Tình Yêu Bảy Năm

Chương 50 - Tích Hòa

trước
tiếp

Tiền Vũ Tần Chính là người lăn lộn trên thương trường đã lâu, một người có tâm tư gì, có mánh khóe hay không, anh chỉ cần nhìn là có thể nhận ra. Và anh đã gặp rất nhiều đồng nghiệp nữ, ăn cơm, hát karaoke rất thường xuyên. Thế nhưng anh rất ít khi giao tiếp với phụ nữ, không phải kì thị mà chỉ là không thích đàn bà con gái uốn a uốn éo trước mặt mình mà thôi.

Ngay từ đầu, anh và Tiền Vũ đều không có việc gì để qua lại, nhưng lại gặp cô đến ba lần ở nhà hàng. Và mỗi lần gặp đều là dáng vẻ giẫm hận trời cao, dáng người đẹp, uống rượu say đến mức quên mất cả trời đất.

Lần đầu tiên nhìn nhầm người trong đời anh, chính là Tiền Vũ.

Vốn tưởng cô gái này cũng là người vì hiệu suất công việc mà phục vụ ăn cơm, song không ngờ cô không để bất cứ ai chạm vào mình. Cửa phòng chỉ khép hờ, không hiểu sao anh lại đứng lại nhìn, một tên ỷ mình say đặt tay lên mông Tiền Vũ. Cô nàng trở mặt, hất chén rượu trắng lên mặt hắn.

Tần Chính xem xong chuyện hay rồi đi luôn, trong đầu luôn hiện lên chiếc quần phủ lấy bờ mông đẹp ấy.

Sau đó, anh ra nước ngoài mấy tháng, đến nhà hàng đó lại chú ý nhưng chẳng gặp lại cái quần nhỏ hận trời cao kia nữa. Có bên doanh nghiệp mời ăn cơm, đặt ở một nơi anh chưa từng nghe, mới mở, thức ăn khá được. Ăn xong, anh đi lấy xe thì gặp lại cô gái giẫm hận trời cao đang ngồi xổm khóc tu tu.

Tần Chính nghĩ, ồ, thì ra cô bé này đổi chỗ.

Anh bảo lái xe xuống xe một lát, lái xe quay lại báo cáo, nói xe cô gái đó bị hỏng. Tần Chính thầm nghĩ, khóc nhè chỉ vì xe hỏng ấy hả! Không giống phong cách của cô nàng này.

Xe của anh dừng trước chân cô mãi vẫn không di chuyển, cô gái kia khóc xong rồi lau mặt đi, hét lên: “Nhìn cái gì! Lắm chuyện.”

Tần Chính khẽ cười, bảo tài xế lái xe đi.

Cô bé này về nhà bằng cách nào thì Tần Chính không biết, song mỗi khi nhớ lại, anh cảm thấy dáng vẻ khóc lóc mắng người của cô rất xinh đẹp.

Sau này mỗi khi hẹn ăn cơm, anh đều chỉ định nhà hàng mới mở đó, mười lần thì có đến ba lần anh tình cờ gặp cô gái ấy. Cô vẫn như trước, kiêu ngạo trên bàn rượu, cũng cực kì thoải mải với đàn ông, hết chén này đến chén khác, cô ấy hoàn toàn khác những phụ nữ anh từng tiếp xúc qua. Chuyện cũng chỉ có vậy, anh không chủ động làm quen mà cô cũng chẳng biết có người quan sát mình lâu đến thế. Định hẹn lần sau ở nhà hàng khác, không ngờ bữa cơm cuối cùng ở đây bị cô bé này phá ở trong nhà vệ sinh.

Mặt đỏ như tôm luộc, cô dúi điện thoại cho anh và nói: “**, có thể gọi điện cho bạn tôi được không, bảo nó đến đón tôi.”

Anh chạm vào đôi tay nóng bỏng ấy rồi lại nhìn mình, đến cả trai hay gái cũng không nhận ra, ấy thế mà đã gọi người ta là **. Hình như bên ngoài đang có người tìm cô, anh bịt miệng cô lại rồi mang người ta vào phòng riêng. Phòng khá chật, ấy vậy mà cô gái này vẫn giãy giụa như con sâu. Anh hiểu tình hình, đến khi người đi rồi mới xách cô nàng lên xe mình.

