Tinh Giới

Chương 62 - Nhớ Đêm Qua

trước
tiếp

Lâm Thiên trợn trắng mắt, hắn biết chỗ này, đương nhiên không phải vì lý do mà Ngụy Phong nói, mà vì biệt thự hắn mua ở cách đó hơn năm chục mét, chẳng qua, chuyện này hiển nhiên không thể nói ra lúc này, nếu không còn không bị Ngụy Phong liên hệ giữa hắn và Tần Kha lại sao!

Trước mặt biệt thự của Tần Kha lúc này đã dừng không dưới 20 chiếc xe hàng hiệu, nhiều xe sang như vậy đậu kín cả chỗ đậu xe, Lâm Thiên cau mày, quay vô lăng, trực tiếp lái xe tới đậu ở chỗ trống trước biệt thự của mình. “Này, lão tam, đó là chỗ của biệt thự tư nhân, người ta sẽ có ý kiến đó!” Ngụy Phong nói. Hắn vừa nhìn liền nhận ra, biệt thự đó đẳng cấp còn cao hơn biệt thự của Tần Kha, người ở tự nhiên không phải tiểu nhân vật gì, mà thông thường, đại nhân vật đều không thích vô cớ bị người khác làm phiền!

“Không có vấn đề gì!” Lâm Thiên lạnh nhạt cười, trực tiếp ngừng xe xuống xe, đây là chỗ của hắn, hắn không ý kiến, còn ai tới ý kiến?! Ngụy Phong bất lực lắc đầu: “Tới lúc chủ nhân người ta tìm tới gây phiền phức tiểu tử ngươi phải chịu trách nhiệm!” “Được!” Lâm Thiên sảng khoái gật đầu, khóa cửa xe, hai người đi về phía biệt thự của Tần Kha ở cách đó hơn 50 mét.

“Tần Kha cũng biết chọn chỗ đấy, chỗ này hoàn cảnh u nhã, ở đây khẳng định hết sức thoải mái!” Ngụy Phong khen ngợi “Chẳng qua bên cạnh còn tốt hơn, biệt thự trung tây kết hợp cũng khiến người ta hưởng thụ cái đẹp, càng hiếm có là phía sau có cái hồ nước, khi rảnh rỗi lên hồ chèo thuyền, tương đối không tệ nha!”

Lâm Thiên hiếu kì hỏi: “Lão Ngụy, biệt thự bên cạnh tốt hơn một chút, vì sao Tần Kha lại chọn căn này? Gia thế cô ấy không đơn giản, hẳn không thiếu khoản tiền chục triệu đó chứ?!” “Khoảng chục triệu? Nói thì dễ, dù là con cháu thế gia, tiền bạc cũng không thể tùy ý phung phí, như lão tứ còn tốt một chút, bác Tả không để ý chuyện dùng tiền của hắn lắm, còn như tiểu Bạch, về khoản tiền hẳn đều có hạn ngạch nhất định, mà mấy cô gái bọn Tần Kha, hạn ngạch còn thấp hơn một chút, trong bốn người Tần Kha, Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi, Chu Dao, hạn ngạch của Tần Kha hẳn là cao nhất, bởi vì cô giúp gia tộc xử lý không ít mối làm ăn, được lợi không ít tiền, cống hiến cho gia tộc tương đối lớn, Mộ Dung Tuyết không dễ nói, cũng chưa thấy cô ta dùng tiền thế nào, Nam Cung Uyển Nhi có gia gia cưng chìu, hạn ngạch không thể quá thấp, thấp nhất trong bốn người phải tính tới Chu Dao, một năm ước tính không thể vượt quá một triệu, mà cô ấy thích chơi vi tính, mua sắm đều là thứ cấu hình cao, về mặt này tốn không ít, với lại, cô ấy dường như còn âm thầm giúp đỡ hai bé gái bị mù, cho nên, sinh hoạt bình thường của cô ấy có thể nói là tiết kiệm!”

