Tinh Võ Môn

Chương 136 - Số Báo Danh Của Người Thi Đấu

trước
tiếp

Lưu Chấn Đông nói: “Nếu như chỉ là ngạnh công kinh người thì cũng không có gì, nhưng là Bản Viên Nhất Hùng này lại còn biểu thị lực bộc phát càng làm cho người khác phải giật mình. Mười người ôm cái đệm đứng làm thành một bức tường người, bị hắn một cước đá vào, toàn bộ cùng ngã xuống đất nằm không bò dậy được. Chúng ta vốn tưởng rằng đám người ôm đệm kia là theo hắn cùng nhau làm trò giả bộ, liền phái A Lương sư đệ trà trộn đi vào ôm đệm. Kết quả là hắn bị Bản Viên Nhất Hùng một cước chấn bị thương nội tạng. Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa hai vị tiền bối đều đã tới đây xem xét qua vết thương của A Lương sư đệ, cùng nhất trí công nhận rằng Bản Viên Nhất Hùng này đã nắm giữ được kỹ thuật phát lực cao cấp trong quyền thuật Trung Quốc, chính là lực xuyên thấu rất sâu, cho nên lực công kích sát thương kinh người. Hắn sẽ là kình địch lớn nhất của những người Trung Quốc chúng ta tham gia thi đấu.

“Bản Viên Nhất Hùng?” Vương Chí Đạo lẩm nhẩm lại cái tên có chút quen tai này hai lần, rốt cục nhớ ra được là đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi. Không phải là nghe qua, mà đúng hơn là xem qua. Cái tên này là khi hắn còn ở hậu thế trong lúc tra duyệt những tư liệu về Tôn Lộc Đường thì đã phát hiện ra. Trong các tư liệu về Tôn Lộc Đường có một đoạn ghi lại như thế này: “Tôn Lộc Đường khi gần năm muơi tuổi, từng tiện tay đánh ngất xỉu một tay đấu sĩ nổi tiếng dám khiêu chiến lão tên là Bỉ Đắc Lạc Phu người nước Nga. Sau khi qua sáu mươi tuổi, lại ra sức đánh bại Bản Viên Nhất Hùng vốn được Thiên Hoàng Nhật Bản thân phong Đại võ sĩ. Tới lúc tuổi gần thất thập, lại một lần đánh bại cả năm tên cao thủ võ thuật Nhật Bản cùng liên hợp khiêu chiến. Cho nên đương thời trong võ lâm được tôn xưng ca ngợi là ‘Hổ đầu thiếu bảo, thiên hạ đệ nhất thủ'”.

Từ những lời này xem ra, tên Bản Viên Nhất Hùng được Thiên Hoàng Nhật Bản thân phong là Đại võ sĩ kia thực lực quả thật là bất phàm, bởi vì khi mô tả Tôn Lộc Đường đánh bại hắn lại dùng từ “ra sức đánh bại” chứ không phải là dùng các từ như “tiện tay đánh bại” hay “nhẹ nhàng đánh bại” như khi nói về Tôn Lộc Đường đánh với các võ giả khác. Cho dù là khi Tôn Lộc Đường đánh bại Bản Viên Nhất Hùng cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng là lấy Tôn Lộc Đường thực lực đã tiến vào hóa cảnh, đăng phong tạo cực, vô cùng kỳ diệu, cho dù có ngoài sáu mươi tuổi cũng không phải chuyện đùa, huống hồ khi lão đã ngoài thất thập cổ lai hi vẫn còn có thể đánh bại một lần cả năm tên cao thủ võ thuật Nhật Bản liên hiệp khiêu chiến. Vậy thì có thể thấy thực lực của lão khi sáu mươi tuổi vẫn còn cao đến như thế nào, nhưng là đời sau vẫn cần dùng một từ “ra sức đánh bại” để hình dùng khi lão đánh với Bản Viên Nhất Hùng, có thể thấy được trận đánh đó không phải là dễ dàng đơn giản gì. Bản Viên Nhất Hùng này có lẽ thực sự sẽ là một kình địch. Truyện “Tinh Võ Môn ”

Chỉ là không biết hai người tiếp theo trong danh sách dự kiến sẽ đứng đầu, Lỗ Sĩ Đốn quyền sư Đức quốc cùng Kiệt Khắc Sâm quyền sư Mỹ quốc, vốn chưa từng nghe nói qua, là những người như thế nào? Có năng lực gì mà lại xếp hạng trên được cả Trần Chân?

Suy nghĩ hồi lâu. Vương Chí Đạo lại đột nhiên nhớ tới lúc ở tại trên bến tàu đã chứng kiến kình địch kia, vội hỏi Lưu Chấn Đông: “Đại sư huynh, còn Hoắc Điện Đường kia thì sao? Hắn chẳng lẽ không có báo danh tham gia thi đấu?”

