Tiếu Ngạo Giang Hồ

Hồi 66: Ngũ Bá Cương hội ngộ quần hùng

trước
tiếp

Ngũ Bá Cương là nơi giao giới giữa hai tỉnh Lỗ, Dự; phía Đông giáp huyện Hà Trạch và huyện Định Đào tỉnh Sơn Đông; phía Tây giáp huyện Đông Minh tỉnh Hà Nam. Địa thế ở đây bằng phẳng, có nhiều ao đầm. Nhìn từ xa, Ngũ Bá Cương cũng không cao lắm, chỉ có đỉnh núi nhô lên mà thôi. Đoàn xe ngựa chạy nhanh về hướng Đông, đi không được mấy dặm thì có nhiều toán kỵ mã chạy ra nghênh đón. Họ đến trước xe liền xuống ngựa, lớn tiếng chào Lệnh Hồ Xung, lời nói rất lễ phép, cung kính.

Gần đến Ngũ Bá Cương, người ra nghênh đón càng nhiều. Những người này tự báo tên họ, Lệnh Hồ Xung nhớ không được bao nhiêu. Cỗ xe lớn ngừng trước một ngọn núi cao, trên sườn núi có một rừng tùng um tùm, lên núi là một con đường ruột dê quanh co khúc khuỷu.

Hoàng Bá Lưu dìu Lệnh Hồ Xung xuống xe thì đã có hai tên đại hán khiêng kiệu đứng bên đường chờ. Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: Ta ngồi kiệu mà sư phụ, sư nương và sư muội lại đi bộ, lòng thật không yên. Chàng bèn nói:

– Sư nương! Sư nương ngồi kiệu đi, để đệ tử đi bộ được rồi.

Nhạc phu nhân mỉm cười nói:

– Bọn họ chỉ nghênh đón Lệnh Hồ Xung công tử chứ đâu phải nghênh tiếp sư nương của ngươi.

Bà nói xong liền triển khai khinh công vọt nhanh lên núi. Hai cha con Nhạc Bất Quần cũng bước nhanh theo. Lệnh Hồ Xung không còn cách nào khác đành ngồi vào kiệu.

Kiệu khiêng lên núi đến một khoảng đất trống trong rừng tùng, thấy bên Đông một tốp, bên Tây một tốp người ùa ra. Những người này tướng mạo cổ quái, đều là hán tử thô lỗ của Tam sơn Ngũ nhạc.

Mọi người ùa ra như đàn ong, có người hỏi:

– Vị này là Lệnh Hồ công tử phải không?

Có người nói:

– Đây là linh dược trị thương tổ truyền của tiểu nhân, có công hiệu cải tử hoàn sinh.

Có người nói:

– Đây là nhân sâm lâu năm mà tại hạ đào được trên núi Trường Bạch cách đây hai mươi năm. Nó đã thành hình, xin Lệnh Hồ công tử thu nhận.

Có người nói:

– Đây là bảy vị danh y có bản lãnh nhất trong lục phủ ở Lỗ Đông, tại hạ mời đến để chẩn mạch cho công tử.

Bảy danh y này tay đều bị dây thừng trói thành một chuỗi, vẻ mặt âu sầu khổ não, tinh thần tiều tụy chẳng có chút nào ra vẻ danh y. Rõ ràng họ bị người này bắt đem tới, tiếng “mời” chỉ nói cho dễ nghe mà thôi. Lại có một người gánh hai sọt trúc nói:

– Đây là dược liệu quý báu trong thành Tế Nam, mỗi thứ tiểu nhân đều lấy một ít. Công tử muốn dùng loại gì, tiểu nhân đều đã chuẩn bị đủ hết để đề phòng khi cần gấp mà tìm không kịp.

Lệnh Hồ Xung thấy những người tụ tập trên Ngũ Bá Cương đều ăn mặc kỳ dị, vẻ mặt hung dữ nhưng đối với mình lại tỏ ra cung kính chân thành, tuyệt không thể nghi ngờ, bất giác hắn rất cảm động. Gần đây hắn gặp nhiều nghịch cảnh, sống chết khó nói, nên lòng dễ cảm xúc. Bầu máu nóng sôi lên trong ngực, hắn cung tay nói:

– Các vị bằng hữu! Lệnh Hồ Xung này chỉ là một tiểu tử vô danh, lại được các vị… các vị chiếu cố như vậy, thật… thật không…

Lệnh Hồ Xung nghẹn ngào không nói nên lời, liền bái xuống.

