Tinh Võ Môn

Chương 55 - Vượt Ngục (Hạ)

trước
tiếp

Một cước lăng không bay lên này uy lực mãnh mẽ vô cùng, lại cứng rắn đối kháng trực tiếp với thiết chưởng của Lý Thư Văn.

Lý Thư Văn dường như lần đầu tiên lãnh giáo đến cước lực mạnh mẽ như thế, không tự chủ được mà chân lùi về sau một bước, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Có điều là người kia bay lên đá lão xem ra còn thảm hại hơn, hắn có lẽ càng muốn nghĩ không ra, hắn lăng không đá ra lực đạo rõ ràng là tốt hơn Lý Thư Văn đứng yên đánh ra một chưởng, vậy mà chưởng lực kinh người đánh cho hắn bay ngược trở về, trên chân giống như bị thiết côn quật mạnh một nhát, vừa đau lại vừa tê dại, rơi xuống đất đứng thẳng không vững chút nữa thì ngã sấp xuống.

Người đã lăng không đá chặn thiết chưởng của Lý Thư Văn kia là một dạng người từ vùng Nam Á, nước da sẫm như đồng hun, vóc người nhìn nhỏ gầy nhưng lại rắn chắc dị thường, trang phục rất giống với Thái quyền thủ ở kiếp trước Vương Chí Đạo từng chứng kiến, hơn nữa hắn sau khi rơi xuống đất bày ra tư thế đúng là thủ thế mở đầu của Thái quyền.

Lý Thư Văn có chút kinh ngạc, nhìn Thái quyền thủ kia gật đầu nói: “Giỏi, có thể phá được một thiết chưởng của lão phu, thằng ngoại bang nhà ngươi cũng có thể xem như một nhất lưu cao thủ. Đáng tiếc ngươi không có cơ hội lần thứ hai đâu!”

Thân thể thoáng một cái, Lý Thư Văn lần nữa xông tới gần trước mặt Uy Nhĩ Sĩ, lại một chưởng hướng trên trán Uy Nhĩ Sĩ vỗ tới, tựa hồ như không đem cái xương trán Uy Nhĩ Sĩ bổ vỡ tuyệt đối không chịu bỏ qua.

Thái quyền thủ kia vì chân phải bị thiết chưởng của Lý Thư Văn đánh cho tê dại, bây giờ còn chưa có khôi phục lại, muốn cứu cũng không được. Bỗng thấy kiếm quang chợt lóe, lại thấy một thanh trường kiếm vừa mảnh vừa nhọn từ phía sau Uy Nhĩ Sĩ đột nhiên xuất hiện, nhằm mặt Lý Thư Văn đâm tới, làm cho Lý Thư Văn không thể không buông tha cho Uy Nhĩ Sĩ, đành chọn cách lui về sau.

Người dùng kiếm là một người Tây dương thân hình cao lớn, mái tóc vàng xoăn tít, trong tay cầm chính là một thanh kiếm Tây dương, trang phục thoạt nhìn như một quý ông, hắn một kiếm đã bức lui Lý Thư Văn, sau đó đem kiếm múa lên thành một vòng loang loáng, trong miệng dùng tiếng Anh nói “ùng ục quàng quạc” một câu, đại ý chính là: “Lão già Trung Quốc, công phu Trung Quốc của các ngươi không được, so ra còn kém xa Tây dương kiếm của An Đức Liệt (Andre) ta!”

Lý Thư Văn nghe không hiểu được An Đức Liệt đang nói cái gì, nhưng mà thấy vừa bức lui chính mình lại là một dương mao tử, không khỏi càng thêm tức giận, cước bộ vừa động đã tới gần An Đức Liệt, thân mình nhoáng một cái đã né qua Tây dương kiếm trong tay đối phương, vai trái nhô lên một cái, một chiêu “Thiết Sơn đả” đã húc tới, đem thân hình của An Đức Liệt vốn cao lớn hơn hẳn so với lão húc ngã xuống. Lý Thư Văn lại không đợi đối phương ngã xuống hết, đã tiến tới cánh tay trái vung lên túm bả vai đối phương lôi mạnh An Đức Liệt kéo lại, khuỷu tay phải một đòn “Đảo tài liễu” nặng nề đánh lên ngực đối phương. An Đức Liệt buông rơi thanh Tây dương kiếm trong tay, thân thể lảo đảo, trong khoảnh khắc sắc mặt đang từ trắng chuyển sang hồng, “ọe” một tiếng phun ra một miệng máu tươi, tiếp theo liền mềm nhũn cả người ngã trên mặt đất thở hổn hển, hiển nhiên bị thương không nhẹ, nói chung là một người Tây dương trời sinh vốn đã có thể chất vạm vỡ cường tráng, dưới tay Lý Thư Văn trúng liền hai chiêu mà không lập tức đánh mất cái mạng nhỏ cũng là một kỳ tích rồi.

