Hoa Nhược Hư thi triển Thiên Tinh Vũ thuộc Thiên Tinh kiếm pháp, áo trắng phấp phới, thân thể khẽ động, người khác nhìn vào đều có cảm giác rất ư huyền ảo, bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện Hoa Nhược Hư lúc này như một mỹ nữ xinh đẹp đang múa. Kỳ thực cả Hoa Nhược Hư tự bản thân mình cũng không biết, Hoa Thiên Tinh dạy hắn mỗi chiêu kiếm pháp đều ngầm kèm theo một loại thân pháp, những loại thân pháp này đều là do Hoa Thiên Tinh tự mình sáng tạo ra, rất có nữ tính, do đó trong mắt người khác, Hoa Nhược Hư tự hồ như đã biến thành một nữ tử.
Hoa Nhược Hư không hề cảm giác được điều này, những ánh hào quang từ bên trên chiếu lại hắn sớm đã không còn một chút ảnh hưởng nào. Hắn chỉ còn biết dụng tâm sử kiếm, kiếm như có tâm, đích thị là dùng tâm ngự kiếm, sớm đã phát huy được uy lực lớn nhất của kiếm. Châm ảnh rợp trời đột nhiên xuất hiện tại phía đầu hắn, tốc độ của bọn chúng khi tiến đến sát đột nhiên trở lên rất chậm chạp, chậm đến mức làm cho Nhược Hư có thể bắt được chúng.
Một loạt tiếng ‘đinh đinh’ vang lên, trên mặt đất đã phủ đầy ánh vàng của kim châm, Phiến Tiêu Diêu thực là giàu có, ngay cả ám khí cũng toàn làm từ vàng.
Hoa Nhược Hư cũng tịnh không hài lòng với chiêu phòng thủ này, việc đầu tiên, hắn đã chủ động phát động công kích. Thiên Tinh Kiếm Pháp – Thiên Tinh Nộ, dường như có một cỗ nộ khí trùm trời bức đến, Phiến Tiêu Diêu có chút kinh sợ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai cho hắn cảm giác thế này, kỳ thật, có rất ít người có thế tiếp qua một chiêu của hắn.
Khoảng cách trái tim với trái tim dài bao nhiêu? Có thế rất xa, cũng có thể rất gần. Khoảng cách giữa hai trái tim đối với khoảng cách thực tế không liên quan, tâm tâm tương ấn thì cách vạn dặm cũng có thể tâm ý tương thông, nhưng nếu vô duyên thì cho dù gần trong gang tấc cũng không thể được.
Lấy tâm ngự kiếm, tốc độ của kiếm chiêu có thế đạt tới nhiều ít bao nhiêu? Hoa Nhược Hư không biết, Phiến Tiêu Diêu cũng không biết, Phiến Tiêu Diêu chỉ biết đối thủ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, thân thể giống như là hắn từ hư không đột nhiên hiện ra. Kiếm quang chớp lên, kiếm thế gấp gáp, Phiến Tiêu Diêu không có thời gian để lo lắng, cây quạt mạnh mẽ mở ra rồi gập lại, Tình Kiếm tự hồ như đã bị kẹp lấy. Phiến Tiêu Diêu có chút đắc ý, chỉ là có đắc ý hơi sớm một chút.
Đột nhiên tại nơi kiếm và quạt giao nhau, phát ra một luồng sáng mạnh chói mắt, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Chân khí của Nhược Hư đẩy ra, quang mang của Tình Kiếm đại thịnh, Phiến Tiêu Diêu tức thời cảm giác trên tay nhẹ bẫng, cây quạt đã biến mất rồi.
Phiến Tiêu Diêu thần tình kinh hãi, cây quạt biết mất chứ không phải bị cướp mất, thực sự là đã biến mất, đã biến thành mạt phấn rồi, trên mặt đất một vùng màu vàng, màu vàng bay tung tóe trong không trung, Phiến Tiêu Diêu tức thì ngây ngốc, nhưng Hoa Nhược Hư tự hồ cũng có chút phát sợ, đứng im không nhúc nhích.