Quần hùng xôn xao nói:

– Thật không dám nhận.

– Xin mau đứng dậy.

– Chết bọn tiểu nhân rồi.

Rồi tất cả cũng đều quỳ mọp xuống đáp lễ.

Lúc này trên Ngũ Bá Cương hơn một ngàn người cùng quỳ mọp xuống, trừ sư đồ phái Hoa Sơn và Đào Cốc lục tiên. Sư đồ Nhạc Bất Quần không tiện đứng trước mặt quần hào nên đều tránh sang một bên để khỏi nhận lễ. Đào Cốc lục tiên tỉnh bơ, chỉ trỏ vào đám quần hào cười hì hì rồi nói vớ nói vẩn. Lệnh Hồ Xung cùng bọn quần hào lạy qua lạy lại một hồi, lúc chàng đứng dậy thì nước mắt đầm đìa. Chàng thầm nghĩ: Bất luận những bằng hữu nào đến đây vì mục đích gì, từ nay về sau Lệnh Hồ Xung này có vì bọn họ mà tan xương nát thịt vạn lần cũng không tiếc.

Hoàng Bá Lưu, bang chủ Thiên Hà bang nói:

– Lệnh Hồ công tử, mời công tử vào trong rạp phía trước nghỉ ngơi.

Lão dẫn Lệnh Hồ Xung và vợ chồng Nhạc Bất Quần vào một cái rạp lợp tranh. Cái rạp này vừa mới lợp xong, trong rạp có bàn ghế đầy đủ, trên bàn để bình trà và chén uống trà. Hoàng Bá Lưu phất tay một cái, bọn thuộc hạ rót rượu bưng đến, lại có người đem thịt bò khô, đùi gà và các thứ đồ nhắm bày biện đầy bàn.

Lệnh Hồ Xung bưng bát rượu, đi ra ngoài rạp lớn tiếng nói:

– Các vị bằng hữu! Lệnh Hồ Xung này và các vị lần đầu tương kiến, xin cùng nhau uống cạn chén rượu kết giao. Từ nay về sau, chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, bát rượu này xin mời hảo bằng hữu cùng nhau uống cạn.

Lệnh Hồ Xung nói xong, tay phải vung nhẹ hất bát rượu văng lên không trung tạo thành muôn ngàn hạt nhỏ, rơi xuống khắp nơi.

Quần hào hoan hô, hò reo chấn động. Tất cả đều nói:

– Lệnh Hồ công tử nói hay lắm! Từ nay về sau, tất cả chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Nhạc Bất Quần chau mày nghĩ: Xung nhi quá khích động, hành sự lỗ mãng buông thả, không nghĩ trước nghĩ sau. Trước mặt những người đối với hắn ra vẻ tốt đẹp thì hắn nói với bọn chúng cái gì có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Trong những người này chỉ e không có người nào biết quy củ cả, toàn là những thứ giống như Điền Bá Quang. Bọn chúng là quân gian dâm, đạo tặc, giết người cướp của, hắn cũng có phúc cùng hưởng với bọn chúng ư? Ta là kẻ sĩ chính phái phải diệt trừ bọn ác đồ này, mà hắn lại cùng chịu nạn với bọn chúng ư?

Lệnh Hồ Xung lại nói:

– Vì sao các vị bằng hữu chiếu cố Lệnh Hồ Xung đến vậy? Tại hạ không biết tí gì cả. Nhưng biết cũng được, không biết cũng được, các vị có chuyện gì khó xử thì xin nói rõ ra. Bậc đại trượng phu quang minh lỗi lạc, không có chuyện gì mà không thể nói ra với người. Chỉ cần Lệnh Hồ Xung này có chỗ giúp được thì dù tại hạ lọt vào núi đao rừng kiếm, quyết không dám từ.

Lệnh Hồ Xung nghĩ những người này vốn không quen biết mà muốn kết giao với mình như vậy tất nhiên phải có một việc lớn mong mình tương trợ. Mình cứ đáp trả hết mình cho họ, nếu thật sự không làm được, bị chết là cùng.

