Sau khi từ Mỹ trở về, Liên Hảo rất thích được ôm Lan Đình Phương từ phía sau lưng, hết lần này đến lần khác nói: “Đình Phương, em yêu anh. Đình Phương, em rất yêu anh rất yêu anh.”
Những lúc như thế, người đàn ông này sẽ ôm siết cô vào trong ngực, liên tục dặn cô phải nhớ kỹ những lời này.
Cùng anh trải qua khoảng thời gian mười mấy năm, sao Liên Hảo lại có thể không nhận ra sự thay đổi nhỏ của anh kể từ khi trở về từ Mỹ. Bề ngoài trông anh rất bình thường như không có việc gì, nhưng một số hành động nhỏ đã để lộ ra sự lo âu của anh, cho dù anh đã rất giỏi che giấu.
Liên Hảo không biết Lan Đình Phương đang lo âu cái gì, nhưng cô biết sự lo âu này của anh có lẽ có liên quan đến mình. Đối với những việc mà anh không muốn để cho cô biết, Liên Hảo cũng không muốn tìm hiểu, bởi vì cô tin tưởng anh.
Do đó, Liên Hảo luôn hết lần này đến lần khác nói với Lan Đình Phương rằng: Em yêu anh.
Vào đầu tháng ba, một số hoa trong phòng hoa bắt đầu phản ứng với sự thay đổi của khí hậu, cây xanh bắt đầu đâm chồi, phát triển rất tốt. Liên Hảo chọn một chậu trầu bà đẹp nhất, muốn đem nó đặt ở trong văn phòng của Lan Đình Phương. Màu xanh của thực vật sẽ khiến cho tâm tình của mọi người trở nên vui vẻ.
Dưới sự dẫn dắt của Triệu Thư, Liên Hảo mang theo chậu trầu bà bước vào tòa nhà Truyền thông Á Thái. Lúc này đã gần đến giờ ăn trưa. Lan Đình Phương gần đây đang bận rộn mở rộng sang Âu Châu, không có thời gian trở về nhà thường xuyên như trước đây nữa.
Họ trực tiếp đi lên bằng thang máy chuyên dụng, Triệu Thư hỏi thăm Liên Hảo về tình hình của Tiểu Long. Nhắc đến Tiểu Long, Liên Hảo không tự chủ được cong lên khóe miệng. Liên Hảo cảm thấy đứa con gái này của mình về sau nói không chừng sẽ phát triển theo chiều hướng âm nhạc. Nhóc con còn chưa được một tuổi vậy mà đã có thể hoa tay múa chân khi nghe nhạc rap rồi.
Có thể nói đây là lần đầu tiên chân chính Liên Hảo đến văn phòng của Lan Đình Phương, là đường đường chính chính. Nghĩ đến lần điên cuồng ở văn phòng trước đó, mặt Liên Hảo có chút nóng lên.
Thư ký phụ trách văn phòng của Lan Đình Phương sau khi nhìn thấy bọn họ thì liền đứng lên. Triệu Thư chỉ vào Liên Hảo, nói: “Thư ký Ngô, đây là bạn gái của Lan tiên sinh.”
Bạn gái, danh xưng này khiến Liên Hảo có chút xấu hổ, cũng có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà, cô cũng nghĩ không ra phải dùng cách gọi gì mới thích hợp hơn. Hiện tại cô và Lan Đình Phương còn chưa có tái hôn, cho nên đương nhiên không thể bắt người ta gọi mình là Lan phu nhân được, bạn gái ít ra so với vợ trước thì có vẻ tốt hơn một chút, Liên Hảo an ủi bản thân mình như vậy.
Tuổi của thư ký Ngô cũng không sai biệt lắm so với tuổi của Liên Hảo, lúc này, biểu cảm của cô ấy có hơi khác thường, ánh mắt không được tự nhiên nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang khép chặt: “Lan tiên sinh hiện đang tiếp khách ở tầng 27.”
Triệu Thư vẫy tay: “Vậy thì chúng tôi đến văn phòng đợi.”
Thư ký Ngô muốn nói gì đó. Nhưng trước khi cô ấy kịp lên tiếng, Triệu Thư và Liên Hảo đã mở cánh cửa văn phòng ra.
Trong văn phòng, lần thứ hai Thư Tiểu Tiểu tạo bất ngờ cho Liên Hảo.