Không biết bây giờ Phiến huynh có thể dừng tay chưa?” Hoa Nhược Hư rất nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, tuy nhiên chính hắn cũng không ngờ đến việc Tình Kiếm phá hỏng cây quạt, bất quá hiện tại không phải là lúc lo lắng.
Kỹ thuật không bằng người, Phiến mỗ không còn gì để nói, hôm nay đã có Hoa công tử tại đây, Bạch Y lâu của ta cũng phải thu tay thôi.” Phiến Tiêu Diêu thần sắc đã khôi phục lại bình tĩnh, bất quá trong ánh mắt lãi có vài phần chán chường, đây là lần đầu tiên hắn gặp thảm bại như thế này.
“Thế thì đa ta Phiến huynh, tiểu đệ vạn phần cảm kích.” Hoa Nhược Hư mỉm cười, chắp tay ôm quyền nói.
Nhân thủ Bạch Y lâu rút đi rất nhanh, chớp mắt đã không còn tung ảnh, cả những bạch y đang đấu với Hoa Thác kia cũng đồng thời rời đi, đến quỷ dị, đi cũng quỷ dị.
“Hoa thiếu hiệp thiếu niên anh hùng, thực làm lão phu nghĩ mà xấu hổ, hôm nay nếu không được Hoa thiếu hiệp tương trợ, Hoa gia của ta chỉ sợ đã gặp bất trắc rồi. Xin Hoa thiếu hiệp nhận ta một lễ.” Hoa Nhược Hư còn đang kinh ngạc suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy âm thanh vang đến, đồng thời phát hiện một Cẩm bào trung niên nam tử hướng về hắn cúi lạy, khiến hắn sợ nhảy dựng lên.
“Hoa tiền bối không cần khách khí, vãn bối cũng không giúp được ân nghĩa gì, càng thêm nữa đây vốn là chuyện vãn bối phải làm, tiền bối đại lễ thế này, vẫn bối không dám nhận.” Hoa Nhược Hư liền lắc mình tiến tới, xoay người đỡ lấy Hoa Thác.
“Cữu cữu, Hoa huynh đệ và chúng ta là bằng hữu, cũng không cần phải hành đại lễ đâu.” Nguyệt Thiên Hồng nhìn thấy vể mặt có chút khó xử của hai người, liền ở một bên khuyên nhủ.
“Đúng thế, tiền bối không cần phải khách khí thế, huống hồ vãn bối đến đây còn có việc tương cầu, tiền bối nói như thế, vẫn bối thật không có khả năng mở lời.” Hoa Nhược Hư cũng vội vàng tiếp lời.
“Đã như thế, ta gọi cháu là Hoa hiền điệt vậy, Hoa hiền điệt nếu như không để ý lời nói của người bên ngoài, cũng không cần gọi ta là tiền bối, cứ gọi ta một tiếng Bá phụ là được.” Hoa Thác đứng thẳng người dậy, trên mặt lộ ra nét cười, ngữ khí ôn hòa.
“Nhược Hư tham kiến Hoa bá phụ, bá phụ cứ gọi cháu là Nhược Hư.” Trên mặt Hoa Nhược Hư lộ xuất vài phần biểu tình cao hứng, khom người thi lễ, lần này Hoa Thác thản nhiên nhận lấy.
“Mộng nhi, Hoa nhi, mau phân phó người nhà, chuẩn bị một bình hảo tửu, hôm nay ta đã gặp một người cháu tốt, thực là một đại hỉ sự.” Hoa Thác có phần hưng phấn, nhìn bộ dạng cao hứng như thế, nhưng lại làm cho Nhược Hư có chút ngoài ý muốn. Nhược Hư không biết, hắn hôm này địa vị trong giang hồ không giống bình thường nữa, càng thêm việc bọn họ vừa chứng kiến võ công của hắn, Hoa Thác mặc dù là gia chủ của một trong tứ đại thế gia, đơn độc trên giang hồ mà nói, Nhược Hư cũng không kém phân nào, hiện tại danh nghĩa của Nhược Hư là hiền điệt của ông, ông đương nhiên cao hứng còn không kịp.
