Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 56 - Sau Khi Anh Trở Thành Ký Ức(32)

trước
tiếp

Ngày 13 tháng 7, có một đoạn video được đăng tải điên cuồng trên mạnh. Bối cảnh của video là ở sân bay thủ đô Bắc Kinh. Bên trong sân bay có một người phụ nữ cầm sách đập vào đầu một người đàn ông, người đàn ông im lặng không nói gì tùy ý để mặc cho người phụ nữ đó đánh. Thời điểm khi Liên Hảo nhìn đến đoạn video này, cô hoàn toàn chết lặng. Tuy rằng video chỉ quay được một bên mặt của người phụ nữ, còn người đàn ông thì cúi đầu nhìn không rõ mặt, nhưng đương nhiên là Liên Hảo biết người phụ nữ và người đàn ông trong video kia là ai.

Về đoạn video này, người dùng mạng xếp nó vào hạng mục giải trí. Cái gì mà bạn gái dã man trong sân bay, chị gái hung dữ, nữ anh hùng, Dạ Xoa,… Chỉ trong một thời gian ngắn, một loạt biệt danh được gắn lên người phụ nữ trong video kia. Cũng có nhiều người nói bộ dạng người đàn ông bị đánh quá đẹp trai, có tiếp viên hàng không đã từng gặp qua Lan Đình Phương nói người đàn ông này rất giống với ông chủ của Truyền thông Á Thái. Video truyền ra đến ngày thứ ba, mọi người đều khiển trách người phụ nữ vì sao lại có thể ở trước mặt bàn dân thiên hạ đối với soái ca làm một hành động bạo lực như vậy.

Những đối thủ cạnh tranh với Lan Đình Phương đã ở trên phương tiện truyền thông của bọn họ đưa ra dẫn chứng từ một người bạn có giao tình cùng Lan Đình Phương, ám chỉ kỳ thực Lan Đình Phương có hậu đài vững chắc là bạn gái, châm biếm anh là dựa vào phụ nữ mới có thể phát triển trong thời gian ngắn như vậy.

Kết quả là, mọi người càng đối với video này nhiệt tình hơn nữa.

Tin tức về video này dày đặc đến nỗi Liên Hảo xem mà da đầu run cả lên.

“Hiện tại làm sao bây giờ?” Liên Hảo bất an, không ngừng đập vào người Lan Đình Phương đang ngồi ở bên cạnh.

Lan Đình Phương buồn cười, đem laptop của Liên Hảo đặt trên đùi mình, chỉ vào bốn chữ “Chị gái hung dữ” này: “Điều mà anh tương đối cảm thấy hứng thú chính là em đối với biệt danh này của mình có cảm tưởng gì?”

Đêm đó, Lan Đình Phương xuất hiện tại kênh kinh tế tài chính trực tiếp, cùng người chủ trì ở trên tivi tán gẫu về hướng đi thị trường chứng khoán của Truyền thông Á Thái. Và bởi vì tiết mục này thuộc loại tiết mục tương đối thoải mái, gần tới thời điểm kết thúc, người chủ trì cho Lan Đình Phương xem đoạn video đang rất nóng gần đây, còn trêu đùa nói có phải anh chính là người đàn ông trong video này hay không.

Lan Đình Phương cực kỳ nghiêm túc xem hết đoạn video hơn bảy mươi giây kia, sau đó, bật cười, nói: “Sao tôi lại không gặp được người phụ nữ thú vị như vậy?”

Nhìn qua tivi, vẻ mặt của anh có vẻ rất tiếc nuối, Liên Hảo ở nhà xem mà không thể không cảm thán kỹ thuật diễn của Lan Đình Phương.

Với câu nói bâng quơ của Lan Đình Phương trên tivi, không có người hoài nghi người đàn ông trong video là Lan Đình Phương nữa. Cũng giống như tất cả những sự kiện trên mạng khác, video này nóng nhanh mà nguội cũng nhanh.

Nhưng, khi đoạn video này xuất hiện ở trước mặt Bách An Ny, cô ta rốt cuộc đứng ngồi không yên. Cô ta đương nhiên biết hai người ở trong video là ai, nhưng, vì sao lại phát triển thành như vậy?

Đôi nam nữ trong suốt mười hai năm cọ xát cũng không có bắt lửa, vì sao sau khi ly hôn ba năm lại thành ra thế này?

Đồng thời, đoạn video này cũng được lan truyền rộng rãi ở trường đại học Truyền thông Bắc Kinh. Hoàng Nhân lần thứ ba đem đoạn video này đưa đến trước mặt Thư Tiểu Tiểu, lần thứ ba hỏi: “Tiểu Tiểu, cậu nghĩ sao? Nhìn xem có phải vị kia nhà cậu không? Mọi người thật sự rất tò mò.”

