Tinh Võ Môn

Chương 182 - Độc Cô Cầu Bại?

trước
tiếp

Vạn quốc võ thuật đại hội đánh đến lúc này, sáu mươi bốn vị quyền thủ tham gia thi đấu chỉ còn lại có đúng tám vị. Mà trong tám vị quyền thủ tham gia thi đấu này, ngoại trừ một mình Liễu Sinh Đấu Hồn là võ sĩ Nhật Bản, tất cả những người còn lại đều là người Trung Quốc. Kết quả như vậy làm cho đám khán giả Trung Quốc tại tràng vui mừng như điên, mặc kệ là chức Quán quân cuối cùng thuộc về người nào, nhưng Trung Quốc võ thuật gia môn vẫn có được bảy người gia nhập bát cường, coi như là có thể hãnh diện được rồi. Huống chi, cơ hồ tất cả các khán giả Trung Quốc cũng tin tưởng, chức Quán quân nhất định sẽ thuộc về người Trung Quốc, không hề có ai lại cho rằng người Nhật Bản Liễu Sinh Đấu Hồn kia lại có thể đoạt quan, thậm chí còn không có ai cho rằng hắn sẽ vượt qua được trận đấu ở vòng đấu thứ tư. Bởi vì đối thủ của Liễu Sinh Đấu Hồn trong trận đấu ở vòng đấu thứ tư, chính là người được coi là có khả năng lớn nhất đoạt quan đứng đầu ở Vạn quốc võ thuật đại hội lần này, là Vương Tử Bình được người người tôn xưng “Ngàn cân thần lực Vương”. Truyện “Tinh Võ Môn ”

Liễu Sinh Đấu Hồn ở dưới tay của Vương Tử Bình, có thể kiên trì được bao lâu?

Chỉ có điều là Liễu Sinh Đấu Hồn vẫn coi như còn có chút may mắn, cuộc chiến ở vòng đấu thứ tư giữa hắn và Vương Tử Bình sẽ diễn ra thứ hai, điều này làm cho hắn có chút thời gian hồi sức, trận thi đấu thứ nhất ở vòng đấu thứ hai chính là cuộc chiến giữa Vương Chí Đạo cùng Trương Sĩ Kiệt.

Trương Sĩ Kiệt chính là thủ hạ được yêu nhất của ông trùm Thượng Hải hắc bang Trương Khiếu Lâm. Một trận chiến này giữa Vương Chí Đạo cùng Trương Sĩ Kiệt chính là đại biểu cho ân oán với Trương Khiếu Lâm đã đi đến một hồi chung kết, cho nên sau một vài trận đấu không đánh cuộc quyền, Vương Chí Đạo lại bắt đầu vì chính bản thân mình mà xuống tiền đánh cuộc.

Trương Khiếu Lâm đối với thủ hạ yêu của mình vốn là hết sức tin tưởng, nhưng là sau khi liên tục bị bại mấy lần dưới tay Vương Chí Đạo, Trương Khiếu Lâm cũng không dám kiên trì tin tưởng đến cả trăm phần trăm đối với việc Trương Sĩ Kiệt có thể đánh bại được Vương Chí Đạo. Ba trận thi đấu lúc trước thế trận biến đổi chỉ trong chớp mắt, nhất là kết quả của trận đấu thứ nhất ở vòng đấu thứ ba khi Vương Chí Đạo đánh với A Tàn đã làm cho Trương Khiếu Lâm rõ ràng một cái đạo lý: Vương Chí Đạo cũng không phải là một người mà hắn có thể nhìn được đến tận gốc. Cho nên tỷ lệ ra kèo của trận thi đấu này, Trương Khiếu Lâm cũng đã học khôn rồi, không hề đưa ra tỷ lệ kèo loạn xạ nữa, mà là đưa ra tỷ lệ kèo của Vương Chí Đạo và Trương Sĩ Kiệt trên cơ bản là ngang hàng với nhau.