Hoa phủ trên dưới đối với Hoa Nhược Hư rất cung kính, bữa
tiệc rượu trò chuyện vui vẻ, không khí thật là hòa hợp. Nhược Hư cuối cùng cũng đã biết, hắc y nữ tử kia là đại tiểu thư của Hoa gia Hoa Phi Mộng, chỉ là có chút điều kỳ lạ, nàng giống Giang Thanh Nguyệt ở chỗ cùng thích che mặt. Hoa Phi Mộng đối với Hoa Nhược Hư cũng là không thân không sơ, tiếp đón rất tự nhiên, bất quá nữ hài tử này có chút rụt rè khác thường, Nhược Hư cũng không phát hiện ra điều gì không đúng, chỉ là Hoa Phi Hoa đều không để cho Hoa Nhược Hư nhìn qua mặt, nhìn nhãn thần của Hoa Phi Mộng rất đáng sợ, Hoa Nhược Hư biết nàng có thái độ ấy là vì điều gì, bất quá trong lòng có chút thở dài, hắn bây giờ có giải thích cũng không có tác dụng, huống chi có một số việc hắn cũng không quen giải thích.
Uống đến lúc say, Hoa Thác giống như có sự tình gì muốn nói, nhìn về phía Hoa Nhược Hư hỏi: “Nhược Hư a, cháu không nói với Hoa gia có sự tình gì à? Hiện tại đều không phải là người ngoài, có gì cần chúng ta ra tay, cháu cứ nói thẳng ra đi.”
“Kỳ thật, cháu đã nghe Hoa huynh nói về nơi hạ lạc của một người.” Nhược Hư khẽ thở dài, trong đầu hiện ra dung nhan thanh lệ thoát tục của Giang Thanh Nguyệt.
“Hoa Nhược Hư, ta có thế nói với ngươi, Thanh Nguyệt không hề đi qua nơi đây, ta cũng không biết nàng ở nơi đâu. Hôm nay ngươi giúp đỡ chúng ta, ta cảm kích ngươi, nhưng điều này không có nghĩa là ta nguyện ý tha thứ cho những chuyện vô sỷ ngươi làm với Giang Thanh Nguyệt, ta hiện tại không là đối thủ của ngươi, bất quá sẽ đến một ngày, ta vì Thanh Nguyệt xả nỗi hận này!” Hoa Phi Hoa đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hoa Nhược Hư nói. “Hoa nhi, ngồi xuống, con muốn làm gì?” Hoa Thác tức giận quát.
“Cha, Hoa Nhược Hư hôm nay đã cứu chúng ta không sai, nhưng hắn như quả là đã vô sỉ lừa Tình Kiếm của Giang Thanh Nguyệt mới có thành tựu hôm nay, con cũng không cần thán phục!” Gương mặt tuấn tú của Hoa Phi Hoa đã hồng lên, mặc kệ không nhìn đến thái độ của Hoa Thác.
“Mộng nhi, dẫn đệ đệ con đi!” Hoa Thác cố nén không phát tác, dữ tợn nhìn Hoa Phi Hoa một cái, rồi ôn tồn nói với Hoa Phi Mộng, Hoa Phi Mộng gật gật đầu, đứng dậy rời đi, kỳ quái là nàng không nói một lời, Hoa Phi Hoa đành đi theo phía sau nàng.
“Nhược Hư, lời của Hoa nhi, cháu cũng không cần để trong lòng.” Thấy Hoa Phi Hoa cuối cùng đã rời hẳn khỏi đại sảnh, Hoa Thác nói có ý xin lỗi.
“Hoa bá phụ yên tâm, Hoa huynh cũng không sai.” Nhược Hư khẽ thở dài nói.
“Hoa bá phụ, thời gian không còn sớm nữa, tiểu điệt cũng nên đi rồi.” Hoa Nhược Hư đứng lên, bắt đầu hướng về Hoa Thác từ biệt. Hoa Thác tha thiết giữ lại, nhưng Hoa Nhược Hư ý đã quyết, hắn cũng đã biết sự tình mình muốn biết, rõ ràng Giang Thanh Nguyệt không ở nơi đây, hắn lại muốn tiếp tục tìm kiếm nàng. Tuy nhiên Hoa Phi Hoa đối với Hoa Nhược Hư rất bất mãn, thậm chí thống hận, nhưng Nhược Hư tin tưởng Hoa Phi Hoa hoàn toàn không nói dối.
