Ngựa xích thố này quả nhiên là một con ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, đêm chạy tám trăm, một khi đã tung vó là phóng đi băng băng, giống như là mũi tên được cây cung căng hết sức bắn ra nhưng lại vĩnh viễn không giảm tốc độ, không ngừng hí vang hướng theo tuyến đường sắt lao đi vùn vụt.
Hai bên cảnh sắc không ngừng tụt lại phía sau, hai bên tai nghe tiếng gió gào thét, cảm giác như đang ngồi trên con thuyền nhỏ được sóng biển không ngừng nhấp nhô, hoặc là như ngồi trên lưng chim bay lượn trên không trung, Vương Chí Đạo cảm thấy vô cùng kích thích, thầm nghĩ khó trách trước khi phương tiện giao thông xe lửa cùng xe hơi được lưu hành, ngựa chính là công cụ giao thông được loài người ưa thích nhất. Ngựa được ưa chuộng, không chỉ bởi vì nó chạy nhanh, lại hiểu tính người, càng quan trọng hơn là một khi cưỡi trên lưng nó tung hoành rong ruổi, lại có một loại cảm giác giống như là đang bay lượn, loại cảm giác này rất khiến cho con người mê muội.
Từ khi ngã xuống khỏi xe lửa cho đến bây giờ cưỡi lên ngựa, đã có khoảng thời gian gần một tiếng đồng hồ, nếu xét theo tốc độ xe lửa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đã chạy đến chỗ đường ray đã bị bọn chúng thay đổi quỹ đạo. Quyền khống chế xe lửa chắc hẳn lúc này đã được đám Đỗ Tâm Vũ đoạt lại, như vậy nhất định sẽ cho dừng xe lửa lại, đợi đem quỹ đạo chuyển lại như trước mới tiếp tục đi. Khoảng thời gian dừng lại chờ sửa đường ray đó, phỏng chừng cũng phải dừng từ mười đến hai mươi phút đồng hồ, hơn nữa ở thời đại này tốc độ xe lửa chạy chậm hơn nhiều so với đời sau, lúc giảm tốc độ để dừng lại, sau đó lúc khởi động gia tốc lại càng chậm hơn, lấy tốc độ kinh người của ngựa xích thố này mà chạy không ngừng nghỉ, nói không chừng chỉ mất khoảng hơn hai giờ là có thể đuổi kịp được xe lửa. Cho đến lúc này xe lửa còn cách địa phận Hà Bắc đến gần một đêm thời gian, muốn ngăn cản vẫn còn kịp thoải mái. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Chỉ có điều Vương Chí Đạo vẫn thấy trong lòng nóng như lửa đốt, chính là lại do hai nguyên nhân khác. Một cái nguyên nhân chính là sự việc vẫn luôn canh cánh trong lòng hắn, mặc dù lúc trước Cự Hổ đã nói Chu Điệp chưa từng có giết người qua, mà Vương Chí Đạo đối với tính tình của Chu Điệp cũng hiểu rõ, cũng tin tưởng Chu Điệp rất khó có thể hạ thủ giết người được. Nhưng là hắn vẫn không thể quên cái xác chết của tên Ninja ở dưới cửa sổ phòng Chu Điệp ngày đó khi Ninja tiểu Nhật Bản tập kích Tinh Võ Môn.