Hai người vừa nói vừa đi, đã đến biệt thự của Tần Kha, Tần Kha làm chủ nhân, Chu Dao làm nhân vật chính của tiệc sinh nhật, đều đứng ở cửa đón khách. “Ngụy Phong, Lâm Thiên, các ngươi tới đủ muộn nha, Tiêu Bạch đâu?” Tần Kha mỉm cười hỏi. “Tiểu Bạch về nhà xem mắt rồi, hắn bảo bọn ta mang tới một món lễ vật, hi vọng Chu Dao sinh nhật vui vẻ!” Ngụy Phong nói, đưa hộp quà của tiểu Bạch trong tay cho Chu Dao. “Xem mắt?” Tần Kha phì cười “Chẳng trách điện thoại cũng không gọi được, sợ là hắn sợ chúng ta truy vấn hắn vì sao không đến!”

“Lâm Thiên, ngươi không chuẩn bị lễ vật cho Dao muội của bọn ta?” Tần Kha nhìn Chu Dao một cái, cười duyên nói. Sắc mặt Chu Dao hơi đỏ lên: “Lâm Thiên, ngươi đừng nghe Tần tỉ nói lung tung, các ngươi tới, ta hết sức vui vẻ rồi!” Lâm Thiên móc túi lấy cái hộp gỗ đựng đôi hoa tai giá trị hai chục triệu đô đó, mỉm cười nói: “Chu Dao, sinh nhật vui vẻ, chút lễ vật nhỏ, hi vọng ngươi đừng ghét bỏ!” Chiếc hộp đó vừa móc ra, sắc mặt Tần Kha liền lạnh lại, cô vừa nhìn đã nhận ra, chiếc hộp này chẳng qua là hàng rong trên vỉa hè, giá cả tuyệt đối không quá mười đồng, nếu siết giá thì ba bốn đồng cũng mua được rồi, lễ vật đựng trong hộp đó có thể quý giá tới mức nào?! Cô biết trong lòng Chu Dao nhớ tới Lâm Thiên, lúc này lại khinh thường thay Chu Dao, cho dù là bạn bè bình thường, cũng không thể mang hàng vỉa hè đi làm lễ vật!

Chu Dao thần sắc tự nhiên nhận chiếc hộp gỗ Lâm Thiên đưa qua, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!” Ngụy Phong lúc này hận không thể bóp cổ Lâm Thiên rống lớn vài câu, hắn làm sao biết Lâm Thiên lại đưa mặt hàng kiểu này, nếu sớm biết còn không bằng hắn chọn giúp một món lễ vật!

Lâm Thiên gật gật đầu: “Tốt nhất đừng mở hộp ra trước mặt đông người!” Ý Lâm Thiên là, thứ trong hộp quá quý giá, mở ra lúc nhiều người, rất dễ xảy ra phiền phức! Mà bọn Tần Kha hiển nhiên đã hiểu sai, bọn họ hiểu rằng Lâm Thiên sợ mất mặt, mới dặn dò đừng mở hộp ra.

“Được rồi, Lâm Thiên, các ngươi vào trước đi!” Chu Dao gật gật đầu.

Lâm Thiên và Ngụy Phong vào cửa. “Lão tam, ngươi đây là làm trò gì vậy, sao không chuẩn bị lễ vật tốt một chút, ngươi không thấy vẻ thất vọng lóe qua trong mắt Chu Dao sao?!” Ngụy Phong nhỏ giọng nói. “Lão Ngụy, ta có phân tấc, Chu Dao, ta và cô ấy tùy duyên thôi!” Lâm Thiên nói. Ngụy Phong lắc lắc đầu: “Ngươi đó, luôn có bộ dạng không để ý tới thứ gì, tới lúc nếu mất đi rồi, hối hận cũng không kịp nữa.” Lâm Thiên hơi chấn động: “Ta có không chú ý tới bất cứ thứ gì sao?”

