Tiểu Quỹ Bá Đạo

Chương 19 - Kẻ Xâm Nhập Được Thần Long Bang Trọng Dụng

trước
tiếp

Trong lúc Lý Mộng Tường mời các vị hảo bằng hữu bàn kế sách bí mật đối phó với Thần Long bang thì Vu Phong và năm tiểu hiệp khách lui về phòng mà chủ nhân của Kiếm Trì sơn trang đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Trong số các cao thủ võ lâm được mời có Long Tam, Tổng tiêu đầu của Long Hổ tiêu cục, Trang chủ Lăng Vân sơn trang Lăng Vân Phi, Bang chủ Trường Giang bang Tiền Độc Thủy. Ngoài ra còn có Thiết Diện Vô Tư Hoắc Thanh Liên, Hoàng Hải Ngư Ông Liễu Dương, Thần Quyền Ngô Thiên Phàm, Lục Dương Thủ Dương Định Nhất.

Hoắc Thanh Liên, Ngô Thiên Phàm và Dương Định Nhất tuy thọ thương không nhẹ, song vẫn gắng gượng tới tham dự.

Trong số cửu đại môn phái võ lâm chỉ có Không Linh trưởng lão của Thiếu Lâm và Huyền Vô đạo trưởng của phái Võ Đang là được mời tới tham gia mật đàm mà thôi.

Bởi vì trong ba phái Côn Luân, Không Động và Hoa Sơn đã gia nhập Thần Long bang, thế nên chỉ sợ gian tế trà trộn vào người của ba phái này làm hỏng việc cơ mật.

Còn bốn môn phái còn lại do Chưởng môn nhân chưa đến, lại thêm trong bốn phái này không có môn đồ nào kiệt xuất nên cũng không được mời tới tham dự.

Bởi thế nên trong phòng của Vu Phong có mặt mười sáu cao thủ mà thôi.

Trên chiếc bàn trong phòng chỉ có một ngọn đèn vàng vọt được mọi người vây quanh, sắc mặt ai nấy đều trông u ám khác thường.

Bên ngoài Lý Mộng Tường đã cho một số thủ hạ thân tín đứng canh gác, đề hòng gian tế cực kỳ cẩn mật.

Vu Phong thấy mọi người đã đến đầy đủ, liền lên tiếng :

– Hôm nay mời chư vị bằng hữu đến đây chủ yếu là để bàn luận về hành động của chúng ta sau này.

Lý Mộng Tường cũng nói :

– Bởi vì không muốn để lộ việc cơ mật cho nên đành phải mời chư vị đến đây bàn luận, lúc nãy ở tại nơi đại sảnh quá đông người nên không tiện nói ra. Bây giờ các vị có ý kiến gì xin cứ nói.

Thần Quyền Ngô Thiên Phàm nóng nảy nói :

– Hiện giờ tình hình đã rõ ràng, Thần Long bang vọng tưởng xưng bá võ lâm, chúng ta chỉ còn cách liều mạng với bọn chúng mà thôi.

Thiết Diện Vô Tư Hoắc Thanh Liên hưởng ứng :

– Đúng đó, phải liều mạng với bọn chúng.

Vu Phong gật đầu :

– Đương nhiên là phải giao chiến với bọn chúng, song giao chiến bằng cách nào thì các vị hãy nghĩ kỹ lại

Tiểu Lạc xen vào :

– Trước mắt địch nhân quá mạnh, mà chúng ta lại không đủ lực lượng nếu như liều mạng tử chiến e rằng thiệt hại không nhỏ.

Ngô Thiên Phàm cao giọng :

– Đại trượng phu dù có phải bị sát thân cũng không được lui bước trước khó khăn.

Vu Phong liền bảo :

– Lão hủ cho rằng chúng ta phải tìm cách đối phó khôn khéo, chớ không được nóng vội, nhất thời e sẽ hỏng mất việc lớn, nguy hại đến võ lâm không sao kể xiết.

Long Tam cũng lên tiếng :

– Thần Long bang đã có dã tâm xưng bá giang hồ từ lâu, đến lúc lộ diện trên giang hồ khí thế cực thịnh các danh môn chính phái bị tổn thất trầm trọng. Nếu như chúng ta liều mạng tử chiến, thì tổn thất của danh môn chính phái e khó có thể khôi phục lại nổi trong thời gian ngắn.

Vu Phong gật đầu :

– Không sai! Nếu như vậy ngày sau giang hồ sẽ cực kỳ hắc ám, lực lượng danh môn chính phái khó mà chế áp được bọn hắc đạo tà môn trên giang hồ.

Ngô Thiên Phàm hạ giọng hỏi :

– Vậy thì ý Vu huynh ra sao?

Vu Phong ôn tồn đáp :

– Lão hủ đây tuy có kế sách song chưa được chu toàn trọn vẹn như ý, song tiểu đồ đây có chủ ý rồi, không biết các vị có muốn nghe không?

Bởi vì Tiểu Lạc là hậu bối mà nơi đây đều tụ họp các nhân vật đã thành danh trên giang hồ, cho nên Vu Phong mới phải nói như vậy.

Lăng Vân Phi nghe vậy liền đáp :

– Tiểu Lạc hiền chí cơ trí hơn người, ý kiến chắc rằng sẽ tuyệt hay.

Lăng Vân Phi lúc trước bị giam trong địa lao nơi Tổng đàn của Thần Long bang, sau nhờ Tiểu Lạc cứu ra, cho nên lão rất tán thưởng ý kiến của Tiểu Lạc.

Tiền Độc Thủy Bang chủ Trường Giang bang cũng phụ họa :

– Đúng đó, nếu không có Tập thiếu hiệp e rằng chúng ta đến bây giờ cũng còn ở nơi địa lao hắc ám của bọn Thần Long bang, chưa chắc đã có mặt ở đây để bàn luận với chư vị bằng hữu đâu.

Tiểu Lạc vội lên tiếng :

– Cái này đâu phải là công lao của vãn bối, nói thực ra nếu như cái tên Bang chủ Thần Long bang không quá cao ngạo thì cho dù vãn bối có muốn ra thì cũng không thể được.

Lăng Vân Phi cười đáp :

– Nói sao đi chăng nữa nếu như không có hiền chí cứu chúng ta ra khỏi địa lao, thì chúng ta đâu có cơ hội để ngồi đây bàn kế đối phó với tên Ngã Thị Ngã đáng sợ đó.

Tiền Độc Thủy tiếp lời :

– Được rồi, ngươi có chủ ý gì hay thì hãy nói ra cho chúng ta cùng nghe đi.

Vu Phong quay lại bảo Tiểu Lạc :

– Đồ nhi, ngươi hãy nói đi.

Tiểu Lạc lúc này mới lên tiếng :

– Cứ theo tình thế lúc này, địch mạnh ta yếu, nếu không dùng kỳ mưu hiểm kế thì khó mà chống lại địch nhân.

Tiêu Dật liền nói tiếp lời :

– Ta hiểu ý ngươi muốn dùng cơ trí để thắng địch chớ gì, lấy trí bổ lực phải không?

Tiểu Lạc gật đầu :

– Đúng vậy, chúng ta không nên đối địch trực tiếp mà phải khéo léo tránh đụng độ để mưu cầu đại sự.

