Mê Vụ thành, bên trong Tử Huyền Phủ.
Hình dạng Tần Vũ thất khiếu chảy máu co quắp, đã làm mọi người sợ đến sững sờ. Bọn họ không dám tin, trụ cột của bọn họ – Tần Vũ, không ngờ cũng ngã xuống.
– Mẹ, cha không sao chứ, cha sẽ không có chuyện gì chứ?
Tần Sương nay đã trở thành một thiếu niên tao nhã, lo lắng hỏi Khương Lập.
Lúc này nhóm đông người Khương Lập, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Hắc Vũ đều đang loạn ở trong lòng. Từ khi thấy được bên trong bức màn nước, Tần Vũ bị một kiếm của Nguyên Tội Kiếm bổ trúng, thất khiếu chảy máu. Sau đó đồ hình trong ‘bức màn nước’ do Tần Vũ khống chế nhanh chóng trở nên mơ hồ, tiếp theo ‘bức màn nước’ liền trực tiếp sụp đổ hòa thành nước chảy vào trong hồ.
Thấy được cảnh đó, mọi người đều hoảng hốt.
Tần Tư hét lên với Tần Sương:
– Nhị đệ, không phải lo lắng.
Tuy Tần Tư nói như vậy ngoài miệng, nhưng trong mắt hắn vẫn có nét ưu tư sợ hãi khó mà che giấu được.
Khương Lập khẳng định nói:
– Đừng sợ, đừng sợ, cha của các con không sao.
Khương Lập song tu linh hồn cùng với Tần Vũ, nên giữa họ tự nhiên có sự liên hệ. Tuy Khương Lập cảm ứng thấy Tần Vũ bị thương rất nặng, đặc biệt là lúc trúng kiếm khí của Nguyên Tội Kiếm, thậm chí thiếu chút nữa thì linh hồn tan vỡ. Nhưng nàng có thể cảm giác ra sự tồn tại của Tần Vũ, chung quy Tần Vũ chưa có chết.
Trọng thương, nhưng lại chưa chết!
Khương Lập an ủi hai hài tử Tần Sương, Tần Tư, an ủi những con cháu của Tần thị đã có phần hoảng loạn. Nhưng sâu trong đáy lòng, nàng cũng có đầy lo âu:”Vũ ca, huynh ở đâu, mau về a?”
Khương Lan, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm…mấy vị thần vương cũng có phần bối rối trong lòng.
“Tiểu Vũ, bị thương lần này rất nặng.” Sắc mặt Khương Lan rất khó coi, trong lòng rất là lo lắng.
Nguyên Tội Kiếm, chính là thiên tôn linh bảo! Bản thân thiên tôn linh bảo có uy lực kinh người, hơn nữa cho là do đích thân thiên tôn thi triển, uy lực đó căn bản là không cách gì có thể tưởng tượng được. Suy nghĩ trong lòng Khương Lan là thần vương nói chung sẽ chết không nghi ngờ gì. Chưa nói tới Lôi Phạt thiên tôn lần này giận dữ, trực tiếp vận dụng thiên tôn linh bảo. Lực phá hủy của một kiếm đó có thể tưởng tưởng được.
Chỉ là…
Khương Lan có tin tưởng đối với Tần Vũ. Nhìn thấy Tần Vũ trưởng thành từng bước, y có một loại tin tưởng đặc biệt với hắn.
– Đại ca, người chưa chết. Mọi người hãy yên tâm, đại ca ta tuyệt đối không có chết. Người sẽ quay lại trong giây lát.
Hắc Vũ vạn phần khẳng định nói với mọi người xung quanh, ánh mắt kiên định nhìn họ.
Những con cháu Tần thị kinh hoảng lo lắng, thấy Hắc Vũ trầm tĩnh như vậy, cũng có phần bình tĩnh lại trong lòng.
– Hô!
Hốt nhiên, trên mặt hồ bỗng xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào. Thân ảnh quen thuộc đó, đã làm cho những con cháu Tần thị, và cả Khương Lập, Hắc Vũ, bọn họ, đều có chút ngây ngốc. Nhưng rất nhanh, bọn họ đã kích động lên.
– Cha!
Thanh âm rõ ràng vang vọng của Tần Tư, Tần Sương là thanh âm đầu tiên vang lên. Tần Tư, Tần Sương nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó, con mắt liền đã hơi ươn ướt.
– Đại ca.
Hầu Phí, Hắc Vũ cũng nhìn về Tần Vũ.
– Tiểu Vũ.
Trên mặt Tần Phong, Tần Chính cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ, nhìn Tần Vũ, huynh đệ của mình, thân nhân của mình. Tần Vũ nhìn về nhóm đông người đó, từ trong ánh mắt xán lạn của họ, hắn cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm, lo lắng của thân nhân huynh đệ đối với mình.
Tần Vũ không khỏi thấy ấm áp trong lòng.
Tần Vũ áp chế kích động trong lòng lại, nói với chúng nhân:
– Ta không sao.
