Tinh Võ Môn

Chương 139 - Bảng Xếp Hạng Cao Thủ

trước
tiếp

Vương tử Uy Nhĩ Sĩ mang theo bảy người bên mình hắn, ngoại trừ một người vệ sĩ nhìn rất lạ mặt, tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn uy mãnh, sáu người khác chính là đám người Bố Long Đức đã từng theo Vương Chí Đạo học tập bắn súng.

Sau khi chia tay nhau hơn ba tháng, bây giờ gặp lại sáu người Bố Long Đức, thân hình lại càng thêm cường tráng, chẳng những nhìn tổng thể làm cho người khác thấy một loại cảm giác uy mãnh hữu lực, ánh mắt sắc bén như đao, hơn nữa động tác rất là quy củ, rất có phong phạm của quân nhân ưu tú. Khi nhìn thấy Vương Chí Đạo, lại theo bản năng đồng loạt rập chân đứng nghiêm, thân mình thẳng tắp thi hành quân lễ. Xem ra Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác trong thời gian ba tháng vừa rồi đã dùng kế hoạch huấn luyện được Vương Chí Đạo biên soạn ra, đem sáu tên lính Anh quốc này huấn luyện được thành bản năng rồi.

Vương tử Uy Nhĩ Sĩ vẻ mặt gian giảo tươi cười, vui mừng “ha ha” nói với Vương Chí Đạo: “Hello, Vương Chí Đạo. Gặp lại ngươi quả thật là rất vui mừng! Nghe nói ngươi đi Bắc Kinh, ta vốn là đang rất lo lắng đó! Kết quả là rất nhanh sau đó lại nghe được rằng ngươi đi ra biển rồi, sau lại gặp phải cơn lốc, bị đắm tàu, ngươi đã gặp nạn rồi. Nghe thấy mấy tin tức dồn dập lộn xộn này, Uy Nhĩ Sĩ ta đây đã chìm đắm vào trong một trạng thái vô cùng bi thống, đã nhiều ngày ăn uống không ngon, gầy đi đến gần chục cân đó. Ngươi nhìn xem, bây giờ ta vẫn còn chưa có khôi phục lại đó!”

“Hả, có đúng không?” Vương Chí Đạo từ trên xuống dưới đánh giá Vương tử Uy Nhĩ Sĩ một lần, kỳ quái hỏi: “Tại sao ta lại cảm giác được ngươi hình như so với lúc trước đã béo ra không ít vậy?”

“Đó là bởi vì ngày hôm qua ta nghe nói ngươi đã trở về, nhất thời trong lúc cao hứng, đã ăn mười đến cân cơm, cho nên mới tạo cho ngươi một ảo giác rằng ta so với lúc trước đã béo ra, trên thực tế ta rất gầy đó!” Vương tử Uy Nhĩ Sĩ mặt không đổi sắc thản nhiên hồi đáp.

“Oa, nguyên lai là như vậy, khó trách ta nhìn cái bụng ngươi lớn lên rất nhiều, còn tưởng rằng ngươi là đang mang thai đấy!” Tầm mắt Vương Chí Đạo rơi vào trên cái bụng Vương tử Uy Nhĩ Sĩ.

Ô Tâm Lan cùng đám nữ nhân Hiểu Huệ nghe được vừa muốn cười lại vừa xấu hổ không dám cười, vội cùng bưng kín miệng, lộ ra bộ dáng kiềm chế rất khổ sở.

