“Tuy nhiên, Tứ cửu tiểu thiên kiếp và Lục cửu đại thiên kiếp lại không cách nào so sánh với Cửu cửu trọng kiếp cuối cùng của Độ kiếp kỳ. Sự đáng sợ của Cửu cửu trọng kiếp căn bản không phải ta một Kim Đan kỳ tu chân giả nhỏ bé có thể tưởng tượng được, Độ kiếp kỳ cao thủ mỗi người dù có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nhưng dưới Cửu cửu trọng kiếp trong mười người không chắc chắn có một người còn sống vượt qua, cả linh hồn cũng phải hồn phi phách tán vĩnh viễn không luân hồi.”
Trong mắt Phong Ngọc Tử tràn ngập sự hoảng sợ. Trong sự truyền ngôn của trưởng bối sư môn, Cửu cửu trọng kiếp tuyệt đối là tai họa.
“Mười không còn một? Hồn phi phách tán?”
Trong lòng Tần Vũ hoàn toàn kinh ngạc, hắn đã hiểu rõ tu chân giả rốt cuộc tồn tại như thế nào. Đó là một nhóm người làm chuyện nghịch thiên, vì truy cầu cực hạn của con người mà tranh đấu cùng thiên địa. Bọn họ không sợ bất cứ chuyện gì.
Trời cao giáng hạ thiên kiếp, tu chân giả chỉ có liều mạng chống cự, thành công tiếp tục tiến bước trên con đường cầu đạo thênh thang, thất bại tức thì hồn phi phách tán.
Tần Vũ hoàn toàn hiểu rõ bất giác than:
“Kim đan kỳ, Nguyên anh kỳ, Đổng hư kỳ, Không minh kỳ, Độ kiếp kỳ, Đại thành kỳ. Mỗi một cảnh giới tựa hồ rất khó đột phá. Muốn bước vào Kim đan kỳ buộc phải tiếp nhận tiểu thiên kiếp, muốn vào Đổng hư kỳ phải đón nhận đại thiên kiếp. Đợi đạt đến Độ Kiếp kỳ còn phải tiếp nhận Cửu cửu trọng thiên kiếp. Tam đại thiên kiếp kể như ba
bước ngoặc trong tu chân đồ, sau cùng thật sự có thể đắc đạo thành tiên vốn đã ít lại còn ít hơn nữa a.”
Phong Ngọc Tử nghe Tần Vũ nói thế tựa như bị dẫn khởi nộ ý trong lòng, cười lạnh:
“Đâu chỉ là đã ít lại còn ít hơn, muốn vượt qua Cửu cửu trọng kiếp để thành tiên không những thiên tư rất cao còn phải có cực phẩm linh khí bảo hộ, cần có linh đan…Thế nhưng người bình thường làm sao có khả năng lấy được cực phẩm linh khí, lượng lớn kim đan. Lúc ta đạt đến Kim đan kỳ, sư môn có ban thưởng một cây phi kiếm chẳng qua là hạ phẩm linh khí mà thôi. Như ta, nếu không có thượng phẩm linh khí muốn sau này vượt qua Đại thiên kiếp hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày. Không phải không có lý do, ta một tên đệ tử quèn trong môn phái sao có thể nhận được thượng phẩm linh khí.”
Tần Vũ vừa nghe đã hoàn toàn hiểu rõ, thầm nói trong lòng:
“Xem ra lúc trước Phong bá bá tu chân trên tiên đảo không nhận được sự coi trọng.”
“Phong bá bá, linh khí linh đan gì đó rốt cuộc là sao?”
Tần Vũ truy hỏi.
Phong Ngọc Tử hít sâu một hơi bình ổn tâm tư nói:
“Tiểu Vũ, tu vi của tu chân giả giống như tu vi nội lực của một võ giả, còn linh khí tương đương với vũ khí. Có linh khí tốt dĩ nhiên thực lực đại tăng.”
Với ví dụ này, Tần Vũ hoàn toàn hiểu rõ.
Giống như năm Tần Vũ mười ba tuổi, hắn đấu một trận với Ô Đoàn thủ lĩnh mã tặc, thực lực của hắn rõ ràng thua kém Ô Đoàn nhưng phút cuối cùng dựa vào Ngư Trường kiếm lại chọc thủng hộ thân chân khí Ô Đoàn, trực tiếp giết chết y, đó cũng là điều lợi của vũ khí.
“Linh khí của tu chân giả rất nhiều, phần lớn là phi kiếm nhưng cũng có dùng một số vũ khí kỳ môn khác. Những loại này thống nhất gọi là linh khí. Linh khí chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm còn có cực phẩm bốn cấp. Còn như linh đan chính là các loại đan dược công hiệu khác nhau, lúc độ kiếp, chân nguyên lực bản thân tiêu hao nghiêm trọng phục đan dược bổ sung quả là rất tốt. Linh đan cũng giống vậy chia làm hạ, trung, thượng, cực phẩm bốn cấp.”
Phong Ngọc Tử nói cẩn thận.
Tần Vũ tiếp thu tất cả, không ngừng sắp xếp lại. Thực lực tu chân giả, phân chia tu vi bản thân cho đến công dụng linh khí, linh đan. Tam đại thiên kiếp, sáu đại cảnh giới từ Kim đan kỳ đến Đại thành kỳ, Tần Vũ ghi nhớ rất kĩ.