“Hắn đã sớm báo danh rồi!” Lưu Chấn Đông hồi đáp.

“Theo truyền thuyết thì thực lực của hắn chính là không dưới Lý Thư Văn, Trương Khiếu Lâm như thế nào mà lại không đưa hắn xếp vào danh sách đoạt bốn hạng đầu tiên? Chẳng lẽ Trương Khiếu Lâm cho rằng Hoắc Điện Đường lại còn không bằng được hai tên quyền sư Tây dương Lỗ Sĩ Đốn cùng Kiệt Khắc Sâm kia?” Vương Chí Đạo cảm thấy kỳ quái.

Lưu Chấn Đông cười nói: “Hoắc Điện Đường ngay cả trong danh sách mười người đứng đầu tiên cũng không lọt được vào nữa đó, nguyên nhân chủ yếu là Trương Khiếu Lâm từng phái ra mấy tên quyền thủ dưới trướng đi hướng Hoắc Điện Đường khiêu chiến, nhưng là Hoắc Điện Đường kiên trì không tiếp thụ khiêu chiến, coi như là chịu nhục cũng cự tuyệt, không chịu tiếp nhận khiêu chiến. Kết quả Trương Khiếu Lâm cho rằng hắn có thể là chỉ có uy danh hão, hữu danh vô thực. Cho nên mới đưa hắn gạch xuống khỏi danh sách xếp hạng. Bây giờ tại Thượng Hải cơ hồ tất cả nhân sĩ trong giới võ thuật cũng đang hoài nghi hắn Hoắc Điện Đường chỉ là ăn theo hào quang của sư phụ hắn Lý Thư Văn, trên thực tế cũng không phải là thật sự có thể đánh được!”

“Hoắc Điện Đường nếu thật sự không thể đánh, vậy thì tại sao lại còn báo danh tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội? Hắn làm như vậy chắc là để ẩn dấu thực lực chân chính của bản thân mình. Như hắn là người có thể nhẫn nhịn như vậy, chỉ sợ so với sư phụ hắn Lý Thư Văn còn càng đáng sợ hơn đó. Bản Viên Nhất Hùng những người đó khẳng định không thể bằng hắn, hắn mới là kình địch chân chính của ta!” Vương Chí Đạo thì thào như tự nói.

“Được rồi, còn đại ca kết bái Vương Tử Bình của ta cùng Chu Quốc Phú thì sao?” Vương Chí Đạo rốt cuộc cũng nhớ đến người huynh đệ kết bái chân chính của mình, đồng thời cũng nhớ đến thực lực kinh người của Vương Tử Bình chính mắt Trương Khiếu Lâm đã được chứng kiến, tuyệt đối sẽ không thấp hơn Trần Chân. Nếu như hắn đã báo danh thi đấu, Trương Khiếu Lâm vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua hắn được!

Thật không ngờ, Lưu Chấn Đông nhưng lại cùng đám người Hoắc Đình Giác, Nông Kính Tôn hai mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, mới để Hoắc Đình Giác thở dài nói: “Vương sư đệ, chuyện này ngươi nghe xong nhất định phải bình tĩnh. Đại ca kết bái Vương Tử Bình của ngươi từ sau khi ngươi đi rồi thì ở lại Thượng Hải mở nhà Đồng nhân y quán. Nhưng là không đến vài ngày, Đồng nhân y quán cứ thỉnh thoảng lại bị mấy nhân vật không rõ lai lịch đến tập kích, rồi đến nửa tháng trước, có mấy chục tên Hắc y nhân cầm súng tập kích vào Đồng nhân y quán, Vương Tử Bình từ đó về sau mất tích rồi. Chúng ta cùng Chu Quốc Phú, Thái Gia Dương bọn họ từng hỏi thăm tìm kiếm khắp chung quanh, nhưng là tìm không được tăm hơi của hắn.”

Vương Chí Đạo nghe vậy sắc mặt hơi đổi, vội hỏi lại: “Là ai đã tập kích hắn, người của Trương Khiếu Lâm hay sao?”

“Đây cũng có thể tính là một khả năng, nhưng cũng có khả năng là do tiểu Nhật Bản làm. Bởi vì vào ngày Vương Tử Bình khai trương Đồng nhân y quán, lại có năm tên võ sĩ Nhật Bản đến gây sự, nhưng đều bị Vương Tử Bình từng thằng từng thằng xách lên như xách con gà con mà ném bay ra ngoài. Chuyện này được rất nhiều người ở Thượng Hải đều tận mắt nhìn thấy, gây chấn động khắp trong thành. Người Nhật Bản cũng vì vậy mà mất hết mặt mũi, cũng rất có khả năng đi trả thù Vương Tử Bình.” Hoắc Đình Giác nói.