Một tiếng ho khan, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ có lẽ cũng cảm thấy chút xấu hổ, ngượng ngập cười nói: “Vương Chí Đạo, ngươi đúng là biết nói đùa. Được rồi, chuyên đùa dừng ở đây, chúng ta bàn sự tình đứng đắn, nghiêm chỉnh nhé. Vương Chí Đạo, nhìn thấy sáu người bọn Bố Long Đức rồi chứ, ta nghĩ ngươi cũng đoán được mục đích ta đến ngày hôm nay rồi. Không sai, thời gian ba tháng vừa rồi, Bố Long Đức bọn họ dựa theo kế hoạch huấn luyện của ngươi mà tập luyện, tiến bộ đích xác rất nhanh, tay súng so với trước kia cũng chuẩn xác hơn rất nhiều. Chỉ có điều là, hê hê, nếu so với tay súng của ngươi thì vẫn còn kém xa nhiều lắm. Lúc trước ta vốn nghĩ rằng ngươi sẽ không trở về nữa, cho nên mới mang bọn họ đi. Bây giờ ngươi đã trở về rồi, vậy ngươi xem có nên lại tiếp tục huấn luyện bọn họ một thời gian nữa hay không. Dù sao ngươi cũng đã đáp ứng với ta, giúp ta huấn luyện bọn họ, nhưng là ngươi mới huấn luyện bọn họ được có thời gian mấy ngày đã bỏ chạy không còn tăm tích gì rồi!” Truyện “Tinh Võ Môn ”

“Huấn luyện có vài ngày? Không phải thế, ta đã định xuống kế hoạch huấn luyện ba tháng mà, cứ y theo kế hoạch huấn luyện đó, lại có Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh giám sát, so với để ta tự mình huấn luyện cũng không có gì phân biệt đâu!”

“Phân biệt chứ, phân biệt chứ!” Vương tử Uy Nhĩ Sĩ vội vàng nói: “Hơn nữa cái kế hoạch huấn luyện kia của ngươi trên thực tế chỉ dành cho một tháng, chỉ có điều là đã được Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh của ngươi kéo dài ra mà thôi. Như thế không thể tính là đủ được, ngươi phải một lần nữa huấn luyện bọn Bố Long Đức cho ta. Ta không trông cậy rằng ngươi có thể đem Bố Long Đức bọn họ huấn luyện đạt được tay súng thần kỳ giống như là của ngươi vậy. Nhưng là ít nhất cũng muốn được một nửa lợi hại!”

Một nửa lợi hại, hắn tưởng rằng học tập bắn súng là thò tay vào trong bao lấy đồ vật hay sao, còn có thể lấy được đến một nửa?

Con bà nó chứ, nếu mà bọn người Bố Long Đức không có thiên phú về bắn súng, cho dù có huấn luyện tới ba năm cũng chưa chắc đã đạt được tới một nửa sự lợi hại của mình. Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, chỉ có điều khi ánh mắt hắn rơi vào bên hông Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, lập tức hai mắt không khỏi sáng ngời, gật đầu nói: “Việc này không có vấn đề gì. Như vậy lại để Bố Long Đức bọn họ theo ta huấn luyện ba tháng nữa là được. Chỉ có điều là, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, không nói dối ngươi, ngươi lần trước đã cho ta cây súng lục ổ quay, nhưng khi ở Bắc Kinh ta kịch chiến với địch nhân đã đánh mất rồi. Ngay lúc này trên người ta một cây súng nhỏ cũng không có, không có súng nhưng lại làm huấn luyện viên bắn súng cho bọn Bố Long Đức quả là có chút kỳ cục. Ta xem thấy bên hông ngươi có cây súng lục, cây súng này tựa hồ so với cây súng lúc trước còn tốt hơn, ngươi xem có nên lại…” Truyện “Tinh Võ Môn ”

Còn chưa có kịp nói xong, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ đã vội vàng che kín cây súng đeo bên hông mình, hổn hển nói:

“No no! Vương Chí Đạo, ngươi rất là tham lam đó. Cây súng này là cực phẩm duy nhất của ta đó. Nếu cho ngươi ta sẽ không còn cây súng tốt nào cả!”

Vương Chí Đạo cau mày nói: “Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, ngươi là Anh quốc Vương tử, đi tới nơi nào thì bên người cũng đều mang đám lớn vệ sĩ, vậy cần súng làm cái gì nữa chứ? Chẳng nhẽ lúc gặp địch nhân, ngươi còn tự mình nổ súng đánh địch hay sao? Nếu mà nói như vậy, bọn vệ sĩ của ngươi không phải là một đám phế vật hay sao? Thân là một người lãnh đạo ưu tú, thì không cần phải tự mình mang súng. Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, hay là ngươi nên đem súng đưa cho người xứng đáng để sử dụng đi hả, như vậy mới có thể làm cho ta có tình cảm mãnh liệt đi huấn luyện các bộ hạ của ngươi. Nếu không có súng trong tay, nói không chừng ta lại muốn mất tích dăm ba tháng nữa, đến lúc đó tay súng của Bố Long Đức bọn họ nửa điểm cũng không được!”

Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nghe vậy trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một lúc, sau đó mới rút súng lục ra ném cho hắn, thở dài nói:

“Ta phục ngươi rồi, dám dùng phương pháp này để đến uy hiếp ta. Súng cho ngươi đây. Chỉ có điều nếu ngươi không huấn luyện bọn Bố Long Đức thật tốt cho ta, ta sẽ lập tức đem cây súng lục này thu hồi lại!”

Vương Chí Đạo tiếp nhận cây súng lục, trong miệng nói: “Vương tử Uy Nhĩ Sĩ ngươi yên tâm, để đền đáp cho tấm lòng hảo tâm của ngươi đã tặng ta cây súng này, ta nhất định sẽ tự mình huấn luyện thật tốt Bố Long Đức bọn họ, cam đoan sẽ làm cho bọn họ đạt được một nửa sự lợi hại của ta!”

Trong lòng nhưng lại thầm nghĩ: Cây súng lục này đã tới trong tay của ta rồi, ngươi có thể đòi được nó trở về mới là lạ!

Cây súng này của Vương tử Uy Nhĩ Sĩ cũng là một cây súng lục ổ quay, nhưng lại không giống với cây súng lục lần trước. Cây súng này toàn thân đều màu hoàng kim, cầm trong tay cũng rất trầm trọng, nếu không xem xét cẩn thận còn tưởng rằng dùng vàng ròng chế tạo ra. Đường kính nòng súng lớn hơn, càng quan trọng hơn chính là ổ quay có đến tám lỗ lắp đạn, có thể lắp được tám viên đạn cùng lúc, hiển nhiên là so với cây súng lục lúc trước thì cao cấp hơn nhiều.

Vương Chí Đạo trong lòng liền nghĩ đặt cho cây súng lục ổ quay màu hoàng kim này một cái tên, gọi là “Kim tiễn”, đồng thời tự thề sẽ tuyệt đối không để mất nó nữa.

Sau khi đem “Kim tiễn” cắm vào đai lưng, Vương Chí Đạo lại làm vẻ mặt nghiêm túc nhìn sáu người Bố Long Đức quát lên:

“001 đến 006, các ngươi còn đứng ở đó làm gì, lập tức lại đây cho ta! Tất cả chú ý, đứng nghiêm!” Truyện “Tinh Võ Môn ”

Đợi được đến khi sáu người Bố Long Đức đã nhất tề xếp thành một hàng nghiêm chỉnh trước mặt Vương Chí Đạo, hắn mới làm bộ nhớ ra một chuyện khó xử gì đó, lại ngập ngừng nói với Vương tử Uy Nhĩ Sĩ:

“À, đúng rồi, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, có một việc ta thiếu chút nữa đã quên nhờ ngươi hỗ trợ. Ta có một người bằng hữu bị mất tích rồi, đang cần phải tìm được nàng trước giữa trưa ngày mai. Tinh Võ Môn chúng ta lực lượng có hạn, khó mà có thể làm được chuyện này.

Vương tử Uy Nhĩ Sĩ ngươi ở tại Thượng Hải có thể nói chính là một nhân vật thần thông quảng đại, hơn nữa lại có giao tình với ba Lão đại của Thanh bang, ngươi có thể giúp ta một việc gấp này, tìm được bằng hữu của ta hay không?”

Vương tử Uy Nhĩ Sĩ nghe vậy, mắt xanh lại trợn lên nhìn trừng trừng Vương Chí Đạo một lúc, mới nói: “Tiểu tử ngươi thật đúng là nhiều yêu cầu hả, được rồi, tìm người như vậy chỉ là sự tình đơn giản. Ta sẽ giúp giúp ngươi, nói đi, ngươi nghĩ muốn tìm người nào? Ta sẽ mời bọn người Đỗ Nguyệt Sinh tìm giúp ngươi!”

