Tiếp theo lại diễn ra hai trận tỷ thí nữa, nhưng lần này là để cho hai võ sĩ Nhật Bản làm diễn viên chính, đều dùng tốc độ nhanh chóng đánh gục đối thủ, chiến tích hoàn mỹ làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân quên hết sự khuất nhục ở mấy trận đấu lúc trước, cười đến không ngậm miệng lại được, không ngừng quay sang các trọng tài khác đang ngồi hai bên mà khoa trương, nhìn giống như là chính bản thân lão đã lên lôi đài đánh ngã đối thủ vậy. Loại sắc mặt tiểu nhân đắc chí này không chỉ làm cho những người khác chịu không nổi, ngay cả Tôn Lộc Đường tu dưỡng rất cao cũng cảm thấy ghê tởm.
Các khán giả Trung Quốc đang đứng xem ở đây đối với hai trận đấu này cũng không cảm thấy có chút khó chịu nào, bởi vì hai đấu thủ bị hai người Nhật Bản đánh bại đều là võ sư người Tây dương, không có quan hệ gì với người Trung Quốc. Chỉ có điều là biểu hiện của hai người Nhật Bản làm cho mọi người có chút kinh ngạc, đặc biệt là tuyển thủ số bốn mươi mốt Vũ Điền Hốt Giác trong trận đấu thứ hai mươi mốt.
Mặc dù trong các trận đấu lúc trước đã có không ít các quyền sư Trung Quốc lấy nhỏ đánh lớn cũng dễ dàng thủ thắng, tỷ như trận đầu Vương Chí Đạo chỉ một chiêu đã đánh ngất Nga quốc lực sĩ Ba Lạc Phu, trận thứ mười Vương Tử Bình dễ dàng dùng lực đánh bại đô vật thủ siêu nặng Tiểu Hoa Thái Lang, hay là ngay ở trận thứ mười chín Trần Phát Học nhẹ nhàng đánh bại tay đô vật lực lưỡng người Mỹ Trì Vượng. Nhưng là ba trận đấu này đều không thể làm người xem kinh ngạc như trong trận đấu của Vũ Điền Hốt Giác, bởi vì vô luận là Vương Chí Đạo, Vương Tử Bình hay là Trần Phát Học, đều xem như là một ngươi bình thường, thậm chí còn là người thân thể cường tráng rắn rỏi. Nhưng là Vũ Điền Hốt Giác kia lại chỉ như một lão hủ nho, thân cao không tới một mét rưỡi, cân nặng càng không thể đạt tới năm mươi kilogram, so với Võ Đại Lang còn muốn thấp bé hơn. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Người như thế vô luận là đi tới chỗ nào đi nữa, cũng không hề làm cho người khác cảm giác có chút uy hiếp nào, chỉ có làm cho trong tâm sinh ra ý nghĩ khinh thị. Thế nhưng chỉ là một dạng hủ nho như vậy, khi đối địch với đối thủ gọi là Tạp Áo Ba, là một con quái vật đến từ Hòa Lan, thân cao đến gần hai mét, thể trọng cũng đạt tới một trăm năm mươi kilogram, biệt hiệu gọi là “Gấu ngựa”, lão chỉ cần gần như là dùng một tay, đã đem đối phương quật ngã đến nỗi quay cuồng mất hướng, cuối cùng trực tiếp ngã nhào xuống dưới lôi đài mà hôn mê đi. “Gấu ngựa” kia thể trọng gấp hơn ba lần lão, nhưng thật ra lại chỉ như món đồ chơi, không thể tự chủ để cho lão tha hồ đùa bỡn quay cuồng trong bàn tay.