Chàng trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp :

– Trước tiên chúng ta không nên tụ tập đông tại một nơi như vầy, vì rất dễ dẫn đến thế tử chiến quyết liệt giữa hai phái chính tà, mà điều này chính là việc mà Thần Long bang đang mong muốn như vậy

Tiêu Dật vội giải thích :

– Đối với chúng ta bây giờ trận quyết đấu sinh tử chưa hợp thời cơ, không nên nóng vội quyết tử đấu với Thần Long bang quá sớm.

Ngô Thiên Phàm khẽ nhíu mày :

– Lẽ nào ngươi muốn chúng ta bỏ chạy? Há chẳng phải là giúp Thần Long bang tăng thêm thanh thế hay sao?

Tiểu Lạc lắc đầu bảo :

– Chúng ta chỉ tạm thời thoái lui chớ không phải bỏ chạy.

Vu Phong hối thúc :

– Đồ nhi, ngươi hãy nói cụ thể ra coi.

Tiểu Lạc trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp :

– Kế hoạch này phải phân ra làm mấy bước.

Lăng Vân Phi gật gù :

– Hiền chí hãy nói cụ thể từng bước.

Tiểu Lạc điềm nhiên :

– Bây giờ chúng ta phải phân ra hai nhóm, một nhóm hoạt động ngầm trong bóng tối, còn một nhóm tạm ẩn thân.

Các cao thủ bất giác “ồ” lên một tiếng.

Tiểu Lạc đợi cho tất cả im lặng rồi nói tiếp :

– Một đại bộ phận cao thủ võ lâm phải tạm thời không được lộ diện trên giang hồ, âm thầm tập hợp lực lượng đợi thời cơ thành thục, lúc đó sẽ quyết chiến sinh tử với Thần Long bang.

Hoắc Thanh Liên nghi hoặc :

– Lẽ nào chúng ta phải qui ẩn không tái xuất giang hồ?

Tiểu Lạc lập tức giải thích :

– Không phải! Chúng ta tạm thời không lộ diện trên giang hồ, không phải là lẩn tránh hết mọi việc mà là có rất nhiều việc phải làm nhưng không thể làm công khai được.

Quần hùng đồng thanh hỏi :

– Vậy thì chúng ta phải làm những việc gì?

Tiểu Lạc ôn tồn đáp :

– Việc chủ yếu là liên lạc với các nhân vật chính phái trọng nghĩa trên giang hồ võ lâm để hình thành lực lượng chính nghĩa đối địch với Thần Long bang, rồi còn cấp tốc bồi dưỡng lực lượng hậu bị, nói rõ hơn một chút là kỳ vọng các vị tiền bối có thêm các đồ đệ huấn luyện võ công bồi dưỡng cơ trí cho họ, để lúc chúng ta quyết tử chiến với Thần Long bang mới có đủ thực lực thắng được bọn chúng.

Tiêu Dật liền tiếp lời :

– Công việc này phải tiến hành trong vòng bí mật cho nên chúng ta phải tìm một nơi ẩn mật làm căn cứ huấn luyện.

Tiểu Lạc vội ngăn lại :

– Chuyện tìm căn cứ huấn luyện thì tạm thời nói sơ lược qua thôi, bởi vì còn nhiều chuyện chúng ta phải làm.

Ngô Thiên Phàm lên tiếng hỏi :

– Chuyện gì vậy?

– Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như chúng ta không hiểu nội tình của địch nhân thì chẳng khác nào hành động mù quáng.

Tiêu Dật tiếp lời :

– Thần Long bang tất sẽ phái gian tế trà trộn vào hàng ngũ chúng ta, chúng ta cũng sẽ cho gián tiếp xâm nhập vào nội bộ của chúng, cái này gọi là lấy gậy ông đập lưng ông.

Tiểu Lạc vội giải thích :

– Kỳ thực đây là kế hoạch trong tam thập lục kế, nói thì dễ song thực hiện nó thì cực kỳ khó.

Tiêu Dật gật gật đầu :

– Chính phải, người này chẳng những phải dũng trí song toàn, điều khó nhất là làm sao lấy được lòng tin của địch nhân.

Tiểu Lạc lại nói tiếp :

– Người làm việc này cực kỳ nguy hiểm, nếu lỡ để lộ sơ hở, hậu quả tất sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Không những thế mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của chúng ta cho nên việc này cực kỳ nặng nề khó khăn.

Ngô Thiên Phàm liền nói :

– Nguy hiểm thì ta không sợ, chỉ e… e ta hữu dũng vô mưu, tính khí lại nóng nảy, e khó đảm đương nổi đại sự

Tiểu Lạc trầm ngâm bảo :

– Kỳ thực chuyện này vãn bối đã nghĩ kỹ rồi.

Đoạn chàng ngừng lại giữa chừng không nói nữa.

Ngô Thiên Phàm nóng nảy hỏi ngay :

– Ồ vậy thì ngươi cho rằng trong chúng ta, ai là hợp nhất?

Tiểu Lạc từ tốn :

– Vãn bối nghĩ rằng chư vị tiền bối ai cũng có thể đảm trách việc đó, song chúng ta còn có nhiều việc phải làm.

Tiêu Dật lại nói :

– Đương nhiên phải chọn một người xâm nhập vào Thần Long bang thì chưa đủ, mà cần phải đảm trách việc liên lạc nữa, để có sự việc gì xảy ra sẽ lập tức thông báo cho chúng ta được biết.

Tiểu Lạc liền tiếp lời :

– Vãn bối thấy Lăng bá bá là thích hợp nhất, không biết ý người như thế nào?

Lăng Vân Phi cười đáp :

– Tiểu chí xem trọng ta đó thôi, kỳ thực ta đâu đủ công đức để có thể làm việc đó.

Tiểu Lạc liền giải thích :

– Có ba nguyên nhân, một là Lăng bá bá võ công cao hơn người, tài trí biến ảo cũng vô biên, đủ sức nhận việc này. Hai nữa là Ngã Thị Ngã đã từng muốn thu phục lão bá, nên y sẽ không nghi ngờ. Điều thứ ba là cho dù y có hoài nghi đi chăng nữa, song đã từng nói để cho lão bá suy nghĩ chuyện gia nhập Thần Long bang hay không là tùy ý người. Bây giờ người có gia nhập, y cũng không thể nuốt lời đã hứa. Chỉ cần y không nắm được chứng cứ chắc chắn thì cũng không cách nào dám bảo lão bá là nội gián. Bởi vậy, vãn bối mới nói việc này Lăng lão bá nhất định sẽ thành công.

Lăng Vân Phi nghe vậy liền nói :

– Hiền chí đã nói như vậy thì đương nhiên ta không có ý kiến, vậy thì việc liên lạc giao cho ta là xong rồi.

Tiểu Lạc lại bảo tiếp :

– Trừ Lăng lão bá ra chúng ta còn phải cho một số người đồng thời gia nhập Thần Long bang, những người này đương nhiên không phải là nhân vật thanh danh trên giang hồ để nắm tình hình tại các phân đà của Thần Long bang.

Tiêu Dật liền bảo :

– Những người này phải họat động đơn đột để tránh bị lộ.

Tiểu Lạc gật đầu :

– Không sai. Chúng ta hành sự phải nên thận trọng vô cùng.

Tiêu Dật nói thêm :

– Để tránh bị địch nhân phát giác, ngày mai chúng ta phải diễn một màn kịch mới được.

