Cứ như vậy học được bốn ngày, đến ngày thứ năm, Lệnh Hồ Xung toan đến hẻm nhỏ học đàn thì Lao Đức Nặc vội vàng chạy đến nói:
– Đại sư ca, sư phụ dặn chúng ta ngày mai lên đường.
Lệnh Hồ Xung sửng sốt nói:
– Mai đi rồi sao? Ta… ta…
Lệnh Hồ Xung định nói cầm khúc ta chưa học xong nhưng lại thôi. Lao Đức Nặc nói:
– Sư nương bảo đại sư ca thu xếp để sáng sớm mai lên đường.
Lệnh Hồ Xung gật đầu, liền đi nhanh đến tiểu xá Lục Trúc, nói với bà bà:
– Ngày mai đệ tử phải cáo từ.
Vị bà bà sửng sốt, một lúc lâu không nói. Phải một lúc lâu nữa, mới cất giọng nhẹ nhàng:
– Phải đi vội vậy ư? Ngươi… khúc này ngươi chưa học xong mà.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đệ tử cũng nghĩ như vậy nhưng khó làm trái mệnh sư phụ. Vả lại, bọn đệ tử là khách cũng không thể ở lâu trong nhà người ta.
Vị bà bà nói:
– Ngươi nói cũng phải.
Bà bà liền truyền thụ chỉ pháp của khúc điệu như mấy bữa trước cho Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung và bà bà gần nhau nhiều ngày, tuy chưa bao giờ thấy mặt bà, nhưng từ trong tiếng đàn và giọng nói chàng biết bà bà rất quan tâm đến mình, chẳng khác gì một người thân. Chỉ vì tính bà lạnh lùng, ngẫu nhiên nói ra một lời thân mật liền lập tức nói sang chuyện khác, hiển nhiên là bà không muốn để mình biết rõ tâm ý bà. Trên đời này có bốn người quan tâm đến Lệnh Hồ Xung nhất là vợ chồng Nhạc Bất Quần, Nhạc Linh San và Lục Đại Hữu. Bây giờ Lục Đại Hữu đã chết, Nhạc Linh San thì đặt cả tấm lòng vào Lâm Bình Chi, còn sư phụ, sư mẫu thì có ý nghi kỵ mình. Chàng cảm thấy người thân thực sự chỉ có hai người là Lục Trúc Ông và vị bà bà này. Trong mấy ngày qua, Lệnh Hồ Xung đã mấy lần muốn thưa rõ với Lục Trúc Ông nguyện vọng muốn ở lại trong hẻm nhỏ này để học cầm tiêu và học nghề đan lát, không muốn quay về phái Hoa Sơn nữa. Nhưng hễ nghĩ đến hình ảnh của Nhạc Linh San thì lại không đành. Chàng thầm nghĩ: Dù tiểu sư muội bỏ mặc, không quan tâm đến ta, nhưng mỗi ngày ta gặp cô ta được một lần, dù chỉ thấy bóng sau lưng, nghe được giọng nói của cô ta dù chỉ một câu là đủ. Huống chi chưa chắc cô ta không quan tâm đến mình?
Trời đã xế chiều, dù rất lưu luyến Lục Trúc Ông và bà bà, Lệnh Hồ Xung đi đến dưới cửa sổ, quỳ xuống lạy mấy cái, thấy mờ mờ trong màn trúc, vị bà bà cũng quỳ xuống đáp lễ. Lại nghe bà nói:
– Tuy ta truyền cầm pháp cho thiếu quân nhưng đó là để báo đáp cái ơn mà thiếu quân đã tặng cho khúc phổ. Lệnh Hồ thiếu quân sao lại hành lễ như vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Hôm nay từ biệt, không biết đến ngày nào đệ tử mới nghe lại nhã tấu của tiền bối. Nếu Lệnh Hồ Xung còn sống thì nhất định sẽ đến Lạc Dương để thăm viếng bà bà và Trúc Ông.
Lòng chàng bỗng nghĩ: Hai người này tuổi đã cao, không biết còn sống được mấy năm, lần sau mình có đến Lạc Dương cũng chưa chắc gặp lại được họ. Lệnh Hồ Xung nghĩ đời người như sương như mộng, bất giác giọng trở nên nghẹn ngào.
Vị bà bà nói:
– Lệnh Hồ thiếu quân, lúc lâm biệt, ta xin có một lời khuyên nhủ.
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Dạ, tiền bối có lời giáo hối, Lệnh Hồ Xung không bao giờ dám quên.