“Hừ! Dương mao tử, chỉ bằng mấy chiêu kiếm thuật rác rưởi đó của ngươi mà cũng muốn ngăn cản lão phu! Ha ha ha ha!” Lý Thư Văn nhe răng cười một lần nữa, lại tiến tới Uy Nhĩ Sĩ.

Liên tiếp hai người vệ sĩ bị Lý Thư Văn đánh lui, Uy Nhĩ Sĩ ánh mắt lại không hề có thần sắc kinh hoảng, ngược lại có chút giống như ánh mắt nhiệt liệt của một đứa trẻ nhỏ nhìn thấy món đồ chơi nó cực kỳ ưa thích.

Tuy rằng có chút khó hiểu đối với ánh mắt của Uy Nhĩ Sĩ, nhưng loại ánh mắt này càng làm cho Lý Thư Văn thêm tức giận, thiết chưởng lại giơ lên, nhưng thêm một lần này, hắn lại không thể vỗ được thiết chưởng lên trên trán Uy Nhĩ Sĩ.

Lại có một bóng người từ phía sau Uy Nhĩ Sĩ nhanh chóng xông vọt tới, một quyền nghênh đón thiết chưởng của Lý Thư Văn, trong miệng cũng hét lớn: “Thư Văn tiền bối, xin ngài dừng tay!”

Nắm tay đánh trúng thiết chưởng, Lý Thư Văn lần này không có bị bức lui, nhưng mà chủ nhân nắm tay kia lại có thể chỉ bị thối lui một bước, vững vàng ổn định đứng đó, còn có dư lực mở miệng nói với Lý Thư Văn: “Thư Văn tiền bối, ta là Hách Tư Quang, ngài còn nhận ra được ta không?”

“Hách Tư Quang?”

Lý Thư Văn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn lại một chút người thanh niên không đến ba mươi tuổi đang đứng trước mặt, rõ ràng là đã nhận ra. Năm trước khi Trung Hoa võ sĩ hội thành lập ở Thiên Tân, Lý Thư Văn dẫn đầu đệ tử bản môn đi đến tham gia, đã gặp được không ít danh nhân trong giới võ thuật. Lão đã nhớ kỹ Hách Tư Quang chính là đệ tử của Hình Ý danh gia Lý Tồn Nghĩa, là một gã thanh niên duy nhất dám ở trước mặt “Thần thương” Lý Thư Văn khoe tài sử dụng đại thương, có điều là thanh niên này tài nghệ sử dụng đại thương đúng là không tầm thường, làm cho một người rất ít khen ngợi người khác như Lý Thư Văn lúc ấy cũng không tiếc lời khích lệ hắn một lần.

Sau đó Hách Tư Quang kiên trì theo đuổi mong Lý Thư Văn chỉ điểm, nhưng là Lý Thư Văn không chút khách khí cự tuyệt luôn. Đại hội chấm dứt, hai người từ sau đó không còn lui tới quan hệ, không ngờ tới hôm nay lại gặp gỡ ở Thượng Hải.

“Hách Tư Quang, ngươi tại sao lại đang ở chỗ này? Ngươi ngăn trở lão phu giết dương mao tử là có ý tứ gì?”

“Thư Văn tiền bối, người này ngài không thể giết hắn, hắn chính là Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, chính là người thừa kế tương lai của Hoàng tộc Anh quốc, nếu ngài giết hắn hậu quả thiết tưởng sẽ không gánh nổi!”

Hách Tư Quang đã nói rõ ràng thân phận Uy Nhĩ Sĩ. Vương Chí Đạo trong tay vẫn đang giữ Mã Lỵ, nghe nói vậy lại càng hoảng sợ, hắn vội tìm tòi trong trí nhớ một chút về lịch sử Anh quốc cận đại, liền đoán ra được thân phận của Uy Nhĩ Sĩ vương tử kia.