Tiểu Lạc bật cười :

– Ngươi có nhiều trò quái dị, thần sầu quỷ khóc, nếu thấy ngứa tay chân thì cứ làm đi, ta không cướp công của ngươi đâu.

Mọi người lại hạ giọng thì thầm đàm luận một hồi sau đó tản ra ai về phòng nấy.

* * * * *

Sáng hôm sau, quần hùng ăn điểm tâm xong lại tụ tập nơi đại sảnh để cùng bàn kế đối phó với Thần Long bang.

Lý trang chủ Lý Mộng Tường lên tiếng nói trước :

– Chư vị bằng hữu, qua một đêm suy nghĩ, ta tin rằng mọi người ắt đã có diệu kế đối phó với địch nhân. Vậy mọi người hãy nói ra kế sách của mình để chúng ta cùng đàm luận.

Long Tam nghe vậy liền tiếp lời :

– Thần Long bang đã gây ra vụ thảm sát ghê gớm cho Long Hổ tiêu cục của lão phu. Mối huyết thù này ta quyết phải báo cho được, bây giờ chỉ còn cách tử chiến với bọn chúng một trận cho hả giận.

Tiền Độc Thủy cũng nói :

– Chính phái! Thần Long bang đã từng làm nhục lão phu, chúng đã bắt giam ta trong địa lao hắc ám. Nếu không trả được mối thù này thì còn mặt mũi nào nhìn đồng đạo võ lâm nữa.

Huống hồ Thần Long bang còn nuôi mộng bá chủ võ lâm, hãm hại bằng hữu giang hồ. Vì chính nghĩa võ lâm, ta quyết không tha cho bọn chúng.

Lăng Vân Phi lại bảo :

– Lão phu lại cho rằng liều mạng tử đấu với Thần Long bang không phải là thượng sách.

Tiền Độc Thủy cau mày nhìn lão :

– Ý ngươi muốn nói là…

Lăng Vân Phi điềm tĩnh giải thích :

– Thần Long bang đang có thế lực mạnh không tưởng nổi, nếu như chúng ta đối đầu với họ há chẳng phải tự rước họa vào mình, lao thân vào chỗ chết hay sao? Nhất định là thất bại không tránh khỏi.

Long Tam bực tức hỏi :

– Vậy ra theo ý ngươi chúng ta phải tránh đụng chạm đến bọn chúng hay sao?

Lăng Vân Phi trầm ngâm một lát đoạn bảo :

– Không phải là tránh đụng chạm, mà là…

Long Tam vội hỏi :

– Ngươi tính thế nào?

Lăng Vân Phi ngập ngừng :

– Chỉ sợ lão phu nói ra các vị sẽ phản đối, thôi thì không nói là tốt hơn.

Long Tam nôn nóng hỏi :

– Ngươi cứ nói thử cho ta nghe.

Lăng Vân Phi lặng yên một lát, đoạn nói :

– Mục đích của Thần Long bang là xưng bá giang hồ làm Minh chủ võ lâm, sở dĩ chúng ta xung đột với họ là vì không muốn nghe lệnh của họ mà thôi. Nay chỉ cần mọi người dẹp bỏ thành kiến, vô hình trung đã tránh cho võ lâm một trận đại huyết sát thảm khốc. Lúc đó…

Long Tam nổi giận gầm lên một tiếng kinh hồn :

– Câm mồm! Lẽ nào mi lại cam tâm bán mình đi làm thuyết khách cho Thần Long bang?

Tiền Độc Thủy hai mắt trợn tròn, hầm hầm quát hỏi :

– Hừ! Nếu như mi là gian tế của bọn chúng, lão phu sẽ không tha cho mi đâu.

Quần hùng nơi đại sảnh cũng căm hận đưa mắt nhìn Lăng Vân Phi.

Lăng Vân Phi dường như cũng hoảng sợ, thoái lui một bước, đoạn trầm giọng đáp :

– Lão phu bất quá nói ra sự thật đó thôi, các vị làm gì mà hung dữ vậy?

Vu Phong vội đưa hai tay ngăn Tiền Độc Thủy lại :

– Có gì để cho y nói xong đã, Tiền huynh đừng nóng vội mà.

Tiền Độc Thủy hậm hực :

– Được rồi! Hừ, có cái con bà gì thì nói lẹ lên đi.

Lăng Vân Phi sa sầm nét mặt :

– Tiền huynh nên ăn nói lễ độ một chút nghe, đừng tưởng Lăng Vân Phi ta sợ ngươi đâu.

Tiền Độc Thủy cười lạnh :

– Chẳng lẽ Lăng huynh có ý muốn tỉ thí võ công với ta?

Lăng Vân Phi vẫn thản nhiên :

– Nếu Tiền huynh cảm thấy hứng thú thì ta đây sẵn sàng lãnh giáo tuyệt kỹ võ công của Tiền bang chủ.

Vu Phong vội cất tiếng khuyên :

– Nhị vị bất tất phải kích động thái quá như thế, mỗi người có cách nghĩ khác nhau, đó âu cũng là chuyện thường tình. Song chớ nên làm tổn thương hòa khí giữa hai bên.

Tiểu Lạc nói thêm :

– Chúng ta bàn bạc cực kỳ thoải mái, ai có ý chỉ xin cứ nói ra đừng ngại.

Lý Mộng Tường gật đầu :

– Đúng đó, ai có ý chi cứ tự do phát biểu, hà tất phải nổi giận làm chi.

Tiền Độc Thủy và Lăng Vân Phi lạnh lùng đưa mắt nhìn nhau mà không nói một lời.

Vu Phong lại cất tiếng hỏi :

– Chư vị có cao kiến gì xin hãy nói cho mọi người cùng nghe.

Không Linh trưởng lão phái Thiếu Lâm chậm rãi lên tiếng :

– Theo ý lão nạp đầu tiên phải giải quyết công việc nên giao chiến với Thần Long bang hay không?

Tiền Độc Thủy cất tiếng :

– Không Linh trưởng lão từ bi mà nói khéo đó thôi, kỳ thực đây chỉ là vấn đề nên hàng hay nên chiến.

Lăng Vân Phi nghe vậy khẽ hừ lên một tiếng :

– Ta không nghĩ rằng chuyện gia nhập Thần Long bang là đầu hàng, đây chỉ là việc hợp tác mà thôi.

Tiền Độc Thủy lạnh lùng :

– Cái gì mà hợp tác? Chẳng qua muốn mượn oai hổ mà hù dọa thiên hạ đó mà.

Vu Phong thấy vậy vội bảo :

– Chư vị bằng hữu ai muốn tán thành giao chiến với Thần Long bang thì đứng sang mé hữu của đại sảnh, còn ai muốn hòa với Thần Long bang thì hãy đứng bên mé tả.

Quần hùng lũ lượt kéo sang mé hữu đại sảnh, còn mé bên tả chỉ có Lăng Vân Phi và mấy người.

Trong số đó có hai người do dự một lát, rồi lại kéo sang mé bên hữu sảnh đường.

Lăng Vân Phi sắc mặt tái xanh song vẫn kiên quyết đứng bên mé tả đại sảnh.

Hai người đứng bên cạnh hổ thẹn cúi đầu không dám nhìn lên.

Tiền Độc Thủy trầm giọng bảo :

– Lăng trang chủ, hy vọng ngươi nên suy nghĩ lại.