Bà bà không nói vội. Trải qua một lúc lâu, bà mới nhẹ nhàng nói:
– Chốn giang hồ phong ba hiểm ác, thiếu quân hãy đề phòng.
Lệnh Hồ Xung dạ, lòng đầy chua xót, chàng cúi người hướng về Lục Trúc Ông cáo biệt. Lại nghe tiếng đàn vang lên trong tiểu xá mé trái, đó chính là khúc “Hữu sở tư”.
Ngày hôm sau, bọn Nhạc Bất Quần cùng cáo biệt cha con Vương Nguyên Bá, ngồi thuyền men theo dòng nước lên hướng Bắc. Năm ông cháu Vương Nguyên Bá tiễn họ lên thuyền, tặng rượu và thức ăn dùng đi đường rất nhiều.
Từ ngày huynh đệ Vương Gia Thuần, Vương Gia Câu bẻ trật cánh tay của mình, Lệnh Hồ Xung và tổ tôn ba đời của Vương gia không nói với nhau lời nào. Đến lúc sắp chia tay, Lệnh Hồ Xung vẫn trợn mắt thờ ơ nhìn năm người họ, dường như trước mắt chàng không hề có Kim đao Vương gia. Đối với tên đại đệ tử này, Nhạc Bất Quần rất đau đầu, biết rõ tính hắn bướng bỉnh, nếu bắt buộc hắn làm lễ cáo biệt Vương Nguyên Bá thì hắn không dám trái sư mệnh sẽ miễn cưỡng nghe theo nhưng sau chuyện này, chắc có lẽ hắn sẽ đi tìm người của Vương gia gây sự , có thể phát sinh thêm lắm điều rắc rối. Vì vậy lão từ tạ Vương Nguyên Bá thêm một lần nữa, giả bộ như không thấy thái độ vô lễ của Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nhìn mớ rương lớn rương nhỏ, bao lớn bao nhỏ của Vương gia và những lễ vật mà Vương gia cho Nhạc Linh San. Một tên đầy tớ nữ đi đến thuyền trình lên lễ vật, nói là lão thái thái tặng cho Nhạc cô nương làm lộ phí đi đường, còn nói là đại bà bà tặng cho cô nương mặc đi đường, nhị bà bà tặng cho cô nương đồ đạc để trong thuyền. Họ thật đã coi Nhạc Linh San như là người thân thích. Nhạc Linh San niềm nở tạ ơn, cô nói:
– Chao ôi, tiểu nữ mặc đâu nhiều như vậy, ăn đâu nhiều như vậy!
Đang lúc náo nhiệt, bỗng một lão già quần áo rách rưới chạy đến bên thuyền gọi:
– Lệnh Hồ thiếu quân!
Lệnh Hồ Xung thấy Lục Trúc Ông bất giác sửng sốt. Chàng vội lên bờ cúi người hành lễ. Lục Trúc Ông nói:
– Cô cô bảo ta đem món quà này tặng cho Lệnh Hồ thiếu quân.
Lão nói xong, hai tay dâng một túi dài dài bằng vải thô màu lam hoa trắng có cái đai cũng bằng vải. Lệnh Hồ Xung khom lưng nhận rồi nói:
– Tiền bối có lòng hậu tứ, đệ tử xin nhận lãnh.
Lệnh Hồ Xung vái liên tiếp mấy cái.
Vương Gia Thuần, Vương Gia Câu thấy Lệnh Hồ Xung cung kính đối với một lão quần áo tả tơi mà đối với tổ phụ mình là Kim đao vô địch Vương gia lừng danh trên giang hồ lại trợn mắt không thèm liếc một cái thì trong lòng vô cùng tức giận. Nếu không nể mặt vợ chồng Nhạc Bất Quần và chúng sư huynh đệ, tỷ muội phái Hoa Sơn thì hai gã đã kéo Lệnh Hồ Xung ra đập cho một trận nhừ tử mới hả giận.
Sau khi Lục Trúc Ông đưa cái túi xong, lão bước lên cầu ván để trở lên bờ. Hai anh em họ Vương đưa mắt ra hiệu, chia ra trái phải chặn Lục Trúc Ông lại. Gã vai trái, gã vai phải, cả hai đụng nhẹ vào người Lục Trúc Ông thì lão già rách rưới này không bị rơi tõm xuống nước sao được? Tuy gần bờ nước cạn không làm chết lão nhưng cũng làm cho Lệnh Hồ Xung bẽ mặt. Lệnh Hồ Xung vừa thấy liền la lên:
– Cẩn thận đó!