Rồi tức thì Tần Vũ bay về bên cạnh Khương Lập, Tần Tư, Tần Sương. Vài trăm người nơi này nhất thời vui cười một trận. Thấy được Tần Vũ không sao, mọi người đều cao hứng vô cùng.
– Vũ ca.
Từ lúc thấy Tần Vũ xuất hiện, lúc này Khương Lập mới nhẹ giọng hô lên.
Tần Vũ nắm lấy tay của Khương Lập.
Lòng bàn tay của Khương Lập, không ngờ có đầy mồ hôi lạnh.
Tần Vũ an ủi:
– Lập nhi, ta xin lỗi.
Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo âu, sợ hãi của Lập nhi.
Khương Lập nhẹ nhàng dựa vào ngực Tần Vũ, chỉ lẳng lặng không nhúc nhích. Lúc trước thấy cảnh Tần Vũ bị một kiếm đánh trúng ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, nàng thật đã bị dọa cho sợ hãi.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu Tần Vũ thật chết đi, nàng sẽ làm thế nào?
Hai tiểu tử Tần Tư, Tần Sương ở bên cạnh đang xì xào bàn tán với nhau, còn cười trộm chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hai người Tần Vũ, Khương Lập. Sau đó một lát, Khương Lập quay đầu nhìn về Tần Tư, Tần Sương một cái.
Khương Lập cười mắng:
– Tiểu Tư, Tiểu Sương, hai tiểu quỷ các con đến bên kia đi.
Tần Tư, Tần Sương cười hi hi, đáp:
– Vâng, mẫu thân.
Hiện giờ, nhóm người ở nơi này của Tử Huyền Phủ đều đang rất vui mừng.
Khương Lập hốt nhiên nhìn Tần Vũ lo lắng dò hỏi:
– Đúng rồi, Vũ ca, hiện giờ bên Thiên tôn sơn đó ra sao rồi? Lôi Phạt thiên tôn sẽ truy sát huynh hay không?
Tần Vũ nghe vậy liền cười, lập tức hướng về giữa không trung phất tay một cái.
– Hô!
Chỉ thấy rất nhiều nước bên trong hồ trực tiếp bay tới không trung, sau đó hóa thành một bức màn khổng lồ. Bức màn đó rõ ràng giống như một tấm gương, hiện ra tình cảnh bên trong Thiên tôn sơn, thậm chí ngay cả thanh âm của các vị thần vương cũng đều bị Tần Vũ thi triển thần thông làm vang lên ở xung quanh.
Nhất thời, đám đông người liền im lặng lại. Mọi người lặng lẽ nhìn bức màn nước.
Bên trong Thiên tôn sơn.
Chu Hiển kích động nói lớn:
– Chư vị thần vương, Tần Vũ đã chết. Bên trong Mê Vụ thành chỉ có một kẻ duy nhất là có uy hiếp chính là Khương Lan. Chúng ta tới đó đánh giết, là có thể dễ dàng đoạt được Vạn Dân Ấn.
Lúc này Chu Hiển tràn đầy tức giận trong lòng.
Vừa rồi, phụ thân Chu Hoắc của hắn đã chết trước mắt hắn. Hắn rất muốn đem Tần Vũ đó ra để lóc da lóc thịt hành hạ thật nhiều, báo mối cừu giết cha.
Huyết Hải nữ vương Tiết Vân cười nói:
– Tần Vũ đó thật đã chết chưa, còn chưa xác định.
Lúc này, hai người Huyết Hải nữ vương, Tu La thần vương đều đã từ thông đạo điêu khắc đi vào bên trong Thiên tôn sơn. Đám thần vương đang ở nơi này thảo luận chuyện đi đoạt Vạn Dân Ấn. Đoan Mộc Như Phong lạnh lùng quát:
– Chính miệng Lôi Phạt thiên tôn đã nói, ngươi cũng dám hoài nghi?
Ánh mắt Đoan Mộc Như Phong nhìn Huyết Hải nữ vương ẩn hàm vô tận sát ý oán hận. Đoan Mộc Vân chính là bị Huyết Hải nữ vương giết chết. Nhưng muốn giết Huyết Hải nữ vương, thật sự là quá khó. Đặc biệt Huyết Hải nữ vương có thể hóa thành vô tận huyết hải, nhanh chóng chạy trốn.
Tôn Luyện của Tu La hải bình tĩnh nói:
-Tuy Lôi Phạt thiên tôn đã nói vậy, nhưng chung quy Tần Vũ đã thi triển thuấn di chạy khỏi Thiên tôn sơn. Hắn có thể thi triển thuấn di, nói lên rằng lúc đó hắn còn chưa có chết.
Không ít thần vương gật đầu.