Lần này cô ta không có mặc áo thun của Lan Đình Phương, cũng không có mang dép của Lan Đình Phương. Nhưng, cô ta lại ngồi ở trên ghế làm việc của Lan Đình Phương.
Nhắm mắt lại, thưởng thức âm nhạc, biểu cảm rất say mê.
Sau khi nghe thấy tiếng động cô ta liền mở mắt ra.
Kinh ngạc, hoảng loạn, xấu hổ, sau đó là vẻ mặt thản nhiên. Thậm chí cô ta còn không muốn che đậy sự đắc ý nhỏ mà cô ta cho nó là lẽ đương nhiên, hay thậm chí là còn tỏ ra phấn khích.
Giống như mối quan hệ của thợ săn và con mồi.
Liên Hảo cười lạnh, cô gái trông có vẻ rất đơn thuần này bởi vì không có Lan Đình Phương ở đây mà ngay cả diễn cũng lười muốn diễn.
Triệu Thư cũng rất ngạc nhiên bởi sự có mặt của Thư Tiểu Tiểu, nhưng ngay sau đó, cô ấy đã lấy lại sự bình tĩnh của người quản lý quan hệ xã hội của mình: “Biên tập viên Thư, trong văn phòng này có 80% là bí mật thương mại, tôi nghĩ lúc này cô không thích hợp xuất hiện một mình ở trong văn phòng của Lan tiên sinh.”
Thư Tiểu Tiểu nghiêng đầu suy nghĩ: “Cũng không phải là lần đầu tiên tôi đến đây. Nhưng mà tôi cũng chưa từng nghe nói qua là trong văn phòng này có bất kỳ văn kiện nào bị tiết lộ ra ngoài.”
Khi nói những lời này, cô ta còn cố ý nhìn Liên Hảo, lời này ngụ ý đơn giản là muốn nói cho Liên Hảo biết một sự thật là, đây không phải là lần đầu tiên cô ta có mặt một mình ở trong văn phòng của Lan Đình Phương.
Liên Hảo để Triệu Thư rời khỏi văn phòng trước. Thư Tiểu Tiểu từ ghế làm việc đứng dậy, đi đến trước mặt Liên Hảo. Cô ta tựa vào bàn làm việc và chống tay về phía sau, khuôn mặt trẻ trung và sáng sủa.
Cô ta cứ thế tựa vào nơi đó mà nói chuyện:
“Cố tiểu thư, so với cô tôi còn có rất nhiều thời gian, có lẽ bây giờ cô còn có sự tự tin, nhưng mười năm sau thì lại hoàn toàn khác, mười năm sau….”
“Mười năm sau, cô vẫn như cũ xinh đẹp như hoa, mà tôi có lẽ sẽ trở nên béo ra, sẽ có túi mắt, ánh mắt cũng không còn sáng ngời, khóe mắt sẽ có nếp nhăn, sẽ có đồi mồi và bộ ngực cũng sẽ chảy xệ. Nhưng mười năm sau, người đàn ông Lan Đình Phương này vẫn như cũ hào hoa phong nhã, đến lúc đó, tôi đứng ở bên cạnh anh ấy có lẽ sẽ chẳng khác gì chị của anh ấy, thậm chí là dì. Thư Tiểu Tiểu, cô nói xem tôi nói như vậy có đúng hay không?”
Thư Tiểu Tiểu mỉm cười gật đầu.
“Đến lúc đó, có phải cô nghĩ, tình yêu của Đình Phương dành cho tôi sẽ vì năm tháng mà phai nhạt, và vì tôi không còn trẻ và xinh đẹp nữa mà sinh ra ngán ngẩm?”
Thư Tiểu Tiểu lại mỉm cười gật đầu.
“Thư Tiểu Tiểu, tôi và Đình Phương sẽ bạch đầu giai lão.”
Lần này, Thư Tiểu Tiểu đem gật đầu đổi thành cười nhạo.
Liên Hảo nhìn Thư Tiểu Tiểu: “Cô cảm thấy những lời mà tôi đang nói với cô căn bản là rất nực cười? Không, không nực cười một chút nào cả. Tổ tiên của chúng tôi đã liên tục duy trì từ thế hệ này sang thế hệ khác, bao gồm cả ông bà ngoại của tôi, mãi tận về sau, tôi và Đình Phương cũng sẽ như vậy.”
“Nhưng tiếc là không bao gồm cả ba và mẹ của cô.” Khi Thư Tiểu Tiểu nói những lời này, trong mắt cô ta có sự thù hận.