“Cũng không phải thứ gì cũng không chú ý, chí ít ngươi đối với mấy anh em chúng ta đều hết sức không tệ, chẳng qua đối với người khác, ngươi luôn có vẻ bình thản, dường như, dường như thế giới này không có thứ gì khiến ngươi lưu luyến, ngươi cũng không chú ý tới, ngươi lập cho mình một màn bảo vệ thật dày, cách ly mình khỏi thế giới này!”

Ta tự lập cho mình một lớp bảo vệ? Lâm Thiên chỉ cảm thấy trong đầu vô số thanh âm điên cuồng la lên, những thanh âm đó ầm ĩ tới mức hắn sắp hôn mê! “Ta nghỉ ngơi một chút!” Lâm Thiên đi tới một góc, nằm xuống trên một chiếc sofa. “Lão tam!” Ngụy Phong gấp rút đi tới, nhẹ nhàng gọi Lâm Thiên, nhưng không dám tùy tiện đụng vào Lâm Thiên, hắn biết Lâm Thiên hiện tại dường như đang ở trong một thời điểm mấu chốt, không chịu được quấy nhiễu quá lớn!

Lúc nhỏ, Lâm Thiên hết sức cởi mở, hết sức lạc quan, không khác gì những đứa trẻ cùng lứa. Mà tất cả những thứ này đã thay đổi sau khi cha mẹ hắn qua đời vì tai nạn xe, hắn trở nên trầm mặc ít nói, trong mười mấy năm, hắn đổi không ít nghề, đi qua không ít chỗ, thế nhưng, không có tới một người bạn, không, hẳn là từng có một người, đó là một cô bé, hắn vốn cho rằng, mình và cô ấy gần gũi cả đời, thế nhưng chấp nhận tiếng vọng bên tai, cô bé ấy lại theo một người có tiền, đả kích lần đó đối với hắn hết sức lớn, hắn hăng hái học tập thi vào đại học Hải Thiên, vì để có một ngày nổi trội hơn người, kiếm được rất nhiều tiền. Sau khi tới đại học Hải Thiên, được phân vào phòng Tả Vân Phi Tiêu Bạch Ngụy Phong, lúc đầu Lâm Thiên cũng ngăn cách mình và bọn Tả Vân Phi, sau này, bọn Tả Vân Phi giúp hắn hết lần này tới lần khác, Lâm Thiên cũng từ từ chấp nhận bọn hắn, nhưng đối với người khác, Lâm Thiên vẫn luôn đối đãi một cách lạnh lùng, tới bây giờ, hắn thậm chí không biết trong lớp có bao nhiêu người, cho dù gặp trên đường, xem chừng hắn cũng không nhận ra đối phương là bạn học cùng lớp với mình.

Đối với Chu Dao, Lâm Thiên một mặt vì đã có bọn Dương Thi Dương Tuyết, mặt khác, hắn lại sợ bị tổn thương thêm lần nữa, cho nên luôn không xa không gần, căn bản không có chút nhiệt tình theo đuổi con gái của những nam sinh khác! Ở thế giới trong Tinh Giới, Lâm Thiên biểu hiện khác hơn một chút, ở trong đó, hắn càng buông thả hơn, bởi vì trong những thế giới đó, hoàn toàn không có những hồi ức không tốt của hắn, hắn không hề có biểu hiện kháng cự đối với Dương Thi Dương Tuyết như đối với Chu Dao, một mặt là vì, bên trong đó đa phần là tình dục, chứ không phải tình yêu, hắn bài xích tình yêu, đối với tình dục, là nam nhân hẳn sẽ không bài xích, mà mặt khác, Dương Thi Dương Tuyết kí kết khế ước với Tinh Giới, đã không thể phản bội hắn!

“Chủ nhân, tỉnh lại, tỉnh lại!” Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên, lần này vội vã, nó lại gọi là chủ nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.