Điền Bá Quang chống tay đứng dậy, nhìn Lệnh Hồ Xung nói:
– Non xanh còn đó, nước biếc vẫn đây.
Nói xong, hắn quay người loạng choạng xuống núi. Nhạc Bất Quần đợi Điền Bá Quang đi xa rồi mới nói:
– Xung nhi, ngươi đối với tên ác tặc này cũng có nghĩa khí lắm nhỉ? Thà tự đâm mình một kiếm chứ không chịu giết hắn.
Lệnh Hồ Xung xấu hổ, biết cái nhìn của sư phụ rất sắc bén, vừa rồi động tác giả của hắn không qua được mắt lão, đành cúi đầu nói:
– Sư phụ, tuy hành động của hắn không đoan chính nhưng một là hắn đã hứa cải ác tòng thiện, hai là hắn đã mấy lần chế ngự được đệ tử nhưng lại nương tình không giết.
Nhạc Bất Quần cười nhạt nói:
– Cái thứ tặc tử lòng lang dạ sói đó mà còn đối xử theo đạo nghĩa thì đời ngươi còn gặp nhiều chuyện phiền não nữa.
Xưa nay Nhạc Bất Quần rất yêu thương đại đệ tử, thấy hắn bị trọng thương mà không chết thì lòng rất vui mừng. Vừa rồi, hắn giả bộ té ngã tự đâm kiếm vào đùi mình rõ ràng lão biết hết. Từ nhỏ, hắn đã rất tinh ranh, Nhạc Bất Quần đã biết như vậy nên cũng không tra cứu nữa, vả lại vừa rồi Lệnh Hồ Xung ứng đối với Bất Giới hòa thượng những lời rất vừa ý lão nên vụ Điền Bá Quang lão cũng tạm gác lại. Lão đưa tay ra nói:
– Sách đâu?
Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ và sư nương đi rồi trở về thì biết ngay chuyện sư muội ăn cắp sách đã bị phát giác nên sư phụ quay về núi truy tìm. Đây là chuyện mà hắn mong muốn nên nói:
– Sách ở chỗ Lục sư đệ. Tiểu sư muội vì nóng lòng muốn cứu tính mạng của đệ tử, xin sư phụ lượng thứ cho. Vì chưa có lệnh của sư phụ nên đệ tử có gan bằng trời cũng không dám đưa tay đụng đến bí cấp đó; thần công ghi chép trên bí cấp một chữ cũng không dám nhìn.
Vẻ mặt Nhạc Bất Quần hiền hòa lại. Lão mỉm cười nói:
– Thì ra là vậy. Đâu phải ta không muốn truyền cho ngươi, nhưng vì bổn môn đang gặp nhiều chuyện rắc rối, cần giải quyết gấp không thư thả để chỉ điểm cho ngươi, còn cứ để mặc ngươi tự luyện chỉ sợ ngươi đi vào đường tà, sẽ gặp nhiều bất trắc hậu hoạn khôn lường.
Lão ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Lão Bất Giới hòa thượng điên khùng mà nội công lại rất cao thâm. Lão đã hóa giải sáu luồng tà khí trong người của ngươi rồi phải không? Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Những khó chịu bứt rứt trong người đệ tử đã hết, bao nhiêu cái khổ vì chợt nóng chợt lạnh đều đã tiêu trừ, nhưng người thì không còn chút sức lực nào.
Nhạc Bất Quần nói:
– Ngươi bị trọng thương mới khỏi, tất nhiên vẫn còn kiệt sức. Cái ơn cứu mạng của Bất Giới đại sư chúng ta phải báo đáp mới được.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ!
Nhạc Bất Quần quay về Hoa Sơn vẫn lo gặp phải bọn Đào Cốc lục tiên, bây giờ không thấy tung tích bọn họ đâu, lão mới yên tâm một chút. Nhưng lão cũng không muốn ở lại đây lâu, bèn nói:
– Chúng ta đến chỗ Đại Hữu rồi cùng đi lên Tung Sơn. Xung nhi, ngươi có thể lặn lội đường xa được không?
Lệnh Hồ Xung vui mừng đáp:
– Dạ được, dạ được, dạ được!
Ba người đến tiểu xá bên cạnh Chính khí đường. Nhạc Linh San chạy đến trước, đẩy cửa đi vào, bỗng la lên một tiếng thất thanh, tiếng la đầy vẻ kinh hoàng.
Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung cùng chạy đến, trông thấy Lục Đại Hữu vẫn nằm bất động ở dưới đất. Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Sư muội đừng sợ, đó là do ta điểm huyệt hắn.