Lăng Vân Phi lạnh lùng :

– Tiền bang chủ không nên nói những lời khó nghe như vậy, đầu hàng hay chỉ là hợp tác, bởi vì chúng ta suy nghĩ khác nhau nên cách nói cũng khác, không cần ngài phải nhiều lời phí công như vậy.

Tiền Độc Thủy cau mày :

– Nếu như ngươi đầu hàng Thần Long bang tức là đối địch với quần hùng nghĩa hiệp thiên hạ.

Lăng Vân Phi cười lạt :

– Khẩu khí của Tiền bang chủ quá lớn lối đó, ngươi mà dám thay mặt cho anh hùng nghĩa hiệp trên thiên hạ?

Tiền Độc Thủy vẫn nhẫn nại khuyên :

– Ta tuy không thay mặt toàn bộ chư vị nghĩa hiệp thiên hạ, song lúc này nơi đại sảnh đều là những nhân vật giang hồ trọng nghĩa tinh anh của các môn phái, lẽ nào không thể nói như vậy được?

Lăng Vân Phi lạnh lùng :

– Ta không nghĩ rằng gia nhập Thần Long bang là trở nên địch thủ của quần hùng nghĩa hiệp, chẳng qua ta chỉ muốn giang hồ tránh khỏi kiếp nạn võ lâm đỡ phải hứng chịu một trận huyết đấu ghê gớm mà thôi.

Lý Mộng Tường nghe vậy vội bảo :

– Chỉ cần Lăng huynh không trở thành địch nhân sát hại đồng đạo võ lâm, thì chúng ta quyết không làm khó dễ Lăng huynh đâu.

Vu Phong cũng nghiêm sắc mặt :

– Lão phu tuy kết giao với ngươi làm bằng hữu suốt mấy chục năm nay, song một khi ngươi có ý hãm hại đồng đạo võ lâm, thì chớ trách ta tàn nhẫn vô tình.

Lăng Vân Phi lạnh lùng đáp :

– Hừ, chuyện này thì ta tự biết, không cần Vu huynh phải bận tâm.

Vu Phong buông tiếng thở dài không nói nữa.

Lăng Vân Phi đem theo chín thủ hạ thân tín rời khỏi Kiếm Trì sơn trang đi về phía Tổng đàn của Thần Long bang.

Đây là bước đầu tiến hành kế hoạch xâm nhập vào nội bộ của Thần Long bang.

Vào đến thành Tô Châu, Lăng Vân Phi không đến thẳng Tổng đàn của Thần Long bang mà vào trong một khách điếm nhỏ yên tĩnh để nghỉ chân.

Đêm xuống Lăng Vân Phi ngồi trầm tư trước ngọn đèn suy nghĩ miên man về chuyến xâm nhập này chỉ được thành công chớ không cho phép thất bại.

Ngã Thị Ngã võ công cái thế hơn nữa lại âm hiểm tàn độc vô cùng, muốn lấy được lòng tin của y nhất định phải chịu khổ một chút.

Lúc ở Kiếm Trì sơn trang, Lăng Vân Phi đã nghĩ ra cách này song không dám nói ra sợ rằng Vu Phong và mọi người sẽ phản đối kịch liệt.

Bây giờ lão quyết thực hiện mưu kế của mình.

Đại trượng phu nói làm là làm, không chút do dự, Lăng Vân Phi rút ngay trường kiếm đang đeo bên mình đâm vào bả vai của mình một nhát.

Đoạn lão lại kêu to :

– Á… đau chết ta rồi!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lăng Vân Phi đau đớn ngã xuống đất, thuộc hạ nghe tiếng thét vội vây lại đỡ Lăng Vân Phi lên giường.

Lúc này Lăng Vân Phi dùng hữu thủ lấy từ trong người ra một chiếc hộp nhỏ, lấy ra một viên Bách dược bỏ vào miệng nuốt xuống rồi bảo với mấy tên thuộc hạ :

– Sáng sớm ngày mai các ngươi phao tin trên đường đi đến gia nhập Thần Long bang thì bị Lý Mộng Tường đả thương, lão dùng kiếm đâm ta một nhát nghe chưa?

Ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, chín người tùy tùng thuộc hạ của Lăng Vân Phi đi khắp các ngõ hẻm, còn Lăng Vân Phi nằm trên giường đợi tin tức hồi báo về.

Kết quả chỉ trong thời gian không bao lâu, khắp thành Tô Châu đều xôn xao bàn tán về chuyện Trang chủ Lăng Vân sơn trang bị Trang chủ Kiếm Trì sơn trang đả thương.

Đến lúc quá trưa, Lăng Vân Phi được thuộc hạ dìu đi đến Tổng đàn của Thần Long bang thi hành mật kế xâm nhập nội bộ của bọn chúng.

Tổng đàn của Thần Long bang được thiết kế ở tầng dưới của sòng bạc, không còn lạ gì với Lăng Vân Phi nữa.

Một gã hắc y nhân đứng trước cửa sòng bạc hách dịch hỏi :

– Đến đây làm gì?

Lăng Vân Phi gắng gượng cất tiếng :

– Phiền huynh đệ vào bẩm báo với Mã đàn chủ có Lăng Vân Phi đến tương kiến.

Gã hắc y nhân lạnh lùng :

– Đứng ngoài đây đợi nghe chưa.

Lăng Vân Phi nén chịu đau nhức đứng ngoài cửa đợi.

Qua một lát sau gã hắc y nhân mới từ từ đi ra nói :

– Mã đàn chủ hiện giờ rất bận, có chuyện gì cứ nói với ta được rồi

Mấy gã tùy tòng đi theo Lăng Vân Phi nghe vậy bất giác hai mắt đỏ ngầu. Lăng Vân Phi vội ra hiệu cho bọn họ cố nén giận để không làm hỏng việc lớn.

Lăng Vân Phi chợt buông tiếng thở dài :

– Không ngờ Thần Long bang lạnh nhạt như vậy, ta gõ lầm cửa rồi.

Đoạn quay sang bảo mấy kẻ thuộc hạ :

– Người ta đã không muốn tiếp, xem ra đây là ý trời, thôi chúng ta hãy quay về vậy.

Lời nói của Lăng Vân Phi quả nhiên có tác dụng.

Gã hắc y nhân vội ngăn lại :

– Khoan đã.

Lăng Vân Phi ngạc nhiên :

– Thế nào? Mã đàn chủ đã không muốn gặp, lẽ nào cũng muốn ngăn không cho chúng ta quay về hay sao?

Gã hắc y nhân vội nói :

– Không phải như vậy, chỉ vì việc bẩm báo cực kỳ phiền phức, khổ một nỗi là…

Lăng Vân Phi hiểu ý móc ra một đĩnh bạc đưa cho gã :

– Ồ, chuyện này sao huynh đệ không nói sớm?

Gã hắc y nhân được đĩnh bạc liền tươi cười vui vẻ bảo Lăng Vân Phi :

– Phiền chư vị ngồi nơi sòng bạc này đợi một lát, ta sẽ bẩm báo với Mã đàn chủ ngay tức khắc.

Lăng Vân Phi thoáng mỉm cười, đồng tiền quả có sức mạnh vô cùng có thể sai khiến quỷ ngay lập tức, xem ra cái chiêu dùng vàng mua chuộc đối với bọn thủ hạ của Thần Long bang quả có tác dụng không ngờ.