Vương Chí Đạo đối với tỷ lệ kèo ra như thế này hiển nhiên là không hài lòng, lập tức hạ một quyết tâm, mang theo ba người Ô Tâm Lan, Lưu Chấn Đông cùng Chu Quốc Phú đi tìm được Trương Tác Lâm, không thèm để ý đến Trương Sĩ Kiệt đang ở đó, lập tức nói thẳng với Trương Khiếu Lâm:

“Trương tiên sinh, ngươi tại sao lại đưa ra một cái tỷ lệ kèo như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi đối với thủ hạ yêu của mình cũng không hề có tín tâm hay sao? Hay là ngươi sợ sẽ thua hết cả tiền?”

Trương Khiếu Lâm trong lòng tức giận, chỉ có điều là vì đại ca Hoàng Kim Vinh cùng nhị ca Đỗ Nguyệt Sinh cũng đang có ở đây, không tienj để phát tác, nên đành phải lạnh lùng hỏi lại: “Vương Chí Đạo, ngươi muốn như thế nào?”

Vương Chí Đạo hồi đáp: “Ta không muốn sự dây dưa giữa hai chúng ta cứ như thế mà tiếp diễn mãi, cho nên hôm nay ta đến muốn cùng người làm ra một kết thúc hoàn toàn. Trương Khiếu Lâm, hai chúng ta khai riêng một trận đánh cuộc, ta đầu nhập toàn bộ tiền thắng cuộc từ trước đến giờ của ta, đánh cuộc chính là toàn bộ tài sản của ngươi. Mặt khác lại còn thêm một thứ nữa, đó là từ nay về sau ngươi phải hứa là sẽ vĩnh viễn không tìm đến ta cùng Tinh Võ Môn phiền toái nữa!”

Trương Khiếu Lâm nghe vậy cười ha hả: “Vương Chí Đạo, ngươi cho ta là kẻ ngu sao? Dùng toàn bộ của ngươi đánh cuộc toàn bộ của ta, tiền của ngươi có thể có được nhiều như của ta hay sao?”

Vương Chí Đạo cười nói: “Ngươi là một đại gia ở Thượng Hải, đồng thời lại là lão đại của Thanh Bang, thủ hạ vô số. Mà ta chỉ là một bình dân bách tính hết sức phổ thông bình thường, ngươi cùng ta đánh cuộc, làm sao lại còn muốn nói chuyện công bình, đương nhiên là ngươi phải chịu thiệt thòi một chút rồi. Còn nữa, lên lôi đài đánh với ta cũng không phải là chính ngươi, mà là thủ hạ của ngươi. Nếu như ta bị thua, tin tưởng là mạng cũng sẽ không còn, nhưng nếu như ngươi thua, chỉ gần như là thua hết tài sản mà thôi, chính bản thân ngươi lông tóc lại không tổn hao gì! Tính toán như vậy thì hẳn là chỉ ta có hại mà thôi. Thế nào, ngươi có dám đánh cuộc hay không, nếu như mà ngươi sợ thua, chỉ cần nói ra một tiếng, ta lập tức sẽ rời đi, đời này ta cũng sẽ không thèm đánh cuộc với ngươi nữa!”

Trương Khiếu Lâm nhìn lại một chút Trương Sĩ Kiệt vẫn đang đứng yên không hề có chút phản ứng với những lời Vương Chí Đạo nói, tâm trạng do dự không quyết, một hồi lâu mới hỏi: “Vương Chí Đạo, ngươi tin tưởng rằng ta sẽ tuân thủ lời hứa hay sao?”

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: “Ngươi là lão đại của một bang phái, bây giờ ở ngay trước mặt của đại ca cùng nhị ca của ngươi, nếu mà nói ra rồi lại không giữ lời nói, vậy thì còn mặt mũi tung hoành trên giang hồ không, thủ hạ của ngươi cũng làm sao để phục ngươi nữa đây? Hơn nữa, ta thực ra cũng không quan tâm đến việc ngươi có tuân thủ lời hứa hay không, mà chính ta là muốn tìm một cái cớ để giết ngươi mà thôi!”

