“Sư đệ, muộn như vậy sao đệ còn chưa ngủ?” Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau. Không biết từ lúc nào, Hoa Ngọc Loan đã rời giường, không một tiếng động đi tới phía sau Hoa Nhược Hư, thân thể mềm mại ấm áp nhẹ nhàng dựa vào lưng hắn.
“Sư tỷ, sao tỷ lại tỉnh?” Hoa Nhược Hư quay đầu lại, miễn cưỡng mỉm cười. Vừa nãy Hoa Thiên Tinh nói Hoa Ngọc Loan sẽ tỉnh, không nghĩ đến nàng tỉnh thật. Nghĩ đến Hoa Thiên Tinh, trong lòng hắn lại cảm thấy buồn bực. Hoa Thiên Tinh vốn lúc nào cũng có thể đến đây, đáng lẽ hắn phải vui mừng. Nhưng lời nói trước khi đi của nàng lại làm cho trong lòng hắn dâng lên một cơn sóng.
“Đệ đệ, nhưng tỷ tỷ không thích khi ở bên đệ lại còn có người khác” Những lời này của Hoa Thiên Tinh lại hiện ra trong đầu hắn, rất rõ ràng.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn rời bỏ đệ sao?” Hoa Nhược Hư nói tận đáy lòng. Nhưng là nàng lại nói muốn sinh một đứa nhỏ tốt nhất cho hắn, chẳng lẽ đây chỉ là lời nói vui đùa của nàng sao.
Hoa Nhược Hư mặc dù đang thầm an ủi mình, nhưng vẫn cảm thấy rất bất an. Hắn thật sự rất sợ Hoa Thiên Tinh sẽ đột nhiên rời đi, không bao giờ gặp lại hắn nữa. Hoa Nhược Hư rất rõ ràng, nếu như Hoa Thiên Tinh không muốn gặp hắn thì dù cho tìm khắp chân trời góc biển hắn cũng không có cách nào tìm được nàng.
Hoa Ngọc Loan hình như cảm thấy Hoa Nhược Hư đang bất an, ôm chặt hắn không nói gì. Hai người cứ ôm nhau như vậy đến lúc bình minh.
Sáng sớm, tiếng bước chân dồn dập đánh thức đôi tình lữ đang nửa ngủ nửa tỉnh dậy. Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Ngọc Loan một chút, đêm qua vẻ mặt nàng đã hồng lên rất nhiều. Hoa Nhược Hư cảm thấy vui mừng trong lòng, có lẽ qua thời gian nữa nàng sẽ có thể từ trong đau xót đi ra.
“Lâu chủ, phu nhân” Đại Lang và Đại Muội gõ cửa đi vào, cùng khom người hành lễ.
Hoa Nhược Hư mỉm cười, ra hiệu hai người miễn lễ.
Hoa Ngọc Phượng mới dùng bồ câu đưa tin đến Thiếu Lâm, báo kẻ địch trên thực tế mười ngày trước đã rời đi. Nàng cũng nhắc đến Hoa Thiên Tinh hai hôm trước đã rời khỏi Kim Lăng, chuẩn bị đến gặp Hoa Nhược Hư. Hoa Nhược Hư nhíu mày, lâm vào trầm tư.
Hoa Ngọc Phượng cũng không bảo Hoa Nhược Hư trở về hay ở lại Thiếu Lâm. Nàng chỉ cung cấp tin tức nhưng không đưa ra đề nghị gì.
Đại Hùng Bảo Điện Thiếu Lâm, Hoa Nhược Hư triệu tập tất cả đệ tử Thiếu Lâm đến đây nghị sự.
Khi Hoa Nhược Hư nói ra tin tức kẻ địch đã rời đi, gần như tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
“Hoa sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Vô Trần nhíu mày, trong lòng hắn lại không có một chút thả lỏng.
“Hại đạo nhân mã Trường Không và Du Du rất có thể gặp phải kẻ địch. Ta lo lắng bọn họ có thể sẽ có nguy hiểm. Vì vậy, ta chuẩn bị hôm nay sẽ rời khỏi Thiếu Lâm, đi viện trợ cho bọn họ” Hoa Nhược Hư hơi trầm ngâm rồi nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như mọi người có đề xuất tốt hơn, có thể nói ra với ta”.
“Sư huynh, chẳng may các người vừa đi, bọn họ lại lập tức phái người tấn công nơi này, vậy nên làm gì bây giờ?”