Thư Tiểu Tiểu không xem đoạn video kia, cô ta vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hoàng nhân còn nói: “Không thể nào, nhất định không phải! Lan Đình Phương là ai, làm sao có thể đi đến tình trạng này? Nếu người đàn ông này đúng như mọi người đều nói là Lan Đình Phương thì…”

“Không phải.” Thư Tiểu Tiểu rốt cuộc đem ánh mắt từ ngoài cửa sổ chuyển qua đoạn video, miệng tuy rằng nói là không nhưng cô ta biết người đó là anh, chỉ là cô ta không biết người phụ nữ đó là ai?

Thật buồn cười! Thư Tiểu Tiểu trong lòng cười lạnh, hiện tại internet, truyền thông đều thích chuyện bé xé ra to, có lẽ đó chỉ là một sự hiểu lầm?

Cô ta cho rằng hai người bọn họ căn bản không quen biết nhau, có lẽ bởi vì hành động vô tình của anh đã chọc giận người phụ nữ mặc váy trắng trong video nên mới khiến cô ta cho rằng anh là kiểu đàn ông giống như yêu râu xanh chuyên chiếm tiện nghi của phụ nữ trên tàu điện ngầm, mà người kia thì luôn đem chuyện riêng tư cá nhân của mình so với tất cả mọi thứ đều quan trọng hơn hết, vì thế mới chịu thiệt thòi ôm hết mọi chuyện vào mình.

Nhất định là như vậy.

Vào ngày cuối tuần đầu tiên của trò chơi giữa Cố Liên Hảo và Lan Đình Phương, Lan Đình Phương đã lái du thuyền từ Châu Hải xuất phát đến Đại Úc. Liên Hảo lại một lần nữa được nhìn thấy bầu trời và vùng biển đã lâu không nhìn thấy kia.

Bọn họ đem du thuyền đậu ở bến tàu Đại Úc, Liên Hảo mang theo Lan Đình Phương tìm kiếm lại một chút thời thơ ấu của mình, trên vùng đất đã lưu lại dấu chân một thời con gái.

Bởi vì chính phủ Hồng Kông rất xem trọng việc bảo vệ môi trường cùng sinh thái, Đại Úc ngoại trừ có thêm một vài làng du lịch ra thì còn lại vẫn bảo trì nguyên trạng, những con đường cũ kỹ, nhà trên mặt nước, khách sạn trên thuyền, nhà hàng trên thuyền, khách du lịch đến từ khắp nơi trên thế giới mang ba lô lớn trên lưng, ở trên đường nhàn nhã qua qua lại lại.

Căn nhà cũ mà bà ngoại từng ở đã được tặng lại cho chính phủ Hồng Kông. Những ngôi nhà cổ tượng trưng cho thập niên 40, 50 của Hồng Kông hiện tại đã trở thành địa điểm du lịch mang tính biểu tượng, họ sẽ mở cửa cho khách du lịch khi có lễ hội. Liên Hảo phiền muộn đứng ở bên ngoài một căn nhà đã có chút tuổi, bàn tay chạm lên bức tường phủ đầy rêu xanh. Một bàn tay khác bao trùm lên, đem một viên đá cuội nhỏ nhét vào tay cô, cầm tay cô viết lên bức tường rêu.

– — Cố Liên Hảo cùng Lan Đình Phương đã đến đây du lịch.

Bọn họ vừa mới viết xong, liền có một giọng nói quát vào họ: “Các người ở nơi đó làm gì?”

Liên Hảo nghe thấy giọng nói này liền sợ hãi, giọng nói này có lẽ là của người bảo vệ mặt thẹo ở Đại Úc. Lúc nhỏ cô rất sợ cái người trên mặt có sẹo này, bởi vì bọn trẻ lúc ấy đồn đãi rất nhiều về ông ấy, thành ra Liên Hảo đâm ra sợ hãi.

Cô kéo Lan Đình Phương bỏ chạy, giọng nói kia và cả tiếng bước chân đuổi theo ngay phía sau bọn họ.

Lúc ban đầu là Liên Hảo chạy ở phía trước, dần dần đổi thành Lan Đình Phương. Liên Hảo vẫn cứ để anh nắm lấy tay mình như vậy chạy ở trên con đường cũ, từng luồng gió xoẹt qua tai Liên Hảo khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, vui vẻ đến nỗi cười ra tiếng, tiếng cười khanh khách của cô ở trong gió lay động, sau đó, Lan Đình Phương cũng cười, tiếng cười của bọn họ vang vọng ở sâu trong những con đường của những con phố cổ.