Tên Ninja kia, rốt cuộc có phải là bị Chu Điệp giết chết hay không? Nếu như là Chu Điệp giết, như vậy chứng tỏ nàng đã có tiền lệ giết người, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì mà giết người, chỉ cần có được lần đầu tiên, sẽ có tiếp lần thứ hai. Tên Ninja kia nếu như đúng thật là bị Chu Điệp giết, cũng đã trải qua nhiều ngày rồi, nàng hiện tại nhất định là đã ổn định lại được tâm cảnh bất an khi mới giết người lần đầu. Ở dưới loại tình huống này mà phán đoán, nói không chừng nàng sẽ vì tự do cùng tính mạng của chính bản thân mình, mà có khả năng tàn nhẫn hạ quyết tâm đi giết Tôn tiên sinh. Lấy khả năng diễn xuất xuất sắc của nàng, nếu như hạ quyết tâm muốn giết Tôn tiên sinh, chỉ sợ thừa khả năng lừa gạt được đám người Tôn Đại Chu, một kích đắc thủ. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Khả năng này tính ra cũng chỉ có xác suất một nửa, còn một nửa xác suất nữa là phải đánh cuộc một chút xem tên Ninja kia rốt cuộc có phải là bị Chu Điệp giết hay không. Nếu như không phải, như vậy Vương Chí Đạo nắm chắc chắn một điều, giống như hắn lúc trước khi đối diện Cự Hổ đã đoán chắc, Chu Điệp tuyệt đối không thể xuống tay giết được Tôn tiên sinh!
Chỉ có điều cho dù Chu Điệp không hạ thủ giết được Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh cũng không nhất định sẽ được an toàn. Bởi vì theo như lời Cự Hổ mà phán đoán, Long lão Đại của Ngũ hình sát thủ “Long Xà Hổ Báo Hạc” một đời trước vẫn còn sống hoàn hảo, hơn nữa còn giống như là người lãnh đạo hoặc trung gian liên lạc của Ngũ hình sát thủ đời này. Viên qua tử tìm Ngũ hình sát thủ đến ám sát Tôn tiên sinh, chính là thông qua Long lão Đại này làm người liên lạc trung gian. Lại cũng dựa theo Cự Hổ nói, Chu Điệp là một người có thiên phú tập võ cực cao nhưng lại có tính tình vô cùng mềm yếu, Long lão Đại đối với truyền nhân này của bản thân mình nhất định vừa bực vừa quý, vừa có ý định đem nàng phế bỏ nhưng cũng lại có chút không nỡ, cho nên mới bức bách nàng đến ám sát Tôn tiên sinh. Muốn truyện ra nhanh hơn mời huynh đệ vào đây giúp chúng tôi một tay: http://luongson/forum/showthread.php?t=134326999
Long lão Đại làm như vậy chính là có mục đích kép, chính là kế “nhất tiễn hạ song điêu”.
Mục đích thứ nhất: Huấn luyện Chu Điệp. Chu Điệp nếu như thật sự vì tự do cùng tính mạng của bản thân mình mà hạ thủ giết Tôn tiên sinh, như vậy nàng lại tuyệt đối không thể thoát thân được nữa. Sau này nhất định sẽ tiếp tục bị Long lão Đại lợi dụng đi giết người.
Đã có lần đầu tiên sẽ phải có lần thứ hai, cứ như vậy tiếp tục đi giết, tính tình mềm yếu của Chu Điệp sớm muộn sẽ được ma luyện cứng cỏi như sắt thép, đối với chuyện giết người cũng sẽ dần hình thành thói quen trơ trơ không cảm giác gì nữa. Cho đến lúc đó, Long lão đại đối Chu Điệp huấn luyện đã hoàn toàn là thành công mỹ mãn, hắn đã có thể thành công mà lui xuống, yên tâm giao cả băng nhóm của mình cho Chu Điệp đến kế thừa.
Cái loại thủ đoạn này, Vương Chí Đạo ở kiếp trước khi còn làm lính trinh sát đã sớm hiểu rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.
Mục đích thứ hai: Làm cho những người bảo vệ Tôn tiên sinh bị giả tưởng. Nếu như Chu Điệp thật sự không hạ thủ giết được Tôn tiên sinh, hoặc là ám sát thất baị bị bắt giết gì đó, như vậy đám người Tôn Đại Chu nhất định sẽ nghĩ rằng sát thủ đã bị tiêu diệt sạch sẽ mà buông lỏng hết cảnh giác. Đến lúc đó Long lão Đại sẽ tự mình ra tay, xuất kỳ bất ý mà giết chết Tôn tiên sinh, sau đó hắn lại có thể đi tìm một truyền nhân khác để đến kế thừa y bát của hắn.
