Hướng Vấn Thiên nói:
– Phải, phải. Chỉ cần có người trong Mai trang thắng được kiếm pháp của Phong huynh đệ tại hạ thì coi như bọn tại hạ đã thua, không nhất định là đích thân tứ trang chủ ra tay. Vị Đinh huynh này được người trên giang hồ gọi là Nhất tự điện kiếm, kiếm chiêu rất nhanh, thế gian hiếm thấy. Phong huynh đệ, trước tiên huynh đệ hãy lĩnh giáo chữ “Điện” trong kiếm pháp của Đinh huynh này là được rồi.
Đan Thanh tiên sinh ném trường kiếm qua Đinh Kiên rồi cười nói:
– Nếu ngươi thua, ta phạt ngươi đi Thổ Lỗ Phồn vận chuyển rượu về đấy.
Đinh Kiên khom người nhận kiếm bay đến. Lão quay sang nói với Lệnh Hồ Xung:
– Đinh mỗ xin lĩnh giáo kiếm pháp của Phong gia.
Soạt một tiếng, Đinh Kiên rút trường kiếm ra. Lệnh Hồ Xung cũng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đặt vỏ kiếm lên trên bàn đá. Hướng Vấn Thiên nói:
– Ba vị trang chủ và Đinh huynh, chúng ta chỉ chứng thực kiếm pháp chứ không tỷ đấu nội lực.
Hắc Bạch Tử nói:
– Vậy ai điểm trúng thì dừng lại.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Phong huynh đệ, Phong huynh đệ không được sử ra một chút nội lực nào hết. Chúng ta tỉ đấu kiếm pháp, người nào có chiêu số tinh thục thì thắng, người ra chiêu số sơ hở thì thua. Khí công của phái Hoa Sơn huynh đệ nổi danh trong võ lâm, nếu huynh đệ dùng nội lực thủ thắng thì coi như chúng ta thua rồi.
Lệnh Hồ Xung cười thầm trong bụng, nghĩ: Hướng đại ca thừa biết ta chẳng có chút nội lực nào. Đây là nói để lừa người ta.
Lệnh Hồ Xung liền nói:
– Nội lực của tiểu đệ mà sử ra thì khiến cho ba vị tiền bối và hai vị huynh đệ Đinh, Thi đây phải cười đến rớt cả răng, đương nhiên tiểu đệ không dám sử ra chút nào đâu.
Hướng Vấn Thiên nói:
– Chúng ta đến Mai trang với tất cả thành ý, nếu Phong huynh đệ quá khiêm tốn thì đối với bốn vị tiền bối sẽ trở thành bất kính. Tử hà thần công của phái Hoa Sơn huynh đệ còn hơn cả nội công của phái Tung Sơn ta, trong võ lâm ai cũng biết điều đó. Phong huynh đệ, huynh đệ hãy đứng vào trong hai vết chân của ta, hai chân không được di động, để cùng Đinh huynh tỷ thí kiếm chiêu xem sao.
Hướng Vấn Thiên nói xong liền đứng sang một bên. Trên hai miếng gạch xanh hiện ra dấu ấn hai bàn chân, sâu đến hai tấc. Thì ra lúc đang nói, lão đã ngấm ngầm vận nội lực ấn mạnh hai bàn chân xuống nền gạch xanh.
Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông, Đan Thanh tiên sinh cả ba người cùng reo lên:
– Hảo công phu!
