Giả sơn ở khu vực phía bắc Xích Huyết động phủ chiếm diện tích cực lớn, mật thất nằm dưới lòng đất tại địa phương đó thật khiến người ta đầu óc rối loạn, cái này tiếp cái kia, tựa như mê cung, toàn bộ cấu trúc chiều dài, chiều rộng tối thiểu là ngàn mét.
Tần Vũ dựa người vào một góc tường.
– Hắc Sắc Ngọc Hạp, một trong Cửu Kiếm, Bát điện hạ Địch Đồng ?
Tần Vũ nghe được nội dung đối thoại của Tra Hồng nói, trong lòng cũng đại khái minh bạch được sự tình.
Hiển nhiên là Hắc Sắc Ngọc Hạp rất khó mở, nên Tra Hồng hao phí tới thời gian trăm năm mới mở được. Nhưng khi một trong Cửu kiếm phóng ra từ trong Hắc Sắc Ngọc Hạp, đúng lúc đó Bát điện hạ của Cửu Sát điện lại đến để chiếm đoạt một trong Cửu kiếm.
“Tra Hồng hắn ta hao phí toàn bộ trăm năm mới đả khai được Hắc Sắc Ngọc Hạp, hơn nữa luôn luôn tiểu tâm đề phòng, nhưng đến phút cuối lại để Bát điện hạ của Cửu Sát điện đích thân đến cướp đoạt”. Tần Vũ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ngay cả Cửu Sát điện mà cũng khẩn trương như vậy, vậy thì đây là loại bảo vật gì ?
Tần Vũ hoàn toàn ở trong trạng thái thai tức, ma đạo bí tịch Bắc Minh đã khiến Tần Vũ không tán phát một chút khí tức nào.
“Không thể dùng mắt để nhìn, Tra Hồng và Địch Đồng đều là cao thủ Đổng Hư kỳ, hơn nữa còn thiên phú dị phẩm, nếu như ta nhìn bọn họ, không chừng mục quang có thể khiến bọn họ chú ý”. Đến lúc này, Tần Vũ tuyệt đối không thể để cho bản thân phạm chút sai lầm nào.
Tần Vũ dựa sát vào tường, toàn bộ lực lượng tụ tập vào tai, lúc này chỉ có thể dựa vào tai để nghe hai ngươi đàm thoại mà phán đoán tình thế nội bộ.
Trong mật thất.
Địch Đồng không kiêu căng hấp tấp, cũng không có vẻ lo lắng, thản nhiên nhìn Tra Hồng. Theo hắn quan sát, Tra Hồng căn bản là không có chút lực khản kháng nào, chỉ cần hắn xuất thủ thì vật sẽ về tay, cho nên Tra Hồng tích huyết nhận chủ thu lấy Ngọc kiếm, Địch Đồng vẫn không vội vã.
– Ngọc kiếm đã dung thể nội rồi, chuẩn bị xong chưa ?
Địch Đồng cười chế nhạo Tra Hồng, mặc dù khí thế không thật quyết liệt, nhưng thực sự lại có một cảm giác chắc thắng.
Đối diện với Địch Đồng, Tra Hồng sau khi nhỏ máu nhận chủ với Ngọc kiếm cũng không biểu hiện chút sợ hãi nào.
– Địch Đồng, nhị đệ của ta có phải bị ngươi giết không ? Tra Hồng hỏi.
Địch Đồng cười khẩy gật đầu.
– Tại sao, nhị đệ ta bất quá chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, đối với ngươi căn bản không có chút uy hiếp, ngươi vì sao lại giết nhị đệ của ta ?
Sắc mặt Tra Hồng chuyển thành khó coi, nhưng mà Địch Đồng lại cười lớn.
– Ha ha, thật là huynh đệ tình thâm a. Ha ha… … thật đúng là khiến ta cười đến chết mất.
Địch Đồng cười như điên dại, bên trong ẩn hàm sự khinh bỉ.
Sau đó, Địch Đồng nhìn Tra Hồng lạnh lùng nói :
– Ngươi không cần ra cái vẻ huynh đệ tình thâm, ngươi vừa rồi mới nhỏ máu nhận chủ với Ngọc kiếm, nhưng mà ngươi căn bản là chưa có dùng chân hoả của mình luyện hoá, hiện tại có lẽ ngươi đang dùng yêu phách chân hoả trong thể nội để luyện hoá Ngọc kiếm”.