Lát sau gã hắc y nhân quay lại tươi cười bảo :

– Mã đàn chủ có lời mời chư vị, xin chư vị theo ta.

Bọn họ đi xuyên qua sòng bạc thẳng ra phía sau, nơi đây có một cánh cửa lớn, ra khỏi cánh cửa rẽ sang bên trái liền thấy một đường thông đạo ăn sâu xuống dưới đất.

Men theo những bậc tam cấp bằng đá rộng là bọn họ đã xuống tầng ngầm của sòng bạc.

Lúc này hắc y nhân bảo tùy tòng của Lăng Vân Phi :

– Các vị tạm thời dừng bước nơi đây, mời Lăng trang chủ tiếp tục đi theo ta.

Lăng Vân Phi đi theo gã hắc y nhân đến một cánh cửa nhỏ.

Gã hắc y nhân chợt bảo :

– Lăng trang chủ à, sòng bạc này có tất cả là ba tầng, chúng ta sắp xuống tầng ba, Mã đàn chủ đang đợi ngài đó

Nói xong gã chỉ vào cái giường lớn bên trong, ra hiệu cho Lăng Vân Phi nằm xuống, đoạn gã ấn nút cơ quan. Lập tức từ phía trên có cái màn mỏng chụp xuống, sau đó cơ quan chuyển động, chiếc giường từ từ hạ xuống. Lát sau chiếc màn thu lại, hai người đã xuống đến tầng ba nơi đặt Tổng đàn của Thần Long bang.

Lăng Vân Phi rời khỏi giường rồi lại được gã hắc y nhân dẫn qua mấy khúc địa đạo nữa, sau khi qua hai Tiểu thiết môn là đến một gian phòng.

Lúc này Mã đàn chủ đang ngồi trong phòng, mình vận hồng bào, giữa ngực thêu hình kim long hí nhật mỉm cười nói :

– Hoan nghênh Lăng trang chủ hạ cố đến tệ trang.

Lăng Vân Phi vội vòng tay thi lễ :

– Lão hủ kính chào Mã đàn chủ.

Không rõ Mã đàn chủ vô tình hay cố ý lên tiếng hỏi :

– Chẳng hay Lăng trang chủ kiếm ta có việc chi?

Lăng Vân Phi đem câu chuyện kể lại cho Mã đàn chủ nghe qua một lượt rồi nói ý muốn gia nhập Thần Long bang.

Mã đàn chủ nghe xong cố làm ra vẻ kinh ngạc vui mừng nói :

– Lăng trang chủ đến gia nhập Thần Long bang thật là vinh hạnh cho tệ bang.

Lăng Vân Phi nói cho Mã đàn chủ nghe việc Bang chủ Thần Long bang đã khuyên mình thế nào, sau ba táng suy nghĩ lão mới quyết định gia nhập Thần Long bang, không ngờ lại bị Tiền Độc Thủy thóa mạ thậm tệ lại còn bị lãnh một nhát kiếm của Lý Mộng Tường, gây thương tích không phải nhẹ.

Mã đàn chủ cất tiếng khen :

– Lăng trang chủ quả có kiến giải cao siêu hơn người, gia nhập Thần Long bang chính là hợp tác đó.

Lăng Vân Phi lại nói tiếp :

– Đương kim võ lâm cực kỳ tản loạn, nếu Thần Long bang thống nhất võ lâm về một chủ thì quả là chuyện đại sự, đem lại bình yên cho thiên hạ, an vui cho giang hồ.

Mã đàn chủ nghe vậy gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Lăng Vân Phi cảm thấy như vậy là đủ rồi, bèn lặng thinh không nói nữa.

Mã đàn chủ thấy Lăng Vân Phi không nói nữa bèn hỏi :

– Nghe nói lúc Lăng trang chủ tranh luận với Lý trang chủ tại Kiếm Trì sơn trang bị đả thương không hiểu thương thế của Trang chủ bây giờ ra sao rồi?

Lăng Vân Phi căm hận đáp :

– Không ngờ Lý Mộng Tường thừa lúc ta sơ ý không phòng bị đã vung kiếm đâm vào vai bên tả của ta.

Mã đàn chủ mời Lăng Vân Phi ngồi, giọng có phần quan tâm lo lắng :

– Lăng trang chủ nên nghỉ lại đây để dưỡng thương, còn mọi việc khác để sau khi vết thương lành rồi sẽ nói sau.

Nói đoạn y sai gã hắc y nhân đưa Lăng Vân Phi về phòng nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên gã hắc y nhân bước tới nói với Mã đàn chủ mấy câu.

Sắc mặt Mã đàn chủ có vẻ không vui :

– Tại sao ngươi không cho bọn họ cùng vô đây.

Gã hắc y nhân vội vã quay ra.

Lát sau gã dẫn chín thuộc hạ tùy tòng của Lăng Vân Phi vào trong. Mã đàn chủ vui vẻ đón tiếp bọn họ.

Lăng Vân Phi liền quát bọn tùy tùng :

– Sao các ngươi còn chưa chịu hành lễ bái kiến Mã đàn chủ?

Mấy người lập tức cúi rạp mình, cung kính thi lễ.

Mã đàn chủ thấy vậy liền bảo :

– Ta miễn lễ, về sau chúng ta đều là người trong nhà hết mà.

Nói đoạn Mã đàn chủ đích thân dẫn Lăng Vân Phi về phòng nghỉ ngơi.

Lăng Vân Phi và chín thuộc hạ tùy tùng ở trong bốn gian phòng ở mặt đông.

Lăng Vân Phi ở riêng một phòng, còn chín người kia cứ ba người ở chung một phòng.

Màn đêm buông xuống, Lăng Vân Phi nằm trên giường nghĩ ngợi không biết kế hoạch của mình có thành công hay không?

Mã đàn chủ không biết có nghi ngờ gì chăng?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lăng Vân Phi thiếp đi lúc nào không hay.

Đột nhiên…

Có tiếng gõ cửa vang lên.

Lăng Vân Phi giật mình thức giấc, đi ra mở cửa, thì ra Mã đàn chủ đã dắt một lão nhân đầu tóc bạc phơ đến thăm Lăng Vân Phi.

Mã đàn chủ vội dìu Lăng Vân Phi đến bên giường :

– Lăng trang chủ hãy nằm xuống nghỉ đã.

Y ra hiệu cho lão nhân bước đến, đoạn nói :

– Lăng trang chủ, Bang chủ chúng tôi nghe tin ngày gia nhập Thần Long bang liền cực kỳ cao hứng, lại nghe tin ngài bị trọng thương nên trong lòng lo lắng không sao tả xiết, lập tức sai Thần y quái thủ đến trị thương cho ngài đó.

Lăng Vân Phi nghe vậy làm ra vẻ cực kỳ xúc động.

– Chỉ vì một thương tích nhỏ mà khiến Bang chủ phải lo lắng như vậy. Lăng mỗ cảm thấy bất an trong lòng.

Mã đàn chủ vội bảo :

– Lăng trang chủ hà tất phải khách khí như vậy, chỉ cần Thần y quái thủ ra tay lập tức thương thế của ngài sẽ khỏi ngay Lão nhân nọ lúc này đã ngồi xuống bên giường xem mạch cho Lăng Vân Phi.

Kỳ thực đây là cách Thần Long bang muốn kiểm tra coi thương thế của Lăng Vân Phi là thật hay giả.

