Đoan Uất Liễm còn chưa kịp nói gì Nghiêu Cảnh Hiên đã nhanh như chớp, ngậm lấy cánh môi cô, hôn liên tiếp đúng như lời anh nói, mười lần, mỗi lần đều có một câu anh yêu em. Nhưng Đoan Uất Liễm căn bản nghe không rõ câu nói ấy, cô bị anh hôn đến thần trí trở nên mờ ảo, không rõ ràng. Đến khi định thần lại, người đã đưa Nghiêu Cảnh Hiên bế lên phòng ngủ, đặt lên giường lớn.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, anh muốn làm gì ? ”.
Đoan Uất Liễm hoảng hốt nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình. Ngày hôm qua cô thực sự bị anh ‘hành hạ’ đến không ngóc nổi đầu lên, hiện tại … cực kỳ phản kháng.
“ Anh không giữ lời hứa với em là sai, thế nên anh nguyện dùng thân thể này để chuộc lỗi ”.
Nghiêu Cảnh Hiên nương theo ánh đèn màu vàng nhạt nhìn Đoan Uất Liễm. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, cười rạng rỡ. Đoan Uất Liễm là của anh, là của một mình anh !
“ Không … Không cần. Em tha thứ cho anh rồi, em không giận ”.
Đoan Uất Liễm vội vàng từ chối, cái ý tốt này cô nhận không nổi. Bản thân Đoan Uất Liễm cô còn muốn sáng mai có thể xuống giường !
“ Phải nhận, đây là tấm lòng của anh ”.
Nghiêu Cảnh Hiên không có liêm sỉ cười một tiếng, ngay trước mặt Đoan Uất Liễm đem chiếc áo sơ mi màu trắng quăng xuống đấy, lồng ngực vững chắc cũng nhanh chóng lộ ra ngoài.
“ Liễm Nhi, anh nhất định sẽ đối tối với em ”.
Đoan Uất Liễm mặt đỏ bừng, chẳng biết nên nói gì để đáp lại anh. Dục vọng của người đàn ông này quá lớn rồi, điên cuồng ham muốn.
…
“ Nghiêu Cảnh Hiên, anh nhẹ một chút không được à ? Đau chết em rồi ”.
“ Được … Được … Nhẹ một chút ”.
[ … ]
Bệnh viện.
Mới sáng sớm vị bác sĩ từng trị liệu chứng tâm thần phân liệt của Đoan Uất Liễm đã gọi điện cho anh, nói anh đến gặp ông ta một chút, ông ta có chuyện cần nói, là chuyện liên quan đến bệnh tình của cô.
“ Bác sĩ có điều muốn nói với tôi ? ”.
“ Tôi nghe nói Đoan tiểu thư đã khôi phục toàn bộ kí ức ”.
Vị bác sĩ kia nhìn Nghiêu Cảnh Hiên chầm chậm nói. Mà lời kia vừa thốt ra Nghiêu Cảnh Hiên lập tức có phản ứng, anh nhìn bác sĩ cảnh giác nói.
“ Sao ông biết ? ”.
Chuyện cô nhớ lại anh chưa từng nói qua cho bác sĩ nghe.
Vị bác sĩ kia không hề thay đổi nét mặt, lại nhớ đến người phụ nữ đem chuyện của Đoan tiểu thư kể một lượt cho ông ta nghe đã dặn không được tiết lộ danh tính.
“ Chuyện vì sao tôi biết anh cũng không nên quan tâm ”.
Nghiêu Cảnh Hiên không hỏi nữa. Anh biết một khi đã cố gắng giấu giếm dù có cố chấp hỏi đến đâu cũng không moi nổi tin tức. Nếu đã vậy đương nhiên không cần lãng phí công sức.
“ Trước đó, Đoan tiểu thư mất chứng tâm thần phân liệt, để chữa trị anh lựa chọn xoá đi đoạn ký ức khiến cô ấy tổn thương. Nhưng hiện tại cô ấy đã nhớ lại rồi, mối nguy hiểm lại xuất hiện ”.
Sắc mặt Nghiêu Cảnh Hiên trở nên nghiêm túc, trong lòng bồn chồn lo lắng không yên. Ý bác sĩ nói cô vẫn có khả năng một lần nữa mắc chứng tâm thần phân liệt ư ?
“ Ông nói rõ ra ”.
Nghiêu Cảnh Hiên cuống quýt, quát lớn.
“ Đoan tiểu thư nhớ lại đoạn ký ức mà bản thân bị tổn thương nhiều nhất. Nếu cô ấy nghĩ thông suốt, mọi chuyện sẽ không sao hết. Còn nếu như cô ấy không nghĩ thông suốt, nhân cách thứ hai có thể xuất hiện, hoặc là nhân cách ấy một thời gian sau mới trở lại hoặc là đã trở lại. Tôi muốn nhắc nhở anh cẩn thận. Nếu bệnh tình tái phát lần nữa sẽ không đơn giản đâu, bởi vì lần này cô ấy đã học được cách che giấu nhân cách mới ”.