Vương Chí Đạo đứng ở cách xa xa lôi đài để xem vị đại sư Đại đông lưu hợp khí nhu thuật nổi danh trong lịch sử Nhật Bản này biểu diễn. Hắn phát hiện ra Đại đông lưu hợp khí nhu thuật được Vũ Điền Hốt Giác sở dụng này thực ra theo nguyên lý tá lực đả lực, tứ lạng bạt thiên cân của Thái Cực Quyền Trung Quốc có chút tương tự, chỉ có điều là Đại đông lưu hợp khí nhu thuật càng trọng về phần thuật dẫn dắt, kéo đẩy cùng kỹ thuật vật ngã bằng đòn bẩy. Chiêu thức thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng là Vũ Điền Hốt Giác chung quy luôn nhìn ra được phương hướng cùng nhược điểm trong lực lượng của đối phương, một đè một bẩy là đã dễ dàng phá hỏng sự thăng bằng của đối phương, làm cho đối phương không thể dừng xu thế của cái đầu lại được, trực tiếp ngã sấp đập cả mặt xuống đất.
Không biết một vị Nhật Bản Nhu thuật đại sư này, nếu đánh với Trung Quốc Thái Cực quyền đại sư Trần Phát Học, sẽ xảy ra tình huống như thế nào đây? Vương Chí Đạo đối với việc này thật ra là vô cùng hiếu kỳ.
So với một trận của Vũ Điền Hốt Giác, trận đấu thứ hai mươi hai của Thác Bổn Hùng Nhất mặc dù cũng là một trận đấu đẹp mặt, nhưng xét về chất lượng thì thua kém hơn nhiều. Thác Bổn Hùng Nhất chính là anh trai sinh đôi của Thác Bổn Hùng Nhị, tướng mạo cùng với Thác Bổn Hùng Nhị thì giống nhau đến chín mươi phần trăm, chỗ bất đồng duy nhất chính là ánh mắt của hắn so với Thác Bổn Hùng Nhị hung ác hơn, âm u hơn. Khi hắn mặc một bộ võ sĩ phục giống của Thác Bổn Hùng Nhị như đúc, đi lên lôi đài, hắn đã làm cho đại bộ phận khán giả hoảng sợ không thôi, nghĩ lầm rằng quỷ hồn của Thác Bổn Hùng Nhị lại chạy lên trên lôi đài rồi.
Trước khi Thác Bổn Hùng Nhất lên lôi đài, đã đặc biệt chạy đến Thánh mẫu đại giáo đường, tìm được Trần Chân, liền ở ngay trước mặt đám người Vương Chí Đạo hung tợn nói với Trần Chân: “Trần Chân, ngươi nghe đây. Ta chính là ca ca của Thác Bổn Hùng Nhị. Ngươi đã giết chết đệ đệ của ta, thù này ta sẽ không thể không báo! Chờ sau khi ta giải quyết xong đối thủ để vào vòng trong, chúng ta sẽ gặp nhau ở trên đài luận võ, lúc đó ta nhất định sẽ lấy đầu của ngươi để đến tế điện cho đệ đệ của ta linh thiêng ở trên trời!”
Trần Chân còn chưa có trả lời, Vương Chí Đạo đứng bên cạnh liền không nhịn được mà nói: “Đừng có nằm mơ, người Nhật Bản các ngươi tại sao hay nằm mơ giữa ban ngày như thế? Ngươi cần phải nhận rõ sự thật một chút, ngươi căn bản là không có khả năng cùng đánh với Ngũ sư huynh của ta ở trên đài tỷ võ.”
Thấy Thác Bổn Hùng Nhất vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn mình, Vương Chí Đạo tỏ vẻ vô tội nói: “Vốn điều đó chính là, cho dù ngươi có thể ở ngay trong trận đấu tiếp theo này mà đánh bại được đối thủ, thì hiệp tiếp theo sẽ đánh với đồng bào Vũ Điền Hốt Giác của ngươi. Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng được lão lùn nhỏ kia hay sao?”