Họ thấy Hướng Vấn Thiên nói năng hoạt bát, vẻ mặt bình thản, lão chỉ vận nội lực xuống bàn chân và ấn bàn chân xuống mà không bị sứt mẻ miếng gạch nào, hai vết chân sâu cạn như nhau giống như điêu khắc tỉ mỉ vậy. Nội công kinh người ấy thực là khó ai bì kịp. Bọn Đan Thanh tiên sinh chỉ biết là Hướng Vấn Thiên phô diễn nội công, cách phô trương như vậy tuy không khỏi có chút nông cạn, không phải là hành vi của bậc cao nhân, nhưng thần công kinh người khiến cho người ta khâm phục. Bọn họ không biết Hướng Vấn Thiên còn có một thâm ý khác. Còn Lệnh Hồ Xung đương nhiên là hiểu. Hướng Vấn Thiên tuyên dương nội công của chàng cao hơn so với lão, nội công của lão đã cao thâm như vậy thì dĩ nhiên chàng càng lợi hại hơn, lúc đối phương quá chiêu quyết không dám sử dụng nội lực để khỏi rước nhục vào thân. Vả lại ngoài kiếm pháp ra, những võ công khác của chàng không có gì đáng nói, còn khinh công quyết không phải là sở trường. Hai chân đứng vào vết chân của lão, chỉ triển khai kiếm pháp, cũng là cách che giấu cái sở đoản của mình.
Đinh Kiên nghe Hướng Vấn Thiên bảo Lệnh Hồ Xung đứng hai chân vào vết chân của lão để tỷ kiếm với mình, rõ ràng là có ý coi thường lão, nên lòng lão không khỏi tức giận. Nhưng lão thấy công lực của lão họ Đồng thâm hậu như vậy cũng không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ: Bọn này cả gan dám đến khiêu chiến với bốn vị trang chủ, thì dĩ nhiên không phải là hạng tầm thường. Ta chỉ mong đấu với người này giữ được thế quân bình coi như đã lập được công cho Cô Sơn Mai trang rồi vậy.
Năm xưa, lão rất ngông cuồng kiêu ngạo, về sau gặp phải cường địch bức bách lão lâm vào thế sống dở chết dở. May mà được Giang Nam tứ hữu ra tay giải cứu khỏi nơi khốn cùng, lão mới đầu thân vào Mai trang, cam tâm làm đầy tớ, bao nhiêu kiêu ngạo hống hách đều bỏ hết.
Lệnh Hồ Xung bước vào vết chân của Hướng Vấn Thiên, mỉm cười nói:
– Mời Đinh huynh!
Đinh Kiên nói:
– Tại hạ xin thất lễ.
Đinh Kiên vung ngang trường kiếm, véo một tiếng, trước mắt mọi người một đường chớp sáng lướt qua. Tuy lão đã quy ẩn ở Mai trang hơn mười năm nhưng công phu vẫn không thua kém gì năm xưa. Mỗi chiêu Nhất tự điện kiếm xuất ra đều như chớp xẹt ngang trời, khiến cho người nhìn thấy phải kinh tâm động phách. Năm xưa Đinh Kiên bị bại dưới tay Độc hành đại đạo mù lòa chỉ vì đối thủ mù mắt chỉ nghe tiếng động mà nhắm phương hướng, nên chiêu Nhất tự điện kiếm khiến người ta phải khiếp mà lão không thể thi triển ra được. Bây giờ lão đem kiếm pháp này thi triển ra, trong chớp mắt cả gian phòng đều đầy những tia điện quang làm lóa mắt mọi người.
Nhưng Đinh Kiên vừa xuất ra một chiêu Nhất tự điện kiếm thì Lệnh Hồ Xung đã thấy được ba chỗ sơ hở lớn của lão. Đinh Kiên không vội tấn công, lão chỉ vung ngang trường kiếm liên tục giống như là ra vẻ kính lễ với khách nhưng thực ra lão có dụng ý muốn Lệnh Hồ Xung bị lóa mắt, thần trí đờ ra, khó chống đỡ những chiêu sau của lão. Lúc lão sử chiêu thứ năm, Lệnh Hồ Xung đã thấy được mười tám chỗ sơ hở trong kiếm pháp của lão liền nói:
– Tại hạ thật là đắc tội.
Lệnh Hồ Xung phóng trường kiếm chênh chếch ra.
Lúc này Đinh Kiên đang vung kiếm lướt nhanh từ trái qua phải thì mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung chỉ cách cổ tay lão khoảng hai thước sáu, bảy tấc. Thế lướt kiếm này của Đinh Kiên là tự đưa cổ tay của mình đến mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung. Thế kiếm của Đinh Kiên đi quá mạnh nên không cách nào đổi được. Năm người đứng xem không hẹn mà cùng la lên:
– Cẩn thận!