Vương Chí Đạo tin tưởng rằng, nếu như Viên qua tử đã xuống tử lệnh đối với Long lão Đại, nếu như không giết được Tôn tiên sinh, Ngũ hình sát thủ hẳn sẽ là từ một đời này hoàn toàn biến mất. Người như Long lão Đại kia, tuyệt đối sẽ không đem đại sự quan hệ đến cả sinh tử tồn vong của Ngũ hình sát thủ phó thác toàn bộ lên người một đời này Ngũ hình sát thủ hãy còn chưa thành thục, cho bọn họ đi chấp hành mà lại không thèm để ý quan tâm gì hết. Nên Vương Chí Đạo khẳng định, Long lão Đại kia nhất định đã ở trên xe lửa rồi. Hẳn là đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, nếu như trước khi xe lửa chạy vào đến trong địa phận Hà Bắc mà Tôn tiên sinh vẫn còn sống, như vậy hẳn là Long lão Đại sẽ tự mình động thủ.
Long lão Đại của Ngũ hình sát thủ một đời trước, vô luận là kinh nghiệm giết người, hay là sự khôn ngoan từng trải đều vượt xa trên đám người Cự Hổ, thực lực của hắn sẽ đáng sợ đến như thế nào? Đám người Tôn Đại Chu liệu có thể chống đỡ được không?
Nghĩ đến một chút như vậy, Vương Chí Đạo liền cảm thấy trong lòng như lửa đốt, chỉ hận không thể làm cho ngựa xích thố dưới mông mình mọc ra thêm một đôi cánh, mang hắn bay ngay đến xe lửa phía trước.
Nhưng lại có một điều không ngờ tới, chính là mới phóng ngựa đuổi còn chưa đến một tiếng đồng hồ, Vương Chí Đạo đã thấy được bóng dáng đoàn xe lửa, ngoài ra lại còn thấy có hai bóng người đang hướng về phía hắn chạy đến. Nhìn kỹ, chính là Ô Tâm Lan cùng Trần Chân.
Ô Tâm Lan cùng Trần Chân cũng đã nhìn thấy được Vương Chí Đạo đang ngồi trên lưng ngựa, vui mừng khôn xiết hướng hắn khua tay loạn lên, lại không ngừng hét to tên của hắn.
Ô Tâm Lan lại càng hưng phấn cước bộ chạy nhanh hơn, hướng hắn như bay phóng tới.
Vương Chí Đạo vội vàng dừng ngựa, nhảy xuống đón nàng. Ai ngờ, Ô Tâm Lan đang chạy bay tới nhưng lại không hề dừng lại, hai cánh tay lại mở ra nhằm hắn nhào tới. Vương Chí Đạo thấy thế vội vàng mở rộng hai cánh tay ra để cho thân thể mềm mại của Ô Tâm Lan nhào vào trong thân thể hắn nép vào ngực, đem thân thể hắn gắt gao ôm chặt lấy.
Ô Tâm Lan ở trong ngực Vương Chí Đạo “ô ô” khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói: “Vương Chí Đạo, ta đã biết là ngươi không có việc gì mà! Bọn họ nói ngươi đã bị quái vật kia giết chết rồi, ta vẫn là không tin. Tiểu Nhật Bản kia giết ngươi vài lần đều chưa bao giờ có thể giết được ngươi, đại quái vật kia như thế nào lại có thể giết được ngươi chứ! Ta chỉ biết ngươi nhất định còn sống, nhất định sẽ không bỏ lại chúng ta mà…”
Ôm lấy thân thể mềm mại nóng bừng của Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo trong lòng cảm động, không nghĩ tới Ô Tâm Lan đối với hắn tình ý lại sâu như thế, trước kia tại sao hắn lại không có phát giác ra, lại còn đối với nàng hung ác như vậy? Nghĩ đến như thế, Vương Chí Đạo liền cảm giác rất áy náy, vội vàng vỗ nhẹ lên bờ lưng ong của Ô Tâm Lan, an ủi nàng, nói: “Được rồi, Ô sư tỷ, ngoan, đừng khóc. Ta không phải không có việc gì hay sao? Ngươi yên tâm, ta đây vô luận như thế nào cũng không thể bỏ ngươi ở lại, ta cam đoan với ngươi, được không?”