Thác Bổn Hùng Nhất sửng sốt một chút, nhất thời không nói được gì. Đối với người đồng bào vừa lùn vừa nhỏ kia, hắn đã sớm lĩnh giáo qua. Lão lùn nhỏ đó tựa hồ giống như là khắc tinh trời sinh của hắn, lấy thân thủ vô cùng ác liệt của hắn nhưng ngay cả đến một cái góc áo của lão lùn nhỏ đó cũng không chạm vào nổi, ngược lại còn để cho đối phương quật cho đầu óc choáng váng quay cuồng. Từ lúc đó trở đi, Thác Bổn Hùng Nhất đã rõ ràng, cho dù chính bản thân mình có luyện thêm đến mười năm nữa cũng không có khả năng là đối thủ của Vũ Điền Hốt Giác. Nghĩ đến như vậy, trong lòng Thác Bổn Hùng Nhất không khỏi cảm thán vận khí của bản thân mình tại sao lại kém như vậy chứ, hết lần này tới lần khác lại cứ phải đánh một trận với lão lùn nhỏ đó chứ? Chẳng lẽ thật sự không còn cơ hội thay đệ đệ báo thù hay sao? Truyện “Tinh Võ Môn ”
Thấy Thác Bổn Hùng Nhất sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Trần Chân nói ngay: “Thác Bổn Hùng Nhất, nếu ngươi muốn báo thù cho đệ đệ của ngươi, ta có thể cấp cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi vào vòng trong mà thất bại, bất luận vào lúc nào hay là ở đâu ngươi cũng có thể tới tìm ta báo thù, ta nhất định sẽ phụng bồi thích đáng.”
Thác Bổn Hùng Nhất nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời mà lập tức rời khỏi Thánh mẫu đại giáo đường.
Trở lại trên lôi đài, có lẽ là Thác Bổn Hùng Nhất ôm đầy một bụng lửa giận phừng phừng, nên đem đối thủ của hắn, là một quyền thủ đến từ Pháp quốc, biến thành Trần Chân có thù giết em. Ngay từ đầu trận đấu hắn đã giống như là người điên, cuồng bạo công kích, đánh cho đối thủ tâm hoảng ý loạn, rất nhanh đã bị rơi vào hạ phong, ngay cả lực chống đỡ cũng không còn nữa.
Nếu không phải là Sơn Khẩu Dụ Nhân lo lắng Thác Bổn Hùng Nhất không khống chế được mà đánh chết quyền thủ Pháp quốc, làm cho nước Pháp cùng Nhật Bản kết oán cừu, liền lên tiếng ngăn cản Thác Bổn Hùng Nhất, chỉ sợ tay quyền thủ Pháp quốc xui xẻo kia sẽ bị Thác Bổn Hùng Nhất trút hết căm hận thù giết em mà đánh chết ngay.
Đến khi Trần Chân vẫn đang một mực ở lại Thánh mẫu đại giáo đường làm bạn với Sơn Khẩu Tuyết Tử, hỏi Vương Chí Đạo vừa mới chạy đi xem trận đấu lúc này đã trở về, rằng thực lực của Thác Bổn Hùng Nhất là như thế nào, Vương Chí Đạo rất xảo diệu hồi đáp: “Cũng không tệ lắm, so với đệ đệ Thác Bổn Hùng Nhị của hắn thì mạnh mẽ hơn một chút, đại khái có thể chịu được hai quyền của Ngũ sư huynh, về phần có thể chịu được đến quyền thứ ba hay không, ta đây không dám cam đoan!”
Lời này vừa ra, Trần Chân không khỏi ngạc nhiên bật cười.
Đến mấy trận đấu tiếp theo, Vương Chí Đạo nhưng thật ra không chạy đi xem nữa, mà là ở lại trong Thánh mẫu đại giáo đường tìm một chỗ an tĩnh để tu luyện “Chí Đạo quyền học” của bản thân, cũng chăm chú nhớ lại những trận đấu đặc sắc đã được xem trong một ngày rưỡi vừa qua, đem phân tích tiêu hóa, tìm ra những đạo lý phá giải. Hắn đã nhìn ra được, trong các quyền thủ đã tham gia thi đấu, những cao thủ chân chính đáng để cho bản thân mình phải coi trọng chỉ có sát thủ A Tàn, Trương Sĩ Kiệt, đại ca Vương Tử Bình, Trần Chân, Trần Phát Học, Nãi Bồng Đông cùng với Nhật Bản hợp khí nhu thuật đại sư Vũ Điền Hốt Giác. Trong những người này lại chỉ có A Tàn cùng Trương Sĩ Kiệt là có cơ hội lớn nhất để đánh với chính mình, những người còn lại trừ khi đánh tới hai trận cuối cùng mới có cơ hội gặp nhau.