Ở một góc rẽ, Liên Hảo kéo Lan Đình Phương trốn vào một con hẻm nhỏ và hẹp, che miệng Lan Đình Phương lại. Bởi vì hẻm nhỏ và hẹp, cơ thể bọn họ cũng chỉ có thể gắt gao dán sát vào nhau, dường như Liên Hảo lại được quay trở về hồi còn nhỏ cùng bạn bè chơi trò bắt cướp, thú vui tuổi thơ đã mất từ lâu này khiến cho cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Mặt cô đỏ bừng, đôi lông mày sinh động như muốn vỗ cánh tung bay, môi hồng nhuận, bộ ngực bởi vì kịch liệt thở dốc mà phập phồng, giống một dãy núi gập ghềnh.

Lan Đình Phương cảm thấy miệng khô lưỡi khô, một ngọn lửa ở trong cơ thể anh bắt đầu nhen nhóm, anh cảm thấy bây giờ việc anh nên làm là hôn Cố Liên Hảo, bây giờ anh rất muốn rất muốn hôn Cố Liên Hảo.

Anh rút tay mình ra khỏi tay cô và nắm ngược lại, từng chút từng chút một tới gần.

“Lan Đình Phương, anh muốn làm gì?” Cô lạnh lùng hỏi.

“Không… Không có gì…. Anh chỉ là cảm thấy có chút nóng.” Lan Đình Phương chật vật trả lời.

Vào ban đêm, bọn họ nằm ở trên boong thuyền, du thuyền mà Lan Đình Phương lái đi lần này là du thuyền cỡ trung được sản xuất tại Hà Lan cho nên du thuyền mang theo phong cách đặc trưng của Hà Lan. Bọn họ chen chúc nhau nằm ở trên boong thuyền, Liên Hảo cùng Lan Đình Phương tay cầm tay nằm ở đó, cảm thấy bầu trời đầy sao ở trên đầu kia cách bọn họ đặc biệt gần, gần đến nỗi có thể thấy rõ ràng mỗi một chi tiết của dãy ngân hà.

Bên tai thật yên tĩnh, tiếng sóng biển, gió biển, âm thanh thủy triều, tiếng chim biển thỉnh thoảng kêu to, còn có tiếng của một người nào đó đang ca hát từ nhà hàng trên thuyền phía xa xa truyền đến.

Bàn tay của cô đã bị anh nắm ở trong lòng bàn tay. Dường như anh cảm nhận được làn gió xuân mà thuở nhỏ bà nội anh đã nói. Bà thường nói, khi gió xuân thổi qua, cây liễu có màu xanh, cánh đồng lúa cũng xanh, cây chuối cũng xanh, nước trong hồ tràn đầy, ếch bắt đầu kêu to, ánh trăng mông lung, trái tim cũng dần trở nên ấm áp.

Đúng vậy, hiện tại bởi vì tay cô đang ở bên trong bàn tay anh, cả trái tim bắt đầu trở nên ấm áp một cách lạ kỳ.

Nếu thế giới ngay tại giờ phút này sụp đổ, anh sẽ mỉm cười ôm cô, siết chặt, sau đó, cùng nhau biến thành vĩnh hằng.

Liên Hảo vừa tỉnh dậy là ngay lập tức lần tìm toàn bộ trên du thuyền, nhưng cũng đều không tìm được tung tích của Lan Đình Phương, cuối cùng tìm được anh ở trên một bến tàu nhỏ cách đó không xa. Anh đang sắm vai một công nhân khuân vác, cùng một đôi vợ chồng ở đó đem những thùng xốp đựng hải sản trên thuyền chuyển lên trên một chiếc xe bánh mì nhỏ.

“Lan Đình Phương.” Liên Hảo chống nạnh, Lan Đình Phương bây giờ thật sự khiến cô phải đau đầu, áo sơmi màu trắng và quần màu xám của anh đều dính đầy bùn đất.

Anh đem thùng xốp chuyển lên trên xe, phấn khích đi đến trước mặt Liên Hảo, những giọt mồ hôi nhỏ trên trán loé lên bên dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm. Lan Đình Phương như vậy thật quyến rũ, bởi vì rất quyến rũ nên Liên Hảo cảm thấy suy nghĩ của mình lại bắt đầu hỗn loạn, hỗn loạn đến mức chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

Bất chợt, một giọng nam thô kệch vang lên: “Cô mà còn tiếp tục nhìn nữa tôi liền đem cô quăng xuống biển.”

Liên Hảo nở nụ cười, có lẽ, người chồng đang rất khó chịu vì vợ của anh ta cứ mãi chú ý đến Lan Đình Phương.

