Tinh Giới

Chương 42 - Cổ Kiếm

trước
tiếp

Tần Kha mỉm cười nói: “Chuyện giữa ngươi và Lâm Thiên, cứ thuận theo tự nhiên đi, tin rằng trong lòng ngươi cũng có một chủ ý, các ngươi không mua chút đồ sao?” Chu Dao lắc lắc đầu, cô tuy cũng xuất thân thế gia, nhưng chẳng qua không thuộc loại đối tượng được gia tộc ưu ái, cho nên tiền mỗi tháng có thể lấy được từ gia tộc không nhiều lắm, tuy nhiều hơn lương người bình thường làm công một tháng nhiều, nhưng muốn đấu giá được một vật mình muốn ở đây là chuyện không thể nào, vật ở đây, báo giá thấp nhất cũng một trăm ngàn đô la trở lên! Nam Cung Uyển Nhi cũng lắc đầu nói: “Không mua, không thấy thứ gì vừa mắt cả!” Còn Mộ Dung Tuyết lúc này lại nhắm mắt lại.

Tả Vân Phi thì lại đấu giá một món, đó là một thanh cổ kiếm, vết rỉ loang lổ, tốn hết 430 ngàn đô la. Thanh cổ kiếm này, vốn Lâm Thiên cũng muốn ra giá, chẳng qua thấy Tả Vân Phi ra giá rồi hắn bèn không lên tiếng nữa. “Tiểu tử thối này, hơn bốn trăm ngàn đô la mua một cây kiếm hỏng!” Tả Quốc Cường hơi lắc lắc đầu, trong lòng suy nghĩ có nên hạn chế sự phung phí của Tả Vân Phi không.

Lâm Thiên nhẹ giọng nói “Bác, thanh cổ kiếm Vân Phi mua đây, nếu cho nó một giá nhất định, ít nhất cũng phải hơn mười tỉ đô la! Người kiếm lợi nhất vụ đấu giá này hẳn là hắn rồi!”

Tả Quốc Cường chấn kinh: “Mười tỉ đô la? Tiểu Lâm, sao lại nói vậy?!”

Dựa vào ánh mắt của Lâm Thiên, tự nhiên không thể nhìn ra cây kiếm rỉ bình thường đó là bảo bối, chẳng qua hắn không làm được cũng không có nghĩa là Tiểu Linh không làm được nha, Tiểu Linh thông báo với hắn trong đầu, cây kiếm rỉ đó là vật tu chân, mà còn là vật tu chân vô chủ, tuy bây giờ nhìn rỉ sét hư hỏng, đó chỉ là vì không nhận chủ thôi, nhận chủ rồi, liền có thể trở về hình dạng ban đầu, càng quý trọng hơn là, bên trong đó hẳn còn có một phần công pháp tu chân! Kiếm tu, lấy kiếm làm truyền thừa, công pháp tu luyện thông thường đều lưu một phần bên trong kiếm.

“Trở về rồi nói tiếp!” Lâm Thiên nhỏ giọng nói, ở đây đông người phức tạp, mà mỗi thế lực đều lớn tới mức kinh người, để bọn họ biết cây kiếm rỉ đó là thứ gì, tuyệt đối là phiền phức to lớn. Tả Quốc Cường cũng biết lợi hại, nhẹ nhàng gật đầu, lại càng nhìn không hiểu Lâm Thiên hơn. Ông ta biết Tả Vân Phi không thể phát hiện giá trị chính thức của cây kiếm rỉ đó, mua có lẽ chỉ thuần túy là vì hiếu kì, nhưng Lâm Thiên rõ ràng biết giá trị thanh kiếm rỉ đó là mười tỉ mà không hề tham gia đấu giá! Có bao nhiêu người có thể đứng trước vật phẩm giá trị mười tỉ mà không động lòng? Tả Quốc Cường tự nhận mình còn không thể, tuy tài sản của Tả gia cũng kinh người, nhưng mười tỉ cũng không phải là con số nhỏ!