“Đã như thế này, ta cũng không lưu cháu lại nữa. Theo ta được biết, Thanh Nguyệt điệt nữ quả thật không có đi qua nơi đây, bất quá sau này nếu có tin tức gì của nó, ta sẽ phái người nhanh chóng báo tin cho cháu.” Hoa Thác mắt thấy không thể lưu lại, đành bất đắc dĩ nói ra như vậy.
“Đa tạ Hoa bá phụ, mặt khác, Bạch Y lâu có thể vẫn còn tới nơi này, bá phụ cũng nên cẩn thận đề phòng.” Nhược Hư nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm thấy có phần ấm áp. Mặc dù mới quen Hoa Thác được vài canh giờ, mặc dù tất cả mọi sự tiếp đãi này là do hắn vừa cứu gia đình họ, nhưng kể ra thái độ của Hoa Thác thế cũng là tử tế lắm rồi.
Nhìn thấy Hoa Nhược Hư dần dần đi xa, Hoa Thác từ từ cau mày, dường như có tâm sự.
Hoa Nhược Hư chậm rãi đi bộ trên con đường yên tĩnh, trong lòng nổi lên một nỗi buồn. Thanh tỷ, nàng biết ta đang tìm nàng không? Nếu nàng biết ta đang đi tìm nàng, nàng cũng nhất định không ra gặp ta ư?
Đi tới khách sạn, rồi đi lên phòng, đang muốn xoay tay đóng cửa thì hắn khẽ dừng lại, không để ý đến nó nữa.
“Đã đến thì vào đi, cửa không đóng.” Hoa Nhược Hư điềm tĩnh nói, hắn cảm giác có một người đang ở phía sau mình, nhưng không giống như có ác ý.
“Thực là rất khó tưởng tượng, ngắn ngủi trong ba tháng, Hoa công tử từ một thư sinh trở thành một tuyệt thế cao thủ, nếu không tận mắt chứng kiến, ta hoàn toàn không thể tin được” Một âm thanh lạnh lùng tại cửa vang lên, âm thanh nghe có phần kinh hãi, nói rồi quay mình lại.
Hắc y khăn đen, vóc người đẹp đẽ, phong tư tuyệt tục, càng làm cho Hoa Nhược Hư kinh ngạc, kinh ngạc là vì đây chính là Hoa Phi Mộng.
“Không ngờ lại là Đại tiểu thư, mời ngồi.” Hoa Nhược Hư sau khi thất kinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
“Hoa công tử không cần quá khách khí, ta đến, chỉ là để hỏi Hoa công tử một câu, nếu Hoa công tử không nguyện ý hồi đáp, cũng không quan hệ gì.” Thanh âm trong trẻo của Hoa Phi Mộng vang lên, tuy nhiên hoàn toàn lạnh lùng, bất quá nghe vào cũng rất là thoải mái.
“Hoa đại tiểu thư cứ việc hỏi đi.” Nhược Hư cười nhẹ, trong lòng thầm nhủ buồn bực, Hoa Phi Mộng muốn hỏi hắn chuyện gì đây?
“Hoa công tử trong ngày cưới đã chính miệng thừa nhận, là ngươi vì muốn cầu hôn phu nhân Hoa Ngọc Loan mà bức Giang Thanh Nguyệt ra đi, sự tình này thiên hạ đều biết, ta tưởng Hoa công tử cũng không phủ nhận chứ? Ta hiện tại muốn biết chính là, Hoa công tử nói những lời này có phải là thực lòng không?” Hoa Phi Mộng mở lớn mắt nhìn về Hoa Nhược Hư, tự hồ đã nhìn thấu nột tâm hắn.
“Ta khả dĩ nói cho Hoa đại tiểu thư rõ, khi ta nói những lời này, không hề chịu áp lực của ai cả, hoàn toàn là quyết định của bản thân ta.” Hoa Nhược Hư trầm ngâm nhẹ nhàng nói.
“Thế là Hoa công tử thực vì chiếm Tình Kiếm mà tiếp cận Giang Thanh Nguyệt, sau khi đoạt được Tình Kiếm thì vứt bỏ nàng sao?” Ngữ khí của Hoa Phi Mộng có vài phần lạnh lùng.