Nhạc Linh San nói:
– Đại sư ca làm tiểu muội hết hồn. Sao phải điểm huyệt Lục hầu nhi?
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hắn có hảo ý, thấy ta không chịu xem bí cấp, thì đọc kinh văn trên bí cấp cho ta nghe. Ta cản không được, đành phải điểm huyệt hắn.
Bỗng nhiên, Nhạc Bất Quần ủa một tiếng, cúi người sờ lên mũi Lục Đại Hữu, rồi bắt mạch hắn.
Lão kinh hãi la lên:
– Sao hắn… chết rồi? Lệnh Hồ Xung, ngươi điểm huyệt đạo nào của hắn?
Lệnh Hồ Xung nghe nói Lục Đại Hữu đã chết rồi, hắn sợ đến nỗi hồn xiêu phách tán, thân người loạng choạng suýt chút nữa ngất đi, run run nói:
– Đệ tử… đệ tử…
Lệnh Hồ Xung đưa tay sờ lên má Lục Đại Hữu thấy lạnh như băng. Hắn đã chết tự bao giờ. Lệnh Hồ Xung không kìm được, bật khóc gọi:
– Lục… Lục sư đệ, Lục sư đệ chết rồi ư?
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Cuốn sách đâu?
Nước mắt đầm đìa, Lệnh Hồ Xung không thấy bộ Tử hà bí cấp đâu, cũng tự hỏi:
– Sách đâu?
Lệnh Hồ Xung vội đưa tay mò vào túi trên người Lục Đại Hữu, cũng không thấy sách, hắn nói:
– Lúc đệ tử điểm huyệt hắn, đệ tử nhớ cuốn bí cấp đó còn mở ra đặt trên bàn. Sao bây giờ không thấy đâu?
Nhạc Linh San tìm kiếm khắp bàn, góc cửa, dưới ghế, trên giường cũng không thấy Tử hà bí cấp đâu cả.
Cuốn Tử hà bí cấp là điển tịch vô thượng nội công của phái Hoa Sơn bỗng nhiên biến mất, Nhạc Bất Quần không lo lắng sao được? Lão xem xét tỉ mỉ thi thể của Lục Đại Hữu không thấy một vết thương nào, bèn đi quan sát một lượt từ phía trước ra phía sau tiểu xá cũng không thấy một chút dấu vết chứng tỏ có người ngoài đến. Lão thầm nghĩ:
– Đã không có người ngoài đến thì chắc không phải là Đào Cốc lục tiên hay Bất Giới hòa thượng lấy đi.
Lão gằn giọng hỏi:
– Xung nhi, ngươi đã điểm huyệt nào?
Lệnh Hồ Xung quỳ sụp hai gối trước mặt sư phụ nói:
– Đệ tử nghĩ mình đang bị trọng thương, tay không một chút khí lực nên đã điểm yếu huyệt Đản trung, không ngờ… không ngờ lại lỡ tay hại chết Lục sư đệ.
Lệnh Hồ Xung xoay tay rút trường kiếm ở lưng Lục Đại Hữu, toan đâm vào cổ mình. Nhạc Bất Quần giơ tay búng một cái, trường kiếm văng ra xa, lão nói:
– Muốn chết thì phải tìm cho được Tử hà bí cấp đã. Ngươi giấu bí cấp ở đâu?
Lệnh Hồ Xung tê tái, thầm nghĩ: Sư phụ đem lòng nghi ngờ mình cất giấu Tử hà bí cấp. Lệnh Hồ Xung ngẩn người ra, nói:
– Sư phụ, cuốn bí cấp nhất định bị người ta ăn cắp rồi, nói gì đi nữa đệ tử cũng phải truy tìm cho bằng được không thiếu một trang để trả lại cho sư phụ.
Nhạc Bất Quần lòng dạ rối bời, lão nói:
– Nếu bị ai sao chép hay học thuộc lòng thì dù có lấy sách về được không thiếu một trang, võ công thượng thừa của bổn môn từ nay cũng không còn là bí cấp độc tôn nữa.
Nhạc Bất Quần lặng yên một lúc rồi ôn hòa nói:
– Xung nhi, nếu ngươi lỡ tay thì đưa ra đây, sư phụ không trách phạt ngươi đâu.
Lệnh Hồ Xung ngây người nhìn gương mặt Lục Đại Hữu rồi lớn tiếng nói:
– Sư phụ, hôm nay đệ tử lập lời trọng thệ: trên đời này nếu có người xem trộm Tử hà bí cấp của sư phụ, có mười tên thì đệ tử giết mười tên, có một trăm tên thì đệ tử giết một trăm tên. Nếu sư phụ vẫn còn đem lòng nghi ngờ đệ tử đã ăn cắp thì xin sư phụ cứ vung chưởng đánh chết đệ tử đi.