Hội đấu giá kết thúc lúc 11 giờ, sau đó còn có một bữa tiệc cỡ lớn, chẳng qua bọn Lâm Thiên không định tham dự, Lâm Thiên không có hứng thú với loại tiệc tùng đó, Tả Quốc Cường thì vội về coi thanh cổ kiếm kia, đồng thời hỏi Lâm Thiên đó là vật gì.

“Ha ha, lão tam, đúng là ngươi à, khách quý siêu cấp, đó không phải là thứ người bình thường có thể hưởng được đâu!” Lâm Thiên vừa đi tới gần bọn Tả Vân Phi, Tả Vân Phi đã cười lớn. Lâm Thiên bất lực nói: “Vốn ta chỉ muốn kiếm vé bình thường thôi, không ngờ hội đấu giá lại làm thành vé khách quý siêu cấp!”

“Lăng Thiên tiên sinh, xin hỏi ngài có hài lòng đối với hội đấu giá lần này không?” Lưu Vân, người đưa vé vào cửa cho Lâm Thiên, xuất hiện trước mặt Lâm Thiên cung kính hỏi, kim cương vốn định giá năm triệu đô la lại đấu giá được mười triệu đô la, mà Tả Vân Phi còn đấu giá được một bảo bối tốt siêu cấp, tâm tình của Lâm Thiên tự nhiên tương đối tốt, cười nhạt nói: “Cũng được, ta còn có việc, buổi tiệc sắp tới không tham gia!”

Lưu Vân đương nhiên không dám ngăn cản, một đường đưa tiễn bọn Lâm Thiên ra khỏi trung tâm hội nghị triển lãm quốc tế Hồng Kông. “Lâm Thiên, không ngờ ngươi ẩn giấu đủ sâu nha!” Nam Cung Uyển Nhi nói “Ngươi ẩn giấu như vậy, có phải có bí mật gì không thể nói cho người ta biết không?!” Lâm Thiên cũng lười đấu khẩu với Nam Cung Uyển Nhi, bất lực lắc đầu: “Nam Cung đại tiểu thư, ta muốn sống cuộc sống của người bình thường không được sao? Cao cao tại thượng có gì tốt?!”

“Nói chung là ngươi có quá nhiều bí mật!” Nam Cung Uyển Nhi trề môi nói. Lâm Thiên không để ý tới Nam Cung Uyển Nhi, nói với Tả Vân Phi: “Lão tứ, bác Tả bảo chúng ta chờ ở đây một chút, ông ta sẽ tới ngay!” Tả Vân Phi nói: “Ba ta à? Ông ta lại không đi cùng bọn ta, bảo bọn ta chờ ở đây làm gì?”

Lâm Thiên cười cười không nói, tuy mọi người bề ngoài coi như bằng hữu, chẳng qua mỗi một người đều đại diện cho một gia tộc khác nhau, chuyện thanh kiếm cổ đó hoàn toàn không tiện cho mọi người đều biết. Mười phút sau, Tả Quốc Cường đã đi ra, phía sau có mấy bảo vệ mặc đồ đen đi theo, mỗi người trên thân đều có khí tức cường hãn, một người trong đó còn ôm trong lòng một cái hộp gỗ kiểu cổ, bên trong đó hiển nhiên là thanh kiếm mà Tả Vân Phi đấu giá được rồi.

“Tiểu Lâm, đây là thẻ vàng của Ngân Hàng Chiêu Thương Trung Quốc làm với thân phận của ngươi, tiền đấu giá lần này đều ở trong đó!” Tả Quốc Cường móc túi lấy ra một tấm thẻ màu vàng kim nói. “Gần đây đô la Mĩ có dấu hiệu sụt giá, cho nên tất cả đã đổi thành nhân dân tệ rồi, tổng cộng 65.500.000, mật mã là sáu số 1, ngươi tự đổi lại đi.”