Vương Chí Đạo nhưng lại cười cười, nói: “Đại ca nguyên lai là đã làm ra những hành động vĩ đại như vậy, khó trách lại bị lọt vào tập kích. Chỉ có điều ta tin tưởng lấy bản lãnh của hắn, hẳn là không có việc gì. Hắn nếu như là đang trốn ở nơi nào đó trong Thượng Hải này, ngày khai mạc Vạn Quốc võ thuật đại hội, hắn nhất định sẽ xuất hiện.”

“Nghĩa đệ, ngươi mới vừa rồi nói đại ca rốt cuộc là ai, ngươi lại còn có một đại ca kết bái khác hay sao, vậy ta đây tính là gì?” Một thanh âm sang sảng vang lên cắt ngang lời mọi người đang nói chuyện với nhau, chính là Trương Bảo Tử vốn vẫn đang vùi đầu ăn nhiều uống lắm nghe được Vương Chí Đạo cùng Hoắc Đình Giác một mực nói chuyện về Vương Tử Bình, liền không nhịn được mà hỏi to lên.

Vương Chí Đạo quay lại hắn “ha ha” cười nói: “Hắn là một người đại ca kết bái khác của ta, bởi vì lúc ấy ngươi đang một mực ở trên biển, ta tìm không được ngươi, cho nên không có cách nào để mà thông tri cho ngươi. Chỉ có điều lúc ta cùng hắn kết bái cũng đưa ngươi vào, ngươi là lão đại ca, hắn là đại ca, cũng không xung đột gì. Nếu như ngươi cảm giác có chỗ nào không ổn, đợi được đến khi ta tìm được hắn, chúng ta sẽ lại kết bái một lần nữa, sửa thành gọi hắn là Nhị ca là được rồi!”

“Ừ, hay là sửa thành gọi hắn là Nhị ca là tốt rồi. Còn nữa, ngươi tốt nhất đừng gọi ta là lão đại ca nữa, trực tiếp xưng hô ta là đại ca không phải tốt hơn hay sao? Ta mặc dù đã sống tới một trăm ba mươi tuổi, nhưng mà vãn chưa ‘lão’ hả? Trương Bảo Tử vừa nói lại đột nhiên há miệng cười to, vỗ mạnh lên bả vai Vương Chí Đạo một cái, “ha ha” cười nói: “Nghĩa đệ, tiểu tử ngươi thật là không tệ hả, lúc kết bái còn không quên đem ta đưa vào. Mẹ nó, ta lại có thêm một người nghĩa đệ nữa hay sao!”

Trương Bảo Tử lúc ở trên Hắc kỳ thuyền đã biểu diễn công phu mặc dù là giả bộ, nhưng là dáng người của hắn cự đại, cùng với lực lượng kinh người là sự thật. Một cái vỗ vai này chụp đến, chỉ thiếu chút nữa đã đem cái ghế Vương Chí Đạo đang ngồi đánh tan nát. May là Vương Chí Đạo phản ứng cực nhanh, kịp thời sử ra một thế hư không mã bộ trung bình tấn kìm lại mà chịu được một cái vỗ này của Trương Bảo Tử, nếu không chỉ sợ đã phải chịu một kiếp ngã ngồi đập mông xuống trên mặt đất rồi.

Đã thấy ngoại trừ Ô Tâm Lan ra, Tinh Võ Môn mỗi người cũng đều giật mình nhìn chằm chằm vào Trương Bảo Tử. Nông Kính Tôn vẻ mặt lộ rõ ánh mắt khó có thể tin nổi hỏi Vương Chí Đạo:

“Chí… Chí Đạo, vị đại ca này của ngươi rốt cuộc là ai hả? Hắn mới vừa rồi đã nói là hắn sống tới một trăm ba mươi tuổi, có thật vậy chăng?”

Vương Chí Đạo đã sớm đoán được phản ứng của mấy người Tinh Võ Môn, liền ha ha cười nói: “Để ta giới thiệu cho mọi người một chút, vị đại ca kết bái này của ta gọi là Trương Bảo Tử, chính là Hải tặc vương Trương Bảo Tử trong truyền thuyết đó. Trong lịch sử đã ghi lại Trương Bảo Tử sinh vào năm 1786, có thể sống tới ngày nay cũng đúng là dã gần một trăm ba mươi tuổi không sai biệt lắm rồi.”