Chính là con trai cả của Vua Anh quốc Kiều Trị đệ ngũ (George V), tương lai sẽ là Vua Anh quốc, nhưng tại vị không tới một năm liền chỉ vì một người phụ nữ đã kết hôn mà nhường ngôi, trong lịch sử Anh quốc nổi tiếng là “Bỏ hết giang sơn yêu người đẹp” Ái Đức Hoa đệ bát (Edward VIII)!

Thật không ngờ tới người này bây giờ lại đang ở Thượng Hải. Bây giờ mặc dù hắn chỉ là một vương tử, nhưng mà thân phận tương đương với Thái tử thừa kế ngôi vị Hoàng đế của Trung Quốc trước kia, nếu hắn ở Thượng Hải bị Lý Thư Văn giết chết, Vương Chí Đạo có thể tưởng tượng được sẽ xảy ra hậu quả gì: Xâm Hoa chiến tranh sẽ lập tức xảy ra, quân xâm lược từ tiểu Nhật Bản sẽ biến thành Anh quốc, hơn nữa sẽ có lý do rất chính đáng: Để báo thù cho Vương tử.

Hiện tại Thượng Hải là Tô giới của các cường quốc phương Tây cùng Nhật Bản, nếu Anh quốc xâm lược quy mô lớn, nhất định sẽ làm cho các quốc gia khác cảm thấy lợi ích của nước mình đã bị tổn thất, nói không chừng sẽ tham chiến loạn xạ. Kết quả, Đại chiến thế giới lần thứ nhất sẽ nổ ra sớm hai năm, địa điểm ở châu Âu sẽ chuyển thành ở Trung Quốc. Cục diện Trung Quốc vừa mới đạt được chút chuyển biến tốt đẹp chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi sự dày xéo như vậy, nguyên khí bị thương tổn lớn, rất nhiều khả năng sẽ bị các cường quốc phương Tây cùng Nhật Bản chia cắt tan nát.

Vương Chí Đạo thật không thể tưởng tượng nổi, việc này nếu thật sự phát sinh, mình cùng Lý Thư Văn hai kẻ khai mào đầu tiên cho Đại chiến thế giới lần thứ nhất, sẽ bị lịch sử đời sau chỉ trích như thế nào? Gọi là tội nhân thiên cổ cũng không quá đáng. Cho nên, một tên Uy Nhĩ Sĩ kia, thật sự không thể giết, ít nhất là không thể giết ở Trung Quốc, càng không thể để cho hắn ở Trung Quốc bị người Trung Quốc giết chết, muốn chết cũng phải để hắn đi đến quốc gia khác mới được chết.

Đáng tiếc chính là, Lý Thư Văn hết lần này tới lần khác không giống Vương Chí Đạo suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nổi giận đùng đùng hỏi Hách Tư Quang: “Ngươi nói cái gì, ngươi cũng muốn ngăn cản lão phu giết tên dương mao tử này sao? Tiểu tử ngươi thân là người Trung Quốc, tạo sao lại phải bảo vệ cho dương mao tử này? Ngươi có tin là lão phu đánh chết cả tiểu tử nhà ngươi hay không!”

Hách Tư Quang vội vàng giải thích, nói: “Thư Văn tiền bối, ngài hiểu nhầm rồi, ta không phải là bảo vệ cho Uy Nhĩ Sĩ Vương tử, nhưng là ngài thật sự không thể giết hắn, hắn là người thừa kế ngôi Vua Anh quốc, ngài giết chết hắn sẽ làm cho lính Anh ồ ạt tấn công Trung Quốc, đến lúc đó có bao nhiêu người sẽ chết trong ngọn lửa chiến tranh, ngài có biết hay không?”

“Đừng có đem mấy thứ đạo lý to lớn đó nói với lão phu, lão phu chỉ biết là, cho dù lão phu không giết hắn, dương mao tử cũng vẫn tấn công Trung Quốc mà thôi. So với việc đợi bọn chúng tiến công Trung Quốc rồi mới giết, không bằng để cho lão phu giết chết hắn ngay bây giờ. Hách Tư Quang, thấy ngươi cũng là một thành viên Trung Hoa võ sĩ hội, người lập tức tránh ra cho lão phu, nếu không như thế, đừng trách lão phu hạ thủ vô tình!”