Về phần đối thủ ở vòng đấu tiếp theo, chính là một trong tứ đại danh đầu, Đức quốc Lỗ Sĩ Đốn, Vương Chí Đạo chỉ có tự hỏi là làm sao để trong vài giây đồng hồ đem hắn loại đi mà thôi. Bởi vì Vương Chí Đạo xem ra, Lỗ Sĩ Đốn này mặc dù nhìn như là phi thường mạnh mẽ, nhưng trên thực tế chỉ sợ cũng giống như đối thủ của mình ở vòng đấu đầu tiên, lực sĩ nước Nga Ba Lạc Phu, cũng chỉ là một gã man rợ đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi. Loại đối thủ như vậy, ở thế kỷ hai mươi mốt Vương Chí Đạo đã giải quyết hết không biết là nhiều ít bao nhiêu rồi, đến bây giờ thậm chí còn làm cho trong đầu não của hắn sinh ra một cái lý luận thành kiến: Một đối thủ mà bên ngoài nhìn thấy càng cao lớn lực lưỡng, hung ác cường tráng, tựa hồ không thể chiến thắng nổi, thì trên thực tế lại là dễ đánh nhất, dễ dàng đối phó nhất.
Sự thật cũng đã chứng minh rằng cái lý luận này của hắn cũng không có sai, khi đánh quyền ở thế kỷ hai mươi mốt, hắn đã gặp phải mấy gã cường địch chân chính, tất cả đồng dạng như nhau là thể cách so với hắn không sai biệt lắm, thậm chí là còn nhỏ hơn chút. Trái lại đánh với những đối thủ to lớn hơn hắn vài phần, trên cơ bản là đều để cho hắn ngay trong hiệp một đã trực tiếp đánh cho ngất xỉu ngay, hoặc là chịu cho hắn giết chết trong nháy mắt.
Sau khi đi tới thời đại này rồi, lý luận đó vẫn đang có thể tiếp tục áp dụng, ở thời đại này Vương Chí Đạo đã gặp đến mấy đối thủ, kể cả Ngũ hình sát thủ Cự Hổ khổng lồ, thể cách như thần thoại, cũng không làm cho hắn cảm thấy có chút gì uy hiếp. Trái lại một người mà thể cách so với bản thân hắn còn muốn kém hơn một chút, tuổi so với hắn còn già hơn đến mấy chục tuổi, chính là Lý Thư Văn kia, lại thiếu chút nữa đã lấy được mạng của hắn rồi. Chính là ngay cả đến lúc này, Vương Chí Đạo cũng không hề muốn cùng lão tuyệt thế hung nhân Lý Thư Văn đánh nhau một trận.
Trải qua ma luyện ở Võ Thánh tháp, võ công của Vương Chí Đạo, vô luận là kỹ nghệ hay là tố chất thân thể cũng đã đạt đến ngưỡng giới hạn rồi, nếu bây giờ muốn tiếp tục đột phá, trừ khi tâm linh đến lúc thăng hoa, tinh thần khống chế được lên trên cơ thể. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Đối với việc tu luyện “Tâm” trong võ thuật, dù có nói ngàn nói vạn gì đi nữa cũng chỉ là tu luyện để đạt được cái “Tâm” bình thường mà thôi, đem tâm linh như minh kính chi thủy (trong sáng như gương), tới lúc đó sẽ không để cho bất kỳ sự vật nào ảnh hưởng tới, lập tức sẽ phát huy siêu hoàn mỹ kỹ nghệ của bản thân, đạt tới trình độ cao cường mà kẻ khác khó có thể tưởng tượng nổi. Có thể lấy ra một cái ví dụ như thế này: Để cho một người sư phụ dạy công phu cho đồ đệ của mình, khi đó trạng thái của hắn trên cơ bản là tiếp cận được với trạng thái “tâm ý bình thường”, tâm linh không bị ảnh hưởng, kỹ nghệ của bản thân được phát huy vô cùng hoàn mỹ, cùng đồ đệ so chiêu rất là ung dùng bình tĩnh, tiến thoái nhịp nhàng. Nhưng là khi hắn gặp phải một địch nhân, vốn chỉ có thực lực tương xứng với đồ đệ của hắn, thậm chí so với đồ đệ của hắn còn kém một điểm, muốn đến giết hắn, hắn lập tức rơi vào trạng thái tâm thần bất ổn, phán đoán phạm sai lầm, ra chiêu tán loạn, kết quả rất có khả năng sẽ bị giết chết bởi một địch nhân mà thực lực kém xa không bằng bản thân mình.