Hắc Bạch Tử đang cầm hai con cờ trong tay, toan ném qua đánh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung, để cổ tay của Đinh Kiên không bị chặt đứt, nhưng lão lại nghĩ: Nếu mình ra tay hỗ trợ thì thành thế hai chọi một, Mai trang bị thua trắng rồi, không thể đấu tiếp nữa.
Lúc lão đang chần chừ thì cổ tay của Đinh Kiên đã hướng thẳng vào mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung, Thi Lệnh Oai lớn tiếng la lên:
– Chao ôi!
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Lệnh Hồ Xung nhẹ xoay chuyển cổ tay nên mũi kiếm nghiêng lệch qua. Bốp một tiếng, cổ tay của Đinh Kiên đã đánh lên sống kiếm của hắn nên lão không bị tổn thương gì hết. Đinh Kiên ngẩn người ra, biết Lệnh Hồ Xung đã hạ thủ lưu tình. Trong khoảnh khắc này lão nhìn lại bàn tay của mình, nghĩ nếu nó bị chặt đứt thì tàn phế võ công suốt đời, khắp người lão toát mồ hôi lạnh. Lão cúi người nói:
– Đa tạ Phong lão hiệp đã nương tay.
Lệnh Hồ Xung cũng khom người hoàn lễ, nói:
– Không dám! Đa tạ Đinh huynh đã nhường nhịn.
Hắc Bạch Tử, Ngốc Bút Ông và Đan Thanh tiên sinh thấy Lệnh Hồ Xung nghiêng mũi kiếm để Đinh Kiên không bị đả thương thì lòng họ đều nẩy ra mối thiện cảm. Đan Thanh tiên sinh rót đầy một chén rượu nói:
– Phong huynh đệ, kiếm pháp của Phong huynh đệ thật tinh kỳ, ta kính huynh đệ một chén.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Tại hạ không dám.
Lệnh Hồ Xung liền đón chén rượu uống cạn. Đan Thanh tiên sinh bồi tiếp một chén nữa rồi lại rót đầy rượu vào chén của Lệnh Hồ Xung, nói:
– Phong huynh đệ, tấm lòng nhân hậu của Phong huynh đệ đã bảo toàn được bàn tay của Đinh Kiên. Ta kính huynh đệ một chén nữa.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Đó chẳng qua là may mắn, đâu có gì đáng kể?
Lệnh Hồ Xung đưa hai tay bưng chén rượu uống. Đan Thanh tiên sinh lại rót thêm một chén nữa, nói:
– Đây là chén thứ ba, hai chúng ta không ai được uống trước. Ta và huynh đệ cùng đấu chơi, nếu ai thua thì phải uống chén rượu này.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Nếu vậy thì dĩ nhiên tại hạ thua, chi bằng để tại hạ uống trước.
Đan Thanh tiên sinh xua tay nói:
– Đừng vội, đừng vội!
Lão đặt chén rượu lên bàn đá, nhận trường kiếm từ tay của Đinh Kiên nói:
– Phong huynh đệ, huynh đệ xuất chiêu trước đi.
Lúc Lệnh Hồ Xung uống mấy chén rượu, lòng đã tính toán: Lão tự xưng là đệ nhất hảo tửu, đệ nhị hảo họa, đệ tam hảo kiếm, tất nhiên kiếm pháp của lão rất tinh thâm. Ta xem bức tranh tiên nhân mà lão họa treo ở trong đại sảnh, bút pháp rất mạnh mẽ mà dường như có một chút gì đó mình chưa nắm được. Nếu kiếm pháp của lão cũng như vậy thì ta đối phó cũng không khó gì lắm. Lệnh Hồ Xung cúi người nói:
– Tứ trang chủ, xin trang chủ nhẹ tay cho.
Đan Thanh tiên sinh nói:
– Phong huynh đệ không cần phải khách khí, xuất chiêu đi.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Xin tuân mệnh!
Lệnh Hồ Xung đưa trường kiếm lên, vung kiếm nhắm đâm vào đầu vai của Đan Thanh tiên sinh.