“Chân nguyên lực? Lẽ nào là cách xưng hô sức mạnh bản thân tu chân giả?”
Tần Vũ hỏi thăm.
“Đúng, khi kết thành kim đan năng lượng của thể nội từ tiên thiên chân khí biến thành chân nguyên lực.”
Phong Ngọc Tử mỉm cười nói.
Sau đó ông than một tiếng:
“Tiểu Vũ, thế giới tu chân giả không tốt đẹp như con tưởng đâu, trong tu chân giới, đôi bên vì thiên địa trân bảo cũng có thể chém giết lẫn nhau, vì một kiện khoáng vật quí chẳng hạn như Thạch Trung Diễm Sí Thiết này thậm chí dẫn đến cuộc đại chiến giữa các tu chân giả, đặc biệt với công lực cao đến mức Đỗng hư, Không minh những siêu cấp cao thủ có thể phiên giang đảo hải, hủy thiên diệt địa. Thiên địa linh bảo, linh đan, linh khí phi kiếm…đều có khả năng khiến tu chân giả trở nên điên cuồng.”
Phong Ngọc Tử khẽ cười nói.
Trong lòng Tần Vũ lại giống như phiên giang đảo hải.
Hắn tưởng tượng đến cảnh tu chân giả đại chiến, một Kim đan kỳ tu chân giả đã lợi hại như thế, ở Tiềm Long đại lục có thể nói tuyệt đối vô địch, còn những Nguyên anh kỳ, Đổng hư kỳ thậm chí Không minh kỳ, Độ kiếp kỳ…cuộc đại chiến nổ ra sẽ đáng sợ đến mức nào. Tu chân giả một khi nộ hỏa trùng thiên ra tay tru diệt là sơn băng địa liệt, phiên giang đảo hải, phàm nhân chắc chắn tử thương vô số.
Tu chân giả nếu như thúc thủ, thì ngự kiếm phi hành là bay lượn trên chín tầng mây, tuyệt tích thiên nhai, phàm nhân căn bản vô pháp đuổi kịp.
Tóm lại.
Tu chân giả và phàm nhân hoàn toàn là hai tần g lớp khác nhau, bất luận muốn chém muốn giết như thế nào, phàm nhân không có chút sức phản kháng.
“Có lẽ, trong con mắt tu chân giả, họ quan sát người trong cả đại lục giống như cảnh con người nhìn con kiến, đây hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Thế giới tu chân giả theo đuổi thiên đạo vô tận, truy cầu việc độ kiếp thành tiên. Còn phàm nhân lại theo đuổi quyền lực, chém giết lẫn nhau.”
Tần Vũ cảm thán thầm nghĩ.
Hắn lý giải được tu chân giả làm gì, đồng dạng tư tưởng hắn càng mở rộng hơn.
Thượng tiên Tiềm Long đại lục? Chẳng qua là vài Kim đan kỳ tu chân giả hết sức bình thường nơi hải ngoại tiên đảo mà thôi, trong thế giới tu chân giả Kim đan kỳ chỉ là tầng lớp thấp nhất. Tuy nhiên vài Kim đan kỳ tu chân giả này ở Tiềm Long đại lục lại được tôn xưng là thượng tiên, địa vị chí cao vô thượng. Tần Vũ đột nhiên chấn động trong lòng.
“Phong bá bá, con thấy tu chân giả hình như truy cầu cực hạn của con người, tranh đấu với thiên địa. Tuy nhiên người muốn theo đuổi cực hạn chỉ có bước vào Kim đan kỳ như Phong bá bá đã nói, sau đó lại luyện tiếp nguyên anh sao? Lẽ nào chưa từng có một con đường nào khác?”
Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Theo suy nghĩ của Tần Vũ, đã là truy cầu cực hạn nhân thể đương nhiên mỗi người mỗi vẻ.
Phong bá bá suy nghĩ rồi nở nụ cười lắc đầu nói:
“Tiểu Vũ, đừng nghĩ bậy bạ. Ai là người tu chân đầu tiên ta không biết, không chừng vài triệu, vài mươi triệu hay một tỉ năm trước đã có người tu chân. Con đường khác nhau như con nói thì có, người hoặc tu tiên hoặc tu ma. Phi cầm tẩu thú phần lớn tu yêu. Nhân tu ma tu tiên tuy đường đi khác nhau nhưng đều kết kim đan thành nguyên anh. Phi cầm tẩu thú thì thành nội đan, còn tu yêu ta không rõ lắm.”
“Nhất định phải kết kim đan, tu nguyên anh?”
Tần Vũ nói thầm.
Lẽ nào tất cả các con đường đều quy về một chỗ sao?
“A, đúng rồi.”
Phong Ngọc Tử đột nhiên nói:
“Tiểu Vũ, trước đây rất lâu rất lâu, dĩ nhiên lúc đó ta chưa ra đời. Tiềm Long đại lục từng phát sinh một sự kiện rất trọng đại – Quần tiên đại chiến. Hình như trong quần tiên đại chiến có một thần bí nhân rất có khả năng không phải kết nguyên đan tu nguyên anh.”