Hoàng Bá Lưu nói:

– Lệnh Hồ công tử sao lại nói vậy? Các vị bằng hữu được tin công tử giá lâm, mọi người ngưỡng mộ, đều muốn chiêm ngưỡng phong thái công tử nên không hẹn mà cùng tụ tập nơi đây. Lại nghe nói công tử không được khỏe, mới mời danh y hoặc tìm dược liệu để trị, chứ đối với công tử không hề có điều chi muốn thỉnh cầu. Bọn tại hạ ở đây không cùng phe phái, biết nhau đều chỉ qua nghe danh của nhau, có người còn chưa hề biết đến. Nhưng công tử đã nói từ nay về sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu thì mọi người dù không phải là hảo bằng hữu cũng muốn làm hảo bằng hữu của nhau.

Quần hào đồng thanh nói:

– Đúng vậy, Hoàng bang chủ nói rất đúng.

Người dắt bảy “danh y” đi đến nói:

– Mời công tử vào trong rạp để bảy danh y chẩn mạch xem sao.

Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm: Bình Nhất Chỉ tiên sinh là một danh y bản lĩnh cao cường còn nói thương thế của ta không có thuốc nào trị được, thì bảy danh y của ngươi làm sao có thể tìm ra bệnh của ta. Nhưng Lệnh Hồ Xung không muốn phụ hảo ý của hắn nên không từ chối, đành phải đi vào rạp tranh.

Người đó dắt bảy danh y như một xâu gà đồng kéo vào trong rạp. Lệnh Hồ Xung mỉm cười nói:

– Huynh đài thả họ ra đi, chắc họ không chạy trốn đâu.

Người đó nói:

– Công tử bảo thả thì tiểu nhân thả họ ngay.

Bốp, bốp sáu tiếng, gã giật đoạn dây thừng rồi quát:

– Nếu không trị khỏi cho Lệnh Hồ công tử thì mấy cái đầu của các ngươi cũng bị kéo đứt như sợi dây này vậy.

Một danh y ấp úng:

– Tiểu… Tiểu nhân sẽ làm hết sức, nhưng bệnh, bệnh… trong thiên hạ làm sao chữa khỏi hết?

Một người khác nói:

– Nhìn mặt công tử đây đầy đủ nguyên khí, nhất định uống thuốc sẽ khá.

Mấy danh y tiến lên phía trước bắt mạch cho Lệnh Hồ Xung. Bỗng ngoài rạp có tiếng người quát:

– Cút ra ngoài cho ta, bọn lang băm này biết cứt gì.

Lệnh Hồ Xung quay đầu thấy Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ đến thì vui mừng nói:

– Bình tiên sinh, tiên sinh cũng đến đây ư? Tại hạ vốn nghĩ những danh y này chả ra gì.

Bình Nhất Chỉ đi vào trong rạp, chân trái vung lên binh một tiếng, lão đá một tên danh y văng ra ngoài rạp; chân phải vung lên, binh một tiếng nữa, lão lại đá một tên danh y nữa bay ra. Hán tử bắt mấy danh y rất kính nể Bình Nhất Chỉ, gã quát:

– Đệ nhất danh y đương thời Bình đại phu đến, cái thứ như bọn ngươi còn dám to gan ở đây xớ rớ làm gì nữa!

Binh, binh hai tiếng, gã cũng đá hai tên danh y văng ra ngoài. Ba tên danh y còn lại thấy vậy co giò chạy ra ngoài rạp. Hán tử đó cúi người cười gượng, nói:

– Lệnh Hồ công tử, Bình đại phu, tại hạ có điều mạo muội…

Bình Nhất Chỉ vung chân trái lên, binh một tiếng, lão đá gã hán tử đó văng ra ngoài rạp. Sự việc xảy ra trong khoảnh khắc vượt ra ngoài dự đoán của Lệnh Hồ Xung khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Bình Nhất Chỉ không nói lời nào. Lão ngồi xuống, đưa tay bắt mạch tay phải của Lệnh Hồ Xung, qua một hồi lâu, lão lại bắt mạch tay trái của hắn. Lão cứ đổi qua đổi lại nhiều lần rồi chau mày, nhắm mắt lại, suy tư khổ não. Lệnh Hồ Xung nói:

– Bình tiên sinh, phàm làm người sống chết có số, thương thế của Lệnh Hồ Xung khó trị, tiên sinh đã hai lần lao tâm, tại hạ cảm kích vô cùng. Tiên sinh cũng không nên lao tâm nhọc trí thêm nữa.