Không khí trong phòng lúc này cực kỳ nặng nề.

Lát sau lão nhân tóc bạc mới thu tay về đoạn lên tiếng bảo Lăng Vân Phi :

– Lăng trang chủ khí huyết không đủ, tâm mạch vẫn còn chưa trầm ổn, phải cẩn thận đó.

Lăng Vân Phi gật đầu :

– Thương thế tuy không đến nổi trầm trọng, song tinh huyết mất đi khá nhiều. Bây giờ nhớ lại lúc bị đột kích trong lòng vẫn còn kinh hãi.

Mã đàn chủ vội trấn an :

– Bây giờ thì Lăng trang chủ không còn phải sợ nữa.

Lăng Vân Phi gật đầu :

– Đúng vậy.

Lão nhân tóc bạc cúi xuống nhìn vết thương của Lăng Vân Phi rồi bảo :

– Vết thương cực kỳ nguy hiểm, suýt chút nữa làm tổn thương đến gân cốt.

Nói đoạn lão lấy ra một ít bột trắng nhuyễn tựa như phấn đắp lên vết thương, xoa nhẹ chung quanh vết thương một lúc, rồi bảo Lăng Vân Phi :

– Lăng trang chủ hãy nhấc thử cánh tay trái lên đi.

Lăng Vân Phi vẫn còn sợ hãi không dám cử động.

Lão nhân nọ lại bảo :

– Lăng trang chủ cứ cử động đi, đừng sợ.

Lăng Vân Phi bán tín bán nghi chậm chạp, nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên.

Bột phấn trắng của lão nhân nọ quả nhiên thần diệu vô cùng, cánh tay trái của Lăng Vân Phi đã cử động được, nơi vết thương cũng không còn đau nhức nữa.

Lăng Vân Phi vội nhỏm dậy, vòng tay tạ ơn lão nhân tóc bạc :

– Tiền bối quả là Hoa Đà tái thế, thần y quái thủ đúng là danh bất hư truyền.

Thần y quái thủ mỉm cười đáp :

– Lăng trang chủ quá khen đó thôi.

Mã đàn chủ từ nãy đến giờ kín đáo quan sát vết thương của Lăng Vân Phi, thấy đã xong việc vội nói :

– Lăng trang chủ bị thương thế trầm trọng như vậy mà khỏi cấp kỳ thật là số ngài gặp đại phúc.

Lăng Vân Phi nghe vậy vội bảo :

– Đúng vậy, xin Mã đàn chủ chuyển lời cảm ơn của lão hủ đến Ngã bang chủ, ngày mai nhất định ta sẽ đến bái kiến người.

Mã đàn chủ gật đầu :

– Lăng trang chủ cứ an tâm tĩnh dưỡng.

Thần y quái thủ cũng nói :

– Lăng trang chủ tối nay cứ ngủ cho ngon giấc, Bạch dược kiến phong trường của ta công hiệu lắm, sáng mai bảo đảm ngài sẽ khỏe như lúc chưa thọ thương.

Mã đàn chủ vội khuyên :

– Lăng trang chủ hãy an tâm ngủ cho lại sức, sáng mai có việc đại sự phải bàn, ngài nên nghỉ sớm một chút. Thôi ta xin cáo từ Trang chủ, chúc ngủ ngon.

Đêm khuya dần.

Trong một gian mật thất dưới tầng ba của sòng bạc, Bang chủ Thần Long bang Ngã Thị Ngã đang nghe Mã đàn chủ bẩm báo về chuyện Lăng Vân Phi.

Ngã Thị Ngã tựa như đang lim dim mắt, dường như không nghe. Mã đàn chủ cũng đã quen với chuyện này nên vẫn nói tiếp không hề dừng lại.

Ngã Thị Ngã đột nhiên hỏi :

– Vết thương có phải do trường kiếm gây ra không?

Mã đàn chủ vội đáp :

– Đúng vậy.

Ngã Thị Ngã lại truy hỏi tiếp :

– Chính mắt ngươi nhìn thấy chớ?

Mã đàn chủ cả quyết đáp :

– Đúng vậy, thuộc hạ còn thấy thần y quái thủ xoa bóp vết thương của y, chuyện này không thể giả được.

Ngã Thị Ngã chợt mở bừng mắt nhìn xoáy vào Mã đàn chủ :

– Cái gã Lăng Vân Phi này lúc bị bắt vào đây thà chết chớ không chịu gia nhập Thần Long bang, bây giờ lại chủ động đến tham dự vào bang của chúng ta, tuy ta đã cho bọn họ ba tháng để suy nghĩ, nhưng mà…

Ngã Thị Ngã không nói hết câu, Mã đàn chủ vẫn hiểu ý, song Bang chủ không nói nên lão cũng không tiện nói ra.

Trong gian mật thất bầu khí tĩnh lặng đến rợn người chợt bao phủ khắp nơi.

Ngã Thị Ngã bỗng nhiên cất tiếng hỏi :

– Vậy ý của ngươi thế nào?

Mã đàn chủ hạ giọng :

– Thuộc hạ hoàn toàn hiểu Bang chủ, nhưng mà…

Mã đàn chủ cũng nói lấp lửng chưa hết câu.

Ngã Thị Ngã lai truy hỏi :

– Nhưng mà cái gì, ngươi thử nói coi.

Thấy Ngã Thị Ngã quả thật không hiểu ý, Mã đàn chủ lập tức lên tiếng giải thích :

– Bang chủ, thuộc hạ hiểu ý của ngài, Lăng Vân Phi gia nhập Thần Long bang lúc này quả thật có chỗ còn vô lý, song y biết rõ là vô lý mà vẫn đến, điều này tất có nguyên nhân của nó, cho nên chúng ta không thể nói đến việc tin hay không tin một cách dễ dàng như vậy.

Ngã Thị Ngã ngắt lời Mã đàn chủ :

– Tại sao ngươi lại nói như vậy?

Mã đàn chủ mới lẩm bẩm nói :

– Lăng Vân Phi theo lẽ thường tình thì không nên đến đây, song hiện giờ y đã đến đây chứng tỏ lực lượng ta càng lúc càng mạnh, tôn chỉ của chúng ta hợp với nhân tâm, ngay cả Lăng Vân Phi cũng phải động tâm…

Ngã Thị Ngã vội ngắt lời :

– Thôi đủ rồi.

Mã đàn chủ lập tức im lặng không nói nữa, đợi lệnh của Bang chủ.

Ngã Thị Ngã phất tay ra hiệu, Mã đàn chủ vội đến gần, dáng điệu cực kỳ khúm núm.

Ngã Thị Ngã nói thầm vào tai Mã đàn chủ mấy câu.

Chỉ thấy Mã đàn chủ lắng nghe không chớp mắt, đoạn gật đầu có vẻ vui mừng hết sức.

Ngày hôm sau Bang chủ Thần Long bang Ngã Thị Ngã có lệnh mời Lăng Vân Phi đến hội kiến.

Gian mật thất nơi Ngã Thị Ngã dùng để hội kiến không còn xa lạ với Lăng Vân Phi, bởi vì đây là lần thứ hai, hai nhân vật cao thủ có dịp hội ngộ.

Ba tháng trước cũng tại gian mật thất này mà Lăng Vân Phi bị nhốt vào địa lao.