“Đa tạ Vương tử Uy Nhĩ Sĩ trước!” Vương Chí Đạo cười ha ha chắp tay nói: “Người mà ta muốn tìm ngươi hẳn là cũng quen biết đó, nàng gọi là Sơn Khẩu Tuyết Tử, con gái lớn của Sơn Khẩu Dụ Nhân, người chị song sinh của Sơn Khẩu Ngọc Tử!”

Vương tử Uy Nhĩ Sĩ ngây ngốc ngẩn ngơ, hỏi: “Ngươi tìm nàng làm cái gì?”

“Ta có chuyện rất trọng yếu muốn nàng hỗ trợ!” Vương Chí Đạo hồi đáp.

“Ta rõ ràng rồi!” Vương tử Uy Nhĩ Sĩ gật đầu, nói: “Ngày mai trước lúc giữa trưa ta sẽ cho ngươi tin tức. Bố Long Đức bọn họ bây giờ giao cho các ngươi đó. Tá Trì (George), chúng ta đi thôi!”

Đợi được sau khi Vương tử Uy Nhĩ Sĩ cùng tên vệ sĩ gọi là Tá Trì kia rời đi, Hoắc Đình Giác thần sắc ngưng trọng nói với Vương Chí Đạo: “Vương sư đệ, ngươi có biết gã Tá Trì kia là ai không? Hắn là một trong hai tuyển thủ được phía Anh quốc phái ra tham gia thi đấu đó, danh khí của hắn rất lớn, hiện nay đang đứng thứ mười trong Bảng xếp hạng cao thủ đó, còn trên xa cả ta và ngươi đấy!”

“Bảng xếp hạng? Là cái trò quỷ gì thế?” Vương Chí Đạo có chút tò mò hỏi.

Hoắc Đình Giác hồi đáp: “Là bảng xếp hạng dự đoán dựa trên thực lực của các tuyển thủ tham gia Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, do Trương Khiếu Lâm phát hành ra. Hắn dùng bảng xếp hạng này để hấp dẫn dân chúng Thượng Hải đến tham gia đánh cuộc quyền. Trên bảng xếp hạng được xét xếp hạng chỉ có một trăm người, nhưng danh sách không ngừng biến hóa bởi vì mới có thêm người gia nhập vào. Bốn cái tên đầu tiên chính là bốn đại danh đầu chúng ta đã nói cho ngươi nghe rồi đó. Ngươi vốn là không có tên trong bảng xếp hạng, nhưng hôm nay sau khi ngươi trở về, đã được đưa vào trong bảng xếp hạng, lại xếp hàng thứ ba mươi ba. Xem ra Trương Khiếu Lâm cũng coi như là có chút coi trọng thực lực của ngươi!”

“Ta xếp hạng thứ ba mươi ba? Như vậy tốt lắm hả. Xếp hạng càng thấp, càng có thể làm đối thủ sinh ra tâm lý khinh thị, tình huống này đối với ta có lợi đấy chứ!” Vương Chí Đạo ha ha cười nói:

“Được rồi, Nhị sư huynh, bảng xếp hạng các cao thủ này lại có lợi ích để chúng ta ước đoán thực lực của đối thú. Các người có nhớ rõ được những cao thủ được xếp hạng đầu bảng hay không? Ta muốn nghiên cứu một chút!”

“Hai mươi tên xếp hạng đầu tiên ta nhớ kỹ!” Chỉ nghe Lưu Chấn Đông cướp lời hồi đáp: “Ta và Nhị sư huynh ngươi vừa lúc phân biệt xếp hạng thứ mười chín cùng thứ hai mươi đó. Con bà nó chứ, thằng Trương Khiếu Lâm này dám xem thường Tinh Võ Môn chúng ta như vậy, chúng ta nhất định phải cho hắn biết mặt!” Truyện “Tinh Võ Môn ”

Vương Chí Đạo trước hết bảo Hiểu Huệ đưa sáu người Bố Long Đức an bài về phòng ở lúc trước của bọn họ, sau đó ngồi xuống hỏi: “Vậy mười người đứng đầu bảng xếp hạng là ai? Đại sư huynh, huynh nói ta nghe một chút?”