Ngoài rạp có tiếng ồn ào huyên náo, tiếng quần hùng xai quyền đấu rượu vang dậy khắp nơi, hiển nhiên là Thiên Hà bang đã đem rượu và đồ nhắm lên, thiết quần hào uống một bữa túy lúy. Lệnh Hồ Xung muốn bay ra bên ngoài, chỉ muốn cùng bọn quần hào náo nhiệt một phen, nhưng Bình Nhất Chỉ cứ đổi tay bắt mạch qua lại cho hắn hoài, tưởng chừng lão chẩn bệnh không ngừng. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Vị Bình đại phu này có tên tự là Bình Nhất Chỉ, tự xưng trị bệnh cho người chỉ dùng một ngón tay chẩn mạch, giết người cũng chỉ dùng một ngón tay điểm huyệt, nhưng bây giờ lão chẩn mạch cho mình đâu chỉ có một ngón? Dường như cả mười ngón tay cũng đều chẩn hết rồi.

Soạt một tiếng, một cái đầu thò vào, chính là Đào Cán Tiên, nói:

– Lệnh Hồ Xung, sao ngươi không ra đây uống rượu?

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Chút nữa, lão chờ tại hạ. Đừng uống say trước.

Đào Cán Tiên nói:

– Được! Bình đại phu, đại phu chẩn mạch nhanh lên đi!

Lão nói xong liền rụt đầu ra.

Bình Nhất Chỉ từ từ rút tay về, lão nhắm mắt lại, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên bàn, rõ ràng đang có điều nan giải. Lại qua một lúc lâu, lão mở mắt ra nói:

– Lệnh Hồ công tử, nội thể của công tử có bảy loại chân khí hỗ tương xung đột nhau, không thể khai thông cũng không thể giáng phục được. Đây không phải bị thương vì trúng độc, càng không phải bị phong hàn thấp nhiệt, cho nên chữa trị bằng châm cứu hay dược thạch cũng không khỏi.

Lệnh Hồ Xung đáp:

– Dạ.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Từ sau cái hôm chẩn mạch cho công tử ở Chu Tiên trấn, tại hạ đã nghĩ ra một biện pháp mạo hiểm để cầu may là mời bảy vị cao thủ nội công thâm hậu, cùng thi triển chân khí để tiêu trừ bảy luồng chân khí bất đồng trong nội thể của công tử. Hôm nay, tại hạ đã mời được ba vị cùng đến, trong quần hào lại mời thêm được hai vị, không chút khó khăn gì, thêm tôn sư Nhạc tiên sinh và tại hạ thì có thể thi triển được rồi. Nhưng vừa rồi chẩn mạch cho công tử, phát hiện thấy tình thế đã thay đổi, càng phức tạp lạ thường.

Lệnh Hồ Xung dặng hắng một tiếng. Bình Nhất Chỉ nói tiếp:

– Trong những ngày qua, lại phát sinh bốn đại biến. Một là công tử đã uống mấy chục loại thuốc nóng nhiệt đại bổ, trong đó có nhân sâm, hà thủ ô, chi thảo, phục linh và các dược vật trân quý. Phương pháp chế luyện mấy loại thuốc bổ này lại là dùng để cho người thuần âm uống.

Lệnh Hồ Xung ồ một tiếng, nói:

– Đúng như vậy, thần kỹ của tiền bối thật xưa nay hiếm có.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Sao công tử lại uống những bổ dược này? Chắc là bọn lang băm nhầm lẫn, thật đáng giận.

Lệnh Hồ Xung nghĩ:

– Tổ Thiên Thu trộm Tục mệnh bát hoàn của Lão Đầu Tử đến cho ta uống vì có hảo ý, lão nào biết bổ dược cũng có phân biệt nam, nữ? Nếu nói ra nhất định Bình đại phu quở trách lão, giấu đi thì hơn.