Sở dĩ sẽ phát sinh loại chuyện này, chính là bởi vì vị võ sư đó khi gặp phải địch nhân thì đã mất đi “tâm ý bình thường”, làm cho kỹ nghệ phát huy bị hạn chế. Vốn khi hắn dạy dỗ cho đồ đệ, trong tâm lại chỉ có một ý nghĩ: Người này là đồ đệ của ta, ta có thể dễ dàng chế phục được hắn! Chính là bởi vì có một ý nghĩ đó trong tâm, cho nên võ sư đó khi dạy đồ đệ mới có thể bình tĩnh, hoàn mỹ phát huy. Nhưng ngược lại khi đổi thành địch nhân thì điều đó lại không làm được. Võ sư này chính là không thể tu luyện được “Tâm” thật tốt, nên đến khi chính mình gặp phải nguy hiểm thực sự thì không thể bảo trì được tâm ý bình thường.
Trong giới võ thuật có một câu tục ngữ nói rằng: Loạn quyền đánh chết sư phụ già. Điều này không hề là khoa trương, bởi vì trên đời đích xác có sự thật là những sư phụ già đã luyện võ nhiều năm bị một người bình thường không hề biết võ công loạn quyền đánh ngã. Sư phụ như vậy, có thể là nói là do thiếu khuyết kinh nghiệm thực chiến, cũng có thể nói là do bị loạn quyền đột nhiên đánh tới là cho mất đi tâm ý bình thường, mất hết lòng tin, mới có thể đến lúc đó không thể hiện được.
Tu luyện “tâm ý bình thường” trong võ thuật, cơ bản là phải kết hợp cả hai phương diện “Động” cũng “Tĩnh”. Vì “Động” chính là đánh thực chiến thật nhiều. Thường xuyên đánh thực chiến sẽ làm cho nỗi sợ hãi trong tâm dần dần biến mất, khắc phục được những tật xấu khi có địch nhân tập kích thì không tự chủ được mà nhắm tịt mắt, lui về sau, chân tay mềm nhũn, toàn thân run rẩy, đến lúc đó mới chân chình tiến nhập vào đại điện của võ thuật thực chiến. Còn nói về “Tĩnh” chính là thông qua các phương thức như là minh tưởng, tĩnh tọa, khổ thiền gì đó để đề thăng lực lượng tinh thần của bản thân, tỷ như ý thực lực, lực chịu đựng đối với mọi thống khổ, hay lực chú ý tập trung đến cao độ, vân vân… Loại phương pháp tu tâm “Tĩnh” này còn bao gồm cả thôi miên “tự kỷ ám thị”, ví dụ như tự tin tưởng chính mình là một người khổng lồ đánh đâu thắng đó, tự phóng đại tinh thần của mình một chút. Khi loại tinh thần tự phóng đại bản thân này được tu luyện đến trình độ nhất định, thì bất kể là khí thế, khí phách, sát khí hay là loại “khí thế Bá Vương” hung hãn chấn động làm cho người khác phải sợ hãi vẫn thường hay được nhắc đến trong các tiểu thuyết lưu hành trên mạng inte ở đời sau, sẽ tự động xuất hiện ra.