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
– Ngươi đứng lên đi! Ngươi đã nói không lấy tức là không lấy rồi. Ngươi và Đại Hữu xưa nay chơi thân với nhau, đương nhiên là ngươi không phải cố ý giết hắn. Vậy bộ bí cấp này bị ai lấy cắp?
Nhạc Bất Quần nhìn ra ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn xuất thần. Nhạc Linh San rơi lệ nói:
– Gia gia, mọi điều chỉ tại hài nhi. Hài nhi… tự cho mình thông minh, ăn trộm bí cấp của gia gia, nào ngờ đại sư ca quyết ý không chịu xem, mà lại hại chết Lục sư ca. Hài nhi… hài nhi nói sao đi nữa cũng phải đi tìm cho được bí cấp về.
Nhạc Bất Quần nói:
– Chúng ta thử tìm lại bốn phía lần nữa xem.
Lần này cả ba người tìm kiếm rất kỹ trong ngoài tiểu xá, vẫn không thấy bí cấp đâu, cũng không phát hiện ra dấu vết gì khả nghi. Nhạc Bất Quần nói với con gái:
– Chuyện này không để tiết lộ ra ngoài, ta sẽ nói rõ cho mẫu thân ngươi nghe, còn với ai cũng không thể đề cập. Chúng ta chôn cất Đại Hữu rồi xuống núi.
Lệnh Hồ Xung nhìn gương mặt Lục Đại Hữu thương xót. Hắn nghĩ:
– Trong các sư đệ đồng môn, Lục sư đệ đối với ta tình nghĩa sâu nặng hơn cả, nào ngờ ta lỡ tay điểm huyệt làm cho Lục sư đệ chết. Chuyện này thực sự vạn lần không ngờ được, dù ta không bị thương thì cái điểm huyệt như vậy cũng quyết không thể làm cho hắn chết được. Chẳng lẽ vì trong người của ta có sáu luồng chân khí tà môn của Đào Cốc lục tiên nên điểm huyệt có kình lực khác thường? Tại sao Tử hà bí cấp lại không cánh mà bay? Trong chuyện này có điều kỳ quặc, thật không sao hiểu nổi. Sư phụ nghi ngờ ta, ta có biện minh cũng vô ích thôi. Nói gì, ta cũng phải điều tra chuyện này cho rõ ràng, rồi sau đó sẽ tự tử để tạ tội với Lục sư đệ.
Lệnh Hồ Xung lau nước mắt, đi tìm cây cuốc, đào huyệt chôn thi thể Lục Đại Hữu. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc, phải nhờ Nhạc Linh San giúp đỡ mới an táng xong.
Ba thầy trò đi đến miếu Bạch Mã. Nhạc phu nhân thấy tính mạng của Lệnh Hồ Xung không còn đáng ngại nữa, bà vui mừng khôn xiết. Nhạc Bất Quần nói nhỏ với bà biết tin Lục Đại Hữu chết và Tử hà bí cấp bị mất, Nhạc phu nhân buồn rầu sa lệ. Tuy Tử hà bí cấp mất là chuyện lớn nhưng bà nghĩ trượng phu đã luyện thành thục thì có giữ hay không giữ bí cấp cũng không quan trọng lắm. Nhưng Lục Đại Hữu là môn hạ phái Hoa Sơn đã lâu, ngoan ngoãn hòa nhã, bị chết thảm khiến bà thương xót vô cùng. Bọn đệ tử không biết chuyện gì; chỉ thấy sư phụ, sư nương, đại sư ca và tiểu sư muội, cả bốn người ai cũng đau khổ nên không tên nào dám lớn tiếng cười nói.
Nhạc Bất Quần sai Lao Đức Nặc thuê hai cỗ xe lớn, một cỗ cho Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San ngồi và một cỗ cho Lệnh Hồ Xung nằm dưỡng thương. Tất cả lên đường tiến về hướng Đông, lên núi Tung Sơn.
Một hôm, khi đi đến trấn Vi Lâm thì trời đã gần tối, trong trấn chỉ có một khách điếm đã chật khách, cả đoàn phái Hoa Sơn có phụ nữ nên thuê trọ không tiện. Nhạc Bất Quần nói:
– Chúng ta đi một đoạn nữa, tìm một trấn khác rồi hãy tính.
Nào ngờ đi không được ba dặm đường thì xe của Nhạc phu nhân bị sút trục, không cách nào đi được nữa. Nhạc phu nhân và Nhạc Linh San đành phải xuống xe đi bộ. Thi Đới Tử chỉ về hướng Đông Bắc nói:
– Sư phụ, trong khu rừng bên kia có một ngôi miếu cũ, chúng ta qua bên đó tá túc có được không?
