Tiểu Sát Tinh 2

Chương 77 - Đêm Lễ Đại Hỉ Tưng Bừng

trước
tiếp

Một lão đại phú gia vận áo gấm sang trọng, cùng đi với một ả thiếu phụ cực kì xinh đẹp xiêm y lộng lẫy, châu ngọc đeo lấp lánh đầy mình len vào đám đông quan khách và quần hùng tiến vào con trải đá vào Tần gia bảo.

Lão đại phú gia chính là Tần Bảo hóa trang, còn ả thiếu phụ cực kì xinh đẹp kia là Mộ Anh cải dạng. Theo kế hoạch đã định sẵn từ buổi trưa tại thực quán.

Chàng và nàng chen chúc trong đám đông để vượt qua khỏi các trạm canh gác.

Tần Bảo và Mộ Anh không có thiêp mời dự tiệc, nhưng nhờ có tài hóa trang rất khéo, y phục trang trọng lại theo đám người cuồn cuộn như nước thủy triều, khiến cho bọn canh gác không kịp khám xét thiệp mời, chỉ nhìn thoáng qua rồi phất tay cho vào.

Lát sau Tần Bảo và Mộ Anh sắp vào tới cửa cổng Tần gia bảo.

Tới cửa cổng Mộ Anh nhìn lên, khẽ thầm bên tai Tần Bảo:

– Tần ca ca hãy trông tấm bảng kia.

Tần Bảo nhìn lên cửa cổng, thấy có một bảng xanh đề ba chữ màu hồng: Ngày đại hỷ.

Tần Bảo nhìn cái cảnh đổi chủ bất ngờ, trong lòng vô cùng căm giận tên giả mạo chàng.

Chàng ra đi cách chẳng bao lâu, bỗng nhiên Tần gia bảo xảy ra biến cố lớn lao.

Quả thật ngoài sức tưởng tượng của chàng.

Tần Bảo thầm tính:

– Trước nhất, ta hãy tìm gặp lão Dương quản gia, hoặc hai nữ tỳ dò xem tên nào giả mạo ra ta, hắn thành hôn với ái nữ môn phái bang hội nào.

Chàng lại nghĩ thêm:

– Kế đó, ta dò hỏi xem người nghĩa muội Nhạc Phụng Giao có tới đây không, nếu nàng không tới chắc chắn nàng đã gặp tai họa dọc đường trước khi tới Tần gia bảo, sau đó ta sẽ tính đi tìm nàng.

Mộ Anh trong lớp hóa trang ra một thiếu phụ cực kì xinh đẹp cùng Tần Bảo theo đám quan khách bước qua cổng Ngày đại hỷ trong lòng cảm thấy nao nao.

Nàng đưa mắt quan sát trong đám cao thủ, tai lắng nghe bọn họ trò chuyện xem có điều gì lạ không.

Bấy giờ trời đã hoàng hôn.

Hàng ngàn chiếc hoa đăng giăng mắc khắp nơi từ trong tòa đại sảnh dẫn ra ngoài sân tiệc, chung quanh các vườn tùng bách rực rỡ tưng bừng.

Quan khách đại phú gia, vọng tộc và quần hùng có tới hơn một ngàn người lần lượt kéo vào.

Trên sân cỏ rộng thênh thang đã đặt sẵn trên hai trăm chiếc bàn tiệc.

Quan khách cùng quần hùng lần lượt tới bàn an tọa.

Tần Bảo và Mộ Anh ngồi chung một bàn với bọn lão nhân đại hào phú.

Tần Bảo đảo mắt quan sát buổi lễ thành hôn.

Lễ đàn cao một trượng, dựng ngay dưới bậc thềm trước cửa tòa đại sảnh Tần gia bảo.

Cuối sân lễ đàn đặt một cái bàn treo một bài vị phụng thờ lão đại kỳ nhân Thần Châu Kỳ Hiệp Tần Quỳnh.

Trước bàn hương án, đặt hai chiếc ghế trạm chỗ thật tinh vi dát vàng, cẩn ngọc chiếu lấp lánh qua các ánh hoa đăng từ trên phản chiếu.

Dưới đất hai bên lề hai mươi bốn tên võ sĩ vận phục chỉnh tề, lưng giắt đoản đao đứng giàn thành hai hàng nghiêm chỉnh.

Gần đó, có ba lão nhân vận phục màu xanh, hình dung cổ quái mắt chớp màu xanh rờn đứng im như ba pho tượng.

Tiếng nhạc bỗng trầm nổi lên.

Bọn gia nhân liền dọn đại tiệc ra trên hai trăm bàn.

Quan khách cùng quàn hùng nhập tiệc, vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ. Tạo ra một quang cảnh vô cùng náo nhiệt.

Ngồi ăn uống cùng Mộ Anh và bốn đại lão phú gia. Tần Bảo ăn lấy lệ, hai mắt vẫn luôn nhìn lên lễ đàn chờ đón bóng tân lang và tân nương xuất hiện.