Ô Tâm Lan từ trong lồng ngực Vương Chí Đạo ngẩng đầu lên, hỏi: “Thật không, ngươi thật sự sẽ không bỏ ta lại chứ?”
“Ta xin thề! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ ngươi lại!” Vương Chí Đạo rất nghiêm chỉnh nói.
Ô Tâm Lan nghe vậy, không khỏi nín khóc mỉm cười, bộ mặt đang đẫm nước mắt lại cười tươi như hoa nở, lập tức hiện lên thành vẻ đáng yêu mê người. Vương Chí Đạo thấy thế, không nhịn được mà nhẹ nhàng lấy tay lau vệt nước mắt trên má cho nàng, cười nói:” Truyện “Tinh Võ Môn ”
“Ô sư tỷ, nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ, đã biến thành một con mèo khoang lớn rồi!”
Ô Tâm Lan nghe vậy mặt đỏ hồng lên, sẵng giọng nói: “Ngươi mới là mèo khoang lớn ấy, người ta như vậy cũng không phải là vì ngươi…”
Đột nhiên có một tiếng ho khan, chính là Trần Chân thấy hai người bọn họ vẫn cứ như vậy ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ không coi ai ra gì, cảm giác có chút xấu hổ, liền không nhịn được mà ho khan một tiếng, ý muốn nhắc nhở bọn họ đừng quên ở nơi này vẫn còn một người đang tồn tại đó!
Ô Tâm Lan nghe được thanh âm của Trần Chân, mới nhớ ra chính mình cùng Vương Chí Đạo ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ như vậy không khỏi quá mức thân mật, lập tức không khỏi trong lòng cực kỳ xấu hổ, vội vàng giãy dụa nghĩ muốn thoát khỏi lồng ngực Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo buông Ô Tâm Lan ra, đối Trần Chân cười nói: “Ngũ sư huynh, huynh cùng Ô sư tỷ như thế nào lại chạy đến đây? Tôn tiên sinh có khỏe không?”
“Tôn tiên sinh bình an vô sự!” Trần Chân giả như không nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng lay động lòng người của Ô Tâm Lan, quay sang Vương Chí Đạo cười nói: “Ta cùng Tâm Vũ tiền bối sau khi chế phục được Thiên diện Báo, Hồng Thừa Kim cùng nữ nhân Tây dương kia, lập tức chạy đến đầu xe lửa, không nghĩ đến ngươi cùng Cự Hổ đã ngã xuống khỏi xe lửa rồi.
Chúng ta chứng kiến toa đầu xe lửa bị phá toang ra một cái lỗ thủng lớn như thế, lại nghe được người thợ đầu máy kia mô tả, còn tưởng rằng ngươi đã gặp nạn rồi. Nhưng là Tâm Lan kiên quyết cho rằng ngươi không có việc gì, lại cương quyết đòi xuống khỏi xe lửa đi tìm ngươi. Chúng ta cũng không có cách nào giữ được nàng, Tôn tiên sinh lo lắng nàng một nữ hài tử nếu xuống xe lửa sợ gặp phải chuyện không may, nên bảo ta chiếu cố cho nàng. Vì vậy thừa dịp xe lửa dừng lại, ta cùng nàng nhảy xuống đi tìm ngươi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được ngươi rồi. Phải rồi, Vương sư đệ, con ngựa này ngươi kiếm được ở đâu ra đây?”
Vương Chí Đạo vỗ vỗ con ngựa xích thố, nói: “Việc này kể ra rất dài, sau này có cơ hội sẽ lại giải thích cho các người. Bây giờ ta hỏi các người, cô Chu Điệp có phải lại đang ở cùng một chỗ với đám người Tôn tiên sinh hay không?”
Trần Chân gật đầu, hỏi lại: “Tại sao lại hỏi đến nàng, nàng không phải đã không còn hiềm nghĩ gì nữa hay sao?”