“Cho dù có là như thế, thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến khát khao về lý tưởng bạch đầu giai lão này của tôi. Thư Tiểu Tiểu, cô chỉ là loại người không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc, mà cái loại người này thường sẽ phải sống rất vất vả. Hơn nữa, theo tôi, nếu cô muốn dùng dung mạo và tuổi tác của một người để cân đo tình cảm, vậy thì, cô cũng chỉ là một khối thể xác không có linh hồn.”
Thư Tiểu Tiểu oán hận nhìn chằm chằm Liên Hảo.
Liên Hảo nhún vai, khoanh tay: “Thư Tiểu Tiểu, tôi cảm thấy hành vi hiện tại của cô thật sự quá mức vô lý. Cô cho là cô ở trước mặt Đình Phương chứng minh sự tồn tại của mình, chẳng hạn như đặt một số thứ thuộc về mình ở trước mặt anh ấy thì sẽ lâu ngày sinh tình sao? Tôi không biết vì sao Đình Phương lại cho phép cô làm như vậy, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, việc làm tác oai tác quái này của cô đối với tôi chính là một việc làm hết sức hoang đường. Mà đối với Đình Phương, hành vi như lửa thêu thân này của cô cũng sẽ không thể giành được một chút thương hại nào từ anh ấy. Mà ngược lại, nếu cô chọc giận anh ấy, anh ấy sẽ đối với cô đuổi cùng giết tận.”
Liên Hảo vừa mới nói xong những lời này, Lan Đình Phương đã đẩy cửa bước vào, đi theo phía sau còn có Triệu Thư, Phương Hữu Vi, và thư ký Ngô đang cầm khay đứng ở một bên. Lan Đình Phương cầm lấy khay trên tay thư ký Ngô, đặt lên trên bàn trà ở trước sofa, mỉm cười đi đến trước mặt Liên Hảo, nắm tay cô ngồi xuống sofa, sau đó đem ly sữa trên khay đặt vào tay Liên Hảo: “Chắc là em đói bụng rồi, bây giờ uống sữa trước, đợi anh đưa em đi ăn tiệc lớn.”
Phương Hữu Vi và Triệu Thư đã quá quen với cảnh này, nhưng thư ký Ngô, người vừa mới trở thành thư ký của Lan Đình Phương thì lại bị sốc. Người đàn ông luôn bày mưu tính kế này vậy mà còn có một mặt dịu dàng với người khác như vậy, dỗ người phụ nữ kia không khác gì dỗ một cô gái nhỏ.
Dường như lúc này Lan Đình Phương mới nhận ra sự có mặt của những kẻ sát phong cảnh trong văn phòng, anh nhướng mày: “Các người còn không đi ra?”
Cuối cùng, ánh mắt sắc bén chuyển đến khuôn mặt Thư Tiểu Tiểu, Thư Tiểu Tiểu theo bản năng quay mặt đi.
Liên Hảo rời khỏi văn phòng và ngồi vào trong xe của Lan Đình Phương, hiện tại bọn họ đang trên đường đến Hỉ Nhạc Phúc, dọc đường đi Liên Hảo đều không nói gì, Lan Đình Phương nắm lấy tay Liên Hảo không buông, Liên Hảo dừng một chút, đột nhiên rút tay ra khỏi bàn tay anh.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Không cần phải để ý đến Thư Tiểu Tiểu.”
“Đình Phương, tin anh là một chuyện, nhưng khi liên tiếp nhìn thấy cô ta thản nhiên tự đắc xuất hiện ở không gian riêng tư của anh thì lại là một chuyện khác.” Liên Hảo nhìn ra cửa sổ xe, bao nhiêu nghẹn uất đều tràn ra hết: “Nhìn cô ta ở bên cạnh anh, biết các người cùng làm việc chung trong một tòa nhà, em cảm thấy rất bực bội, khuôn mặt giống Bách An Ny của cô ta cũng khiến em cảm thấy bực bội.”
Lan Đình Phương một lần nữa tìm được tay Liên Hảo, một lần nữa nắm giữ, ngón tay chạm vào ngón tay cô: “Anh hiểu rồi.”
Buổi chiều khi chuẩn bị tan làm, Thư Tiểu Tiểu bị gọi lên phòng nhân sự, quản lý phòng nhân sự ngày thường luôn bày ra vẻ mặt ôn hòa với cô ta, lúc này lại vô cùng lạnh lùng đưa ra cho cô ta hai lựa chọn, hoặc là chấp nhận sự an bài của công ty đến Thái Lan, hoặc là rời đi.