Chiêu kiếm này phóng ra thế đi xiêu vẹo rõ ràng không có chút khí lực nào, càng không ra chiêu pháp gì. Kiếm pháp trong thiên hạ quyết không có chiêu nào như vậy. Đan Thanh tiên sinh ngạc nhiên nói:
– Sao kỳ vậy?
Lão đã biết Lệnh Hồ Xung là người phái Hoa Sơn nên trong đầu lão đã hiện lên các đường kiếm pháp của phái Hoa Sơn, nào ngờ Lệnh Hồ Xung xuất ra chiêu này ngoài sự tưởng tượng của lão.
Nó không những không phải là kiếm pháp của phái Hoa Sơn, thậm chí cũng không phải là kiếm pháp nữa.
Lệnh Hồ Xung học kiếm pháp của Phong Thanh Dương, ngoài Độc Cô cửu kiếm độc đáo xưa nay còn lĩnh ngộ được tinh nghĩa trong việc học kiếm là “Lấy vô chiêu thắng hữu chiêu”. Yếu chỉ này và Độc Cô cửu kiếm luôn bổ sung cho nhau. Độc Cô cửu kiếm tinh vi ảo diệu đạt đến cực điểm. Trong từng chiêu từng thức, có thể tìm ra chỗ sơ hở của đối phương, rồi đem kiếm lý “Lấy vô chiêu thắng hữu chiêu” mà vận dụng thêm vào thì chiêu kiếm càng linh hoạt phiêu bồng khiến cho người không biết đường đối phó. Lệnh Hồ Xung chỉ mới xuất một chiêu thì Đan Thanh tiên sinh đã ngẩn người, liền cảm thấy nếu chống đỡ thì thực lão không biết nên chống đỡ ra sao. Lão đành phải lùi ra hai bước né tránh.
Một chiêu của Lệnh Hồ Xung đã bức được Đinh Kiên phải buông kiếm chịu thua, tuy Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông đã ngấm ngầm khen kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung nhưng hai lão cũng hơi kiêu ngạo, nghĩ rằng Lệnh Hồ Xung đã dám đến Mai trang khiêu chiến, nếu ngay cả một tên đầy tớ của Mai trang mà đấu cũng không lại tất khiến người ta quá nực cười. Nhưng khi thấy Đan Thanh tiên sinh bị một kiếm của Lệnh Hồ Xung bức bách phải thối lui hai bước thì hai lão không khỏi ngạc nhiên.
Sau khi Đan Thanh tiên sinh lùi lại hai bước liền tiến lên hai bước. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung liền phóng ra, lần này nhắm kiếm đâm vào sườn trái của lão, vẫn thuận tay đâm kiếm ra hoàn toàn không theo chiêu thức nào hết. Đan Thanh tiên sinh quét ngang kiếm toan đỡ nhưng song kiếm chưa giao nhau thì lão liền cảm thấy mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung đã chỉ chênh chếch vào dưới sườn phải của mình. Môn hộ dưới sườn phải của lão là chỗ sơ hở lớn, đối phương mà thừa thế tấn công thì không sao cứu vãn được. Lão không dám gạt, trong lúc nguy cấp liền biến chiêu, đẩy mạnh hai chân nhảy lùi về phía sau hơn một trượng. Lão lớn tiếng khen:
– Hảo kiếm pháp!
Lão không ngừng nghỉ chút nào, vội xông đến, cả người lẫn kiếm nhắm đâm nhanh về hướng Lệnh Hồ Xung, thế rất uy mãnh.
Lệnh Hồ Xung thấy khuỷu tay phải của lão có một chỗ sơ hở rất lớn, liền vung trường kiếm nhắm hớt vào khuỷu tay phải của lão. Nếu Đan Thanh tiên sinh không biến chiêu thì khuỷu tay phải của lão sẽ bị Lệnh Hồ Xung chém trúng. Võ công của lão cũng thật cao cường, trong lúc nguy cấp lão vội trầm cổ tay xuống. Lão đâm trường kiếm xuống đất, mượn thế phóng lộn người ra sau hai trượng. Lúc này, lưng lão cách vách tường không quá mấy tấc, nếu lúc lộn người lão dùng lực quá mạnh thì lưng đã đập vào vách tường, làm mất đi oai phong của một cao nhân. Trong phút chốc, lão đã tránh được nguy hiểm, mặt lão nổi lên sắc đỏ tía.