Hôm nay được Mã đàn chủ dẫn tiến đến đây, song không biết kết quả ra sao. Thái độ của Ngã Thị Ngã có dễ chịu hay không?

Lúc này vẻ mặt của Ngã Thị Ngã lãnh đạm tựa như nhếch môi mà không phải cười. Mã đàn chủ và Lăng Vân Phi đứng đối diện còn Ngã Thị Ngã đang ngồi trên ghế thái sư. Thấy hai người đứng đó không tiện, Ngã Thị Ngã vội đứng dậy, giọng khách khí :

– Mời Lăng trang chủ ngồi.

Lăng Vân Phi và Mã đàn chủ liền phần ra ngồi xuống.

Ngã Thị Ngã lại lên tiếng nói tiếp :

– Lăng trang chủ lần này đến gia nhập Thần Long bang thực là điều đại hạnh ngộ cho tệ bang ta, bổn bang đây hy vọng sau này cao thủ các phái trong võ lâm cũng đến hưởng ứng gia nhập bổn bang.

Lăng Vân Phi nghe vậy vội đáp :

– Bang chủ nói rất phải, Lăng Vân Phi ta đến đây gia nhập quý bang là để mở đầu hành động hợp tác mong cho Bang chủ mau thống nhất võ lâm, còn như người khác muốn nghĩ sao Lăng mỗ cũng mặc kệ, còn nếu như các phái khác cùng đến thì đó cũng là do đại đức của quý bang đó thôi. Lăng mỗ đây đâu có công gì.

Nghe Lăng Vân Phi nói, Ngã Thị Ngã tán thành song lặng im không nói ra, còn Mã đàn chủ có vẻ không vui. Mã đàn chủ nghe Lăng Vân Phi nói vậy lão không cao hứng chút nào, lão cho rằng đây đâu phải là gia nhập, mà là dựa thế của Thần Long bang thì đúng hơn.

Song Ngã Thị Ngã lại suy tính cao minh hơn Mã đàn chủ nhiều, y tán đồng cách nói của Lăng Vân Phi, bởi y cho rằng dùng cái chiêu bài hợp tác có thể lôi kéo thêm các cao thủ danh môn chính phái đến gia nhập Thần Long bang.

Lúc này Ngã Thị Ngã có vẻ chăm chú Lăng Vân Phi nói, y nói :

– Lăng trang chủ nói tiếp đi, bổn Bang chủ đang nghe đây.

Lăng Vân Phi lại cường điệu thêm nữa :

– Kỳ thực Lăng Vân Phi ta đến đây không phải để hợp tác mà muốn trợ lực cho Bang chủ nhanh chóng thống nhất võ lâm, không biết Bang chủ có chịu dung nạp hay không?

Lăng Vân Phi cố ý nói như vậy để bức bách Ngã Thị Ngã phải nói ra chủ ý của mình.

Mã đàn chủ hết nhìn Ngã Thị Ngã lại ngó Lăng Vân Phi.

Sắc mặt Ngã Thị Ngã vẫn thản nhiên như không, chẳng hề tỏ thái độ đồng ý hay phản đối, chối từ lời đề nghị của Lăng Vân Phi.

Thấy Ngã Thị Ngã lặng yên không đáp, Lăng Vân Phi vẫn điềm tĩnh ôn tồn nói :

– Nếu như Bang chủ cảm thấy khó xử thì ta xin cáo từ, đương nhiên buổi hội kiến hôm nay Lăng mỗ sẽ tuyệt đối giữ bí mật không để lộ cho bất cứ một ai.

Nói xong, Lăng Vân Phi đứng dậy quay người định bước ra ngoài.

Ngã Thị Ngã vội đứng dậy đưa tay ngăn lại :

– Lăng trang chủ đừng nóng nảy, ta đâu có gì khó xử, trái lại còn rất hoan nghênh việc hợp tác của ngươi.

Ngã Thị Ngã rốt cuộc cũng trúng kế khích tướng của Lăng Vân Phi, tỏ rõ thái độ của y rồi.

Lăng Vân Phi thấy vậy liền dừng bước, ngồi lại xuống ghế như cũ không bỏ đi nữa.

Mã đàn chủ cũng nói thêm :

– Lăng trang chủ chớ có nóng nảy thái quá, Bang chủ chúng ta mời ngài đến hội kiến là đã đồng ý cho ngài gia nhập Thần Long bang rồi đó.

Mã đàn chủ đang định nói tiếp chợt nghe Ngã Thị Ngã ho khan một tiếng, lão liền im bặt không dám nói nữa.

Ngã Thị Ngã mời Lăng Vân Phi an tọa đoạn lên tiếng hỏi :

– Lăng trang chủ, nếu như trong võ lâm các phái có người không muốn hợp tác thì làm sao?

Lăng Vân Phi từ tốn đáp :

– Bang chủ, chuyện đó cũng là thường tình mà thôi, chỉ cần chúng ta nói rõ tôn chỉ của mình, ban phát ân huệ cho thuộc hạ thì các phái khác thấy vậy tất sẽ tự nhiên đến xin gia nhập Thần Long bang, chẳng bao lâu sẽ thống nhất được võ lâm không có gì khó

Lúc này Ngã Thị Ngã không giấu diếm nữa, nghe trúng ý mình liền gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Lăng Vân Phi mừng thầm trong bụng, vì kế khích tướng của mình đã có công hiệu.

Mã đàn chủ ngồi bên thấy vậy tỏ vẻ khó chịu, song không dám để lộ ra ngoài.

Kỳ thực Ngã Thị Ngã biết rất rõ ba phái Côn Luân, Không Động, và Hoa Sơn đến để mong dựa vào thế lực của Thần Long bang, nay có thêm Lăng Vân Phi nữa, xem ra việc thống nhất võ lâm bá chủ giang hồ không còn bao xa nữa.

Bởi vậy hai người đàm luận càng lúc càng thân mật hơn.

Lúc rời khỏi gian mật thất của Ngã Thị Ngã, Mã đàn chủ trầm tư không nói. Lăng Vân Phi thấy vậy vội hỏi :

– Mã đàn chủ hôm nay có lẽ không được khỏe?

Lão chỉ lắc đầu mà lặng im không đáp.

Lăng Vân Phi cố ý nói tiếp :

– Thần Long bang mà không có Mã đàn chủ là không xong, thiết lập sòng bạc để dùng số bạc duy trì hoạt động của bang lại thu phục cao thủ các phái tụp tập dưới trướng của Thần Long bang, Đàn chủ quả là trợ thủ đắc lực của Ngã bang chủ.

Mã đàn chủ lạnh nhạt đáp :

– Kẻ đến trước đâu bằng người đến sau, xem ra Bang chủ cần một trợ thủ như Trang chủ mới đúng.

Lăng Vân Phi thành thật bảo :

– Mã đàn chủ chẳng qua chỉ an ủi ta đó thôi, kỳ thực lão hủ đây là người mới đến chưa hề có công lao gì, làm sao có thể so sánh với Đàn chủ.

Mã đàn chủ thấy Lăng Vân Phi thành thật nói vậy nên cũng dịu giọng bảo :

– Lăng trang chủ quả thật có nhãn lực hơn người, ta là Đàn chủ của Tổng đàn, luận về công lao thì đâu có kẻ nào bằng được với ta.