Mọi người Tinh Võ Môn nghe vậy, tất cả tròng mắt một lần nữa lồi ra, hiển nhiên là bị đại danh của Hải tặc vương Trương Bảo Tử này chấn nhiếp rồi, ngược lại không có ai còn kịp hiểu hết rõ ràng lời nói tiếp theo của Vương Chí Đạo. Chỉ có Nông Kính Tôn nhíu nhíu đầu mày, lắc đầu nói: “Vị này chính là Hải tặc vương Trương Bảo Tử sao? Không có khả năng. Nếu như hắn là Trương Bảo Tử, vậy trước đây ta từng gặp phải Trương Bảo Tử là ai? Không nói dối gạt các ngươi, ta ở lúc hơn mười năm trước khi ra biển cũng gặp phải đội thuyền hải tặc của Trương Bảo Tử , hơn nữa đã chính mắt nhìn thấy bản thân Trương Bảo Tử, ta phải đem toàn bộ tài sản dâng ra mới có thể thoát thân. Bộ dáng của hắn nhưng là so với vị đang ngồi trước mắt này lại không hề giống với nhau, hắn nhưng là rất gầy…”

“Đó là giả!” Vương Chí Đạo lúc ở bến tàu Thượng Hải đã sớm nhìn được phản ứng của Nông Kính Tôn khi nhìn thấy Trương Bảo Tử, thì đã rõ ràng là sự tình gì, sớm đã nghĩ ra cách ứng đối thật tốt, kịp thời bật ra một câu cắt ngang lời hắn, lại nói: “Danh tiếng của đại ca rất vang lừng, trên cơ bản là không cần ra tay, chỉ cần nói ra danh tiếng là đã có thể khiến cho những thương nhân ra biển vô cùng sợ hãi mà tự động dâng lên hết hàng hóa tài vật. Một ít hải tặc không thuộc bang phái nào nhìn được chỗ tốt ấy, mới giả mạo đại ca, nói khoác để tiện cho việc đánh cướp. Bây giờ ở trên biển những người tự xưng là Trương Bảo Tử là có rất nhiều đó.

Chỉ có điều là ta cam đoan với mọi người, một vị đang ngồi trước mắt này mới là Trương Bảo Tử chân chính. Về phần những bọn giả mạo còn lại, đợi được sau khi Vạn Quốc võ thuật đại hội chấm dứt, ta sẽ cùng đại ca thương nghị, đem bọn chúng nhất nhất giải quyết hết, không cho bọn chúng giả mạo danh tiếng đại ca mà đánh cướp loạn khắp nơi, phá hủy danh tiếng của đại ca.” Truyện “Tinh Võ Môn ”

“Không sai, ta cũng đang có ý này, chính là lúc nên để những kẻ giả mạo ta kia phải chịu chút giáo huấn!” Trương Bảo Tử bây giờ đối với lời Vương Chí Đạo nói trên cơ bản là đồng thanh tương ứng, không có hoài nghi gì hết.

Nhưng là đám người Nông Kính Tôn vẫn đang lộ thần sắc vẻ mặt cổ quái, hiển nhiên trong lòng đối với thân phận của Trương Bảo Tử này vẫn còn nửa ngờ nửa tin. Truyện “Tinh Võ Môn ”

Vương Chí Đạo chứng kiến vẻ mặt những người này, mỉm cười, đem Tôn Lộc Đường ra làm đảm bảo, nói:

“Đại ca chính là cùng Tôn lão tiên sinh bọn họ cùng nhau đi thuyền tới, hắn là thật hay giả, không có khả năng dấu diếm được qua Tôn lão tiên sinh đâu!”

Tôn Lộc Đường hiện nay trong tâm trí của nhân sĩ giới võ thuật Trung Quốc đã tiếp cận đến vị trí thần thoại, cơ hồ chưa có người nào dám đem những từ như là “thất bại”, “phạm sai lầm” hoặc là “bị lừa gạt” gì đó để nói về lão, cho nên Vương Chí Đạo vừa nói lời này ra thì ngay cả Hoắc Đình Giác cùng Trần Tử Chính vốn đang trong lòng nghi ngờ nặng nhất cũng không còn do ngờ vực gì nữa.

Nông Kính Tôn ngữ khí có chút lắp bắp nói: “Vị.. Trương này.., à Trương tiền bối, lão ngài thật đúng là trường thọ, lại càng cường tráng hả! Sống đến một trăm ba mươi tuổi mà vẫn còn cao lớn rắn chắc như vậy, thế này so với Trường sinh bất lão tiên thuật còn muốn thần kỳ hơn đó. Thế này cũng không thể trách chúng ta lúc trước không thể tin…, …Hả, Tâm Lan, ngươi đang cười cái gì?”