Trương Khiếu Lâm biến sắc, cả giận nói: “Vương Chí Đạo, ngươi là có ý tứ gì?”

Vương Chí Đạo cười nói: “Trương Khiếu Lâm ngươi không tuân thủ lời hứa, nhưng là người người đều biết rằng đại ca Hoàng Kim Vinh của ngươi, cùng nhị ca Đỗ Nguyệt Sinh của ngươi, lời hứa đều đáng giá ngàn vàng, đều là những người hết sức tôn trọng lời hứa. Cho nên ta mới bày trò đánh cuộc một ván này ngay trước mặt bọn họ, ngươi nếu như mà sau này đã hứa rồi lại phản, ta sẽ có lý do để giết ngươi, đến lúc đó đại ca nhị ca của ngươi cũng không thể nói được gì. Ta tin tưởng bọn họ cũng sẽ không vì việc ngươi bội ước rồi bị ta giết chết mà đến tìm ta phiền toái. Ta nói có đúng không, Hoàng tiên sinh, Đỗ tiên sinh?”

Hoàng Kim Vinh cùng Đỗ Nguyệt Sinh im lặng không nói gì, nhưng Trương Khiếu Lâm lại nở nụ cười âm âm nói: “Vương Chí Đạo, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, ngươi có bản lãnh gì để có thể giết ta?”

“Ta là Vương Chí Đạo, là ‘súng thần’!” Vương Chí Đạo nghiêm trang nói: “Quyền cước công phu của ta mặc dù không nhất định là vô địch thiên hạ, nhưng tay súng thì lại tuyệt đối là thiên hạ vô địch. Nếu ta muốn giết ngươi, tuyệt đối sẽ không dùng quyền cước công phu, mà là trực tiếp dùng súng! Trương tiên sinh, ngươi cho rằng bản thân ngươi có bản lĩnh tránh thoát được đạn đồng của ta hay sao?”

“Vương Chí Đạo, ngươi dám uy hiếp ta!” Trương Khiếu Lâm tức giận đến sắc mặt xanh mét.

“Ta chỉ là lời thật nói chuyện thật mà thôi!” Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: “Ta không sợ có chuyện, nhưng là ta không muốn để cho những chuyện đó liên lụy đến các bằng hữu cùng các sư huynh đệ của ta, mà ngươi chính là người lòng dạ rất nhỏ mọn hẹp hòi, cho dù sau này ta không hề chọc giận ngươi nữa, ngươi cũng sẽ không thể bỏ qua cho ta, nói không chừng là để trả thù ta mà còn có thể gia hại cho các bằng hữu hoặc là các sư huynh đệ của ta, cho nên ta mới đến kết cục mọi chuyện cùng ngươi. Ngươi có thể lựa chọn theo ta cùng đánh cuộc một ván này, cũng có thể lựa chọn không đánh cuộc. Chỉ có điều là nếu ngươi lựa chọn không đánh cuộc, để tránh cho sau này ngươi lại tìm đến ta phiền toái, ta sẽ không từ một thủ đoạn nào dùng hết mọi lực lượng của ta đoạt tiên diệt trừ ngươi trước, ta nói được thì làm được!”

Không đợi cho Trương Khiếu Lâm phát hỏa, Vương Chí Đạo lại: “Nếu không thì như thế này đi, ta không đánh cuộc toàn bộ tài sản của ngươi nữa, mà đánh cuộc một trăm vạn, như thế nào? Đương nhiên, cái lời hứa kia thì ngươi nhất định phải phó ước!” Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Được rồi, ta đã quên nói cho ngươi biết, bang chủ Phủ Đầu Bang, đoàn trưởng Thiết Huyết trừ gian đoàn, Vương Á Tiêu, chính là huynh đệ của ta. Cho dù ta không thể tự mình ra tay đối phó ngươi, nhưng là ta lại muốn nói thêm một câu, Vương Á Tiêu cùng các huynh đệ của hắn rất vui lòng làm chuyện này thay ta đó!”