Cô bé này vừa lên xe đã kêu nóng, tự nhiên cởi quần áo ra. Anh bảo lái xe về trước và tự mình lái xe đưa cô về. Tính cảnh giác của cô gái này rất cao, anh hỏi địa chỉ nhà mà nhất định không chịu nói, hừ hừ muốn gọi bạn thân đến. Tần Chính thấy buồn cười, dụ dỗ cô: “Anh là cảnh sát, là chú cảnh sát thì không phải người xấu.”

Sau đó cô gái này liền nói.

Tần Chính cảm thấy đau đầu, cô bé này quá dễ lừa mà.

Về đến nhà, sau khi đặt cô nàng xuống sàn nhà, bật vòi nước, nhiệt độ vừa đủ thì anh mới bế Tiền Vũ lên. Cô bé này sợ lạnh, vừa say vừa lầm bầm: “Chú cảnh sát là người xấu.”

Anh bật cười, ngồi trên giường ngắm người ta ngủ, nhận ra Tiền Vũ không trang điểm, làn da rất đẹp. Cô ấy nầm sấp, đường cong quyến rũ vô cùng. Đêm đó anh không ra tay nhưng không có nghĩa là ngồi không, nếu cô bé này đã ngã vào vòng tay anh thì anh cũng không khách sáo.

Hôm sau, người ta chưa dậy anh đã phải đi ngay, hẹn đối tác người Nhật Bản. Do cuối năm nên khó mua được vé máy bay, trợ lý làm không tốt nên anh đành phải ngồi ở khoang phổ thông. Mới ngồi yên vào chỗ, từ xa anh trông thấy một cô gái xinh đẹp đang lại gần, nói rất lễ phép: “Làm phiền anh.”

Anh thầm cười, cảm thấy cô gái này ban ngày và ban đêm là hai người hoàn toàn khác nhau.

Anh nhường, tiếp theo là một bé trai, ngồi giữa hai người họ, nói mẹ không có thời gian đi cùng bé đến Nhật Bản nên bố sẽ đón bé ở sân bay. Thậm chí bé còn chứng minh mình đã từng đi máy bay mấy lần cơ. Sau đó cô gái kia chủ động thay đổi chỗ ngồi với đứa bé, thằng bé mừng rơn, nhoài người ngắm mây bên ngoài cửa kính, gọi cô ấy là chị đồng thời chia sẻ đồ ăn vặt của mình nữa. Cả hai người họ ngó lơ anh, mãi đến khi anh đứng dậy với chiếc cặp và lấy laptop ra để chơi bài.

Thằng bé nói: “Chị ơi, em chơi bài giỏi lắm đó.”

Có hai kẻ thèm muốn, Tần Chính quay sang hỏi: “Muốn chơi à?”

Cá mắc câu.

Cô gái ấy vẫn chăm sóc thằng bé, anh đặt chiếc laptop lên đùi bé để cho nó chơi. Giờ anh chủ động bắt chuyện với cô ấy, giới thiệu bản thân, sau đó mới biết cô gái ấy tên là Tiền Vũ.

Nghe nói cô ấy muốn đi tắm suối nước nóng, vừa hay anh biết một nơi nổi tiếng ở thủ đô Riga.

Anh từng nói, tạm biệt rồi không cần khách sáo.

Sau này ngẫm lại không hiểu sao lại thích cô ấy đến vậy, làn da mịn màng, cặp mông gợi cảm nhưng lại rất thích mắng người và uống rượu say còn đánh anh. Lấy một cô vợ có hàng nghìn vết thương trong tim như thế thật sự chẳng hay ho gì. Nhưng mỗi lần nhớ đến anh lại càng muốn đến gần hơn, đến ca một hợp đồng kinh doanh mười triệu cũng chẳng thể bằng cô gái ấy. Cô ấy khóc anh đau lòng xiết bao, dẫu cô ấy có muốn hái sao trên trời anh sẵn sàng mua hai tấm vé bay lên vũ trụ.

Khi không có người, anh tự nhủ những lời từ đáy lòng mình, thật ra mày yêu vẻ mạnh mẽ kiên cường của cô ấy. Anh từng gặp nhiều phụ nữ giàu lòng tự trọng trong giới kinh doanh nên cảm thấy cô ấy hiếm lạ. Cô ấy rất lạnh lùng, chẳng hề quan tâm đến bất kì thằng đàn ông nào, đôi mắt trong trẻo, cực kì trong trẻo.