Thư Tiểu Tiểu xông vào văn phòng của Lan Đình Phương, Lan Đình Phương cũng không ngoài ý muốn việc cô ta đến đây, anh vẫn như cũ nhìn đồng hồ của mình, và nói một cách rất thờ ơ: “Cho cô mười phút để nói.”
“Tại sao?” Thư Tiểu Tiểu sửng sờ hỏi.
Lan Đình Phương vuốt trán, dường như nhận ra câu hỏi của cô ta quá ngu ngốc: “Thư Tiểu Tiểu, vốn là tôi không muốn nói ra. Trên thực tế thì những việc làm của cô đối với tôi cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Tôi nói cho cô biết, nếu Cố Liên Hảo làm điều tương tự như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất đáng yêu, cảm thấy trong lòng cảm động. Nhưng cô thì lại không giống như vậy, cô càng cố ý làm những việc giống như Cố Liên Hảo đã từng làm thì tôi lại càng cảm thấy chán ghét, cảm thấy thật buồn cười.”
Sắc mặt Thư Tiểu Tiểu tái đi.
“Vốn dĩ, bởi vì chuyện kia nên tôi mới dung túng cho cô. Cô nói đúng, chỉ cần Lan Đình Phương đối mặt với những việc có liên quan đến Cố Liên Hảo thì sẽ trở nên cảm tính. Tôi thậm chí còn cảm thấy đó là một loại thiện lương. Thường nghe có người nói nên vì ai đó mà tích phúc, tôi nghĩ sở dĩ tôi dung túng cho cô, tâm tính tôi cũng giống như những người đó vậy, muốn cho người mình yêu có được sự may mắn vẹn toàn. Là ba của Liên Hảo có lỗi với các người, không hề liên quan gì đến Liên Hảo. Tôi chỉ sợ chuyện ba của Liên Hảo có lỗi với cô sẽ phá hủy đi sự may mắn của cô ấy, cho nên tôi mới hy vọng bù đắp lại cho các người, trợ giúp các người. Tôi nghĩ đó là vì tích phúc cho Liên Hảo, hy vọng cô ấy vui vẻ bình an.”
Thư Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn Lan Đình Phương, dường như những lời mà Lan Đình Phương nói ra là cả một quyển thiên thư phức tạp.
Lan Đình Phương bước đến gần cô ta hơn, ánh mắt lạnh lùng: “Có điều, hành vi của cô đã khiến cho cô ấy không vui, phàm là những người làm cho cô ấy không vui thì tức là đang chống lại tôi, cho nên tôi không có cách nào tiếp tục dung túng cho cô nữa.”
Thư Tiểu Tiểu nhắm hai mắt lại, tìm về suy nghĩ của bản thân, nghiến răng nói: “Anh không sợ tôi đem những việc mà mình biết được tung ra ngoài sao? Để cho mọi người kéo mẹ của Cố Liên Hảo xuống khỏi bàn thờ, để cho sự nghiệp ngoại giao vốn sạch sẽ kia nhiễm đầy vết bẩn?”
Lan Đình Phương vươn tay, tựa như đối đãi với một con chó nhỏ mà vuốt tóc cô ta, mỉm cười, là loại tươi cười sắt còn hơn cả dao bén.
“Thư Tiểu Tiểu, cô luôn thích tự cho là mình thông minh, còn có tự mình đa tình. Có vẻ như cô đã quên những gì mà tôi đã nói? Tôi nói, muốn hủy diệt cô dễ dàng tựa như giẫm chết một con kiến.”
“Biện pháp đối phó cô tôi có rất nhiều, chẳng hạn như, còn chưa đợi cô đem mọi chuyện tung ra, chỉ với thời gian một điếu thuốc của tôi cũng đã đủ để làm cho thanh danh của cô mất sạch. Cô nói xem, khi đó lời nói của cô còn có ai muốn tin tưởng? Còn nữa, Thư Tiểu Tiểu, tôi có biện pháp đưa em trai của cô ra tù thì cũng sẽ có biện pháp tống cậu ta vào tù lại, về phần cậu ta phải ở trong tù ngây ngốc bao lâu còn phải tùy thuộc vào tâm tình của tôi.”
Thư Tiểu Tiểu đứng im bất động, một cỗ khí lạnh từ đầu ngón chân chạy thẳng lên trên.