Khuôn mặt Trương Khiếu Lâm lại một lần nữa biến sắc, hiển nhiên đối với Thiết Huyết trừ gian đoàn Vương Á Tiêu cực kỳ kiêng kỵ. Đỗ Nguyệt Sinh nhíu nhíu đầu mày, rốt cục lên tiếng nói: “Tam đệ, cùng hắn đánh cuộc đi. Ngươi căn bản là đã cùng người ta kết oán, lần này có thể có được cơ hội chấm dứt, tại sao lại không làm!” Hắn lại quay sang Vương Chí Đạo nói: “Vương huynh đệ, trận đánh cuộc theo đề nghị của ngươi ta sẽ thay tam đệ của ta ứng xuống. Chỉ cần ngươi ở trên lôi đài đánh bại được Trương Sĩ Kiệt, ta sẽ ban hành thêm một cái bang quy mới, cấm tam đệ cùng mọi người Thanh Bang đến tìm ngươi cùng Tinh Võ Môn phiền toái. Chỉ có điều là ta cũng hy vọng sau này ngươi cũng không nên đến tìm Tam đệ của ta để phiền toái nữa!” Truyện “Tinh Võ Môn ”

Vương Chí Đạo cười nói: “Xin mời Đỗ tiên sinh yên tâm, sau khi Vạn quốc võ thuật đại hội chấm dứt, nói không chừng ta sẽ rời đi khỏi Thượng Hải, vĩnh viễn không trở lại nữa, trừ phi là Trương Khiếu Lâm tiên sinh bội ước. Chỉ có điều là ta cũng nghĩ rằng hắn sẽ không dám khiêu chiến với quyền uy của Đỗ tiên sinh!”

Ôm quyền thi hành một lễ, Vương Chí Đạo gọi đám người Ô Tâm Lan cùng nhau rời đi.

“Vương Chí Đạo!” Trương Khiếu Lâm ở phía sau hét lớn: “Cái lời hứa hẹn đó chỉ sau khi ngươi đánh thắng được Trương Sĩ Kiệt mới có thể có hiệu lực, ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể đánh thắng được Trương Sĩ Kiệt hay sao?”

Vương Chí Đạo không có trả lời, hắn căn bản là không cần phải trả lời vấn đề này.

Trương Khiếu Lâm thở hổn hển vung vẩy nắm tay lên, lại nhìn Trương Sĩ Kiệt cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm: “A Kiệt, ngươi nhất định là nắm chắc sẽ đánh bại được Vương Chí Đạo, có đúng hay không?”

Trương Sĩ Kiệt mặt không chút thay đổi nói: “Xin lỗi, ta không có nắm chắc. Chỉ có điều là ta đáp ứng với ngươi rằng ta sẽ cố gắng hết sức!”

Sắc mặt Trương Khiếu Lâm lập tức đen sạm lại.

Sau khi rời đi khỏi tầm mắt của đám người Trương Khiếu Lâm, Lưu Chấn Đông không nhịn được quay sang hỏi Vương Chí Đạo: “Vương sư đệ, tại sao ngươi nhất định phải bức Trương Khiếu Lâm cùng ngươi đánh cuộc? Việc này có ý nghĩa gì sao?”

Vương Chí Đạo hồi đáp “Viên đại đầu lại một lần nữa lên đài, Trương Tác Lâm phụng mệnh lệnh của hắn đến thanh trừng tiễu phạt người của Đồng Minh hội. Đợi đến sau khi Vạn quốc võ thuật đại hội chấm dứt, hay có lẽ ngay trong đêm nay, Thượng Hải sẽ lâm vào trong gió tanh mưa máu. Ta đã từng hộ tống Tôn tiên sinh Bắc thượng, lại còn đắc tội với Viên qua tử cùng với Trầm đại di thái thái của Viên đại đầu, lại còn qua lại thân mật với không ít người của Đồng Minh hội, bọn chúng nhất định sẽ cho rằng ta cũng là người của Đồng Minh hội. Cho nên khi thanh trừng bắt đầu, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua ta. Đến lúc đó ta sẽ không thể ở lại Thượng Hải cùng với người Tinh Võ Môn ngồi yên một chỗ. Ta bức Trương Khiếu Lâm phải đánh cuộc một ván này, chính là nghĩ tới sau này khi ta rời đi thì không để cho hắn tới phiền toái Tinh Võ Môn nữa.”

