Đoan Uất Liễm cắn chặt răng, đem chất lỏng màu trắng đục kia đưa vào cơ thể của chính mình. Không thể phủ nhận, sau khi đưa thứ đó vào người, thân thể trở nên dễ chịu hẳn, mọi cảm giác khó chịu ban nãy hoàn toàn bị xoá bỏ.
Nỗi oán hận Nghiêu Cảnh Hiên trong lòng Đoan Uất Liễm lại càng tăng cao. Cô đã đồng ý ở bên cạnh làm tình nhân của anh, vì sao còn tàn nhẫn dùng cách này khống chế cô ?
Đoan Uất Liễm ngước lên nhìn anh, nơi đáy mắt vì có sự tác dụng của thuốc mà biến đổi hẳn, không còn trong vắt như trước nữa.
“ Vừa lòng anh chưa ? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên không đáp, anh khẽ gật đầu. Sau đó đứng dậy rời đi. Bàn tay đang vặn tay nắm cửa chợt khựng lại. Anh xoay người nhìn Đoan Uất Liễm ngồi ở đó, đột nhiên gọi tên cô.
“ Liễm Nhi ”.
Đoan Uất Liễm sững sờ, giọng nói kia chẳng khác nào một dòng nước ấm chảy tới trái tim cô, xoa dịu cho sự khó chịu của nó.
Đã bao lâu rồi cô không được nghe anh gọi cái tên này ? Đã bao lâu rồi không được cảm nhận sự dịu dàng ấy ?
“ Thai là cô phá đúng không ? ”.
“ Phải ”.
Đoan Uất Liễm vẫn chắc nịch đáp. Nghiêu Cảnh Hiên sau khi nhận được câu trả lời của cô, nét mặt cũng không quá nhiều biến đổi.
Anh đi rồi, phòng họp kia chỉ còn lại mình cô.
[ … ]
Tập đoàn Nghiêu thị.
“ Nghiêu tổng, Trần tổng và Triệu tổng vẫn chưa hồi đáp lại chúng ta, dường như không có ý định đầu tư vào tập đoàn ”.
Bối Kiệt báo cáo với Nghiêu Cảnh Hiên, nét mặt cực kỳ nghiêm túc. Trước khi tới văn phòng này, anh đã vận dùng tất cả các cách để khiến hai người kia rót vốn đầu tư vào Nghiêu thị, dỗ ngọt có, răn đe có, nhưng tất cả đều bằng không.
Hiện tại Nghiêu thị còn tồn đọng một dự án, mà dự án ấy nếu được tiến hành khai thác lợi nhuận kiếm về cho tập đoàn có thể lên tới hàng trăm tỷ, chỉ là vẫn chưa có người chịu đầu tư vào đây.
Nghiêu Cảnh Hiên day day hai huyệt thái dương, gương mặt anh tuấn không giấu nổi sự mệt mỏi.
“ Họ muốn gì ? ”.
Bối Kiệt bặm môi, tựa như muốn nói lại tựa như không muốn.
“ Nói ra ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hiển nhiên không có một chút kiên nhẫn, trực tiếp quát lớn khiến Bối Kiệt đã căng thẳng nay lại càng căng thẳng.
“ Trần tổng và Triệu tổng nói trừ khi anh đưa phu nhân tức Đoan tiểu thư lên giường họ một đêm, tiền vốn ắt được rót vào tập đoàn ”.
Hai năm nay, việc Đoan Uất Liễm và Nghiêu Cảnh Hiên ly hôn chưa được công khai ra bên ngoài, thế nên mọi người trong thương trường vẫn tưởng rằng cô là vợ anh.
Nghiêu Cảnh Hiên cười khểnh, dường như đối với yêu cầu kia có chút khinh bỉ. Chỉ là hai nhà đầu tư nhỏ bé mà dám giành người phụ nữ với anh sao ? Không biết lượng sức !
“ Cho người giết chết hai tên khốn đấy cho tôi ”.
Bất kể là ai có ý muốn động tới Đoan Uất Liễm cô, anh đều đem ra lấy mạng !