Lệnh Hồ Xung toan chụp lấy hai gã, bỗng nghĩ lại công lực của mình đã mất hết, đừng nói chụp không được anh em họ Vương mà dù có chụp được đi nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Lệnh Hồ Xung chỉ ngẩn người ra nhìn anh em họ Vương huých vào người Lục Trúc Ông.
Vương Nguyên Bá quát:
– Không được!
Ở Lạc Dương lão là người có gia có nghiệp, so với hạng người võ công tầm thường thì khác xa. Hai người cháu của lão là thanh niên trai tráng, nếu chúng đụng chết một ông già ốm yếu, phủ nha tra cứu ra thì thật lắm chuyện phiền phức. Nhưng vì lão đang ngồi trong khoang thuyền nói chuyện với Nhạc Bất Quần nên không kịp ra tay ngăn cản. Chỉ nghe bịch một tiếng, đầu vai của hai anh em họ Vương đã huých vào người Lục Trúc Ông. Bỗng hai bóng người bay vọt lên, ùm ùm hai tiếng, anh em họ Vương từ hai bên trái phải đã rơi tõm xuống nước. Lão già như một trái banh da căng tròn, anh em họ Vương vừa huých vào lập tức bị văng ra; còn bản thân lão vẫn bình an vô sự. Lão run run bước từng bước trên tấm ván lên bờ.
Anh em họ Vương bị rớt xuống nước, người trên thuyền nhốn nháo cả lên, mấy thủy thủ nhảy ngay xuống nước cứu hai gã. Bây giờ đang tiết xuân, sông Lạc Thủy tuy đã tan tuyết nhưng nước rất lạnh. Anh em họ Vương không biết bơi nên đã uống mấy ngụm nước sông; chúng lạnh đến nỗi răng đánh bò cạp trông rất thảm hại. Vương Nguyên Bá kinh hãi, khi lão xem lại thì càng kinh hãi hơn bởi vì hai cánh tay của hai gã đều bị trật khớp ở khuỷu tay và bả vai giống như hôm đó hai gã đã bẻ trật khớp cánh tay của Lệnh Hồ Xung. Hai gã luôn mồm chửi rủa, bốn cánh tay xuội đơ.
Vương Trọng Cường thấy hai con bị làm nhục, lão liền vọt người lên bờ, chặn trước mặt Lục Trúc Ông. Lục Trúc Ông vẫn khom lưng cúi đầu từ từ đi về phía trước. Vương Trọng Cường quát:
– Lão là cao nhân phương nào mà đến Lạc Dương Vương gia hý lộng trò ma?
Lục Trúc Ông vờ như không nghe, tiếp tục bước về phía trước, từ từ đến trước mặt Vương Trọng Cường. Ánh mắt mọi người trên thuyền đều hướng về hai người.
Lục Trúc Ông từng bước đi về phía trước, Vương Trọng Cường dang hai tay cản giữa đường. Dần dần khoảng cách giữa hai người càng thu ngắn lại, từ một trượng còn năm thước rồi từ năm thước còn ba thước. Lục Trúc Ông vẫn bước về phía trước. Vương Trọng Cường quát:
– Đi đi!
Hai tay lão vung ra, chụp xuống lưng Lục Trúc Ông. Khi những ngón tay của lão vừa đụng đến sống lưng của Lục Trúc Ông thì đột nhiên thân hình cao to của Vương Trọng Cường bị hất lên không văng ra xa mấy trượng. Trong tiếng hô hoán kinh hãi của mọi người, lão lộn nhào nửa vòng trên không rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất. Nếu hai người từ xa lao đến đụng phải nhau, có người văng ra như vậy thì không có gì là lạ. Kỳ lạ là ở chỗ Vương Trọng Cường vẫn đứng bất động mà Lục Trúc Ông lại đi đến gần vẫn hất lão bay lên. Ngay cả bọn cao thủ Vương Nguyên Bá, Nhạc Bất Quần cũng nhìn không rõ lão già này đã sử thủ pháp gì mà hất Vương Trọng Cường văng ra xa mấy trượng như vậy. Lúc Vương Trọng Cường rơi xuống đất, thân người vẫn bình yên, tuyệt không có chút gì lúng túng, người không biết võ công còn cho là lão tự phóng lên để phô diễn khinh công. Bọn gia đinh, kiệu phu vỗ tay hoan hô, khen ngợi nhị lão gia võ công tuyệt vời.