Ô Tâm Lan nghe vậy trở nên khẩn trương, vội vàng hỏi: “Vương Chí Đạo, ngươi muốn đi đến chỗ nào? Ta muốn cùng đi theo ngươi!”

Vương Chí Đạo cười khổ nói: “Ta chỉ là đi đào vong trốn chết mà thôi. Ngươi đi theo ta làm cái gì, đó cũng không phải là đi vui chơi đâu!”

“Ta mặc kệ, tóm lại là ngươi đi đến đâu thì ta cũng phải đi đến nơi đó, ngươi đừng có mơ tưởng bỏ rơi ta!” Ô Tâm Lan gắt gao ôm lấy cánh tay Vương Chí Đạo, rất kiên quyết nói.

Vương Chí Đạo thở dài nói: “Được rồi, tùy ngươi đi hả, đến lúc đó có chịu khổ cũng đừng có trách ta!”

Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, vòng đấu thứ tư của Vạn quốc võ thuật đại hội rốt cục cũng bắt đầu.

Theo bài diễn thuyết khoa trương của Đại loa, Vương Chí Đạo cùng Trương Sĩ Kiệt kẻ trước người sau đi lên lôi đài.

Có lẽ đều biết được rằng một trận chiến này không phải tầm thường, cơ hồ tất cả những người quan tâm đến Vương Chí Đạo đều kéo tới. Ô Tâm Lan, Chu Quốc Phú, Trần Chân, Sơn Khẩu Tuyết Tử, Chu Điệp, Vương Tử Bình, Hoắc Đình Giác, Hiểu Huệ, cùng đám người Nông Kính Tôn đều tụ tập tại dưới lôi đài, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn xem một trận chiến này. Mà bên phía Trương Sĩ Kiệt thì Trương Khiếu Lâm lại càng quan tâm, hắn cậy vào thân phận ông trùm hắc bang, cùng với một đám thủ hạ thân cận nghênh ngang kiêu ngạo chiếm một vị trí tốt nhất, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo trên lôi đài. Nhìn vẻ mặt hung ác của bọn chúng, nếu như Trương Sĩ Kiệt bị thua, nói không chừng tất cả sẽ ồ ạt xông lên trên lôi đài, đem Vương Chí Đạo xé xác thành từng mảnh nhỏ.

Trương Sĩ Kiệt bất cứ lúc nào cũng tỏ ra im lìm lạnh lẽo, đối với hết thảy mọi sự tình cũng tỏ ra biểu tình không hề quan tam, hơn nữa nói cũng rất ít nói. Nhưng là lần này biểu tình của hắn lại có vẻ bất đồng, lại còn chủ động hướng Vương Chí Đạo mở miệng trước. Vẻ mặt của hắn nghi hoặc nhìn lại Vương Chí Đạo một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi một cái vấn đề hay không?”

Vương Chí Đạo gật đầu: “Hỏi đi!”

“Ngươi vì cái gì mà lại tự tin rằng có thể đánh bại được ta như vậy?”

Vương Chí Đạo hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có năng lực đánh bại ngươi hay sao?”