Phàm là người ai lại chẳng khoái nghe lời nịnh hót khen ngợi. Mã đàn chủ cũng không phải là ngoại lệ, lão thầm nghĩ cứ xem tình thế hôm nay Bang chủ đã xem trọng người này thì mình phải đối xử thận trọng mới được.

Lăng Vân Phi nghe Mã đàn chủ nói biết lão có vẻ bất mãn với Ngã Thị Ngã, trong lòng không khỏi vui mừng, bởi vì có thể lợi dụng sự bất hòa trong nội bộ của Thần Long bang để thực hiện kế hoạch của mình.

Vừa đến khúc rẽ phía mặt đông, Lăng Vân Phi đang định cáo từ chia tay thì nghe Mã đàn chủ nói :

– Lăng trang chủ ghé bộ qua chỗ ta chơi được chăng?

Lăng Vân Phi vui vẻ đáp :

– Điều đó không phiền đến Đàn chủ chớ?

Mã đàn chủ đáp :

– Không sao, không sao, xin mời.

Thế là Lăng Vân Phi cùng đi về phòng với Mã đàn chủ, hai người tựa như đôi bằng hữu tri kỷ từ lâu.

Mã đàn chủ cười nói :

– Lăng trang chủ có danh khí cực cao trên giang hồ, hèn chi mà được Bang chủ ta trọng vọng.

Lăng Vân Phi khiêm tốn thành thật :

– Lão hủ không dám, chẳng qua Đàn chủ quá khen đấy thôi, chứ đâu có gì đáng nói.

Mã đàn chủ thấy vậy liền cười nói tiếp :

– Lăng trang chủ khiêm tốn hào phóng, thật đáng kính.

Lăng Vân Phi vội đáp :

– Kỳ thực Mã đàn chủ mới thật là người có tài cán, mở sòng bạc nuôi dưỡng Vô úy tử, rồi chế tạo Thập cốt tiên dao tán, chấn hưng Thần Long bang, khiến cho uy danh Thần Long bang vang dội khắp võ lâm, kinh động giang hồ, làm cho Lăng mỗ cảm thấy mình còn quá kém, không khỏi sinh lòng khâm phục tài năng của Đàn chủ.

Hai bên càng lúc càng đàm luận hợp ý hơn. Mã đàn chủ chỉ tiếc là gặp Lăng Vân Phi quá trễ.

Lúc trở về phòng mình, Lăng Vân Phi thuật lại câu chuyện hội kiến với Ngã Thị Ngã cho chín người tùy tùng theo mình. Lão cũng kể rõ dã tâm của Ngã Thị Ngã muốn bá chủ giang hồ thống nhất võ lâm Trung Nguyên.

Lăng Vân Phi lại đem chuyện Mã đàn chủ có vẻ bất mãn với Ngã Thị Ngã và ý của Mã đàn chủ muốn lôi kéo mình về phe với lão nói lại cho thuộc hạ của mình, đồng thời dặn họ cứ tùy thời cơ mà hành sự.

Lăng Vân Phi dặn thuộc hạ của mình nên đề phòng cẩn mật đối với người của ba phái Côn Luân, Không Động và Hoa Sơn.

Nhiệm vụ của chín người là âm thầm tìm cách lợi dụng sự bất hòa giữa Mã đàn chủ và Ngã Thị Ngã để phá hoại nơi chế tạo Thập Cốt Tiêu Dao tán, phá rối nơi huấn luyện và nuôi dưỡng Dược vật nhân Vô úy tử.

Lăng Vân Phi chia chín người ra làm ba tổ, mỗi tổ ba người. Tổ thứ nhất lo việc phá hoại, tổ thứ hai làm trò phá rối, còn tổ thứ ba do Lăng Vân Phi soái lĩnh, tùy cơ ứng biến hổ trợ cho hai nhóm kia.

Để hiểu thêm tình hình nội bộ của Tổng đàn, Lăng Vân Phi thường xuyên đánh cờ trò chuyện mật đàm với Mã đàn chủ. Mười ngày trôi qua, Lăng Vân Phi đã trở nên thân mật với Mã đàn chủ.

Một đêm nọ, Lăng Vân Phi đang ngủ đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khiến Lăng Vân Phi phải tỉnh dậy.

Lăng Vân Phi lồm cồm ngồi dậy, ra mở cửa thấy Mã đàn chủ đứng bên ngoài dáng điệu có vẻ hấp tấp tựa như có chuyện gì xảy ra.

Lăng Vân Phi thấy vậy vội hỏi :

– Mã đàn chủ có chuyện gì xảy ra vậy?

Mã đàn chủ vội đáp :

– Bang chủ có lệnh triệu Lăng huynh gấp.

Lăng Vân Phi vừa đi vừa hỏi :

– Có chuyện gì gấp mà Bang chủ triệu ta vậy Mã huynh?

Mã đàn chủ chỉ hừ lạnh một tiếng mà không đáp.

Lăng Vân Phi bước tới thi lễ :

– Bái kiến Bang chủ.

Ngã Thị Ngã bước tới ôn tồn bảo :

– Lăng trang chủ hà tất phải đa lễ như vậy, ta muốn ngay đêm nay tập kích Kiếm Trì sơn trang báo thù cho Trang chủ.

Lăng Vân Phi nghe vậy vội bảo :

– Bang chủ không nên làm như vậy.

Ngã Thị Ngã có vẻ bất mãn hừ lạnh một tiếng.

Lăng Vân Phi vội nói tiếp :

– Lăng mỗ thiệt khó mà tuân lệnh người.

Ngã Thị Ngã tức giận, nộ khí quát lớn :

– Mi thiệt to gan.

Mã đàn chủ đứng bên thấy tình thế càng lúc càng khẩn trương, vội lên tiếng khuyên giải :

– Lăng trang chủ chớ nên làm phật ý Bang chủ.

Lăng Vân Phi ngầm hiểu ý của Mã đàn chủ muốn bênh vực mình, song Lăng Vân Phi không muốn nhận hảo ý của lão mà cố gắng diễn kịch để chiếm lấy lòng tin của Ngã Thị Ngã, nên vẫn cố chấp nói với y.

– Mong Bang chủ hãy nghĩ lại.

Ngã Thị Ngã tức không sao chịu nổi liền vung tay lẹ hơn điện xẹt điểm vào các yếu huyệt của Lăng Vân Phi, giọng cực kỳ giận dữ :

– Đồ gian tế to gan lớn mật, dám giở trò trước mặt ta. Mã đàn chủ mau đem hắn nhốt vào địa lao.

– Ha ha ha…

Lăng Vân Phi cười lên một tràng dài.

Ngã Thị Ngã tuy điểm vào yếu huyệt của Lăng Vân Phi, song không phạm đến á huyệt cho nên Lăng Vân Phi dù không sao cử động được nhưng vẫn có thể cười nói được như thường, không có gì trở ngại.

Ngã Thị Ngã trố mắt hỏi :

– Ngươi… ngươi cười… cười cái gì?

Lăng Vân Phi điềm nhiên đáp :

– Không ngờ đường đường là Bang chủ của Thần Long bang mà lại đa nghi như thế, bao nhiêu tâm huyết của ta đặt vào Thần Long bang coi như đã phí công vô ích.

Ngã Thị Ngã càng ngạc nhiên hơn :

– Ngươi nói cái gì vậy?

Lăng Vân Phi cố ý buông tiếng thở dài đáp :

– Thôi ta không nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.