Chính là Ô Tâm Lan bởi vì sớm đã biết bản chất của Trương Bảo Tử, lại thấy Nông đại thúc, vốn được nàng tôn kính nhất, đối với Trương Bảo Tử kia lộ ra vẻ mặt cùng ánh mắt kính sợ, nhịn không được liền che miệng lại “ha ha” bật cười.

Bị Nông Kính Tôn đột nhiên chất vấn, Ô Tâm Lan không khỏi lại càng hoảng sợ, vội vàng che dấu nói: “Không có gì, ta chỉ là… chỉ là vừa được nghe xong Hiểu Huệ tỷ kể cho một câu chuyện cười, mới nhịn không được mà cười thôi!”

Ngồi ở bên cạnh nàng Hiểu Huệ vẻ mặt kỳ quái, thầm nghĩ chính mình lúc nào đã kể chuyện cười cho nàng nghe?

May là ở phía sau, một tiếng cười quen thuộc vang lên từ ngoài cửa, giải trừ được sự xấu hổ của Ô Tâm Lan, đã nghe người vừa cười kia lại nói: “Vương huynh đệ, nghe nói ngươi cùng Tôn lão tiên sinh đã cùng nhau đi thuyền trở về, chúng ta vốn là nên đi ra bến tàu tiếp đón ngươi, nhưng lại bởi vì tạm thời có việc thoát thân không được, cho nên bây giờ mới đến, ngươi sẽ không trách móc chứ hả!”

“Chu huynh, ông chủ Thái!”

Người đến đúng là Chu Quốc Phú cùng Thái Gia Dương đã lâu không gặp, Vương Chí Đạo trong lòng kinh hỉ, vội vàng đứng dậy tiến lên nghênh đón.

Chu Quốc Phú cùng Thái Gia Dương nhìn thấy Vương Chí Đạo, trong lòng thật cao hứng, chỉ có điều khi ánh mắt của bọn họ rơi xuống trên người Trương Bảo Tử, thì lập tức có phản ứng đồng dạng như khi đám người Nông Kính Tôn lần đầu tiên nhìn thấy Trương Bảo Tử, bị thân hình cường tráng kinh người của Trương Bảo Tử, lại còn cả râu tóc lông mi đều trắng như tuyết, làm cho giật mình kinh ngạc không thôi.

Chu Quốc Phú rất lấy làm kỳ liền hỏi: “Vương huynh đệ, vị này chính là?”

Sau khi Vương Chí Đạo giới thiệu vắn tắt cho bọn hắn một chút về Trương Bảo Tử, khiến cho Chu Quốc Phú cùng Thái Gia Dương lại một lần nữa sững sờ đồng dạng như đám người Nông Kính Tôn lúc mới vừa rồi, hắn mới lại đặt câu hỏi: “Được rồi, Chu huynh, ông chủ Thái, các ngươi có tin tức gì của đại ca ta Vương Tử Bình hay không?”

Lời này vừa ra, Chu Quốc Phú cùng Thái Gia Dương thần sắc đều trở nên trầm trọng hẳn xuống. Sau một lúc lâu mới do Thái Gia Dương thở dài nói: “Xin lỗi, Vương huynh đệ. Từ sau lúc Vương đại ca gặp chuyện không may, chúng ta đã huy động rất nhiều nhân thủ đi tìm, nhưng là đến bây giờ còn chưa có thể tìm được hắn!”

“Đừng lo, tin tưởng rằng hắn hẳn là sẽ xuất hiện vào ngày khai mạc Vạn Quốc võ thuật đại hội!” Vương Chí Đạo an ủi hai người Chu Quốc Phú cùng Thái Gia Dương, sau đó lại hỏi: “Được rồi, Chu huynh, ngươi đã báo danh tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội chưa?”

Thật không ngờ, Chu Quốc Phú nhưng lại cười khổ nói: “Còn không có. Ta bởi vì lúc trước có việc bận rộn bề bộn, phải kéo cho tới hôm nay mới lên đường đi báo danh tham gia thi đấu. Thật không ngờ, hôm nay lúc ta đi đến lại bị Vạn quốc thương hội cho biết, số báo danh tham gia thi đấu Vạn Quốc võ thuật đại hội đã hết, báo danh bị ngưng hẳn rồi.”

Hoắc Đình Giác nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, nói: “Tại sao lại có thể như vậy, chúng ta như thế nào lại không biết việc này? Vạn Quốc võ thuật đại hội không phải là không hạn chế danh sách tham gia hay sao?”