Hách Tư Quang nghe vậy trong lòng không khỏi cười khổ, không nghĩ tới chính mình đã hết sức thuyết phục, Lý Thư Văn vẫn không chịu buông tha không giết Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, xem ra lời đồn đại nói không sai, nói rằng đối với Lý Thư Văn, căn bản là không có khả năng giảng đạo lý.

Thở dài một tiếng, Hách Tư Quang nói: “Thư Văn tiền bối nếu nhất định phải giết Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, cũng xin đừng trách Hách Tư Quang là vô lý, Tư Quang biết mình võ công không bằng tiền bối, nhưng Tư Quang nhất định phải hết sức ngăn cản ngài!”

Lý Thư Văn cười ha ha nói: “Tiểu tử, lúc trước ngươi ở trước mặt lão phu múa may đại thương, lão phu sở dĩ khen ngợi ngươi, chỉ là bởi vì lấy ngươi tuổi tác còn trẻ, đã có thể sử đại thương thuần thục như vậy quả thật rất đáng khen, nhưng nếu vì vậy mà ngươi nghĩ đến có thể liều mạng cùng với lão phu, vậy thì ngươi đã sai lầm rồi. Nếu như ngươi lại khổ luyện thêm chừng mười năm nữa, có lẽ còn có thể cùng lão phu liều mạng, nhưng lấy ngươi bây giờ thì vẫn còn kém xa lắm!”

Lý Thư Văn nói xong, liền áp sát tới Hách Tư Quang, một chưởng đánh lên vai phải Hách Tư Quang. Hách Tư Quang vai phải co rút lại, khom người một thức Băng quyền nhằm bụng Lý Thư Văn đánh tới. Nhưng mà còn chưa đánh trúng, Lý Thư Văn đã vỗ một chưởng xuống phía dưới, liền đem Băng quyền của Hách Tư Quang đánh bật xuống, thân mình đã xông tới tiến sát vào Hách Tư Quang, một khuỷu tay lập tức đụng lên, nhằm vào giữa ngực trái.

Người luyện tập Hình Ý quyền, đều phải trải qua luyện đứng Tam Thể Thức, lại qua huấn luyện dịch cân đoán cốt có thể làm được đến mức duỗi gân chuyển xương, thân thể luyện được đến mức giống như cái lốp xe bơm căng hơi, khả năng chịu đòn cực kỳ kinh người. Nghe nói cao thủ đỉnh cao Hình Ý quyền có thể làm cho lực công kích đánh đến mình phản chấn bắn ngược trở lại, hơn nữa lực đến càng mạnh, lực phản chấn càng lớn. Hách Tư Quang không thể nghi ngờ chính là một Hình Ý Môn nhất lưu cao thủ, mặc dù lúc này còn chưa có đạt được đến mức phản chấn công kích, nhưng mà thân thể đã luyện được mạnh mẽ vô cùng, quyền sư bình thường căn bản là không có cách nào đả thương được hắn. Nhưng mà, những người đó không bao gồm cả Lý Thư Văn. Luận về lực công kích, Lý Thư Văn trong giới võ thuật quốc nội nếu tự nhận là chỉ đứng thứ hai về lực công kích, chỉ sợ không có người nào dám nhận là đệ nhất. Một đòn đánh khuỷu tay kia, thiếu chút nữa đã đem xương ngực Hách Tư Quang đánh vỡ, nội tạng chấn động kịch liệt làm hắn sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, một búng máu trong chớp mắt đã dâng lên đến cổ họng. Nhưng mà Hách Tư Quang lại kiên cường đem ngụm máu kia nuốt xuống.

Một cước lại hướng Lý Thư Văn bay tới, khi rơi xuống đất trong nháy mắt lại biến thành khuỷu tay tấn công, lại nhấc chân biến thành một đầu gối đánh lên. Chính là Thái quyền thủ kia thấy tình huống của Hách Tư Quang không ổn, hơn nữa cảm giác tê dại trên chân hắn đã biến mất, lập tức lại hướng Lý Thư Văn phát động công kích.

