể… có một chút tiến… tiến…
Người chàng bị nội thương, lúc nói một hơi dài như vậy thì tinh thần lại quá kích động nên cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như đảo lộn cả lên. Chàng cố nói cho hết lời nhưng không còn chút khí lực, người lảo đảo muốn té.
Dư Thương Hải nói:
– Được, ngươi bảo tại hạ quy đầu làm môn hạ của Mộc tiên sinh để học thêm một ít bản lĩnh, đó chính là điều mà Dư Thương Hải này có muốn cũng không được. Ngươi là môn hạ của Mộc tiên sinh, bản lĩnh nhất định rất cao thâm. Tại hạ xin muốn được lĩnh giáo.
Lão chỉ muốn khiêu chiến với Lâm Bình Chi nhưng lại muốn Mộc Cao Phong tụ thủ bàng quan, không được tham dự vào.
Mộc Cao Phong lùi về sau hai bước, cười nói:
– Tiểu tôn tử, ta chỉ sợ ngươi luyện tập chưa đạt đến thượng thừa, không phải là đối thủ của chưởng môn phái Thanh Thành. Ngươi mà tỷ đấu với lão tất sẽ bị uổng mạng, gia gia khó mà có được một hảo tôn tử vừa gù lưng vừa tuấn tú như vậy nên không đành để ngươi bị sát hại được. Nếu ngươi quỳ xuống dập đầu lạy gia gia, xin gia gia thay thế ngươi ra tay, thì gia gia làm ngay.
Lâm Bình Chi liếc Dư Thương Hải rồi nghĩ bụng: Nếu ta mạo muội tiến ra động thủ với lão họ Dư trong lúc lão đang nổi cơn tức giận thì chỉ cần một chiêu của lão là ta đã toi mạng rồi. Tính mạng không còn thì còn nói gì đến chuyện báo thù cho gia nương? Nhưng Lâm Bình Chi ta đường đường là đấng nam tử, sao có thể vô duyên vô cớ đi gọi lão lưng gù này là gia gia? Nếu ta quỳ trước mặt lão thì phải nương nhờ vào nhà Tái Bắc minh đà không thể tự lập được nữa.
Nhất thời tâm thần bất định, toàn thân chàng phát run, phải đưa tay chống vào chiếc bàn.
Dư Thương Hải nói:
– Ta xem ngươi chẳng ra làm sao cả! Nếu muốn nhờ người thay thế ngươi ra tay thì phải dập đầu lạy mấy câu, có gì nhục nhã đâu?
Lão đã phát hiện giữa Lâm Bình Chi và Mộc Cao Phong có mối quan hệ khác thường, rõ ràng là Mộc Cao Phong không phải là gia gia của chàng thật, nếu không thì tại sao nãy giờ Lâm Bình Chi chỉ xưng lão là “tiền bối” mà không gọi một tiếng “gia gia” nào cả? Mộc Cao Phong sẽ không bảo tôn nhi của mình dập đầu lạy, lão dường như nói vậy chỉ để khiêu khích, muốn Lâm Bình Chi nhịn không được mà tự mình ra tay, để tiện cho lão có thời gian trốn thoát.
Lâm Bình Chi chuyển đổi ý nghĩ rất nhanh. Chàng nghĩ trong những ngày vừa qua, Phước Oai tiêu cục đã bị phái Thanh Thành ức hiếp quá rồi, phải chịu biết bao sỉ nhục, trong đầu chàng chồng chất rất nhiều ưu tư. Chàng nghĩ thầm: Bậc đại trượng phu việc nhỏ không nhịn được thì sẽ hỏng việc lớn. Để ngày sau có thể mở mày mở mặt thì hôm nay phải chịu một chút nhục nhã cũng chẳng sao.
Chàng lập tức quay người lại, quỳ gối hướng về Mộc Cao Phong liên tiếp dập đầu lạy và nói:
– Gia gia, lão Dư Thương Hải này lạm sát người vô tội, cướp đoạt tài vật, trong võ lâm ai ai cũng muốn giết lão, xin gia gia chủ trì công đạo, vì đại nghĩa giang hồ mà trừ mối đại họa này.