Võ thuật phát triển đến thời đại này, đối với việc tu luyện “tâm ý”, đại đa số võ sư chỉ lựa chọn tu luyện phần “Tĩnh”, còn đối với phần “Động” thì không hề coi trọng, hoặc là ngại làm ảnh hưởng đến mặt mũi của bản thân, không muốn tiến hành tập luyện thực chiến. Cứ tiếp tục như vậy, dần dần mất đi ý nghĩa căn bản trong tu luyện võ thuật. Những “đại võ sư” mỗi người chỉ biết thuyết giáo khoác lác khoa trương, nói được nhưng đánh không được, chỗ nào cũng có. Thậm chí là có những người bởi vì chỉ tu luyện “Tĩnh” mà tinh thần thất thường, hồ ngôn loạn ngữ. Vì vậy cụm từ “Tẩu hỏa nhập ma” vốn là thuộc về những người trong giới tu đạo luyên đan lại cũng đã xuất hiện ở trong giới võ thuật.
Quá trình tu luyện trong “Chí Đạo võ học” của Vương Chí Đạo tuân theo trình tự: Kỹ nghệ cơ bản – Tố chất thân thể – Tích lũy thực chiến – Đột phá cực hạn thân thể – Tu luyện tinh thần.
Tu luyện tinh thần “Tĩnh” chỉ là nội dung được luyện tập cuối cùng trong “Chí Đạo võ học” của Vương Chí Đạo.
Mà hiện nay trong tu luyện của Vương Chí Đạo, hắn coi trọng nhất chính là tu luyện “chú ý lực”.
Về “chú ý lực”, có lẽ có người sẽ cảm giác thấy không hề trọng yếu, luyện cũng được mà không luyện cũng không sao cả, mà hiện nay trong đại bộ phận các lưu phái võ thuật đều không có chuyên môn tu luyện “chú ý lực”. Nhưng là Vương Chí Đạo lại biết rõ nếu muốn trở thành được một cao thủ thực chiến chân chính, “chú ý lực” chính là nội dung tu luyện trọng yếu nhất, mấu chốt nhất.
Cái gọi là tu luyện “chú ý lực” là giai đoạn quá độ giữa tĩnh và động. Tu luyện khi tĩnh chủ yếu là muốn đưa “chú ý lực” vào phần có thể tập trung cao độ, tỷ như phương pháp tu luyện “Mục thị chúc hỏa” (mắt nhìn ngọn nến) thường gặp trong giới võ thuật. Yêu cầu tập luyện ngồi trong một căn phòng tối, trong một thời gian dài nhìn chằm chằm không chớp mắt vào một đầu que hương, đầu điếu thuốc lá hay là một ngọn nến. Rất nhiều người tưởng rằng đây là huấn luyện công lực cho mắt, mục đích là khắc phục được tật xấu hay bị nháy mắt chớp mắt trong lúc đánh thực chiến. Truyện “Tinh Võ Môn ”
Trên thực tế điều này chỉ là hiểu lầm, mục đích chân chính của phương pháp tu luyện “Mục thị chúc hỏa” này chính là nhằm huấn luyện “chú ý lực” trong phương diện tập trung sức chú ý đến cao độ. Những người luyện võ đã từng trải qua huấn luyện thực chiến đều biết rõ, nói muốn khắc phục được tật nháy mắt chớp mắt khi đánh nhau, chỉ cần mỗi ngày đeo găng tay đấm bốc đánh thực chiến mươi mười lăm phút, kiên trì trong hai tuần liên tục. Cũng chỉ nhiều nhất là trong một tháng đã có thể không hề nháy mắt nhìn thẳng được vào quyền đầu của đối phương đang đánh tới, căn bản là không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian ngồi trong phòng tối nhìn chằm chằm vào đốm lửa nhỏ đến chảy cả nước mắt.