“Đây cũng là điều mà ta lo lắng nhất. Nhưng nếu ta không đoán sai, bọn họ chỉ muốn cho lực lượng của chúng ta phân tán, mà thực lực của bọn họ lại tập trung lại một chỗ. Nếu những người của bọn họ đã đi sang bên phía Nga Mi, hẳn là không đủ người để đối phó nơi này” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài nói: “Chúng ta cũng không có biện pháp tốt hơn. Hơn nữa chúng ta cũng không thể lưu lại mãi ở nơi này”.
Trên đường đi, Hoa Nhược Hư rất nhiều tâm trạng, không ngừng nhìn ngó xung quanh. Nhưng hắn lại càng thất vọng, hắn không thấy Hoa Thiên Tinh. Mà xem ra, hình như đệ tử Tình Lâu cũng không biết Hoa Thiên Tinh đã đến đây. Hoa Nhược Hư bắt đầu nghi ngờ tối hôm qua có phải mình đã nằm mơ. Từ Kim Lăng đến đây rất xa xôi, trong vòng hai ngày mà đến được nơi này, theo lý thuyết là chuyện không có khả năng. Nhưng căn cứ theo lời của Hoa Ngọc Phượng, Hoa Thiên Tinh hai ngày trước mới rời khỏi Kim Lăng. Mà tối hôm qua nàng đã đi tới Thiếu Lâm, thời gian chưa đầy hai ngày quả thực rất khó tin.
“Sư đệ, có phải đệ có tâm sự?” Hoa Ngọc Loan dịu dàng nói.
“Sư tỷ, đệ chỉ hơi lo lắng mà thôi” Hoa Nhược Hư miễn cưỡng nở nụ cười, lắc đầu nói, về phần lo lắng điều gì hắn không có nói ra.
“Yên tâm đi, với võ công của Du Du và Thanh Nguyệt, còn có nhiều đệ tử Tình Lâu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện đâu” Hoa Ngọc Loan nhẹ giọng an ủi.
Hoa Nhược Hư gật đầu có chút chột dạ. Bởi vì trên thực tế hắn căn bản không phải lo cho các nàng Tuyết Du Du, mà là nghĩ đến tỷ tỷ Hoa Thiên Tinh.
“Tỷ phu, chúng ta bao lâu nữa có thể trở về?” Hoàng Oanh Oanh lau mồ hôi trên mặt. Hơn mười ngày qua mới tiến vào được Tứ Xuyên, còn cách mục đích của bọn họ một quãng đường rất dài.
Thực ra Thanh Thành và Nga Mi cách nhau không xa, từ Kim Lăng đến Thanh Thành và Nga Mi có một đoạn đường dài là giống nhau. Nhưng trên thực tế, hai đạo nhân mã đã chia nhau mà đi, còn về tại sao chính bọn họ cũng không rõ.
“Oanh Oanh, muội đừng vội, sắp đến rồi” Triệu Trường Không an ủi noi. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, từ khi bước chân vào Tứ Xuyên, hắn luôn có một cảm giác không đúng. Hắn mơ hồ cảm giác có đôi mắt ở trong chỗ tối đang nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng không có cách nào phát hiện được chủ nhân của ánh mắt này.
“Tỷ phu, muội hơi mệt, muốn nghỉ một lát?” Dù sao cũng là thân thể nữ nhi, thể lực vẫn kém một ít. Nhưng thoạt nhìn mệt nhất hình như là nàng, những nữ đệ tử Tình Lâu vẫn rất phấn chấn đi tới.
“Được rồi, phía trước có một khu rừng trúc, chúng ta đến đó nghỉ ngơi” Triệu Trường Không thấy vẻ uể oải trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, có chút xót thương nên đồng ý với đề nghị của nàng.
Rừng trúc không lớn liếc mắt một cái có thể thấy cuối khu rừng. Bọn họ chặt đứt một ít cây trúc, tạo thành một mảnh đất trống giữa khu rừng, nghỉ ngơi tại đây.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí dường như mang theo mùi kim loại nhàn nhạt, mặt Triệu Trường Không hơi đổi, đứng thẳng lên vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng.
“Tỷ phu, có thể đi được rồi, muội đã khỏe lại” Hoàng Oanh Oanh còn tưởng rằng Triệu Trường Không đứng dậy muốn đi nên vội vàng nói.
“Không vội, chúng ta nên nghỉ ngơi nhiều thêm một chút. Mọi người cẩn thận một chút, kẻ địch có thể cách chúng ta không xa” Triệu Trường Không khẽ lắc đầu, từ từ nói.