“Cái này là mới được ban hành chỉ khoảng hơn hai giờ trước đây mà thôi!” Chỉ nghe Thái Gia Dương nói: “Gia phụ bởi vì là phú thương ở Thượng Hải, coi như là người có thân phận, cho nên hắn cũng được Vạn quốc thương hội yêu cầu gia nhập, cho nên đối với việc này cũng biết tường tận. Gia phụ nói cho ta biết, việc đình chỉ báo danh này là do một người Nhật Bản, chính là Sơn Khẩu Dụ Nhân, đề xuất ra. Hắn nói là nhân số tham gia thi đấu nhiều lắm, việc tổ chức thi đấu rất khó an bài, cho nên mới đưa ra hạn chế nhân số tham gia thi đấu chỉ là hai trăm người. Nhưng là Sơn Khẩu Dụ Nhân lại đồng thời còn đề nghị, vì để cấp cho những người luyện võ khác mà chưa kịp báo danh một cái cơ hội, bọn chúng liền đã đem danh sách hai trăm người thi đấu đã báo danh và có số báo danh công bố rộng rãi ra ngoài, lại nói rằng những người khác nếu muốn tham gia thi đấu có thể hướng tới những người trong danh sách kia mà khiêu chiến, chỉ cần đánh bại được bọn họ thì sẽ đoạt được số báo danh của bọn họ, có thể thay thế được bọn họ để đến tham gia thi đấu. Thời gian hạn chế là đến buổi trưa ngày thứ ba. Mới vừa rồi khi ta cùng Quốc Phú đến đây, đã chứng kiến không ít võ quán bị người đến khiêu chiến, thậm chí còn có những người ngang nhiên ác đấu ngay tại đầu đường!” Truyện “Tinh Võ Môn ”

Nông Kính Tôn nghe vậy vừa sợ vừa giận, nói: “Vạn quốc thương hội như thế nào lại đồng ý với loại chuyện này, thế này không phải là cố ý khiến cho Thượng Hải hỗn loạn hay sao?”

“Đây thật là mưu kế cao thâm hả!” Lại nghe Vương Chí Đạo cười nói: “Một lão hồ Ly Sơn Khẩu Dụ Nhân này thật đúng là âm hiểm. Mục đích chân chính khi lão đưa ra đề nghị này hẳn là để đem danh sách những người Trung Quốc tham gia thi đấu lúc đầu gạch hết xuống, lại để gia tăng hạn ngạch tham gia thi đấu cho người Nhật Bản đây mà! Hắn cố ý chỉ để cho sáu người đại biểu cho Nhật Bản tham gia thi đấu, nhưng sau đó lại hạn chế hạn ngạch thi đấu chỉ có hai trăm người, rồi để đám võ sĩ Nhật Bản hướng đến khiêu chiến những người Trung Quốc đã đăng ký tham gia thi đấu, nghĩ muốn tại trước khi bắt đầu Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, đem toàn bộ người Trung Quốc tham gia thi đấu đuổi hết xuống. Hắn đại khái là ảo tưởng tới lúc Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu bắt đầu, tất cả người Trung Quốc tham gia đều đã bị võ sĩ Nhật Bản hoặc là võ sĩ của các quốc gia khác thay thế hết, không lên được trên đài!”

Chu Quốc Phú nghe vậy nói: “Ngươi đoán đúng được đến tám chín phần mười, khi ta cùng Gia Dương đến đây, đã thấy những trận ác đấu do khiêu chiến đại bộ phận đều là do võ sĩ Nhật Bản khơi mào ra. Sơn Khẩu Dụ Nhân thằng cha này thật sự là bệnh hoạn. Hắn thật sự tưởng rằng võ sĩ Nhật Bản của bọn hắn có thể ở trước khi khai mạc Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu đem toàn bộ danh sách thi đấu của người Trung Quốc thay thế hết được hay sao?”

Hoắc Đình Giác thần sắc ngưng trọng nói: “Nếu như Sơn Khẩu Dụ Nhân đã làm ra loại mưu kế này, như vậy Tinh Võ Môn chúng ta cũng có thể sẽ bị người đến khiêu chiến, bởi vì Tinh Võ Môn chúng ta có ba cái số báo danh.”

Vương Chí Đạo cười nói: “Chúng ta không nên ngồi chờ có người tới nhà khiêu chiến, chúng ta cũng đi khiêu chiến đi. Đại ca, ngươi nghe được chưa, Vạn quốc thương hội ngưng hẳn việc báo danh rồi, nếu như ngươi nói muốn tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, thì phải khiêu chiến được một người đã báo danh tham gia thi đấu, thay thế được số báo danh của hắn!”

“Con mẹ bọn Vạn quốc thương hội! Chỉ có điều một chiêu này thật đúng là làm cho ta thấy hứng thú, thế này có ý nghĩa chính là ta không cần phải đợi tới ba ngày nữa mới được đánh nhau. Con mẹ nó, tay ta đang rất ngứa đây!” Trương Bảo Tử mắng một câu, sau đó lại trợn mắt nhìn trừng trừng, hỏi Vương Chí Đạo: “Ta đây nên đi khiêu chiến người nào đây?”