“Mục thị chúc hỏa” để tu luyện “chú ý lực” cao độ là dựa theo nguyên lý tương đồng với truyền thuyết về một tay cung thủ thần tiễn thời Chiến quốc mỗi ngày chỉ tu luỵên ngồi nhìn chằm chằm vào một con nhện. Nghe nói tay cung thủ thần tiễn kia, để luyện thành thần tiễn bách phát bách trúng, mỗi ngày đều ngồi nhìn chằm chằm vào một con nhện nhỏ treo lơ lửng trên xà nhà, sau thời gian ba năm, con nhện nhỏ ở trong mắt hắn đã trở nên to lớn như là cái bánh xe, một tiễn bắn tới, lập tức có thể bắn trúng ngay vào mục tiêu ở giữa con nhện.
Loại thuyết pháp này không hề khoa trương chút nào, khi mà “chú ý lực” đã tu luyện được đến cảnh giới nhất định, chẳng những có thể đem một vật nhỏ tập trung nhìn được đến như đang nhìn một vật lớn, mà còn nhìn được một vật đang chuyển động rất nhanh trở thành thong thả chậm rãi. Quyền cước của một tay cao thủ võ thuật, trong mắt người bình thường thì nhanh giống như tia chớp, nhưng ở dưới “chú ý lực” cao độ, lại trở thành giống như con ốc sên bò sát chậm chạp. Hình dung như là hết thảy mọi sự việc trong mắt một người tu luyện “chú ý lực” cũng trở thành chậm chạp. Tới được lúc này rồi thì hắn có thể bình tĩnh né tránh cùng phản kích.
Một người luyện võ bình thường, hàng ngày thông qua việc chăm chú nhìn vào mục tiêu, trên cơ bản sau thời gian hai ba năm cũng có thể tu luyện được thành “chú ý lực” đến mức nhìn vật nhỏ bé thành to lớn, nhanh nhẹn thành chậm chạp.
Nhưng là muốn đem loại “chú ý lực” cao độ này vận dụng được vào trong võ thuật thực chiến, trở thành một cao thủ thực chiến chân chính, vậy thì vẫn cần phải dùng đến phương pháp huấn luyện quá độ sang “Động”. Tức là nói, yêu cầu phải đem được trạng thái chăm chú tinh thần “chú ý lực” nhìn vật nhỏ bé thành to lớn, nhanh nhẹn thành chậm chạp làm cho cũng có thể xuất hiện được ngay cả trong lúc thực sự đánh nhau điện quang hỏa thạch. Loại “chú ý lực” này, được gọi là “Sống chết trước mắt chú ý lực”, chỉ có những cao thủ võ thuật tài năng chân chính mới có đủ năng lực làm ra được.
Người có được loại “chú ý lực” này, cho dù ngay trong lúc sống chết trước mắt, đao kiếm quanh mình, cũng có thể rõ ràng không nhầm lẫn chứng kiến được từng động tác cùng phương hướng công kích của địch nhân, nhìn nhận ra được điểm yếu, bình tĩnh né tránh chờ lúc phản kích, đem đối phương giết chết chỉ trong nháy mắt. Những người được coi là trong thực chiến có thể “tiên cơ liệu địch”, trên thực tế chính là những cao thủ có được loại “Sống chết trước mắt chú ý lực” này.
Phương pháp tu luyện loại “Sống chết trước mắt chú ý lực” này thì có rất nhiều loại, nhưng đại bộ phận đều là đại đồng tiểu dị, trong đó nhân tố trọng yếu nhất đều chính là đem người tu luyện ép vào trong hoàn cảnh thực sự “sống chết trước mắt”. Tỷ như đẩy đến giới hạn cầu sinh, hay là cùng mãnh thú đánh nhau, v.v.. Mà phương pháp tu luyện của Vương Chí Đạo chính là: “Không thủ nhập bạch nhận” – Tay không vào đao sắc.
Tức là để cho người bồi luyện với mình cầm đao kiếm cực kỳ sắc bén, nhằm thằng vào mình đâm chém cuồng loạn, nhất định phải là đâm chém thực sự, không thể nương tay, còn bản thân mình cần phải làm chính là dùng tay không mà đi bắt lấy thân đao lưỡi kiếm, đoạt lấy đao từ trong tay người đối luyện. Nếu như không thể tập trung cao độ được lực chú ý, sẽ có khả năng bị chém đứt tay, hoặc là có thể bị chém cả vào đầu.