“Trường Không huynh, có phải huynh cảm giác được gì?” Phương Hiệp cũng đứng lên, đi đến bên cạnh Triệu Trường Không nhỏ giọng hỏi.
“Bọn họ theo dõi chúng ta lâu như vậy, rốt cuộc cũng muốn động thủ” Triệu Trường Không gật đầu, trầm giọng nói.
“Triệu đại ca không cần lo lắng, binh đến tướng ngăn. Chỉ cần bọn họ dám đến, chúng ta sẽ không khách khí với bọn họ” Người nói chính là Thập Tam Muội, một cô gái hoạt bát đáng yêu, khẩu khí nói chuyện lớn hơn tuổi của nàng.
“Ta không phải là đang lo lắng nhưng mọi người phải cẩn thận” Triệu Trường Không mỉm cười nói, câm thầm cảm thấy xấu hổ. Người ta là một cô bé cũng không hề lo lắng, hắn là nam tử hán lại khẩn trương như vậy.
“Muội chỉ cảm thấy quá buồn chán. Lâu chủ nói để chúng ta đi đánh nhau, lâu như vậy sao còn không gặp phải một người, chẳng vui chút nào” Thập Tam Muội chu miệng nói.
Triệu Trường Không lắc đầu, dở khóc dở cười. Nói tiếp, hắn coi như quen thuộc với đệ tử Tình Lâu, nhưng hiểu về bọn họ, hắn vẫn cảm thấy không đủ.
“Nghe nói núi Thanh Thành rất đẹp, có phải không Triệu đại ca?” Thập Tam Muội nhìn Triệu Trường Không với vẻ khát khao: “Muội nghe nói Thanh Thành thiên hạ u, đúng không?”
“Thập Tam Muội, muội nói rất đúng, nhưng lần này chúng ta không phải đi chơi” Hoàng Oanh Oanh không nhịn được mà phì cười, bầu không khí vốn đang khẩn trương đã bị cô bé này làm cho biến mất.
“Ai nói không phải, người ta đến là để chơi mà” Thập Tam Muội cười khúc khích, ngửa đầu nhìn lên, rất vui vẻ nói: “Chờ chơi chán Thanh Thành phải đi núi Nga Mi. Nghe nói nơi đó chơi cũng tuyệt, trên đường thuận tiện có thể đánh nhau, thật thoải mái” Vẻ mặt mê say của nàng làm mọi người không biết nói gì.
Nghỉ khoảng nửa canh giờ, bọn họ mới bắt đầu đi. Thập Tam Muội trên đường không ngừng ngâm nga một khúc hát không biết tên, vô cùng vui vẻ. Có lẽ bị sự lạc quan của Thập Tam Muội cuốn hút, nên mọi người đều nở nụ cười.
Đi qua một triền núi thấp, sau đó là một cánh đồng bát ngát mênh mông, cây khô cao quá nửa người, có thể thấy được nơi này không có người sinh sống.
Mặt Triệu Trường Không hơi đổi, khoát tay, thực ra không cần hắn ra hiệu tất cả mọi người cũng đều tự giác dừng lại. Cách xa hơn mười trượng có hơn mười người áo trắng đang xếp hàng mà đứng.
Người ở giữa, rõ ràng chính là Bạch Y Lâu Chủ của Bạch Y Lâu.
“Xem ra vị này là Triệu Trường Không Triệu hộ pháp Thiên Tinh Minh” Bạch Y rất bình tĩnh nhìn Triệu Trường Không, lạnh nhạt nói.
“Bạch Y Lâu từ lúc nào mà trở nên quang minh chính đại như vậy, chẳng lẽ Bạch Lâu chủ chuẩn bị đổi lâu quy sao?” Triệu Trường Không không trả lời hắn, nhưng trong giọng nói mang theo vẻ châm chọc. trong lòng hắn quả thực cũng cảm thấy kỳ quái, sát thủ Bạch Y Lâu giết người rất ít khi cho người khác thời gian chuẩn bị.
“Có đánh nhau rồi” Thập Tam Muội hưng phấn kêu lên.
Trong mắt Bạch Y hiện lên một tia đau xót và bất đắc dĩ. Hắn nhìn mọi người Thiên Tinh Minh phía sau Triệu Trường Không một ít, trong lòng âm thầm thở dài, một cảm giác cô độc dâng lên từ đáy lòng.
“Bạch Y Lâu ta từ khi thành lập đến nay ít khi bị bại. Nhưng từ khi gặp phải minh chủ Hoa Nhược Hư của quý minh đã chết vô số người” Bạch Y từ từ nói: “Hôm nay, ta sẽ đòi lại tôn nghiêm vốn có của Bạch Y Lâu ta, quang minh chính đại quyết đấu với các ngươi một lần”.