Lúc đầu, Vương Nguyên Bá thấy Lục Trúc Ông vẻ mặt thản nhiên mà hất tung hai đứa cháu và bẻ bốn cánh tay của chúng trật khớp thì lòng đã vô cùng kinh ngạc. Lão tự phụ bản lĩnh của mình cũng có, nhưng lúc sử ra thì uy mãnh bá đạo, quyết không thể nhẹ nhàng tự nhiên và không thể thần tốc như lão già này được. Khi lão già hất tung con của mình lên thì lòng lão lại kinh dị lẫn sợ hãi. Lão biết con thứ của lão đã học được hết chân truyền võ công của mình, đơn đao sử rất vững vàng mãnh liệt mà công phu quyền cước và võ công tu luyện của hắn cũng không kém gì lão lúc còn trai tráng. Nhưng hai người chưa giao thủ chiêu nào mà hắn đã bị đối phương hất tung là chuyện bình sinh lão chưa bao giờ thấy. Thấy con mình bị làm nhục, lão muốn chạy đến động thủ, vội la lên:
– Trọng Cường, lại đây!
Vương Trọng Cường quay người nhảy lên thuyền, nhổ toẹt một ngụm nước miếng, tức tối chửi:
– Lão già thúi tha này chắc sử dụng yêu pháp!
Vương Nguyên Bá hỏi khẽ:
– Ngươi cảm thấy thế nào? Không bị thương chứ?
Vương Trọng Cường lắc đầu. Vương Nguyên Bá nghĩ bụng bản lĩnh của mình chưa chắc đã đối phó được với lão già này, còn nếu nhờ Nhạc Bất Quần ra tay tương trợ thì có thắng cũng không vẻ vang gì. Thôi thì không tính đến chuyện ăn thua nữa, bỏ qua cho xong. Dù sao lão già đã hạ thủ lưu tình, không làm chấn thương hài nhi thì đã giữ thể diện cho mình rồi. Thấy Lục Trúc Ông đi xa dần, trong đầu lão nghĩ ngợi lung tung không nói ra được.
Lão thầm nghĩ: Lão già này là bằng hữu của Lệnh Hồ Xung, chỉ vì hai cháu của ta bẻ trật hai tay của Lệnh Hồ Xung nên lão đến tính sổ cũng làm trật khớp tay của hai đứa cháu. Ta ở Lạc Dương xưng hùng xưng bá lẽ nào để lão già này làm đảo lộn tất cả sao?
Vương Bá Phấn đã sửa lại các khớp xương bị trật của hai đứa cháu rồi cho hai gã thiếu niên ướt như chuột lên kiệu về phủ.
Vương Nguyên Bá đưa mắt nhìn Nhạc Bất Quần nói:
– Nhạc tiên sinh, người này lai lịch thế nào? Lão phu già rồi kém mắt, không nhận ra được vị cao nhân này.
Nhạc Bất Quần nói:
– Xung nhi, lão là ai?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Lão chính là Lục Trúc Ông.
Vương Nguyên Bá và Nhạc Bất Quần cùng ồ lên một tiếng. Tuy hôm đó hai lão đã đến con hẻm nhỏ, nhưng chưa thấy mặt Lục Trúc Ông, chỉ có một mình Dịch sư gia mới biết được Lục Trúc Ông. Dịch sư gia đưa bọn lão đến ngõ Lục Trúc mà không đưa đến tiểu xá nên không ai nhận ra người này.
Nhạc Bất Quần chỉ túi vải lam hỏi:
– Lão đưa tặng cho ngươi cái gì vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đệ tử không biết.
Lệnh Hồ Xung mở túi ra, thấy ló ra một cây đoản cầm. Cây đàn đã cũ, rõ ràng là một cổ vật, đuôi đàn khắc hai chữ triện “Yên ngữ”, lại còn ló một cuốn sách, trên bìa sách viết năm chữ “Thanh tâm phổ thiện chú”. Ngực Lệnh Hồ Xung nóng ran, chàng la ồ lên một tiếng.
Nhạc Bất Quần chăm chú nhìn Lệnh Hồ Xung rồi hỏi:
– Sao vậy?
Lệnh Hồ Xung đáp:
– Vị tiền bối này không những cho đệ tử một cây dao cầm mà còn sao chép cả cầm phổ cho đệ tử nữa.
Lệnh Hồ Xung giở cầm phổ ra, thấy mỗi trang đều viết đầy những chữ khải nhỏ như rắc hoa, ngoài khúc điệu còn ghi rõ chỉ pháp, huyền pháp và nhiều yếu quyết gảy đàn, nét mực trên giấy còn mới, rõ ràng là vị bà bà mới viết.