– Hừm, ngươi bây giờ nói chuyện với ta, bất quá chính là để kéo dài thời gian, hòng luyện hoá Ngọc kiếm để dễ dàng khống chế thôi.
Địch Đồng đã nhìn ra mục đích của Tra Hồng.
Tra Hồng sắc mặt không thay đổi, không phủ nhận mà cũng không thừa nhận.
– Cũng tốt, ta có thể chờ ngươi.
Địch Đồng hai tay khoanh lại trước ngực, cằm hơi nhấc lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tra Hồng. Hắn đang chờ Tra Hồng luyện hoá Ngọc kiếm, đối với trận chiến này, Địch Đồng hoàn toàn tự tin.
Luận bổn thể, Tử Sắc Giao Long đương nhiên mạnh hơn Xích Huyết Thuỷ Mãng.
Luận công lực, Đổng Hư trung kỳ Địch Đồng cũng vượt qua Đổng Hư tiền kỳ Tra Hồng.
Luận linh khí, Địch Đồng cũng có thượng phẩm linh khí, hơn nữa còn là binh khí sở trường của Địch Đồng. Nhưng Tra Hồng thì không có sự lựa chọn nào cả, chỉ có thể duy nhất sử dụng là cực phẩm linh khí Ngọc kiếm.
Luận trình độ tu luyện công pháp tinh diệu, Cửu Sát điện Bát điện hạ đương nhiên là hơn Tra Hồng.
Có thể nói là bất kể mặt nào Tra Hồng cũng đều không bằng Địch Đồng.
– Địch Đồng, chín anh em các người chẳng qua là dựa vào xuất thân Tử Sắc Giao Long, hơn nữa còn chín người liên thủ nên mới kiêu căng như vậy, hiện tại ngươi chỉ có một mình, Tra Hồng ta muốn xem xem một mình ngươi thì mạnh đến đâu.
Tra Hồng lạnh lẽo nói, đồng thời nhãn thần cũng trở nên lăng lệ tựa như xuyên kim phá thạch.
Tra Hồng biết mình ở thế yếu, do vậy hắn chỉ có thể dựa vào đảm thức và khí thế !
Liều !
Đã ở vào tình huống kém, Tra Hồng hắn chỉ có thể liều, phải liều mạng đánh một trận, bất kể là như thế nào, Tra Hồng hắn không thể thua, một khi thua rồi, hắn cái gì cũng mất hết. Đừng nói đến dã tâm, cũng đừng nói đến Ngọc kiếm, bao gồm cả cái tiểu mệnh của hắn cũng không còn.
Ẩn nhẫn đã bao lâu nay rồi, lúc này sao có thể cúi đầu nhận mệnh được ?
Nhìn Địch Đồng, trong mắt Tra Hồng tràn đầy quyết tâm không đổi, bất kẻ thế nào, đánh một trận sống chết rồi hãy nói, thế giới tu chân ai có nắm đấm lớn thì người đó có quyền phát ngôn.
– Xem ra cũng có chút đảm thức, tuy nhiên không chỉ phải có dã tâm mà lại phải có tâm cơ, quan trọng nhất là phải có thực lực !
Thanh âm Địch Đồng bất ngờ mạnh lên, hàn quang trong mắt rực sáng.
– Quan trọng nhất chính là xem nắm đấm của ai cứng hơn !”
Địch Đồng, Tra Hồng hai người đều chú mục nhìn nhau.
Áp bức, trong mật thất khí thế áp bức đến kinh người, hai người đều tập trung chú ý đối phương, chú ý đến từng động tác của đối phương. Một khi lực chú ý giảm đi một chút thì có khả năng sẽ phải tiếp thụ thế công kích liên miên bất tuyệt của đối phương.
Tần Vũ mặc dù ở bên ngoài mật thất, nhưng vẫn thực sự cảm nhận được sự áp bức của khí tức.