Trương Sĩ Kiệt nói: “Ta với ngươi thì bất đồng. Trên thực tế thì ta không thể nào xem như là một người luyện võ, mà là một ác ôn chuyên đánh nhau. Hết thảy năng lực thực chiến của ta đều là nhờ đánh nhau mà ra. Lúc tám tuổi ta tiếp nhận qua bảy ngày huấn luyện các động tác công kích cơ bản, chỉ là động tác quyền đấm cước đá vô cùng đơn giản. Huấn luyện viên chỉ đạo cho ta mấy cái động tác cơ bản ấy đã nói cho ta biết, thực lực chân chính, là do đánh ra mà có được, chỉ cần mấy cái động tác đơn giản đó cứ kiên trì đánh ra là cũng đủ rồi, còn lại tất cả đều là dư thừa. Cho nên sau khi ta luyện bảy ngày các động tác cơ bản đó, từ đó trở đi chỉ có đánh, đánh, lại đánh, không ngừng đánh. Lúc tám tuổi đến mười ba tuổi, cơ hồ mỗi ngày phải đánh một trận, sau khi qua mười ba tuổi thì khoảng cách thời gian giữa hai trận đánh quyền kéo dài ra thành ba ngày hoặc năm ngày một trận, nhưng lại cơ hồ mỗi trận đều là sinh tử chi chiến. Mỗi một trận đều phải đánh chết người hoặc là để cho đối phương đánh cho suýt chết. Năm nay ta đã hai mươi tám tuổi, đánh nhau nhiều ít bao nhiêu trận đấu quyền ta đã không còn nhớ rõ, nhưng là ta nhớ kỹ, số quyền thủ chết ở trên tay của ta, tổng cộng là chín trăm sáu mươi chín tên! Bởi vì mỗi khi đánh chết một đối thủ, ta đều lập cho hắn một cái bài vị. Cho nên ta mới nhớ kỹ được bàn tay của mình dính nhiều ít bao nhiêu máu tanh, tống tiễn hết nhiều ít bao nhiêu oan hồn.”

Vương Chí Đạo tò mò hỏi thăm: “Ngươi lập bài vị cho bọn họ, là lo lắng oan hồn của bọn họ sẽ dây dưa ngươi, tìm ngươi báo thù hay sao?”

“Không, ta chỉ là hy vọng bọn họ có thể an nghỉ! Ta cũng không nghĩ muốn đánh chết bọn họ, nhưng là ta không có lựa chọn nào khác. Đó chính là lối cư xử tàn khốc trên quyền đài ngầm, một khi đã lên quyền đài, trừ phi đối thủ ngã xuống hoặc là tử vong, còn không thì ngươi đừng mơ tưởng có thể đình chỉ!”

“Ngươi nói với ta những lời này là có dụng ý gì, làm cho ta sợ, gây áp lực cho ta?” Vương Chí Đạo có chút khó hiểu hỏi.

“Ta chỉ là muốn để cho ngươi được biết, đã nhiều năm rồi, ta vẫn hy vọng có một người có thể đánh bại được ta. Bởi vì ta đã chán ghét cái loại kiếp sống thi đấu hắc quyền chuyên đoạt tính mệnh của người khác rồi. Nhưng là ta không có cách nào có thể thoát được, trừ phi ta bị người khác hoàn toàn đánh bại, hoặc là chết ở trên quyền đài. Đáng tiếc chính là, từ khi ta tham gia thi đấu vào địa hạ quyền đài cho tới nay, lại chưa từng gặp được một đối thủ nào có khả năng đánh bại được ta, vô luận là người đánh hắc quyền thuần túy, hay là người luyện võ truyền thống, đều không thể đánh bại ta. Cho nên ta vẫn tiếp tục đứng ở trên quyền đài, tiếp tục cái loại cuộc sống máu tanh này. Ngươi có thể thay ta chung kết được nó hay không?” Truyện “Tinh Võ Môn ”

Vương Chí Đạo nở nụ cười. Hắn nói: “Những lời nói như của ngươi trên thực tế ta đã nghe qua rất nhiều lần rồi. Trước kia ta từng gặp phải không ít người tự cho mình là thiên hạ vô địch, người nào cũng bởi vì không có đối thủ mà cảm thấy rất tịch mịch, vẫn luôn mồm hô hét muốn đi cầu bại, tìm ra một người có thể đánh bại được bọn hắn, cũng đem việc này làm mục tiêu theo đuổi cả đời. Đáng tiếc chính là, khi bọn họ chân chính gặp phải đối thủ có thể đánh bại bọn họ, thì lại không thể chấp nhận được mà sụp đổ, có không ít người còn khóc ầm lên giống như tiểu hài tử, cái loại hào khí lúc truy cầu một lần thất bại của lúc trước đã biến thành một cái trò cười. Nói cho ta biết, nếu như ta đánh bại được ngươi, ngươi thật sự sẽ cảm thấy vui mừng hay sao? Hay là sẽ ồ ồ khóc lớn lên hả?”