Lưu Chấn Đông bưng một cái ghế ngồi xuống, giới thiệu nói: “Bốn gã đứng đầu tiên chính là tứ đại cao thủ chúng ta đã nói cho ngươi rồi đó, Bản Viên Nhất Hùng, Lỗ Sĩ Đốn, Kiệt Khắc Sâm cùng Trần Chân, xếp hạng thứ năm cũng là tiểu Nhật Bản, Viên Độ Phi Giác, nghe nói hắn là một siêu cấp Ninja, so với Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Gia Ngũ Lang thì còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Xếp hạng thứ sáu lại là một người của Thanh bang, gọi là Trương Sĩ Kiệt, hắn chính là ác ôn “Song hoa hồng côn” của Thanh bang đó, có thể lấy một địch trăm, đồng thời chính là địa hạ quyền thủ được Trương Khiếu Lâm coi trọng nhất. Nghe nói từ khi hắn tham dự đánh địa hạ hắc quyền đến nay, chưa từng có thua qua lấy một trận, tất cả các đối thủ đều bị hắn đánh chết, hiệu suất đánh thắng chính là trăm phần trăm!”

“Song hoa hồng côn, đây chính là danh hiệu ác ôn cao nhất trong bang hội người Hoa hả! Có thể đạt được đến một danh hiệu này, một Trương Sĩ Kiệt kia thực lực tuyệt đối sẽ không hề thấp!” Vương Chí Đạo gật đầu, lại hỏi: “Dưới nữa thì sao?”

“Xếp hạng thứ bảy là Thượng Vân Tường, đại đệ tử của Lý Tồn Nghĩa .

Người trong giới võ thuật chúng ta đều cho rằng với thực lực của Thượng Vân Tường thì thấp nhất cũng có thể có thể xếp vào trong ba hạng đầu, nhưng là thằng Trương Khiếu Lâm này cũng không biết tại sao lại chỉ đưa hắn xếp hạng thứ bảy mà thôi.”

“Có lẽ là Trương Khiếu Lâm có một phương pháp phân biệt thực lực riêng của bản thân hắn. Có thể hắn cảm giác được, luận bàn trao đổi điểm đến là dừng trong giới võ thuật cùng với đánh nhau sinh tử trên lôi đài từng quyền từng cước đều phải đánh vào da thịt người, là hai việc khác nhau đó!” Vương Chí Đạo cười nói.

“Cái rắm, hắn lại dám cho rằng phương pháp luận bàn điểm đến là dừng của người trong giới võ thuật chúng ta không thể áp dụng được vào đả đấu từng quyền từng cước đều phải đánh lên người hay sao? Ta sẽ sớm cho hắn thấy rõ ràng, quan điểm của hắn là rất sai lầm rồi.”

Lưu Chấn Đông bất mãn hừ một tiếng, tiếp tục giới thiệu nói: “Xếp hạng thứ tám lại là một người tham gia thi đấu khác của tiểu Nhật Bản, gọi là Vũ Điền Hốt Giác. Con mẹ nó, cũng không biết Trương Khiếu Lâm là do tiểu Nhật Bản sinh ra hay không nữa, nếu không tại sao luôn coi trọng tiểu Nhật Bản như vậy chứ. Viên Độ Phi Giác thôi thì cũng được, đằng này một Vũ Điền Hốt Giác kia thân cao chỉ khoảng một thước rưỡi, cân nặng không tới trăm cân, so với Võ Đại lang còn muốn thấp bé hơn, lại còn là người đã năm mươi tuổi rồi, có thể có cái thực lực gì để xếp hạng thứ tám chứ?”

Vương Chí Đạo nghe vậy trong lòng vừa động, vội hỏi nói: “Vũ Điền Hốt Giác này ở Nhật Bản là thuộc về lưu phái gì, luyện công phu gì?”

“Hình như là cái gì Đông tây lưu, lại luyện cái gì nhu thuật sinh khí gì đó?” Lưu Chấn Đông cau mày suy tư nói.