Hốt nhiên – –
Như lợi kiếm phá không, không gian áp bức thoáng chốc bị phá vỡ, tức thời từng loạt thanh âm kim thiết chạm nhau vang lên ròn rã, đồng thời có cả thanh âm đê trầm do không khí bị tê liệt, Tần Vũ căn bản là không dám dụng mắt để nhìn, hắn chỉ có thể dựa vào âm thanh tai nghe được mà đoán định tình hình cuộc chiến.
Trong mật thất.
Địch Đồng, một thân tử y kình trang nắm trong tay một cây trường thương, trường thương trong tay Địch Đồng giống như vật sống, so với Hạng Ương khi xưa, thương thuật đánh cận chiến của Địch Đồng không hề kém tí nào, ngược lại về phương diện lợi dụng trường thương tiến hành viễn công Địch Đồng còn lợi hại hơn.
Trường thương khi thì rời tay, hoá thành một đạo thiểm điện nhắm vào những chỗ yếu hại trên thân thể Tra Hồng, khi thì ở trong tay Địch Đồng như hoá thành một con giao long tung hoành. Trực tiếp hoàn toàn bao vây lấy Tra Hồng, khiến Tra Hồng căn bản là không có cách nào bỏ chạy.
Đối diện với một chiêu này, Tra Hồng chỉ có thể liều !
“Nha nha ~ ~ ~ Phá !”
Bị vô số thương ảnh bao vây dồn vào thế kém khiến hai mắt Tra Hồng bừng lên giận dữ, bất ngờ hét lên một tiếng, Ngọc kiếm bất ngờ thể tích biến lớn, hoá thành một thanh cự kiếm, Tra Hồng nắm lấy cự kiếm tiện đó quét ngang một cái. Một lực đạo mạnh mẽ liền quét ra.
Đạo đạo thương ảnh biến mất, nhưng Địch Đồng lại cười lạnh, bất ngờ trường thương rung lên.
Đầu ngọn trường thương rung lên, trong nháy mắt đụng hàng trăm lần vào cự kiếm, liền đó hoàn toàn triệt phá đi lực lượng của cự kiếm, tay Địch Đồng duỗi ra, trường thương hốt nhiên như rắn men theo cự kiếm lao lên.
“Không hay !”
Tra Hồng biến sắc, vô luận hắn động dụng cự kiếm thế nào, đầu thương của Địch Đồng vẫn bám lấy cự kiếm của hắn, hơn nữa gần như ngay lập tức, thương đầu như mãng xà thổ tín men theo cự kiếm cực tốc lao tới bổn thân Tra Hồng.
– Địch Đồng điện hạ, khả năng cận chiến thật lợi hại !
Tra Hồng la lên, đồng thời cự kiếm trong nháy mắt hoá thành dài còn ba tấc, còn bản thân Tra Hồng liên tiếp thối lui vào một góc mật thất, Địch Đồng cũng không đuổi theo. Mà thu thương đứng lại, nhưng từng đạo tử sắc quang mang trên thân Địch Đồng bắt đầu phóng ra.
– Tra Hồng, ngươi chiến đấu với ta không ngờ lại dám chỉ dùng nhân hình, có vẻ như ngươi muốn chết rồi, khi mà ngươi đã muốn chết, thì ta cũng không nhẹ tay nữa, để cho ngươi thưởng thức tuyệt kỷ của Tử Sắc Giao Long ta.
Từng đạo tử sắc quang mang bao vây lấy Địch Đồng, khí thế tăng trưởng với tốc độ kinh nhân.
Tra Hồng biến sắc, “Không hay, có vẻ như phải dùng chiêu đó trước thôi”. Tra Hồng tức thì hét lên một tiếng, liền đó người biến mất khỏi chỗ đứng.
Tàn ảnh !
Bất ngờ xung quanh Địch Đồng xuất hiện một số tàn ảnh, chỉ thoáng chốc tàn ảnh đã bố trí xung quanh Địch Đồng, đồng thời một đại kiếm quang cực tốc xạ đến, Địch Đồng tự nhiên đứng ở trung ương, một cây trường thương khi thi triển giống như mạn thiên thương ảnh (thương ảnh đầy trời), căn bản là không có chỗ hở nào, thậm chí khu vực mà trường thương Địch Đồng biến bố còn hình thành nên một khối chân không.