Trương Sĩ Kiệt nhìn chăm chú vào Vương Chí Đạo một hồi lâu, mới lạnh lùng thốt: “Ta chỉ biết là, nếu như ngươi không thể đánh bại ta, ta sẽ rất thất vọng!”

Cước bộ vừa động, thân thể của Trương Sĩ Kiệt trong nháy mắt đã lướt đến trước mặt Vương Chí Đạo, nửa thân trên cơ hồ không hề có lấy nửa điểm động tác nghiêng đi, nhưng chân phải hắn lại đã như ngọn roi thép quất thẳng về phía đầu Vương Chí Đạo.

Vương Chí Đạo thật không có ngờ tới hắn sẽ đá ra một cước từ ở cự ly xa như vậy, hơn nữa động tác đột ngột tốc độ rất nhanh, theo bản năng bèn dâng cả hai khuỷu tay cản lại.

“Chát” một tiếng, cảm giác giống như là bị một cây thiết côn đang huy vũ ở tốc độ cao quật trúng, hay tay cơ hồ bị đá gãy, mà thân thể thì không tự chủ được bật lui về phía sau đến hai bước.

Trương Sĩ Kiệt quát lạnh nói: “Thực lực của ta đều là từ trong thực chiến từng quyền từng cước phạm vào da thịt mà đánh ra được. Đám người luyện võ các ngươi mỗi chỉ biết đứng tử mã bộ, đánh vào đống mộc đầu chuyên thạch không biết phản kích, há có thể so sánh được? Nói thật cho ngươi biết, đám người luyện võ các ngươi, ở trong mắt của ta, trên thực tế chỉ là một lũ đàn bà!”

“Véo” một tiếng xé gió lại là một cước, càng nhanh càng mãnh liệt hơn, mục tiêu vẫn là đại não của Vương Chí Đạo. Xem đến khí thế của một cước này, tin tưởng chỉ cần đá trúng đích, Vương Chí Đạo sẽ lập tức ngã xuống, kết quả não bộ bị chấn cho nát bét.

Vương Chí Đạo lần này không dùng song thủ đưa ra ngăn đỡ nữa, mà là trực tiếp một quyền đánh ra, chuẩn xác đánh trúng vào trên bắp đùi cái chân đang đá tới của Trương Sĩ Kiệt, hoàn mỹ phá giải được một đá này của Trương Sĩ Kiệt. Sau đó Vương Chí Đạo cũng đáp lại một câu: “Nói thật cho ngươi biết, thực lực của ta cũng là nhờ đánh ra mà có, hơn nữa nếu kể ra sẽ không ít hơn so với ngươi!” Bàn tay bắn ra, một đòn phiên bối quyền nặng nề đánh trúng vào trên mặt Trương Sĩ Kiệt.

Trương Sĩ Kiệt trên mặt đã trúng một quyền, chẳng những không có lui lại, ngay cả mi mắt cũng không có chớp lấy một chút, mà là trực tiếp trả đòn lại một cước.

“Chát” một tiếng, Vương Chí Đạo lại thêm một quyền đánh trúng, một lần nữa đánh trúng vào bắp đùi cái chân xuất cước này của Trương Sĩ Kiệt, lại một lần nữa phá giải được đòn đá của Trương Sĩ Kiệt. Sau đó động tác của Vương Chí Đạo không hề ngừng lại, một quyền khác đánh ra từ dưới hướng lên trên, mãnh mẽ chuẩn xác đánh lên trên cằm Trương Sĩ Kiệt, đánh cho đầu của Trương Sĩ Kiệt ngửa hẳn về sau. Tiếp theo, động tác của Vương Chí Đạo vẫn không ngừng, thân thể vừa co vừa chuyển một cái, đã chuyển qua được sau lưng Trương Sĩ Kiệt. Hai tay bung ra ôm lấy thắt lưng Trương Sĩ Kiệt, đem cả hai chân của hắn nhấc bổng lên khỏi mặt sàn, hướng về sau mãnh liệt sử ra một đòn quật lưng, đem Trương Sĩ Kiệt nặng nề quật ngã lộn đầu ra phía sau.