Nhạc phu nhân nói:
– Xem ra có phụ nữ không tiện.
Nhạc Bất Quần nói:
– Đới Tử, ngươi qua hỏi xem, nếu hòa thượng trong miếu không chịu thì thôi, không cần phải cầu xin.
Thi Đới Tử đáp dạ rồi ra đi. Không bao lâu hắn trở lại, từ xa xa đã kêu lên:
– Sư phụ, đó là ngôi miếu hoang, không có hòa thượng.
Mọi người mừng rỡ. Bọn đệ tử trẻ tuổi như Đào Điếu, Anh Bạch La, Dư Kỳ đều tranh nhau chạy trước.
Lúc bọn Nhạc Bất Quần, Nhạc phu nhân đến ngoài miếu, thì ở phía Đông, mây đen ùn ùn kéo đến, trong phút chốc trời đã tối sầm lại. Nhạc phu nhân nói:
– May mà ở đây có một ngôi miếu, nếu không thì phải chịu trận mưa lớn này rồi.
Nhạc phu nhân đi vào đại điện, thấy trên điện có một pho tượng thần sơn xanh, mình khoác lá cây, tay cầm cỏ khô. Đây là Dược vương Bồ Tát Thần Nông đang nếm bách thảo.
Nhạc Bất Quần dẫn bọn đệ tử đến trước tượng thần hành lễ, mọi người chưa bỏ nón ra, thì bốn bề sấm sét ầm ầm, tiếp theo những hạt mưa to như hạt đậu đổ xuống mái ngói tạo nên những âm thanh rào rào liên tục.
Ngôi miếu bị dột khắp nơi, mọi người không giở nón ra, tự đi tìm chỗ khô ráo để ngồi. Cao Căn Minh, Lương Phát và ba tên nữ đệ tử đi nấu cơm. Nhạc phu nhân nói:
– Đầu năm mưa sớm như vậy, e rằng năm nay không tốt.
Lệnh Hồ Xung ngồi tựa vào cái giá chuông trên ghế trong góc điện, nhìn ra ngoài thềm thấy nước mưa đổ xuống như trút. Chàng nghĩ: Nếu Lục sư đệ có ở đây cùng mọi người nói cười thì vui biết mấy.
Trên đường đi, Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San ít chuyện trò với nhau, có lúc thấy cô ta đi cạnh Lâm Bình Chi thì chàng càng tránh xa ra, lòng thường nghĩ: Tiểu sư muội liều thân chịu để sư phụ trách mắng, ăn cắp Tử hà bí cấp đem đến để trị thương cho ta, đủ thấy tình nghĩa cô ta đối với ta rất thắm thiết. Ta chỉ mong cho cô ta suốt đời hạnh phúc. Sau khi ta tìm được bí cấp thì sẽ tự tử để tạ lỗi với Lục sư đệ, còn quyến luyến cô ta làm gì nữa? Cô ta và Lâm sư đệ đúng là một đôi người ngọc, ta chỉ mong cô ta quên luôn ta đi, sau khi ta chết cô ta đừng vì ta mà rơi lệ.
Tuy lòng Lệnh Hồ Xung nghĩ như vậy nhưng mỗi khi thấy cô ta và Lâm Bình Chi sánh vai đồng hành, cười nói chuyện trò với nhau thì lòng chàng đau xót vô ngần.
Lúc này ngoài miếu Dược vương mưa như trút nước; Nhạc Linh San đi tới đi lui trên điện, giúp nấu cơm nấu nước. Ánh mắt của cô mỗi lần chạm phải ánh mắt Lâm Bình Chi thì cả hai đều lộ vẻ hân hoan. Hai người đều cho rằng không ai chú ý đến họ, nhưng mỗi lần họ mỉm cười thì không lọt qua ánh mắt của Lệnh Hồ Xung. Hai người cứ cười tình với nhau thì lòng Lệnh Hồ Xung lại nhói đau. Chàng muốn quay mặt đi không nhìn nữa, nhưng mỗi lần Nhạc Linh San đi qua, không kìm được tình cảm, phải liếc nhìn cô ta một cái.
Ăn cơm tối xong, mỗi người tự đi tìm chỗ nằm. Mưa vẫn xối xả lúc lớn lúc nhỏ không tạnh. Lệnh Hồ Xung buồn bã, nhất thời không ngủ được, nghe trên đại điện những tiếng ngáy o o vang lên; mọi người đều đã ngủ say.