Cho nên mới nói loại “Sống chết trước mắt chú ý lực” là một loại phương pháp tu luyện cực kỳ nguy hiểm, chính là một nội dung mà cao thủ đến lúc tối hậu cần đột phá chướng ngại mới có thể cân nhắc dùng đến. Người luyện võ bình thường căn bản là không nên khinh thường nếm thử. Chỉ có điều là phương pháp huấn luyện theo dạng này cũng không có vì thế mà dần dần thất truyền, trên thực tế có không ít thế lực tà ác, tỷ như tập đoàn sát thủ, hay là Ninja Nhật Bản, vì để huấn luyện ra một sát thủ ưu tú hoặc là Ninja cao cấp, thông thường đều cưỡng ép những người tham gia tu luyện phải trải qua phương pháp huấn luyện này. Kết quả có thể dễ dàng nghĩ ra được, thông thường lấy hơn một ngàn người để huấn luyện, có thể vượt qua được kiểm tra “Sống chết trước mắt chú ý lực” để thành sát thủ ưu tú chỉ còn không tới hai ba người. Mà trong các tập đoàn Ninja thông qua phương pháp này để lựa chọn ra Ninja đỉnh cao nhất thì số còn sót sau khi tuyển chọn lại càng ít hơn, những người không qua được tuyển chọn, nếu như không phải là biến thành tàn phế, thì chính là đã táng mạng trong lúc huấn luyện rồi.
Khi Vương Chí Đạo còn ở thế kỷ hai mươi mốt, chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào có thể tạo thành uy hiếp sinh tử đối với bản thân hắn, cho nên không có đem “chú ý lực” tu luyện đến loại trình độ này. Nhưng là từ khi đi tới thời đại này, đầu tiên là có Lý Thư Văn, sau đó lại trải qua Võ thánh tháp, hơn nữa còn đắc tội rất nhiều địch nhân, những người muốn hắn phải chết lại càng nhiều.
Điều này làm cho Vương Chí Đạo cảm thấy cần phải cấp bách đạt được tới năng lực này, làm cho thực lực tăng vọt, có thể ứng phó thật tốt với những nguy cơ ngày sau. Cho nên từ sau khi trở về từ Võ thánh đảo, hắn đã bắt đầu muốn tu luyện loại “Sống chết trước mắt chú ý lực” này rồi.
Nguyên lúc ban đầu là hắn lựa chọn Ô Tâm Lan làm đối thủ bồi tiếp hắn huấn luyện. Đáng tiếc là Ô Tâm Lan sợ rằng sẽ thực sự làm hắn bị thương, khi vung đao chém đến lại có chút thu tay rút chân, cũng không có chân chính toàn lực đâm chém, kết quả làm cho Vương Chí Đạo hoàn toàn không có cảm giác bị tử vong uy hiếp, mặc dù cũng có thể “không thủ nhập bạch nhận” đoạt đi đao kiếm trong tay Ô Tâm Lan, nhưng chỉ là huấn luyện được tính chất linh tiệp cùng tốc độ phản ứng mà thôi, so với loại cảnh giới “sống chết trước mắt” thì vẫn còn kém xa lắm. Truyện “Tinh Võ Môn ” Truyện “Tinh Võ Môn ”
Cho nên lúc này đây, Vương Chí Đạo quyết tâm đổi sang một đối thủ tu luyện khác, hắn lựa chọn đối thủ tu luyện chính là: Trương Bảo Tử, vốn thần trí cực kỳ dễ sai bảo.
Cũng chỉ có Trương Bảo Tử là một gã thô bạo, to xác lớn đầu nhưng thần trí không hề thanh tỉnh, mới có thể không hề băn khoăn gì mà vung đao thẳng cánh nhằm chém Vương Chí Đạo