“Hay!” Người của Tinh Võ Môn đứng dưới lôi đài thấy thế ầm ầm hô to lên, mà Trương Khiếu Lâm thì giật mình đứng phắt dậy, hai mắt cơ hồ muốn bốc ra lửa.

Trương Sĩ Kiệt rất nhanh đã bò được lên, bộ dáng thoạt nhìn không hề bị chút thương tổn nào. Hắn vẻ mặt không chút biểu tình, nhìn Vương Chí Đạo nói: “Thực lực cũng không tệ lắm, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đem ta đánh ngã được xuống sàn, ngươi chính là người thứ nhất. Đáng tiếc chính là, quyền đầu của ngươi không thể tạo thành thương tổn cho ta!”

“Sai, ta đã thương tổn ngươi rồi, chỉ là ngươi không có cảm giác được mà thôi, bởi vì thân thể của ngươi đã chết rồi!” Vương Chí Đạo nói. Lại thấy biểu tình khó hiểu trên nét mặt của Trương Sĩ Kiệt, liền tiếp tục giải thích nói: “Quanh năm suốt tháng không ngừng chiến đấu, mỗi ngày đều phải vượt qua quyền đấm cước đá, thân thể không có lúc nào được điều dưỡng, điều này làm cho cơ bắp cùng thần kinh trên cơ thể của ngươi cũng đã bị phá hỏng hết rồi. Cho nên ngươi hiện nay có bị đòn nghiêm trọng cũng không có cảm giác đau đớn, thậm chí bị thương cũng không tự biết. Như thế này không phải là chuyện tốt, quyền thủ như ngươi vậy, thân thể chỉ đến tầm ba bốn mươi tuổi là hỏng mất. Đến lúc đó thân thể của ngươi sẽ trở nên yếu ớt giống như một lão nhân tám mươi tuổi, nói không chừng còn có thể tùy thời sụp đổ mà chết.”

Trương Sĩ Kiệt nghe vậy cười cười, nói: “Như vậy thì không sao cả, chỉ cần có thể huy hoàng nhất thời, cho dù ngày mai chết đi cũng xứng đáng!”

Chân phải điểm xuống đất một cái, giống như lò xo đã bắn vụt lên, nhằm bắn thẳng vào bụng dưới Vương Chí Đạo, nửa đường lại đột nhiên thay đổi phương hướng, biến thành Tảo thích một lần nữa nhằm quét vào đầu Vương Chí Đạo.

Đến khi Vương Chí Đạo lại một quyền nhằm đánh vào bắp đùi Trương Sĩ Kiệt, chân của Trương Sĩ Kiệt đột nhiên lại phản lại quy tắc vật lý mà rất nhanh thu hồi trở về, sau đó một chân kia co đầu gối, lăng không nhằm Vương Chí Đạo nện thẳng tới, xu thế như con hổ dại.

Vương Chí Đạo thấy một kích này của Trương Sĩ Kiệt thế tới quá hung mãnh, không tiện đón đỡ, liền sử ra Nhiễu hoàn bộ, bước vòng một cái tức thì đã tránh được công kích của Trương Sĩ Kiệt, cũng lại vừa chuyển được tới phía sau lưng Trương Sĩ Kiệt.

Chỉ có điều không đợi cho Vương Chí Đạo một lần nữa ôm được sau eo lưng của mình, Trương Sĩ Kiệt tức thì đột nhiên cúi người đạp hậu một phát, chân phải nhằm phía sau đạp mạnh ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.