Lão là người phóng khoáng đầy khí phách, không thẹn hay tức giận mà trái lại còn bật cười ha hả, đưa ngón tay cái lên khen:
– Hảo kiếm pháp!
Lão múa tít trường kiếm xuất ra chiêu Bạch hồng quán nhật, kế tiếp lão biến chiêu Xuân phong dương liễu rồi lại biến chiêu Đằng giao khởi phụng. Ba chiêu kiếm này xuất ra liên tục, dường như không thấy chân lão xê dịch nhưng lúc lão sử ba chiêu kiếm ra, mũi kiếm đã nhắm đến trước mặt Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung liền nhẹ nghiêng kiếm, đánh lên lưng kiếm của lão, phương vị rất chuẩn xác. Trường kiếm của Đan Thanh tiên sinh phóng tới thì bao nhiêu tinh thần khí lực đều tập trung vào mũi kiếm còn trên sống kiếm lại không có chút lực đạo nào. Chỉ nghe keng một tiếng nhẹ, trường kiếm của lão bị đè xuống. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung hất ra rồi chỉ vào ngực lão. Đan Thanh tiên sinh a lên một tiếng, nhảy người né sang bên trái.
Tay trái của lão nắm chặt kiếm quyết, trường kiếm trong tay phải tấn công qua, lần này thế chém của lão rất mạnh. Đang lúc vung kiếm lên cao chém xuống, lão la to:
– Cẩn thận!
Lão cũng không muốn làm tổn thương Lệnh Hồ Xung nhưng thế kiếm Ngọc long đảo huyền rất lợi hại, nếu Lệnh Hồ Xung không tránh kịp thì lão không thu kiếm về kịp, chỉ e lão sẽ chém Lệnh Hồ Xung bị thương thật.
Lệnh Hồ Xung hất trường kiếm lên, choang một tiếng, lưỡi kiếm của chàng đã chênh chếch dính vào lưỡi kiếm của lão. Nếu chiêu kiếm này của Đan Thanh tiên sinh thừa thế chém xuống thì lúc lưỡi kiếm chưa đến đỉnh đầu Lệnh Hồ Xung, năm ngón tay cầm kiếm của lão đã bị Lệnh Hồ Xung chém rớt. Thấy trường kiếm của Lệnh Hồ Xung trượt lên trên lưỡi kiếm của mình, chiêu này lão không thể phá được. Lão đành phải đánh mạnh chưởng trái xuống. Ầm một tiếng, lão vọt người nhảy về phía sau hơn một trượng.
Lão chưa đứng vững đã liên tục vạch trường kiếm ba vòng trước mặt tựa hồ như ba vòng hào quang trắng xóa. Ba vòng ánh quang này giống như vật hữu hình ngừng lại trên không gian một lúc rồi từ từ dịch chuyển đến trước người Lệnh Hồ Xung. Mấy luồng kiếm khí xoay thành vòng tròn, ánh bạch quang dường như không lợi hại bằng Nhất tự điện kiếm nhưng kiếm khí tỏa ra đầy nhà, khí lạnh ào ạt. Lệnh Hồ Xung phóng trường kiếm ra, đâm tạt ngang vào vòng ánh quang từ mé trái. Luồng lực đạo chiêu thứ nhất của Đan Thanh tiên sinh vừa đi qua mà kình lực của chiêu thứ hai chưa phát sinh nên Lệnh Hồ Xung mới tận dụng được chỗ sơ hở này. Đan Thanh tiên sinh la úi chà một tiếng, liền nhảy lùi ra, vòng kiếm quang cũng lùi ra theo lão. Vòng kiếm quang bỗng nhiên co lại rồi trương rộng ra, lại xông về hướng Lệnh Hồ Xung. Cổ tay Lệnh Hồ Xung rung một cái, phóng trường kiếm đâm ra, Đan Thanh tiên sinh lại la úi chà một tiếng rồi vội nhảy lùi ra.