“Là Đại đông lưu hợp khí nhu thuật!” Hoắc Đình Giác sửa lại cho chuẩn.

“À à, đúng, là Đại đông lưu hợp khí nhu thuật. Con mẹ nó, võ thuật của tiểu Nhật Bản thật đúng là khó nhớ tên.” Lưu Chấn Đông mắng một câu.

Quả nhiên là như thế, Vũ Điền Hốt Giác, nhu thuật đại sư đại danh đỉnh đỉnh trong giới võ thuật Nhật Bản. Sở dĩ hắn để lại một điểm ấn tượng trong lòng Vương Chí Đạo, chính là bởi vì hắn là một trong những võ thuật gia nổi danh rất ở Nhật Bản, “giả” sư phụ của Hợp Khí Đạo tổ sư Thực Chi Thịnh Bình. Thực Chi Thịnh Bình khi sáng chế ra Hiệp Khí Đạo đã làm nhu hóa rồi kết hợp rất nhiều tinh hoa trong Nhu thuật cổ truyền của Nhật Bản mà sáng tạo ra, trong đó có ảnh hưởng lớn nhất, chính là từ Đại đông lưu hợp khí nhu thuật. Có lời đồn đại là Thực Chi Thịnh Bình chẳng những vóc người cũng thấp bé giống như Vũ Điền Hốt Giác, hơn nữa từ bé thân thể đã yếu nhược lắm bệnh, cho nên hắn mới sáng chế ra loại võ thuật Hợp Khí Đạo lấy nhỏ thắng lớn, dùng xảo chế lực, lấy nhu chế cương này. Hợp Khí Đạo chính là lấy cầm nã bẻ khớp cùng vật ngã làm chủ, dụng pháp tự nhiên, lấy tròn phá cản, cùng với thủ pháp “Tứ lạng bạt thiên cân” trong võ thuật Trung Quốc đều có xảo diệu, tuy hình thức khác nhau nhưng công dụng tương đồng.

Cho nên cao thủ tập luyện Hợp Khí Đạo, bất chấp thân thể nhỏ yếu, vẫn có thể dễ dàng đánh bại đối thủ thân cao sức mạnh. Vũ Điền Hốt Giác người này danh khí ở hậu thế tuy là so ra còn kém “giả” đệ tử Thực Chi Thịnh Bình của hắn, nhưng trong lúc này thì vẫn tuyệt đối là một cao thủ trong cao thủ. Đại đông lưu hợp khí nhu thuật đúng là vì nhờ hắn mới được nổi danh, cũng truyền lưu tới đời sau. Trương Khiếu Lâm đưa hắn xếp hạng thứ tám trên bảng, hiển nhiên là đã kiến thức qua thực lực của hắn. Bởi vậy có thể thấy được, một Vũ Điền Hốt Giác này tuyệt đối không phải là chỉ có hư danh, mà là một người có thực lực chân chính. Truyện “Tinh Võ Môn ”

Chỉ nghe Lưu Chấn Đông tiếp tục giới thiệu nói: “Đứng hàng thứ chín, là một người nước Pháp. Tên gọi là…”

“Là gì?”

“Gọi là Bảo La Ba Nã Khắc (Paul Bona Ke), hắn sở trường chính là Thối đả thuật (1) của Pháp quốc.” Lại là Hoắc Đình Giác trả lời thay.

“Đúng, đúng, gọi là Bảo La Ba Nã Khắc. Con mẹ nó chứ, tên tuổi của bọn dương tử quỷ này sao lại đặt kiểu gì mà khó nhớ thế chứ, không phải là cố ý muốn làm khó ta hay sao?” Lưu Chấn Đông không nhịn được lại mắng thêm một câu.

Vương Chí Đạo cười cười, đang muốn thúc giục hắn nói tiếp tuyển thủ xếp thứ mười, lại nghe thấy bên ngoài có người kêu lớn: “Bên trong có người không? Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác, Vương Chí Đạo có ở nhà hay không, tại hạ Quảng Đông Hồng Thế Uy, cùng các huynh đệ kết bái Đặng Đại Mãn, Lâm Như Siêu đến đây khiêu chiến để đoạt số báo danh tham gia thi đấu ở Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu trong tay các ngươi!”

