Sau khi đăng chương 43, mình sẽ tạm ngừng đăng truyện khoảng 1 tuần vì mình đang chuẩn bị thi cuối kì I. Thi xong, mình sẽ tiếp tục đăng truyện trở lại.
Chúc các bạn thi tốt ❤
—————–
Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cùng nhau xuống dưới nhà ăn sáng. Đến phòng ăn, như mọi người, Vũ Thiên Phong đều kéo ghế ra cho Hàn Tử Huyên ngồi, còn cô thì ngước nhìn anh rồi nở nụ cười tưới tắn. Khi bác Bạch từ bếp mang đồ ăn sáng đến cho cả hai. Đến chỗ Hàn Tử Huyên và cô đang cầm ly nước lên hớp một ngụm, bác Bạch vô tình nhìn thấy cổ của cô có vết đỏ liền hỏi:
” Thiếu phu nhân, cổ của cô bị gì mà có vết đỏ thế? ”
Hàn Tử Huyên vừa nghe bác Bạch hỏi đột nhiên lại bị sặc nước và ho lên vài tiếng rồi đặt ly nước lên bàn ăn. Vũ Thiên Phong không nhịn được liền bật cười.
Hàn Tử Huyên lúc này vô cùng luống cuống, vội vã lấy tay che lại vết đỏ trên cổ rồi ngượng ngùng nói:
” Có lẽ là bị muỗi cắn ”
Nói rồi Hàn Tử Huyên chỉ biết cặm cụi cúi đầu ăn. Bác Bạch nhìn vẻ mặt vui vẻ của Vũ Thiên Phong, lúc này mới hiểu ra sự việc. Bác nhanh chóng ra ngoài, để lại không gian dành cho hai người. Ngay sau khi bác Bạch rời khỏi, Vũ Thiên Phong vẫn còn đang cười vui vẻ. Hàn Tử Huyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh vui đến vậy trong lòng cô lại càng thấy xấu hổ, nói:
” Anh còn cười được nữa sao? ”
” Được rồi!
Anh không cười nữa.
Nhưng mà tối nay anh sẽ cho em thuốc trị muỗi cắn ”
Vũ Thiên Phong nói rồi chỉ chăm chú ăn sáng, Hàn Tử Huyên nghe anh nói liền không biết phải nói anh như thế nào.
Sau khi ăn xong, Vũ Thiên Phong ngỏ ý muốn đưa Hàn Tử Huyên đi đến khu vui chơi giải trí. Hàn Tử Huyên cảm thấy rất háo hức vì đây là lần đầu tiên cô đến đó. Lúc còn đi học, cô thấy có rất nhiều bạn học thường rủ nhau đến đó chơi, nên cô rất muốn biết nơi đó như thế nào, có đúng như tên của nó hay không.
Đến khu vui chơi, điều đầu tiên mà Hàn Tử Huyên thấy chính là nó rất đông. Cô bước xuống xe, nhìn xung quanh. Còn Vũ Thiên Phong thì đang mua vé cho cả hai. Vừa lấy được vé, anh nắm lấy tay cô và kéo vào bên trong. Trước mắt của Hàn Tử Huyên có rất nhiều trò chơi, khi được Vũ Thiên Phong hỏi cô muốn chơi trò nào. Hàn Tử Huyên đứng suy tư một lát rồi cả cô và anh đều đồng thanh nói và nhìn nhau cười:
” Hay chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc ”
Hàn Tử Huyên và Vũ Thiên Phong được xếp ngồi vào chiếc tàu đầu tiên. Khi con tàu bắt đầu chạy và lên đến điểm cao trào nhất, Hàn Tử Huyên nghe thấy tiếng la hét thất thanh của những người chơi ngồi phía sau. Riêng có cô và Vũ Thiên Phong vẫn nắm chặt lấy tay nhau. Trò chơi đầu tiên kết thúc, Hàn Tử Huyên nhìn những cặp tình nhân cùng chơi trò này, ai nấy đều rất sợ hãi. Không biết tại sao cô lại thấy trò này rất bình thường, chả có gì là đáng sợ cả. Cả hai cùng nhau đi ngang qua một tiệm chụp hình gần trò chơi tàu lượn thì thấy trên tivi có ảnh của hai người lúc đang chơi. Thì ra, khi chiếc tàu lên đến khúc cao nhất, họ sẽ chụp những người chơi. Nếu người chơi muốn giữ lại ảnh, họ sẽ đưa, còn không thì họ vẫn sẽ giữ lại. Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên đều muốn giữ lại nên tiệm chụp hình đã rửa cho hai người hai tấm hình, có thể mang theo bên người.