Lệnh Hồ Xung liền đáp:

– Đó là do vãn bối tự uống nhầm, không thể trách ai được.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Lệnh Hồ công tử đâu có bị khí hư, tương phản vừa vặn, vẫn là nhiều chân khí, đột nhiên lại uống loại bổ dược vào, sao lại như vậy được? Giống như nước sông Trường Giang đã tràn đầy, sắp gây ra lũ lụt, người trị thủy đã không khai thông cho giảm mà ngược lại, còn tháo thêm nước hồ Động Đình, hồ Bà Dương đổ vào há không gây thành trận lụt lớn? Chỉ có dạng thiếu nữ tiên thiên bất túc, hư nhược vô lực uống loại thuốc bổ này mới có ích, còn nếu công tử uống vào rồi, ôi, lại càng thêm hại.

Lệnh Hồ Xung nghĩ: Chỉ mong Lão Bất Tử cô nương, con gái của Lão Đầu Tử sau khi uống máu của ta bệnh tình sẽ thuyên giảm.

Bình Nhất Chỉ lại nói:

– Đại biến thứ hai là công tử bỗng nhiên bị mất một lượng máu quá nhiều. Dựa vào bệnh trạng hiện nay của công tử sao có thể tranh đấu động võ với người? Vậy mà công tử còn hiếu dũng tranh hùng như vậy, làm sao có thể kéo dài mạng sống được? Ôi, người ta coi trọng công tử như vậy mà công tử không biết tự thương mình. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hà tất phải gấp gáp như vậy.

Lão nói rồi lắc đầu liên tục. Lúc nói những lời này, trên mặt lão hiện ra vẻ bực bội, nếu bệnh nhân lão trị không phải là Lệnh Hồ Xung thì lão không đánh cho một chưởng cũng lớn tiếng chửi mắng. Lệnh Hồ Xung nói:

– Tiền bối chỉ giáo thật đúng.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Chỉ một chuyện mất máu thì cũng được, cũng không khó điều trị. Đằng này công tử lại đi hòa mình với bọn Ngũ độc giáo ở Vân Nam, uống Ngũ tiên đại bổ dược tửu của bọn chúng.

Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ hỏi:

– Ngũ tiên đại bổ dược tửu ư?

Bình Nhất Chỉ nói:

– Ngũ tiên đại bổ dược tửu là thứ rượu được cất theo phương pháp tổ truyền bí mật của Ngũ độc giáo từ năm loại trùng độc trân quý kỳ lạ, nghe nói mỗi con đều được nuôi dưỡng mười mấy năm, trong rượu còn có mấy chục loại kỳ hoa quái thảo để xung khắc chế ngự lẫn nhau. Người uống thứ dược tửu này vào tránh được bách bệnh, các thứ độc cũng không thâm nhập được, tăng tiến thêm hơn mười năm công lực, đó là thứ bổ dược thần kỳ nhất hiện nay. Lão phu ngưỡng mộ đã lâu, hận mình chưa được nếm qua. Nghe nói Lam Phượng Hoàng là một cô gái giữ mình như ngọc, trước nay chưa hề giao thiệp với bất cứ người nam tử nào mà lại đem dược tửu trân quý trong giáo phái của mình cho công tử uống. Ôi, thiếu niên phong lưu, đi đến đâu lưu tình đến đó, sao không biết việc ấy là tự rước họa vào thân?

Lệnh Hồ Xung chỉ cười gượng, nói:

– Lam Phượng Hoàng và vãn bối chỉ gặp nhau một lần trong thuyền trên sông Hoàng Hà, được cô ta lấy Ngũ tiên dược tửu tặng cho, ngoài ra không có dây dưa gì khác.

Bình Nhất Chỉ đưa mắt nhìn chàng một lúc rồi gật đầu nói:

– Nếu nói như vậy là Lam Phượng Hoàng cho công tử uống Ngũ tiên đại bổ dược tửu cũng là vì nể mặt người ta. Nhưng thứ rượu này uống vào càng thêm bổ thì lại càng thêm hại. Huống hồ tuy thứ rượu đại bổ thì cũng đại độc. Hừ, con mẹ nó, làm rắc rối cả lên. Ngũ độc giáo của ả chẳng qua chỉ có vài loại cổ quái dược phương tổ truyền, Lam Phượng Hoàng tiểu nữ này hiểu y lý dược lý cái rắm chó gì? Mẹ nó, quậy đến hỏng bét cả rồi.