Đan Thanh tiên sinh cứ chợt tiến chợt thoái, lão tấn công càng nhanh thì thoái cũng càng nhanh. Trong khoảnh khắc lão đã tấn công mười một chiêu và lùi mười một lần. Bỗng thấy râu tóc lão dựng đứng, luồng kiếm quang cực mạnh chiếu vào mặt lão khiến mặt lão bao phủ một làn thanh khí. Mấy chục luồng bạch quang lớn nhỏ cùng xông vào Lệnh Hồ Xung. Đây là tuyệt tác về kiếm pháp của lão, lão đem mấy chục chiêu kiếm pháp hợp lại làm một. Mỗi chiêu trong mấy chục chiêu kiếm pháp đều có chỗ tuyệt diệu, mỗi chiêu đều có biến hóa, nên khi mấy chục chiêu hợp lại làm một thì phức tạp vô cùng.
Lệnh Hồ Xung lấy cách đánh đơn giản để chống lại chiêu số phức tạp. Người chùn xuống, chàng hất ngược mũi kiếm từ phía dưới mấy chục vòng bạch quang lên rồi chỉ thẳng vào bụng dưới của Đan Thanh tiên sinh.
Đan Thanh tiên sinh lại la to, lão cố hết sức nhảy lùi ra. Bịch một tiếng, lão ngồi phịch lên bàn đá, tiếp theo nghe mấy tiếng loảng xoảng, mấy cái chén rượu trên bàn bị chấn động rớt hết xuống đất, bể nát vụn ra. Lão cười ha hả nói:
– Tuyệt quá, tuyệt quá! Phong huynh đệ, kiếm pháp của Phong huynh đệ cao hơn ta rất nhiều. Nào, nào! Ta kính huynh đệ ba chén rượu.
Hắc Bạch Tử và Ngốc Bút Ông từng biết kiếm pháp của tứ đệ, trước mắt thấy lão đã tấn công mười sáu chiêu mà hai chân của Lệnh Hồ Xung vẫn không rời khỏi vết chân của Hướng Vấn Thiên, lại bức Đan Thanh tiên sinh phải thối lui đến mười tám lần. Kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung quá cao cường thật khiến cho người khác vừa khiếp sợ vừa khâm phục.
Đan Thanh tiên sinh rót rượu ra cùng uống với Lệnh Hồ Xung ba chén rồi nói:
– Trong Giang Nam tứ hữu thì ta là người có võ công thấp kém nhất, tuy ta chịu thua nhưng nhị ca và tam ca chắc lại không phục. Chắc các vị đều muốn tỉ thí với huynh đệ đó.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hai người chúng ta đã chiết mười mấy chiêu, tứ trang chủ đâu có thua chiêu nào, làm sao nói thắng hay bại được?
Đan Thanh tiên sinh lắc đầu nói:
– Ngay từ chiêu đầu tiên thì ta đã thua rồi, mười bảy chiêu sau đều là thừa. Đại ca nói phong độ của ta không đủ, quả thật không sai chút nào.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
– Phong độ của tứ trang chủ cực cao, tửu lượng cũng cực cao.
Đan Thanh tiên sinh cười nói:
– Đúng, đúng, chúng ta uống rượu nữa.
Trước đây lão rất tự phụ về kiếm thuật của mình. Vậy mà hôm nay lão bị thua dưới tay một kẻ hậu sinh không tiếng tăm nhưng lão không có chút gì tức giận. Tính lão phóng khoáng thoải mái, thật là người có phong độ vào hàng đệ nhất khiến cho Hướng Vấn Thiên và Lệnh Hồ Xung đều không kìm được sự nể phục.
Ngốc Bút Ông nói với Thi Lệnh Oai:
– Thi quản gia, phiền quản gia đem cây ngốc bút đến cho ta.