Tần Chính tự biết điều kiện của bản thân và anh cũng không chối từ cái danh người đàn ông độc thân lôi cuốn này. Có lẽ con gái nhà người ta không vừa mắt anh, mỗi lần nhiệt tình mà xa cách cuối cùng chỉ có thể trừng phạt con nhà người ta mới thỏa mãn được sự bức bối trong lòng.

Bởi vậy, vào một ngày nọ, bạn Tiền Vũ nói với anh: “Bạn thân sắp cưới, tôi thiếu một người đàn ông, anh có rảnh không?”

Anh cho rằng cô bị người ta bỏ bùa rồi.

Khi trông thấy cô mặc váy dâu phụ cười tươi tắn với cô dâu tựa như cô sinh viên đại học, anh nhận thấy nụ cười đó chất chứa nỗi cô đơn, điều đó càng thúc đẩy sự đau lòng trong anh.

Tiệc cưới kết thúc, anh đưa cô về nhà, những lần trước đều là do anh mặt dày chạy lên nhà người ta, lần đó cô ấy đều không nói gì. Anh bế cô vào nhà và cởi váy của cô.

Anh muốn cởi lâu rồi nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.

Đôi môi anh chạm từng đường cong trên cơ thể cô, khiến cô đỏ cả mặt: “Chú cảnh sát hỏi em một vấn đề, cấm được nói dối.”

“Bạn thân lấy chồng, em hâm mộ không?”

Cô gái gật đầu, run rẩy trên người anh.

Anh nghiêng đầu ngậm tai cô: “Vừa nãy sao em khóc? Anh còn ở đây, đâu phải không ai thèm cưới.”

Sau này họ lấy nhau, khi chưa lấy chồng cô gái này là một người phụ nữ mạnh mẽ, nào ngờ lấy nhau rồi cô ấy còn là một người vợ đảm đang. Tần Chính tự khen ngợi ánh mắt chính mình, buổi tối ôm cô cố gắng lập nghiệp “trồng người”, vợ kêu đau, giọng mềm nhũn có thể vắt ra nước. Vào khoảnh khắc đó, Tần Chính có cảm giác mình đã thắng.

Nhưng thắng cái gì đây?

Suy cho cùng, anh chẳng phải kẻ thắng hoàn toàn bởi, kẻ thắng tuyệt đối mới là vợ anh – Tiền Vũ.

Lý Doanh Sau khi tốt nghiệp, Lý Doanh quyết định ở lại trường dạy, bạn bè xung quanh đều giới thiệu cho cô rất nhiều người nhưng cô chẳng có cảm giác với bất cứ ai. Cô cảm thấy lòng mình đã nguội lạnh, không yêu được ai nữa. Cô thường xuyên đến nói chuyện với Lâm Hạo, cuộc sống của cô tựa như nghìn bài hát nhưng chỉ lặp đi lặp lại một giai điệu, bởi vậy có thể nói nội dung không có gì mới. Cô cười hỏi anh: “Anh có thấy nhạt nhẽo lắm không?”

Bức ảnh Lâm Hạo trên bia mộ lẳng lặng nhìn cô, đến cuối cùng, anh vẫn luôn nhìn cô như thế.

Trời tối, cô chào tạm biệt: “Em về đây, anh yên tâm nhé, em vẫn rất khỏe.”

Có thể tương lai sau này cô sẽ gặp được một Lâm Hạo khác, hoặc có thể sẽ buông tình cảm ghi lòng tạc dạ này để đón nhận một thứ tình cảm khác, nhưng tất cả cần thời gian. Cô không gấp, cô muốn ở bên anh nhiều hơn, bởi sợ mình sẽ quên mất anh.

HẾT.

P/s: Trong ngoại truyện này có tổng cộng ba phần, về ba người là Tiền Vũ, Lưu Ba và Lý Doanh, tuy nhiên Iris chỉ làm duy nhất hai người là Tiền Vũ và Lý Doanh, còn về Lưu Ba tớ sẽ không làm vì cảm xúc cá nhân (quá bức xúc – kẻ khốn nạn vẫn nhận được hạnh phúc).

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện trong thời gian qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.