“Hống !”
Một tiếng hống đê trầm khủng bố vang lên. Đồng thời một cái đầu mãng xã khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mặt Địch Đồng, cái miệng khổng lồ của nó há to ra lao đến Địch Đồng, tựa như là muốn trực tiếp ăn sống Địch Đồng.
– Đúng là trò nhỏ mọn !
Địch Đồng không thèm để tâm, trường thương giống như trường tiên ngoan ngoan đập vào đầu mãng xà, nhưng tại thời điểm đó – –
“Hưu !”
Một đạo thanh quang từ trong miệng mãng xà bắn ra như thiểm điện, nháy mắt đã đến trước mặt Địch Đồng, Địch Đồng căn bản là không kịp chặn, chỉ có thể nỗ lực dịch chuyển thân thể, nhưng vẫn bị Ngọc kiếm trực tiếp xuyên qua xương bả vai.
Địch Đồng sắc mặt thoáng chốc chuyển thành khó coi.
Từ khi bắt đầu đến giờ Địch Đồng tâm thái chỉ như đùa giỡn cuối cùng đã nổi giận, vừa rồi khi Tra Hồng dụng bổn thể Xích Huyết Thuỷ Mãng định nuốt lấy hắn, hắn cũng không để ý, ai mà nghĩ được chiêu nuốt đó chỉ là đánh lừa, thực tế công kích chính là Ngọc kiếm từ trong mồm phóng ra.
Địch Đồng bị thương đồng thời cũng bạo nộ.
– Tra Hồng, ngươi chết đi !
Khuôn mặt Địch Đồng nguyên bản vốn lạnh lùng giờ đã hoàn toàn méo mó đi, trong mắt hồng quang ẩn hiện, gân xanh bất ngờ nổi lên đầy mặt, nanh ác đến hãi người. Địch Đồng hốt nhiên há miệng ra, đồng thời thân thể cực tốc biến thành một con giao long đáng sợ.
“Hống… …”
Thanh âm cuồng bạo vang lên.
“Oanh long long – -”
Tường của mật thất dưới sự va chạm với thân thể cự đại của Tử Sắc Giao Long đã lập tức sụp đổ, từng trận oanh long long vang lên, con Tử Sắc Giao Long cường đại không ngừng đung đưa, đồng thời đụng vào từng lớp tường, từng nhóm mật thất dưới lòng đất lần lượt bị phá huỷ.
Tần Vũ nguyên bổn đang ở bên ngoài nghe lén, khi phát hiện đuôi của một con Xích Huyết Thuỷ Mãng lướt qua cửa mật thất liền biết là không hay.
– Hai tên tiểu tử này biến thân rồi !
Tần Vũ lập tức phóng nhanh ra ngoài.
Hắn không dám tiếp tục ở bên ngoài mật thất, nếu còn tiếp tục ở đó, cùng với sự biến thân của Địch Đồng, mật thất khẳng định là bị phá huỷ, bản thân cũng bị phát hiện, nếu như bị hai cái tên tiểu tử đang điên đó phát hiện thì Tần Vũ kể như gặp nguy hiểm.
Mặc dù đã đạt đến Lưu Tinh tiền kỳ, nhưng so sánh với Địch Đồng, Tra Hồng thì Tần Vũ cũng chẳng nắm được phần thắng nào.
Tần Vũ vừa mới cực tốc li khai khỏi bức tường, Địch Đồng thân đã thành Tử Sắc Giao Long, cái đuôi đập một cái vào bức tường làm gạch đá bay lung tung, cùng với cơn bạo nộ của Địch Đồng thân thể cũng điên cuồng đung đưa, quật nát mọi chướng ngại vật, tức thì có tiếng một phiến thạch bích bị đập nát.
“Oanh long long… …”
Tần Vũ không dám dùng Tinh Thần Chi Lực để chạy, mặc dù lúc này sử dụng Tinh Thần Chi Lực thì Tra Hồng và Địch Đồng trong lúc đang điên cuồng cũng có thể không phát hiện ra, nhưng mà Tần Vũ không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên chỉ dựa trên lực lượng nhục thể, Tần Vũ như một làn khói xanh xuyên qua đám gạch đá đổ nát.