Tôn Luyện lại tiếp tục nói:
-Đương nhiên, cái đó chỉ có thể nói lên rằng lúc Tần Vũ chạy thì chưa chết. Nhưng xem bộ dạng Tần Vũ trúng công kích của Lôi Phạt thiên tôn, có lẽ đã bị thương nặng đến cực hạn. Tần Vũ rất có thể đã thi triển thuấn di trước khi chết. Cứ cho là Tần Vũ chưa chết, nhưng linh hồn của hắn đã phải chịu trọng thương chưa từng có. Đó là điều không cần phải nghi ngờ.
Đám người bát đại thánh hoàng đều gật đầu, tán đồng cách nói cùng Tôn Luyện.
Lần này chính Lôi Phạt thiên tôn tự mình xuất thủ, còn sử dụng thiên tôn linh bảo! Công kích đó mạnh đến kinh người. Ngay cả Lôi Phạt thiên tôn cũng đã nói Tần Vũ chết chắc. Cho nên có thể tưởng tượng được uy lực lớn cỡ nào của một kiếm mà Tần Vũ trúng phải.
Chu Hiển vội nói:
– Chư vị, còn do dự gì nữa. Tần Vũ dù chưa chết, linh hồn cũng đã chịu trọng thương chưa từng có, e rằng hắn căn bản không cách gì xuất thủ được. Bây giờ cũng ta còn không ra tay, thì lúc nào mới làm đây?
Sắc mặt Khương Phạm âm trầm. Đã từng có lúc Vạn Dân Ấn ở rất gần y, vì Vạn Dân Ấn, y đã bỏ ra bao nhiêu? Nhưng hiện giờ lại không có được Vạn Dân Ấn.
Khương Phạm trực tiếp lên tiếng:
– Thân Đồ huynh, các vị thánh hoàng, không cần quản bọn họ, chúng ta bát đại thánh hoàng hãy xuất thủ trước.
– Đi.
Lời của Khương Phạm vừa buông ra, tức thì những thánh hoàng khác đều hưởng ứng. Bát đại thánh hoàng bọn không sợ một mình Khương Lan, còn Tần Vũ, e rằng đã là một người chết. Dù cho chưa chết, thì có lẽ cũng không thể động thủ tiếp được, vậy còn sợ gì nữa?
– Mộc Khâm, còn đấu cái gì nữa? Không lẽ ngươi muốn để thần vương của Lâm Hải thành chết hết sao?
Một thanh âm ẩn hàm tức giận vang lên.
Đông Bắc thánh hoàng Mộc Khâm không khỏi quay đầu nhìn lại.
– Đại, đại ca!
Mộc Khâm khó mà tin được nhìn về người vừa nói. Đó vốn chỉ là một người trung niên phổ thông, nhưng dung mạo rất nhanh đã biến ảo thành lão đầu thần bí Mộc Ngư mà năm xưa Tần Vũ đã gặp ở Đông Hải.
Đám người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm đều kinh hãi hô lên:
– Lục Diệp thần vương!
Lục Diệp thần vương của Mộc gia, năm đó cũng nổi tiếng khắp Thần giới.
Lần này Mộc Ngư lão đầu biến ảo dung mạo vẫn luôn tĩnh lặng đứng ở một bên. Từ đầu đến cuối, Mộc Ngư lão đầu chỉ theo đám đông, chưa từng có dã tâm quá lớn.
Mộc Ngư lão đầu lạnh lùng quát:
-Mộc Khâm, hiện giờ Mộc gia chỉ có một thần vương ngươi, hi vọng ngươi khi làm việc thì hãy suy nghĩ cẩn trọng. Ngươi đi làm gì? Không lẽ ngươi muốn đoạt Vạn Dân Ấn đó?
– Không.
Mộc Khâm lập tức lắc đầu.
Mộc Ngư lão đầu hư lạnh một tiếng:
– Không muốn? Không muốn Vạn Dân Ấn, thế ngươi liều cái gì vậy?
Mộc Khâm biện giải:
– Đại ca, thân là thánh hoàng, sao có thể lui bước một mình?
Mộc Ngư lão đầu cười lạnh một tiếng:
– Tốt lắm, ta cũng không thích nói nhiều với ngươi. Chỉ là hi vọng ngươi phải cẩn thận trong mọi chuyện. Chung quy thì Lâm Hải thành chỉ còn mình ngươi là thần vương.
Nói xong, Mộc Ngư lão đầu liền trực tiếp bay về thông đạo điêu khắc.
Mộc Khâm lo lắng hô:
– Đại ca.
– Có chuyện gì thì nói đi?
Thân ảnh Mộc Ngư lão đầu dừng lại.
Mộc Khâm mong đợi nói:
– Huynh có thể quay về Lâm Hải thành hay không?
Mộc Ngư lão đầu cười nhạt một tiếng, rồi tức thì càng bay nhanh hơn về phía thông đạo:
– Mộc Khâm, quyết định của ta sẽ không thay đổi. Còn về phần ngươi, hãy tự lo cho mình đi.
Nói xong, Mộc Ngư lão đầu liền đi vào thông đạo.
——