Vương Chí Đạo cười khổ nói: “Nhưng là ta mới vừa từ chính trong miệng Cự Hổ đã biết được, Chu Điệp chính là ‘lão Đại’ Long tỷ của một đời này Ngũ hình sát thủ, nàng cũng là đến ám sát Tôn tiên sinh!”
Lời này vừa ra, Ô Tâm Lan cùng Trần Chân đều lấy làm kinh hãi.
Ô Tâm Lan kinh hô: “Chu Điệp tỷ thật là sát thủ sao? Điều này sao có thể?”
Trần Chân thì biến sắc nói: “Như vậy thì Tôn tiên sinh chẳng phải là bây giờ đang rất nguy hiểm hay sao? Chúng ta phải quay về xe lửa gấp!”
“Không cần quá nóng vội, cô Chu Điệp có thể giết Tôn tiên sinh hay không, còn đang mập mờ chưa rõ, chúng ta còn có thời gian ngăn cản. Ô sư tỷ, con ngựa này giao cho ngươi, ngươi nghĩ biện pháp đem nó cho lên được xe lửa, chúng ta khi đến được Bắc Kinh rồi không chừng còn có thể dùng tới. Ngũ sư huynh, chúng ta trước hết lên xe lửa xem một chút!”
Sau khi giao con ngựa xích thố cho Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo cùng Trần Chân vội vàng hướng xe lửa chạy đi.
Sau khi lên xe lửa, đi đến trước cửa toa xe lúc trước bị Độc Xà tập kích, Vương Chí Đạo nhìn thấy cái bao lớn đầy chặt rắn độc cùng với mấy con rắn bị Đỗ Tâm Vũ bóp chết còn đang nằm trên sàn xe, lập tức trong lòng vừa động, liền nhặt lấy một con rắn chết cầm trong tay.
Trần Chân thấy thế hỏi: “Ngươi sẽ không phải là muốn dùng con rắn chết này đến hù dọa Chu Điệp đấy chứ?”
Vương Chí Đạo lờ mờ nói: “Nàng sợ rắn đúng là một sự thật, không thể giả được!”
Đám người Tôn tiên sinh hiện tại vẫn đang ở trong khoang xe của Chu Điệp, cũng chưa có trở về khoang xe lúc đầu của mình. Vương Chí Đạo cùng Trần Chân khi chạy đến khoang xe của Chu Điệp, nhưng lại phát hiện có hai người ngã xuống trước cửa, chính là hai người Lương thị huynh đệ.
Chẳng nhẽ là Chu Điệp rốt cục cũng hạ sát tâm, bắt đầu ra tay giết người?
Vương Chí Đạo cùng Trần Chân cả kinh, vội tiến đến nhìn một chút tình huống của Lương thị huynh đệ, cùng thở dài một hơi. Hai huynh đệ này trên người không có bị thương, chỉ là mới bị chết ngất đi thôi.
Bên trong đột nhiên nổi lên tiếng đánh nhau kịch liệt, rất nhanh lại im bặt đi không còn tiếng động.
Vương Chí Đạo quay sang Trần Chân ra hiệu một cái, Trần Chân một cước đá ra, đem cánh cửa đá mở tung. Một tiếng thét kinh hãi, chính là Chu Điệp thấy cánh cửa bị Trần Chân đá văng ra, vội vàng chuyển thân đến ngay phía sau lưng Tôn tiên sinh, ngọc thủ thon thon nhanh như chớp đã chế ngự cổ họng Tôn tiên sinh, đối Trần Chân khẽ kêu lên, nói: “Ngươi không nên tiến vào, tiến vào ta sẽ giết hắn…”
Đang nói đột nhiên im bặt, chính là Chu Điệp nhìn thấy được Vương Chí Đạo, trong ánh mắt đầu tiên chính là vui mừng cùng sợ hãi, kế đến lại vừa mâu thuẫn vừa khổ sở, hiển nhiên là tâm tình phức tạp cực kỳ. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Vương Chí Đạo thấy cả bên trong khoang xe chỉ có ba người Tôn tiên sinh, Chu Điệp cùng Tôn Đại Chu. Mà Tôn Đại Chu đã ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu tay ôm lấy ngực, chứng kiến Vương Chí Đạo cùng Trần Chân tiến vào, trong lòng vừa mừng vừa sợ, vội cười khổ nói với Vương Chí Đạo: “Vương Chí Đạo, ngươi lần này tính sai mất rồi. Nàng chính là một sát thủ, hơn nữa còn vô cùng lợi hại, ta cũng không phải là đối thủ của nàng!”