Lâm Thiên nhận lấy thẻ nhét vào túi bỏ vô Tinh Giới, nói: “Làm phiền bác Tả rồi!” Tả Quốc Cường cười nói: “Ngươi là bạn của Vân Phi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi!” Ở trong đầu, Lâm Thiên nói với Tiểu Linh: “Tiểu Linh, đổi tên chủ tài khoản thành Lăng Thiên!” Thân phận Lâm Thiên này chỉ là người bình thường, còn thân phận Lăng Thiên lại có quyền hạn bảo mật cấp SSS, thẻ ngân hàng với thân phận Lâm Thiên tự nhiên có thêm mấy chục triệu sẽ có phiền phức, nhưng thân phận kia thì không sao! Quyền hạn bảo mật cấp SSS, cho dù là ngân hàng muốn tra, cũng chỉ có kết quả là quyền hạn không đủ không thể tra được thôi!

Hiệu suất làm việc của Tiểu Linh không cần phải nói, Lâm Thiên vừa phân phó xong, nó đã bảo làm xong rồi.

“Ba à, không phải ba định ở lại Hồng Kông thời gian không ngắn sao? Sao lại tìm tụi con? Ngày mai tụi con về lại Hải Thiên rồi!” Ở trên xe, Tả Vân Phi hỏi Tả Quốc Cường, ngoài tài xế ra, trên xe này còn Lâm Thiên và hai cha con Tả Vân Phi. “Ngươi cái xú tiểu tử này, nói, vì sao phải mua cây kiếm này!” Tả Quốc Cường lấy cây kiếm cổ rỉ sét ra khỏi hộp gỗ hỏi.

Tả Vân Phi không để ý nói: “Thấy nó tương đối kì quái nên mua thôi! Thế nào, có vấn đề gì sao?” Trong lòng Tả Quốc Cường thầm thở dài, quả nhiên Tả Vân Phi không nhìn ra giá trị chân chính của thanh kiếm này. “Tiểu Lâm, ngươi nói đi!” Tả Quốc Cường nói với Lâm Thiên.

Lâm Thiên không lên tiếng, nhìn người áo đen đang lái xe một cái. “Không có gì, nói đi!” Tả Quốc Cường biết ý tứ Lâm Thiên, hơi gật gật đầu, hiển nhiên người lái xe cũng là tâm phúc của ông ta.

“Lão tứ, lần này ngươi đấu giá được bảo bối tốt!” Lâm Thiên cẩn thận dè dặt nhận lấy thanh cổ kiếm đó “Bác à, không biết các người có cách nhìn thế nào đối với việc tu tiên?”

Tả Quốc Cường trầm tư một lúc nói: “Tu tiên, cái này trong mắt người thường chỉ là thần thoại truyền thuyết thôi, nhưng ta đối với mặt này cũng có hiểu biết hơn một chút, trong nước chúng ta có hai đại phái tu tiên Côn Luân, Thục Sơn, ngoài ra còn có một số môn phái tu tiên loại nhỏ, như Ngũ Hành Tông. Người tu tiên, bọn họ thông thường tự xưng là người tu chân, sức mạnh mà người tu chân có được mạnh hơn người trong võ lâm nhiều, chẳng qua đại đa số đóng chặt tiên môn, không đi lại trong thế tục, cho nên người trong thế tục muốn bái nhập vào môn phái tu chân là ngàn vạn khó khăn, quốc gia có một cơ cấu bí mật, bên trong có một số ít người tu chân, ngoài ra còn có các loại nhân sĩ có siêu năng lực! Nghe đồn người tu chân thời xưa có sức mạnh chuyển sông lật biển, chẳng qua sau này dường như có biến cố nào đó, người tu chân hiện đại dường như không có loại sức mạnh cường hoành như thế, chẳng qua so với những người luyện võ như chúng ta vẫn mạnh hơn nhiều! Phi kiếm vừa ra, tuy không nói lấy đầu kẻ địch ngoài ngàn dặm, nhưng lợi hại một chút như lấy đầu người ta trong vài cây số cũng tương đối dễ dàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.