Sau khi chơi hết những trò được gọi là cảm giác mạnh nhất tại khu vui chơi giải trí, trời cũng không còn sớm. Cả hai người quyết định sẽ đi ra ngoài ăn và trở về Vũ gia. Trên đường đến cổng ra khỏi công viên, Hàn Tử Huyên nhìn thấy một bé gái đang đứng khóc. Cô thấy vậy liền chạy đến xem cô bé ấy bị gì, Vũ Thiên Phong thấy cô đột nhiên đi đến chỗ khác liền theo sau. Hàn Tử Huyên ngồi khuỵu xuống rồi hỏi cô bé:
” Em gái, tại sao em lại khóc ”
” Em bị lạc mất ba mẹ rồi ”
Cô bé vừa khóc vừa nói, Hàn Tử Huyên liền cố gắng trấn an cô bé rồi nhìn cô bé nở nụ cười dịu dàng
” Đừng lo, chị sẽ giúp em tìm lại ba mẹ của mình ”
Hàn Tử Huyên lấy tay xoa đầu cô bé rồi đứng dậy, nắm lấy tay em và đưa cô đến phòng bảo vệ của khu vui chơi. Bảo vệ của khu vui chơi đã thông báo rằng phụ huynh nào có lạc con nhỏ thì hãy đến phòng bảo vệ nhận lại bé. Sau khi thông báo, bảo vệ nói Hàn Tử Huyên có thể đi, có lẽ lát nữa ba mẹ của cô bé sẽ đến. Nhưng Hàn Tử Huyên không muốn đi, cô muốn chính mắt nhìn thấy cô bé nhận lại ba mẹ của mình. Vũ Thiên Phong cũng không có ý kiến gì với quyết định của cô vì anh luôn luôn tôn trọng quyết định ấy. Khi Hàn Tử Huyên và Vũ Thiên Phong đang ngồi để chờ ba mẹ cô bé đến, cô bé đã nhảy xuống khỏi ghế và đi đến bên cạnh của Hàn Tử Huyên, hỏi:
” Chị ơi, chị có phải là thiên thần xuống đây để bảo vệ những đứa bé hay không? ”
Nghe câu hỏi đầy ngây thơ ấy, Hàn Tử Huyên bật cười. Vũ Thiên Phong ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô và nói:
” Cô ấy là thiên thần của anh ”
Cô bé lúc này mới nhìn đến Vũ Thiên Phong mới thấy anh rất đẹp. Cô bé cảm thấy cả hai người đều rất đẹp liền nói:
” Chị ơi, anh trai ngồi kế chị rất đẹp. Chị cũng rất đẹp.
Mẹ nói những người đẹp đôi đều là tiên đồng ngọc nữ.
Em thấy hai người rất giống tiên đồng ngọc nữ ”
Hàn Tử Huyên nghe cô bé khen mình và Vũ Thiên Phong nên cảm thấy ngại ngùng nhưng vẫn không quên cảm ơn lời khen này. Lát sau, có một cặp vợ chồng đến, nói muốn nhận lại đứa con bị lạc. Cô bé vừa thấy cặp ấy thì chạy đến vào lòng người phụ nữ, miệng luôn gọi:
” Mẹ….. ”
Hàn Tử Huyên nhìn thấy cô bé nhận lại ba mẹ, trong lòng cô đột nhiên lại rất vui. Cả hai ngưới rời khỏi ghế và định rời khỏi phòng bảo vệ. Hàn Tử Huyên đứng trước mặt người mẹ và nói:
” Chị là mẹ của cô bé này có phải không?
Lần sau đừng để em ấy bị lạc, trẻ con mà bị lạc thì không dễ tìm chút nào đâu ”
Người mẹ sau khi nghe Hàn Tử Huyên nói thì đầy hổ hẹn, không dám ngẫn đầu lên, chỉ biết cúi đầu nói:
” Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ giữ con bé thật kĩ.
Đã làm phiền hai người rồi ”
Cả hai người cùng nhau ra xe và đi đến nhà hàng để ăn. Trên xe, Vũ Thiên Phong thấy Hàn Tử Huyên cứ im im mà không nói gì, biết là cô vẫn còn nghĩ đến việc cô bé đi lạc lúc nãy nên hỏi:
” Rõ ràng là em rất quan tâm đến bé gái lúc nãy đi lạc. Nhưng đối với mẹ của cô bé, anh lại thấy em không hề đau lòng chút nào. ”
” Một đứa trẻ rời xa ba mẹ, giống như từ ánh sáng bắt đầu bước chân vào bóng tối. Em không muốn cô bé lúc nãy có cảm giác bản thân lạc ba mẹ mình nên tuyệt vọng. Nên em đã cố an ủi, khi thấy cô bé nở nụ cười, em gần như không muốn trách ba mẹ cô bé nữa. Nhưng khi thấy trên mặt họ không hề có sự lo lắng nào, em lại thấy tức giận ”
” Tâm trạng của mỗi người không phải lúc nào người khác cũng nhìn thấy được. Không phải lúc nào trên tâm trạng lo lắng thì gương mặt thể hiện sự lo lắng.
Cũng giống như mỗi lúc em rất buồn nhưng lại không nói cho người khác biết. Những lúc ấy, anh đều nhìn vào hành động của em mà phán đoán thôi ”
Hàn Tử Huyên sau khi nghe những lời mà Vũ Thiên Phong nói, cô thấy những lời anh nói đều rất đúng. Những lời anh nói, cô nhất định phải ghi nhớ cho bản thân mình