Thi Lệnh Oai đáp dạ rồi đi lấy một món binh khí vào, hai tay đưa lên. Lệnh Hồ Xung nhìn thấy đó là cây phán quan bút đúc bằng thép nguyên chất dài một thước sáu tấc. Điều kỳ lạ là ở chỗ trên đầu phán quan bút lại buộc một túm lông cừu dính đầy mực giống như một cây bút để viết chữ to. Cái đầu bút của những cây phán quan bút bình thường dùng để điểm huyệt, nhưng thứ binh khí này của lão lại dùng lông cừu mềm mại làm đầu bút, khi điểm huyệt đạo trên người đối phương thì làm sao có thể khắc địch chế thắng được. Lệnh Hồ Xung nghĩ võ công của lão chắc có gia số khác mà nội lực của lão tất nhiên rất hùng hậu, nội lực vận lên sợi lông cừu cũng có thể đả thương người.
Ngốc Bút Ông cầm cây phán quan bút mỉm cười nói:
– Phong huynh, Phong huynh vẫn để hai chân không rời khỏi vết chân ư?
Lệnh Hồ Xung vội lùi lại hai bước, cúi người nói:
– Không dám. Vãn bối xin thỉnh giáo tiền bối, đâu dám tự cao tự đại.
Đan Thanh tiên sinh gật đầu nói:
– Đúng vậy, huynh đệ đấu kiếm với ta đứng yên một chỗ thì được nhưng tỷ kiếm với tam ca của ta thì không được đâu.
Ngốc Bút Ông giơ phán quan bút lên mỉm cười nói:
– Mấy đường bút pháp này của ta là từ trong bút thiếp danh gia mà biến hóa ra, Phong huynh văn võ song toàn tất nhiên nhìn thấy được bút pháp của ta. Phong huynh là hảo bằng hữu nên ta không tẩm mực vào ngốc bút này.
Lệnh Hồ Xung hơi ngẩn ra, thầm nghĩ: Nếu mình không là hảo bằng hữu của lão thì lão tẩm mực vào bút. Bút tẩm mực để làm gì?
Lệnh Hồ Xung không biết khi Ngốc Bút Ông lâm địch, lão tẩm lên phán quan bút một thứ mực chế bằng dược liệu đặc biệt, sau khi quệt vào da người thì mực thấm sâu vào, vĩnh viễn không rửa sạch, dao cắt cũng không hết. Năm xưa cao thủ trong võ lâm đối địch với Giang Nam tứ hữu, cảm thấy ngán nhất là Ngốc Bút Ông. Nếu không cẩn thận thì bị lão vẽ một cái vòng tròn hoặc gạch chéo lên mặt, thậm chí còn viết lên mặt một hai chữ thì suốt đời không dám nhìn mặt ai. Thà bị ai chém một đao, chặt đứt một cánh tay còn hơn là bị lão quẹt mực vào mặt. Ngốc Bút Ông thấy lúc Lệnh Hồ Xung động thủ với Đinh Kiên và Đan Thanh tiên sinh, chàng xuất kiếm rất nhân nhượng nên lão không tẩm mực vào bút. Tuy Lệnh Hồ Xung không hiểu ý của lão nhưng cũng nghĩ lão đối với mình rất khách khí. Chàng liền cúi người nói:
– Đa tạ thịnh tình của tam trang chủ. Vãn bối chữ nghĩa kém cỏi nên không thể hiểu được bút pháp của tam trang chủ.
Ngốc Bút Ông hơi cảm thấy thất vọng. Lão nói:
– Phong huynh không hiểu thư pháp ư? Thôi được, ta giải thích cho Phong huynh nghe. Bộ bút pháp của ta gọi là Bùi tướng quân thi, từ thư thiếp của Nhan Chân Khanh biến hóa ra, tất cả gồm hai mươi ba chữ, mỗi chữ từ ba chiêu đến mười sáu chiêu không đều nhau. Phong huynh hãy nghe rõ “Bùi tướng quân! Đại quân chế lục hợp. Mãnh tướng thanh cửu cai. Chiến mã như long hổ. Đằng lăng hà tráng tai”.