Vương Chí Đạo cười nói: “Chúng ta sẽ đến Hồng Khẩu đạo tràng khiêu chiến. Việc đoạt lấy số báo danh này chính là do Sơn Khẩu Dụ Nhân đề nghị ra, hắn hẳn là không thể phản đối chúng ta khiêu chiến những người tham gia thi đấu của bọn chúng. Ta muốn cho một lão hồ ly Sơn Khẩu Dụ Nhân kia phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà nói không nên lời. Chu huynh, ngươi còn không có báo danh, cũng theo chúng ta chém giết đoạt lấy một cái số báo danh đi hả. Mặt khác, ta cũng có ý định thay đại ca Vương Tử Bình đoạt lấy một cái số báo danh nữa cho hắn!”

“Chờ một chút!” Đã thấy Trương Bảo Tử cau mày nói: “Sơn Khẩu Dụ Nhân? Nghĩa đệ, ngươi nói Sơn Khẩu Dụ Nhân, sẽ không phải chính là Sơn Khẩu Dụ Nhân kia đã cho ta Cửu chuyển kim đan cùng ‘Trường sinh quyết’ đấy chứ?”

“Chính là hắn!” Vương Chí Đạo cười nói: “Đại ca, còn nhớ lúc ta ở trên thuyền đã nói cho ngươi rõ chân tướng sao? Bay giờ chính là lúc tìm lão hồ ly Sơn Khẩu Dụ Nhân này tính sổ rồi!”

Trương Bảo Tử nghe vậy, hai mắt bắn ra sát khí đáng sợ, nổi giận mắng: “Sơn Khẩu Dụ Nhân tên hỗn đản này, thế mà lại dám lấy óan trả ơn, hãm hại ta! Nếu không phải là nghĩa đệ kịp thời nhắc nhở chỉ ta, chỉ sợ ta chết rồi cũng không biết là do cái nguyên nhân gì! Con mẹ nó, chúng ta đi, đem Hồng Khẩu đạo tràng đánh cho một trận hoa rơi nước chảy!”

Những người không rõ chân tướng nhìn thấy Trương Bảo Tử nghiến răng nghiến lợi bộ dáng kinh khủng như thế, còn tưởng rằng Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Trương Bảo Tử có cái thâm cừu đại hận gì, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Truyện “Tinh Võ Môn ”

Nông Kính Tôn cau mày nói: “Vương Chí Đạo, các ngươi làm như vậy có chút không tốt hả? Ta không nghĩ phản đối việc các ngươi tìm người Nhật Bản gây sự, nhưng là ta lo lắng, vạn nhất khi các ngươi đi ra ngoài, có người đến Tinh Võ Môn đây đoạt số báo danh thì làm sao bây giờ?”

Vương Chí Đạo cười nói: “Như vậy do ta, đại ca cùng Chu huynh ba người đi thôi, còn lại mọi người ở lại Tinh Võ Môn, ông chủ Thái, ngươi không phải là người luyện võ, hay là không nên theo chúng ta cùng đi, để cho an toàn một chút hả.”

“Còn chúng ta đây thì sao hả tiểu lão tổ tông? Chúng ta hẳn là nên đi cùng lão tổ tông, ra sức cổ vũ hò hét cho ngài chứ?” Chính là Thân Đại Hải từ sau khi đi tới Tinh Võ Môn vẫn không dám lên tiếng, bây giờ thấy Vương Chí Đạo không đả động gì đến bọn họ, vội vàng mở miệng đặt câu hỏi.

Vương Chí Đạo liếc mắt một cái nhìn đến sáu tên hải tặc khác thần sắc còn đang bất an, lờ mờ nói: “Các ngươi là hải tặc, nếu đi ra ngoài để cho người ta nhận ra được thì sẽ rất phiền toái. Đại ca chỉ một người ta còn có thể chiếu cố, nếu nhiều người thì không thể chiếu cố được. Cho nên các ngươi cũng không cần đi theo, ở lại Tinh Võ Môn cho ta. Nếu ai dám không nghe lời mà còn len lén đi theo, ta sẽ chặt đứt chân hắn. Ta nói được thì làm được!”

Vương Chí Đạo vừa nói, vừa âm thầm nháy mắt ra dấu với Ô Tâm Lan, Ô Tâm Lan lập tức nhớ tới tại “Thần Chu hào” Vương Chí Đạo đã lập ra kế hoach, vội vàng đối Vương Chí Đạo làm ra một thủ thế “đã rõ ràng!”