Vương Chí Đạo cùng Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác nghe vậy, không khỏi đơ mặt nhìn nhau.

Lưu Chấn Đông không nhịn được vỗ bàn mắng to nói: “Con mẹ nó chứ, thật sự có người dám đến Tinh Võ Môn khiêu chiến chúng ta, bọn họ cho rằng Tinh Võ Môn chúng ta là quả hồng mềm, dễ ăn dễ nuốt hay sao? Được, Nhị sư đệ, Vương sư đệ, các ngươi không cần đi ra ngoài, một mình ta đi giải quyết hết bọn họ!”

Hoắc Đình Giác vội vàng khuyên nhủ: “Đại sư huynh, ngươi đừng kích động. Người ở xa tới là khách, cho dù người ta là tới khiêu chiến chúng ta, chúng ta cũng phải lấy lễ tiếp đón đã, miễn cho người ta cho rằng người Tinh Võ Môn chúng ta không có phong độ.”

Sau khi khuyên Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác quay sang một đệ tử khác của Tinh Võ Môn vẫn đang đứng ở bên cạnh, hạ lệnh nói: “A Tường, ngươi đi ra mời bọn họ vào đây!”

Đợi được sau khi A Tường đi ra ngoài nghênh đón khách đến, Ô Tâm Lan vốn vẫn rất ngoan ngõan ngồi yên ở một bên lúc này không nhịn được vỗ tay cười nói: “Oa, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Vương Chí Đạo, các ngươi ở Thượng Hải đã nổi danh như vậy rồi, còn có người dám đến khiêu chiến các ngươi, những người này có thể là cao thủ chân chính, để cho chúng ta có thể có trò hay xem rồi!”

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: “Cũng có khả năng chỉ là một gã to đầu ngốc nghếch, sau khi đã bị người khác chia rẽ liền chạy tới thử dò xét thực lực của chúng ta !”

Sau khi Vương Chí Đạo nói ra lời này, lúc chứng kiến ba người Hồng Thế Uy được A Tường nghênh đón vào, liền cảm giác được chính hắn có thể là đã đoán sai mất rồi.

Chỉ thấy ba huynh đệ kết bái Hồng Thế Uy này, mỗi người đều tướng mạo uy vũ bất phàm, hai mắt hữu thần, vóc người rắn chắc cường tráng, bước đi rõ ràng phát ra thanh âm chấn động thình thịch. Nhìn từ khí thế cùng ngoại hình, hiển nhiên đúng như lời Ô Tâm Lan, thật sự là cao thủ chân chính.

Người cầm đầu Hồng Thế Uy chính là người có tướng mạo uy vũ nhất trong ba người, ăn mặc rất bình thường, tuổi cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi, nhưng là dưới hai tay áo xắn cao lên để lộ ra hai cẳng tay tráng kiện vô cùng, cùng một đôi thủ chưởng lại càng thô to dị thường, nên đầu nắm tay còn hằn vết chai sạn dày cộm, thoạt nhìn đã khiến người khác có chút e sợ.

Hắn nhìn thấy Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác hai người, chắp tay hỏi: “Các vị khỏe chứ, tại hạ Hồng Thế Uy. Tổ tiên chính là Hồng Hi Quan, tổ mẫu chính là Nghiêm Vịnh Xuân. Thuở nhỏ luyện tập Hồng Quyền cùng Vịnh Xuân Quyền, tự nhận là đã đại thành, nghe nói ở Thượng Hải tổ chức Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu, nên mới đến đây để chứng tỏ thực lực của bản thân mình, mục đích chính là để cho Tổ tiên cùng Tổ tiên mẫu ở dưới Cửu tuyền được rõ ràng, Hồng Gia đã có người kế tục rồi. Hồng Gia công phu sẽ ở trên tay Hồng Thế Uy ta phát dương quang đại, lưu danh thiên cổ!”