Lệnh Hồ Xung nghĩ đến vị tiền bối này đối với mình như người thân thì lòng rất cảm động, khóe mắt ngấn lệ, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Vương Nguyên Bá và Nhạc Bất Quần thấy cuốn sách ghi chép cách gảy đàn, trong đó có một vài quái tự giống như những quái tự trong khúc “Tiếu ngạo giang hồ”, tuy trong lòng có mối hoài nghi nhưng không biết nói thế nào.
Nhạc Bất Quần nói:
– Vị Lục Trúc Ông này là chân nhân bất lộ tướng, thì ra là một cao thủ trong võ lâm. Xung nhi, ngươi có biết lão là người thuộc môn phái nào không?
Lão đoán rằng Lệnh Hồ Xung dù biết cũng sẽ không trả lời thật, chỉ vì võ công người này quá cao, nếu không hỏi rõ ngọn ngành, thì trong lòng vẫn bất an. Quả nhiên Lệnh Hồ Xung đáp:
– Đệ tử chỉ theo vị tiền bối này học đàn, thật không biết lão giỏi võ công.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần hướng về Vương Nguyên Bá và huynh đệ Vương Bá Phấn, Vương Trọng Cường cung tay từ biệt, rồi nhổ sào kéo dây cho thuyền đi về hướng Bắc.
Thuyền đi được hơn mười trượng, bọn đệ tử bàn luận xôn xao. Có người nói Lục Trúc Ông võ công cao thâm khôn lường; có người lại nói lão ta chưa chắc có bản lĩnh gì, tại huynh đệ họ Vương không cẩn thận mới bị ngã xuống nước, Vương Trọng Cường không muốn hại lão già nghèo nên mới nhảy lên tránh đi.
Lệnh Hồ Xung ngồi ở sau khoang lái không thèm nghe bọn sư đệ sư muội bàn luận, tự mở cầm phổ ra xem, dựa theo lời chỉ dẫn trong sách, dùng ngón tay nhấn dây huyền cầm, sợ làm kinh động đến sư phụ và sư nương nên chỉ làm động tác chứ không dám tấu lên thành tiếng.
Nhạc phu nhân thấy con thuyền thuận buồm xuôi gió đi rất nhanh, nghĩ đến tướng mạo kỳ quặc của Lục Trúc Ông, lòng bà như thủy triều lên xuống. Bà đi đến đầu thuyền thưởng ngoạn phong cảnh. Nhìn một lúc, bỗng nghe tiếng trượng phu nói nhỏ bên tai:
– Sư muội cho Lục Trúc Ông là người thuộc môn phái nào?
Đây chính là câu mà bà muốn hỏi trượng phu, tuy lão hỏi trước nhưng Nhạc phu nhân vẫn hỏi lại:
– Sư ca thấy lão là người thuộc môn phái nào?
Nhạc Bất Quần nói:
– Lão già này hành động kỳ quặc, tay bất động, chân không nhấc mà đã làm chấn động ba cha con Vương gia khiến họ bị văng ra xa mấy trượng. Có lẽ đó không phải là công phu chính phái.
Nhạc phu nhân nói:
– Nhưng lão đối với Xung nhi dường như rất tốt, cũng không muốn sinh sự với Kim đao Vương gia.
Nhạc Bất Quần thở dài nói:
– Chỉ mong chuyện này kết thúc êm đẹp, nếu không thì một đời anh danh của Vương lão gia tử chỉ e chưa chắc đã kết quả tốt đẹp.
Lão ngừng một lúc rồi nói:
– Tuy chúng ta đi đường thủy nhưng mọi người cũng nên cẩn thận là hơn.
Nhạc phu nhân nói:
– Sư ca nói sẽ có người lên thuyền sinh sự à?
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
– Chúng ta vẫn còn mịt mờ, mười lăm tên bịt mặt tối hôm đó thuộc môn phái nào vẫn chưa hiểu ra. Chúng ta ở ngoài sáng mà địch nhân ở trong bóng tối, tiền đồ chưa chắc được bình an vô sự đâu.
Từ lúc lão chấp chưởng phái Hoa Sơn, chưa bao giờ lão gặp qua trắc trở trọng đại nào. Gần một tháng nay, lão cảm thấy tiền đồ lắm nỗi gian nan nhưng địch nhân là ai, có mưu đồ gì, một chút lão cũng không biết. Chính vì lão càng không biết rõ đối phương nên trong lòng càng nặng trĩu lo âu.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần căn dặn bọn đệ tử ngày đêm nghiêm mật đề phòng, nhưng vẫn không có điều gì xảy ra ngoài ý muốn. Thuyền càng rời xa Lạc Dương, mọi người càng an tâm nên việc đề phòng cũng dần dần lơ là đi.