Tiệc nửa chừng, tiếng nhạc từ du dương, trầm bổng đổi lại âm thanh hào hùng, báo hiệu đã đến giờ tân lang và tân nương lên lễ đàn.

Liền đó một vị lão nhân trạc ngũ tuần râu dài, mặc áo chủ hôn từ các bậc thang bước lên lễ đàn.

Lão chủ hôn nhướng mắt ra phía ngoài quan khách.

Nhìn lão nhân chủ hôn, Tần Bảo kinh hãi bật khẽ:

– Dương quản gia.

Dương quản gia đứng làm chủ hôn cho tên bại hoại giả mạo chàng quả là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của Tần Bảo.

Bởi vì trước đây Dương quản gia vốn là người thuộc hạ thân tính nhất của phụ thân chàng, Thần Châu Kỳ Hiệp và mẫu thân Tuyệt thế Hằng Nga Đông Thi.

Lão coi sóc mọi việc trong ngoài, có một quyền hạn rất lớn trong Tần gia bảo từ lúc phụ thân chàng sinh tiền cho đến lúc chàng thay thế cai quản.

Chính lão đã chăm sóc chàng từ buổi ấu thơ, vừa mới lớn lên luyện tập võ công cho chàng, hiểu thấu tâm can chàng. Bây giờ lão làm chủ hôn cho kẻ khác là tại làm sao.

Một cuộc biến đổi vô cùng trọng đại.

Tần Bảo sững sờ nhìn lão Dương quản gia chăm chăm không hề chớp mắt.

Nhìn cử chỉ lạ lùng của Tần Bảo, Mộ Anh hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra cho chàng rồi.

Nàng dùng bí pháp truyền âm mật nhập khẽ vọng vào tai Tần Bảo:

– Tần ca ca, đã có chuyện gì khác thường xảy ra rồi sao? Muội trong ca ca có vẻ sửng sốt.

Ánh mắt vẫn gắn vào mặt Dương quản gia đứng trên lễ đàn. Tần Bảo cũng sử dụng cách truyền âm mật nhập đáp lời Mộ Anh:

– Anh muội, người đứng làm chủ hôn cho tên bại hoại kia chính là lão Dương quản gia, thân tín nhất của phụ thân và mẫu thân huynh năm xưa. Huynh đang hết sức lạ lùng về việc này, huynh suy nghĩ mãi vẫn chưa ra lẽ.

Mộ Anh bàn góp:

– Nếu vậy, đúng là Tần gia bảo đã có biến cố trọng đại, nên khiến cho lão Dương quản gia theo tên bại hoại kia. Tần ca ca tính lẽ nào?

Tần Bảo đáp:

– Huynh định trong chốc lát nữa đây huynh sẽ bí mật gặp lão Dương quản gia, hỏi rõ sự xảy ra trong Tần gia bảo trong thời gian vắng mặt huynh, xem lão trả lời lão thế nào, sau đó sẽ đối phó với tên giả mạo huynh.

Mộ Anh bàn tiếp:

– Tần ca ca nghĩ như vậy là đúng. Ca ca cần phải tìm cách gặp lão Dương quản gia hỏi xem chuyện gì xảy ra trong thời gian qua và tên giả mạo ca ca kia là ai, rồi sẽ tùy theo tình hình mà đối phó, ca cac không nên quá nóng nảy sẽ hỏng cả mọi dự tính từ trước.

Tần Bảo chưa kịp nói thêm lời, trên lễ đàn Dương quản gia đã chào quan khách, quần hùng ngỏ lời cảm tạ, cho biết đôi tân lang sắp xuất hiện.

Lão đứng sang một bên.

Giàn nhạc nổi lên hùng hồn, báo hiệu tân lang, tân nương sắp lên lễ đàn trình chào quan khách.

Quan khách quần hùng ngừng ăn uống, tất cả đều hướng mắt lên lễ đàn chờ đợi.

Ánh mắt của Tần Bảo gắn chặt lên lễ đàn nóng lòng trông thấy mặt tân lang.

Mộ Anh nghe trong lòng hồi hộp, mắt nhìn lên lễ đàn không chớp.

Nàng muốn biết tên giả mạo vị hôn phu Tần Bảo là ai hơn là nhận diện tân nương.

Từ dưới thang, đôi tân lang, tân nương chầm chậm bước từng nấc thang tiến lên sàn đài.

Tân lang mặc áo đỏ thắm, đầu đội mũ triều thiên, dáng bộ hiên ngang, uy vũ.

Tân nương mặc chiếc áo hồng, tóc búi cao, châu ngọc lấp lánh, hình dáng thướt tha, kiều diễm.

Vừa nhận ra gương mặt của tân nương bước lên tới sàn đài. Tần Bảo kinh hãi bật khẽ:

– Nhạc Phụng Giao.