Liền đó Tần Vũ đã đến được động khẩu của mật thất dưới lòng đất này, Tần Vũ liền dựa vào đổng khẩu để quan sát bên trong.
Huỷ diệt vẫn tiếp tục, Tử Sắc Giao Long và Xích Huyết Thuỷ Mãng điên cuồng tương hỗ qua lại, từng ngôi mật thất bị đập nát vụn, may mắn là xung quanh giả sơn này có bố trí cấm chế, tại đây thanh âm có lớn hơn thì bên ngoài cũng không nghe thấy gì.
Một lúc trôi qua, thanh âm bạo tạc đổ nát đã ngừng lại.
Lúc này đám mật thất dưới đất đã bị huỷ đi một nửa, trong đám mật thất đó xuất hiện một mật thất đặc biệt lớn dài rộng tới sáu, bảy trăm mét, tại mật thất mới hình thành này là hai con cự đại quái vật giống rắn đang đối lập nhau.
Tần Vũ thân hình như gió, bay đến gần một phiến toái thạch, thông qua kẽ nứt của toái thạch Tần Vũ lén nhìn qua.
Vừa nhìn Tần Vũ đã hít lấy một hơi khí lạnh.
Trong vùng đất dài rộng sáu, bảy trăm mét đó, bên phải có một cự đại hồng sắc thuỷ mãng đang đung đưa, chính là Xích Huyết Thuỷ Mãng, đánh giá bằng mắt cũng thấy con Xích Huyết Thuỷ Mãng này phải dài hơn trăm mét, có một cái miệng nước rất to, lớp vảy của nó phát xuất ra hàn quang.
Ở bên trái, chuyển động qua lại trong không trung là một con Tử Sắc Giao Long, dài khoảng bảy, tám chục mét, cũng có cái miệng nước rất to. Nếu chân chánh so với rồng thì con rồng này chỉ có một cái sừng, đồng thời trên lưng còn có một hàng gai lưng tử sắc, một cái gai đều giống như trường thương Địch Đồng lúc nãy chỉ là nhỏ hơn,
“Bên phải là Xích Huyết Thuỷ Mãng, bên trái là Tử Sắc Giao Long”.
Tần Vũ cảm thụ được khí tức bàng đại của lưỡng đại yêu thú, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Nếu như nói Tra Hồng không có biến thân thì Tần Vũ còn có thể đối phó, nhưng Tra Hồng sau khi biến thân, Tần Vũ cũng chỉ có thể dựa trên Lưu Tinh Lệ mà giữ mạng khi đụng độ mà thôi, hơn nữa kết quả cũng không dự liệu được, còn như Địch Đồng thì thực lực còn mạnh hơn.
Cặp mắt tử sắc của Tử Sắc Giao Long nhìn chằm chằm về phía Xích Huyết Thuỷ Mãng tràn đầy nộ ý.
Huyết hồng sắc nhãn tình của Xích Huyết Thuỷ Mãng cũng nhìn về phía Tử Sắc Giao Long, khí thế quyết không chịu thua sút một chút nào, xà tín (hơi của rắn) từ miệng không ngừng hít vào thở ra, chuẩn bị thời khắc công kích.
Trốn trong đám toái thạch Tần Vũ không dám cử động, hắn căn bản không thể hoàn toàn nhìn hai con vật khổng lồ này, Tần Vũ chỉ có thể sử dụng chút dư quang trong mắt để quan sát một chút, bất quá giả sử Tần Vũ trực tiếp nhìn thì lúc này Xích Huyết Thuỷ Mãng và Tử Sắc Giao Long cũng không để ý.
Nhân vì bọn họ không dám phân tán lực chú ý.
“Hống… …”
Tử Sắc Giao Long nhân vì vừa rồi bị đâm bất ngờ hét lên một tiếng, đuôi rồng vung lên, toàn thân Tử Sắc Giao Long như luồng sóng tử sắc dữ dội hướng về phía Xích Huyết Thuỷ Mãng. Đến lúc này Xích Huyết Thuỷ Mãng cũng hống lên một tiếng, cái đầu cực tốc phóng ra, há to cái miệng như chậu máu trực tiếp hướng về Tử Sắc Giao Long mà táp.