Lệnh Hồ Xung nghe lão chửi om sòm như vậy thì biết lão này tính rất nóng nảy, nhưng thấy vẻ mặt của lão sa sầm, ngực lão phập phồng, rõ ràng là lão rất quan tâm đến thương thế của mình thì trong lòng cảm thấy áy náy. Chàng nói:

– Bình tiền bối, Lam giáo chủ cũng vì có hảo ý…

Bình Nhất Chỉ tức giận nói:

– Hảo ý, hảo ý! Hừ, những hạng lang băm giết người trong thiên hạ đâu có ai không có hảo ý? Công tử không biết mỗi ngày số người bị chết vì tay bọn lang băm còn nhiều hơn số người bị chết dưới đao kiếm giang hồ ư?

Lệnh Hồ Xung nói:

– Chuyện này cũng có thể như vậy.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Sao lại có thể như vậy. Xác thực là như vậy. Người mà Bình Nhất Chỉ này chữa trị, ả Lam Phượng Hoàng dựa vào cái gì mà nhúng tay vào? Bây giờ trong máu của công tử có chứa chất kịch độc, nếu muốn lần lượt hóa giải thì bảy luồng chân khí bị khích động, chỉ e nội trong ba canh giờ, công tử đã mất mạng rồi.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ: Trong máu của mình có chất kịch độc, cũng không chắc là do uống Ngũ tiên tửu. Lam giáo chủ và bốn cô gái người Miêu đã lấy máu của chính họ truyền sang cho mình. Những người này ngày đêm hòa mình với các chất kỳ độc, trong thức ăn nước uống cũng có độc, trong máu họ cũng không tránh khỏi có độc, chỉ vì họ cứ sống như vậy riết thành thích nghi nên họ không sao cả. Chuyện này không thể nói với Bình tiền bối, nếu không thì lão càng tức giận hơn.

Lệnh Hồ Xung nghĩ vậy rồi nói:

– Y đạo dược lý của tiền bối tinh vi thâm ảo nên người thường không thể hiểu được.

Bình Nhất Chỉ thở dài nói:

– Nếu chẳng qua chỉ uống nhầm bổ dược, mất máu nhiều, uống nhầm dược tửu thì tại hạ còn có biện pháp trị được. Đại biến thứ tư này thật khiến cho tại hạ đành chịu bó tay. Ôi, tất cả đều do chính công tử mà ra!

Lệnh Hồ Xung nói:

– Dạ, đều do chính tại hạ mà ra.

Bình Nhất Chỉ nói:

– Trong mấy ngày này, tại sao công tử buồn chán không muốn sống nữa? Ấy là vì lý do gì? Lần trước ở Chu Tiên trấn, tại hạ chẩn mạch cho công tử, phát hiện thương thế của công tử tuy nặng, bệnh trạng kỳ lạ nhưng tim mạch vẫn còn mạnh, sinh cơ vẫn còn. Tại hạ định kéo dài tính mệnh công tử được một trăm ngày. Trong một trăm ngày đó, bất luận thế nào tại hạ cũng phải tìm cách trị căn bệnh quái lạ của công tử. Lúc đó tại hạ đã nắm chắc như vậy nhưng không vội nói rõ cho công tử, nhưng bây giờ ngay cả một chút sinh cơ cũng không có là tại vì sao?

Nghe Bình Nhất Chỉ hỏi đến chuyện này, bất giác Lệnh Hồ Xung đau nhói trong lòng, nghĩ: Trước đây sư phụ nghi ta nuốt mất Tịch tà kiếm phổ của Tiểu Lâm tử, điều đó cũng không sao. Bậc đại trượng phu lòng không hổ thẹn, chuyện này cũng có ngày nước chảy đá bày, nhưng… nhưng cả tiểu sư muội cũng nghi ngờ ta. Vì Tiểu Lâm tử mà cô vội quên đi tất cả thì ta sống trên đời này còn vui thú gì nữa?

Bình Nhất Chỉ không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, liền hỏi tiếp:

– Tại hạ chẩn mạch cho công tử lại thấy có dính dáng đến tình nghiệt. Kỳ thực phụ nữ trong thiên hạ ăn nói vô vị, mặt mũi khó ưa, tốt nhất là nên tránh xa họ ra. Nếu không có cách nào tránh được thì phải hết sức nhẫn nại như con hổ phải nhịn con rắn. Sao công tử lại nghĩ không ra điều ấy mà ngày đêm tưởng nhớ họ? Như vậy thật không nên. Tùy… tùy… ôi, không biết nói thế nào đây?

Lão nói vậy rồi lắc đầu liên tục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.