Vương Chí Đạo lại hỏi: “Tâm Vũ tiền bối tại sao lại không có ở đây?”
Tôn Đại Chu hồi đáp: “Tâm Vũ tiền bối vẫn còn đang ở trên đầu máy xe lửa, chỉ huy đám nhân viên xe lửa này đem chỗ đường ray bị đổi quỹ đạo sửa chữa đưa về chỗ ban đầu!”
Vương Chí Đạo gật đầu. Ánh mắt hắn lại chuyển sang nhìn chằm chằm Chu Điệp, đối nàng nói: “Cô Chu Điệp, thả Tôn tiên sinh ra, ta biết ngươi căn bản là sẽ không giết người, hay là thả Tôn tiên sinh ra đi!”
Chu Điệp không dám đối diện với ánh nhìn của Vương Chí Đạo, mắt nàng nhìn xuống, thấp giọng nói: “Vương Chí Đạo, xin lỗi, là ta lừa ngươi. Ngươi có thể tha thứ cho ta được hay sao?”
Vương Chí Đạo đáp lời: “Chỉ cần ngươi kịp dừng cương trước vực, thả Tôn tiên sinh ra, mặc kệ trước kia ngươi đã phạm sai lầm gì, ta đều tha thứ hết cho ngươi!”
“Nhưng là!” Chu Điệp lại nói: “Ta nếu không giết được hắn, ta không những sẽ không chiếm được tự do, mà lại còn bị mất mạng đó!”
“Ngươi giết chết Tôn tiên sinh cũng không có được tự do đâu. Ngươi cho rằng sư phụ ngươi thật sự chịu bỏ qua cho ngươi hay sao? Hắn nhất định còn có thể bức ngươi tiếp tục vì hắn mà giết người, đến lúc đó ngươi muốn quay đầu lại cũng không kịp đâu!”
Chu Điệp sắc mặt tái nhợt đi, đôi mắt đẹp rốt cuộc cũng đủ cảm đảm ngẩng lên cùng Vương Chí Đạo nhìn nhau. Nàng hỏi: “Ngươi biết hết mọi chuyện về ta rồi sao?”
Vương Chí Đạo gật đầu nói: “Ta biết ngươi chính là lão Đại Long tỷ của một đời này Ngũ hình sát thủ, sư phụ ngươi chính là Long lão Đại của một đời trước Ngũ hình sát thủ. Hơn nữa ta còn biết ngươi căn bản là không muốn làm sát thủ, hơn nữa còn chưa từng có giết người qua. Hết thảy mọi chuyện mà ngươi đang làm hiện nay đều là do sư phụ ngươi ép ngươi. Hắn đã hứa với ngươi rằng chỉ cần ngươi giết chết Tôn tiên sinh sau đó hắn sẽ trả tự do cho ngươi, có đúng không? Ngươi ngàn vạn lần không thể tin tưởng hắn nói bịp, bởi vì ngươi một khi đã khai sát giới, sẽ thoát thân không nổi, cả đời này của ngươi đều sẽ bị sư phụ ngươi lợi dụng khống chế, vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm sát thủ, hai tay dính đầy máu tanh, mãi cho đến lúc chết cũng không được an bình!”
Thân thể mềm mại của Chu Điệp run lên một chút.