Chỉ nghe Trương Bảo Tử lại đối bọn người Thân Đại Hải quát: “Mấy người các ngươi hay là lưu lại ở chỗ này đi. Có nghĩa đệ chiếu cố ta, ta sẽ không gặp chuyện gì không may. Các ngươi nếu không nghe lời hắn, nghĩa đệ chặt đứt chân các ngươi ta cũng sẽ không ngăn cản hắn!”

Trương Bảo Tử vừa lên tiếng, Thân Đại Hải cùng Sơn Uy hai gã hải tặc vốn chân chính kính sợ lão lập tức câm như hến, không dám nói “không”. Sáu gã hải tặc khác mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng là cũng không bít làm sao, đành đưa ánh mắt trao đổi với nhau, sau đó cũng im lặng không nói gì.

Sáu tên hải tặc này chính là đã quyết một chủ ý, đợi lát nữa nhất định tìm một cơ hội để cho một tên lặng lẽ chuồn khỏi Tinh Võ Môn, chạy đi Hồng Khẩu đạo tràng để báo cáo việc này cho Sơn Khẩu Dụ Nhân. Nếu không chỉ sợ khi Sơn Khẩu Dụ Nhân trách tội xuống, bọn chúng tất cả đều xong đời rồi.

Nhưng là đợi được đến khi Vương Chí Đạo, Trương Bảo Tử cùng Chu Quốc Phú mới vừa rời đi.

đã thấy Ô Tâm Lan đến gần bên tai Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính nói nhỏ trong chốc lát, sau đó dưới một tiếng hạ lệnh của Hoắc Đình Giác, người của Tinh Võ Môn lập tức đem tám tên hải tặc toàn bộ vây lại.

Chỉ nghe Ô Tâm Lan đắc ý đối sáu tên hải tặc cười duyên nói: “Sáu người các ngươi là gian tế của người Nhật Bản, muốn đi báo tin cho người Nhật Bản hay sao? Các ngươi không có cơ hội này đâu. Nói cho các ngươi biết, Vương Chí Đạo sớm đã xem thấu thân phận các ngươi rồi, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói cho ta đi! Các sư huynh, bắt bọn chúng!”

Sáu tên hải tặc biến sắc, còn lại Thân Đại Hải cùng Sơn Uy đều là kinh hãi. Thân Đại Hải vội vàng nói:

“Ô cô nương, chuyện gì xảy ra, các ngươi nhất định là hiểu lầm rồi, chúng ta không phải là gian tế của người Nhật Bản đâu!”

Người Tinh Võ Môn cũng không nghe bọn họ phân biện, lập tức tiến lên bắt bọn chúng. Thân Đại Hải cùng Sơn Uy chỉ ngây ngốc không có phản kháng, sáu tên hải tặc kia nghĩ muốn phản kháng, nhưng là có Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác cùng Trần Tử Chính ba võ thuật cao thủ này cùng ra tay, không tới mười giây đồng hồ, đã làm bọn chúng mất đi sức phản kháng.

Vương Chí Đạo, Trương Bảo Tử cùng Chu Quốc Phú ba người đã tới Hồng Khẩu đạo tràng.

Bởi vì Vương Chí Đạo trong ý nghĩ của tiểu Nhật Bản đã là một danh nhân vô cùng nổi tiếng, hơn nữa lại đi cùng với Trương Bảo Tử kia là một người tướng mạo vô cùng đặc biệt, đám võ sĩ Nhật Bản đang thủ vệ tại cửa đạo tràng thấy thế không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy vào trong cấp báo.

Chỉ chốc lát sau, đã thấy một đám Nhật Bản võ sĩ ồ ạt xông ra, hai người cầm đầu thật không ngờ lại chính là người quen cũ, Gia Ngũ Lang cùng Thuyền Việt Hoành Sơn.

Nhìn thấy ba người Vương Chí Đạo, Thuyền Việt Hoành Sơn sắc mặt liên tục biến đổi, một lúc sau mới đặt câu hỏi nói: “Vương Chí Đạo, các ngươi tới làm gì?”

Vương Chí Đạo cười nói: “Chúng ta tới đây là bởi vì theo đề nghị của Sơn Khẩu Dụ Nhân tiên sinh, đến đây đoạt số báo danh tham gia thi đấu ở Vạn Quốc võ thuật đại hội. Vừa lúc, các ngươi có hai người tham gia thi đấu ở đây, mà hai người huynh đệ này của ta còn chưa có quyền tham gia thi đấu, vậy để cho bọn họ khiêu chiến các ngươi, tranh đoạt quyền tham gia thi đấu của các ngươi đi hả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.