Mộc Cao Phong và Dư Thương Hải không ngờ chàng làm vậy. Việc ấy vượt quá sự liệu định của cả hai lão. Gã thanh niên lưng gù này vừa rồi bị Dư Thương Hải nắm chặt cổ tay, dùng nội lực cưỡng bức, nhưng vẫn cứng cỏi bất khuất, có thể thấy rằng chàng rất có khí phách. Nào ngờ trước chỗ đông người như thế này chàng lại dập đầu van xin. Quần hào đều tưởng gã thanh niên lưng gù này là cháu của Mộc Cao Phong, nếu không phải là con cháu thân thích thì cũng là đồ tôn, điệt tôn. Chỉ có Mộc Cao Phong mới biết gã thanh niên này với mình tuyệt nhiên không có chút quan hệ gì; còn Dư Thương Hải tuy đã khám phá ra được phần nào chỗ sơ hở nhưng không đoán được mối quan hệ thật giữa hai người. Lão chỉ biết Lâm Bình Chi bái Mộc Cao Phong hai tiếng gia gia là rất miễn cưỡng, chắc vì chàng tham sống sợ chết mà phải gọi như vậy.
Mộc Cao Phong cười ha hả rồi nói:
– Hảo tôn nhi! Thừa tôn nhi! Thế nào, chúng ta chơi thử một cuộc được chăng?
Miệng lão tán tụng Lâm Bình Chi mà mặt lại hướng về phía Dư Thương Hải; mấy chữ “Hảo tôn nhi, Thừa tôn nhi” dường như là để đùa cợt Dư Thương Hải.
Dư Thương Hải phẫn nộ vô cùng, nhưng lão biết cuộc chiến hôm nay không những liên hệ đến sự sinh tử, tồn vong của mình mà còn liên quan lớn đến sự hưng suy, vinh nhục của phái Thanh Thành. Lão lập tức ngấm ngầm định thần chuẩn bị, cười khẩy nói:
– Mộc tiên sinh có ý muốn phô trương huyền quang công phu tuyệt thế trước mặt các vị bằng hữu khiến cho chúng ta mở rộng thêm tầm mắt thì bần đạo xin được liều mạng để bồi tiếp quân tử.
Vừa rồi, hai cái vỗ của Mộc Cao Phong đã khiến lão bị chấn động cánh tay, Dư Thương Hải biết nội công của lão gù rất thâm hậu, nội lực của lão mười phần bá đạo. Bây giờ, lão trực diện đánh nhau, nhất định sẽ mạnh như sấm sét, như dời non lấp biển. Lão nghĩ thầm: Từ trước đến nay, ta nghe nói lão lưng gù này mười phần tự phụ, nhất thời lão không thắng nổi ta, tất sẽ đi đến chỗ tâm thần phù động, sẽ vận chân khí táo bạo để tấn công. Trong một trăm chiêu đầu, ta chỉ nên thủ chớ không công, giữ cái thế không phân thắng bại. Đợi đến một trăm chiêu sau, ta sẽ có cách tìm chỗ sơ hở của lão để thủ thắng.
Ngược lại, Mộc Cao Phong thấy thân hình lão đạo nhân thấp lùn này giống như một hài đồng, lấy tay nhấc lên chỉ sợ chưa được tám mươi cân, nhưng lão đứng thủ thế vững vàng tự tin, có cái phong độ của một tôn sư đại phái, hiển nhiên nội công rất thâm hậu. Lão nghĩ bụng: Lão tiểu đạo sĩ này quả nhiên có một chút tà môn. Nhưng phái Thanh Thành đời nào cũng có danh thủ , lão mũi trâu này làm chưởng môn, quyết không phải là hạng tầm thường. Lão gù ta hôm nay nếu không thể lật thuyền trong ngòi lạch được thì thanh danh một đời sẽ trôi theo dòng nước.
Lão đăm đăm nhìn Dư Thương Hải, nhất thời chưa dám mạo muội xuất chiêu.