Vương Chí Đạo lại nói tiếp: “Cô Chu Điệp, ngươi nghe ta nói đi, chỉ cần ngươi thả Tôn tiên sinh ra, chúng ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi khống chế của sư phụ ngươi, đến lúc đó ngươi mới có thể chính thức đạt được tự do, sẽ không có ai có thể bức ngươi đi giết người được nữa!”
“Nhưng là, sư phụ ta hắn sẽ giết ta…” Chu Điệp nhắc tới Long lão Đại, đôi mắt đẹp không tự chủ được mà lộ ra ánh sợ hãi.
Vương Chí Đạo nói: “Hắn giết không nổi ngươi đâu, chúng ta sẽ bảo vệ cho ngươi. Chỉ cần ngươi nguyện ý nói ra thân phận của hắn, ta biết sư phụ ngươi hiện nay cũng đang ở trên xe lửa này giám thị ngươi. Nếu như ngươi thất thủ hắn sẽ tự mình động thủ ám sát Tôn tiên sinh. Bất quá chỉ cần ngươi giúp ta chỉ rõ ra thân phận của hắn, chúng ta hẳn là có thể chế phục được hắn, làm cho hắn không có cơ hội đắc thủ, càng không thể lại đối phó ngươi nữa!”
Tôn Đại Chu cùng Trần Chân nghe vậy không khỏi cùng cảm thấy kinh hãi. Nhất là Tôn Đại Chu, mới vừa rồi sự lợi hại của Chu Điệp hắn đã lĩnh giáo qua, tên Long lão Đại kia nếu như đã là sư phụ của Chu Điệp, cứ cho là võ công chưa chắc đã có thể mạnh mẽ hơn Chu Điệp, nhưng dù sao hắn cũng là đứng đầu trong Ngũ hình sát thủ một đời trước, bước chân vào giang hồ đã có vài chục năm rồi, giết người hằng hà sa số, kinh nghiệm của lão vô cùng lão luyện, tuyệt đối là nhân vật đáng sợ hơn nhiều so với một đời này Ngũ hình sát thủ vừa mới nổi lên. Nếu như hắn đã ở trên chuyến xe lửa này rồi, như vậy chỉ sợ thắng bại cũng rất khó mà đoán trước được. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Tôn tiên sinh đang bị Chu Điệp chế trụ cổ họng cũng là vẻ mặt rất kinh ngạc, hiển nhiên không thể lường được Chu Điệp nguyên lai lại là tình huống này, không nhịn được thở dài, nói: “Chu Điệp tiểu thư, ta còn tưởng rằng ngươi là vì ám sát ta mới đi lừa gạt chúng ta. Hóa ra là ngươi có nỗi khổ tâm không nói nên lời. Sư phụ kia của ngươi cũng không khỏi là quá nhẫn tâm hả, sao lại có thể bắt buộc ngươi đi giết người được chứ? Chu Điệp tiểu thử, nếu như ngươi thực sự nghĩ muốn có được tự do, vậy thì hãy tin tưởng theo lời Vương Chí Đạo đi, chỉ có kịp dừng cương trước bờ vực, kịp thời thu tay lại, để cho chúng ta đến giúp, ngươi mới có thể chính thức đạt được tự do. Lời sư phụ ngươi hứa với ngươi, không thể tin tưởng được!”
Chu Điệp vẻ mặt còn đang do dự, bất quá bàn tay ngọc đã khóa lấy cổ họng Tôn tiên sinh không tự chủ được mà có chút lỏng ra. Vương Chí Đạo tận dụng thời cơ này, một tay lấy ngay con rắn chết giấu ở sau lưng mình, hướng Chu Điệp ném vèo tới.
Bỗng nhiên lại vừa chứng kiến một con rắn bay vèo tới, lại còn rơi xuống đúng vào trên thân người của mình, Chu Điệp sợ đến thét lớn một tiếng, bàn tay ngọc đang khóa lấy cổ họng Tôn tiên sinh chẳng những rời ra, lại thêm hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống trên sàn toa xe. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Mà Trần Chân thừa lúc cơ hội này, kịp thời tiến lên đem Tôn tiên sinh kéo ngay ra khỏi tầm khống chế của Chu Điệp.