“Nếu để Tình Kiếm và Thanh tỷ cho ta chọn lựa, ta sẽ không do dự mà chọn Thanh tỷ.” Hoa Nhược Hư ánh mắt chuyển dần ra phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.
“Người trong giang hồ đều nói ngươi vô tình vô nghĩa, ngươi có muốn giải thích gì không?” Hoa Phi Mộng dường như suy nghĩ mới hỏi thế.
“Trên đời nhiều sự tình vô pháp giải thích, có thế là không có khả năng giải thích, hoặc là không muốn giải thích, phía sau ta còn có chuyện, do đó ta cũng không muốn giải thích.” Hoa Nhược Hư sắc mặt dần trở nên ảm đạm.
“Ngươi không hối hận chứ?” Hoa Phi Mộng hỏi.
“Ta tin rằng, Thanh tỷ nàng ta cũng tin ta.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhẹ lắc đầu, giọng khi nói về Giang Thanh Nguyệt tràn ngập nhu tình.
“Cáo từ nhé, Hoa công tử tự mình bảo trọng.” Hoa Phi Mộng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một hơi, chuyển thân hướng ra ngoài rời đi.
“Thay ta nói với lệnh đệ một lời nhận lỗi.” Hoa Nhược Hư thở dài nói.
“Ngươi sai rồi, ta hỏi ngươi chính là vì Giang Thanh Nguyệt, với đệ đệ ta không liên quan.” Lúc Hoa Phi Mộng biến mất tại bên ngoài, bên tai Hoa Nhược Hư mới truyền lại âm thanh của nàng.
“Không phải vì Hoa Phi Hoa? Chẳng lẽ Hoa Phi Mộng đã sớm biết Thanh tỷ? Là trước đây Thanh tỷ cùng nàng quen biết hay nàng với Thanh tỷ còn có quan hệ gì khác?” Hoa Nhược Hư ngơ ngác, thầm nghĩ. Hắn nhanh chóng lao ra ngoài cửa, thì phát hiện Hoa Phi Mộng đã không còn ở đó nữa.
Hoa Nhược Hư nằm trên giường, mắt từ từ nhắm lại, nhưng không cách gì ngủ được. Nghĩ tới Giang Thanh Nguyệt, hắn đột nhiên có nhiều nghi vấn. Đại Giang tiêu cục vì lí do gì mà chỉ còn Thanh tỷ còn sống sót? Tình Kiếm vì sao ở trên người Thanh tỷ? Võ công của Thanh tỷ mạnh hơn người của Đại giang tiêu cục rất nhiều? Thanh tỷ cũng không hề nói với hắn sư phó là ai, tự hồ võ công toàn bộ là gia truyền, nhưng nếu là gia truyền thì võ công sao có thể cao như thế. Thanh tỷ vì chuyện gì mà che mặt, Hoa Phi Mộng cũng che mặt, võ công của Hoa Phi Mộng cũng mạnh hơn Hoa Phi Hoa rất nhiều, khó nói, Hoa Phi Mộng và Thanh tỷ có quan hệ gì mà người ngoài không biết?
Một lúc lâu, Hoa Nhược Hư đột nhiên phát hiện hắn trước đây chưa hỏi qua Giang Thanh Nguyệt rất nhiều chuyện, hắn cũng phát hiện mình hầu như không hiểu gì về Giang Thanh Nguyệt cả. Bất quá, nghĩ đến Hoa Phi Mộng cùng Giang Thanh Nguyệt, hai người có nhiều điểm giống nhau kinh người, trong lòng hắn một trận nhiệt huyết nổi lên, tự hồ muốn gặp Hoa Phi Mộng hỏi một câu, bất quá nếu như bây giờ đi gặp Hoa Phi Mộng khẳng định sẽ không hỏi được chuyện gì. Nhưng mà đây chỉ là suy đoán, cũng không có căn cứ gì, vạn nhất bọn họ không có quan hệ gì, hắn không khỏi có chút liều lĩnh. Cho nên phải cố nhẫn nhịn, còn phải tính toán thật kỹ.
Sáng sớm ngày thứ hai Nhược Hư đã tỉnh dậy, trong mắt ẩn hiện tia máu, xem ra đã ngủ không an giấc.