Ngừng lại một chút, Hồng Thế Uy kia lại nói: “Đáng tiếc ta tới chậm, Vạn Quốc võ thuật đại thi đấu đã ngưng hẳn việc báo danh, may là ta nghe nói, nhưng người đã tới chậm lại có thể hướng những người đã có quyền được tham gia thi đấu để khiêu chiến, có thể chiếm được số báo danh của người bị khiêu chiến. Chúng ta sở dĩ lại lựa chọn Tinh Võ Môn, là bởi vì chúng ta vừa được biết, Tinh Võ Môn chỉ có ba người danh sách tham gia thi đấu, huynh đệ chúng ta cũng vừa lúc có đủ ba người. Được rồi, để ta giới thiệu cho các vị hai người huynh đệ kết bái này của ta. Vị này chính là Nhị đệ của ta, Đặng Đại Mãn, hắn chính là Thiếu Lâm tục gia đệ tử, sở luyện chính là công phu Thiếu Lâm Ngũ Hình Quyền; vị này là Tam đệ của ta, Lâm Như Siêu. Đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng hắn chính là đệ tử được Quảng Đông Thập hổ Hoàng Phi Hồng tái truyền, phụ thân của hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Lâm Thế Vinh!”

Người Tinh Võ Môn mỗi người nghe được đều sợ run, ba người này lai lịch thật đúng là không nhỏ hả, nhất là Hồng Thế Uy cùng Lâm Như Siêu, một người chính là hậu nhân của Hồng Quyền tổ sư Hồng Hi Quan cùng Vịnh Xuân Quyền tổ sư Nghiêm Vịnh Xuân, một người lại là đệ tử tái truyền của Hoàng Phi Hồng, con trai của Lâm Thế Vinh. Những nhân vật đó ở trên phim ảnh hý kịch ở hậu thế chính là những nhân vật phi thường nổi danh, nhất là Hoàng Phi Hồng trong giới điện ảnh thì danh khí vô cùng to lớn cơ hồ còn vượt qua Hoắc Nguyên Giáp. Vương Chí Đạo ở kiếp trước đã từng xem không biết bao nhiêu bộ phim về bốn danh nhân này rồi. Không nghĩ tới đi đến thời đại này, thế mà lại có cơ hội gặp được hậu nhân cùng đồ tôn của bọn họ.

Hoắc Đình Giác đại khái cũng bị lai lịch của ba người này làm cho có chút kinh ngạc, ho khan lên một tiếng, nói: “Nguyên lai là ba người đều là người nổi danh như vậy, mời ngồi, mời ngồi đi. Có muốn uống trước chén trà hay không?”

“Không cần thiết!” Hồng Thế Uy phất tay nói: “Thân là người luyện võ, không nên lề mề chậm chạp, nên sảng khoái một chút. Chúng ta đã nói rõ lai lịch rồi, nếu các ngươi không tiếp nhận khiêu chiến vậy thì cứ nói luôn là được rồi! Còn nếu như tiếp nhận khiêu chiến, xin mời đến đây đi! Trong các người ai mới là Vương Chí Đạo? Trước khi tại hạ đến Thượng Hải, cũng đã nghe qua đại danh của hắn, có người nói hắn chính là thiếu niên thiên tài xuất sắc nhất trong giới võ thuật, cho nên tại hạ rất muốn cùng hắn đấu một chút. Chúng ta sở dĩ lựa chọn Tinh Võ Môn các ngươi khiêu chiến, có phần rất lớn là do nhằm vào hắn mà tới!” Truyện “Tinh Võ Môn ”

Nguyên lai lại là do Vương Chí Đạo gây “họa”, Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác không khỏi cười khổ, ánh mắt đều theo bản năng hướng Vương Chí Đạo trợn lên.

“Hay, rất sảng khoái!” Vương Chí Đạo không thể không đứng lên, mỉm cười đối diện Hồng Thế Uy chắp tay nói: “Ta chính là Vương Chí Đạo, Hồng huynh đệ, ngươi đã nhất định phải khiêu chiến, như vậy xin mời chỉ giáo!”

———————

Chú thích:

(1) – Thối đả thuật Pháp quốc: môn võ Savate của Pháp, chủ yếu sử dụng đòn chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.