Khuỷu tay đánh, đầu gối thúc, đá quét thấp, đá vòng cao, Thái quyền thủ công kích cực kỳ ác liệt, tiết tấu dày đặc, tốc độ lại càng cực nhanh. Đá vòng cao vừa không thành công, hắn đã tiến lên một bước, hai tay bắt vòng qua cổ Lý Thư Văn, dùng sức lôi mạnh xuống phía dưới, đồng thời đầu gối từ dưới mãnh liệt thúc lên, phát động chiêu thế chính là đòn nổi danh nhất trong Thái quyền “quấn cổ lên gối”. Điều đáng tiếc chính là, hai tay hắn quấn cổ kéo xuống không ngờ lực kéo lại không hề có tác dụng, cần cổ Lý Thư Văn giống như cây trụ sắt, không có cách nào kéo khom xuống được, khiến cho đầu gối từ dưới mãnh liệt đánh lên không có cách nào đánh vào đầu lão, chỉ có thể đánh vào phần bụng trên của lão mà thôi. Bát Cực Quyền công phu chịu đòn cực kỳ thâm hậu, bị đầu gối đánh lên thân người, Lý Thư Văn không ngờ hồn nhiên vô sự giống như là chưa hề bị chạm đến. Thái quyền thủ thấy thế vô cùng sửng sốt, hai tay đang quấn quanh cổ đối phương còn chưa kịp biến chiêu, đã thấy Lý Thư Văn bày ra một thế khom lưng cúi xuống trước, nâng tay đẩy ra một khuỷu tay đánh vào giữa bụng Thái quyền thủ. Lý Thư Văn lúc trước khi đối phó với kiếm thủ Tây dương An Đức Liệt trong tâm có chút khinh thường, lưu lực rất nhiều, bây giờ đã biết Thái quyền thủ này ngạnh công rất cao, Tây dương kiếm thủ kia tuyệt không thể so sánh bằng, lúc này đây ra tay không hề lưu lực nữa. Nếu như một võ sư bình thường bị trúng một khuỷu tay này của Lý Thư Văn chỉ sợ là xương sống cũng muốn bị đánh gãy, nhưng Thái quyền thủ kia khi trúng chiêu chỉ bị đáng văng lên không, sau khi liên tục thụt lùi ra xa đến bảy tám bước, không ngờ vẫn có thể một lần nữa đối mặt Lý Thư Văn, không hề hoang mang, bày ra tư thế phòng ngự.

“Khá lắm thằng ngoại bang kia, ngạnh công của ngươi cũng rất cao!”

Lý Thư Văn còn chưa dứt lời, đã thấy tên Thái quyền thủ kia biến sắc, hai tay ôm chặt lấy bụng, lập tức quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn khan.

“Wonderful! Công phu Trung Quốc thật sự là rất thần kỳ đó!”

Lý Thư Văn quay đầu nhìn lại, hóa ra người vừa vỗ tay khen ngợi chính là Uy Nhĩ Sĩ, lại nghe hắn dùng tiếng Trung ngọng nghịu cứng đờ nói với Lý Thư Văn: “Hóa ra ông chính là đại danh đỉnh đỉnh ‘Thần thương’ Lý Thư Văn tiên sinh hay sao, khi ta vừa đến Trung Quốc đã nghe thấy đại danh của ông, ta đối với công phu Trung Quốc cảm thấy vô cùng hứng thú, nếu như ông đáp ứng sau này làm huấn luyện viên dạy công phu cho ta, như vậy tất cả mọi chuyện ông gây ra từ trước đến nay ta cũng có thể bỏ qua hết không truy cứu, có thể chứ?”

Lý Thư Văn nghe vậy cười như điên, nói: “Một gã dương mao tử nhà ngươi còn muốn lão phu dạy cho công phu hay sao? Đi chết đi, ngươi đi xuống địa ngục tìm Tổ sư gia của lão phu mà học đi!”

“Lý Thư Văn tiên sinh, xin mời chớ có lộn xộn, hãy nhìn xung quanh một chút, công phu Trung Quốc của ông tuy rằng lợi hại, có thể đối kháng được với mấy trăm cây súng hay sao?”

Lý Thư Văn nhìn quanh bốn phía, đã thấy cửa sổ bốn phía đều được người nào đó mở toang ra, lính Anh quốc đã vây kín, người nào cũng đang nâng súng ngắm thẳng vào lão, chỉ cần lão dám hướng Uy Nhĩ Sĩ công kích thêm lần nữa, nhất định đám lính Anh quốc kia mấy trăm cây súng sẽ nhất tề nhả đạn. Lý Thư Văn công phu dù có tốt, cũng sẽ bị bắn cho đầy người lỗ thủng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.