Có lẽ là hôm nay đã nhìn thấy rất nhiều rắn, Chu Điệp lần này mặc dù vẫn vô cùng sợ hãi, nhưng cũng không đến mức bị dọa chết ngất đi.
Chỉ có điều con rắn kia vẫn còn vướng lên trên thân thể nàng, làm cho nàng sợ đến mức một chút cử động cũng không dám, không ngừng hét lên chói tai: “Vương Chí Đạo, ngươi mau đem nó bắt ra đi, bắt ra đi mà!”
Vương Chí Đạo thấy Chu Điệp đã sợ đến nỗi trên mặt không còn chút huyết sắc, trong lòng cũng không đành, tiến lên đem cái con rắn chết vứt qua một bên, ôn nhu nói: “Cô Chu Điệp, không cần sợ hãi, chỉ là một con rắn chết mà thôi, sẽ không cắn được ngươi đâu!”
Chu Điệp không ngờ lại “ô ô” khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói: “Vương Chí Đạo, ngươi gạt ta, ngươi vừa mới nói sẽ giúp ta, sẽ bảo vệ cho ta, nhưng là bây giờ ngươi lại dùng rắn đến dọa cho ta sợ! Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi đến chết đi được…”
Tôn Đại Chu cùng Trần Chân nhìn đến nỗi vẻ mặt ngạc nhiên ngơ ngác, một nữ nhân này thật sự là lão Đại Long tỷ của một đời này Ngũ hình sát thủ hay sao chứ? Chỉ cần một con rắn chết đã đem nàng dọa cho khóc ầm lên rồi! Tôn Đại Chu lại nghĩ đến chính mình vừa mới rồi thế mà lại thua ở dưới tay Chu Điệp, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa muốn đi tìm một cái hốc mà rúc vào đó.
Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, tranh thủ đỡ Chu Điệp lên, an ủi nàng nói: “Được rồi, được rồi, Chu Điệp, ngươi đừng khóc nữa, ta cam đoan sau này không bao giờ dùng rắn đến hù dọa ngươi nữa, có được hay không?”
Chu Điệp ngừng khóc, nhưng vẫn nghẹn ngào nói: “Ngươi nói có giữ lời không?”
“Ta xin thề với trời!”
“Dùng bất kỳ thứ gì mà làm ta sợ cũng không được!”
“Đương nhiên, ta vĩnh viễn sẽ không lại hù dọa ngươi nữa, bất kể là cái gì cũng không dùng nữa. Cùng lắm thì ta lại để cho ngươi hù dọa cho ta sợ là được rồi!” Vương Chí Đạo nghiêm trang nói.
Chu Điệp nghe vậy đang khóc lại cười, giận dỗi nói: “Người ta đây sẽ không học ngươi ma quỷ như vậy, hơi một chút là đã dọa người!” Sau đó thần sắc lại trở nên buồn bã, thấp giọng nói: “Vương Chí Đạo, lần này ta thất thủ, sư phụ hắn nhất định sẽ giết ta đó!”
“Không cần lo lắng, ta đã nói là ta sẽ bảo vệ ngươi! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết sư phụ ngươi rốt cuộc là ai, chúng ta là có thể ra tay trước chế phục hắn, cam đoan hắn không thể gây tổn hại đến một sợi tóc của ngươi!” Vương Chí Đạo hai tay nắm lấy hai vai Chu Điệp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của nàng, lại nói: “Nói cho ta biết, sư phụ của ngươi trên xe lửa này rốt cuộc là ai?”
Chu Điệp bị Vương Chí Đạo nhìn chăm chú quá nên cúi đầu xuống, nhưng vẫn là hồi đáp: “Hắn chính là người trưởng đoàn tàu trên chuyến xe lửa này!”
“Cái gì?” Tôn Đại Chu nghe vậy kinh hãi: “Người trưởng đoàn tàu chính là sư phụ ngươi Long lão Đại hay sao? Nguy rồi, Tâm Vũ tiền bối đang ở cùng một chỗ với hắn!”