Ánh mắt cô một lần nữa nhìn quần áo vô cùng thê thảm trên người Lan Đình Phương, tức giận xoắn tay áo của anh lên: “Có phải anh rảnh lắm đúng không, hay là muốn đổi nghề làm nghề khuân vác?”

Lan Đình Phương đắc ý: “Anh đã nói với người kia, nếu anh hỗ trợ anh ta chuyển những thứ trên thuyền xuống, anh ta sẽ đem cá anh ta bắt được tặng cho anh. Không phải em thích ăn cháo cá sao? Anh đã nhìn qua, cá vẫn còn sống và giẫy.”

Lần này, Liên Hảo vừa buồn cười vừa tức giận. Một thân quần áo trên người Lan Đình Phương giá trị đủ để mua hết tất cả hải sản có ở bến tàu này. Xoắn cổ tay áo của anh lên xong, Liên Hảo càng đau đầu, vì chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay anh, đó là phiên bản giới hạn mà Rolex vừa mới tung ra thị trường.

Lan Đình Phương dùng sức lao động đổi lấy cá thật đúng là một chuyện không thể ngờ được. Buổi sáng hôm ấy, Liên Hảo dựa vào ở trên tường gian bếp nhìn người đàn ông đẹp mắt kia nấu cháo cá cho cô một cách rất chuyên nghiệp.

Vừa đưa vào miệng, cái người đàn ông kia liền khẩn trương chẳng khác gì đang chờ đợi kết quả của một phiên tòa xét xử, bộ mặt đáng thương nhìn chằm chằm Liên Hảo.

“Ăn ngon!” Liên Hảo mở miệng. Trên thực tế bởi vì cá rất tươi, nên cháo cá có vị rất ngon.

Chỉ trong nháy mắt, trong mắt Lan Đình Phương như phóng ra làn gió xuân.

Buổi chiều, Liên Hảo cùng Lan Đình Phương đi viếng tượng Phật lớn ở Đại Nhĩ Sơn. Phần lớn người dân ở Hồng Kông đều sùng đạo Phật, bà ngoại cô cũng là một Phật tử, mỗi khi đến mồng một mười lăm đều sẽ ăn chay. Liên Hảo tuy rằng không phải là một Phật tử, nhưng từ nhỏ dưới sự hun đúc của bà ngoại, cô cũng đối với Phật có lòng thành kính.

Bọn họ mua nhang đèn, học theo khách hành hương đi khắp nơi cúng bái, Lan Đình Phương nhất thời tâm huyết dâng trào cúng rất nhiều tiền nhang đèn.

Một vị hòa thượng hơi gầy đưa bọn họ đi tham quan rất nhiều nơi. Hoàng hôn xuống, bọn họ hướng ông ấy nói lời tạm biệt, ông đứng ở dưới mặt trời đang lặn có màu như lòng đỏ trứng gà, chỉ vào Liên Hảo: “Nữ thí chủ trán sáng ngời, ánh mắt trong suốt, là người có phúc, ít ngày nữa sẽ sinh được con trai.”

Sinh con trai? Sinh con? Ít ngày nữa? Ý của vị hòa thượng cao thâm kia là không lâu nữa cô sẽ mang thai? Sau khi nghĩ rõ ràng ý tứ kia, Liên Hảo suýt nữa bị nước miếng của chính mình làm cho sặc.

Hiển nhiên, Lan Đình Phương cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của vị hòa thượng, anh trầm mặc xuống, khuôn mặt im lặng và ủ rũ suốt cả dọc đường, Liên Hảo có chọc cỡ nào anh cũng không nói chuyện.

Khi trăng, sao xuất hiện trên bầu trời, Liên Hảo cùng Lan Đình Phương rời khỏi Đại Úc, chiếc du thuyền ở trên biển cả mênh mông mờ mịt di chuyển về phía trước. Liên Hảo nửa đêm tỉnh lại, khoác áo đi tới khoang điều khiển, khoang điều khiển chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, các hạng mục chỉ tiêu trên chỗ điều khiển phát ra ánh sáng màu xanh, giống như vảy của biển đêm.

Trong ánh sáng mờ nhạt, miệng Lan Đình Phương ngậm một điếu thuốc vẫn chưa đốt, mắt nheo lại giống như khi anh đang hút thuốc.

Bộ dạng kia khiến Liên Hảo cảm thấy xót xa.

Cô ngồi xuống ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng lấy đi thuốc anh đang ngậm ở trong miệng, tựa đầu vào trên vai anh, cơ thể ở trong lòng ngực anh co lại, trong lòng yên lặng đếm ngược, mười, chín, tám, bảy…

Vừa mới đếm đến năm, tay anh đã choàng qua, ôm cô vào lòng.

Liên Hảo nhắm hai mắt lại, ở trong lòng anh nặng nề đi vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.