“Sống có gì tốt chứ, mau tìm chết đi” Thập Tam Muội ở phía sau nói thầm một tiếng, giọng nói không lớn nhưng cũng không nhỏ, vừa vặn mỗi người đều có thể nghe được. Nhưng lời này của nàng không làm cho Bạch Y có phản ứng gì, vẫn rất bình tĩnh.
“Đã như vậy, ta nghĩ ta không việc gì phải nhiều lời, động thủ đi” Triệu Trường Không mỉm cười nói.
Dưới bầu trời, hai nhóm người lạnh lùng giằng co, xung quanh rất yên tĩnh, mọi người đều nín thở, trường kiếm nơi tay, kịch chiến hết sức căng thẳng.
Đây là một trấn nhỏ ở biên thùy. Nói là trấn nhỏ nhưng trên thực tế rất vắng vẻ. Hoa Nhược Hư đi đến đây làm cho nơi đây tăng thêm không ít sinh khí.
Thấy sắc trời không còn sớm, Hoa Nhược Hư tìm một khách điếm để ở. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hai người Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng mai đi tiếp.
“Sư đệ, đệ có tâm sự gì mà không thể nói với sư tỷ chứ?” Hoa Ngọc Loan hỏi.
“Sư tỷ, đệ” Hoa Nhược Hư có chút chần chừ không quyết.
“Nghỉ sớm đi” Hoa Ngọc Loan dịu dàng nói, không hỏi lại nữa.
“Sư tỷ, tối qua tỷ tỷ hình như đã tới” Hoa Nhược Hư rốt cuộc cũng quyết định thành thật nói ra sẽ tốt hơn.
“Thiên Tinh tỷ tỷ?” Hoa Ngọc Loan ngẩn người nói: “Đệ nói tỷ ấy hình như đến?” Nàng nhấn mạnh hai chữ hình như.
“Sư tỷ, đệ nghĩ, đệ muốn ra ngoài đi dạo một lát” Hoa Nhược Hư gật đầu, dừng lại một chút rồi nói thêm.
Hoa Ngọc Loan khẽ chống cằm không nói gì nữa.
Hoa Nhược Hư từ từ đi trên trấn nhỏ, cảm giác phiền muộn càng lúc càng đậm. Hằn dường như có một cảm giác, Hoa Thiên Tinh ở ngay bên cạnh. Nhưng dù hắn tìm kiếm như thế nào cũng không phát hiện ra tung tích của nàng.
“Tỷ tỷ, đệ bây giờ đang ở một mình, tỷ có thể gặp đệ hay không?” Hoa Nhược Hư thầm gọi trong lòng. Hắn hy vọng Hoa Thiên Tinh có thể cảm nhận được giọng nói của hắn, có thể cảm nhận được nguyện vọng của hắn.
“Công tử, có vị tiểu thư bảo ngài đi vào” Khi đi qua một gian tửu quán, một người ăn mặc như tiểu nhị cung kính đi tới, cung kính nói với Hoa Nhược Hư.
“Tiểu thư?” Hoa Nhược Hư ngẩn ra, chẳng lẽ là tỷ tỷ? Nghĩ vậy hắn vội vàng quay đầu nhìn vào.
“Tỷ tỷ” Hoa Nhược Hư nhào tới bên cạnh bàn trong góc quán. Tửu quán rất ít người, mà trong mắt Hoa Nhược Hư không thấy bất cứ ai khác. Trong mắt hắn, chỉ có tỷ tỷ yêu dấu và xinh đẹp như tiên của hắn.
Hoa Thiên Tinh mỉm cười, nụ cười đủ để khuynh quốc khuynh thành. Trước mặt nàng có một chén rượu nhỏ, rượu trong chén chỉ còn lại một nửa, mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt đẹp mơ màng.
“Đệ đệ, uống hộ tỷ tỷ chén rượu này có được không?” Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng dựa vào người Hoa Nhược Hư, giọng nói yêu kiều vô hạn, đôi tay thon dài trong như ngọc nhẹ nhàng nâng chén rượu lên đưa tới trước miệng Hoa Nhược Hư, đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Nhược Hư.
Không hề do dự, Hoa Nhược Hư một hơi uống cạn số rượu còn lại trong chén, rượu rất mạnh, như thiêu đốt tâm can.
“Đệ đệ, tỷ tỷ muốn làm người thực sự, đệ biết không?” Hoa Thiên Tinh thì thào nói.