Tân nương là Nhạc Phụng Giao, người nghĩa muội kết nghĩa với chàng trong cánh rừng già lúc nọ.

Mồ hôi lạnh toát ra ướt đầm mình Tần Bảo.

Chàng không thể ngờ được tân nương trong buổi lễ đại hỷ hôm nay lại là Nhạc Phụng Giao.

Lại nhìn gương mặt tân lang bên cạnh Nhạc Phụng Giao, Tần Bảo kinh ngạc bật khẽ suýt thành tiếng:

– Sao lại thế này? Sao lại giống tạc ta như vậy được.

Tần Bảo suýt phải hôn mê luôn vì sự xuất hiện của tân lang trên lễ đàn.

Hai mắt chàng tròn xoe nhìn tân lang, trái tim đập loạn, cơ thể nóng bừng bừng.

Tân lang đẹp như vị thiên thần, gương mặt lẫn hình dạng giống tạc Tần Bảo không sai một chút nào.

Giá nếu hiện giờ Tần Bảo lên lễ đàn đứng bên cạnh gã, không một người nào có thể phân biệt được ai thật ai giả.

Mộ Anh sửng sốt bật “ồ” một tiếng quái gở.

Nàng nhìn tân lang rồi nhìn gương mặt ngọc của Tần Bảo so sánh.

Nếu nàng gặp gỡ ở một nơi nào đó chỉ giả danh Tần Bảo, lợi dụng uy tín của Thần Châu kỳ hiệp mưu đồ đại sự thế thôi. Nào ngờ gã lại có gương mặt giống chàng như hai giọt nước.

Cũng may lúc đó Mộ Anh bật kêu, bọn lão đại phú gia mải chú tâm vào đôi tân nhân xuất hiện trên lễ đàn nên không nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Mộ Anh.

Tình hình trong buổi lễ thành hôn hiện nay đã có tới hai tên Tần Bảo.

Một Tần Bảo hóa trang ra lão đại phú gia ngồi bên cạnh Mộ Anh.

Một Tần Bảo đang đứng bên cạnh Nhạc Phụng Giao trên lễ đàn.

Tần Bảo nghiến răng:

– Tên nào hóa trang ra ta, phỉnh gạt Nhạc Phụng Giao, làm lễ thành hôn đây.

Tần Bảo sôi máu, mấy lần toan đứng dậy phóng lên lễ đàn chộp bắt tên tân lang lột chiếc mặt nạ của hắn, nhưng kịp dằn nén xuống, để chờ thêm tình hình diễn biến sắp tới, rồi động thủ cũng chẳng muộn gì.

Mộ Anh ngơ ngẩn. Nàng không thể tưởng tượng nổi có kẻ hóa trang ra Tần Bảo siêu việt đến thế.

Nàng hoang mang trong lòng khôn tả, mắt cứ nhìn tân lang, rồi nhìn Tần Bảo.

Tần Bảo trợn trừng cả hai mắt suýt rách cả khóe nhìn tân lang đứng bên cạnh Nhạc Phụng Giao.

Tại sao tên giả mạo ra chàng lại giống chàng như đúc không có một điểm nào khác.

Dù cho hắn có thuật hóa trang tinh vi tới đâu cũng không thể kỳ diệu như thế.

Hắn đã học được bí pháp thiên tiên dịch dung rồi chăng?

Tần Bảo rơi vào khoảng mênh mông, chưa hiểu tân lang đã sử dụng một bí pháp nào tài tình như vậy.

Nhưng chàng vẫn cố nhẫn nại chờ xem tên tân lang tuyên cáo thành lập giáo phái m thần giáo rồi sẽ ra tay.

Tân lang và Nhạc Phụng Giao bước tới bàn thờ bái lễ tổ tông.

Kế đó Dương quản gia làm để tơ hồng cho gã và Nhạc Phụng Giao.

Sau hết lão Dương quản gia hướng mắt ra quan khách trịnh trọng tuyên bố lễ thành hôn cho đôi tân nhân.

Lão lui trở ra ngoài.

Tân lang bước tới hướng mặt ra phía quan khách quần hùng nhìn qua bốn phía.

Hắn cất tiếng dõng dạc:

– Chư vị anh hùng, hào kiệt hải, nội. Tại hạ là Tần Bảo thừa lệnh theo lời di chúc của phụ thân Thần Châu Kỳ Hiệp long trọng tuyên cáo đêm nay làm lễ đại hỷ thành hôn cùng ái thê Nhạc Phụng Giao, sinh hậu tử nối dòng họ Tần ở sau này…

Quan khách lẫn quần hùng vỗ tay như sấm nổ kéo dài một lúc thật lâu.

Tần Bảo nghe máu nóng sôi sùng sục trong tim vì tân lang đã cải trang ra chàng tuyên cáo thành hôn, lại còn mạo nhận di chúc của phụ thân chàng phỉnh lừa quan khách quần hùng có mặt đêm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.